Tan sở, Tần Mục liên hệ Vân Băng, điện thoại vang lên vài tiếng đã bị dập máy làm hắn ngây người. Thái độ thật có chút không đúng, Tần Mục nghĩ nghĩ, đặt di động sang bên cạnh không xem tới. Một lát sau, Vân Băng gọi trở về, Tần Mục nhìn thoáng qua, vẫn tiếp tục lái xe, không đón nghe điện thoại.
Vân Băng liên tục gọi tới không bỏ qua, Tần Mục không nghe nàng gọi mãi, hắn bị tiếng chuông gây ồn cảm thấy đau đầu, cho xe ngừng một bên, bắt máy lớn tiếng hỏi:
- Chuyện gì?
Vân Băng không nói chuyện, chỉ trầm mặc. Tần Mục ngây người, nàng mới hạ giọng nói:
- Vừa rồi cha em đang mắng em đâu, em không dám nghe điện thoại.
Tần Mục giật mình, hỏi:
- Ông ấy mắng em chuyện gì đây?
- Còn không phải chuyện đi ra nước ngoài với anh một chuyến đó thôi.
Thanh âm Vân Băng thản nhiên, vẫn mang theo vẻ nhẹ nhàng, nhưng lời sau đó khiến Tần Mục có chút không bình tĩnh:
- Cha của em nói bảo anh tối thứ bảy đến nhà em ngồi một chút.
Trong lòng Tần Mục run rẩy, chuyện này có chút không đúng. Rõ ràng là mình khi dễ con gái nhà người ta, còn là một cô gái xử nữ nhiều năm, cứ như vậy bị hắn phá hủy, Vân Thiên Nhạc còn gọi mình đến nhà ngồi một chút, bên trong có vấn đề đi. Sẽ không ai nghĩ đến Vân Băng cùng mình xuất ngoại, trong đó không phát sinh chuyện mờ tối, Vân Thiên Nhạc kia, thật sự có ý tưởng riêng!
Vân Băng nghe tiếng hô hấp của Tần Mục, nhất thời bật cười:
- Xem anh sợ tới mức kia kìa, khi anh khi dễ em sao không nghĩ tới đây? Hiện tại mới biết sợ có phải hay không?
Tần Mục miễn cưỡng cười, là người đều biết sợ thôi, cấp bậc của Vân Thiên Nhạc cao hơn Tần Mục, còn là lão nhân trong thủ đô, hắn như vậy đi vào còn không phải bị Vân Thiên Nhạc chèn ép. Hắn trầm mặc một lúc, nói:
- Có…dấu hiệu gì hay không, có phải anh nên mang theo hai chai rượu đi qua?
Thanh âm tiếng cười trong trẻo của Vân Băng vang lên bên tai Tần Mục, nàng có chút thở không ra hơi nói:
- Anh lại cứ khoe mã như vậy sao, chiếm tiện nghi của em còn chưa đủ? Em không ngại anh mang theo hai chai rượu lại đây, nhưng vấn đề ở chỗ anh làm sao giải thích ý nghĩa mang rượu đến? Chẳng lẽ anh muốn nói cho cha của em, Vân cục trưởng, tôi nghĩ muốn con gái của ngài làm tình nhân của tôi, hai chai rượu làm quà tặng sao?
Từ tình nhân có chút thật chói tai, Tần Mục trầm mặc hồi lâu, cuối cùng không nói nên lời. Vân Băng cũng ngừng cười, sâu kín nói:
- Tần Mục, em chỉ nghĩ khi mình tịch mịch có người cùng nói chuyện là tốt rồi, vốn đời này không tính sẽ kết hôn.
Tần Mục thở dài, sau khi gác điện thoại không khỏi cảm thấy buồn bã.
Hắn rầu rĩ không vui lái xe về nhà, sau khi mở cửa, chợt nghe Đan Lan kêu lên, Tần Mục khoát tay, đầu cúi thấp nghĩ tâm sự, đẩy cửa phòng sách đi vào.
Đan Lan chớp mắt nhìn cửa phòng sách, sau đó đi vào phòng ngủ. Chỉ chốc lát cửa phòng sách đã bị gõ vang.
Trong lòng Tần Mục có chút loạn, nghe được tiếng gõ cửa cũng có chút không kiên nhẫn, đi tới mở ra, đang định trách mắng Đan Lan một câu sao không hiểu quy củ, lại nhìn thấy Hàn Tuyết Lăng đứng ngay cửa, mang theo ý cười ôn nhu trên mặt. Cô gái này tính tình hung hăng, từ khi nào có được nụ cười ôn nhu như vậy đây?
- Đã trở lại?
Hàn Tuyết Lăng vuốt vuốt tóc, ánh mắt có chút ngái ngủ.
Tần Mục càng xem càng cảm thấy không đúng, chưa từng thấy qua dáng vẻ hiền hòa như vậy của nàng. Ánh mắt của hắn nhìn xuống, phát hiện dáng người của nàng có chút mập mạp, một bàn tay đỡ bên hông, động tác này làm Tần Mục như bị sét đánh.
- Em…em có thai?
Tần Mục ngây ngốc hỏi, một loại cảm giác cực kỳ khó tin tràn ngập trong lòng của hắn.
- Như thế nào, choáng váng?
Hàn Tuyết Lăng hừ một tiếng, thần tình đầy vẻ mẫu tính. Nàng cười đẩy hắn, lại đẩy vào trong phòng sách, tiện tay đóng cửa sau đó lao vào trong lòng Tần Mục, nhắm mắt chờ hắn hôn mình.
Tần Mục làm gì còn tâm tư, qua loa hôn lên môi nàng, sau đó đem lực chú ý đặt lên bụng nàng, tay phải do dự vươn ra, không biết có nên chạm vào hay không.
Hàn Tuyết Lăng không ngừng cười khúc khích, kéo tay hắn đặt lên bụng, bất đắc dĩ nói:
- Vốn diễn tập lần này do chúng tôi làm trung tâm, nhưng vì tiểu tử này em bị trực tiếp điều trở về. Hận anh chết đi được.
Trong tai Tần Mục làm sao còn nghe được lời nàng, ánh mắt ngây ngốc nhìn vào bụng nàng, bàn tay lướt qua, tiểu sinh mạng bên trong là con của hắn, là máu thịt của hắn. Đi vào thế giới này, cho dù hắn nỗ lực dung nhập, nhưng vẫn luôn thiếu chút lòng trung thành. Hiện giờ nhìn thấy tân sinh mạng, làm cho hắn rốt cục hoàn toàn đem bản thân đặt ở nơi đây. Bởi vì nơi này có người hắn yêu cùng người yêu hắn, còn có con của hắn.
- Không tham gia diễn tập thì tốt, đỡ phải xảy ra sự cố.
Tần Mục thật cẩn thận nâng đỡ Hàn Tuyết Lăng, trách cứ:
- Bụng đã lộ ra, lẽ ra không nên lộn xộn, nên nghỉ ngơi một chút. Em nhận ra Đan Lan đi, có chuyện gì phân phó nàng làm, thật chịu khó.
Hàn Tuyết Lăng bĩu môi nói:
- Em ở đây chỉ vì chờ anh trở về, trong lát nữa em quay về Hàn gia đại viện.
Tần Mục ngạc nhiên, hỏi:
- Như vậy sao được, bên kia loạn như vậy.
Hiện tại Hàn gia rơi vào thời khắc nội đấu rối loạn, để Hàn Tuyết Lăng đi qua, có thể không tốt dưỡng thai hay không?
Hàn Tuyết Lăng nhăn mũi, cự tuyệt:
- Cả ngày ở trong nhà lầu tâm tình không tốt, vẫn nên ở nhà trệt như Hàn gia đại viện đi.
Nói xong mặt có chút hồng, thấp giọng nói:
- Không muốn cho anh nhìn thấy em mang thai, thật quá xấu xí.
Tần Mục cười khổ gật gật đầu, hiện tại phụ nữ có thai đứng thứ nhất, nhất định phải nghe nàng. Sau đó Tần Mục lại tính toán ngày tháng, hai người chỉ gần gũi một lần liền trúng thưởng, điều này làm hắn có chút không nói gì, vì sao những cô gái khác không ai trúng đạn đây?
Không lay chuyển được Hàn Tuyết Lăng, Tần Mục cũng không nghĩ đưa được nàng đến Tần gia, nàng chỉ quyết tâm quay về nhà mình ở lại. Tần Mục không có cách nào, chỉ đành lái xe đến Hàn gia đại viện. Trong viện chỉ có Vạn Phương, hình như đã sớm nhận được tin tức Hàn Tuyết Lăng đã mang thai, sớm chờ ở cửa.
Tần Mục vốn dự tính đi vào thăm hỏi Hàn lão gia tử một tiếng, ai ngờ vừa đến cửa Hàn Tuyết Lăng đã đuổi hắn về. Vạn Phương biết con gái mình nghĩ gì, đành nói với Tần Mục:
- Tiểu Tần, con về đi, có mẹ chiếu cố sẽ không xảy ra chuyện đâu. Hiện tại con cũng rất bận, đi làm việc của mình, đừng lo lắng nơi này.
Hàn Tuyết Lăng nhìn Tần Mục làm mặt quỷ, Tần Mục chỉ phải chào tạm biệt Vạn Phương, lái xe quay về nhà. Tâm tư của hắn đều bị nhi đồng làm vướng bận, Đan Lan làm xong cơm đặt lên bàn, hắn ăn vào miệng không cảm giác ra mùi vị gì.
Ăn cơm xong, Tần Mục lấy điện thoại gọi cho Ông Văn Hoa, báo cho bà biết thêm vài tháng sẽ thăng chức làm bà nội. Ông Văn Hoa vừa nghe lập tức cúp điện thoại, bắt đầu đặt vé máy bay.
Hiện tại bà đã trở thành chủ tịch phủi tay, đem toàn bộ mọi chuyện trong tập đoàn tài chính ném cho Chu Tiểu Mai cùng Lưu Đan, chuyên tâm làm bà nội. Hiện giờ nguyện vọng lập tức thành sự thật, bà làm sao còn ngồi yên được nữa?
Vân Băng liên tục gọi tới không bỏ qua, Tần Mục không nghe nàng gọi mãi, hắn bị tiếng chuông gây ồn cảm thấy đau đầu, cho xe ngừng một bên, bắt máy lớn tiếng hỏi:
- Chuyện gì?
Vân Băng không nói chuyện, chỉ trầm mặc. Tần Mục ngây người, nàng mới hạ giọng nói:
- Vừa rồi cha em đang mắng em đâu, em không dám nghe điện thoại.
Tần Mục giật mình, hỏi:
- Ông ấy mắng em chuyện gì đây?
- Còn không phải chuyện đi ra nước ngoài với anh một chuyến đó thôi.
Thanh âm Vân Băng thản nhiên, vẫn mang theo vẻ nhẹ nhàng, nhưng lời sau đó khiến Tần Mục có chút không bình tĩnh:
- Cha của em nói bảo anh tối thứ bảy đến nhà em ngồi một chút.
Trong lòng Tần Mục run rẩy, chuyện này có chút không đúng. Rõ ràng là mình khi dễ con gái nhà người ta, còn là một cô gái xử nữ nhiều năm, cứ như vậy bị hắn phá hủy, Vân Thiên Nhạc còn gọi mình đến nhà ngồi một chút, bên trong có vấn đề đi. Sẽ không ai nghĩ đến Vân Băng cùng mình xuất ngoại, trong đó không phát sinh chuyện mờ tối, Vân Thiên Nhạc kia, thật sự có ý tưởng riêng!
Vân Băng nghe tiếng hô hấp của Tần Mục, nhất thời bật cười:
- Xem anh sợ tới mức kia kìa, khi anh khi dễ em sao không nghĩ tới đây? Hiện tại mới biết sợ có phải hay không?
Tần Mục miễn cưỡng cười, là người đều biết sợ thôi, cấp bậc của Vân Thiên Nhạc cao hơn Tần Mục, còn là lão nhân trong thủ đô, hắn như vậy đi vào còn không phải bị Vân Thiên Nhạc chèn ép. Hắn trầm mặc một lúc, nói:
- Có…dấu hiệu gì hay không, có phải anh nên mang theo hai chai rượu đi qua?
Thanh âm tiếng cười trong trẻo của Vân Băng vang lên bên tai Tần Mục, nàng có chút thở không ra hơi nói:
- Anh lại cứ khoe mã như vậy sao, chiếm tiện nghi của em còn chưa đủ? Em không ngại anh mang theo hai chai rượu lại đây, nhưng vấn đề ở chỗ anh làm sao giải thích ý nghĩa mang rượu đến? Chẳng lẽ anh muốn nói cho cha của em, Vân cục trưởng, tôi nghĩ muốn con gái của ngài làm tình nhân của tôi, hai chai rượu làm quà tặng sao?
Từ tình nhân có chút thật chói tai, Tần Mục trầm mặc hồi lâu, cuối cùng không nói nên lời. Vân Băng cũng ngừng cười, sâu kín nói:
- Tần Mục, em chỉ nghĩ khi mình tịch mịch có người cùng nói chuyện là tốt rồi, vốn đời này không tính sẽ kết hôn.
Tần Mục thở dài, sau khi gác điện thoại không khỏi cảm thấy buồn bã.
Hắn rầu rĩ không vui lái xe về nhà, sau khi mở cửa, chợt nghe Đan Lan kêu lên, Tần Mục khoát tay, đầu cúi thấp nghĩ tâm sự, đẩy cửa phòng sách đi vào.
Đan Lan chớp mắt nhìn cửa phòng sách, sau đó đi vào phòng ngủ. Chỉ chốc lát cửa phòng sách đã bị gõ vang.
Trong lòng Tần Mục có chút loạn, nghe được tiếng gõ cửa cũng có chút không kiên nhẫn, đi tới mở ra, đang định trách mắng Đan Lan một câu sao không hiểu quy củ, lại nhìn thấy Hàn Tuyết Lăng đứng ngay cửa, mang theo ý cười ôn nhu trên mặt. Cô gái này tính tình hung hăng, từ khi nào có được nụ cười ôn nhu như vậy đây?
- Đã trở lại?
Hàn Tuyết Lăng vuốt vuốt tóc, ánh mắt có chút ngái ngủ.
Tần Mục càng xem càng cảm thấy không đúng, chưa từng thấy qua dáng vẻ hiền hòa như vậy của nàng. Ánh mắt của hắn nhìn xuống, phát hiện dáng người của nàng có chút mập mạp, một bàn tay đỡ bên hông, động tác này làm Tần Mục như bị sét đánh.
- Em…em có thai?
Tần Mục ngây ngốc hỏi, một loại cảm giác cực kỳ khó tin tràn ngập trong lòng của hắn.
- Như thế nào, choáng váng?
Hàn Tuyết Lăng hừ một tiếng, thần tình đầy vẻ mẫu tính. Nàng cười đẩy hắn, lại đẩy vào trong phòng sách, tiện tay đóng cửa sau đó lao vào trong lòng Tần Mục, nhắm mắt chờ hắn hôn mình.
Tần Mục làm gì còn tâm tư, qua loa hôn lên môi nàng, sau đó đem lực chú ý đặt lên bụng nàng, tay phải do dự vươn ra, không biết có nên chạm vào hay không.
Hàn Tuyết Lăng không ngừng cười khúc khích, kéo tay hắn đặt lên bụng, bất đắc dĩ nói:
- Vốn diễn tập lần này do chúng tôi làm trung tâm, nhưng vì tiểu tử này em bị trực tiếp điều trở về. Hận anh chết đi được.
Trong tai Tần Mục làm sao còn nghe được lời nàng, ánh mắt ngây ngốc nhìn vào bụng nàng, bàn tay lướt qua, tiểu sinh mạng bên trong là con của hắn, là máu thịt của hắn. Đi vào thế giới này, cho dù hắn nỗ lực dung nhập, nhưng vẫn luôn thiếu chút lòng trung thành. Hiện giờ nhìn thấy tân sinh mạng, làm cho hắn rốt cục hoàn toàn đem bản thân đặt ở nơi đây. Bởi vì nơi này có người hắn yêu cùng người yêu hắn, còn có con của hắn.
- Không tham gia diễn tập thì tốt, đỡ phải xảy ra sự cố.
Tần Mục thật cẩn thận nâng đỡ Hàn Tuyết Lăng, trách cứ:
- Bụng đã lộ ra, lẽ ra không nên lộn xộn, nên nghỉ ngơi một chút. Em nhận ra Đan Lan đi, có chuyện gì phân phó nàng làm, thật chịu khó.
Hàn Tuyết Lăng bĩu môi nói:
- Em ở đây chỉ vì chờ anh trở về, trong lát nữa em quay về Hàn gia đại viện.
Tần Mục ngạc nhiên, hỏi:
- Như vậy sao được, bên kia loạn như vậy.
Hiện tại Hàn gia rơi vào thời khắc nội đấu rối loạn, để Hàn Tuyết Lăng đi qua, có thể không tốt dưỡng thai hay không?
Hàn Tuyết Lăng nhăn mũi, cự tuyệt:
- Cả ngày ở trong nhà lầu tâm tình không tốt, vẫn nên ở nhà trệt như Hàn gia đại viện đi.
Nói xong mặt có chút hồng, thấp giọng nói:
- Không muốn cho anh nhìn thấy em mang thai, thật quá xấu xí.
Tần Mục cười khổ gật gật đầu, hiện tại phụ nữ có thai đứng thứ nhất, nhất định phải nghe nàng. Sau đó Tần Mục lại tính toán ngày tháng, hai người chỉ gần gũi một lần liền trúng thưởng, điều này làm hắn có chút không nói gì, vì sao những cô gái khác không ai trúng đạn đây?
Không lay chuyển được Hàn Tuyết Lăng, Tần Mục cũng không nghĩ đưa được nàng đến Tần gia, nàng chỉ quyết tâm quay về nhà mình ở lại. Tần Mục không có cách nào, chỉ đành lái xe đến Hàn gia đại viện. Trong viện chỉ có Vạn Phương, hình như đã sớm nhận được tin tức Hàn Tuyết Lăng đã mang thai, sớm chờ ở cửa.
Tần Mục vốn dự tính đi vào thăm hỏi Hàn lão gia tử một tiếng, ai ngờ vừa đến cửa Hàn Tuyết Lăng đã đuổi hắn về. Vạn Phương biết con gái mình nghĩ gì, đành nói với Tần Mục:
- Tiểu Tần, con về đi, có mẹ chiếu cố sẽ không xảy ra chuyện đâu. Hiện tại con cũng rất bận, đi làm việc của mình, đừng lo lắng nơi này.
Hàn Tuyết Lăng nhìn Tần Mục làm mặt quỷ, Tần Mục chỉ phải chào tạm biệt Vạn Phương, lái xe quay về nhà. Tâm tư của hắn đều bị nhi đồng làm vướng bận, Đan Lan làm xong cơm đặt lên bàn, hắn ăn vào miệng không cảm giác ra mùi vị gì.
Ăn cơm xong, Tần Mục lấy điện thoại gọi cho Ông Văn Hoa, báo cho bà biết thêm vài tháng sẽ thăng chức làm bà nội. Ông Văn Hoa vừa nghe lập tức cúp điện thoại, bắt đầu đặt vé máy bay.
Hiện tại bà đã trở thành chủ tịch phủi tay, đem toàn bộ mọi chuyện trong tập đoàn tài chính ném cho Chu Tiểu Mai cùng Lưu Đan, chuyên tâm làm bà nội. Hiện giờ nguyện vọng lập tức thành sự thật, bà làm sao còn ngồi yên được nữa?