Trong căn phòng tối mờ, một điểm sáng màu đỏ lúc ẩn lúc hiện, đột nhiên, cửa bị đẩy ra, một người đàn ông toàn thân quần áo một màu đen đi vào, đem một xấp giấy A4 bỏ vào trong tay một người đàn ông khác. Ánh sáng lờ mờ theo cửa chiếu vào, một người nam nhân mắt một mí lạnh lùng ngồi oai nghiêm trên ghế sa lông làm bằng da thật ở trong phòng, trong tay đang kẹp một điếu xì gà đang đốt dở, bắt đầu lật xem xấp giấy trên tay.
"Ông chủ, đây là tài liệu gần đây chúng tôi thu thập được, ngài xem một chút xem có thích hợp hay không, chúng tôi sẽ cố gắng tìm kiếm mang về." Người đàn ông thân quần áo đen khom lưng cúi người, đối với người ngồi trên ghế sa lông rất là cung kính.
"Ngô Kỳ, cái này, cái này, còn có mấy cái này, đi tìm về cho ta xem một chút đi, ta cảm thấy rất có khả năng, cho dù là không phải...... vậy thì dùng cho những việc khác cũng được." Nam nhân ngồi trên ghế sa lông dụi tắt điếu xì gà trong tay, tài liệu trong tay bị hắn lật qua lật lại đến mấy lần, rút ra mấy tờ từ bên trong, chỗ giấy còn dư lại, hắn lấy ra cái bật lửa bên cạnh, trực tiếp đốt lửa, từ từ nhìn đám giấy trong đống lửa hóa thành tro bụi. Ánh lửa chiếu sáng mi mắt nam nhân, màu lửa nóng rực cũng không khiến cho gương mặt lạnh lùng có được một chút ấm áp, ngược lại còn mang thêm một loại quỷ dị xảo quyệt.
"Được, ông chủ, vậy tôi đi ngay đây, Cung thiếu gia...... ngài có muốn cậu ấy đến đây không? Mấy ngày trước ngài ở nước ngoài, cậu ấy đã hỏi rất nhiều lần." Người đàn ông gọi là Ngô Kỳ biểu lộ có chút khổ sở, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
"...... Vậy gọi cậu ta đến đây đi, dù sao mấy ngày nữa cũng sẽ bị đưa đi, không vấn đề gì." Nam nhân sờ sờ bật lửa trong tay, cái bật lửa thoạt nhìn có vẻ vô cùng bình thường lại bị hắn cầm trong tay xoay đi xoay lại chơi đến không biết chán, vỏ ngoài kim loại óng ánh, phía trên nắp, có khắc hai chữ "Vương Thanh", tựa hồ đại ý tên của hắn.
"Được, tôi sẽ đi ngay, ông chủ ngài nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi sẽ mau chóng đem những đứa trẻ này mang về." Ngô Kỳ sắp xếp lại tài liệu trong tay, nhanh chóng đi ra ngoài, nhẹ tay đóng cửa lại, trong phòng lại khôi phục một mảnh không gian đen tối.
Vương Thanh nửa nằm trên ghế sa lông, ngón tay xoa xoa bật lửa, đưa tay đốt lửa lên, rồi lại tắt đi, cứ lặp lại một lần rồi một lần. Nhìn nhìn ánh lửa, mi mắt hẹp dài của Vương Thanh như ẩn như hiện, khuôn cằm góc cạnh mang theo cương nghị, phiếm môi mỏng bạc tình, khóe miệng hơi mím lại, tạo thành một độ cong mê người, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm cái bật lửa trong tay, tứ chi giống như không có khí lực, buông lỏng đôi chân dài, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu, một nam hài thân cao không đến một mét tám từ từ đi vào, đèn được bật lên, cẩn cẩn dực dực tiến đến gần bên người Vương Thanh, thấy hắn vẫn không có tỉnh, nhẹ nhàng lay động cánh tay của hắn.
"Thanh ca, em đến rồi, anh tỉnh tỉnh."
"Ân? Là em a." Vương Thanh mở mắt, tiện tay xoa đầu nam hài một cái, "Nhạc Thần, em ra ngoài trước đi, có việc ta sẽ gọi em." Vương Thanh lười để ý đến cậu ta, chỉ nhìn một cái, liền muốn đem cậu ta đuổi đi ra ngoài.
"Thanh ca, em chính là rất nhớ anh, anh để cho em ở đây một chút đi, Ngô Kỳ đã gọi em đến đây......" Cung Nhạc Thần biểu lộ một chút ủy khuất, chính mình đã chuẩn bị rất lâu, còn cố ý ăn mặc thật đẹp một phen, Vương Thanh lại chỉ liếc mắt một cái, liền gọi mình đi ra ngoài. "Em không quấy rầy anh đâu, anh cứ nghỉ ngơi đi, em ngồi ở bên này một chút là được."
"Vậy cũng được, chỉ được thành thành thật thật ngồi cho ngay ngắn." Vương Thanh chỉ chỉ vị trí bên chân, không muốn để ý tới ánh mắt cầu tình của Cung Nhạc Thần nữa, tự mình nhắm mắt lại, bắt đầu lim dim, hắn vừa ngồi máy bay đến mười mấy tiếng đồng hồ, còn chưa có nghỉ ngơi tốt, bây giờ chỉ muốn nắm bắt thời gian này ngủ ngon một giấc.
Cung Nhạc Thần không dám nói nhiều, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Vương Thanh, chỉ có thể đàng hoàng ngồi ở bên chân hắn, chờ hắn tỉnh ngủ. Một lát sau, nghe được tiếng hít thở dần dần trở nên trầm ổn chạy dài của Vương Thanh, cậu mới thận trọng tiến lại gần, nằm ở trên đùi Vương Thanh, giống như là sủng vật chờ đợi chủ nhân vuốt ve, bất quá sự thật...... tựa hồ cũng quả thật là như vậy đi.
Vương Thanh mở mắt, liền nhìn thấy Cung Nhạc Thần nằm ở trên chân của mình, tựa hồ cũng đã ngủ say, hắn lay người đánh thức, chỉ chỉ một bên giường lớn, "Lên giường ngủ đi, ta muốn đi ra ngoài một chút, đợi buổi tối trở lại rồi nói." Khoác lên áo khoác, Vương Thanh cứ thế đi ra ngoài.
"Thanh ca... em, em chờ anh trở lại." Cung Nhạc Thần từ từ đứng lên, đáng thương nhìn Vương Thanh, chỉ mong hắn có thể dành cho mình nhiều hơn một cái liếc mắt. Đáng tiếc từ khi bắt đầu cậu cũng đã biết, Vương Thanh cho đến hiện tại cũng chỉ xem cậu như một sủng vật, một sủng vật có cũng được, mất cũng không sao.
"Ta đã biết, tùy em." Vương Thanh quay đầu lại chẳng qua chỉ là liếc mắt nhìn, bước chân vội vã đi ra cửa. Ánh đèn trong đại sảnh biệt thự sáng tỏ, Vương Thanh tiện tay tắt hết mấy ngọn đèn, xuống lầu đi ra cửa, tối hôm nay hắn còn phải dự buổi yến tiệc quan trọng. Trực tiếp đi đến cửa hàng bán quần áo đổi một bộ tây trang hoa nhã, lại đến salon quen thuộc chuẩn bị một chút. Ngô Kỳ lái xe, đưa Vương Thanh đi đến hiện trường yến tiệc.
Yến tiệc cực kỳ nhàm chán, Vương Thanh sải bước chân lớn tiến vào hội trường, thân cao một mét chín mươi ba, ở nơi nào cũng đều dễ dàng trở thành tiêu điểm. Hắn lấy một ly champagne từ trong mâm của người phục vụ, cái miệng nhỏ nhấm nháp, rỗi rãnh nhàm chán, bắt đầu đưa mắt quan sát những món ăn được bày trí trong tiệc. Đứa trẻ kia...... thích ăn nhất là mấy loại bánh ngọt có bề ngoài sặc sỡ như thế này. Mặc dù Vương Thanh cũng không biết như vậy thì có cái gì ăn ngon, nhưng mỗi lần nhìn thấy nó ăn đến vui vẻ, bản thân cũng sẽ cảm thấy cao hứng thêm một chút.
Dạ tiệc hôm nay chính là tiệc sinh nhật hai mươi tuổi của cô con gái độc nhất tập đoàn Lưu thị, Lưu Phương Đình. Vương Thanh cùng ông chủ của tập đoàn Lưu thị Lưu Kim Phong có chút giao tình. Hắn cũng không thể nào hiểu nỗi, một ông lão thô kệch như vậy, làm thế nào mà lại có thể sinh ra được một cô con gái xinh đẹp như vậy. Lưu Phương Đình mới vừa hai mươi tuổi, ăn mặc ngược lại có chút thành thục, giữa hai hàng lông mày vẫn còn giữ được dáng vẻ ngây thơ trong sáng. Vương thanh nhìn cô nàng đang tiến lại gần, đôi mắt to, làn da trắng, mặt trái xoan, tiêu chuẩn của một mỹ nhân cổ điển.
"Thanh ca, anh đã đến rồi." Lưu Phương Đình mềm mại bước nhỏ đến gần Vương Thanh, trên gương mặt mang theo thẹn thùng mà đỏ ửng. Hôm nay chính là sinh nhật của nàng, những người có tiếng ở B thị đều được mời đến dự, thật ra thì đều là do nể nang mặt mũi ba nàng Lưu Kim Phong mà góp mặt.
"Ân, sinh nhật vui vẻ, cạn ly." Vương Thanh không muốn nói chuyện nhiều. Đôi mắt vẫn chăm chú dán vào đủ loại bánh ngọt đầy màu sắc trên bàn đến thất thần, vươn tay cùng nàng chạm nhẹ ly rượu một cái, sau đó đem rượu trong ly mình uống một hơi cạn sạch.
"Ân, cám ơn Thanh ca, có thời gian rãnh thì đến nhà của em chơi nhiều một chút a. Ba em rất thường xuyên nhắc đến anh, muốn để cho em theo anh học hỏi nhiều một chút." Lưu Phương Đình nhìn thấy bộ dáng cao ngất tuấn lãng của Vương Thanh, không nhịn được vươn tay sờ sờ dái tai của mình, bắt đầu nói thêm một vài câu. "Nếu thích thì ăn nhiều một chút a, em thấy anh nhìn chăm chăm như vậy lâu thật lâu rồi." Lưu Phương Đình lấy một cái dĩa nhỏ, gắp mấy khối bánh ngọt đưa qua cho Vương Thanh.
"Ân, cám ơn." Vương Thanh nhận lấy dĩa bánh ngọt, thật ra thì hắn cũng không thích ăn những thứ ngọt ngọt béo béo như vậy, chỉ bất quá trước kia có một người thích ăn mà thôi. Hắn xoay người nhìn vào mắt Lưu Phương Đình, "Ba cô muốn cô theo tôi học cái gì? Những thứ loạn thất bát tao như vậy thì một cô gái như cô nên biết ít đi thì hơn." Vương Thanh cười cười, đem dĩa bánh đặt qua một bên.
"Không phải như vậy...... chính là, chính là rất bội phục tài gây dựng doanh nghiệp của anh, không chỉ nhờ vào đôi tay mà còn phải dựa vào đầu óc. Em cũng không có tâm trí nhiều như vậy, ba em mỗi ngày đều nói em ngốc, luôn bảo em rằng anh là một người rất thông minh, thủ đoạn lại cứng rắn......" Lưu Phương Đình cũng tự biết chính mình hiện tại nói nhăn nói cuội, len lén vén một bên tóc mai của mình lên vành tai.
"Ba cô nói rất đúng, tương lai vẫn nên đi học tập thứ gì đó nhiều một chút. Nếu là muốn thừa kế doanh nghiệp của nhà cô, thì đừng có theo tôi học hỏi. Có thời gian thì đi theo ba cô học thêm nhiều điều, biết thêm một ít chuyện gia sản." Vương Thanh cố ý không nhìn đến nàng nữa, không khí trở nên ngột ngạt. Hắn biết Lưu Phương Đình đối với mình có chút ý tứ, vào loại thời điểm thế này, vẫn nên lãnh khốc một chút, trực tiếp cự tuyệt mới là tốt. Lưu Phương Đình không sai chính là một con cừu nhỏ, nhưng ba của cô ta Lưu Kim Phong, cũng không phải là người tốt gì mà dây vào.
"Em biết rồi, cám ơn Thanh ca chỉ điểm, em... em rời đi trước đây, một lát nữa sẽ có dạ vũ, anh chơi vui một chút." Lưu Phương Đình cũng biết nếu mình cố chấp dây dưa nữa thì sẽ càng thêm lúng túng, cầm ly rượu từ từ rời đi.
Xung quanh Vương Thanh không phải là không có nữ nhân dõi mắt theo, nhưng mắt thấy tâm điểm buổi tiệc hôm nay là Lưu Phương Đình cũng đã bị người ta cự tuyệt, vẫn là không nên mạo hiểm đi trêu chọc nam nhân này đi. Nam nhân không tồi, nữ nhân sẽ không yêu, vừa vặn Vương Thanh chính là được xếp vào loại nguy hiểm, vừa có bề ngoài tuấn lãng, khí chất thần bí, khóe miệng thủy chung mang theo nụ cười như có như không, hấp dẫn vô số người muốn đến gần, lại vừa sợ nói không chừng một ngày kia tâm tình của hắn không được tốt, liền đá mình đi giống như một chiếc giày.
Yến tiệc dần dần tiến vào cao trào, trong đại sảnh vang lên vũ khúc du dương. Điệu nhảy đầu tiên phải là Lưu Phương Đình bước ra nhảy trước, chỉ thấy Lưu Kim Phong nắm tay con gái mình tiến vào sàn nhảy, hai người nhảy một điệu cổ điển, phong thái ung dung lượn theo âm nhạc. Lưu Phương Đình vừa cùng ba mình khiêu vũ, vừa nhìn về phía Vương Thanh, thấy hắn cũng đang nhìn mình, lập tức lại đỏ mặt.
Điệu nhảy kết thúc, Lưu Kim Phong dắt tay con gái mình đi đến trước mặt Vương Thanh, "Vương Thanh a, đến, con gái của tôi giao cho cậu. Điệu nhảy tiếp theo hai đứa ra nhảy đi, tôi đã già rồi, không thể so với tuổi trẻ của mấy đứa, đến đến đến." Vừa nói vừa đem tay của Lưu Phương Đình đặt vào trong tay Vương Thanh, sau đó đứng bên một góc quan sát tình huống.
Vương Thanh biết bây giờ ánh mắt của tất cả mọi người ở đại sảnh này đều đnag chú mục tại nơi này, Lưu Kim Phong lão hồ ly này, dám chơi chiêu này với hắn! Hắn nắm lấy tay của Lưu Phương Đình, theo tiết tấu âm nhạc bước vào sàn nhảy, giơ tay nhấc chân đang mang phong cách của một quý ông, cánh tay quy củ đặt lên hông của Lưu Phương Đình, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt nàng, trung thực đến không thể trung thực hơn. Đương nhiên, động tác của nam nhân như vậy chỉ truyền đi một ý niệm -- tôi đối với cô không hề có hứng thú.
Bất quá nữ nhân luôn là thích lừa người dối mình, Lưu Phương Đình có thể cùng hắn nhảy một điệu vũ, trong lòng đã sớm vui vẻ đến nở hoa. Ngắm nhìn gương mặt tuấn tú của Vương Thanh gần trong gang tấc, Lưu Phương Đình liếc mắt nhìn về những nữ nhân khác đang có mặt, tất cả đều đang phóng ánh mắt hâm mộ ghen tỵ nhìn về phía nàng, điều này làm cho Lưu Phương Đình rất là đắc ý. Nàng tin tưởng, chỉ cần mình cố gắng một chút, chung quy sẽ có thể có cơ hội cùng nam nhân ưu tú này chung một chỗ, nhìn xem, hôm nay không phải đã đạt được một cơ hội rất tốt sao?
Điệu nhạc kết thúc, Vương Thanh buông tay Lưu Phương Đình, từ từ lui ra ngoài. Lưu Kim Phong biết tính toán như vậy, chẳng lẽ bản thân hắn lại không biết sao? Nếu ngày hôm nay ông ta ở trước mặt của mọi người đem tay Lưu Phương Đình đưa tới bên hắn, việc đó có hàm nghĩa, lấy lòng, đám hỏi, chỉ đơn giản là muốn đem hắn kéo lên một chiếc thuyền, cường cường liên thủ, đúng là cái chủ ý tốt, nhưng Vương Thanh hết lần này đến lần khác không muốn làm như vậy, bảo hắn nhẫn nhịn những chuyện mặc cho người khác định đoạt như vậy, hắn làm không được.
Uống mấy ly rượu, Vương Thanh tùy ý ăn một ít thứ, trong trường hợp này, thức ăn cho dù hoa mỹ như thế nào đến cuối cùng luôn là bị vứt sạch, bất quá chỉ là bài trí cho có vẻ thôi, theo như lời của hắn mà nói, cố ý quẹt quẹt cái miệng nhỏ nhắn, chính là không để lãng phí đi...... Vương Thanh cười một cái, từ trong lòng ngực lấy ra một cái đồng hồ bỏ túi cũ kỹ, bật mở nắp đồng hồ, bên trong là một tấm hình cũ, một đứa trẻ con cười đến thập phần vui vẻ, đang ôm thật chặc cổ Vương Thanh.
Bảo bối...... chỉ có mình con là sạch sẽ, ba ba yêu con. Vương Thanh nhìn một lúc, rồi cất đồng hồ đi. Cái đồng hồ này chính là vật bất ly thân của hắn, đi đâu cũng mang theo bên người, bên trong giữ lại duy nhất một tấm hình bảo bối của hắn. Nhìn nhìn thời gian một chút, hắn lướt qua người trong đại sảnh, cùng mấy người quen biết đã lâu chào hỏi, rồi vội vã rời đi. Đây bất quá chỉ là nơi để giao dịch, ai lại dụng tâm tư đi quan tâm người nào cơ chứ?
"Ông chủ, đây là tài liệu gần đây chúng tôi thu thập được, ngài xem một chút xem có thích hợp hay không, chúng tôi sẽ cố gắng tìm kiếm mang về." Người đàn ông thân quần áo đen khom lưng cúi người, đối với người ngồi trên ghế sa lông rất là cung kính.
"Ngô Kỳ, cái này, cái này, còn có mấy cái này, đi tìm về cho ta xem một chút đi, ta cảm thấy rất có khả năng, cho dù là không phải...... vậy thì dùng cho những việc khác cũng được." Nam nhân ngồi trên ghế sa lông dụi tắt điếu xì gà trong tay, tài liệu trong tay bị hắn lật qua lật lại đến mấy lần, rút ra mấy tờ từ bên trong, chỗ giấy còn dư lại, hắn lấy ra cái bật lửa bên cạnh, trực tiếp đốt lửa, từ từ nhìn đám giấy trong đống lửa hóa thành tro bụi. Ánh lửa chiếu sáng mi mắt nam nhân, màu lửa nóng rực cũng không khiến cho gương mặt lạnh lùng có được một chút ấm áp, ngược lại còn mang thêm một loại quỷ dị xảo quyệt.
"Được, ông chủ, vậy tôi đi ngay đây, Cung thiếu gia...... ngài có muốn cậu ấy đến đây không? Mấy ngày trước ngài ở nước ngoài, cậu ấy đã hỏi rất nhiều lần." Người đàn ông gọi là Ngô Kỳ biểu lộ có chút khổ sở, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
"...... Vậy gọi cậu ta đến đây đi, dù sao mấy ngày nữa cũng sẽ bị đưa đi, không vấn đề gì." Nam nhân sờ sờ bật lửa trong tay, cái bật lửa thoạt nhìn có vẻ vô cùng bình thường lại bị hắn cầm trong tay xoay đi xoay lại chơi đến không biết chán, vỏ ngoài kim loại óng ánh, phía trên nắp, có khắc hai chữ "Vương Thanh", tựa hồ đại ý tên của hắn.
"Được, tôi sẽ đi ngay, ông chủ ngài nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi sẽ mau chóng đem những đứa trẻ này mang về." Ngô Kỳ sắp xếp lại tài liệu trong tay, nhanh chóng đi ra ngoài, nhẹ tay đóng cửa lại, trong phòng lại khôi phục một mảnh không gian đen tối.
Vương Thanh nửa nằm trên ghế sa lông, ngón tay xoa xoa bật lửa, đưa tay đốt lửa lên, rồi lại tắt đi, cứ lặp lại một lần rồi một lần. Nhìn nhìn ánh lửa, mi mắt hẹp dài của Vương Thanh như ẩn như hiện, khuôn cằm góc cạnh mang theo cương nghị, phiếm môi mỏng bạc tình, khóe miệng hơi mím lại, tạo thành một độ cong mê người, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm cái bật lửa trong tay, tứ chi giống như không có khí lực, buông lỏng đôi chân dài, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu, một nam hài thân cao không đến một mét tám từ từ đi vào, đèn được bật lên, cẩn cẩn dực dực tiến đến gần bên người Vương Thanh, thấy hắn vẫn không có tỉnh, nhẹ nhàng lay động cánh tay của hắn.
"Thanh ca, em đến rồi, anh tỉnh tỉnh."
"Ân? Là em a." Vương Thanh mở mắt, tiện tay xoa đầu nam hài một cái, "Nhạc Thần, em ra ngoài trước đi, có việc ta sẽ gọi em." Vương Thanh lười để ý đến cậu ta, chỉ nhìn một cái, liền muốn đem cậu ta đuổi đi ra ngoài.
"Thanh ca, em chính là rất nhớ anh, anh để cho em ở đây một chút đi, Ngô Kỳ đã gọi em đến đây......" Cung Nhạc Thần biểu lộ một chút ủy khuất, chính mình đã chuẩn bị rất lâu, còn cố ý ăn mặc thật đẹp một phen, Vương Thanh lại chỉ liếc mắt một cái, liền gọi mình đi ra ngoài. "Em không quấy rầy anh đâu, anh cứ nghỉ ngơi đi, em ngồi ở bên này một chút là được."
"Vậy cũng được, chỉ được thành thành thật thật ngồi cho ngay ngắn." Vương Thanh chỉ chỉ vị trí bên chân, không muốn để ý tới ánh mắt cầu tình của Cung Nhạc Thần nữa, tự mình nhắm mắt lại, bắt đầu lim dim, hắn vừa ngồi máy bay đến mười mấy tiếng đồng hồ, còn chưa có nghỉ ngơi tốt, bây giờ chỉ muốn nắm bắt thời gian này ngủ ngon một giấc.
Cung Nhạc Thần không dám nói nhiều, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Vương Thanh, chỉ có thể đàng hoàng ngồi ở bên chân hắn, chờ hắn tỉnh ngủ. Một lát sau, nghe được tiếng hít thở dần dần trở nên trầm ổn chạy dài của Vương Thanh, cậu mới thận trọng tiến lại gần, nằm ở trên đùi Vương Thanh, giống như là sủng vật chờ đợi chủ nhân vuốt ve, bất quá sự thật...... tựa hồ cũng quả thật là như vậy đi.
Vương Thanh mở mắt, liền nhìn thấy Cung Nhạc Thần nằm ở trên chân của mình, tựa hồ cũng đã ngủ say, hắn lay người đánh thức, chỉ chỉ một bên giường lớn, "Lên giường ngủ đi, ta muốn đi ra ngoài một chút, đợi buổi tối trở lại rồi nói." Khoác lên áo khoác, Vương Thanh cứ thế đi ra ngoài.
"Thanh ca... em, em chờ anh trở lại." Cung Nhạc Thần từ từ đứng lên, đáng thương nhìn Vương Thanh, chỉ mong hắn có thể dành cho mình nhiều hơn một cái liếc mắt. Đáng tiếc từ khi bắt đầu cậu cũng đã biết, Vương Thanh cho đến hiện tại cũng chỉ xem cậu như một sủng vật, một sủng vật có cũng được, mất cũng không sao.
"Ta đã biết, tùy em." Vương Thanh quay đầu lại chẳng qua chỉ là liếc mắt nhìn, bước chân vội vã đi ra cửa. Ánh đèn trong đại sảnh biệt thự sáng tỏ, Vương Thanh tiện tay tắt hết mấy ngọn đèn, xuống lầu đi ra cửa, tối hôm nay hắn còn phải dự buổi yến tiệc quan trọng. Trực tiếp đi đến cửa hàng bán quần áo đổi một bộ tây trang hoa nhã, lại đến salon quen thuộc chuẩn bị một chút. Ngô Kỳ lái xe, đưa Vương Thanh đi đến hiện trường yến tiệc.
Yến tiệc cực kỳ nhàm chán, Vương Thanh sải bước chân lớn tiến vào hội trường, thân cao một mét chín mươi ba, ở nơi nào cũng đều dễ dàng trở thành tiêu điểm. Hắn lấy một ly champagne từ trong mâm của người phục vụ, cái miệng nhỏ nhấm nháp, rỗi rãnh nhàm chán, bắt đầu đưa mắt quan sát những món ăn được bày trí trong tiệc. Đứa trẻ kia...... thích ăn nhất là mấy loại bánh ngọt có bề ngoài sặc sỡ như thế này. Mặc dù Vương Thanh cũng không biết như vậy thì có cái gì ăn ngon, nhưng mỗi lần nhìn thấy nó ăn đến vui vẻ, bản thân cũng sẽ cảm thấy cao hứng thêm một chút.
Dạ tiệc hôm nay chính là tiệc sinh nhật hai mươi tuổi của cô con gái độc nhất tập đoàn Lưu thị, Lưu Phương Đình. Vương Thanh cùng ông chủ của tập đoàn Lưu thị Lưu Kim Phong có chút giao tình. Hắn cũng không thể nào hiểu nỗi, một ông lão thô kệch như vậy, làm thế nào mà lại có thể sinh ra được một cô con gái xinh đẹp như vậy. Lưu Phương Đình mới vừa hai mươi tuổi, ăn mặc ngược lại có chút thành thục, giữa hai hàng lông mày vẫn còn giữ được dáng vẻ ngây thơ trong sáng. Vương thanh nhìn cô nàng đang tiến lại gần, đôi mắt to, làn da trắng, mặt trái xoan, tiêu chuẩn của một mỹ nhân cổ điển.
"Thanh ca, anh đã đến rồi." Lưu Phương Đình mềm mại bước nhỏ đến gần Vương Thanh, trên gương mặt mang theo thẹn thùng mà đỏ ửng. Hôm nay chính là sinh nhật của nàng, những người có tiếng ở B thị đều được mời đến dự, thật ra thì đều là do nể nang mặt mũi ba nàng Lưu Kim Phong mà góp mặt.
"Ân, sinh nhật vui vẻ, cạn ly." Vương Thanh không muốn nói chuyện nhiều. Đôi mắt vẫn chăm chú dán vào đủ loại bánh ngọt đầy màu sắc trên bàn đến thất thần, vươn tay cùng nàng chạm nhẹ ly rượu một cái, sau đó đem rượu trong ly mình uống một hơi cạn sạch.
"Ân, cám ơn Thanh ca, có thời gian rãnh thì đến nhà của em chơi nhiều một chút a. Ba em rất thường xuyên nhắc đến anh, muốn để cho em theo anh học hỏi nhiều một chút." Lưu Phương Đình nhìn thấy bộ dáng cao ngất tuấn lãng của Vương Thanh, không nhịn được vươn tay sờ sờ dái tai của mình, bắt đầu nói thêm một vài câu. "Nếu thích thì ăn nhiều một chút a, em thấy anh nhìn chăm chăm như vậy lâu thật lâu rồi." Lưu Phương Đình lấy một cái dĩa nhỏ, gắp mấy khối bánh ngọt đưa qua cho Vương Thanh.
"Ân, cám ơn." Vương Thanh nhận lấy dĩa bánh ngọt, thật ra thì hắn cũng không thích ăn những thứ ngọt ngọt béo béo như vậy, chỉ bất quá trước kia có một người thích ăn mà thôi. Hắn xoay người nhìn vào mắt Lưu Phương Đình, "Ba cô muốn cô theo tôi học cái gì? Những thứ loạn thất bát tao như vậy thì một cô gái như cô nên biết ít đi thì hơn." Vương Thanh cười cười, đem dĩa bánh đặt qua một bên.
"Không phải như vậy...... chính là, chính là rất bội phục tài gây dựng doanh nghiệp của anh, không chỉ nhờ vào đôi tay mà còn phải dựa vào đầu óc. Em cũng không có tâm trí nhiều như vậy, ba em mỗi ngày đều nói em ngốc, luôn bảo em rằng anh là một người rất thông minh, thủ đoạn lại cứng rắn......" Lưu Phương Đình cũng tự biết chính mình hiện tại nói nhăn nói cuội, len lén vén một bên tóc mai của mình lên vành tai.
"Ba cô nói rất đúng, tương lai vẫn nên đi học tập thứ gì đó nhiều một chút. Nếu là muốn thừa kế doanh nghiệp của nhà cô, thì đừng có theo tôi học hỏi. Có thời gian thì đi theo ba cô học thêm nhiều điều, biết thêm một ít chuyện gia sản." Vương Thanh cố ý không nhìn đến nàng nữa, không khí trở nên ngột ngạt. Hắn biết Lưu Phương Đình đối với mình có chút ý tứ, vào loại thời điểm thế này, vẫn nên lãnh khốc một chút, trực tiếp cự tuyệt mới là tốt. Lưu Phương Đình không sai chính là một con cừu nhỏ, nhưng ba của cô ta Lưu Kim Phong, cũng không phải là người tốt gì mà dây vào.
"Em biết rồi, cám ơn Thanh ca chỉ điểm, em... em rời đi trước đây, một lát nữa sẽ có dạ vũ, anh chơi vui một chút." Lưu Phương Đình cũng biết nếu mình cố chấp dây dưa nữa thì sẽ càng thêm lúng túng, cầm ly rượu từ từ rời đi.
Xung quanh Vương Thanh không phải là không có nữ nhân dõi mắt theo, nhưng mắt thấy tâm điểm buổi tiệc hôm nay là Lưu Phương Đình cũng đã bị người ta cự tuyệt, vẫn là không nên mạo hiểm đi trêu chọc nam nhân này đi. Nam nhân không tồi, nữ nhân sẽ không yêu, vừa vặn Vương Thanh chính là được xếp vào loại nguy hiểm, vừa có bề ngoài tuấn lãng, khí chất thần bí, khóe miệng thủy chung mang theo nụ cười như có như không, hấp dẫn vô số người muốn đến gần, lại vừa sợ nói không chừng một ngày kia tâm tình của hắn không được tốt, liền đá mình đi giống như một chiếc giày.
Yến tiệc dần dần tiến vào cao trào, trong đại sảnh vang lên vũ khúc du dương. Điệu nhảy đầu tiên phải là Lưu Phương Đình bước ra nhảy trước, chỉ thấy Lưu Kim Phong nắm tay con gái mình tiến vào sàn nhảy, hai người nhảy một điệu cổ điển, phong thái ung dung lượn theo âm nhạc. Lưu Phương Đình vừa cùng ba mình khiêu vũ, vừa nhìn về phía Vương Thanh, thấy hắn cũng đang nhìn mình, lập tức lại đỏ mặt.
Điệu nhảy kết thúc, Lưu Kim Phong dắt tay con gái mình đi đến trước mặt Vương Thanh, "Vương Thanh a, đến, con gái của tôi giao cho cậu. Điệu nhảy tiếp theo hai đứa ra nhảy đi, tôi đã già rồi, không thể so với tuổi trẻ của mấy đứa, đến đến đến." Vừa nói vừa đem tay của Lưu Phương Đình đặt vào trong tay Vương Thanh, sau đó đứng bên một góc quan sát tình huống.
Vương Thanh biết bây giờ ánh mắt của tất cả mọi người ở đại sảnh này đều đnag chú mục tại nơi này, Lưu Kim Phong lão hồ ly này, dám chơi chiêu này với hắn! Hắn nắm lấy tay của Lưu Phương Đình, theo tiết tấu âm nhạc bước vào sàn nhảy, giơ tay nhấc chân đang mang phong cách của một quý ông, cánh tay quy củ đặt lên hông của Lưu Phương Đình, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt nàng, trung thực đến không thể trung thực hơn. Đương nhiên, động tác của nam nhân như vậy chỉ truyền đi một ý niệm -- tôi đối với cô không hề có hứng thú.
Bất quá nữ nhân luôn là thích lừa người dối mình, Lưu Phương Đình có thể cùng hắn nhảy một điệu vũ, trong lòng đã sớm vui vẻ đến nở hoa. Ngắm nhìn gương mặt tuấn tú của Vương Thanh gần trong gang tấc, Lưu Phương Đình liếc mắt nhìn về những nữ nhân khác đang có mặt, tất cả đều đang phóng ánh mắt hâm mộ ghen tỵ nhìn về phía nàng, điều này làm cho Lưu Phương Đình rất là đắc ý. Nàng tin tưởng, chỉ cần mình cố gắng một chút, chung quy sẽ có thể có cơ hội cùng nam nhân ưu tú này chung một chỗ, nhìn xem, hôm nay không phải đã đạt được một cơ hội rất tốt sao?
Điệu nhạc kết thúc, Vương Thanh buông tay Lưu Phương Đình, từ từ lui ra ngoài. Lưu Kim Phong biết tính toán như vậy, chẳng lẽ bản thân hắn lại không biết sao? Nếu ngày hôm nay ông ta ở trước mặt của mọi người đem tay Lưu Phương Đình đưa tới bên hắn, việc đó có hàm nghĩa, lấy lòng, đám hỏi, chỉ đơn giản là muốn đem hắn kéo lên một chiếc thuyền, cường cường liên thủ, đúng là cái chủ ý tốt, nhưng Vương Thanh hết lần này đến lần khác không muốn làm như vậy, bảo hắn nhẫn nhịn những chuyện mặc cho người khác định đoạt như vậy, hắn làm không được.
Uống mấy ly rượu, Vương Thanh tùy ý ăn một ít thứ, trong trường hợp này, thức ăn cho dù hoa mỹ như thế nào đến cuối cùng luôn là bị vứt sạch, bất quá chỉ là bài trí cho có vẻ thôi, theo như lời của hắn mà nói, cố ý quẹt quẹt cái miệng nhỏ nhắn, chính là không để lãng phí đi...... Vương Thanh cười một cái, từ trong lòng ngực lấy ra một cái đồng hồ bỏ túi cũ kỹ, bật mở nắp đồng hồ, bên trong là một tấm hình cũ, một đứa trẻ con cười đến thập phần vui vẻ, đang ôm thật chặc cổ Vương Thanh.
Bảo bối...... chỉ có mình con là sạch sẽ, ba ba yêu con. Vương Thanh nhìn một lúc, rồi cất đồng hồ đi. Cái đồng hồ này chính là vật bất ly thân của hắn, đi đâu cũng mang theo bên người, bên trong giữ lại duy nhất một tấm hình bảo bối của hắn. Nhìn nhìn thời gian một chút, hắn lướt qua người trong đại sảnh, cùng mấy người quen biết đã lâu chào hỏi, rồi vội vã rời đi. Đây bất quá chỉ là nơi để giao dịch, ai lại dụng tâm tư đi quan tâm người nào cơ chứ?