Việc hợp tác với công ty Hoàn Tĩnh cũng đã tiến vào hồi kết, đánh cược giữa Lưu thị và Vương thị rốt cuộc cũng thấy được kết quả cuối cùng, Lưu thị lấy giá cả cao hơn thị trường 8% thu mua công ty Hoàn Tĩnh, cũng thuận lợi lấy được quyền lợi từ trên tay bọn họ.
Tại dạ tiệc ăn mừng, Lưu Kim Phong cười đến dương dương đắc ý, nâng ly rượu hướng về phía toàn trường, ông ta tự làm chủ gửi thiệp mời Vương Thanh đến dự, chính là muốn xem một chút biểu lộ thất ý của hắn. Thật ra thì Hoàn Tĩnh đối với Lưu thị chỗ dùng không lớn, Lưu Kim Phong cũng không có ý tứ muốn cướp địa bàn với Vương Thanh, di động truyền đến tin tức về bộ phận kỹ thuật sản phẩm điện tử này, Vương gia cũng đã sớm triển khai vào năm ngoái, hiện tại thị trường này lại đang trên đà phát triển, ông ta bất quá chỉ là muốn cùng Vương thị hợp lâu dài mà thôi.
"Chúc mừng a, Lưu tổng." Vương Thanh cùng ông ta chạm ly, biểu tình lạnh nhạt hời hợt, duy trì một loại căng thẳng lễ phép. Hắn nhìn lướt qua Lưu Phương Đình đứng cách đó không xa, hướng nàng nâng ly tỏ ý.
"Khách khí khách khí, cảm ơn Vương tổng hạ thủ lưu tình, mới để cho tôi thu được một cái tiện nghi." Lưu Kim Phong đây là điển hình được tiện nghi còn khoe mẻ, ông ta nhìn về hướng con gái mình một chút, "Thật ra thì về phía Hoàn Tĩnh tôi cũng không phải là rất am hiểu, chi bằng...... không biết Vương tổng có hứng thú cùng nhau hợp tác khai phát hay không a?"
Lưu Kim Phong nói lời này cũng phải khách khí ít phần, ông ta vốn là muốn cùng Vương gia hợp tác, tự nhiên sẽ không trực tiếp đắc tội với Vương Thanh, bên trong lời nói biểu lộ ra ý vị "tất cả đều là thương lượng tốt đẹp". Đáng tiếc Vương Thanh căn bản không để bộ dáng này của ông ta vào mắt, dựa theo tác phong thổ phỉ của lão Vương gia từ xưa đến nay truyền lại, Vương Thanh lập tức một lời cự tuyệt, "Không cần, Lưu tổng vẫn nên giữ lại từ từ nghiên cứu đi." Rất nhanh Lưu Kim Phong sẽ hiểu, thứ ông ta mua được vào tay, bất quá chỉ là một hộp quà rỗng được gói ghém đẹp đẽ mà thôi.
"Việc này......" Lưu Kim Phong bị hắn chặn miệng đến á khẩu không trả lời được, đều nói con người Vương Thanh này rất khôn ngoan, nhưng ông ta lại không nghĩ đến hắn một chút đường lui đều không lưu lại cho kẻ khác, "Vương tổng thật sự không cần suy nghĩ một chút sao?" Ông ta vội vàng nháy mắt với Lưu Phương Đình.
"Thanh ca, lại gặp mặt nữa rồi a." Lưu Phương Đình vẫn luôn chú ý động tĩnh bên này, tự nhiên phát hiện được tín hiệu cầu cứu của ba cô ta. "Hai người đang trò chuyện gì vậy? Cũng đã lâu như vậy rồi."
"Không có gì, nói một ít việc trên phương diện làm ăn mà thôi." Vương Thanh khó có được tâm tình tốt câu lên khóe miệng, từ sau sự kiện ngày của ba nhận được "lễ vật tình yêu" của con trai bảo bối, khiến cho tâm tình tốt của Vương Thanh kéo dài rất lâu, gần đây tất cả mọi người trong công ty đều biết, Vương tổng trở nên dễ nói chuyện hơn nhiều.
"Ba đang cùng Vương tổng nói chuyện hợp tác chuyện, con bé này lại tò mò, đừng có chen vào chuyện này nữa." Lưu Kim Phong cố ý hướng Lưu Phương Đình liếc liếc mắt, công phu người hát kẻ xướng của ba con hay người này quả thật không tệ.
Lưu Phương Đình rất nhanh **tâm lĩnh thần hội, vươn tay sờ lên cánh tay Vương Thanh một cái, "Thanh ca là muốn hợp tác với chúng ta sao? Đây là chuyện tốt a, không biết tôi có cơ hội được tham dự một chút không?"
"Không có, không có hợp tác." Vương Thanh mặt lạnh nhìn cánh tay của mình, bộ dáng giống như là đụng phải thứ gì đó rất bẩn, hơi cau mày, một hơi bác bỏ.
"A?! Tại sao? Có cơ hội hợp tác là chuyện tốt a. Hai nhà chúng ta có thể cường cường liên hiệp, có tiền cùng nhau kiếm, thật tốt a." Lưu Phương Đình không buông tha cơ hội, cô ta không hề chú ý đến ánh mắt của Vương Thanh dần dần trở nên lạnh lẽo.
"Chuyện sau này để sau này hãy nói đi, tôi cáo từ trước." Hắn uống hết rượu trong một hớp, trực tiếp đưa ly rỗng cho người phục vụ, hướng hai ba con Lưu gia gật đầu một cái, bước dài ra khỏi phòng yến hội. Đã đến giờ, hắn phải trở về nhà đọc truyện cổ tích cho Phùng Kiến Vũ trước khi ngủ!
Ngáp một cái, Phùng Kiến Vũ khép sách lại, bước vào phòng tắm, thay áo ngủ nằm ở trên giường, liếc mắt nhìn thời gian, đã đến giờ phải đi ngủ rồi. Nó nhắm mắt lại, đặt đầu lên gối nằm mềm mại, nhiệt độ trong phòng vừa vặn, cũng không có những tâm tình tệ hại nào khác, Phùng Kiến Vũ muốn ngủ, nhưng nó lại không ngủ được. Vương Thanh không có ở nhà, cảm giác rất không đúng, bên cạnh ít đi một người, cũng ít đi cảm giác an toàn.
Nếu đã không ngủ được, Phùng Kiến Vũ quyết định ngồi dậy, mở ra máy tính bảng bắt đầu lên mạng chơi trò chơi. Trong khoảng thời gian này Vương Thanh cho nó chơi rất nhiều trò chơi thú vị, khiến cho nó có thể thả lỏng một chút sau khi học tập. Nghe được trên hành lang truyền tới tiếng bước chân, Phùng Kiến Vũ đặt máy tính bảng xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa.
"Ba ba về rồi! Trên đường có chút kẹt xe, do tai nạn xe cộ đụng nhau trên đường." Vương Thanh cởi xuống tây trang trên người, cởi luôn nút cài áo sơ mi, vội vàng thay vào áo ngủ thoải mái. "Có nhớ ba không đó?" Hắn khom lưng hôn lên lệ chí ở khóe mắt Phùng Kiến Vũ. "Ba ba rất nhớ con a, mấy loại dạ tiệc này nhàm chán muốn chết, vẫn là ở nhà thoải mái nhất."
"Ngô......" Phùng Kiến Vũ che vị trí khóe mắt bị hắn hôn đến hồng lên, tát lên khóe miệng Vương Thanh một cái, đuổi hắn vào phòng tắm.
"Được rồi được rồi, ba lập tức đi ngay, một thân toàn mùi kỳ quái." Vương Thanh ngửi ngửi tây trang củ mình hai cái, ngoại trừ hương **nước hoa Cổ Long trên người mình ra, còn có mấy hương nước hoa lạ khác không biết bị dính từ nơi nào, cùng với mùi rượu nhàn nhạt, trộn lẫn với nhau không có được hài hòa.
"Ba nhanh đi tắm, con rất mệt." Phùng Kiến Vũ thật nhanh đánh chữ vào máy tính bảng.
"Được, ba đi ngay đây." Mới vừa uống mấy ly rượu, đầu óc Vương Thanh lúc này có chút mơ hồ, túm được Phùng Kiến Vũ lại hôn mấy cái, thừa dịp nó còn chưa có phát tính khí, vội vàng chạy vào trong phòng tắm, đem một thân đầy mùi tắm rửa sạch sẽ, chỉ còn lại mùi thơm ngát nhàn nhạt của sữa tắm.
Từ trong phòng tắm bước ra, Vương Thanh nhìn thấy Phùng Kiến Vũ ở trên giường đang thẳng tắp nhìn mình chằm chằm, "Nhìn cái gì chứ? Ba con đẹp trai quá phải không?" Hắn nhéo cằm nhỏ mượt mà của con trai.
"Hi......" Phùng Kiến Vũ cảm thấy dưới cằm nhột nhột, lập tức quay đầu đi, truyền quyển sách đang cầm trên tay qua cho Vương Thanh, chính mình qua một bên, để cho hắn lên giường nằm xuống.
"Trễ như vậy không ngủ, còn chờ ba trở lại đọc truyện cổ tích cho con sao?" Vương Thanh trong lòng ấm áp, giống như là bị nước ấm dội vào, nặng trình trịch, nóng hầm hập.
"Ân......" Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng quả thật lúc Vương Thanh không có ở nhà, nó thật sự cảm thấy rất khó ngủ. Nó đưa tay ôm lấy hông Vương Thanh, vòng tay ra sau lưng hắn nhẹ nhàng nhéo nhéo hai cái.
"Thế nào hôm nay lại ngoan như vậy? Đến, cho ba hôn hôn, nếu không ba không đọc truyện cho con nghe nữa." Vương Thanh cảm thấy có chút chơi thật vui mà, bắt lấy cằm của Phùng Kiến Vũ, từ từ liếm lên môi nó một cái, "Lần sau hôn là phải há miệng ra biết không?"
"A?" Phùng Kiến Vũ nghe không hiểu, trừng lớn hai mắt mặt mũi nghi ngờ, miệng hơi mở ra, một thoáng liền bị Vương Thanh chiếm lấy cơ hội, đầu lưỡi dò xét đi vào, mang theo hơi rượu khiến người ta mê say, hơi thở mang theo hương vị ngọt ngào nồng nàn khiến cho Phùng Kiến Vũ lâm vào mê mang, tay của nó vẫn còn khoác trên hông của Vương Thanh, nó còn có thể cảm giác được, hai cánh tay Vương Thanh đang đặt ngang hông mình càng siết chặc lại, chặc đến nỗi khiến nó sắp không thở được.
"Đây mới là hôn môi, hiểu chưa?" Vương Thanh nghe âm thanh hô hấp của nó càng lúc càng nhanh, vội vàng đem người thả ra, vỗ vỗ cái ót, mất khống chế, hắn có chút xấu hổ đỏ mặt, vội vàng mở ra sách truyện cổ tích để che giấu sự bối rối của mình. "Đến đến đến, chúng ta đọc truyện cổ tích đi."
Phùng Kiến Vũ vẫn còn đắm chìm trong nụ hôn vừa rồi, chờ nó kịp phản ứng, truyện của tích trước khi ngủ của Vương Thanh đã sớm bắt đầu, nó hận hận trợn mắt liếc một cái, nằm xuống tự mình thôi miên. Không thể cùng ba ba so đo, bởi vì không có biện pháp cùng một gã lưu manh vô lại giảng giải đạo lý!
Vương Thanh nhìn nó từ từ nhắm mắt lại, tốc độ nói chuyện của hắn cũng biến thành càng ngày càng chậm, rốt cuộc đợi đến khi Phùng Kiến Vũ hoàn toàn ngủ mất, Vương Thanh lại len lét ở trên môi nó hôn thêm mấy cái, tắt đèn ngủ, ôm đại bảo bối của hắn tiến vào mộng đẹp.
Bên kia Lưu gia vẫn chưa muốn từ bỏ ý định, Lưu Phương Đình quyết định vạch ra chủ ý muốn gả cho Vương Thanh, Lưu Kim Phong lúc nào cũng lom lom ánh mắt vào sản nghiệp của Vương thị, phận làm ba vợ không phải cũng có thể được chia "một chén súp" sao.
"Ba...... con nói như vậy có phải không tốt sao, ba cứ nhất mực không tin, trong tay chúng ta hiện giờ quả thật đang nắm giữ thẻ bài đưa ra điều kiện, nhưng là nếu Thanh ca bên kia mềm cứng rắn không chịu chấp nhận, chúng ta còn thể có biện pháp gì nữa đây?! " Lưu Phương Đình mắt thấy con vịt sắp được nấu chín mà còn muốn bay đi, bực tức giậm chân.
"Con yên tâm đi, khẳng định còn có biện pháp khác, nếu bây giờ không được...... chúng ta có thể tự mình tới cửa. Chỉ cần trong tay chúng ta vẫn còn nắm giữ Hoàn Tĩnh, sẽ không sợ Vương Thanh hắn không chịu nhả ra!" Lưu Kim Phong biểu lộ rất có lòng tin, nhưng ông ta còn chưa biết, bộ phận kỹ thuật vốn có ở Hoàn Tĩnh, hiện tại toàn bộ đã chạy hết đến Vương thị làm nhân viên kỹ thuật nghiên cứu thiết bị rồi.
"Cũng tốt, vậy không bằng tiến hành nhanh một chút đi, tránh cho đêm dài lắm mộng." Lưu Phương Đình không kịp chờ đợi muốn vào Vương gia, nôn nóng muốn ngồi vào cái ghế nãy chủ nhân của Vương gia. "Đúng rồi, ba cũng phải nên chú ý thái độ của ba một chút, chúng ta chính là muốn đi nói chuyện hợp tác, ba cũng không thể trưng ra gia thế của một vị trưởng bối như vậy, ba đừng quên, B thị vẫn là thiên hạ của Vương gia......"
"Ba biết ba biết, ba dĩ nhiên không quên, bất quá con yên tâm đi, có thể không quá mấy năm nữa, B thị sẽ phải thay hình đổi dạng rồi...... đến lúc đó, ai là lão đại còn không biết chừng nữa đây." Lưu Kim Phong uống một hớp rượu bồ đào, ông ta có thể dùng thời gian mười mấy năm ngắn ngủi mà nhanh chóng quật khởi, cũng tuyệt đối không phải hoàn toàn dựa vào vận khí đâu.
_______________________________
**Tâm lĩnh thần hội: ngầm hiểu biết
**Nước hoa Cổ Long: ( tiếng pháp: Eau de Cologne hoặc tiếng Đức: Kölnisch Wasser) là một loại mùi hương trong veo mới mẻ được hòa chế từ hoa chanh, mê điệt hương (hương thảo có tính gây kích thích), hương cỏ huân y (lavender) mà thành.
Cổ Long nước có hương thơm mới mẻ thoải mái làm người khác tỏa ra hơi thở thư thái, nồng nhiệt.
Tiêu biểu của hương nước hoa này chính là "4711 Original Eau de Cologne", ngoài ra còn có "Giovanni Maria Farina".
Tại dạ tiệc ăn mừng, Lưu Kim Phong cười đến dương dương đắc ý, nâng ly rượu hướng về phía toàn trường, ông ta tự làm chủ gửi thiệp mời Vương Thanh đến dự, chính là muốn xem một chút biểu lộ thất ý của hắn. Thật ra thì Hoàn Tĩnh đối với Lưu thị chỗ dùng không lớn, Lưu Kim Phong cũng không có ý tứ muốn cướp địa bàn với Vương Thanh, di động truyền đến tin tức về bộ phận kỹ thuật sản phẩm điện tử này, Vương gia cũng đã sớm triển khai vào năm ngoái, hiện tại thị trường này lại đang trên đà phát triển, ông ta bất quá chỉ là muốn cùng Vương thị hợp lâu dài mà thôi.
"Chúc mừng a, Lưu tổng." Vương Thanh cùng ông ta chạm ly, biểu tình lạnh nhạt hời hợt, duy trì một loại căng thẳng lễ phép. Hắn nhìn lướt qua Lưu Phương Đình đứng cách đó không xa, hướng nàng nâng ly tỏ ý.
"Khách khí khách khí, cảm ơn Vương tổng hạ thủ lưu tình, mới để cho tôi thu được một cái tiện nghi." Lưu Kim Phong đây là điển hình được tiện nghi còn khoe mẻ, ông ta nhìn về hướng con gái mình một chút, "Thật ra thì về phía Hoàn Tĩnh tôi cũng không phải là rất am hiểu, chi bằng...... không biết Vương tổng có hứng thú cùng nhau hợp tác khai phát hay không a?"
Lưu Kim Phong nói lời này cũng phải khách khí ít phần, ông ta vốn là muốn cùng Vương gia hợp tác, tự nhiên sẽ không trực tiếp đắc tội với Vương Thanh, bên trong lời nói biểu lộ ra ý vị "tất cả đều là thương lượng tốt đẹp". Đáng tiếc Vương Thanh căn bản không để bộ dáng này của ông ta vào mắt, dựa theo tác phong thổ phỉ của lão Vương gia từ xưa đến nay truyền lại, Vương Thanh lập tức một lời cự tuyệt, "Không cần, Lưu tổng vẫn nên giữ lại từ từ nghiên cứu đi." Rất nhanh Lưu Kim Phong sẽ hiểu, thứ ông ta mua được vào tay, bất quá chỉ là một hộp quà rỗng được gói ghém đẹp đẽ mà thôi.
"Việc này......" Lưu Kim Phong bị hắn chặn miệng đến á khẩu không trả lời được, đều nói con người Vương Thanh này rất khôn ngoan, nhưng ông ta lại không nghĩ đến hắn một chút đường lui đều không lưu lại cho kẻ khác, "Vương tổng thật sự không cần suy nghĩ một chút sao?" Ông ta vội vàng nháy mắt với Lưu Phương Đình.
"Thanh ca, lại gặp mặt nữa rồi a." Lưu Phương Đình vẫn luôn chú ý động tĩnh bên này, tự nhiên phát hiện được tín hiệu cầu cứu của ba cô ta. "Hai người đang trò chuyện gì vậy? Cũng đã lâu như vậy rồi."
"Không có gì, nói một ít việc trên phương diện làm ăn mà thôi." Vương Thanh khó có được tâm tình tốt câu lên khóe miệng, từ sau sự kiện ngày của ba nhận được "lễ vật tình yêu" của con trai bảo bối, khiến cho tâm tình tốt của Vương Thanh kéo dài rất lâu, gần đây tất cả mọi người trong công ty đều biết, Vương tổng trở nên dễ nói chuyện hơn nhiều.
"Ba đang cùng Vương tổng nói chuyện hợp tác chuyện, con bé này lại tò mò, đừng có chen vào chuyện này nữa." Lưu Kim Phong cố ý hướng Lưu Phương Đình liếc liếc mắt, công phu người hát kẻ xướng của ba con hay người này quả thật không tệ.
Lưu Phương Đình rất nhanh **tâm lĩnh thần hội, vươn tay sờ lên cánh tay Vương Thanh một cái, "Thanh ca là muốn hợp tác với chúng ta sao? Đây là chuyện tốt a, không biết tôi có cơ hội được tham dự một chút không?"
"Không có, không có hợp tác." Vương Thanh mặt lạnh nhìn cánh tay của mình, bộ dáng giống như là đụng phải thứ gì đó rất bẩn, hơi cau mày, một hơi bác bỏ.
"A?! Tại sao? Có cơ hội hợp tác là chuyện tốt a. Hai nhà chúng ta có thể cường cường liên hiệp, có tiền cùng nhau kiếm, thật tốt a." Lưu Phương Đình không buông tha cơ hội, cô ta không hề chú ý đến ánh mắt của Vương Thanh dần dần trở nên lạnh lẽo.
"Chuyện sau này để sau này hãy nói đi, tôi cáo từ trước." Hắn uống hết rượu trong một hớp, trực tiếp đưa ly rỗng cho người phục vụ, hướng hai ba con Lưu gia gật đầu một cái, bước dài ra khỏi phòng yến hội. Đã đến giờ, hắn phải trở về nhà đọc truyện cổ tích cho Phùng Kiến Vũ trước khi ngủ!
Ngáp một cái, Phùng Kiến Vũ khép sách lại, bước vào phòng tắm, thay áo ngủ nằm ở trên giường, liếc mắt nhìn thời gian, đã đến giờ phải đi ngủ rồi. Nó nhắm mắt lại, đặt đầu lên gối nằm mềm mại, nhiệt độ trong phòng vừa vặn, cũng không có những tâm tình tệ hại nào khác, Phùng Kiến Vũ muốn ngủ, nhưng nó lại không ngủ được. Vương Thanh không có ở nhà, cảm giác rất không đúng, bên cạnh ít đi một người, cũng ít đi cảm giác an toàn.
Nếu đã không ngủ được, Phùng Kiến Vũ quyết định ngồi dậy, mở ra máy tính bảng bắt đầu lên mạng chơi trò chơi. Trong khoảng thời gian này Vương Thanh cho nó chơi rất nhiều trò chơi thú vị, khiến cho nó có thể thả lỏng một chút sau khi học tập. Nghe được trên hành lang truyền tới tiếng bước chân, Phùng Kiến Vũ đặt máy tính bảng xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa.
"Ba ba về rồi! Trên đường có chút kẹt xe, do tai nạn xe cộ đụng nhau trên đường." Vương Thanh cởi xuống tây trang trên người, cởi luôn nút cài áo sơ mi, vội vàng thay vào áo ngủ thoải mái. "Có nhớ ba không đó?" Hắn khom lưng hôn lên lệ chí ở khóe mắt Phùng Kiến Vũ. "Ba ba rất nhớ con a, mấy loại dạ tiệc này nhàm chán muốn chết, vẫn là ở nhà thoải mái nhất."
"Ngô......" Phùng Kiến Vũ che vị trí khóe mắt bị hắn hôn đến hồng lên, tát lên khóe miệng Vương Thanh một cái, đuổi hắn vào phòng tắm.
"Được rồi được rồi, ba lập tức đi ngay, một thân toàn mùi kỳ quái." Vương Thanh ngửi ngửi tây trang củ mình hai cái, ngoại trừ hương **nước hoa Cổ Long trên người mình ra, còn có mấy hương nước hoa lạ khác không biết bị dính từ nơi nào, cùng với mùi rượu nhàn nhạt, trộn lẫn với nhau không có được hài hòa.
"Ba nhanh đi tắm, con rất mệt." Phùng Kiến Vũ thật nhanh đánh chữ vào máy tính bảng.
"Được, ba đi ngay đây." Mới vừa uống mấy ly rượu, đầu óc Vương Thanh lúc này có chút mơ hồ, túm được Phùng Kiến Vũ lại hôn mấy cái, thừa dịp nó còn chưa có phát tính khí, vội vàng chạy vào trong phòng tắm, đem một thân đầy mùi tắm rửa sạch sẽ, chỉ còn lại mùi thơm ngát nhàn nhạt của sữa tắm.
Từ trong phòng tắm bước ra, Vương Thanh nhìn thấy Phùng Kiến Vũ ở trên giường đang thẳng tắp nhìn mình chằm chằm, "Nhìn cái gì chứ? Ba con đẹp trai quá phải không?" Hắn nhéo cằm nhỏ mượt mà của con trai.
"Hi......" Phùng Kiến Vũ cảm thấy dưới cằm nhột nhột, lập tức quay đầu đi, truyền quyển sách đang cầm trên tay qua cho Vương Thanh, chính mình qua một bên, để cho hắn lên giường nằm xuống.
"Trễ như vậy không ngủ, còn chờ ba trở lại đọc truyện cổ tích cho con sao?" Vương Thanh trong lòng ấm áp, giống như là bị nước ấm dội vào, nặng trình trịch, nóng hầm hập.
"Ân......" Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng quả thật lúc Vương Thanh không có ở nhà, nó thật sự cảm thấy rất khó ngủ. Nó đưa tay ôm lấy hông Vương Thanh, vòng tay ra sau lưng hắn nhẹ nhàng nhéo nhéo hai cái.
"Thế nào hôm nay lại ngoan như vậy? Đến, cho ba hôn hôn, nếu không ba không đọc truyện cho con nghe nữa." Vương Thanh cảm thấy có chút chơi thật vui mà, bắt lấy cằm của Phùng Kiến Vũ, từ từ liếm lên môi nó một cái, "Lần sau hôn là phải há miệng ra biết không?"
"A?" Phùng Kiến Vũ nghe không hiểu, trừng lớn hai mắt mặt mũi nghi ngờ, miệng hơi mở ra, một thoáng liền bị Vương Thanh chiếm lấy cơ hội, đầu lưỡi dò xét đi vào, mang theo hơi rượu khiến người ta mê say, hơi thở mang theo hương vị ngọt ngào nồng nàn khiến cho Phùng Kiến Vũ lâm vào mê mang, tay của nó vẫn còn khoác trên hông của Vương Thanh, nó còn có thể cảm giác được, hai cánh tay Vương Thanh đang đặt ngang hông mình càng siết chặc lại, chặc đến nỗi khiến nó sắp không thở được.
"Đây mới là hôn môi, hiểu chưa?" Vương Thanh nghe âm thanh hô hấp của nó càng lúc càng nhanh, vội vàng đem người thả ra, vỗ vỗ cái ót, mất khống chế, hắn có chút xấu hổ đỏ mặt, vội vàng mở ra sách truyện cổ tích để che giấu sự bối rối của mình. "Đến đến đến, chúng ta đọc truyện cổ tích đi."
Phùng Kiến Vũ vẫn còn đắm chìm trong nụ hôn vừa rồi, chờ nó kịp phản ứng, truyện của tích trước khi ngủ của Vương Thanh đã sớm bắt đầu, nó hận hận trợn mắt liếc một cái, nằm xuống tự mình thôi miên. Không thể cùng ba ba so đo, bởi vì không có biện pháp cùng một gã lưu manh vô lại giảng giải đạo lý!
Vương Thanh nhìn nó từ từ nhắm mắt lại, tốc độ nói chuyện của hắn cũng biến thành càng ngày càng chậm, rốt cuộc đợi đến khi Phùng Kiến Vũ hoàn toàn ngủ mất, Vương Thanh lại len lét ở trên môi nó hôn thêm mấy cái, tắt đèn ngủ, ôm đại bảo bối của hắn tiến vào mộng đẹp.
Bên kia Lưu gia vẫn chưa muốn từ bỏ ý định, Lưu Phương Đình quyết định vạch ra chủ ý muốn gả cho Vương Thanh, Lưu Kim Phong lúc nào cũng lom lom ánh mắt vào sản nghiệp của Vương thị, phận làm ba vợ không phải cũng có thể được chia "một chén súp" sao.
"Ba...... con nói như vậy có phải không tốt sao, ba cứ nhất mực không tin, trong tay chúng ta hiện giờ quả thật đang nắm giữ thẻ bài đưa ra điều kiện, nhưng là nếu Thanh ca bên kia mềm cứng rắn không chịu chấp nhận, chúng ta còn thể có biện pháp gì nữa đây?! " Lưu Phương Đình mắt thấy con vịt sắp được nấu chín mà còn muốn bay đi, bực tức giậm chân.
"Con yên tâm đi, khẳng định còn có biện pháp khác, nếu bây giờ không được...... chúng ta có thể tự mình tới cửa. Chỉ cần trong tay chúng ta vẫn còn nắm giữ Hoàn Tĩnh, sẽ không sợ Vương Thanh hắn không chịu nhả ra!" Lưu Kim Phong biểu lộ rất có lòng tin, nhưng ông ta còn chưa biết, bộ phận kỹ thuật vốn có ở Hoàn Tĩnh, hiện tại toàn bộ đã chạy hết đến Vương thị làm nhân viên kỹ thuật nghiên cứu thiết bị rồi.
"Cũng tốt, vậy không bằng tiến hành nhanh một chút đi, tránh cho đêm dài lắm mộng." Lưu Phương Đình không kịp chờ đợi muốn vào Vương gia, nôn nóng muốn ngồi vào cái ghế nãy chủ nhân của Vương gia. "Đúng rồi, ba cũng phải nên chú ý thái độ của ba một chút, chúng ta chính là muốn đi nói chuyện hợp tác, ba cũng không thể trưng ra gia thế của một vị trưởng bối như vậy, ba đừng quên, B thị vẫn là thiên hạ của Vương gia......"
"Ba biết ba biết, ba dĩ nhiên không quên, bất quá con yên tâm đi, có thể không quá mấy năm nữa, B thị sẽ phải thay hình đổi dạng rồi...... đến lúc đó, ai là lão đại còn không biết chừng nữa đây." Lưu Kim Phong uống một hớp rượu bồ đào, ông ta có thể dùng thời gian mười mấy năm ngắn ngủi mà nhanh chóng quật khởi, cũng tuyệt đối không phải hoàn toàn dựa vào vận khí đâu.
_______________________________
**Tâm lĩnh thần hội: ngầm hiểu biết
**Nước hoa Cổ Long: ( tiếng pháp: Eau de Cologne hoặc tiếng Đức: Kölnisch Wasser) là một loại mùi hương trong veo mới mẻ được hòa chế từ hoa chanh, mê điệt hương (hương thảo có tính gây kích thích), hương cỏ huân y (lavender) mà thành.
Cổ Long nước có hương thơm mới mẻ thoải mái làm người khác tỏa ra hơi thở thư thái, nồng nhiệt.
Tiêu biểu của hương nước hoa này chính là "4711 Original Eau de Cologne", ngoài ra còn có "Giovanni Maria Farina".