Võ công của hai sứ ngày càng cao thế nhưng so với tông chủ quả nhiên vẫn khoảng cách quá xa”. - Đại trưởng lão thầm nghĩ.
Không chỉ có mình ông ta, cả năm người còn lại vừa rồi còn động dung trước sức mạnh khủng khiếp của hai sứ phát ra thì bây giờ lại càng sợ hãi hơn trước sự thể hiện của tông chủ.
“Quả nhiên là đệ nhất nhân của đại lục, tông chủ còn chưa dùng tới Hỏa Long Đao, chỉ nghĩ tới thôi cũng đủ khiến người khác kính sợ rồi” - Năm tên trưởng lão khác cũng đều có chung suy nghĩ.
Hắc sứ giả chưa phân được cao thấp trong lòng vẫn còn rất khó chịu, nhưng gã biết tông chủ đã ra tay thì không thể nào tiếp tục chiến nữa.
“Tên hắc sứ giả này một năm qua tiến bộ không ít, nếu ta không nhanh chóng đột phá thì có lẽ danh hiệu bạch sứ giả này khó mà giữ” - Bạch sứ giả âm trầm nghĩ.
- Theo các người nghĩ, nếu Thiên Ma Thần Đao xuất hiện, kẻ địch lớn nhất của chúng ta sẽ là ai? - Hắc Ám Ma Quân lên tiếng hỏi.
- Theo ngu kiến của thuộc hạ, đối thủ lớn nhất của chúng ta chính là tứ đại gia tộc và Thiên Phong bang. - Bạch trưởng lão lên tiếng đáp.
- Thiên Phong bang…. hahaha - Hắc Ám Ma Quân bỗng nhiên cười to.
Các trưởng lão khi nghe tiếng cười đều chợt rùng mình, bọn họ mà không phải nói toàn bộ đại lục không ai không biết, Thiên Phong bang chính là tử địch lớn nhất của Hắc Ma tông.
Cùng ra đời vào ba mươi năm trước, thủ lĩnh Thiên Phong bang lại là người cùng tông chủ bọn họ được xưng danh đệ nhất nhân đại lục. Cho nên đối với người của Hắc Ma tông vừa nghe đến Thiên Phong bang liền có tâm lý thù địch.
- Lý Gia và Đinh Gia sẽ do Hắc sứ giả cùng đại trưởng lão và tứ trưởng lão đối phó. Còn Trần Gia và Nguyễn Gia sẽ do Bạch sứ giả cùng nhị trưởng lão và tam trưởng lão đối phó. Thiên Phong bang sẽ do ta đích thân chủ trì dẫn theo hai người ngũ và lục trưởng lão.
- Lần này Thiên Ma Thần Đao xuất hiện, là cơ hội để tất cả mọi người lập được công lao thưởng đẳng. Chỉ cần lập công, ta sẽ cho mượn “Hỏa Long Đao” ba tháng để cảm ngộ niệm lực, tuy nhiên nếu có sai sót thì đừng trách ta độc ác. - Hắc Ám Ma Quân hạ lệnh.
- Thuộc hạ hiểu rõ, thưa tông chủ. - Cả tám người đồng thanh đáp.
Đây là cơ hội rất lớn với bọn họ, phải biết rằng Hỏa Long Đao là thần binh, thần binh không chỉ mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa mà mỗi loại thần binh đều mang theo “niệm” khác nhau. Có cơ hội cảm ngộ thì con đường đột phá đạt tới Phá cảnh với bọn họ sẽ gần hơn.
Sau khi hạ lệnh xong, tất cả mọi người đều ngự khí mà rời khỏi đảo để chuẩn bị sắp xếp kế hoạch, trong chớp mắt cả hòn đảo lại chìm vào bên trong âm khí chỉ còn lại mình Hắc Ám Ma Quân.
Khi nhìn tất cả rời đi, Hắc Ám Ma Quân liền khẽ động, từ bên trong xuất hiện ra một thanh đao, chuôi đao hình đầu rồng, chạm khắc hết sức tinh xảo.
- Hỏa Long Đao, người nói Thiên Ma Thần Đao lần này xuất hiện, có phải chính là cơ hội để ta một lần nữa đột phá? - Hắc Ám Ma Quân ánh mắt chăm chủ nhìn thanh đao nói.
- Gràooooo. - Đột nhiên từ thanh đao phát ra một tiếng kêu đáng sợ, như gió rít giữa biển khơi.
Sau đó Hắc Ám Ma Quân cũng đột nhiên biến mất.
Quay trở lại Lý gia,
Đỗ Minh sau khi giành chiến thắng trở về, liền được các công nhân của xưởng vũ khí mở tiệc ra để ăn mừng hết sức linh đình.
Đỗ Minh lần đầu cảm nhận được sự sung sướng khi chiến thắng tâm tình cũng có chút hưng phấn.
“Quả nhiên, cảm giác trở thành anh hùng không tệ” - Đỗ Minh liền nghĩ.
- Huyền Anh tiểu thư đến kìa, mọi người mau tránh đường. - Một công nhân bỗng lên tiếng.
Lý Huyền Anh khi nhìn thấy Đỗ Minh chiến thắng tâm trạng hết sức vui vẻ, khi đi đến nơi này trên mặt tươi cười, tỏa ra một khí chất như mùa xuân, khiến người khác chỉ nhìn thấy cũng lập tức trở nên vui vẻ.
Có thể nói Huyền Anh đích xác là hóa thần của nữ thần tình yêu, một ánh mắt có thể điên đảo nam nhân, một nụ cười có thể làm người khác hồn bay phách lạc. Một vẻ đẹp tự nhiên không tì vết, là một báu vật tạo hóa đối với Lý Gia.
- Chúc mừng anh nhé, hôm nay đã đạt được danh hiệu thủ lĩnh của nhóm Sơ cảnh của Lý gia chúng tôi. - Huyền Anh vui vẻ nói.
- Cám ơn tiểu thư quá khen, cũng chỉ là may mắn thôi. - Đỗ Minh cũng khiêm tốn đáp.
Quan hệ của Đỗ Minh và Huyền Anh có thể nói là bạn thanh mai trúc mã, khi Đỗ Minh gia nhập Lý gia cũng chỉ là cậu bé mới mười một tuổi còn Huyền Anh mười hai tuổi. Do thân phận đặc thù, cho nên xung quanh cô không ai dám lại gần, cũng không ai dám nói chuyện.
Chỉ có Đỗ Minh vốn là một người xuyên không, lại không coi trọng thân phận lắm nên không quan tâm quy tắc thường xuyên trò chuyện với cô, không chỉ vậy Đỗ Minh còn hay bắt nạt khiến cô ấm ức.
Huyền Anh tuy luôn bị Đỗ Minh trêu chọc, nhưng càng như vậy lại khiến cô càng thích hắn. Những người xung quanh đối với cô nếu không phải là nịnh hót thì đều vì thân phận, chỉ khi chơi đùa với hắn thì cô mới cảm giác được thế nào là sự thoải mái.
Có điều từ khi cô làm lễ trưởng thành vào năm mười bảy tuổi, sau đó lại nhận danh hiệu “Thập đại mỹ nhân La Thanh đại lục” thì giữa hai người càng ngày càng có khoảng cách, khiến cho Huyền Anh cảm thấy mất mát trong lòng.
Nghĩ đến việc bị Đỗ Minh xa lánh trong thời gian qua, bỗng Huyền Anh muốn chọc tức hắn cho hả giận.
- Xì, dĩ nhiên là may mắn rồi, nếu không anh nghĩ làm thế nào thắng được tam ca của tôi.
- Dĩ nhiên, tôi làm sao so được với tam thiếu gia chứ, phải không “tiểu thư” - Đỗ Minh cũng lém lỉnh đáp, còn nhấn mạnh hai chữ tiểu thư.
Huyền Anh nghe thấy hắn cố tình nhấn mạnh gọi mình là tiểu thư, trong lòng liền có chút khó chịu.
- Đỗ Minh, huynh thật đáng ghét người ta hôm nay cố tình đến đây chúc mừng huynh, mà huynh còn…
Chưa dứt lời Lý Huyền Anh lập tức ấm ức quay lưng bỏ đi. Thấy tiểu thư vừa đến đã đi đám công nhân hết sức mất hứng, quay qua trách móc Đỗ Minh.
- Người lại chọc giận tiểu thư rồi.
- Tiểu thư luôn đối đãi chúng ta rất tốt thế mà người lại chọc tiểu thư giận, thiệt muốn ăn đòn mà.
“Không phải ta không muốn tốt với cô ta, nhưng càng lớn lên cô càng xinh đẹp như thế, đến ta cũng sợ nếu vẫn gặp cô ta thường xuyên thì sẽ kiềm chế không nổi, dù sao ta vẫn rõ ràng quan hệ giai cấp nó đáng sợ như thế nào, tha lỗi cho ta”
Đỗ Minh nhìn theo bóng của Lý Huyền Anh rời đi liền cảm thán.
- Hôm nay mọi người ăn chơi thoải mái lên nào. Ba ngày nữa ta phải rời đi gia nhập vào nhóm huấn luyện để chuẩn bị đi tranh đoạt Thiên Ma Thần Đao. - Đỗ Minh quay lại cầm chén rượu giơ cao nói.
- Đúng, Đỗ Minh của chúng ta sẽ đoạt lấy Thần Binh làm rạng danh xưởng vũ khí chúng ta.
- Dzô!!!
Trong một thư phòng tại Lý Gia.
- Thưa gia chủ đã điều tra được thân phận của hắn. - Một nam tử bịt mặt lên tiếng nói.
- Nói đi.
Người lên tiếng chính là Lý Trường Thanh, hôm nay sau khi chứng kiến trận chiến của Đỗ Minh, thấy Huyền Băng Ma Kiếm ông ta lập tức bị khơi dậy sự tò mò.
- Bảy năm trước hắn gia nhập Lý gia chúng ta với thân phận là một trong một ngàn công nhân từ Nguyễn gia, thế nhưng theo điều tra thật sự hắn là người của Trần Gia.
- Người của Trần Gia?
- Đúng vậy, hắn chính là đứa con riêng của Trần Dương, tam thiếu chủ của Trần gia. Do bị xem là tai họa của Trần gia nên liền bị vứt bỏ.
- Người chắc chắn hắn là người của Trần gia chứ.
- Thưa gia chủ, tin tình báo của chúng ta cực kỳ chính xác, vì thân phận của hắn đặc thù cho nên đã được đưa vào danh sách theo dõi. Thế nhưng nhiều năm qua xác thực hắn với Trần gia không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.
- Được rồi người lui đi. - Lý Trường Phong vẫy tay ra hiệu.
“Thanh kiếm trong tay hắn có lẽ là báu vật của Trần gia, lại nói hắn là đứa trẻ tai họa của Trần gia sao, có lẽ có thể lợi dụng thân phận này của hắn.” - Lý Trường Thanh trầm tư suy nghĩ.
Sáng hôm sau, Đỗ Minh vẫn còn đang ngủ thì đã có người đến gọi mời hắn đến gặp gia chủ. Thông tin này lập tức khiến những người công nhân chung phòng với hắn sợ hãi.
“Không biết có phải do hôm qua hắn dám tranh giành với tam thiếu gia nên hôm nay bị gọi đi chất vấn không”.
Đỗ Minh cũng không rõ ràng tình huống, nhưng thân là công nhân của Lý gia, gia chủ triệu gọi thì không thể chậm trễ. Hắn liền thay đồ lập tức theo chân gia nhân đi đến gặp gia chủ.
Đỗ Minh được dẫn tới chính là phòng tiếp khách của gia chủ, vừa đi vào hắn liền trông thấy gia chủ Lý Trường Thanh đang ngồi ghế chủ tọa, cả người phát ra phong thái của một tông sư. Trong phòng còn có tam thiếu gia Lý Huyền Đức và Lý Huyền Anh.
- Thuộc hạ bái kiến gia chủ. - Đỗ Minh liền cầu kiến.
- Hôm qua ta có xem qua trận đấu của người là Huyền Đức, cảm thấy hết sức hứng thú với thanh kiếm và võ công của người không biết có thể kể cho ta nghe qua một chút được không? - Lý Trường Phong nói trong âm thanh mang theo luồng nội lực để ảnh hưởng Đỗ Minh.
- Dạ thưa gia chủ, vũ khí và công pháp của đệ tử đều là vật gia truyền… - Đỗ Minh khuôn mặt thành khẩn cúi đầu đáp.
Từ khi có Thánh Thiên Hệ Thống, Đỗ Minh đã tìm ra cho mình hàng ngàn lý do để có thể giải thích cho nguồn gốc vũ khí và công pháp của mình. Nhất là sau khi rời khỏi Trần gia, hắn dùng lời này lại càng khiến người ta tin tưởng hơn nữa, hắn rõ ràng dù bây giờ mình có dùng tên khác thì thân phận là người của Trần gia của mình không thể nào không bị điều tra ra. Dù sao theo sự hiểu biết mười mấy năm ở La Thành đại lục, hắn biết nơi này tuy không có công nghệ thông tin hay khoa học kỹ thuật gì nhưng nơi này có những thứ huyền bí và đáng sợ hơn trái đất rất nhiều.
Không chỉ có mình ông ta, cả năm người còn lại vừa rồi còn động dung trước sức mạnh khủng khiếp của hai sứ phát ra thì bây giờ lại càng sợ hãi hơn trước sự thể hiện của tông chủ.
“Quả nhiên là đệ nhất nhân của đại lục, tông chủ còn chưa dùng tới Hỏa Long Đao, chỉ nghĩ tới thôi cũng đủ khiến người khác kính sợ rồi” - Năm tên trưởng lão khác cũng đều có chung suy nghĩ.
Hắc sứ giả chưa phân được cao thấp trong lòng vẫn còn rất khó chịu, nhưng gã biết tông chủ đã ra tay thì không thể nào tiếp tục chiến nữa.
“Tên hắc sứ giả này một năm qua tiến bộ không ít, nếu ta không nhanh chóng đột phá thì có lẽ danh hiệu bạch sứ giả này khó mà giữ” - Bạch sứ giả âm trầm nghĩ.
- Theo các người nghĩ, nếu Thiên Ma Thần Đao xuất hiện, kẻ địch lớn nhất của chúng ta sẽ là ai? - Hắc Ám Ma Quân lên tiếng hỏi.
- Theo ngu kiến của thuộc hạ, đối thủ lớn nhất của chúng ta chính là tứ đại gia tộc và Thiên Phong bang. - Bạch trưởng lão lên tiếng đáp.
- Thiên Phong bang…. hahaha - Hắc Ám Ma Quân bỗng nhiên cười to.
Các trưởng lão khi nghe tiếng cười đều chợt rùng mình, bọn họ mà không phải nói toàn bộ đại lục không ai không biết, Thiên Phong bang chính là tử địch lớn nhất của Hắc Ma tông.
Cùng ra đời vào ba mươi năm trước, thủ lĩnh Thiên Phong bang lại là người cùng tông chủ bọn họ được xưng danh đệ nhất nhân đại lục. Cho nên đối với người của Hắc Ma tông vừa nghe đến Thiên Phong bang liền có tâm lý thù địch.
- Lý Gia và Đinh Gia sẽ do Hắc sứ giả cùng đại trưởng lão và tứ trưởng lão đối phó. Còn Trần Gia và Nguyễn Gia sẽ do Bạch sứ giả cùng nhị trưởng lão và tam trưởng lão đối phó. Thiên Phong bang sẽ do ta đích thân chủ trì dẫn theo hai người ngũ và lục trưởng lão.
- Lần này Thiên Ma Thần Đao xuất hiện, là cơ hội để tất cả mọi người lập được công lao thưởng đẳng. Chỉ cần lập công, ta sẽ cho mượn “Hỏa Long Đao” ba tháng để cảm ngộ niệm lực, tuy nhiên nếu có sai sót thì đừng trách ta độc ác. - Hắc Ám Ma Quân hạ lệnh.
- Thuộc hạ hiểu rõ, thưa tông chủ. - Cả tám người đồng thanh đáp.
Đây là cơ hội rất lớn với bọn họ, phải biết rằng Hỏa Long Đao là thần binh, thần binh không chỉ mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa mà mỗi loại thần binh đều mang theo “niệm” khác nhau. Có cơ hội cảm ngộ thì con đường đột phá đạt tới Phá cảnh với bọn họ sẽ gần hơn.
Sau khi hạ lệnh xong, tất cả mọi người đều ngự khí mà rời khỏi đảo để chuẩn bị sắp xếp kế hoạch, trong chớp mắt cả hòn đảo lại chìm vào bên trong âm khí chỉ còn lại mình Hắc Ám Ma Quân.
Khi nhìn tất cả rời đi, Hắc Ám Ma Quân liền khẽ động, từ bên trong xuất hiện ra một thanh đao, chuôi đao hình đầu rồng, chạm khắc hết sức tinh xảo.
- Hỏa Long Đao, người nói Thiên Ma Thần Đao lần này xuất hiện, có phải chính là cơ hội để ta một lần nữa đột phá? - Hắc Ám Ma Quân ánh mắt chăm chủ nhìn thanh đao nói.
- Gràooooo. - Đột nhiên từ thanh đao phát ra một tiếng kêu đáng sợ, như gió rít giữa biển khơi.
Sau đó Hắc Ám Ma Quân cũng đột nhiên biến mất.
Quay trở lại Lý gia,
Đỗ Minh sau khi giành chiến thắng trở về, liền được các công nhân của xưởng vũ khí mở tiệc ra để ăn mừng hết sức linh đình.
Đỗ Minh lần đầu cảm nhận được sự sung sướng khi chiến thắng tâm tình cũng có chút hưng phấn.
“Quả nhiên, cảm giác trở thành anh hùng không tệ” - Đỗ Minh liền nghĩ.
- Huyền Anh tiểu thư đến kìa, mọi người mau tránh đường. - Một công nhân bỗng lên tiếng.
Lý Huyền Anh khi nhìn thấy Đỗ Minh chiến thắng tâm trạng hết sức vui vẻ, khi đi đến nơi này trên mặt tươi cười, tỏa ra một khí chất như mùa xuân, khiến người khác chỉ nhìn thấy cũng lập tức trở nên vui vẻ.
Có thể nói Huyền Anh đích xác là hóa thần của nữ thần tình yêu, một ánh mắt có thể điên đảo nam nhân, một nụ cười có thể làm người khác hồn bay phách lạc. Một vẻ đẹp tự nhiên không tì vết, là một báu vật tạo hóa đối với Lý Gia.
- Chúc mừng anh nhé, hôm nay đã đạt được danh hiệu thủ lĩnh của nhóm Sơ cảnh của Lý gia chúng tôi. - Huyền Anh vui vẻ nói.
- Cám ơn tiểu thư quá khen, cũng chỉ là may mắn thôi. - Đỗ Minh cũng khiêm tốn đáp.
Quan hệ của Đỗ Minh và Huyền Anh có thể nói là bạn thanh mai trúc mã, khi Đỗ Minh gia nhập Lý gia cũng chỉ là cậu bé mới mười một tuổi còn Huyền Anh mười hai tuổi. Do thân phận đặc thù, cho nên xung quanh cô không ai dám lại gần, cũng không ai dám nói chuyện.
Chỉ có Đỗ Minh vốn là một người xuyên không, lại không coi trọng thân phận lắm nên không quan tâm quy tắc thường xuyên trò chuyện với cô, không chỉ vậy Đỗ Minh còn hay bắt nạt khiến cô ấm ức.
Huyền Anh tuy luôn bị Đỗ Minh trêu chọc, nhưng càng như vậy lại khiến cô càng thích hắn. Những người xung quanh đối với cô nếu không phải là nịnh hót thì đều vì thân phận, chỉ khi chơi đùa với hắn thì cô mới cảm giác được thế nào là sự thoải mái.
Có điều từ khi cô làm lễ trưởng thành vào năm mười bảy tuổi, sau đó lại nhận danh hiệu “Thập đại mỹ nhân La Thanh đại lục” thì giữa hai người càng ngày càng có khoảng cách, khiến cho Huyền Anh cảm thấy mất mát trong lòng.
Nghĩ đến việc bị Đỗ Minh xa lánh trong thời gian qua, bỗng Huyền Anh muốn chọc tức hắn cho hả giận.
- Xì, dĩ nhiên là may mắn rồi, nếu không anh nghĩ làm thế nào thắng được tam ca của tôi.
- Dĩ nhiên, tôi làm sao so được với tam thiếu gia chứ, phải không “tiểu thư” - Đỗ Minh cũng lém lỉnh đáp, còn nhấn mạnh hai chữ tiểu thư.
Huyền Anh nghe thấy hắn cố tình nhấn mạnh gọi mình là tiểu thư, trong lòng liền có chút khó chịu.
- Đỗ Minh, huynh thật đáng ghét người ta hôm nay cố tình đến đây chúc mừng huynh, mà huynh còn…
Chưa dứt lời Lý Huyền Anh lập tức ấm ức quay lưng bỏ đi. Thấy tiểu thư vừa đến đã đi đám công nhân hết sức mất hứng, quay qua trách móc Đỗ Minh.
- Người lại chọc giận tiểu thư rồi.
- Tiểu thư luôn đối đãi chúng ta rất tốt thế mà người lại chọc tiểu thư giận, thiệt muốn ăn đòn mà.
“Không phải ta không muốn tốt với cô ta, nhưng càng lớn lên cô càng xinh đẹp như thế, đến ta cũng sợ nếu vẫn gặp cô ta thường xuyên thì sẽ kiềm chế không nổi, dù sao ta vẫn rõ ràng quan hệ giai cấp nó đáng sợ như thế nào, tha lỗi cho ta”
Đỗ Minh nhìn theo bóng của Lý Huyền Anh rời đi liền cảm thán.
- Hôm nay mọi người ăn chơi thoải mái lên nào. Ba ngày nữa ta phải rời đi gia nhập vào nhóm huấn luyện để chuẩn bị đi tranh đoạt Thiên Ma Thần Đao. - Đỗ Minh quay lại cầm chén rượu giơ cao nói.
- Đúng, Đỗ Minh của chúng ta sẽ đoạt lấy Thần Binh làm rạng danh xưởng vũ khí chúng ta.
- Dzô!!!
Trong một thư phòng tại Lý Gia.
- Thưa gia chủ đã điều tra được thân phận của hắn. - Một nam tử bịt mặt lên tiếng nói.
- Nói đi.
Người lên tiếng chính là Lý Trường Thanh, hôm nay sau khi chứng kiến trận chiến của Đỗ Minh, thấy Huyền Băng Ma Kiếm ông ta lập tức bị khơi dậy sự tò mò.
- Bảy năm trước hắn gia nhập Lý gia chúng ta với thân phận là một trong một ngàn công nhân từ Nguyễn gia, thế nhưng theo điều tra thật sự hắn là người của Trần Gia.
- Người của Trần Gia?
- Đúng vậy, hắn chính là đứa con riêng của Trần Dương, tam thiếu chủ của Trần gia. Do bị xem là tai họa của Trần gia nên liền bị vứt bỏ.
- Người chắc chắn hắn là người của Trần gia chứ.
- Thưa gia chủ, tin tình báo của chúng ta cực kỳ chính xác, vì thân phận của hắn đặc thù cho nên đã được đưa vào danh sách theo dõi. Thế nhưng nhiều năm qua xác thực hắn với Trần gia không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.
- Được rồi người lui đi. - Lý Trường Phong vẫy tay ra hiệu.
“Thanh kiếm trong tay hắn có lẽ là báu vật của Trần gia, lại nói hắn là đứa trẻ tai họa của Trần gia sao, có lẽ có thể lợi dụng thân phận này của hắn.” - Lý Trường Thanh trầm tư suy nghĩ.
Sáng hôm sau, Đỗ Minh vẫn còn đang ngủ thì đã có người đến gọi mời hắn đến gặp gia chủ. Thông tin này lập tức khiến những người công nhân chung phòng với hắn sợ hãi.
“Không biết có phải do hôm qua hắn dám tranh giành với tam thiếu gia nên hôm nay bị gọi đi chất vấn không”.
Đỗ Minh cũng không rõ ràng tình huống, nhưng thân là công nhân của Lý gia, gia chủ triệu gọi thì không thể chậm trễ. Hắn liền thay đồ lập tức theo chân gia nhân đi đến gặp gia chủ.
Đỗ Minh được dẫn tới chính là phòng tiếp khách của gia chủ, vừa đi vào hắn liền trông thấy gia chủ Lý Trường Thanh đang ngồi ghế chủ tọa, cả người phát ra phong thái của một tông sư. Trong phòng còn có tam thiếu gia Lý Huyền Đức và Lý Huyền Anh.
- Thuộc hạ bái kiến gia chủ. - Đỗ Minh liền cầu kiến.
- Hôm qua ta có xem qua trận đấu của người là Huyền Đức, cảm thấy hết sức hứng thú với thanh kiếm và võ công của người không biết có thể kể cho ta nghe qua một chút được không? - Lý Trường Phong nói trong âm thanh mang theo luồng nội lực để ảnh hưởng Đỗ Minh.
- Dạ thưa gia chủ, vũ khí và công pháp của đệ tử đều là vật gia truyền… - Đỗ Minh khuôn mặt thành khẩn cúi đầu đáp.
Từ khi có Thánh Thiên Hệ Thống, Đỗ Minh đã tìm ra cho mình hàng ngàn lý do để có thể giải thích cho nguồn gốc vũ khí và công pháp của mình. Nhất là sau khi rời khỏi Trần gia, hắn dùng lời này lại càng khiến người ta tin tưởng hơn nữa, hắn rõ ràng dù bây giờ mình có dùng tên khác thì thân phận là người của Trần gia của mình không thể nào không bị điều tra ra. Dù sao theo sự hiểu biết mười mấy năm ở La Thành đại lục, hắn biết nơi này tuy không có công nghệ thông tin hay khoa học kỹ thuật gì nhưng nơi này có những thứ huyền bí và đáng sợ hơn trái đất rất nhiều.