Loại hẹn hò điển hình nước Pháp này khiến Tần Mục có chút không thoải mái, căn bản không đợi Vân Băng đáp ứng, thấp giọng nói với phiên dịch, nhà hàng số một của Phổ Thượng khu đã chuẩn bị sẵn sàng chiêu đãi James, nhưng buổi yến tiệc cá nhân vẫn phải đợi sau khi buổi biểu diễn thời trang kết thúc mới nói, hiện tại tất cả tinh lực đều phải tập trung vào buổi biểu diễn.
Phiên dịch của James là một tiểu cô nương trẻ tuổi, nhìn khuôn mặt mát lạnh của Tần Mục và giọng nói từ tốn của hắn, gương mặt không khỏi ửng hồng, phiên dịch lại lời nói của Tần Mục cho James nghe. Không biết nàng phiên dịch như thế nào, chỉ có điều lúc nói chuyện không ngừng dùng khóe mắt liếc nhìn Tần Mục, chọc Vân Băng tỏ vẻ khó chịu, làm bộ mặt quỷ về phía Tần Mục.
James nhún nhún vai, tỏ vẻ nghe theo ý tứ của Tần Mục. Tần Mục thở dài một hơi, trong lòng suy nghĩ hôm nào đó nhất định phải gọi điện cho Lộ Ti, nếu gặp chuyện như vậy nữa, tốt nhất là không tìm những người như vậy nữa. Không phải hắn không có lòng tin với mình, nhưng cách nhìn như điện xẹt trong mắt những người Pháp, cho dù là người mù cũng có thể nhìn ra, Tần Mục thật sự không muốn nữ nhân của mình tiếp xúc .quá lâu với loại nam nhân như vậy.
Buổi yến hội buổi tối chủ yếu xoay quanh Phổ Thượng, lợi dụng phim đèn chiếu thể hiện "Sân khấu chữ T tự nhiên" đối với đám người của James, đây vốn là chuyện vô cùng bất đắc dĩ, nhưng James lại không ngừng khen ngợi "Tuyệt vời", giơ ngón tay cái biểu thị ý tán dương đối với người chịu trách nhiệm giới thiệu Phương Thiên Nhu. Tần Mục ở bên cạnh nhìn thấy mà dở khóc dở cười, người này hình như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng khen tặng phái nữ, chẳng lẽ đây chính là đặc tính của đàn ông nước Pháp? Không bỏ qua bất cứ cơ hội nào lấy lòng nữ nhân.
Sau đó, Vân Băng đại diện công ty người mẫu Tân Trù bước lên sân khấu, giới thiệu mười hai người mẫu của Tân Trù. Nằm ngoài dự liệu của Tần Mục, lần này Vân Băng cũng lặng lẽ chơi đại thủ bút, mười hai người mẫu này đều là mỹ nữ có thân hình cao gầy, khuôn mặt mỹ lệ, là những người nổi bật nhất đến từ ngành hàng không, đơn vị xí nghiệp nhà nước, trong đó có một người Tần Mục cảm thấy rất quen mặt, chính là nữ tiếp viên hàng không Mục Băng Đồng.
Lực chú ý của James lại chuyển sang những ảnh chụp, đợi sau khi Tân Trù giới thiệu xong, hắn lập tức nắm lấy microphone, chơi một loạt tiếng Anh, thần thái sục sôi, vô cùng kích động. Theo lời nói của người phiên dịch, tất cả mọi người cũng hiểu ý tứ của James. Thì ra, James cho rằng, mỹ nữ đẹp nhất uyển chuyển nhất là con gái Trung Quốc, những người mẫu châu Âu tác phong phóng khoáng, so với Trung Quốc, quả thực là một trời một vực. Nếu mỹ nữ Trung Quốc có điều kiện được trời ưu ái, hắn tin tưởng trong tương lai không xa, giới thời trang thế giới nhất định sẽ xuất hiện những người mẫu mang sắc thái Trung Quốc.
Hắn vừa nói xong những lời này, ánh đèn máy ảnh không ngừng lóe lên, trung thực ghi chép lại cảnh tượng vừa rồi. James nói xong đoạn văn này, Phương Chấn Bang đứng bên cạnh Tần Mục liên tục gật đầu, rất hiển nhiên lời nói của James đã được Phương Chấn Bang công nhận, trong buổi biểu diễn thời trang có một người nước ngoài có địa vị hết sức quan trọng khen ngợi Châu Quảng như vậy, Phương Chấn Bang thật sự rất cao hứng.
Đồng thời, Hình Bảo Bình cũng mỉm cười, biểu thị ý tán thưởng với Tần Mục.
Tần Mục nhận được khích lệ, trong lòng nhất định cao hứng, hắn vừa đáp lại ánh mắt tán dương của Phương Chấn Bang và Hình Bảo Bình, vừa nhìn những người lãnh đạo thị ủy. Lúc này, Phó thị trưởng thường vụ Đoạn Khải Thân đã thu hút sự chú ý của hắn, đó là một người đàn ông năm mươi chín tuổi, sắc mặt vô cùng trầm ổn, từ biểu hiện của hắn không nhìn ra điều gì bất thường, nhưng cũng không nhìn ra cái gì cao hứng. Vào lúc này, mọi người đều mỉm cười, nhưng vẻ mặt hắn vẫn dửng dưng, đây không phải là chuyện hợp lý, trừ phi. . . hắn không thích buổi biểu diễn thời trang này.
Tần Mục bắt được vẻ mặt trong nháy mắt của hắn, ngay sau đó Đoạn Khải Thân lại mỉm cười, tỏ vẻ nhất trí với các vị lãnh đạo khác. Nhưng trong lòng Tần Mục đã ghi nhớ Đoạn Khải Thân trong lòng. Đoạn Khải Thân, quản lý giao thông và xây dựng, sau này Phổ Thượng xây dựng rầm rộ, không thể thiếu chuyện thường xuyên giao thiệp với hắn, nếu Đoạn Khải Thân có gì bất mãn với Phổ Thượng, chuyện sau này sợ rằng có chạy gãy chân cũng không làm được.
Phát hiện hôm nay khiến Tần Mục bắt được một chút bóng dáng, mặc dù còn mơ hồ, nhưng chí ít cũng xem là lộ ra ánh rạng đông. Hắn nghiêng đầu dặn dò Trương Thúy mấy câu, Trương Thúy cũng có chút kinh ngạc nhìn Tần Mục, thấp giọng hỏi:
- Làm như vậy được chứ?
Tần Mục mỉm cười, thấp giọng nói:
- Lưu đại ca chịu trách nhiệm an toàn sân khấu, hôm nay không đến đây, buổi tối cô nói cho hắn biết, hắn biết nên tìm ai làm việc này.
Trương Thúy gật đầu, mấp máy miệng nói:
- Tôi phát hiện tư tưởng của cậu càng ngày càng sâu sắc.
Tần Mục nhún nhún vai, thấp giọng cười nói:
- Không có cách nào, đây không phải là tôi bị bức sao? Chính là Trương tỷ để tôi dính líu vào, một thị trưởng biến thành khu trưởng, thật là ngại quá, thoáng cái chênh lệch lớn như vậy.
Trương Thúy liếc hắn một cái, nói:
- Đừng xem Trương tỷ này là đồ ngu, thị trưởng Đằng Long cho dù có thăng cấp lên nữa, tôi đoán cũng không thăng đến đâu. Phía bên Đằng Long có bao nhiêu người dán mắt vào trong tỉnh chứ, cậu thật sự xem tôi là đồ ngu sao? Cậu có một đặc điểm, làm việc gì cũng thích để người khác suy đoán, cẩn thận sau này có người hiểu lầm.
Nói xong, ánh mắt liếc nhìn Phương Thiên Nhu.
Lời này của Trương Thúy vừa đúng, lại vừa không đúng, ý tứ của lãnh đạo làm sao có thể tiết lộ rõ ràng cho người khác, chỉ có thể để họ một mình suy đoán, nếu không làm sao có thể có quyển sách "Quan trường học"? Nhưng dựa vào tình hữu nghị chiến đấu giữa Tần Mục và Trương Thúy, Tần Mục có chơi huyễn hoặc một chút, Trương Thúy vẫn có thể nhìn thấu, bằng không giữa Tần Mục và viên đại tướng của mình đã sinh lòng ngăn cách rồi.
Tần Mục liếc nhìn Phương Thiên Nhu, tràng diện hôm nay rất sinh động, trên khuôn mặt trẻ tuổi của Phương Thiên Nhu hiện đầy vẻ hưng phấn, trên trán còn lấm tấm mồ hôi. Tần Mục gật đầu nói:
- Tôi không sợ hiểu lầm, chủ yếu là đừng hiểu lầm Trương tỷ.
Những lời này cũng rất có ý tứ, Phương Thiên Nhu và Tần Mục cũng xấp xỉ tuổi nhau, nếu lấy thân phận ngàn vàng của bí thư thị ủy đảm đương lính hầu, khó tránh khỏi có người nói ra nói vào, cho nên ý tứ của Tần Mục chính là, làm xong việc này, hắn sẽ phải lui ra sau màn, dựa theo lệ cũ của khu quy hoạch, mọi việc sẽ do Trương Thúy quản lý. Hai nữ nhân kết nhóm, cơ hội nói xấu cũng ít đi. Thật ra chuyện nam nữ kết nhóm cũng không phải không có, chủ yếu là thân phận của Phương Thiên Nhu quá nhạy cảm, đoán chừng với tính cách của Trương Thúy, cũng phải cân nhắc chuyện đặt con gái Phương Chấn Bang ở Phổ Thượng.
Phiên dịch của James là một tiểu cô nương trẻ tuổi, nhìn khuôn mặt mát lạnh của Tần Mục và giọng nói từ tốn của hắn, gương mặt không khỏi ửng hồng, phiên dịch lại lời nói của Tần Mục cho James nghe. Không biết nàng phiên dịch như thế nào, chỉ có điều lúc nói chuyện không ngừng dùng khóe mắt liếc nhìn Tần Mục, chọc Vân Băng tỏ vẻ khó chịu, làm bộ mặt quỷ về phía Tần Mục.
James nhún nhún vai, tỏ vẻ nghe theo ý tứ của Tần Mục. Tần Mục thở dài một hơi, trong lòng suy nghĩ hôm nào đó nhất định phải gọi điện cho Lộ Ti, nếu gặp chuyện như vậy nữa, tốt nhất là không tìm những người như vậy nữa. Không phải hắn không có lòng tin với mình, nhưng cách nhìn như điện xẹt trong mắt những người Pháp, cho dù là người mù cũng có thể nhìn ra, Tần Mục thật sự không muốn nữ nhân của mình tiếp xúc .quá lâu với loại nam nhân như vậy.
Buổi yến hội buổi tối chủ yếu xoay quanh Phổ Thượng, lợi dụng phim đèn chiếu thể hiện "Sân khấu chữ T tự nhiên" đối với đám người của James, đây vốn là chuyện vô cùng bất đắc dĩ, nhưng James lại không ngừng khen ngợi "Tuyệt vời", giơ ngón tay cái biểu thị ý tán dương đối với người chịu trách nhiệm giới thiệu Phương Thiên Nhu. Tần Mục ở bên cạnh nhìn thấy mà dở khóc dở cười, người này hình như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng khen tặng phái nữ, chẳng lẽ đây chính là đặc tính của đàn ông nước Pháp? Không bỏ qua bất cứ cơ hội nào lấy lòng nữ nhân.
Sau đó, Vân Băng đại diện công ty người mẫu Tân Trù bước lên sân khấu, giới thiệu mười hai người mẫu của Tân Trù. Nằm ngoài dự liệu của Tần Mục, lần này Vân Băng cũng lặng lẽ chơi đại thủ bút, mười hai người mẫu này đều là mỹ nữ có thân hình cao gầy, khuôn mặt mỹ lệ, là những người nổi bật nhất đến từ ngành hàng không, đơn vị xí nghiệp nhà nước, trong đó có một người Tần Mục cảm thấy rất quen mặt, chính là nữ tiếp viên hàng không Mục Băng Đồng.
Lực chú ý của James lại chuyển sang những ảnh chụp, đợi sau khi Tân Trù giới thiệu xong, hắn lập tức nắm lấy microphone, chơi một loạt tiếng Anh, thần thái sục sôi, vô cùng kích động. Theo lời nói của người phiên dịch, tất cả mọi người cũng hiểu ý tứ của James. Thì ra, James cho rằng, mỹ nữ đẹp nhất uyển chuyển nhất là con gái Trung Quốc, những người mẫu châu Âu tác phong phóng khoáng, so với Trung Quốc, quả thực là một trời một vực. Nếu mỹ nữ Trung Quốc có điều kiện được trời ưu ái, hắn tin tưởng trong tương lai không xa, giới thời trang thế giới nhất định sẽ xuất hiện những người mẫu mang sắc thái Trung Quốc.
Hắn vừa nói xong những lời này, ánh đèn máy ảnh không ngừng lóe lên, trung thực ghi chép lại cảnh tượng vừa rồi. James nói xong đoạn văn này, Phương Chấn Bang đứng bên cạnh Tần Mục liên tục gật đầu, rất hiển nhiên lời nói của James đã được Phương Chấn Bang công nhận, trong buổi biểu diễn thời trang có một người nước ngoài có địa vị hết sức quan trọng khen ngợi Châu Quảng như vậy, Phương Chấn Bang thật sự rất cao hứng.
Đồng thời, Hình Bảo Bình cũng mỉm cười, biểu thị ý tán thưởng với Tần Mục.
Tần Mục nhận được khích lệ, trong lòng nhất định cao hứng, hắn vừa đáp lại ánh mắt tán dương của Phương Chấn Bang và Hình Bảo Bình, vừa nhìn những người lãnh đạo thị ủy. Lúc này, Phó thị trưởng thường vụ Đoạn Khải Thân đã thu hút sự chú ý của hắn, đó là một người đàn ông năm mươi chín tuổi, sắc mặt vô cùng trầm ổn, từ biểu hiện của hắn không nhìn ra điều gì bất thường, nhưng cũng không nhìn ra cái gì cao hứng. Vào lúc này, mọi người đều mỉm cười, nhưng vẻ mặt hắn vẫn dửng dưng, đây không phải là chuyện hợp lý, trừ phi. . . hắn không thích buổi biểu diễn thời trang này.
Tần Mục bắt được vẻ mặt trong nháy mắt của hắn, ngay sau đó Đoạn Khải Thân lại mỉm cười, tỏ vẻ nhất trí với các vị lãnh đạo khác. Nhưng trong lòng Tần Mục đã ghi nhớ Đoạn Khải Thân trong lòng. Đoạn Khải Thân, quản lý giao thông và xây dựng, sau này Phổ Thượng xây dựng rầm rộ, không thể thiếu chuyện thường xuyên giao thiệp với hắn, nếu Đoạn Khải Thân có gì bất mãn với Phổ Thượng, chuyện sau này sợ rằng có chạy gãy chân cũng không làm được.
Phát hiện hôm nay khiến Tần Mục bắt được một chút bóng dáng, mặc dù còn mơ hồ, nhưng chí ít cũng xem là lộ ra ánh rạng đông. Hắn nghiêng đầu dặn dò Trương Thúy mấy câu, Trương Thúy cũng có chút kinh ngạc nhìn Tần Mục, thấp giọng hỏi:
- Làm như vậy được chứ?
Tần Mục mỉm cười, thấp giọng nói:
- Lưu đại ca chịu trách nhiệm an toàn sân khấu, hôm nay không đến đây, buổi tối cô nói cho hắn biết, hắn biết nên tìm ai làm việc này.
Trương Thúy gật đầu, mấp máy miệng nói:
- Tôi phát hiện tư tưởng của cậu càng ngày càng sâu sắc.
Tần Mục nhún nhún vai, thấp giọng cười nói:
- Không có cách nào, đây không phải là tôi bị bức sao? Chính là Trương tỷ để tôi dính líu vào, một thị trưởng biến thành khu trưởng, thật là ngại quá, thoáng cái chênh lệch lớn như vậy.
Trương Thúy liếc hắn một cái, nói:
- Đừng xem Trương tỷ này là đồ ngu, thị trưởng Đằng Long cho dù có thăng cấp lên nữa, tôi đoán cũng không thăng đến đâu. Phía bên Đằng Long có bao nhiêu người dán mắt vào trong tỉnh chứ, cậu thật sự xem tôi là đồ ngu sao? Cậu có một đặc điểm, làm việc gì cũng thích để người khác suy đoán, cẩn thận sau này có người hiểu lầm.
Nói xong, ánh mắt liếc nhìn Phương Thiên Nhu.
Lời này của Trương Thúy vừa đúng, lại vừa không đúng, ý tứ của lãnh đạo làm sao có thể tiết lộ rõ ràng cho người khác, chỉ có thể để họ một mình suy đoán, nếu không làm sao có thể có quyển sách "Quan trường học"? Nhưng dựa vào tình hữu nghị chiến đấu giữa Tần Mục và Trương Thúy, Tần Mục có chơi huyễn hoặc một chút, Trương Thúy vẫn có thể nhìn thấu, bằng không giữa Tần Mục và viên đại tướng của mình đã sinh lòng ngăn cách rồi.
Tần Mục liếc nhìn Phương Thiên Nhu, tràng diện hôm nay rất sinh động, trên khuôn mặt trẻ tuổi của Phương Thiên Nhu hiện đầy vẻ hưng phấn, trên trán còn lấm tấm mồ hôi. Tần Mục gật đầu nói:
- Tôi không sợ hiểu lầm, chủ yếu là đừng hiểu lầm Trương tỷ.
Những lời này cũng rất có ý tứ, Phương Thiên Nhu và Tần Mục cũng xấp xỉ tuổi nhau, nếu lấy thân phận ngàn vàng của bí thư thị ủy đảm đương lính hầu, khó tránh khỏi có người nói ra nói vào, cho nên ý tứ của Tần Mục chính là, làm xong việc này, hắn sẽ phải lui ra sau màn, dựa theo lệ cũ của khu quy hoạch, mọi việc sẽ do Trương Thúy quản lý. Hai nữ nhân kết nhóm, cơ hội nói xấu cũng ít đi. Thật ra chuyện nam nữ kết nhóm cũng không phải không có, chủ yếu là thân phận của Phương Thiên Nhu quá nhạy cảm, đoán chừng với tính cách của Trương Thúy, cũng phải cân nhắc chuyện đặt con gái Phương Chấn Bang ở Phổ Thượng.