Theo tình huống trước mắt xem ra, Vương Thanh hai ba năm kế tiếp sẽ tuyệt đối không cân nhắc đến việc lấy vợ sinh con, lại tình cờ, bên ngoài lại nổi lên những lời đồn đãi thị phi, nói rằng Vương tổng **kim ốc tàng kiều, nuôi một tiểu tình nhân ở nhà, không để cho ai gặp mặt dù chỉ một lần. Phùng Kiến Vũ trong lúc vô tình, đã trở thành tâm điểm của cái vòng gió lốc này.
“Chúng tôi muốn đi vào! Chúng tôi muốn gặp cái tên tiểu hồ ly tinh đó!!! ” Sáu bảy nam nữ tụ tập ở trước cửa nhà Vương Thanh, trong đó có cả Cung Nhạc Thần lần trước tìm tới cửa gây hứng. Nhìn bộ dáng như vậy, chuyện này hẳn chính là do cậu ta bày ra rồi.
“Các vị, ông chủ hiện tại không có ở nhà, mọi người vẫn nên đi về trước đi, hôm nào ông chủ có thời gian rãnh rỗi, mọi người đến lần nữa cũng không muộn a.” Lý thúc mang người đến ngăn ở cửa, ngăn cản bọn họ tiến vào. “Các vị muốn vốn là mặt mũi, đừng làm rộn đến quá khó coi như vậy a.”
“Lý thúc, tôi nể mặt thúc là quản gia của Vương gia, sẽ để cho chúng tôi vào xem một chút, bên ngoài truyện đồn lan rộng đến như vậy a! Tôi chính là tò mò, cái này …… bộ dáng của đệ đệ đến tột cùng là trông như thế nào a?” Một nữ nhân mặc quần shorts màu rượu bước lên phía trước, trên mặt còn mang theo kính mát, nàng gọi là Dư Phi Phi, đi theo Vương Thanh sớm nhất, vốn là một tiểu diễn viên hạng ba, được hắn nâng đỡ, đến hiện tại cũng được xem như là một nữ minh tinh có mặt mũi, bây giờ lại ra mặt hùa nhau nháo loạn, chẳng qua cũng chỉ là muốn xem náo nhiệt mà thôi.
Đứng sau lưng Dư Phi Phi là một người con trai thoạt nhìn nhỏ hơn cô ta tầm một hai tuổi lên tiếng tiếp lời, so với Cung Nhạc Thần cao hơn một chút, lớn lên tuấn lãng bất phàm, cũng là một diễn viên trẻ tuổi. “Phi tỷ, em khẳng định người đang ở bên trong, chúng ta chỉ cần liếc mắt nhìn một chút, bảo đảm sẽ không gây chuyện đâu mà! ”
“Lý thúc, thúc để cho mọi người vào đi thôi, dù gì cũng xem như là nhận thức chị em, tránh cho sau này gặp được ở nơi nào đó, **đại thủy trùng liễu long vương miếu, nhất gia nhân bất nhận thức nhất gia nhân, vậy xem như là không xong rồi.” Cung Nhạc Thần ở một bên không muốn giúp đỡ nhưng vẫn nói giúp vào một câu. Những người này đều là bạn giường trong mấy năm qua của Vương Thanh, bất quá con người cũng phải có món đồ mà mình mong muốn, cộng thêm Vương Thanh đối với họ dần dần phai nhạt, đôi bên cũng không còn dính dáng chuyện gì nữa, bây giờ lại xuất hiện chung một tình địch, ngược lại khiến cho bọn họ đoàn kết đến cùng.
“Các người...... một đám thỏ chết bầm này, đừng có vênh mặt không biết xấu hổ như vậy! Có lão Lý ta ở đây, đừng nghĩ đến việc đi vào! Các người cho rằng Vương gia là nơi nào?! Nói đến là đến, nói đi là đi?! Còn không tự soi vào bãi nước tiểu xem chính mình là hạng người gì! Bằng các người mà còn dám chạy đến nhà chúng ta tranh giành ghen tuông?! Ông chủ một hồi nữa sẽ trở lại, các người cùng ngài giải thích đi.” Lý thúc đã sớm kêu người đi gọi điện thoại, Vương Thanh đã nói qua hôm nay hắn sẽ trở về sớm, nói không chừng đã vừa kịp thời gian trở về rồi? Mới vừa rồi trong lời nói của Cung Nhạc Thần kia còn mang theo chút ý vị châm chọc, nếu không phải đã "rửa tay gác kiếm" nhiều năm, Lý thúc thật muốn xông ra cho cậu ta mấy phát súng.
Vương Thanh đang ở trên xe về nhà thì nhận được điện thoại, hắn còn chưa có vào đến cửa, đã nghe thấy trong nhà kêu la um xùm, “Đây là xảy ra chuyện gì?! ”
“Ông chủ …… là Hiểu Vũ thiếu gia để cho bọn họ tiến vào …… tôi …… tôi đã nói cho Hiểu Vũ thiếu gia biết bọn họ là ai rồi ……” Lão Lý cả mặt tức giận đến đỏ lên, mang đến cảm giác hư cho trẻ nhỏ quả thật là không tốt chút nào.
“Không sao, ta đi lên tìm nó.” Vương Thanh trong lòng không thoải mái, hắn nhìn lướt qua những người đang ngồi ở trên ghế sa lông uống trà, “A …… có bản lãnh, đều là có tiền đồ …… đã quên nhà của Vương Thanh ta là địa phương nào rồi đúng không? Một lát nữa trở lại thu thập các người. Lý thúc, quan sát những người này thật nghiêm túc cho ta, một người cũng không được phép chạy.”
Trong giọng của Vương Thanh mang theo sát ý, khiến cho sáu người ngồi trên ghế sa lông nhảy dựng một cái, hổ quả nhiên vẫn là hổ, bọn họ làm sao mà lại quên được đây?! Đầu óc nóng lên, muốn bỏ chạy, bây giờ hối hận còn không phải là đã qua muộn rồi sao ……
Trong đám sáu người, Dư Phi Phi phản ứng nhanh nhất, lập tức đứng dậy muốn đi, “Lý thúc, thúc xem đầu óc của tôi này, phía sau tôi còn có rất nhiều thông báo phải đi làm, tôi đây đi trước a.”
“Nga? Phải không? Để tôi gọi điện thoại hỏi một chút, nếu là việc không quan trọng, vậy thì bỏ đi, nếu không lại làm cho cô bị hạ giá.” Lời này của Lý thúc nói vô cùng hay, một mặt tạo ra cho Dư Phi Phi một con đường lui, đồng thời lại trào phúng đánh vào mặt nàng một phen.
“Tôi …… được rồi, Lý thúc nói phải, tôi sẽ bỏ đi.” Ở trước mặt một lão giang hồ, Dư Phi Phi căn bản là không thể xem thường. Nàng từ từ ngồi trở về trên ghế sa lông, trong lòng cực kỳ thấp thỏm, suy nghĩ một lát nữa nên phải thế nào cùng Vương Thanh giải thích, thuận tiện đem trách nhiệm đẩy đi không còn một mống. Nàng biết, con hổ hôm nay đã muốn phát uy, xem như không thể thiếu dù chỉ một khối thịt, động một cái móng vuốt cũng đủ lột một lớp da của bọn họ.
Vương Thanh bước đến cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng gõ hai cái, “Bảo bối con ở đâu? Có ở đây thì nói cho ba ba.”
Phía trong cửa không có trả lời. Vương Thanh nằm dựa ở cánh cửa nghe nửa ngày, cũng không nghe bên trong phát ra tiếng động gì, “Lý thúc, giúp tôi lấy chìa khóa phòng ngủ mang đến đây! ” Hắn đứng ở cầu thang trên lầu kêu xuống một tiếng, xét thấy thể trạng của Phùng Kiến Vũ hiện tại, không thể cho phép phát sinh bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào.
“Tôi mang đến ngay.” Chìa khóa của tất cả gian phòng ở Vương gia đều là một mình Lý thúc nắm giữ, trừ vương thanh và thúc, không ai có thể đụng đến. Lý thúc quay trở lại phòng ngủ của mình, từ trong góc lấy ra mấy cái chìa khóa, tìm ra được cái chìa khóa của phòng ngủ kia, vội vã đưa đi lên.
Tra chìa khóa vào vặn hai vòng, cửa mở ra, Vương Thanh xông vào xem xét, Phùng Kiến Vũ đang ôm đầu gối ngồi ở trên giường, đầu dính sát trên cánh tay, trong miệng phát ra âm thanh “ô ô......”, vừa nhìn thấy Vương Thanh tiến vào, lập tức nhảy xuống giường ngồi xỗm ở một góc, không cho hắn đến gần mình.
“Bọn họ khi dễ con? Con làm sao mà để cho bọn họ đi vào nhà?” Vương Thanh từ từ đến gần nó, chẳng qua là Phùng Kiến Vũ càng tránh đến sát góc tường, “Con đừng như vậy, có cái gì không vui có thể nói cho ba ba nghe a?” Đại khái thời điểm tất cả gia trưởng đụng phải tình huống như vậy cũng đều không có biện pháp, Vương Thanh cũng giống như vậy, hắn từ trong túi lấy ra điện thoại di động thả đến trước mặt Phùng Kiến Vũ, “Viết chữ, không cho khóc.”
Một câu nói, vốn là Phùng Kiến Vũ nhanh chóng ngừng khóc thút thít lại trở nên khóc càng lợi hại hơn, nó không để ý đến động tác của Vương Thanh, tự mình một người trốn vào trong góc tường, cố ý không nhìn đến hắn, trong lòng âm âm ỉ ỉ muốn đối nghịch với hắn.
“Không để ý đến ba ba đúng không? Được, con giỏi rồi.” Không ai từng dám nháo tính khí như vậy cùng mình, Vương Thanh trực tiếp sập cửa đi ra ngoài, một hồi lại không yên lòng, dán vào trên cửa bắt đầu nghe lén. Nghe được tiếng khóc đứt đoạn của Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh bị dọa sợ muốn chết, chỉ sợ nó có khi nào bị ngạt thở hay không, “Ba ba sai lầm rồi! Con tha thứ cho ba đi! Đừng đùa giỡn chính mình thành như vậy.” Mang theo một hộp khăn giấy bước trở vô phòng, Vương Thanh vội vàng giúp nó lau nước mắt.
Phùng Kiến Vũ quay đầu sang chỗ khác, tự mình cầm khăn giấy lau sạch mặt, nó cũng biết bản thân làm như vậy là không đúng, nhưng khó chịu trong lòng lấn áp lý trí, khiến cho nó áp bức đến muốn tìm một phương thức để phát tiết một lần.
“Đừng như vậy …… con cái gì cũng không nói, ba ba càng hồ đồ hơn.” Vương Thanh đại khái biết nó đang cùng mình giận dỗi, nhưng đến tột cùng là vì chuyện gì hắn cũng không biết. Hắn nắm lấy tay phải của Phùng Kiến Vũ, lấy ra từ hộc tủ đầu giường một miếng thuốc dán mới, tỉ mỉ giúp Phùng Kiến Vũ thay. “Ba ba của con dù gì cũng là một nam nhân trưởng thành bình thường …… chung quy sẽ có lúc ở phương diện kia có chút nhu cầu, mọi người đều là ngươi tình ta nguyện, xuống giường phủi tay hai cái, không ai làm phiền ai nữa …… con đừng nhìn ba như vậy.” Bị cặp mắt thuần khiết kia nhìn chằm chằm, Vương Thanh chỉ biết chính mình có cảm giác giống như là bản thân vùi sâu vào bãi lầy của **tục nhân, một thân bẩn thỉu, tầm thường không chịu được.
“Hừ......” Phùng Kiến Vũ quay đầu, đem tay phải rút trở lại. Nó chính là rất khó chịu trong lòng, nhưng lại không nói ra được vì sao chính mình lại khó chịu.
“Hôm nay ba sẽ đuổi hết bọn họ đi, không còn người nào khác, về sau chỉ có hai người chúng ta, như vậy được không?” Vương Thanh lấy lòng nhìn nó, chỉ cần một cái gật đầu của Phùng Kiến Vũ, hắn sẽ lập tức đi xuống đem một đám người ngu xuẩn không biết trời cao đất rộng kia đuổi hết ra ngoài, không chỉ riêng muốn đuổi ra ngoài …… nếu dám ở nhà hắn nháo loạn một lần nữa, sẽ còn phải biết hậu quả như thế nào.
“Ngô ……” Phùng Kiến Vũ hai mắt ẩm nước, bắt đầu lấy điện thoại gõ chữ, “Con rất thất vọng, ba ba làm cho con rất thất vọng.”
“Ba vốn không phải là người tốt lành gì …… con đừng đem ba ba trở thành một người thật quá tốt. Ba chỉ là một tục nhân, không có biện pháp a.” Vương Thanh cào cào tóc, không biết trả lời nó như thế nào, những lời này cũng trực tiếp đâm một đao vào tim mình. “Hiểu Vũ, con muốn ba làm gì ba nhất định sẽ làm được cho con.”
“Không biết …… con biết con không nên quản chuyện của ba ba, nhưng là con cảm thấy rất không thoải mái.” Phùng Kiến Vũ vươn ngón tay cái, thật nhanh đánh xong một câu.
“Không biết …… vậy phải làm sao đây a? Bỏ đi bỏ đi, ba tự mình giải quyết là được rồi. Về sau cứ như vậy đi, ba biết con không muốn có thêm mẹ, cho nên ba bảo đảm sẽ không có, về phần ba ba …… ba …… vì con, ba cũng không dám trêu chọc người nào nữa. Sau này bảo đảm sẽ đúng giờ về nhà, ngày ngày phụng bồi con khôn lớn được không?” Vương Thanh rất sợ Phùng Kiến Vũ bởi vì chuyện này sẽ trở lại nguyên bản như lúc ban đầu, thật vất vả thông qua cố gắng trong khoảng thời gian này, nó đã trở nên muốn nói chuyện, cũng có thêm tí da thịt, tính tình cũng hoạt bát hơn rất nhiều, vạn nhất sơ ý một chút, lại trở về dáng vẻ thận trọng như trước kia, vậy thì hỏng bét rồi.
Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái, Vương Thanh vì nó mà làm rất nhiều việc, lại còn yêu cầu hắn chuyện gì cũng phải vây quanh mình, tựa hồ cũng có chút không tiện, nhưng là nó thật sự không thích ở xung quanh ba ba có một đám oanh oanh yến yến vòng quanh như vậy, ba ba …… chỉ có thể là của mình nó. Nó lôi kéo cổ áo của Vương Thanh, tiến tới rướn người nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, sau đó co người lại thành một đoàn, không thèm để ý đến hắn nữa.
Một cái hôn nhẹ nhàng, giống như là móng mèo cào vào lòng Vương Thanh một cái, hắn nhìn nhìn nó, “Ba ba rất yêu con, con biết không? Ba ba có thể vì con cả đời này không lập gia đình, chỉ cần con sống vui vẻ thoải mái, ba ba đủ thỏa mãn rồi …… Ba hi vọng con có thể hạnh phúc, ba sẽ ở đây tận lực bảo vệ con, nhưng bây giờ ba mới phát hiện, ba căn bản không có bảo vệ cho con thật tốt. Bắt đầu từ thời điểm con bị bắt đi, ba không ngừng nhắc nhở chính mình, nhất định phải trông chừng cho con thật tốt, nhất định không thể để cho con ở trước mắt ba biến mất một lần nữa …… nhưng ba ba đã quên, bên cạnh ba còn có một đám người như vậy. Con yên tâm đi, ba sẽ xử lý tốt, không để cho con bị ủy khuất.” Hắn vỗ vỗ đầu Phùng Kiến Vũ, ở lỗ tai nó nhẹ nhàng cắn một cái, “Ha, lần này là con chủ động hôn ba nha, không phải là ba muốn hôn con nha! Sau này đừng có đổ thừa ba a.”
“Hô......” Phùng Kiến Vũ tức giận nhìn chằm chằm hắn, lúc này nó mới rốt cuộc thấy rõ bản chất của Vương Thanh a, lưu manh! vô lại! không biết xấu hổ! còn có …… ba ba ngốc, thật sự là quá ngốc.
“Ánh mắt đó của con là ý gì a! Đừng có nhìn ba như vậy, ba sẽ tức giận nha.” Vương Thanh bây giờ đương nhiên trong đầu con trai bảo bối của mình toàn là khinh bỉ, “Ba biết ba có rất nhiều chỗ làm không đúng, làm không được tốt, ba sẽ thức tỉnh, cũng sẽ sửa đổi lại! Con lần này có thể yên tâm rồi chứ?! ”
“Hừ......” Đem đầu quay đi chỗ khác, Phùng Kiến Vũ lại không để ý tới hắn, tự nhiên cầm điện thoại của Vương Thanh chơi trò chơi, đắm chìm trong thế giới nhỏ của chính mình.
“Ai ui uy...... được rồi được rồi, ba lập tức đi xuống dưới xử lý một chút a, đừng có nháo tính khí với ba nữa, thêm một lần như vậy nữa thật dọa ba ba sợ muốn chết, một lát phải xuống ăn cơm, ba bảo đảm trong nhà sẽ vô cùng sạch sẽ, có được không?” Vương Thanh giơ tay đầu hàng, một vật trị một vật, bản thân hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ con trai bảo bối nháo tâm tình a.
_______________________________
**Kim ốc tàng kiều: nhà vàng cất người đẹp
**Đại thủy trùng liễu long vương miếu, nhất gia nhân bất nhận thức nhất gia nhân.
Tạm dịch: Lũ lụt lên trôi miếu Long Vương, người nhà mình đánh người nhà mình.
So sánh cho tình cảnh người cùng một nhà, không quen biết nhau mà xảy ra hiểu lầm.
**Tục nhân: người tầm thường, bần hàn, dung tục
“Chúng tôi muốn đi vào! Chúng tôi muốn gặp cái tên tiểu hồ ly tinh đó!!! ” Sáu bảy nam nữ tụ tập ở trước cửa nhà Vương Thanh, trong đó có cả Cung Nhạc Thần lần trước tìm tới cửa gây hứng. Nhìn bộ dáng như vậy, chuyện này hẳn chính là do cậu ta bày ra rồi.
“Các vị, ông chủ hiện tại không có ở nhà, mọi người vẫn nên đi về trước đi, hôm nào ông chủ có thời gian rãnh rỗi, mọi người đến lần nữa cũng không muộn a.” Lý thúc mang người đến ngăn ở cửa, ngăn cản bọn họ tiến vào. “Các vị muốn vốn là mặt mũi, đừng làm rộn đến quá khó coi như vậy a.”
“Lý thúc, tôi nể mặt thúc là quản gia của Vương gia, sẽ để cho chúng tôi vào xem một chút, bên ngoài truyện đồn lan rộng đến như vậy a! Tôi chính là tò mò, cái này …… bộ dáng của đệ đệ đến tột cùng là trông như thế nào a?” Một nữ nhân mặc quần shorts màu rượu bước lên phía trước, trên mặt còn mang theo kính mát, nàng gọi là Dư Phi Phi, đi theo Vương Thanh sớm nhất, vốn là một tiểu diễn viên hạng ba, được hắn nâng đỡ, đến hiện tại cũng được xem như là một nữ minh tinh có mặt mũi, bây giờ lại ra mặt hùa nhau nháo loạn, chẳng qua cũng chỉ là muốn xem náo nhiệt mà thôi.
Đứng sau lưng Dư Phi Phi là một người con trai thoạt nhìn nhỏ hơn cô ta tầm một hai tuổi lên tiếng tiếp lời, so với Cung Nhạc Thần cao hơn một chút, lớn lên tuấn lãng bất phàm, cũng là một diễn viên trẻ tuổi. “Phi tỷ, em khẳng định người đang ở bên trong, chúng ta chỉ cần liếc mắt nhìn một chút, bảo đảm sẽ không gây chuyện đâu mà! ”
“Lý thúc, thúc để cho mọi người vào đi thôi, dù gì cũng xem như là nhận thức chị em, tránh cho sau này gặp được ở nơi nào đó, **đại thủy trùng liễu long vương miếu, nhất gia nhân bất nhận thức nhất gia nhân, vậy xem như là không xong rồi.” Cung Nhạc Thần ở một bên không muốn giúp đỡ nhưng vẫn nói giúp vào một câu. Những người này đều là bạn giường trong mấy năm qua của Vương Thanh, bất quá con người cũng phải có món đồ mà mình mong muốn, cộng thêm Vương Thanh đối với họ dần dần phai nhạt, đôi bên cũng không còn dính dáng chuyện gì nữa, bây giờ lại xuất hiện chung một tình địch, ngược lại khiến cho bọn họ đoàn kết đến cùng.
“Các người...... một đám thỏ chết bầm này, đừng có vênh mặt không biết xấu hổ như vậy! Có lão Lý ta ở đây, đừng nghĩ đến việc đi vào! Các người cho rằng Vương gia là nơi nào?! Nói đến là đến, nói đi là đi?! Còn không tự soi vào bãi nước tiểu xem chính mình là hạng người gì! Bằng các người mà còn dám chạy đến nhà chúng ta tranh giành ghen tuông?! Ông chủ một hồi nữa sẽ trở lại, các người cùng ngài giải thích đi.” Lý thúc đã sớm kêu người đi gọi điện thoại, Vương Thanh đã nói qua hôm nay hắn sẽ trở về sớm, nói không chừng đã vừa kịp thời gian trở về rồi? Mới vừa rồi trong lời nói của Cung Nhạc Thần kia còn mang theo chút ý vị châm chọc, nếu không phải đã "rửa tay gác kiếm" nhiều năm, Lý thúc thật muốn xông ra cho cậu ta mấy phát súng.
Vương Thanh đang ở trên xe về nhà thì nhận được điện thoại, hắn còn chưa có vào đến cửa, đã nghe thấy trong nhà kêu la um xùm, “Đây là xảy ra chuyện gì?! ”
“Ông chủ …… là Hiểu Vũ thiếu gia để cho bọn họ tiến vào …… tôi …… tôi đã nói cho Hiểu Vũ thiếu gia biết bọn họ là ai rồi ……” Lão Lý cả mặt tức giận đến đỏ lên, mang đến cảm giác hư cho trẻ nhỏ quả thật là không tốt chút nào.
“Không sao, ta đi lên tìm nó.” Vương Thanh trong lòng không thoải mái, hắn nhìn lướt qua những người đang ngồi ở trên ghế sa lông uống trà, “A …… có bản lãnh, đều là có tiền đồ …… đã quên nhà của Vương Thanh ta là địa phương nào rồi đúng không? Một lát nữa trở lại thu thập các người. Lý thúc, quan sát những người này thật nghiêm túc cho ta, một người cũng không được phép chạy.”
Trong giọng của Vương Thanh mang theo sát ý, khiến cho sáu người ngồi trên ghế sa lông nhảy dựng một cái, hổ quả nhiên vẫn là hổ, bọn họ làm sao mà lại quên được đây?! Đầu óc nóng lên, muốn bỏ chạy, bây giờ hối hận còn không phải là đã qua muộn rồi sao ……
Trong đám sáu người, Dư Phi Phi phản ứng nhanh nhất, lập tức đứng dậy muốn đi, “Lý thúc, thúc xem đầu óc của tôi này, phía sau tôi còn có rất nhiều thông báo phải đi làm, tôi đây đi trước a.”
“Nga? Phải không? Để tôi gọi điện thoại hỏi một chút, nếu là việc không quan trọng, vậy thì bỏ đi, nếu không lại làm cho cô bị hạ giá.” Lời này của Lý thúc nói vô cùng hay, một mặt tạo ra cho Dư Phi Phi một con đường lui, đồng thời lại trào phúng đánh vào mặt nàng một phen.
“Tôi …… được rồi, Lý thúc nói phải, tôi sẽ bỏ đi.” Ở trước mặt một lão giang hồ, Dư Phi Phi căn bản là không thể xem thường. Nàng từ từ ngồi trở về trên ghế sa lông, trong lòng cực kỳ thấp thỏm, suy nghĩ một lát nữa nên phải thế nào cùng Vương Thanh giải thích, thuận tiện đem trách nhiệm đẩy đi không còn một mống. Nàng biết, con hổ hôm nay đã muốn phát uy, xem như không thể thiếu dù chỉ một khối thịt, động một cái móng vuốt cũng đủ lột một lớp da của bọn họ.
Vương Thanh bước đến cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng gõ hai cái, “Bảo bối con ở đâu? Có ở đây thì nói cho ba ba.”
Phía trong cửa không có trả lời. Vương Thanh nằm dựa ở cánh cửa nghe nửa ngày, cũng không nghe bên trong phát ra tiếng động gì, “Lý thúc, giúp tôi lấy chìa khóa phòng ngủ mang đến đây! ” Hắn đứng ở cầu thang trên lầu kêu xuống một tiếng, xét thấy thể trạng của Phùng Kiến Vũ hiện tại, không thể cho phép phát sinh bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào.
“Tôi mang đến ngay.” Chìa khóa của tất cả gian phòng ở Vương gia đều là một mình Lý thúc nắm giữ, trừ vương thanh và thúc, không ai có thể đụng đến. Lý thúc quay trở lại phòng ngủ của mình, từ trong góc lấy ra mấy cái chìa khóa, tìm ra được cái chìa khóa của phòng ngủ kia, vội vã đưa đi lên.
Tra chìa khóa vào vặn hai vòng, cửa mở ra, Vương Thanh xông vào xem xét, Phùng Kiến Vũ đang ôm đầu gối ngồi ở trên giường, đầu dính sát trên cánh tay, trong miệng phát ra âm thanh “ô ô......”, vừa nhìn thấy Vương Thanh tiến vào, lập tức nhảy xuống giường ngồi xỗm ở một góc, không cho hắn đến gần mình.
“Bọn họ khi dễ con? Con làm sao mà để cho bọn họ đi vào nhà?” Vương Thanh từ từ đến gần nó, chẳng qua là Phùng Kiến Vũ càng tránh đến sát góc tường, “Con đừng như vậy, có cái gì không vui có thể nói cho ba ba nghe a?” Đại khái thời điểm tất cả gia trưởng đụng phải tình huống như vậy cũng đều không có biện pháp, Vương Thanh cũng giống như vậy, hắn từ trong túi lấy ra điện thoại di động thả đến trước mặt Phùng Kiến Vũ, “Viết chữ, không cho khóc.”
Một câu nói, vốn là Phùng Kiến Vũ nhanh chóng ngừng khóc thút thít lại trở nên khóc càng lợi hại hơn, nó không để ý đến động tác của Vương Thanh, tự mình một người trốn vào trong góc tường, cố ý không nhìn đến hắn, trong lòng âm âm ỉ ỉ muốn đối nghịch với hắn.
“Không để ý đến ba ba đúng không? Được, con giỏi rồi.” Không ai từng dám nháo tính khí như vậy cùng mình, Vương Thanh trực tiếp sập cửa đi ra ngoài, một hồi lại không yên lòng, dán vào trên cửa bắt đầu nghe lén. Nghe được tiếng khóc đứt đoạn của Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh bị dọa sợ muốn chết, chỉ sợ nó có khi nào bị ngạt thở hay không, “Ba ba sai lầm rồi! Con tha thứ cho ba đi! Đừng đùa giỡn chính mình thành như vậy.” Mang theo một hộp khăn giấy bước trở vô phòng, Vương Thanh vội vàng giúp nó lau nước mắt.
Phùng Kiến Vũ quay đầu sang chỗ khác, tự mình cầm khăn giấy lau sạch mặt, nó cũng biết bản thân làm như vậy là không đúng, nhưng khó chịu trong lòng lấn áp lý trí, khiến cho nó áp bức đến muốn tìm một phương thức để phát tiết một lần.
“Đừng như vậy …… con cái gì cũng không nói, ba ba càng hồ đồ hơn.” Vương Thanh đại khái biết nó đang cùng mình giận dỗi, nhưng đến tột cùng là vì chuyện gì hắn cũng không biết. Hắn nắm lấy tay phải của Phùng Kiến Vũ, lấy ra từ hộc tủ đầu giường một miếng thuốc dán mới, tỉ mỉ giúp Phùng Kiến Vũ thay. “Ba ba của con dù gì cũng là một nam nhân trưởng thành bình thường …… chung quy sẽ có lúc ở phương diện kia có chút nhu cầu, mọi người đều là ngươi tình ta nguyện, xuống giường phủi tay hai cái, không ai làm phiền ai nữa …… con đừng nhìn ba như vậy.” Bị cặp mắt thuần khiết kia nhìn chằm chằm, Vương Thanh chỉ biết chính mình có cảm giác giống như là bản thân vùi sâu vào bãi lầy của **tục nhân, một thân bẩn thỉu, tầm thường không chịu được.
“Hừ......” Phùng Kiến Vũ quay đầu, đem tay phải rút trở lại. Nó chính là rất khó chịu trong lòng, nhưng lại không nói ra được vì sao chính mình lại khó chịu.
“Hôm nay ba sẽ đuổi hết bọn họ đi, không còn người nào khác, về sau chỉ có hai người chúng ta, như vậy được không?” Vương Thanh lấy lòng nhìn nó, chỉ cần một cái gật đầu của Phùng Kiến Vũ, hắn sẽ lập tức đi xuống đem một đám người ngu xuẩn không biết trời cao đất rộng kia đuổi hết ra ngoài, không chỉ riêng muốn đuổi ra ngoài …… nếu dám ở nhà hắn nháo loạn một lần nữa, sẽ còn phải biết hậu quả như thế nào.
“Ngô ……” Phùng Kiến Vũ hai mắt ẩm nước, bắt đầu lấy điện thoại gõ chữ, “Con rất thất vọng, ba ba làm cho con rất thất vọng.”
“Ba vốn không phải là người tốt lành gì …… con đừng đem ba ba trở thành một người thật quá tốt. Ba chỉ là một tục nhân, không có biện pháp a.” Vương Thanh cào cào tóc, không biết trả lời nó như thế nào, những lời này cũng trực tiếp đâm một đao vào tim mình. “Hiểu Vũ, con muốn ba làm gì ba nhất định sẽ làm được cho con.”
“Không biết …… con biết con không nên quản chuyện của ba ba, nhưng là con cảm thấy rất không thoải mái.” Phùng Kiến Vũ vươn ngón tay cái, thật nhanh đánh xong một câu.
“Không biết …… vậy phải làm sao đây a? Bỏ đi bỏ đi, ba tự mình giải quyết là được rồi. Về sau cứ như vậy đi, ba biết con không muốn có thêm mẹ, cho nên ba bảo đảm sẽ không có, về phần ba ba …… ba …… vì con, ba cũng không dám trêu chọc người nào nữa. Sau này bảo đảm sẽ đúng giờ về nhà, ngày ngày phụng bồi con khôn lớn được không?” Vương Thanh rất sợ Phùng Kiến Vũ bởi vì chuyện này sẽ trở lại nguyên bản như lúc ban đầu, thật vất vả thông qua cố gắng trong khoảng thời gian này, nó đã trở nên muốn nói chuyện, cũng có thêm tí da thịt, tính tình cũng hoạt bát hơn rất nhiều, vạn nhất sơ ý một chút, lại trở về dáng vẻ thận trọng như trước kia, vậy thì hỏng bét rồi.
Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái, Vương Thanh vì nó mà làm rất nhiều việc, lại còn yêu cầu hắn chuyện gì cũng phải vây quanh mình, tựa hồ cũng có chút không tiện, nhưng là nó thật sự không thích ở xung quanh ba ba có một đám oanh oanh yến yến vòng quanh như vậy, ba ba …… chỉ có thể là của mình nó. Nó lôi kéo cổ áo của Vương Thanh, tiến tới rướn người nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, sau đó co người lại thành một đoàn, không thèm để ý đến hắn nữa.
Một cái hôn nhẹ nhàng, giống như là móng mèo cào vào lòng Vương Thanh một cái, hắn nhìn nhìn nó, “Ba ba rất yêu con, con biết không? Ba ba có thể vì con cả đời này không lập gia đình, chỉ cần con sống vui vẻ thoải mái, ba ba đủ thỏa mãn rồi …… Ba hi vọng con có thể hạnh phúc, ba sẽ ở đây tận lực bảo vệ con, nhưng bây giờ ba mới phát hiện, ba căn bản không có bảo vệ cho con thật tốt. Bắt đầu từ thời điểm con bị bắt đi, ba không ngừng nhắc nhở chính mình, nhất định phải trông chừng cho con thật tốt, nhất định không thể để cho con ở trước mắt ba biến mất một lần nữa …… nhưng ba ba đã quên, bên cạnh ba còn có một đám người như vậy. Con yên tâm đi, ba sẽ xử lý tốt, không để cho con bị ủy khuất.” Hắn vỗ vỗ đầu Phùng Kiến Vũ, ở lỗ tai nó nhẹ nhàng cắn một cái, “Ha, lần này là con chủ động hôn ba nha, không phải là ba muốn hôn con nha! Sau này đừng có đổ thừa ba a.”
“Hô......” Phùng Kiến Vũ tức giận nhìn chằm chằm hắn, lúc này nó mới rốt cuộc thấy rõ bản chất của Vương Thanh a, lưu manh! vô lại! không biết xấu hổ! còn có …… ba ba ngốc, thật sự là quá ngốc.
“Ánh mắt đó của con là ý gì a! Đừng có nhìn ba như vậy, ba sẽ tức giận nha.” Vương Thanh bây giờ đương nhiên trong đầu con trai bảo bối của mình toàn là khinh bỉ, “Ba biết ba có rất nhiều chỗ làm không đúng, làm không được tốt, ba sẽ thức tỉnh, cũng sẽ sửa đổi lại! Con lần này có thể yên tâm rồi chứ?! ”
“Hừ......” Đem đầu quay đi chỗ khác, Phùng Kiến Vũ lại không để ý tới hắn, tự nhiên cầm điện thoại của Vương Thanh chơi trò chơi, đắm chìm trong thế giới nhỏ của chính mình.
“Ai ui uy...... được rồi được rồi, ba lập tức đi xuống dưới xử lý một chút a, đừng có nháo tính khí với ba nữa, thêm một lần như vậy nữa thật dọa ba ba sợ muốn chết, một lát phải xuống ăn cơm, ba bảo đảm trong nhà sẽ vô cùng sạch sẽ, có được không?” Vương Thanh giơ tay đầu hàng, một vật trị một vật, bản thân hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ con trai bảo bối nháo tâm tình a.
_______________________________
**Kim ốc tàng kiều: nhà vàng cất người đẹp
**Đại thủy trùng liễu long vương miếu, nhất gia nhân bất nhận thức nhất gia nhân.
Tạm dịch: Lũ lụt lên trôi miếu Long Vương, người nhà mình đánh người nhà mình.
So sánh cho tình cảnh người cùng một nhà, không quen biết nhau mà xảy ra hiểu lầm.
**Tục nhân: người tầm thường, bần hàn, dung tục