Khi công tác trù bị của việc chúc mừng học viện tiến hành bừng bừng khí thế thì mưa thu bắt đầu rơi rả rích, mưa ngoài trời nối nhau thành sợi, hàng vạn sợi tơ phất phơ trong gió thu, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh. Tôi và Vi San dọn dẹp đồ đạc ra khỏi giảng đường. Hôm nay hiếm có Lâm Tấn Tu không xuất hiện, tâm tình của tôi tốt hơn nhiều so với thường ngày, sau bao nhiêu ngày lần đầu tiên cùng Vi San tới nhà ăn. Mưa không to lắm, chúng tôi đều không mang ô, thế là cùng chạy như bay, bỗng nhiên Vi San nói: “Ê ê, mày nhìn kìa, cái người từ đầu đến chân đều tỏa ra mùi vị hormone nam kia là ai? Đúng thật là vừa cuồng dã vừa gợi cảm! Ý, anh ta đang cười với bọn mình kìa!”
Tôi vừa ngẩng đầu vừa cười, “Thị lực của mày tốt thật đấy, cách màn mưa cũng có thể nhìn rõ…” Lúc này vừa nhìn liền ngây ngẩn của người, nhanh chóng dụi dụi mắt, cuối cùng nhìn rõ ràng người đàn ông che vừa ô, vừa cầm một cái ô khác đang cười với chúng tôi, không ngờ lại là Cố Trì Quân.
Tôi hoàn toàn ngây ngốc, anh mặc một cái áo phông dài tay dúm dó, bên ngoài khoác một cái áo khoác ngắn cũ, quần jeans rách, dưới chân đi đôi dép không xác định được là dép lê hay là xăng đan, điều này cũng chẳng là gì, điều kỳ quái nhất là, anh lại dán râu, đầu tóc lộn xộn đến mức giống như mới ngủ dậy. Không biết anh ăn mặc như này, sao bảo vệ của trường không bắt anh lại chứ.
Cố Trì Quân đưa ô đến trên đỉnh đầu tôi, “Đem ô cho em.”
“Không sợ bị người ta nhận ra à?”
Anh cười cười, “Em đoán xem có mấy người nhận được ra anh?”
Điều này cũng đúng. Tôi lại nhìn chằm chằm anh một lúc, không thể không nói, anh đúng như dáng vẻ Vi San nói, vừa cuồng dã vừa gợi cảm, không còn là ảnh để ngày thường khiến người ta cảm thấy ở trên cao nữa, mang theo một chút cảm giác thô kệch cẩu thả.
Cố Trì Quân cúi người cười híp mắt, tiến đến bên tai tôi, “Mê anh rồi à?” Mặt tôi đỏ bừng, đang muốn nói chuyện thì Vi San đi theo tôi, liếc mắt nhìn Cố Trì Quân một lúc lâu rồi kích động chọc chọc tôi, “Không giới thiệu à?”
Tôi ngoác miệng cười, “Đây là bạn tao, đây là bạn học của em Vi San.”
“Mày hiếm có có mấy người bạn khác giới nha,” Vi San nhỏ giọng thì thầm với tôi, cười đến ngọt ngào, nhiệt tình chào hỏi với Cố Trì Quân, tự mình giới thiệu.
Cố Trì Quân kéo tôi vào dưới ô, rồi tay kia đưa chiếc cô còn lại cho Vi San, “Đã nghe Tiểu Chân nhắc đến em.” Tôi lại ngây người, đến giọng nói của anh cũng thay đổi, càng trầm thấp hơn so với giọng thật của anh. Màn ngụy trang này đúng thật là chu đáo, đến Vi San là fan của anh cũng không nhận ra.
Vi San nói cảm ơn anh, ánh mắt dừng trên vai tôi, nghi ngờ nói: “Hai người là quan hệ gì thế?”
Tôi nói: “Ầy…”
Cố Trì Quân nhìn Vi San, “Em nói xem?”
“Chắc chắn không phải bạn trai…” Vi San nói, “Bạn trên mạng?”
Cố Trì Quân cười, “Tại sao không phải bạn trai?”
“Cái này còn phải nói sao ạ?” Vi San nói, “Hứa Chân sớm đã là hoa…”
Lòng tôi căng thẳng, vội vàng liếc Vi San một cái rồi đẩy nó ra ngoài, “Đừng nói vớ vẩn, nhanh về kí túc xá đi.”
“Nếu đã gặp rồi,” Cố Trì Quân chắc chắn cũng đã đoán ra nửa câu sau rồi nhưng sắc mặt không thay đổi, mặt mũi tươi cười, “Vi San, em cũng cùng đi ăn với bọn anh đi.”
“Thôi, thôi,” Tôi nhanh chóng ngắt lời trước khi Vi San mở miệng, đồng thời kéo ống tay áo anh, “Bọn tao còn có chuyện phải bàn, đi trước đây, Vi San mày đi ăn trước đi, mai gặp nhá.”
Tôi cũng không quan tâm đến kháng nghị của Vi San, cười trừ một cái, vội vàng kéo Cố Trì Quân rời khỏi trường. Tuy anh ngụy trang đạt nhưng tôi không dám cam đoan ở cùng một chỗ với anh lâu nó có nhận ra anh hay không. Cố Trì Quân đỗ xe ở gần trường, trên đường đi do trời mưa to nên chúng tôi dường như không nói gì, từng chiếc ô đi lướt qua chúng tôi, nhưng tôi có thể cảm nhận được tâm tình của Cố Trì Quân không tốt. Lúc ngồi vào xe anh mới lên tiếng, “Vi San là bạn tốt nhất của em à?”
“À, coi như thế đi.” Tôi khởi động xe, “Anh tự lái xe đến à? Trời mưa đường lại không dễ đi, kỹ thuật lái xe của anh lại không tốt… Em gửi tin nhắn cho anh rồi, nói là tối nay em không về, anh không đọc được à?”
“Đọc rồi, nhưng anh vẫn muốn đến,” Cố Trì Quân đặt ô xuống, “Đưa ô là một mặt, còn nữa, anh muốn gặp bạn em.”
“Ôi trời, anh không biết Vi San… Trên đầu giường nó có dán poster của anh, em sợ ăn cùng anh không được mấy phút nó đã nhận ra anh rồi, bây giờ chẳng qua nhất thời mờ mắt thôi. ”
Giọng nói của Cố Trì Quân lạnh lùng, “Nhận ra thì làm sao? Đến bây giờ em vẫn không muốn giới thiệu anh cho bạn tốt nhất của em? Đề phòng người khác thì thôi, đến bạn của em mà cũng muốn giấu sao?”
Ngữ khí lời nói này thực sự bất thường, bỗng nhiên tôi không muốn lái xe nữa, vô thức nghiêng đầu nhìn anh, sắc mặt của Cố Trì Quân thực sự không tốt. Tôi cúi đầu, lúc này mới chú ý đến mép quần anh ướt hết, anh vì đưa ô cho tôi mà cố ý cải trang, rồi lại đợi rất lâu dưới tòa giảng đường của tôi, nhưng tôi lại dùng sự không kiên nhẫn thậm chí thái độ phiền chán để đối với anh. Thực sự là cực kì hỏng bét, tôi vô thức cảm thấy không yên lòng, “Anh tức giận rồi à?” Cố Trì Quân giơ tay che mắt, không nói năng gì.
Tôi kéo kéo tay áo anh, nhỏ giọng cầu xin, “Đừng giận mà… em suy nghĩ không chu đáo… em sai rồi… Trì Quân đừng giận nữa…” Trước mặt anh tôi rất ít làm nũng, thực sự là lần đầu tiên, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
Cố Trì Quân bỏ cánh tay che mắt ra, mặt không biểu cảm trừng mắt nhìn tôi, “Về nhà nói.”
Trên đường đi tôi đều thấp thỏm không yên, khó khăn lắm mới về đến nhà, anh trực tiếp vào nhà, vứt cái ô ướt sũng trên sàn, tôi vội vàng dựng ô lên rồi cẩn thận lau khô vết nước, đi theo sau anh vào chỗ cửa ra vào, rồi theo đuôi vào phòng để quần áo.
“Bạn tốt nhất của em lại không cho rằng anh là bạn trai của em, mà em không định làm sáng tỏ?”
“Em không nghĩ như vậy, nhưng… thời cơ hiện tại chưa thích hợp, giải thích không được.”
“Thời cơ?” Anh cũng không quay đầu lại, quay lưng về phía tôi gỡ râu giả, cởi áo khoác và áo phông ướt, thay áo mặc ở nhà vào, “Vi San nói em là hoa có chủ là chỉ Lâm Tấn Tu?”
Tôi hít sâu một hơi, “Chuyện của em và Lâm Tấn Tu đều đã nói cho anh rồi, giữa em và anh ta chẳng tính là gì cả, nhưng… từ trước đến này đều có người hiểu lầm, Vi San… cũng thế…”
Cố Trì Quân cúi đầu, chầm chậm xắn tay áo lên, kiềm chế giọng nói, “Mỗi lần anh đến trường đều rất có thu hoạch, lần trước thì chúng ta không nhắc đến nữa, lần này gặp được bạn tốt nhất của em, cô ấy tưởng rằng em và Lâm Tấn Tu dính dáng mờ ám mà không biết sự tồn tại của bạn trai chính thức của em. Ồ, mà em nói với anh, đây chỉ là một hiểu lầm?”
Cả người tôi dường như bị ảo thuật gia dùng phép định thân, lòng chua xót không chịu nổi, cúi đầu thì thầm nói: “Em xin lỗi, là em suy nghĩ không chu đáo…” Anh giống như một con báo xù lông, cong lưng lên, kiềm chế gì đó đều ném hết sang một bên, “Em xin lỗi anh cái gì? Hứa Chân, tâm tư em kín đáo, rất nhiều chuyện nhỏ em đều suy đi nghĩ lại trong lòng rất nhiều lần, thực sự có thể suy nghĩ không chu đáo?” Ngay lập tức tôi nghe thấy âm thanh ghế bị đá bay, tôi kinh ngạc ngẩng đầu.
Anh sải bước tới nắm cổ tay tôi ném tôi lên sô pha trong phòng khách, từ trên cao nhìn xuống tôi, “Không phải như thế… Anh đừng giận…” Tôi nhấc người lên, giơ tay cố gắng ôm eo anh, “Anh nghe em nói, em không muốn nói cho Vi San là vì nó đã từng nợ Lâm Tấn Tu ân tình rất lớn, đủ để nói trả cả nửa đời người. Nó cái gì cũng tốt nhưng chuyện này mãi mãi không hiểu. Vì vậy nó nghe cái gì đầu tiên thì cho đó là đúng, luôn nghĩ em phải phát triển cùng Lâm Tấn Tu. Em không muốn tranh chấp với nó vì chuyện này. ”
“Chỉ là như vậy?”
“Thật, là như vậy.” Tôi cắn môi, cảm thấy mắt cay cay. Đúng là muốn lấy mạng mà, tại sao mỗi lần đều rơi nước mắt trước mặt anh, Cố Trì Quân thực sự quá hiểu làm thế nào để bức bách tôi, tôi không muốn lĩnh giáo một lần nữa. Nước mắt của tôi có tác dụng, sau khi Cố Trì Quân im lặng hồi lâu thì giơ tay ôm lấy tôi, tôi ngẩng đầu nhìn anh, tuy anh vẫn xụ mặt nhưng sự tức giận trong mắt lại dần dần được che lấp.
“Đừng khóc nữa, giống như là anh bắt nạt em vậy.” Cố Trì Quân nhẹ nhàng hôn tóc tôi. Tôi vùi đầu vào thắt lưng anh, khẽ lẩm bẩm, “Ban nãy còn tưởng là anh muốn ăn em.”
“Là anh muốn ăn em,” Cố Trì Quân cũng không che giấu, vỗ về tóc tôi, “Anh không phải là người không gì không làm được mà em thấy trong phim, trên thực tế--” Tôi nhìn anh. “Trên thực tế, có một số chuyện anh không chống đỡ được tổn thất, anh sẽ lo lắng rất nhiều chuyện,” Cố Trì Quân nhẹ nhàng vuốt ve tóc tôi, “Đối với em, anh mãi mãi sẽ lo được lo mất.”
Vốn tưởng rằng chuyện này trôi qua không nhắc đến nữa, mấy ngày sau đó tôi cũng đặc biệt thêm phần cẩn thận, nếu việc của lễ chúc mừng học viện cũng giải quyết hòm hòm rồi, thì mỗi ngày sau khi lên lớp xong thì tôi liền về nhà, thư viện cũng không đi, cũng không tham gia thảo luận nhóm, mượn sách về nhà viết luận văn, chỉ sợ lại chọc anh tức giận. Bây giờ mới phát hiện, mấy ngày nay Cố Trì Quân đều đi sớm về muộn, mỗi ngày đều gần đến giờ cơm tối mới ôm túi giấy mua đồ siêu thị về nhà.
Đương nhiên theo lý thuyết, điều này chẳng có gì kỳ lạ cả. Trong công ty điện ảnh anh luôn có chuyện phải giải quyết, đại khái là do anh nhàn rỗi quá lâu, tôi suýt nữa thì quên, anh cũng là người có công việc, khiến tôi thấp thỏm không yên chính là hôm thứ sáu nhận được một cú điện thoại, không ngờ là luật sư của văn phòng luật sư nào đó gọi đến, nghe giọng nói của đối phương dường như rất khẩn cấp, lúc tôi trả lời Cố Trì Quân không có nhà, có chuyện gì thì có thể chuyển lời đến anh thì vị luật sư Hoàng kia lập tức phủ nhận, nói không có chuyện gì quan trọng. Ngữ khí nói chuyện của đối phương thay đổi nhanh khiến lòng tôi nghi vấn. Càng khiến tôi nghi hoặc chính là thái độ của Cố Trì Quân, anh chỉ cười nhún vai, nói tôi đừng để trong lòng.
Tôi lại không dễ dàng yên tâm như vậy, chỉ nghĩ lẽ nào Cố Trì Quân cuốn vào trong sự vụ pháp lý gì sao? Thái độ của tôi đối với luật sư hoàn toàn kế thừa bố tôi, ông cảm thấy, cả đời này tốt nhất không cần giao tiếp với luật sư, quãng đời còn lại của bạn ngoài tiêu phí thời gian ra, thì không có chuyện khác có thể làm nữa. Cố Trì Quân đối với chuyện này tránh né mà không nói, cũng không gây trở ngại tôi có được sự thật. Ngày hôm sau tôi chọn thời gian gọi điện thoại cho Kỷ Tiểu Nhụy, muốn nghe ngóng chỗ chị, không ngờ nhận điện thoại là Chương Thời Ninh.
Ngay lập tức chuyện muốn hỏi liền trở nên khó có thể mở miệng, lảm nhảm hai câu liền muốn cúp điện thoại. “Hứa tiểu thư,” Chương Thời Ninh rất khách khí với tôi, “Nếu có chuyện, cô có thể nói với tôi.”
“Chương Tiên Sinh, thật ra tôi cũng muốn tìm anh…” Tôi thở dài, “Cố Trì Quân và công ty điện ảnh rốt cuộc là gặp phải chuyện gì?” Tuy nhiên tôi cũng không ngờ đến anh ta trả lời tôi cũng là một câu đơn giản, “Không có chuyện gì.”
“Sao có thể không có chuyện?” Ngữ khí của anh ta giống y như Cố Trì Quân, tôi hơi đau đầu, Chương Thời Ninh làm người quản lý của Cố Trì Quân sáu bảy năm, sự nghiệp của Cố Trì Quân cũng là sự nghiệp của anh ta, anh ta sao có thể không biết? Có lẽ đã được Cố Trì Quân căn dặn, không thể nói gì với tôi hết.
“Có phải công việc của anh ấy xảy ra chuyện không ạ?” Tôi cắn răng. Chương Thời Ninh không trực tiếp trả lời tôi, chỉ cứng giọng nói: “Sao cô có thể nghĩ như vậy?” Câu trả lời này khiến lòng tôi trầm xuống, dự cảm không lành dâng lên, “Tôi không biết, nếu tôi biết thì đã không hỏi anh. Anh ấy không chịu nói cho tôi cái gì hết. ”
Anh ta tránh nói vào vấn đề chính, “Cậu ấy đương nhiên có suy nghĩ của mình.”
Tôi cụp mắt nhìn mặt đất, “Chương tiên sinh, lúc đó muốn tác hợp cho tôi và Cố Trì Quân, có phải anh đã cảm thấy hối hận rồi?” Chương Thời Ninh không phải là người quản lý chuyên chế, huống hồ mức độ nổi tiếng của Cố Trì Quân, anh ta cũng không thể hoàn toàn quản được anh. Với suy nghĩ của tôi, quan hệ của họ giống bạn tốt hơn. Cố Trì Quân cũng là người, cần cù mười mấy năm, bỗng nhiên muốn yêu đương lãng mạn, anh ta sẽ không có ý kiến gì. Chỉ có điều không ngờ tới đối tượng yêu đương lại là một quả bom hẹn giờ, e rằng trong lòng anh ta thực sự ân hận.
“Không phải hối hận. Là hoảng hốt,” Chương Thời Ninh dùng từ cẩn thận, “Tôi thực sự không ngờ đến quan hệ của cô và Lâm nhị công tử không bình thường như vậy. E rằng cũng không có ai ngờ tới.”
Lời nói này ý tại ngôn ngoại vô cùng rõ ràng, Hứa Chân cô chỉ quen biết Lâm Tấn Tu thì cũng thôi, lại một mực dây dưa mờ ám. Chuyện ngày lập tức phức tạp hóa. Tôi hơi xấu hổ, “Chuyện của tôi và Lâm Tấn Tu…không phải như mọi người tưởng tượng…” Đang nói thì giọng nói ngưng lại, chuyện đã đến mức này, giải thích thế nào cũng không có tác dụng, “Tôi hiểu rồi, xin lỗi đã thêm phiền phức cho anh.”
Từ chỗ Chương Thời Ninh không có được tin tức có tác dụng gì, nhưng vô cùng trùng hợp tôi lại biết được sự thật từ chỗ Thẩm Khâm Ngôn. Thẩm Khâm Ngôn ba bốn tháng không gặp lại một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi, cậu ta đã khác xưa rồi. Cậu ta đến trường tìm tôi, đeo kính đen. Ở bên ngoài nói chuyện không tiện, chúng tôi bèn vào trong xe, lái xe là người quản lý, một phụ nữ trên dưới bốn mươi tuổi, mặt mày thông minh tháo vát, cậu ta giới thiệu là Vương Nam, tôi gọi chị ấy là chị Nam. Chị Nam bắt tay mỉm cười với tôi, nói chuyện vô cùng khách khí, chào hỏi rồi xuống xe, dường như muốn để không gian nói chuyện cho chúng tôi.
Khi công tác trù bị của việc chúc mừng học viện tiến hành bừng bừng khí thế thì mưa thu bắt đầu rơi rả rích, mưa ngoài trời nối nhau thành sợi, hàng vạn sợi tơ phất phơ trong gió thu, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh. Tôi và Vi San dọn dẹp đồ đạc ra khỏi giảng đường. Hôm nay hiếm có Lâm Tấn Tu không xuất hiện, tâm tình của tôi tốt hơn nhiều so với thường ngày, sau bao nhiêu ngày lần đầu tiên cùng Vi San tới nhà ăn. Mưa không to lắm, chúng tôi đều không mang ô, thế là cùng chạy như bay, bỗng nhiên Vi San nói: “Ê ê, mày nhìn kìa, cái người từ đầu đến chân đều tỏa ra mùi vị hormone nam kia là ai? Đúng thật là vừa cuồng dã vừa gợi cảm! Ý, anh ta đang cười với bọn mình kìa!”
Tôi vừa ngẩng đầu vừa cười, “Thị lực của mày tốt thật đấy, cách màn mưa cũng có thể nhìn rõ…” Lúc này vừa nhìn liền ngây ngẩn của người, nhanh chóng dụi dụi mắt, cuối cùng nhìn rõ ràng người đàn ông che vừa ô, vừa cầm một cái ô khác đang cười với chúng tôi, không ngờ lại là Cố Trì Quân.
Tôi hoàn toàn ngây ngốc, anh mặc một cái áo phông dài tay dúm dó, bên ngoài khoác một cái áo khoác ngắn cũ, quần jeans rách, dưới chân đi đôi dép không xác định được là dép lê hay là xăng đan, điều này cũng chẳng là gì, điều kỳ quái nhất là, anh lại dán râu, đầu tóc lộn xộn đến mức giống như mới ngủ dậy. Không biết anh ăn mặc như này, sao bảo vệ của trường không bắt anh lại chứ.
Cố Trì Quân đưa ô đến trên đỉnh đầu tôi, “Đem ô cho em.”
“Không sợ bị người ta nhận ra à?”
Anh cười cười, “Em đoán xem có mấy người nhận được ra anh?”
Điều này cũng đúng. Tôi lại nhìn chằm chằm anh một lúc, không thể không nói, anh đúng như dáng vẻ Vi San nói, vừa cuồng dã vừa gợi cảm, không còn là ảnh để ngày thường khiến người ta cảm thấy ở trên cao nữa, mang theo một chút cảm giác thô kệch cẩu thả.
Cố Trì Quân cúi người cười híp mắt, tiến đến bên tai tôi, “Mê anh rồi à?” Mặt tôi đỏ bừng, đang muốn nói chuyện thì Vi San đi theo tôi, liếc mắt nhìn Cố Trì Quân một lúc lâu rồi kích động chọc chọc tôi, “Không giới thiệu à?”
Tôi ngoác miệng cười, “Đây là bạn tao, đây là bạn học của em Vi San.”
“Mày hiếm có có mấy người bạn khác giới nha,” Vi San nhỏ giọng thì thầm với tôi, cười đến ngọt ngào, nhiệt tình chào hỏi với Cố Trì Quân, tự mình giới thiệu.
Cố Trì Quân kéo tôi vào dưới ô, rồi tay kia đưa chiếc cô còn lại cho Vi San, “Đã nghe Tiểu Chân nhắc đến em.” Tôi lại ngây người, đến giọng nói của anh cũng thay đổi, càng trầm thấp hơn so với giọng thật của anh. Màn ngụy trang này đúng thật là chu đáo, đến Vi San là fan của anh cũng không nhận ra.
Vi San nói cảm ơn anh, ánh mắt dừng trên vai tôi, nghi ngờ nói: “Hai người là quan hệ gì thế?”
Tôi nói: “Ầy…”
Cố Trì Quân nhìn Vi San, “Em nói xem?”
“Chắc chắn không phải bạn trai…” Vi San nói, “Bạn trên mạng?”
Cố Trì Quân cười, “Tại sao không phải bạn trai?”
“Cái này còn phải nói sao ạ?” Vi San nói, “Hứa Chân sớm đã là hoa…”
Lòng tôi căng thẳng, vội vàng liếc Vi San một cái rồi đẩy nó ra ngoài, “Đừng nói vớ vẩn, nhanh về kí túc xá đi.”
“Nếu đã gặp rồi,” Cố Trì Quân chắc chắn cũng đã đoán ra nửa câu sau rồi nhưng sắc mặt không thay đổi, mặt mũi tươi cười, “Vi San, em cũng cùng đi ăn với bọn anh đi.”
“Thôi, thôi,” Tôi nhanh chóng ngắt lời trước khi Vi San mở miệng, đồng thời kéo ống tay áo anh, “Bọn tao còn có chuyện phải bàn, đi trước đây, Vi San mày đi ăn trước đi, mai gặp nhá.”
Tôi cũng không quan tâm đến kháng nghị của Vi San, cười trừ một cái, vội vàng kéo Cố Trì Quân rời khỏi trường. Tuy anh ngụy trang đạt nhưng tôi không dám cam đoan ở cùng một chỗ với anh lâu nó có nhận ra anh hay không. Cố Trì Quân đỗ xe ở gần trường, trên đường đi do trời mưa to nên chúng tôi dường như không nói gì, từng chiếc ô đi lướt qua chúng tôi, nhưng tôi có thể cảm nhận được tâm tình của Cố Trì Quân không tốt. Lúc ngồi vào xe anh mới lên tiếng, “Vi San là bạn tốt nhất của em à?”
“À, coi như thế đi.” Tôi khởi động xe, “Anh tự lái xe đến à? Trời mưa đường lại không dễ đi, kỹ thuật lái xe của anh lại không tốt… Em gửi tin nhắn cho anh rồi, nói là tối nay em không về, anh không đọc được à?”
“Đọc rồi, nhưng anh vẫn muốn đến,” Cố Trì Quân đặt ô xuống, “Đưa ô là một mặt, còn nữa, anh muốn gặp bạn em.”
“Ôi trời, anh không biết Vi San… Trên đầu giường nó có dán poster của anh, em sợ ăn cùng anh không được mấy phút nó đã nhận ra anh rồi, bây giờ chẳng qua nhất thời mờ mắt thôi. ”
Giọng nói của Cố Trì Quân lạnh lùng, “Nhận ra thì làm sao? Đến bây giờ em vẫn không muốn giới thiệu anh cho bạn tốt nhất của em? Đề phòng người khác thì thôi, đến bạn của em mà cũng muốn giấu sao?”
Ngữ khí lời nói này thực sự bất thường, bỗng nhiên tôi không muốn lái xe nữa, vô thức nghiêng đầu nhìn anh, sắc mặt của Cố Trì Quân thực sự không tốt. Tôi cúi đầu, lúc này mới chú ý đến mép quần anh ướt hết, anh vì đưa ô cho tôi mà cố ý cải trang, rồi lại đợi rất lâu dưới tòa giảng đường của tôi, nhưng tôi lại dùng sự không kiên nhẫn thậm chí thái độ phiền chán để đối với anh. Thực sự là cực kì hỏng bét, tôi vô thức cảm thấy không yên lòng, “Anh tức giận rồi à?” Cố Trì Quân giơ tay che mắt, không nói năng gì.
Tôi kéo kéo tay áo anh, nhỏ giọng cầu xin, “Đừng giận mà… em suy nghĩ không chu đáo… em sai rồi… Trì Quân đừng giận nữa…” Trước mặt anh tôi rất ít làm nũng, thực sự là lần đầu tiên, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
Cố Trì Quân bỏ cánh tay che mắt ra, mặt không biểu cảm trừng mắt nhìn tôi, “Về nhà nói.”
Trên đường đi tôi đều thấp thỏm không yên, khó khăn lắm mới về đến nhà, anh trực tiếp vào nhà, vứt cái ô ướt sũng trên sàn, tôi vội vàng dựng ô lên rồi cẩn thận lau khô vết nước, đi theo sau anh vào chỗ cửa ra vào, rồi theo đuôi vào phòng để quần áo.
“Bạn tốt nhất của em lại không cho rằng anh là bạn trai của em, mà em không định làm sáng tỏ?”
“Em không nghĩ như vậy, nhưng… thời cơ hiện tại chưa thích hợp, giải thích không được.”
“Thời cơ?” Anh cũng không quay đầu lại, quay lưng về phía tôi gỡ râu giả, cởi áo khoác và áo phông ướt, thay áo mặc ở nhà vào, “Vi San nói em là hoa có chủ là chỉ Lâm Tấn Tu?”
Tôi hít sâu một hơi, “Chuyện của em và Lâm Tấn Tu đều đã nói cho anh rồi, giữa em và anh ta chẳng tính là gì cả, nhưng… từ trước đến này đều có người hiểu lầm, Vi San… cũng thế…”
Cố Trì Quân cúi đầu, chầm chậm xắn tay áo lên, kiềm chế giọng nói, “Mỗi lần anh đến trường đều rất có thu hoạch, lần trước thì chúng ta không nhắc đến nữa, lần này gặp được bạn tốt nhất của em, cô ấy tưởng rằng em và Lâm Tấn Tu dính dáng mờ ám mà không biết sự tồn tại của bạn trai chính thức của em. Ồ, mà em nói với anh, đây chỉ là một hiểu lầm?”
Cả người tôi dường như bị ảo thuật gia dùng phép định thân, lòng chua xót không chịu nổi, cúi đầu thì thầm nói: “Em xin lỗi, là em suy nghĩ không chu đáo…” Anh giống như một con báo xù lông, cong lưng lên, kiềm chế gì đó đều ném hết sang một bên, “Em xin lỗi anh cái gì? Hứa Chân, tâm tư em kín đáo, rất nhiều chuyện nhỏ em đều suy đi nghĩ lại trong lòng rất nhiều lần, thực sự có thể suy nghĩ không chu đáo?” Ngay lập tức tôi nghe thấy âm thanh ghế bị đá bay, tôi kinh ngạc ngẩng đầu.
Anh sải bước tới nắm cổ tay tôi ném tôi lên sô pha trong phòng khách, từ trên cao nhìn xuống tôi, “Không phải như thế… Anh đừng giận…” Tôi nhấc người lên, giơ tay cố gắng ôm eo anh, “Anh nghe em nói, em không muốn nói cho Vi San là vì nó đã từng nợ Lâm Tấn Tu ân tình rất lớn, đủ để nói trả cả nửa đời người. Nó cái gì cũng tốt nhưng chuyện này mãi mãi không hiểu. Vì vậy nó nghe cái gì đầu tiên thì cho đó là đúng, luôn nghĩ em phải phát triển cùng Lâm Tấn Tu. Em không muốn tranh chấp với nó vì chuyện này. ”
“Chỉ là như vậy?”
“Thật, là như vậy.” Tôi cắn môi, cảm thấy mắt cay cay. Đúng là muốn lấy mạng mà, tại sao mỗi lần đều rơi nước mắt trước mặt anh, Cố Trì Quân thực sự quá hiểu làm thế nào để bức bách tôi, tôi không muốn lĩnh giáo một lần nữa. Nước mắt của tôi có tác dụng, sau khi Cố Trì Quân im lặng hồi lâu thì giơ tay ôm lấy tôi, tôi ngẩng đầu nhìn anh, tuy anh vẫn xụ mặt nhưng sự tức giận trong mắt lại dần dần được che lấp.
“Đừng khóc nữa, giống như là anh bắt nạt em vậy.” Cố Trì Quân nhẹ nhàng hôn tóc tôi. Tôi vùi đầu vào thắt lưng anh, khẽ lẩm bẩm, “Ban nãy còn tưởng là anh muốn ăn em.”
“Là anh muốn ăn em,” Cố Trì Quân cũng không che giấu, vỗ về tóc tôi, “Anh không phải là người không gì không làm được mà em thấy trong phim, trên thực tế--” Tôi nhìn anh. “Trên thực tế, có một số chuyện anh không chống đỡ được tổn thất, anh sẽ lo lắng rất nhiều chuyện,” Cố Trì Quân nhẹ nhàng vuốt ve tóc tôi, “Đối với em, anh mãi mãi sẽ lo được lo mất.”
Vốn tưởng rằng chuyện này trôi qua không nhắc đến nữa, mấy ngày sau đó tôi cũng đặc biệt thêm phần cẩn thận, nếu việc của lễ chúc mừng học viện cũng giải quyết hòm hòm rồi, thì mỗi ngày sau khi lên lớp xong thì tôi liền về nhà, thư viện cũng không đi, cũng không tham gia thảo luận nhóm, mượn sách về nhà viết luận văn, chỉ sợ lại chọc anh tức giận. Bây giờ mới phát hiện, mấy ngày nay Cố Trì Quân đều đi sớm về muộn, mỗi ngày đều gần đến giờ cơm tối mới ôm túi giấy mua đồ siêu thị về nhà.
Đương nhiên theo lý thuyết, điều này chẳng có gì kỳ lạ cả. Trong công ty điện ảnh anh luôn có chuyện phải giải quyết, đại khái là do anh nhàn rỗi quá lâu, tôi suýt nữa thì quên, anh cũng là người có công việc, khiến tôi thấp thỏm không yên chính là hôm thứ sáu nhận được một cú điện thoại, không ngờ là luật sư của văn phòng luật sư nào đó gọi đến, nghe giọng nói của đối phương dường như rất khẩn cấp, lúc tôi trả lời Cố Trì Quân không có nhà, có chuyện gì thì có thể chuyển lời đến anh thì vị luật sư Hoàng kia lập tức phủ nhận, nói không có chuyện gì quan trọng. Ngữ khí nói chuyện của đối phương thay đổi nhanh khiến lòng tôi nghi vấn. Càng khiến tôi nghi hoặc chính là thái độ của Cố Trì Quân, anh chỉ cười nhún vai, nói tôi đừng để trong lòng.
Tôi lại không dễ dàng yên tâm như vậy, chỉ nghĩ lẽ nào Cố Trì Quân cuốn vào trong sự vụ pháp lý gì sao? Thái độ của tôi đối với luật sư hoàn toàn kế thừa bố tôi, ông cảm thấy, cả đời này tốt nhất không cần giao tiếp với luật sư, quãng đời còn lại của bạn ngoài tiêu phí thời gian ra, thì không có chuyện khác có thể làm nữa. Cố Trì Quân đối với chuyện này tránh né mà không nói, cũng không gây trở ngại tôi có được sự thật. Ngày hôm sau tôi chọn thời gian gọi điện thoại cho Kỷ Tiểu Nhụy, muốn nghe ngóng chỗ chị, không ngờ nhận điện thoại là Chương Thời Ninh.
Ngay lập tức chuyện muốn hỏi liền trở nên khó có thể mở miệng, lảm nhảm hai câu liền muốn cúp điện thoại. “Hứa tiểu thư,” Chương Thời Ninh rất khách khí với tôi, “Nếu có chuyện, cô có thể nói với tôi.”
“Chương Tiên Sinh, thật ra tôi cũng muốn tìm anh…” Tôi thở dài, “Cố Trì Quân và công ty điện ảnh rốt cuộc là gặp phải chuyện gì?” Tuy nhiên tôi cũng không ngờ đến anh ta trả lời tôi cũng là một câu đơn giản, “Không có chuyện gì.”
“Sao có thể không có chuyện?” Ngữ khí của anh ta giống y như Cố Trì Quân, tôi hơi đau đầu, Chương Thời Ninh làm người quản lý của Cố Trì Quân sáu bảy năm, sự nghiệp của Cố Trì Quân cũng là sự nghiệp của anh ta, anh ta sao có thể không biết? Có lẽ đã được Cố Trì Quân căn dặn, không thể nói gì với tôi hết.
“Có phải công việc của anh ấy xảy ra chuyện không ạ?” Tôi cắn răng. Chương Thời Ninh không trực tiếp trả lời tôi, chỉ cứng giọng nói: “Sao cô có thể nghĩ như vậy?” Câu trả lời này khiến lòng tôi trầm xuống, dự cảm không lành dâng lên, “Tôi không biết, nếu tôi biết thì đã không hỏi anh. Anh ấy không chịu nói cho tôi cái gì hết. ”
Anh ta tránh nói vào vấn đề chính, “Cậu ấy đương nhiên có suy nghĩ của mình.”
Tôi cụp mắt nhìn mặt đất, “Chương tiên sinh, lúc đó muốn tác hợp cho tôi và Cố Trì Quân, có phải anh đã cảm thấy hối hận rồi?” Chương Thời Ninh không phải là người quản lý chuyên chế, huống hồ mức độ nổi tiếng của Cố Trì Quân, anh ta cũng không thể hoàn toàn quản được anh. Với suy nghĩ của tôi, quan hệ của họ giống bạn tốt hơn. Cố Trì Quân cũng là người, cần cù mười mấy năm, bỗng nhiên muốn yêu đương lãng mạn, anh ta sẽ không có ý kiến gì. Chỉ có điều không ngờ tới đối tượng yêu đương lại là một quả bom hẹn giờ, e rằng trong lòng anh ta thực sự ân hận.
“Không phải hối hận. Là hoảng hốt,” Chương Thời Ninh dùng từ cẩn thận, “Tôi thực sự không ngờ đến quan hệ của cô và Lâm nhị công tử không bình thường như vậy. E rằng cũng không có ai ngờ tới.”
Lời nói này ý tại ngôn ngoại vô cùng rõ ràng, Hứa Chân cô chỉ quen biết Lâm Tấn Tu thì cũng thôi, lại một mực dây dưa mờ ám. Chuyện ngày lập tức phức tạp hóa. Tôi hơi xấu hổ, “Chuyện của tôi và Lâm Tấn Tu…không phải như mọi người tưởng tượng…” Đang nói thì giọng nói ngưng lại, chuyện đã đến mức này, giải thích thế nào cũng không có tác dụng, “Tôi hiểu rồi, xin lỗi đã thêm phiền phức cho anh.”
Từ chỗ Chương Thời Ninh không có được tin tức có tác dụng gì, nhưng vô cùng trùng hợp tôi lại biết được sự thật từ chỗ Thẩm Khâm Ngôn. Thẩm Khâm Ngôn ba bốn tháng không gặp lại một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi, cậu ta đã khác xưa rồi. Cậu ta đến trường tìm tôi, đeo kính đen. Ở bên ngoài nói chuyện không tiện, chúng tôi bèn vào trong xe, lái xe là người quản lý, một phụ nữ trên dưới bốn mươi tuổi, mặt mày thông minh tháo vát, cậu ta giới thiệu là Vương Nam, tôi gọi chị ấy là chị Nam. Chị Nam bắt tay mỉm cười với tôi, nói chuyện vô cùng khách khí, chào hỏi rồi xuống xe, dường như muốn để không gian nói chuyện cho chúng tôi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Khi công tác trù bị của việc chúc mừng học viện tiến hành bừng bừng khí thế thì mưa thu bắt đầu rơi rả rích, mưa ngoài trời nối nhau thành sợi, hàng vạn sợi tơ phất phơ trong gió thu, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh. Tôi và Vi San dọn dẹp đồ đạc ra khỏi giảng đường. Hôm nay hiếm có Lâm Tấn Tu không xuất hiện, tâm tình của tôi tốt hơn nhiều so với thường ngày, sau bao nhiêu ngày lần đầu tiên cùng Vi San tới nhà ăn. Mưa không to lắm, chúng tôi đều không mang ô, thế là cùng chạy như bay, bỗng nhiên Vi San nói: “Ê ê, mày nhìn kìa, cái người từ đầu đến chân đều tỏa ra mùi vị hormone nam kia là ai? Đúng thật là vừa cuồng dã vừa gợi cảm! Ý, anh ta đang cười với bọn mình kìa!”
Tôi vừa ngẩng đầu vừa cười, “Thị lực của mày tốt thật đấy, cách màn mưa cũng có thể nhìn rõ…” Lúc này vừa nhìn liền ngây ngẩn của người, nhanh chóng dụi dụi mắt, cuối cùng nhìn rõ ràng người đàn ông che vừa ô, vừa cầm một cái ô khác đang cười với chúng tôi, không ngờ lại là Cố Trì Quân.
Tôi hoàn toàn ngây ngốc, anh mặc một cái áo phông dài tay dúm dó, bên ngoài khoác một cái áo khoác ngắn cũ, quần jeans rách, dưới chân đi đôi dép không xác định được là dép lê hay là xăng đan, điều này cũng chẳng là gì, điều kỳ quái nhất là, anh lại dán râu, đầu tóc lộn xộn đến mức giống như mới ngủ dậy. Không biết anh ăn mặc như này, sao bảo vệ của trường không bắt anh lại chứ.
Cố Trì Quân đưa ô đến trên đỉnh đầu tôi, “Đem ô cho em.”
“Không sợ bị người ta nhận ra à?”
Anh cười cười, “Em đoán xem có mấy người nhận được ra anh?”
Điều này cũng đúng. Tôi lại nhìn chằm chằm anh một lúc, không thể không nói, anh đúng như dáng vẻ Vi San nói, vừa cuồng dã vừa gợi cảm, không còn là ảnh để ngày thường khiến người ta cảm thấy ở trên cao nữa, mang theo một chút cảm giác thô kệch cẩu thả.
Cố Trì Quân cúi người cười híp mắt, tiến đến bên tai tôi, “Mê anh rồi à?” Mặt tôi đỏ bừng, đang muốn nói chuyện thì Vi San đi theo tôi, liếc mắt nhìn Cố Trì Quân một lúc lâu rồi kích động chọc chọc tôi, “Không giới thiệu à?”
Tôi ngoác miệng cười, “Đây là bạn tao, đây là bạn học của em Vi San.”
“Mày hiếm có có mấy người bạn khác giới nha,” Vi San nhỏ giọng thì thầm với tôi, cười đến ngọt ngào, nhiệt tình chào hỏi với Cố Trì Quân, tự mình giới thiệu.
Cố Trì Quân kéo tôi vào dưới ô, rồi tay kia đưa chiếc cô còn lại cho Vi San, “Đã nghe Tiểu Chân nhắc đến em.” Tôi lại ngây người, đến giọng nói của anh cũng thay đổi, càng trầm thấp hơn so với giọng thật của anh. Màn ngụy trang này đúng thật là chu đáo, đến Vi San là fan của anh cũng không nhận ra.
Vi San nói cảm ơn anh, ánh mắt dừng trên vai tôi, nghi ngờ nói: “Hai người là quan hệ gì thế?”
Tôi nói: “Ầy…”
Cố Trì Quân nhìn Vi San, “Em nói xem?”
“Chắc chắn không phải bạn trai…” Vi San nói, “Bạn trên mạng?”
Cố Trì Quân cười, “Tại sao không phải bạn trai?”
“Cái này còn phải nói sao ạ?” Vi San nói, “Hứa Chân sớm đã là hoa…”
Lòng tôi căng thẳng, vội vàng liếc Vi San một cái rồi đẩy nó ra ngoài, “Đừng nói vớ vẩn, nhanh về kí túc xá đi.”
“Nếu đã gặp rồi,” Cố Trì Quân chắc chắn cũng đã đoán ra nửa câu sau rồi nhưng sắc mặt không thay đổi, mặt mũi tươi cười, “Vi San, em cũng cùng đi ăn với bọn anh đi.”
“Thôi, thôi,” Tôi nhanh chóng ngắt lời trước khi Vi San mở miệng, đồng thời kéo ống tay áo anh, “Bọn tao còn có chuyện phải bàn, đi trước đây, Vi San mày đi ăn trước đi, mai gặp nhá.”
Tôi cũng không quan tâm đến kháng nghị của Vi San, cười trừ một cái, vội vàng kéo Cố Trì Quân rời khỏi trường. Tuy anh ngụy trang đạt nhưng tôi không dám cam đoan ở cùng một chỗ với anh lâu nó có nhận ra anh hay không. Cố Trì Quân đỗ xe ở gần trường, trên đường đi do trời mưa to nên chúng tôi dường như không nói gì, từng chiếc ô đi lướt qua chúng tôi, nhưng tôi có thể cảm nhận được tâm tình của Cố Trì Quân không tốt. Lúc ngồi vào xe anh mới lên tiếng, “Vi San là bạn tốt nhất của em à?”
“À, coi như thế đi.” Tôi khởi động xe, “Anh tự lái xe đến à? Trời mưa đường lại không dễ đi, kỹ thuật lái xe của anh lại không tốt… Em gửi tin nhắn cho anh rồi, nói là tối nay em không về, anh không đọc được à?”
“Đọc rồi, nhưng anh vẫn muốn đến,” Cố Trì Quân đặt ô xuống, “Đưa ô là một mặt, còn nữa, anh muốn gặp bạn em.”
“Ôi trời, anh không biết Vi San… Trên đầu giường nó có dán poster của anh, em sợ ăn cùng anh không được mấy phút nó đã nhận ra anh rồi, bây giờ chẳng qua nhất thời mờ mắt thôi. ”
Giọng nói của Cố Trì Quân lạnh lùng, “Nhận ra thì làm sao? Đến bây giờ em vẫn không muốn giới thiệu anh cho bạn tốt nhất của em? Đề phòng người khác thì thôi, đến bạn của em mà cũng muốn giấu sao?”
Ngữ khí lời nói này thực sự bất thường, bỗng nhiên tôi không muốn lái xe nữa, vô thức nghiêng đầu nhìn anh, sắc mặt của Cố Trì Quân thực sự không tốt. Tôi cúi đầu, lúc này mới chú ý đến mép quần anh ướt hết, anh vì đưa ô cho tôi mà cố ý cải trang, rồi lại đợi rất lâu dưới tòa giảng đường của tôi, nhưng tôi lại dùng sự không kiên nhẫn thậm chí thái độ phiền chán để đối với anh. Thực sự là cực kì hỏng bét, tôi vô thức cảm thấy không yên lòng, “Anh tức giận rồi à?” Cố Trì Quân giơ tay che mắt, không nói năng gì.
Tôi kéo kéo tay áo anh, nhỏ giọng cầu xin, “Đừng giận mà… em suy nghĩ không chu đáo… em sai rồi… Trì Quân đừng giận nữa…” Trước mặt anh tôi rất ít làm nũng, thực sự là lần đầu tiên, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
Cố Trì Quân bỏ cánh tay che mắt ra, mặt không biểu cảm trừng mắt nhìn tôi, “Về nhà nói.”
Trên đường đi tôi đều thấp thỏm không yên, khó khăn lắm mới về đến nhà, anh trực tiếp vào nhà, vứt cái ô ướt sũng trên sàn, tôi vội vàng dựng ô lên rồi cẩn thận lau khô vết nước, đi theo sau anh vào chỗ cửa ra vào, rồi theo đuôi vào phòng để quần áo.
“Bạn tốt nhất của em lại không cho rằng anh là bạn trai của em, mà em không định làm sáng tỏ?”
“Em không nghĩ như vậy, nhưng… thời cơ hiện tại chưa thích hợp, giải thích không được.”
“Thời cơ?” Anh cũng không quay đầu lại, quay lưng về phía tôi gỡ râu giả, cởi áo khoác và áo phông ướt, thay áo mặc ở nhà vào, “Vi San nói em là hoa có chủ là chỉ Lâm Tấn Tu?”
Tôi hít sâu một hơi, “Chuyện của em và Lâm Tấn Tu đều đã nói cho anh rồi, giữa em và anh ta chẳng tính là gì cả, nhưng… từ trước đến này đều có người hiểu lầm, Vi San… cũng thế…”
Cố Trì Quân cúi đầu, chầm chậm xắn tay áo lên, kiềm chế giọng nói, “Mỗi lần anh đến trường đều rất có thu hoạch, lần trước thì chúng ta không nhắc đến nữa, lần này gặp được bạn tốt nhất của em, cô ấy tưởng rằng em và Lâm Tấn Tu dính dáng mờ ám mà không biết sự tồn tại của bạn trai chính thức của em. Ồ, mà em nói với anh, đây chỉ là một hiểu lầm?”
Cả người tôi dường như bị ảo thuật gia dùng phép định thân, lòng chua xót không chịu nổi, cúi đầu thì thầm nói: “Em xin lỗi, là em suy nghĩ không chu đáo…” Anh giống như một con báo xù lông, cong lưng lên, kiềm chế gì đó đều ném hết sang một bên, “Em xin lỗi anh cái gì? Hứa Chân, tâm tư em kín đáo, rất nhiều chuyện nhỏ em đều suy đi nghĩ lại trong lòng rất nhiều lần, thực sự có thể suy nghĩ không chu đáo?” Ngay lập tức tôi nghe thấy âm thanh ghế bị đá bay, tôi kinh ngạc ngẩng đầu.
Anh sải bước tới nắm cổ tay tôi ném tôi lên sô pha trong phòng khách, từ trên cao nhìn xuống tôi, “Không phải như thế… Anh đừng giận…” Tôi nhấc người lên, giơ tay cố gắng ôm eo anh, “Anh nghe em nói, em không muốn nói cho Vi San là vì nó đã từng nợ Lâm Tấn Tu ân tình rất lớn, đủ để nói trả cả nửa đời người. Nó cái gì cũng tốt nhưng chuyện này mãi mãi không hiểu. Vì vậy nó nghe cái gì đầu tiên thì cho đó là đúng, luôn nghĩ em phải phát triển cùng Lâm Tấn Tu. Em không muốn tranh chấp với nó vì chuyện này. ”
“Chỉ là như vậy?”
“Thật, là như vậy.” Tôi cắn môi, cảm thấy mắt cay cay. Đúng là muốn lấy mạng mà, tại sao mỗi lần đều rơi nước mắt trước mặt anh, Cố Trì Quân thực sự quá hiểu làm thế nào để bức bách tôi, tôi không muốn lĩnh giáo một lần nữa. Nước mắt của tôi có tác dụng, sau khi Cố Trì Quân im lặng hồi lâu thì giơ tay ôm lấy tôi, tôi ngẩng đầu nhìn anh, tuy anh vẫn xụ mặt nhưng sự tức giận trong mắt lại dần dần được che lấp.
“Đừng khóc nữa, giống như là anh bắt nạt em vậy.” Cố Trì Quân nhẹ nhàng hôn tóc tôi. Tôi vùi đầu vào thắt lưng anh, khẽ lẩm bẩm, “Ban nãy còn tưởng là anh muốn ăn em.”
“Là anh muốn ăn em,” Cố Trì Quân cũng không che giấu, vỗ về tóc tôi, “Anh không phải là người không gì không làm được mà em thấy trong phim, trên thực tế--” Tôi nhìn anh. “Trên thực tế, có một số chuyện anh không chống đỡ được tổn thất, anh sẽ lo lắng rất nhiều chuyện,” Cố Trì Quân nhẹ nhàng vuốt ve tóc tôi, “Đối với em, anh mãi mãi sẽ lo được lo mất.”
Vốn tưởng rằng chuyện này trôi qua không nhắc đến nữa, mấy ngày sau đó tôi cũng đặc biệt thêm phần cẩn thận, nếu việc của lễ chúc mừng học viện cũng giải quyết hòm hòm rồi, thì mỗi ngày sau khi lên lớp xong thì tôi liền về nhà, thư viện cũng không đi, cũng không tham gia thảo luận nhóm, mượn sách về nhà viết luận văn, chỉ sợ lại chọc anh tức giận. Bây giờ mới phát hiện, mấy ngày nay Cố Trì Quân đều đi sớm về muộn, mỗi ngày đều gần đến giờ cơm tối mới ôm túi giấy mua đồ siêu thị về nhà.
Đương nhiên theo lý thuyết, điều này chẳng có gì kỳ lạ cả. Trong công ty điện ảnh anh luôn có chuyện phải giải quyết, đại khái là do anh nhàn rỗi quá lâu, tôi suýt nữa thì quên, anh cũng là người có công việc, khiến tôi thấp thỏm không yên chính là hôm thứ sáu nhận được một cú điện thoại, không ngờ là luật sư của văn phòng luật sư nào đó gọi đến, nghe giọng nói của đối phương dường như rất khẩn cấp, lúc tôi trả lời Cố Trì Quân không có nhà, có chuyện gì thì có thể chuyển lời đến anh thì vị luật sư Hoàng kia lập tức phủ nhận, nói không có chuyện gì quan trọng. Ngữ khí nói chuyện của đối phương thay đổi nhanh khiến lòng tôi nghi vấn. Càng khiến tôi nghi hoặc chính là thái độ của Cố Trì Quân, anh chỉ cười nhún vai, nói tôi đừng để trong lòng.
Tôi lại không dễ dàng yên tâm như vậy, chỉ nghĩ lẽ nào Cố Trì Quân cuốn vào trong sự vụ pháp lý gì sao? Thái độ của tôi đối với luật sư hoàn toàn kế thừa bố tôi, ông cảm thấy, cả đời này tốt nhất không cần giao tiếp với luật sư, quãng đời còn lại của bạn ngoài tiêu phí thời gian ra, thì không có chuyện khác có thể làm nữa. Cố Trì Quân đối với chuyện này tránh né mà không nói, cũng không gây trở ngại tôi có được sự thật. Ngày hôm sau tôi chọn thời gian gọi điện thoại cho Kỷ Tiểu Nhụy, muốn nghe ngóng chỗ chị, không ngờ nhận điện thoại là Chương Thời Ninh.
Ngay lập tức chuyện muốn hỏi liền trở nên khó có thể mở miệng, lảm nhảm hai câu liền muốn cúp điện thoại. “Hứa tiểu thư,” Chương Thời Ninh rất khách khí với tôi, “Nếu có chuyện, cô có thể nói với tôi.”
“Chương Tiên Sinh, thật ra tôi cũng muốn tìm anh…” Tôi thở dài, “Cố Trì Quân và công ty điện ảnh rốt cuộc là gặp phải chuyện gì?” Tuy nhiên tôi cũng không ngờ đến anh ta trả lời tôi cũng là một câu đơn giản, “Không có chuyện gì.”
“Sao có thể không có chuyện?” Ngữ khí của anh ta giống y như Cố Trì Quân, tôi hơi đau đầu, Chương Thời Ninh làm người quản lý của Cố Trì Quân sáu bảy năm, sự nghiệp của Cố Trì Quân cũng là sự nghiệp của anh ta, anh ta sao có thể không biết? Có lẽ đã được Cố Trì Quân căn dặn, không thể nói gì với tôi hết.
“Có phải công việc của anh ấy xảy ra chuyện không ạ?” Tôi cắn răng. Chương Thời Ninh không trực tiếp trả lời tôi, chỉ cứng giọng nói: “Sao cô có thể nghĩ như vậy?” Câu trả lời này khiến lòng tôi trầm xuống, dự cảm không lành dâng lên, “Tôi không biết, nếu tôi biết thì đã không hỏi anh. Anh ấy không chịu nói cho tôi cái gì hết. ”
Anh ta tránh nói vào vấn đề chính, “Cậu ấy đương nhiên có suy nghĩ của mình.”
Tôi cụp mắt nhìn mặt đất, “Chương tiên sinh, lúc đó muốn tác hợp cho tôi và Cố Trì Quân, có phải anh đã cảm thấy hối hận rồi?” Chương Thời Ninh không phải là người quản lý chuyên chế, huống hồ mức độ nổi tiếng của Cố Trì Quân, anh ta cũng không thể hoàn toàn quản được anh. Với suy nghĩ của tôi, quan hệ của họ giống bạn tốt hơn. Cố Trì Quân cũng là người, cần cù mười mấy năm, bỗng nhiên muốn yêu đương lãng mạn, anh ta sẽ không có ý kiến gì. Chỉ có điều không ngờ tới đối tượng yêu đương lại là một quả bom hẹn giờ, e rằng trong lòng anh ta thực sự ân hận.
“Không phải hối hận. Là hoảng hốt,” Chương Thời Ninh dùng từ cẩn thận, “Tôi thực sự không ngờ đến quan hệ của cô và Lâm nhị công tử không bình thường như vậy. E rằng cũng không có ai ngờ tới.”
Lời nói này ý tại ngôn ngoại vô cùng rõ ràng, Hứa Chân cô chỉ quen biết Lâm Tấn Tu thì cũng thôi, lại một mực dây dưa mờ ám. Chuyện ngày lập tức phức tạp hóa. Tôi hơi xấu hổ, “Chuyện của tôi và Lâm Tấn Tu…không phải như mọi người tưởng tượng…” Đang nói thì giọng nói ngưng lại, chuyện đã đến mức này, giải thích thế nào cũng không có tác dụng, “Tôi hiểu rồi, xin lỗi đã thêm phiền phức cho anh.”
Từ chỗ Chương Thời Ninh không có được tin tức có tác dụng gì, nhưng vô cùng trùng hợp tôi lại biết được sự thật từ chỗ Thẩm Khâm Ngôn. Thẩm Khâm Ngôn ba bốn tháng không gặp lại một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi, cậu ta đã khác xưa rồi. Cậu ta đến trường tìm tôi, đeo kính đen. Ở bên ngoài nói chuyện không tiện, chúng tôi bèn vào trong xe, lái xe là người quản lý, một phụ nữ trên dưới bốn mươi tuổi, mặt mày thông minh tháo vát, cậu ta giới thiệu là Vương Nam, tôi gọi chị ấy là chị Nam. Chị Nam bắt tay mỉm cười với tôi, nói chuyện vô cùng khách khí, chào hỏi rồi xuống xe, dường như muốn để không gian nói chuyện cho chúng tôi.