【 Liên quan về việc rước dâu của hôn lễ】
Đầu mùa hè, ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ thoang thoảng không trung.
Vừa đúng dịp, cũng chính là thời điểm Vương Thanh cùng Đại Vũ cử hành hôn lễ.
Thật ra thì Đại Vũ thật sự cảm thấy hôn lễ chẳng qua là một hình thức mà thôi, hai đại nam nhân vì sao phải làm nhiều việc phức tạp như vậy làm gì.
Nhưng là ngăn không nổi quyết tâm của Vương Thanh muốn xác lập cái danh phận a. Địa điểm hôn lễ được cử tại Provence, ứng theo lý sẽ không có hình thức chận cửa của Trung Quốc, nhưng Vương Thanh thiên tính vạn tính lại quên mất nhà ngoại nhất đẳng Quách Đào.
Hôn lễ chỉ có ba mẹ hai nhà cùng một đám bạn tốt. Hôn lễ được cử hành ngay trên bờ biển Địa Trung Hải ở Peovence, thật sự chính là một lễ cưới tại bờ biển.
Cảnh tượng như vậy hắn đã nghĩ đến rất nhiều lần, nhưng luôn không có cơ hội áp dụng.
Lavender tím, cùng với bầu trời đầy sao, bờ cát trắng, vô vàn bóng bay trắng lẫn tím trang trí xung quanh, tạo nên một khung cảnh vừa đơn giản, ưu nhã, vừa tạo nên một tổng thể thanh lịch.
Mấu chốt nhất chính là, Đại Vũ lại tuyệt không hiểu tình, đều là do một tay Vương Thanh tận lực bố trí hết thảy.
Khách mời của hôn lễ không có truyền thông ký giả, không có người hâm mộ, chẳng qua chỉ có ba mẹ đôi bên và một đám bạn thân.
Vương Thanh chỉ muốn thật đơn giản nói cho mọi người biết, từ nay về sau, Phùng Kiến Vũ chính là thuộc về Vương Thanh hắn rồi.
Một vạn năm quá lâu, chỉ tranh sớm chiều.
Thật ra thì...... tình yêu thật sự là một chuyện rất thần kỳ.
Bởi vì thích một người, bạn sẽ khuếch đại tất cả những ưu điểm của đối phương, thậm chí còn có thể chấp nhận những chuyện mà bạn từng không có cách nào dễ dàng tha thứ.
Tựa như toàn thế giới chỉ có cậu mới có thể không chút kiêng kỵ cho hắn một cái tát miệng.
Tựa như toàn thế giới chỉ có cậu mới có thể khiến cho hắn muốn dốc hết toàn lực đem tất cả những thứ thuộc về hắn đều dành cho cậu, chỉ cần có thể nhìn thấy được lúm đồng tiền khi cười của cậu.
Cho dù là cậu hỏng bét chỉ còn hai bàn tay trắng, nhưng hắn vẫn muốn ôm lấy cậu, bao dung cho cậu.
Vương Thanh nhìn đồng hồ nơi cổ tay,
Ân thời gian sắp đến rồi, lập tức sẽ lên xe đi đón Đại Vũ đến hiện trường hôn lễ rồi a.
Nhiệt độ ánh nắng sớm mai ấm áp, Vương Thanh đã sớm ăn mặc chỉnh tề bước đến trước gương, sửa sang lại áo sơ mi trắng trên người, cài lại nút tay áo, khoác thêm áo khoác ngoài tây trang màu đen.
"Vương Thanh a, cậu có thể nhanh lên một chút không a! "
Mã Tùng một mặt sinh vô khả luyến, tại sao hai người các cậu kết hôn mà người gấp gáp lại là chúng tôi a!
"Tôi nói cho cậu biết, tôi nghe nói đội chận Thanh đã sớm tập hợp. Đào ca đã buông lời nói hôm nay cậu sẽ không thể đem Đại Vũ đi dễ dàng như vậy đâu."
"Mã Tùng ca, anh xem em hôm nay có đẹp trai không?"
Vương Thanh tựa như không có nghe thấy vẫn đứng trước gương tự mãn, ngắm nhìn vóc dáng anh tuấn cao ngất của mình, nhìn thấy được bộ dạng gấp gáp của Mã Tùng nhưng vẫn cố chấp duy trì bộ dáng ngạo kiều vuốt vuốt cằm.
"Đừng như vậy, hôm nay là ngày đại hỉ của em nha ~"
"Mã Tùng cậu đừng để ý đến cậu ấy nữa." Trương Đại Đại một mặt xem thường, nhìn nhìn đồng hồ đeo tay không nhịn được trong lòng muốn phun nước miếng "Để cho cậu ta ngắm đi, ngắm một hồi ngay cả cửa cũng không vào được xem cậu ta làm thế nào bây giờ! "
"Lưu đạo anh không đi cùng em sao?"
Vương Thanh làm như không nghe thấy, đảo mắt nhìn về Lưu Phương Kỳ, người vẫn luôn bình tĩnh đứng đằng sau bắt chéo tay, một mặt ảm đạm.
"Người chứng hôn như tôi sẽ không đi, nhưng tôi sợ tới đó rồi cậu không đem người ta đi được, nên tôi nghĩ có thể sẽ trực tiếp chứng hôn tại đó luôn."
"......"
"Vương Thanh a," Tô Hữu Bằng ngữ điệu nghiêm túc "Một lát nữa tùy cơ hành sự nghe không?"
"Yên tâm đi Bằng ca," Vương Thanh lòng tin tràn đầy sửa sang lại cổ áo sơ mi, xoay người lại gà cay nở nụ cười, không sợ hãi mà bày tỏ.
"Đại Vũ nắm trong tay, hình tượng là cái gì?"
"......" OK, cậu thắng.
//
Mặc dù không có công khai truyền thông nhưng là có thể phát weibo a.
Quách Đào quay một đoạn video hơn mười giây, là Đại Vũ đang ở phòng hóa trang làm tạo hình sửa sang trang phục, còn cố ý quay một vòng toàn bộ phòng khách cùng căn phòng, dường như chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhìn thấy được quà hỷ và thiệp mời hôn lễ Thanh Vũ.
Gõ chữ --
"Đào hố cũng đã đào nhiều năm như vậy, lần này là một lần cuối cùng, tôi cũng xem như là công đức viên mãn." Còn tag cả Vương Thanh và Đại Vũ.
Người ngốc cũng nhìn ra được đây là tiền lễ kết hôn: chận cửa rước dâu đó!!!
Các cá mặn nổ tung rồi.
Rối rít bày tỏ hy vọng Đào cữu có thể phát trực tiếp hiện trường hôn lễ.
Nhưng Đào cữu phát xong weibo đã đi ngay cùng mấy người Ngõa ca, Tường Bảo thương lượng đối sách, không hề nhìn thấy khu bình luận một mảnh gà bay chó sủa khắp nơi.
"Đào ca anh tốt nghiệp **đại học Lam Tường phải không?"
Đại Vũ ở khách nơi rước dâu đứng trước cửa sổ sát đất sửa sang lễ phục của mình, nhìn nhìn Quách Đào thần tình vừa kích động vừa bí hiểm, không khỏi mở miệng trách dỗi Đào ca.
"Ân?" Quách Đào cười híp mắt tiến lên trước "Có ý gì?"
"Vậy là anh có thể đào hố giỏi lắm ha." Đại Vũ vừa nghiến răng nghiến lợi vừa tặng cho Đào ca một cái trợn trắng mắt.
Quách Đào cười ý vị thâm thường vỗ vỗ bả vai Đại Vũ.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho cậu dễ dàng từ trong hố bò ra."
"......"
Những người khác có mặt đều không kiềm được biểu lộ nhịn cười đến nhăn nhúm mặt.
Phùng đô đô lập tức bày tỏ một mặt cự tuyệt cùng mấy người nói chuyện, hơn nữa còn tặng cho mỗi người một cái liếc mắt.
Chín giờ hai mươi, Vương Thanh mang theo một đám người đội cướp Vũ đến rất đúng giờ.
Trong dự liệu cửa lớn đóng chặt.
Còn có một đám người đội chận Thanh chờ sẵn bên trong trấn giữ tứ phương, sẵn sàng tiếp chiến.
Vương Thanh lúc này mới bắt đầu khẩn trương, quả táo Adam ngay cuống họng không ngừng lay động lên xuống.
Vẫn là Trương Đại Đại một người hiên ngang tiến lên gõ cửa.
"Người nào a?" Đám người Quách Đào ở trong phòng nghiêm trang đặt câu hỏi.
"Chúng tôi là tới hàn huyên a! " Táp Bối Ninh dùng chút khí thế kêu lớn.
"Đúng vậy a, chúng tôi là tới đàm thông gia a! " Đại Trương Vĩ thuận miệng hùa theo.
"Đúng đúng đúng, mau nhanh một chút cho chúng tôi đi vào! " Quách Kỳ Lân cũng gõ gõ cửa, còn có ý đồ muốn nhìn vào trong khe cửa xem xét tình cảnh phía bên trong.
"......" Người bên trong không lên tiếng, bảo trì yên lặng.
Người bên ngoài hai mặt nhìn nhau.
Được rồi, thất bại.
"Cái đó, Đào ca, là em đây." Vương Thanh thanh thanh cổ họng, bắt đầu nói điều kiện. "Anh xem em đây mười năm cũng thật không dễ dàng, thật vất vả mới ôm được mỹ nhân vào tay, anh vẫn nên để cho em vào trong đi a."
"Dễ dàng như vậy sao~" Quách Đào hừ hừ hai tiếng, bị Ngõa ca đẩy một cái mới phản ứng được muốn làm gì.
"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, nhanh lên một chút để cho tôi vào trong!" Vương Thanh không có kiên nhẫn, tay đập vào cửa ầm ầm, gân xanh trên cổ cũng nổi hết lên.
"Hỏi cậu mấy vấn đề, nhất định phải trả lời trong vòng ba giây!"
Rất hiển nhiên, người phía bên trong thật sự là không chịu nổi loại thanh âm hù dọa này, Quách Đào rốt cuộc chịu lùi một bước mở miệng.
"Được được được, mau hỏi nhanh một chút." Vương Thanh nghiến răng hé miệng, bắt đầu hầm hừ "Đừng lãng phí thời gian của tôi! "
Hắn đây là đang vội vã muốn thấy Đại Vũ được không!
"Cậu......" Quách Đào cố ý kéo dài hơi rồi dừng lại.
Vương Thanh nóng nảy.
"Tôi cái gì a! Đào ca anh muốn hỏi gì thì hỏi nhanh một chút!"
"Cậu từ khi nào thì bắt đầu thích Đại Vũ?" Đào ca nhịn cười, cũng hầm hầm hừ hừ.
Vương Thanh ở bên ngoài đang không ngừng đập cửa, khẩn trương đến nỗi muốn tăng huyết áp vì thiếu ôxy, nghe được vấn đề này cũng trở nên sửng sốt.
Từ lúc nào thích?
Lần đầu gặp gỡ khi thi nghệ thuật sao?
Hay là lúc cùng nhau chung sống thời đại học?
Hay là lúc mập mờ lúc bắt đầu diễn phim?
"3--2--" Quách Đào ở bên trong bắt đầu đếm ngược.
"Vừa gặp đã yêu! Tôi vừa nhìn thấy em ấy thì liền yêu! " Vương Thanh vừa nghe thấy âm thanh đếm ngược thì đột nhiên gấp gáp hẳn lên.
Êu!
Da gà rơi đầy đất.
Cái gì mà hành hạ Vương Thanh, bọn họ rõ ràng là tự tìm ngược.
-- Phiên ngoại hôn lễ TBC --
_______________________________
**Đại học Lam Tường: đại học chuyên về kỹ thuật công nghiệp
Đầu mùa hè, ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ thoang thoảng không trung.
Vừa đúng dịp, cũng chính là thời điểm Vương Thanh cùng Đại Vũ cử hành hôn lễ.
Thật ra thì Đại Vũ thật sự cảm thấy hôn lễ chẳng qua là một hình thức mà thôi, hai đại nam nhân vì sao phải làm nhiều việc phức tạp như vậy làm gì.
Nhưng là ngăn không nổi quyết tâm của Vương Thanh muốn xác lập cái danh phận a. Địa điểm hôn lễ được cử tại Provence, ứng theo lý sẽ không có hình thức chận cửa của Trung Quốc, nhưng Vương Thanh thiên tính vạn tính lại quên mất nhà ngoại nhất đẳng Quách Đào.
Hôn lễ chỉ có ba mẹ hai nhà cùng một đám bạn tốt. Hôn lễ được cử hành ngay trên bờ biển Địa Trung Hải ở Peovence, thật sự chính là một lễ cưới tại bờ biển.
Cảnh tượng như vậy hắn đã nghĩ đến rất nhiều lần, nhưng luôn không có cơ hội áp dụng.
Lavender tím, cùng với bầu trời đầy sao, bờ cát trắng, vô vàn bóng bay trắng lẫn tím trang trí xung quanh, tạo nên một khung cảnh vừa đơn giản, ưu nhã, vừa tạo nên một tổng thể thanh lịch.
Mấu chốt nhất chính là, Đại Vũ lại tuyệt không hiểu tình, đều là do một tay Vương Thanh tận lực bố trí hết thảy.
Khách mời của hôn lễ không có truyền thông ký giả, không có người hâm mộ, chẳng qua chỉ có ba mẹ đôi bên và một đám bạn thân.
Vương Thanh chỉ muốn thật đơn giản nói cho mọi người biết, từ nay về sau, Phùng Kiến Vũ chính là thuộc về Vương Thanh hắn rồi.
Một vạn năm quá lâu, chỉ tranh sớm chiều.
Thật ra thì...... tình yêu thật sự là một chuyện rất thần kỳ.
Bởi vì thích một người, bạn sẽ khuếch đại tất cả những ưu điểm của đối phương, thậm chí còn có thể chấp nhận những chuyện mà bạn từng không có cách nào dễ dàng tha thứ.
Tựa như toàn thế giới chỉ có cậu mới có thể không chút kiêng kỵ cho hắn một cái tát miệng.
Tựa như toàn thế giới chỉ có cậu mới có thể khiến cho hắn muốn dốc hết toàn lực đem tất cả những thứ thuộc về hắn đều dành cho cậu, chỉ cần có thể nhìn thấy được lúm đồng tiền khi cười của cậu.
Cho dù là cậu hỏng bét chỉ còn hai bàn tay trắng, nhưng hắn vẫn muốn ôm lấy cậu, bao dung cho cậu.
Vương Thanh nhìn đồng hồ nơi cổ tay,
Ân thời gian sắp đến rồi, lập tức sẽ lên xe đi đón Đại Vũ đến hiện trường hôn lễ rồi a.
Nhiệt độ ánh nắng sớm mai ấm áp, Vương Thanh đã sớm ăn mặc chỉnh tề bước đến trước gương, sửa sang lại áo sơ mi trắng trên người, cài lại nút tay áo, khoác thêm áo khoác ngoài tây trang màu đen.
"Vương Thanh a, cậu có thể nhanh lên một chút không a! "
Mã Tùng một mặt sinh vô khả luyến, tại sao hai người các cậu kết hôn mà người gấp gáp lại là chúng tôi a!
"Tôi nói cho cậu biết, tôi nghe nói đội chận Thanh đã sớm tập hợp. Đào ca đã buông lời nói hôm nay cậu sẽ không thể đem Đại Vũ đi dễ dàng như vậy đâu."
"Mã Tùng ca, anh xem em hôm nay có đẹp trai không?"
Vương Thanh tựa như không có nghe thấy vẫn đứng trước gương tự mãn, ngắm nhìn vóc dáng anh tuấn cao ngất của mình, nhìn thấy được bộ dạng gấp gáp của Mã Tùng nhưng vẫn cố chấp duy trì bộ dáng ngạo kiều vuốt vuốt cằm.
"Đừng như vậy, hôm nay là ngày đại hỉ của em nha ~"
"Mã Tùng cậu đừng để ý đến cậu ấy nữa." Trương Đại Đại một mặt xem thường, nhìn nhìn đồng hồ đeo tay không nhịn được trong lòng muốn phun nước miếng "Để cho cậu ta ngắm đi, ngắm một hồi ngay cả cửa cũng không vào được xem cậu ta làm thế nào bây giờ! "
"Lưu đạo anh không đi cùng em sao?"
Vương Thanh làm như không nghe thấy, đảo mắt nhìn về Lưu Phương Kỳ, người vẫn luôn bình tĩnh đứng đằng sau bắt chéo tay, một mặt ảm đạm.
"Người chứng hôn như tôi sẽ không đi, nhưng tôi sợ tới đó rồi cậu không đem người ta đi được, nên tôi nghĩ có thể sẽ trực tiếp chứng hôn tại đó luôn."
"......"
"Vương Thanh a," Tô Hữu Bằng ngữ điệu nghiêm túc "Một lát nữa tùy cơ hành sự nghe không?"
"Yên tâm đi Bằng ca," Vương Thanh lòng tin tràn đầy sửa sang lại cổ áo sơ mi, xoay người lại gà cay nở nụ cười, không sợ hãi mà bày tỏ.
"Đại Vũ nắm trong tay, hình tượng là cái gì?"
"......" OK, cậu thắng.
//
Mặc dù không có công khai truyền thông nhưng là có thể phát weibo a.
Quách Đào quay một đoạn video hơn mười giây, là Đại Vũ đang ở phòng hóa trang làm tạo hình sửa sang trang phục, còn cố ý quay một vòng toàn bộ phòng khách cùng căn phòng, dường như chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhìn thấy được quà hỷ và thiệp mời hôn lễ Thanh Vũ.
Gõ chữ --
"Đào hố cũng đã đào nhiều năm như vậy, lần này là một lần cuối cùng, tôi cũng xem như là công đức viên mãn." Còn tag cả Vương Thanh và Đại Vũ.
Người ngốc cũng nhìn ra được đây là tiền lễ kết hôn: chận cửa rước dâu đó!!!
Các cá mặn nổ tung rồi.
Rối rít bày tỏ hy vọng Đào cữu có thể phát trực tiếp hiện trường hôn lễ.
Nhưng Đào cữu phát xong weibo đã đi ngay cùng mấy người Ngõa ca, Tường Bảo thương lượng đối sách, không hề nhìn thấy khu bình luận một mảnh gà bay chó sủa khắp nơi.
"Đào ca anh tốt nghiệp **đại học Lam Tường phải không?"
Đại Vũ ở khách nơi rước dâu đứng trước cửa sổ sát đất sửa sang lễ phục của mình, nhìn nhìn Quách Đào thần tình vừa kích động vừa bí hiểm, không khỏi mở miệng trách dỗi Đào ca.
"Ân?" Quách Đào cười híp mắt tiến lên trước "Có ý gì?"
"Vậy là anh có thể đào hố giỏi lắm ha." Đại Vũ vừa nghiến răng nghiến lợi vừa tặng cho Đào ca một cái trợn trắng mắt.
Quách Đào cười ý vị thâm thường vỗ vỗ bả vai Đại Vũ.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho cậu dễ dàng từ trong hố bò ra."
"......"
Những người khác có mặt đều không kiềm được biểu lộ nhịn cười đến nhăn nhúm mặt.
Phùng đô đô lập tức bày tỏ một mặt cự tuyệt cùng mấy người nói chuyện, hơn nữa còn tặng cho mỗi người một cái liếc mắt.
Chín giờ hai mươi, Vương Thanh mang theo một đám người đội cướp Vũ đến rất đúng giờ.
Trong dự liệu cửa lớn đóng chặt.
Còn có một đám người đội chận Thanh chờ sẵn bên trong trấn giữ tứ phương, sẵn sàng tiếp chiến.
Vương Thanh lúc này mới bắt đầu khẩn trương, quả táo Adam ngay cuống họng không ngừng lay động lên xuống.
Vẫn là Trương Đại Đại một người hiên ngang tiến lên gõ cửa.
"Người nào a?" Đám người Quách Đào ở trong phòng nghiêm trang đặt câu hỏi.
"Chúng tôi là tới hàn huyên a! " Táp Bối Ninh dùng chút khí thế kêu lớn.
"Đúng vậy a, chúng tôi là tới đàm thông gia a! " Đại Trương Vĩ thuận miệng hùa theo.
"Đúng đúng đúng, mau nhanh một chút cho chúng tôi đi vào! " Quách Kỳ Lân cũng gõ gõ cửa, còn có ý đồ muốn nhìn vào trong khe cửa xem xét tình cảnh phía bên trong.
"......" Người bên trong không lên tiếng, bảo trì yên lặng.
Người bên ngoài hai mặt nhìn nhau.
Được rồi, thất bại.
"Cái đó, Đào ca, là em đây." Vương Thanh thanh thanh cổ họng, bắt đầu nói điều kiện. "Anh xem em đây mười năm cũng thật không dễ dàng, thật vất vả mới ôm được mỹ nhân vào tay, anh vẫn nên để cho em vào trong đi a."
"Dễ dàng như vậy sao~" Quách Đào hừ hừ hai tiếng, bị Ngõa ca đẩy một cái mới phản ứng được muốn làm gì.
"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, nhanh lên một chút để cho tôi vào trong!" Vương Thanh không có kiên nhẫn, tay đập vào cửa ầm ầm, gân xanh trên cổ cũng nổi hết lên.
"Hỏi cậu mấy vấn đề, nhất định phải trả lời trong vòng ba giây!"
Rất hiển nhiên, người phía bên trong thật sự là không chịu nổi loại thanh âm hù dọa này, Quách Đào rốt cuộc chịu lùi một bước mở miệng.
"Được được được, mau hỏi nhanh một chút." Vương Thanh nghiến răng hé miệng, bắt đầu hầm hừ "Đừng lãng phí thời gian của tôi! "
Hắn đây là đang vội vã muốn thấy Đại Vũ được không!
"Cậu......" Quách Đào cố ý kéo dài hơi rồi dừng lại.
Vương Thanh nóng nảy.
"Tôi cái gì a! Đào ca anh muốn hỏi gì thì hỏi nhanh một chút!"
"Cậu từ khi nào thì bắt đầu thích Đại Vũ?" Đào ca nhịn cười, cũng hầm hầm hừ hừ.
Vương Thanh ở bên ngoài đang không ngừng đập cửa, khẩn trương đến nỗi muốn tăng huyết áp vì thiếu ôxy, nghe được vấn đề này cũng trở nên sửng sốt.
Từ lúc nào thích?
Lần đầu gặp gỡ khi thi nghệ thuật sao?
Hay là lúc cùng nhau chung sống thời đại học?
Hay là lúc mập mờ lúc bắt đầu diễn phim?
"3--2--" Quách Đào ở bên trong bắt đầu đếm ngược.
"Vừa gặp đã yêu! Tôi vừa nhìn thấy em ấy thì liền yêu! " Vương Thanh vừa nghe thấy âm thanh đếm ngược thì đột nhiên gấp gáp hẳn lên.
Êu!
Da gà rơi đầy đất.
Cái gì mà hành hạ Vương Thanh, bọn họ rõ ràng là tự tìm ngược.
-- Phiên ngoại hôn lễ TBC --
_______________________________
**Đại học Lam Tường: đại học chuyên về kỹ thuật công nghiệp