Ngữ khí của hắn cũng có chút oán giận Tần Mục, dù sao hiện tại người đang trải qua nguy hiểm là con gái của hắn.
Tần lão gia tử và Ông Văn Hoa đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều có chú ý, lần này nói gì cũng không thể bỏ qua cho Tần Mục, bản thân hắn xảy ra chuyện cũng được rồi, lại còn liên lụy đến cả hai nhà.
Bóng đèn trên cánh cửa phòng giải phẫu, mặc dù nhu hòa nhưng lại có thể lay động cảm xúc của người đứng ngoài nhất. Khi mẹ con Hàn Tuyết Lăng đang đối đầu với nguy hiểm, Tần Mục cũng đang bị uy hiếp tính mạng.
Tỉnh Giang Bắc đã có đập nước của hai thành phố không kháng trụ được sức tàn phá mãnh liệt của nước lũ, đồng thời gặp tai hoạ. Tỉnh ủy Giang Bắc trong thời gian ngắn nhất thông báo đến toàn tỉnh, phải bình tĩnh thực hiện công tác cứu tế, sơ tán nhân dân khẩn cấp. Nhưng phía bên Cửu Giang, thông báo nhận được là nhất định phải đứng vững.
Lý do rất đơn giản, sau khi trút lũ ở hai nơi, nước lũ đã không còn mãnh liệt như trước, đập nước của thành phố Cửu Giang có thể chịu đựng được. Giang Trung Thiên báo cáo quyết định cho thị ủy Cửu Giang, chuẩn bị phá đập trước, nhưng bị một trận trách cứ. Hắn cũng gọi điện tới kinh thành, nhưng nhận được đáp án lập lờ nước đôi, kêu hắn căn cứ vào tình hình khách quan để quyết định.
Mệnh lệnh của hai bên khiến hắn có chút buồn rầu, Cửu Giang lúc gió êm sóng lặng đã đủ khiến hắn lo lắng, hiện tại gặp phải lựa chọn lớn như thế, công tác bí thư thị ủy xem ra khó làm rồi.
Quách Tự Tại đứng bên cạnh Giang Trung Thiên, thấp giọng nói:
- Hay không liên lạc với Tần bí thư.
Giang Trung Thiên gật đầu, nhìn đám người hỗn độn ngoài cửa, hỏi:
- Hiện tại tổ bạo phá đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
- Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.
Trên mặt Quách Tự Tại rõ ràng mang theo vẻ lo lắng:
- Ba chỗ bạo phá nhân viên đã vào vị trí, nghe theo mệnh lệnh của thành phố bất cứ lúc nào. Một đoàn của quân khu Ký Nam đã được kéo đến đập nước, đang cố gắng gia cố đập nước.
Giang Trung Thiên ừ một tiếng, không tiếp tục nói chuyện, thần sắc trên mặt càng ngày càng thâm trầm. Quách Tự Tại thấy Giang Trung Thiên không có hứng thú bàn chuyện, liền đi tới một góc của sở chỉ huy, móc điện thoại truyền tin cho Tần Mục.
Điện thoại vẫn kêu vang, nhưng không có người bắt máy. Quách Tự Tại thoáng lo lắng, hi vọng Tần Mục không xảy ra chuyện gì.
Cơn mưa dữ dội vẫn không có ý tứ dừng lại, sông Mẫu Thân không ngừng ôm nước mưa đến từ Cửu Giang. Mực nước vốn đang tràn ngập nguy cơ đang dâng lên nhanh chóng, đã truyền ra tin dữ trên đập nước có người bị cuốn đi.
Sở chỉ huy gặp phải áp lực cực lớn, trên bản đồ lưu vực sông Mẫu Thân đã bị xóa bỏ rất nhiều điểm, lại có mấy chuyên gia thuỷ lợi đưa ra các loại phán đoán suy luận, nhưng cũng không bằng tuyến thực tế Tần Mục vẽ ra. Chỉ cần có con đường đó tồn tại, giống như coi rẻ tất cả, không có chỗ cho phương án khác thay thế.
- Cơn lũ đã tiến vào phạm vi thành phố Cửu Giang chúng ta, bởi vì mưa xuống khiến nước sông Mẫu Thân dâng lên, vì vậy nước lũ cũng không có xu thế giảm bớt.
Một nhân viên chịu trách nhiệm quan sát nước lũ báo cáo.
- Người ở ba huyện ngoại ô thành phố phần lớn đã rút lui đến nơi an toàn, những người còn lại cũng đang trên đường sơ tán.
Người phụ trách liên lạc với bên ngoài báo cáo.
- Phía bên thôn xóa đói giảm nghèo vẫn chưa liên lạc được, Thạch cục trưởng đã phái người qua đó.
- Tổ bạo phá đã vào vị trí, chuẩn bị phá đập bất cứ lúc nào. Quân khu Ký Nam biểu thị, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của thị ủy.
Tin tức liên tiếp được truyền về sở chỉ huy.
Giang Trung Thiên chăm chú nhìn bản đồ lưu vực, thở dài một hơi.
Cùng lúc đó, người tài xế đi cùng Tần Mục cũng trở về. Người ướt đẫm nước mưa, đi tới nói với người đứng ở cửa sở chỉ huy mấy câu, sau đó lập tức trở lại xe.
Người đứng ngoài cửa chính là cục trưởng cục thuỷ lợi Vương Tường, hắn nghe tài xế nói đến hành tung của Tần Mục, ánh mắt nhất thời sáng ngời, cúi đầu đi tới bên cạnh Phó Ngọc Bình, nói cho Phó Ngọc Bình tin tức tài xế mang về. Người dân ở ba thôn xóa đói giảm nghèo đã rút lui, tin tức Giang Trung Thiên đang đợi chờ cuối cùng cũng đã được chứng thực, như vậy quyết định phía sau chính là không trâu bắt chó đi cày, Giang Trung Thiên cũng sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm chuyện này. Không ai biết kết quả phía sau sẽ như thế nào, chuyện trên chính trị cũng không phải là cái gì không đúng chính là đúng, cái gì sai chính là sai. Đây cũng là chỗ khó xử của Giang Trung Thiên, nếu phá đập trước, có thể sẽ bị phê phán là coi nhẹ tính mạng tài sản của nhân dân, chỉ sợ quần chúng rút lui rồi cũng không gánh được tội này. Nếu để cho đập nước Cửu Giang chịu chấn động, vạn nhất không chống đỡ được, vậy sẽ càng khó khăn, thời gian hoàn toàn cho phép trút nước trước, sẽ bị gây khó dễ tại sao không dự phòng trước.
Tần lão gia tử và Ông Văn Hoa đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều có chú ý, lần này nói gì cũng không thể bỏ qua cho Tần Mục, bản thân hắn xảy ra chuyện cũng được rồi, lại còn liên lụy đến cả hai nhà.
Bóng đèn trên cánh cửa phòng giải phẫu, mặc dù nhu hòa nhưng lại có thể lay động cảm xúc của người đứng ngoài nhất. Khi mẹ con Hàn Tuyết Lăng đang đối đầu với nguy hiểm, Tần Mục cũng đang bị uy hiếp tính mạng.
Tỉnh Giang Bắc đã có đập nước của hai thành phố không kháng trụ được sức tàn phá mãnh liệt của nước lũ, đồng thời gặp tai hoạ. Tỉnh ủy Giang Bắc trong thời gian ngắn nhất thông báo đến toàn tỉnh, phải bình tĩnh thực hiện công tác cứu tế, sơ tán nhân dân khẩn cấp. Nhưng phía bên Cửu Giang, thông báo nhận được là nhất định phải đứng vững.
Lý do rất đơn giản, sau khi trút lũ ở hai nơi, nước lũ đã không còn mãnh liệt như trước, đập nước của thành phố Cửu Giang có thể chịu đựng được. Giang Trung Thiên báo cáo quyết định cho thị ủy Cửu Giang, chuẩn bị phá đập trước, nhưng bị một trận trách cứ. Hắn cũng gọi điện tới kinh thành, nhưng nhận được đáp án lập lờ nước đôi, kêu hắn căn cứ vào tình hình khách quan để quyết định.
Mệnh lệnh của hai bên khiến hắn có chút buồn rầu, Cửu Giang lúc gió êm sóng lặng đã đủ khiến hắn lo lắng, hiện tại gặp phải lựa chọn lớn như thế, công tác bí thư thị ủy xem ra khó làm rồi.
Quách Tự Tại đứng bên cạnh Giang Trung Thiên, thấp giọng nói:
- Hay không liên lạc với Tần bí thư.
Giang Trung Thiên gật đầu, nhìn đám người hỗn độn ngoài cửa, hỏi:
- Hiện tại tổ bạo phá đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
- Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.
Trên mặt Quách Tự Tại rõ ràng mang theo vẻ lo lắng:
- Ba chỗ bạo phá nhân viên đã vào vị trí, nghe theo mệnh lệnh của thành phố bất cứ lúc nào. Một đoàn của quân khu Ký Nam đã được kéo đến đập nước, đang cố gắng gia cố đập nước.
Giang Trung Thiên ừ một tiếng, không tiếp tục nói chuyện, thần sắc trên mặt càng ngày càng thâm trầm. Quách Tự Tại thấy Giang Trung Thiên không có hứng thú bàn chuyện, liền đi tới một góc của sở chỉ huy, móc điện thoại truyền tin cho Tần Mục.
Điện thoại vẫn kêu vang, nhưng không có người bắt máy. Quách Tự Tại thoáng lo lắng, hi vọng Tần Mục không xảy ra chuyện gì.
Cơn mưa dữ dội vẫn không có ý tứ dừng lại, sông Mẫu Thân không ngừng ôm nước mưa đến từ Cửu Giang. Mực nước vốn đang tràn ngập nguy cơ đang dâng lên nhanh chóng, đã truyền ra tin dữ trên đập nước có người bị cuốn đi.
Sở chỉ huy gặp phải áp lực cực lớn, trên bản đồ lưu vực sông Mẫu Thân đã bị xóa bỏ rất nhiều điểm, lại có mấy chuyên gia thuỷ lợi đưa ra các loại phán đoán suy luận, nhưng cũng không bằng tuyến thực tế Tần Mục vẽ ra. Chỉ cần có con đường đó tồn tại, giống như coi rẻ tất cả, không có chỗ cho phương án khác thay thế.
- Cơn lũ đã tiến vào phạm vi thành phố Cửu Giang chúng ta, bởi vì mưa xuống khiến nước sông Mẫu Thân dâng lên, vì vậy nước lũ cũng không có xu thế giảm bớt.
Một nhân viên chịu trách nhiệm quan sát nước lũ báo cáo.
- Người ở ba huyện ngoại ô thành phố phần lớn đã rút lui đến nơi an toàn, những người còn lại cũng đang trên đường sơ tán.
Người phụ trách liên lạc với bên ngoài báo cáo.
- Phía bên thôn xóa đói giảm nghèo vẫn chưa liên lạc được, Thạch cục trưởng đã phái người qua đó.
- Tổ bạo phá đã vào vị trí, chuẩn bị phá đập bất cứ lúc nào. Quân khu Ký Nam biểu thị, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của thị ủy.
Tin tức liên tiếp được truyền về sở chỉ huy.
Giang Trung Thiên chăm chú nhìn bản đồ lưu vực, thở dài một hơi.
Cùng lúc đó, người tài xế đi cùng Tần Mục cũng trở về. Người ướt đẫm nước mưa, đi tới nói với người đứng ở cửa sở chỉ huy mấy câu, sau đó lập tức trở lại xe.
Người đứng ngoài cửa chính là cục trưởng cục thuỷ lợi Vương Tường, hắn nghe tài xế nói đến hành tung của Tần Mục, ánh mắt nhất thời sáng ngời, cúi đầu đi tới bên cạnh Phó Ngọc Bình, nói cho Phó Ngọc Bình tin tức tài xế mang về. Người dân ở ba thôn xóa đói giảm nghèo đã rút lui, tin tức Giang Trung Thiên đang đợi chờ cuối cùng cũng đã được chứng thực, như vậy quyết định phía sau chính là không trâu bắt chó đi cày, Giang Trung Thiên cũng sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm chuyện này. Không ai biết kết quả phía sau sẽ như thế nào, chuyện trên chính trị cũng không phải là cái gì không đúng chính là đúng, cái gì sai chính là sai. Đây cũng là chỗ khó xử của Giang Trung Thiên, nếu phá đập trước, có thể sẽ bị phê phán là coi nhẹ tính mạng tài sản của nhân dân, chỉ sợ quần chúng rút lui rồi cũng không gánh được tội này. Nếu để cho đập nước Cửu Giang chịu chấn động, vạn nhất không chống đỡ được, vậy sẽ càng khó khăn, thời gian hoàn toàn cho phép trút nước trước, sẽ bị gây khó dễ tại sao không dự phòng trước.