Cái gọi là bán đảo thực ra là tên giả, bán đảo này nằm ở phía đông nam của thành phố Tĩnh Hải. Từ xưa đến nay, nội thành thành phố Tĩnh Hải có hai dòng sông giao nhau, cuối cùng gặp nhau ở một chỗ rồi đổ ra biển, nơi hai dòng sông giao nhau hình thành một vùng châu thổ khoảng vài ki-lô-mét vuông, địa thế cao hơn so với những nơi khác của thành phố, phong cảnh rất đẹp, đứng trên bán đảo có thể thả mình quan sát toàn bộ thành phố và đại dương phía xa. Có điều người bình thường không có cái phúc phận này, dải đất này sớm đã bị đám nhà giàu phân chia không còn gì rồi.
Xe đi lên con đường dẫn lên đỉnh núi, rất nhanh liền đến nhà của Lâm Tấn Tu. Nhà họ Lâm rất lớn, tường bao xung quanh là những hàng cây thẳng tắp, che chắn toàn bộ biệt thự. Xe của chúng tôi sau khi tiến vào từ cửa chính, còn chạy trên đường ít nhất một trăm mét nữa, đi qua một vườn hoa có một cái hồ thì mới đến phía trước biệt thự.
Tôi giả như trấn định mà quan sát tòa biệt thự cao cấp.
Tĩnh Hải là một đô thị quốc tế lớn, kinh tế phát triển rất nhanh, tấc đất tấc vàng, càng không cần nói đến những nơi như bán đảo này. Diện tích của vườn hoa bằng diện tích của ba bốn ngôi nhà, mà nhà của anh ta lại dùng một nơi rộng như vậy để xây một vườn hoa chỉ mang tính chất để ngắm.
Lâm Tấn Tu rất tự nhiên mà kéo tay tôi, tôi muốn thoát ra nhưng anh ta liền nheo mắt, “Đừng quên bây giờ em là bạn gái của anh.”
Tôi cắn răng, đi theo sau Lâm Tấn Tu đi vào cửa chính của biệt thự, một nữ quản gia đi ra đón, Lâm Tấn Tu hỏi: “Bố và anh cả đã về chưa?”
“Hai người trong vòng nửa tiếng nữa sẽ về đến nhà ạ.” Quản gia nói, ánh mắt nhìn tôi rất phức tạp.
“Đây là quản gia Châu,” Lâm Tấn Tu đơn giản giải thích một câu, buông tay tôi ra rồi hất hàm ra lệnh, “Tôi lên lầu trước, chị đưa cô Hứa tới phòng ăn chuẩn bị cho cô ấy chút đồ ăn, cô ấy đã đói cả trưa rồi.”
Quản gia hỏi tôi: “ Cô Hứa muốn ăn gì ạ?”
“Thứ đơn giản nhất,” Tôi bổ sung thêm một câu, “Điểm tâm là được rồi.”
Từ trường đến nhà của Lâm Tấn Tu ngồi xe mất cả tiếng đồng hồ, tôi vốn đã đói sôi bụng, bây giờ thì da bụng đã dính vào da lưng mất rồi.
Phòng ăn nằm bên cạnh phòng khách, cách một hành lang với cầu thang.
Phòng ăn phía nam phía bắc đều trong suốt, vô cùng rộng rãi, chắc là gấp đôi phòng khách nhà tôi. Ở nhà người khác rõ ràng tôi phải cảm thấy mất tự nhiên, nhưng ngược lại tôi ăn vô cùng vui vẻ. Tôi nghĩ là có liên quan đến việc nhà họ Lâm cực kỳ yên tĩnh.
Việc đi lại của người giúp việc cũng không có bất cứ tiếng động gì, bưng lên một miếng bánh ngọt lớn liền lặng lẽ lui xuống, tôi vui vẻ mà để túi sách lên cái ghế bên cạnh, một mình ngồi bên cái bàn ăn rộng lớn sang trọng bằng gỗ thật, giải quyết bữa trưa của tôi, uống nước cam ăn bánh ngọt. Thi thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, hồ nước to lớn phản xạ ánh mặt trời giống như một viên ngọc bích trong suốt.
Tôi vốn luôn tưởng rằng, “bị hiểu lầm là đối tượng mờ ám của Lâm Tấn Tu” là một trong những cục diện gay go nhất, cái danh này theo tôi quá nhiều năm khiến tôi luôn là đứa cô đơn chẳng ai ngó đến. Trước đây vẫn chỉ là lời đồn, bây giờ tôi lại ở trước mặt người nhà anh ra giả mạo là bạn gái, cái hiện thực bi kịch này khiến tôi cảm thấy cuộc đời tôi đã chen thêm một vết nhơ. Tôi nhét miếng to bánh kém vào miệng, cam chịu nghĩ: Thôi vậy, tình hình đã không thể tệ thêm nữa, thích ứng trong mọi hoàn cảnh đi, cho dù muốn tức giận thì cũng phải no bụng cái đã.
Một giây sau tôi liền ý thức được sai lầm của bản thân.
Đang ăn vui vẻ thì ánh mắt chú ý đến bóng đen đang tới gần, ngẩng đầu lên nhìn, dù tôi là đứa to gan như vậy thì cũng bị nghẹn.
Một người đàn ông có vẻ mặt nghiêm khắc đứng trước mặt tôi, áo quần thẳng thớm, phong độ rất được, nhất thời tôi không có cách nào đoán được tuổi tác của ông ấy, sau đó mới nhìn rõ thái dương của ông ấy có chút tóc bạc, khuôn mặt khá giống với Lâm Tấn Tu. Một người thanh niên hơn hai mươi tuổi đứng ở bên trái ông ấy, cũng có khuôn mặt tương tự như Lâm Tấn Tu, cũng im lặng nhìn tôi. Nghĩ đến tôi đang ngồi trong phòng bếp nhà họ Lâm ăn ngấu nghiến và thân phận của hai người này lại vô cùng hay ho.
Ngoại trừ bố và anh cả của Lâm Tấn Tu ra thì còn là ai nữa?
Không chỉ có bọn họ, sau lưng hai người còn có mấy người có nam có nữ mặc đồ vest , nhìn dáng vẻ không phải là trợ lý thì cũng là thư ký, bọn họ đều đang nhìn tôi.
Thôi xong.
Lòng tôi cạch một tiếng, buông bánh kem trong tay xuống, nghênh đón vô số ánh mắt, nhanh chóng đứng lên.
Ầy, phải xưng hô như nào đây? Bác Lâm? Chú Lâm? Anh Lâm?
“Lâm tiên sinh?” Cách xưng hô này thế nào cũng không sai, về phần tự giới thiệu thì có chút nhức đầu rồi, tôi cúi cúi người, “Chào mọi người, cháu… Cháu là Hứa Chân… Đã làm phiền rồi ạ.”
Nói lắp ba lắp bắp, lòng bàn tay rịn ra mồ hôi lạnh căng thẳng, ký ức ngày xưa bị người ta hiểu lầm là trộm không ngờ hiện ra trước mắt, chuyện ngày hôm đó cũng tương tự hôm nay, hô hấp của tôi đã trở nên căng thẳng.
“Chuyện này, là học trưởng Lâm đưa cháu đến ạ, cháu chưa ăn trưa, anh ấy để cháu tới phòng bếp ăn chút đồ, thật đấy ạ.”
Từ trên mặt của bố Lâm Tấn Tu tôi rất khó thấy được suy nghĩ của ông, cũng không biết tôi giải thích ông ấy tin bao nhiêu nữa. Trong sự thấp thỏm thì ánh mắt ấy dừng lại trên mặt tôi một lát rồi sau khi ừ một tiếng, cánh tay nhẹ nhàng nhấc lên rồi đặt xuống, “Ngồi xuống tiếp tục ăn đi.”
Ngoại hình của ông và Lâm Tấn Tu rất giống nhau, nhưng kém rất xa so với kiểu khí chất trêu tức của Lâm Tấn Tu, cũng khí thế hơn nhiều Lâm Tấn Tu. Tuy nụ cười của ông cũng coi như là thân thiết, cũng không ghét tướng ăn của tôi, nhưng mấy chữ “Ngồi xuống ăn tiếp đi” vẫn mang theo chút uy nghiêm, khiến mặt mũi tôi cứng đờ không yên, cũng không dám ăn cũng chẳng dám ngồi.
“Không, không, cháu không ăn nữa ạ. Cháu no rồi ạ.”
Tiếp theo làm sao đây? Nói chuyện như nào? Mọi người có muốn ăn một chút không, hương vị cũng không tồi đâu… Dù là câu nào thì cũng rất đần, nhìn qua thì bọn họ thực sự không phải là đối tượng để tán gẫu việc nhà.
Người thanh niên bên cạnh ông cất tiếng nói, “Vậy thì cô chính là bạn gái của A Tu?”
“Ơ.” Tôi xoắn xuýt.
“Rốt cuộc có phải hay không?”
“Đương nhiên là đúng rồi,” Giọng nói của Lâm Tấn Tu vang lên ở đầu căn phòng, “Anh cả.”
Tôi từ trước đến nay chưa từng cảm kích sự xuất hiện của Lâm Tấn Tu như lúc này, anh ta đã thay áo sơ mi trắng, tai tay đút trong túi áo đi về phía tôi, tôi xúc động đến mức khóc đến nơi. Hận anh ta không thể đi nhanh một chút, nhanh chút nữa, tốt nhất là bay đến bên cạnh tôi, đến giúp tôi giải thoát cái tình trạng xấu hổ muốn chết này.
“Mới bao lâu không thấy anh đã nhớ anh như thế rồi?” Lâm Tấn Tu thành thạo nói ngọt ngào, dường như thực sự là bạn trai của tôi vậy. Sau khi tới gần anh ta giơ tay ra, dở khóc dở cười mà xoa xoa khóe miệng tôi, dùng ngón tay lấy một miếng vụn bánh xuống, “Em lớn như thế này rồi sao còn ăn đến mức miệng dính bánh.”
Hành động của anh ta khiến tôi buồn nôn, nổi hết cả da gà, phản bác theo thói quen, “Anh mới là trẻ con!”
Anh ta hiếm có không cãi lại, cười dịu dàng, kéo tôi giới thiệu với hai người, “Đây là bạn gái của con Hứa Chân. Tiểu Chân, đây là bố anh, em gọi là bác, đây là anh anh, em gọi giống như anh là được rồi.”
Tôi dè dặt “Bác, anh.”
Bác Lâm hơi gật đầu, lại nhìn tôi lần nữa rồi rời khỏi phòng ăn, cả đám người lập tức theo đuôi ông đi ra ngoài.
Phòng bếp lập tức yên tĩnh và trống trải.
Trên xe Lâm Tấn Tu đã giới thiệu một lượt tình hình gia đình anh ta cho tôi, anh ta nói cho tôi biết anh trai anh ta là Lâm Tấn Dương, năm nay hai mươi chín tuổi, không thích nói cười, là một người tương đối đáng tin cậy, anh ấy là con trưởng, đã cùng bố phụ trách cả công ty rồi. Trong lời nói của anh ta thì khá là tôn kính anh cả của anh ta.
Bây giờ nhìn thấy Lâm Tấn Dương, tôi càng thêm cảm thấy miêu tả của Lâm Tấn Tu đối với anh trai mình khá là chuẩn xác, có lẽ vì kinh doanh nhiều năm, Lâm Tấn Dương không giống như em trai mình luôn có nụ cười khó mà nắm bắt, trên khuôn mặt đẹp trai không nhìn ra bất cứ biểu cảm nào, cũng không gọi là cứng nhắc nhưng cũng không thân thiết lắm.
Anh ta uống một ngụm cà phê, thản nhiên nói: “A Tu, cậu rốt cuộc bao lâu rồi không cho bạn gái ăn cơm? Vừa rồi đi qua phòng ăn, nhìn thấy cái dáng ăn hùng hổ của con bé, đến bố cũng giật mình.”
Lâm Tấn Tu giơ tay vuốt vuốt tóc tôi, chậm rãi nở nụ cười, “Anh nói đúng, tướng ăn của Tiểu Chân không đẹp lắm, em vẫn luôn dạy bảo cô ấy nhưng dạy bảo thế nào cũng không có khí chất của thục nữ.”
Mặt tôi lúc đỏ lúc trắng, đủ các loại suy nghĩ trong lòng đều mạnh mẽ va chạm vào nhau, rất muốn gào lên một câu “Anh Lâm, đây đều là hiểu lầm mà, em không có chút quan hệ nào với Lâm Tấn Tu hết, anh ta căn bản không thể dạy bảo em”, nhưng nếu như tôi đã bị Lâm Tấn Tu bức đến bước này rồi, đương nhiên cũng phải tiếp tục giả vờ, ngàn vạn lời nói đều không thể nói ra, nghẹn hết lại ở ngực.
“Hiếm có,” Giọng nói của Lâm Tấn Tu tuy rằng cứng nhắc nhưng ôn hòa hơn lúc mới bắt đầu, “Anh nằm mơ cũng không ngờ tới cậu sẽ chủ động đưa người về nhà. Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?”
“Cấp ba, đại học, cô ấy đều là đàn em của em.”
Lâm Tấn Dương nhíu mi, lộ ra vẻ mặt suy nghĩ, “Anh nhớ cậu đã từng nói có một cô bé đàn em ở trường luôn đối nghịch với cậu.”
Ngón tay của Lâm Tấn Tu dừng ở sau gáy tôi, tôi cảm thấy ngứa liền co người lại.
“Chính là cô ấy.”
“Bảy năm” Lâm Tấn Dương trầm ngâm, “Đối với cậu mà nói đó thực sự là thời gian rất dài.”
“Cũng không gọi là lâu” Lâm Tấn Tu không tỏ rõ ý kiến “Cô ấy khác.”
“Ừ,” Lâm Tấn Dương ừ một tiếng, “Cuộc họp hội đồng quản trị đầu năm, lần cậu đến muộn…”
Lâm Tấn Tu cười khẽ: “Cũng là cô ấy.”
Hai người nói qua nói lại, “Đàn em rất đáng yêu”, “Cô ấy khác” những lời này tôi nghe đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng run rẩy, chỉ đành giả ngồi ngoan bên cạnh uống nước quả.
Lâm Tấn Dương giơ tay ấn ấn huyệt thái dương, cũng không nói gì nữa, ánh mắt dừng trên mặt tôi trong một thoáng, Lâm Tấn Tu cũng không lên tiếng, hai anh em cộng thêm tôi nữa liền ngồi khó xử kinh khủng như vậy đấy. Tôi giống như rơi vào hang thỏ Elise, không ngừng rơi xuống dưới, hoàn toàn không biết một giây sau sẽ rơi xuống nơi nào, phải đối mặt với tình cảnh cổ quái nào. Trong lúc thấp thỏm bất an, phát hiện được ngón tay Lâm Tấn Tu nhè nhẹ mơn trớn tóc tôi.
Giật mình ngẩng đầu nhìn anh ta, chỉ nhìn thấy sườn mặt cúi xuống của anh ta.
“A Tu” Lâm Tấn Dương lại lên tiếng, “Cậu đưa bạn gái về nhà anh không có ý kiến, nhưng cậu biết bây giờ cậu đang làm gì không?”
Trong phòng ăn yên tĩnh trong nháy mắt, đến âm thanh cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy. Thời gian thực sự không qua bao lâu nhưng tôi lại cảm thấy quả thực lâu như một thế kỉ vậy.
Lâm Tấn Tu hơi nhíu mi, “Anh, anh có ý gì?”
“Cô Hứa, tôi và A Tu có chút chuyện”, Lâm Tấn Tu gật đầu với tôi nói, “Quản gia sẽ đưa em tới phòng nghỉ.”
Đây là cuộc nói chuyện giữa hai anh em không thể để người khác biết, ý tứ là tôi có thể rời đi rồi.
“ Không ạ, không ạ,” Tôi cầu còn không được, “Nếu tiện thì em muốn đi thăm vườn hoa một chút.”So với cưỡi ngựa xem hoa trên xe ban nãy không giống nhau, tôi mới phát hiện ra vườn hoa nhà họ Lâm rực rỡ muôn màu, hoa cải xoắn, hoa tuy-lip, hoa cẩm chướng, cây sơn chi…, đảm bảo mỗi mùa đều có thực vật nở hoa; Hấp dẫn người ta nhất đó chính là mảng hoa Păng –xê rực rỡ sắc màu bên đài phun nước. Hoa Păng –xê là nguyên liệu tốt để làm nước hoa hoặc hương liệu, hương thơm rất đặc biệt, hương hoa đẹp đẽ ấy theo không khí khuếch tán đi xa.
Đi dạo đến mức mệt mỏi, bên trong vườn hoa nhà họ Lâm có ghế nằm màu trắng, tôi nhìn bốn bề vắng lặng, bụng bảo dạ ngồi một chút cũng không việc gì. Vậy là ngồi xuống, nhiều hương thơm tràn ngập như vậy, khiến sự mệt mỏi lại dâng lên.
Sau đó thực sự ngủ gật luôn.
Trong mơ có cái gì thì không nhớ rõ nữa, không biết tại sao lại mơ đến mẹ tôi. Cảnh trong mơ là cảnh đầu tiên gặp bà ở khách sạn, bà từ từ đẩy cửa ra đi về phía tôi, sợi dây chuyền màu bạc trên cổ sáng lấp lánh, mang đến một hương thơm mê người.
Không biết tỉnh dậy lúc nào, mở mắt ra thì mặt trời đã hoàn toàn lặn, chân trời lưu lại một vầng sáng mạ vàng mờ mờ. Ngẩng đầu nhìn lên, Lâm Tấn Tu chắp tay đứng sừng sững bên cạnh ghế dựa, đón nhận ánh sáng, lưng thẳng tắp, giống như cây thông xanh cao lớn trong rừng Siberia. Ánh sáng mặt trời cuối cùng xuyên qua kẽ hở của rừng cây chiếu lên mặt anh ta, tôi không phân biệt rõ ràng được khuôn mặt của anh ta, tất cả những cảm nhận anh ta cho tôi chỉ còn lại một bóng lưng cao ngạo—giống như anh ta đã đứng cả đời bên cạnh ghế nghỉ của tôi vậy.
Tôi hoàn toàn tỉnh ngủ, là bị Lâm Tấn Tu làm giật mình tỉnh, ngủ trong nhà của người khác, chuyện này nghĩ như nào cũng có vấn đề, chỉ có thể nói là hương hoa làm say lòng người.
Lâm Tấn Tu cúi đầu nhìn tôi một lúc lâu, rồi cúi người vỗ vỗ mặt tôi.
“Ăn đồ ngọt xong liền ngủ, đúng là heo.”
Tôi sợ đến mức nhảy tới một bên của ghế dựa, lập tức nói: “Biến thành heo đúng là có lỗi với mắt thẩm mỹ của anh.”
Á, nói xong không kìm nổi nước mắt quanh tròng, chúng tôi vẫn là cách nói chuyện như trước đây, thực sự quá tốt rồi.
Lâm Tấn Tu thích những em chân dài, kiểu eo thon thì anh ta càng thích, Tiêu Phi chính là đại diện tiêu biểu, đến tận hôm nay tôi vẫn nhớ chị ta nhảy khúc “Hồ Thiên Nga” trong buổi tiệc tối của trường, eo thon, hai chân mềm mại; Lấy cái tiêu chuẩn này mà nói, tôi cao một mét sáu sáu, nặng năm mươi hai cân thì hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của anh ta.
“Bỏ đi, tuy là có lỗi nhưng anh cũng có thể nhịn được.” Lâm Tấn Tu vuốt tóc tôi, “Vào nhà đi, chuẩn bị ăn tối rồi.”
Bốn người ngồi trong phòng ăn rộng lớn, ba người họ Lâm, ngoại trừ Lâm Tấn Tu ra thì tôi chẳng quen ai hết, do vậy lúc ăn cơm thực sự là gian nan, sau khi bác Lâm tới thì chúng tôi ngồi xuống, bữa tối cuối cùng đã mở màn.
Nhà họ Lâm ăn theo kiểu chia đồ ăn ra cho từng người, từng đĩa đồ ăn được đem lên, muốn ăn bao nhiêu thì tự đi lấy, mười món ăn, nhìn có vẻ cũng không quá xa xỉ.
Đúng là một gia đình vi diệu, tính kì diệu của gen thể hiện vô cùng tinh tế trên bố con ba người họ. Lâm Tấn Dương và bác Lâm đều là người rất chững chạc, bình thường Lâm Tấn Tu nói cũng không ít nhưng trên bàn ăn này anh ta vô cùng yên lặng. Tôi nhịn không được mà nghĩ, lẽ nào anh ta thích ăn bên ngoài là vì không khí trong nhà quá gay go.
Một gia đình không có nữ chủ nhân thì không được, không khí cứng nhắc đến mức không có cách nào hóa giải.
Cả nhà họ ăn cơm căn bản không nói chuyện, thỉnh thoảng nói một câu tôi có thể nghe hiểu—phóng vệ tinh?
Sao nhà họ Lâm lại muốn phóng vệ tinh? Tôi cho dù không có lòng hiếu kì thì lúc này đây cũng không khỏi kinh ngạc. Nhưng lại không dám hỏi, những câu đó nghe trong tai thì giống như khí cầu trôi lơ lửng vậy.
Ban nãy tôi ăn đồ ngọt quá nhiều, bây giờ hoàn toàn không muốn ngược đãi cái dạ dày đáng thương của tôi. Nhưng rất khó, bởi bì Lâm Tấn Tu ra sức giới thiệu cho tôi các món ăn, nhiệt tình đến mức khiến cơ thể tôi phản cảm từ trong ra ngoài nhưng lại không dám biểu hiện ra mặt. Là khách thì phải có tự giác của khách, ngồi trong một phòng ăn rộng lớn sang trọng, lại oán trách đồ ăn của chủ nhà quá phong phú? Sao tôi có thể làm chuyện không có đầu óc như vậy!
Bỗng nhiên bác Lâm mở miệng nói: “Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?”
Tôi cảm thán nghĩ đúng là người một nhà, ban nãy Lâm Tấn Dương cũng hỏi tôi câu này.
Vì vậy trả lời y như Lâm Tấn Tu.
Bác Lâm lại hỏi: “Nhà cháu còn những ai?”
“Cháu sống từ nhỏ cùng bố ạ. Bố cháu là Hứa Chính Nghiêu, là một nhà cổ sinh vật học, năm ngoái đã… qua đời rồi ạ”. Vốn còn muốn nhắc đến mẹ nhưng nghĩ đến Lâm Tấn Tu ở đây nên lại nuốt vào.
“Người nhà khác thì sao?”
“…À, không còn ạ”. Tôi kiên trì đến cùng nói.
Bác Lâm ngước mắt nhìn kĩ tôi, “Không còn nữa là sao?”
Thực ra tôi cũng không sợ người nhà họ Lâm, chỉ cảm thấy ít nhiều có chút xấu hổ. Bọn họ dường như rất xoắn xuýt vấn đề người nhà của tôi.
“Chính là… Gia đình đơn thân ạ.”
Động tác của Lâm Tấn Dương đối diện dừng lại, ngẩng đầu nhìn vào mắt tôi. Trong lòng tôi run rẩy, bị bọn họ nhìn đến mức có chút sợ hãi, theo bản năng lui về phía Lâm Tấn Tu.
Lâm Tấn Tu nhẹ nhàng cầm tay tôi, không nói nhiều, giơ tay cầm chiếc bát sứ trước mặt tôi, đưa cho tôi một con cua đã lột xong, “Nếm thử xem.”
Tôi lập tức vùi đầu vào ăn, né tránh ánh mắt của bố con nhà họ Lâm. Với phong cách của nhà họ Lâm, người có thể bước vào cửa nhà bọn họ e rằng sẽ bị điều tra rõ ràng, con gái của gia đình đơn thân nhất định không lọt vào mắt bọn họ. Tuy nhiên không quan tâm nữa, đợi ngày mai khi bọn họ điều tra ra tin tức của tôi thì tôi đã kết thúc thân phận “Bạn gái giả” rồi.
Nhất thời trong phòng ăn yên tĩnh đến mức đến cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, chỉ có âm thanh lột vỏ cua.
Quản gia Châu lập tức tiến vào, cầm điện thoại tìm bác Lâm, ông gật gật đầu, gỡ khăn ăn xuống, đi tới phòng bên ngoài phòng ăn nghe điện thoại, tôi rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Đại khái là vẻ mặt vui mừng của tôi quá rõ ràng, Lâm Tấn Tu lườm tôi một cái rồi lại đưa vào đĩa tôi một miếng sườn nướng.
Tôi cảm kích anh ta giải vây cho tôi lúc nãy, nói câu cảm ơn thì liền bắt đầu vùi đầu vào ăn, thực ra thì dạ dày trĩu nặng, căn bản không thể chứa thứ gì nữa rồi.
Nhưng Lâm Tấn Tu dường như bị nghiện, đồ ăn các kiểu đều đưa đến trước mặt tôi. Nhìn Lâm Tấn Dương ở bên bàn bên kia đang cúi đầu tiếp tục ăn, hẳn là không nghe thấy câu chuyện và động tĩnh của chúng tôi bên này, tôi buồn bực vứt miếng sườn về đĩa anh ta, thấp giọng kháng nghị.
“Em xin anh đấy, đừng đưa em đồ ăn nữa!” Cứ ăn như vậy nữa, tuyệt đối có thể cảm nhận được chết no nó như thế nào.
“Anh không để ý em béo đâu.”
“Đây không phải vấn đề béo, đây là mưu sát.” Tôi tức đến nghiến răng.
“Nếu như bị chết no, chết kiểu này quả thực ảnh hưởng đến hình tượng bên ngoài, ” Lâm Tấn Tu cười cười “Được rồi, thế thì anh ăn giúp em.”
Điều này thực sự là… Nói ra thì cũng mà một người đàn ông hai tư hai lăm tuổi rồi, bình thường trưởng thành tinh anh vô cùng, sao bỗng nhiên lại ấu trĩ như này, sao cứ muốn bắt nạt tôi thế. Thế này cũng không thể khiến anh ta kiếm được chút tiền nào mà.
Sau ba phút bác Lâm vẫn chưa trở về, tôi nhớ đến chủ đề bọn họ nói ban nãy, nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, lặng lẽ kéo ống ta áo anh ta, thấp giọng hỏi Lâm Tấn Tu, “Nhà anh… rốt cuộc là làm gì thế? Lúc nãy ăn cơm, em nghe được chủ đề mọi người nói…”
Lâm Tấn Tu ồ một tiếng, “Nhiều năm như vậy, em cuối cùng cũng nhớ đến hỏi anh chuyện này? ”
Lúc này còn muốn thừa nước đục thả câu, tôi lườm anh ta một cái, “Muốn nói hay không.”
Anh ta cẩn thẩn cắt hoa quả thành miếng, nói: “Ngành nghề chính là truyền thông.”
Truyền thông, không nằm ngài TV, báo chí, tạp chí, mạng Internet … Đúng là ông vua không ngai.
“Thế… Ban nãy vệ tinh mọi người nói…”
Lâm Tấn Tu đẩy đĩa hoa quả đã cắt xong đến trước mặt tôi, nghiêng đầu nhìn chằm chằm mặt tôi, qua một lúc mới nói: “Đó là của công ty truyền hình Max.”
“Hử…Á!” Tôi suýt chút nữa thì ngã từ trên ghế xuống, “MAX là của nhà anh?”
Lâm Tấn Tu nhún vai.
Công ty truyền hình MAX!
Một phút trước khi anh ta nói đến hai chữ “Truyền thông”, tôi thực sự không có cảm giác chân thực sự, nhưng cho dù thế nào tôi cũng không ngờ đến công ty truyền hình MAX cũng là sản nghiệp của nhà anh ta.
Đúng vậy, tôi mới vào cấp ba liền biết xuất thân của Lâm Tấn Tu không tầm thường, nhưng suy nghĩ tỉ mỉ thì rốt cuộc tầm mắt vẫn quá hẹp, dù thế nào cũng không ngờ đến anh ta nhị thái tử của trùm tuyền thông. Liên hệ như vậy, những điểm không hề lưu tâm trước đây đều xâu chuỗi vào nhau.
Khó trách tôi có thể ở trong thang máy của MAX đụng phải anh ta và một đoàn tùy tùng, bây giờ nghĩ đến, thang máy đó e là căn bản không phải là thang máy dành cho nhân viên; chẳng trách bên cạnh anh ta luôn có nhiều phụ nữ xinh đẹp kinh người như vậy; chẳng trách An Lộ cũng cung kính đối với anh ta, đến cả việc nghĩ cách kết giao với tôi, tuy nhiên sau này con bé đối với tôi là thật lòng thật dạ, nhưng mục đích ban đầu vẫn là không đơn thuần, tôi cuối cùng cũng hiểu rõ tất cả từ trước đến nay, nhưng lời nói giấu diếm của con bé là có ý gì rồi… Chẳng trách trong trường cấp ba tư thục cao cấp của tôi, địa vị của Lâm Tấn Tu lại siêu nhiên như vậy.
Tôi hoàn toàn tỉnh ngộ, thực sự là muốn chửi người.
Tôi đúng là đứa mù, phí bao nhiêu cơm gạo như vậy, quen biết với anh ta bao nhiêu năm đến cái chuyện này cũng không rõ nữa, rất muốn tìm chỗ nào đó đi chết cho xong.
“Được rồi, muốn trừng mắt to như vậy để biểu thị sự chấn kinh của em?” Lâm Tấn Tu chậm rãi xiên một miếng hoa quả, nhàn nhạt nói, “Cái dáng vẻ bất ngờ của em cũng chẳng đẹp gì.”
Tôi không nói gì, cái nĩa trong tay vô thức đâm vào đĩa đồ ăn. Nghĩ kĩ ra, nhiều năm như vậy Lâm Tấn Tu đều không cho người nói cho tôi biết gia đình của anh ta, bây giờ sao lại nói thoải mái như vậy? Tôi nhớ đến Thẩm Khâm Ngôn, nhớ đến mẹ tôi và Cố Trì Quân… Trong lòng có một khối đá, hơn nữa còn thong thả rơi xuống, tôi vốn đã không có khẩu vị, bỗng chốc lại càng không có.
Hôm nay Lâm Tấn Tu đưa tôi đến nhà anh ta rốt cuộc là có ý gì?
Ánh mắt tôi giống như một con ruồi không đầu mà nhìn lung tung, lại nhìn thấy Lâm Tấn Dương ngồi đối diện đang hơi lắc đầu, đại để là nghe thấy cuộc nói chuyện của tôi và Lâm Tấn Tu, không đồng tình với sự ngạc nhiên của tôi. Đương nhiên, tôi vốn cũng không trông mong có được sự tán thành của anh ta, loại chuyện giả làm bạn gái này, cả đời làm một lần là đủ lắm rồi.
Tôi thấp thỏm bất an mà nặn ra một nụ cười với anh ta, anh ta gật đầu, ánh mắt nhìn tôi rất sắc bén, nhưng cũng may không có ác ý, chỉ nói: “Ăn không được nữa thì đừng ăn.”
Anh Lâm anh đúng là người tốt! Đứng trên lập trường của người khác, hiểu được nỗi khổ của người khác, quả thực là quá tuyệt! Hoàn toàn khác với người em trai quái lạ của anh! Bạn gái của anh nhất định rất có phúc! Cái ý nghĩ này lóe lên, cũng nghĩ đến sao Lâm Tấn Dương không đưa bạn gái về nhà, ngược lại lại để em trai chiếm trước.
Ba bố con nhà họ Lâm thật đúng là… Một lời khó nói hết.
Tóm lại, bữa tối xui xẻo này trôi qua nhanh một chút đi.
Lời cầu khẩn của tôi rất có hiệu quả, cái ý nghĩ này vừa lóe lên thì bác Lâm quay lại. Ông ngồi vào ghế chủ nhà nhưng không động vào dao nĩa, mở miệng nói.
“Hôm nay gọi các con về nhà là muốn tuyên bố một chuyện.”
Khuôn mặt uy nghiêm của ông so với ban nãy lại càng nghiêm túc hơn, giọng nói rõ ràng, có lực, không thể cãi lại. Đây là thông báo chính thức chứ không phải thương lượng. Tôi nghĩ bình thường trong cuộc họp hội đồng quản trị lúc tuyên bố mệnh lệnh quan trọng chắc cũng là ngữ khí này. Tất cả mọi người đều để dao nĩa xuống, tôi nghi hoặc mà ngẩng đầu lên.
“Bố định tái hôn.”
Trong lòng tôi thực sự vui vẻ. Ban nãy còn cảm thấy căn nhà này không có nữ chủ nhân thì không được, hiển nhiên bác Lâm cũng nghĩ như vậy. Tôi có một loại ảo giác kỳ lạ về chuyến đi này, bữa cơm này thực sự biến đổi bất ngờ.
Nhưng ngoài tôi ra, hai người đàn ông họ Lâm khác đều có biểu cảm bình tĩnh, không hề bất ngờ.
“Con ủng hộ,” Lâm Tấn Dương nói “Mẹ đã mất mười lăm năm rồi, bố sớm đã có thể suy nghĩ đến chuyện tái hôn.”
Lâm Tấn Tu lại không cho ý kiến, nhẹ nhàng cầm ngón cái và ngón trỏ bàn tay trái của tôi lên nhéo nhẹ: “Tiểu Chân, em thấy sao?”
Trên mặt tôi mang nụ cười mỉm nhưng trong lòng lại rít gào: Chuyện nhà của các người liên quan gì đến tôi! Tại sao muốn một đứa giả mạo bạn gái là tôi đây phát biểu ý kiến về chuyện tái hôn của bố anh! Ông ấy kết hôn với ai, kết hôn với mấy người, kết hôn mấy lần tôi đều không có ý kiến! Lâm Tấn Tu anh đừng có mà ép tôi tức nước vỡ bờ! Tôi sẽ khởi nghĩa đấy!
Nhưng mà bác Lâm và Lâm Tấn Dương cho là thật, đều quay lại nhìn tôi—Điều này khiến tôi xuất hiện một loại ảo giác, giống như tôi đã trở thành con dâu nhà họ Lâm, mà thật hiếm thấy, bọn họ lại coi trọng ý kiến của tôi.
Tôi hít sâu một hơi, bày ra một nụ cười của người qua đường nói: “Rất tốt, rất tốt ạ.”
Sau đó giống như hến vậy, ngậm chặt miệng lại.
Ăn xong bữa cơm gian khổ, người giúp việc thu dọn dao nĩa. Tôi rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, còn ăn tiếp thì tôi thực sự không dám bảo đảm có phát điên hay không. Bác trai và anh cả nhà họ Lâm đều đã lên lầu, đi vào thư phòng của từng người.
Lâm Tấn Tu vẫn đứng cùng tôi, nhìn tôi nói: “Lát nữa thì về nhé, tới phòng anh ngồi một lát.”
Cái ý tưởng tới phòng anh ta khiến không không rét mà run, tôi không hề muốn tiếp xúc với thế giới nội tâm của anh ta chút nào, cự tuyệt luôn: “Em muốn về nhà.”
Lâm Tấn Tu cười như không cười: “Sợ anh ăn em như vậy à?”
“Buổi tối nay, em đã gánh vác quá mức rồi,” tôi cười khổ, “Học trưởng xin anh đấy, tùy tiện tìm một cái xe đưa em về đi.”
“Được”, anh ta bất ngờ nói lời hay, đưa tôi tới ga ra, “Tối mai công ty có một bữa tiệc, em tới tham dự cùng anh.”
Vườn hoa bên ngoài tỏa hương bốn phía dưới ánh trăng, hương thơm còn nồng hơn ban ngày. Tôi hít sâu một hơi, dứt khoát trả lời : “Không đi.”
Ánh trăng chiếu vào trong nước, chiếu rọi khắp các ngóc ngách của vườn hoa rộng lớn, tôi nhìn gợn sóng nước phản xạ ánh sáng, nhìn vào khóe môi của Lâm Tấn Tu, giống như là một nụ cười không thể nắm bắt được.
Trong lòng tôi có chút căng thẳng. Lẽ nào anh ta chuẩn bị diễn lại trò cũ, muốn dùng cách khác để ép tôi tới bữa tiệc ngày mai? Quả thật là cuối tuần nha, ai ai đều lựa chọn tổ chức tiệc vào ngày này. Dù thế nào đi nữa tôi không thể cùng đi dự tiệc cùng anh ta. Tôi đã đồng ý với mẹ rồi, nếu như anh ta còn cưỡng ép tôi, tôi cũng chỉ đành nói thẳng ra chuyện tôi vẫn còn một người mẹ--dù sao thời gian tôi bế tắc với Lâm Tấn Tu nhiều, nói dối thì anh ta đều có thể cảm nhận được.
“Thế thì không đi nữa”, Lâm Tấn Tu tiếp tục duy trì phong cách nói nhưng lời tốt đẹp, thế cho nên tôi mở to hai mắt chỉ cảm thấy chỗ nào đó của anh ta xảy ra chuyện.
Trong lúc nói chuyện thì chúng tôi đã đi đến ga ra, lướt mắt nhìn qua, ga ra bằng một sân bóng rổ, chia ra làm hai tầng. Vội vàng nhìn lướt qua, không nhìn kỹ càng, cảm thấy những chiếc xe này đều là xe sang đến chết người. Có lái xe lái một chiếc xe màu đen dừng trước hai chúng tôi, tôi bị ánh sáng trắng làm cho hoa mắt, vừa nheo mắt lại liền bị Lâm Tấn Tu khoác qua vai, đặt một nụ hôn lên má tôi, thấp giọng nói--
“Anh còn việc phải bàn với anh cả, lái xe sẽ đưa em về.”
“Tiểu Chân, ngày mai gặp lại.”