Vương Thanh mang theo bánh ngọt phô mai về nhà, bánh ngọt mê người quả nhiên dễ dàng hấp dẫn lực chú ý của Phùng Kiến Vũ, "Hôn một cái, hôn một cái thì lập tức cho con ăn! " Vương Thanh điểm điểm lên môi mình, làm xong việc chuẩn bị chiếm tiện nghi.
"Ngô......" Phùng Kiến Vũ đã ngửi thấy hương kem hấp dẫn tản mát ra từ cái hộp, nó ngước mắt nhìn Vương Thanh một chút, lại nhìn một chút bánh ngọt, kiên định xoay người, nó biết, chắc chắn sẽ không phải chỉ là hôn hôn đơn giản như vậy...... Từ lần trước Vương Thanh nửa say mơ hồ, cùng nó hôn môi, hắn liền yêu thích thỉnh thoảng lôi kéo nó muốn trao đổi mùi vị trong miệng một chút. Phùng Kiến Vũ không thể nói là ghét, nhưng nó luôn cảm thấy việc này quá không được tự nhiên.
"Con thế nào mà làm như vậy được a! Ba ba cố ý chạy đi mua cho con đó, dù gì cũng phải thử một chút đi...... Con nhìn thử đi, bánh ngọt cũng muốn mất hứng rồi, bởi vì con không muốn ăn nó! " Vương Thanh thật là càng sống càng trẻ hóa, có Phùng Kiến Vũ ở bên người, hắn hoàn toàn không cần bận tâm hình tượng của mình, chỉ muốn cùng nó, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau nháo loạn.
"Ách......" Phùng Kiến Vũ liếc mắt nhìn về phía cái bánh ngọt bị nghe nói là "mất hứng", lấy tay gõ lên hộp hai cái, sau đó nắp hộp trong suốt mở ra, bánh ngọt màu vàng nhạt mê người, không phải là nó không muốn ăn, mà là nó biết rõ hậu quả sau khi ăn bánh ngọt a! Nó quan sát Vương Thanh một chút, lại chỉ chỉ môi của mình, phía trên có một cái lỗ, mới vừa kết da non.
"Thật xin lỗi, ba bảo đảm không cắn con nữa! Là ba ba không tốt, lần trước...... có chút quá đáng rồi." Vương Thanh gãi gãi đầu, mấy ngày trước có được cơ hội khiến Phùng Kiến Vũ cùng mình tiếp tục hôn môi, hôn quá mức dùng tình, sơ ý một chút, trực tiếp cắn nát môi của nó.
"Ân............" Phùng Kiến Vũ nâng cằm suy tư một hồi, đến tột cùng bánh ngọt quan trọng hơn, hay là môi của mình quan trọng hơn...... Suy nghĩ thật lâu, tiết tháo mới là quan trọng nhất. Nó lập tức cự tuyệt cám dỗ của bánh ngọt, trực tiếp đẩy cả người Vương Thanh đang cầm bánh ngọt ra ngoài. Không thể tiếp tục như vậy nữa nha, thật là càng ngày càng quá đáng rồi đó! Phùng Kiến Vũ đỏ mặt dựa lưng vào cửa, nào có người ba ba nào lại đối với con trai mình như vậy?! Chuyện này quá mức không bình thường......
"Ai dô...... ba biết rồi, sau khi ăn cơm tối ba sẽ cho con ăn nha?" Vương Thanh một mặt bất đắc dĩ, chính hắn hình như quả thật cũng có điểm quá đáng, nhưng hắn đã càng ngày càng không quản được tim của mình nữa rồi.
Cuối cùng Phùng Kiến Vũ vẫn ăn được bánh ngọt, nhưng trước khi đi ngủ Vương Thanh vẫn đem môi của nó hôn đến sưng lên......
Sáng sớm đến công ty, Vương Thanh nhìn mọi người xung quanh đang xúm lại xì xào bàn tán, "Các người làm cái gì ở đây vậy?! Không đi làm việc sao? Không cần tiền lương nữa phải không! "
"Không phải...... ông chủ......" Cất tiếng nói là một cô gái mới vừa vào làm việc không lâu, nghé con mới sinh thì không biết sợ cọp, vội vàng vươn tay ra, "Vương tổng, ngài xem cái này đi! " Nàng đem tờ báo sáng nay đưa qua cho Vương Thanh.
"Nga?! " Vương Thanh liếc mắt nhìn phía trên tựa đề nội dung, lại là tiêu đề bát quái, trang bìa lại là hình của mình, chuyện này là có người đến chụp trộm cuộc gặp mặt hôm qua của hắn và Lưu Phương Đình, qua loa xem xong hết nội dung, "A...... tôi khi nào thì muốn kết hôn a......" Loại tin tức này hắn đã thấy có quái hay không.
Vương Thanh đã độc thân nhiều năm, tin đồn về việc hắn muốn kết hôn tựa hồ vẫn luôn có, cách mỗi một năm sẽ lại nhiều thêm mấy cái. Nhưng tình huống lần này tựa hồ có chút bất đồng, hắn cùng Lưu Phương Đình bất quá chỉ là tạm thời mới quyết định muốn gặp mặt một chút, tại sao lại có thể có người chụp lén được?! Mấy lời đồn đãi trước kia chẳng qua cũng chỉ là lời đồn đãi, cũng không trực tiếp có chứng cớ gì. Tin tức lần này lại có hình Lưu Phương Đình đang nắm tay hắn, nếu không nhìn kỹ, thật sự cho rằng hai người trong hình là đang ý vị thâm tình nhìn thẳng vào mắt nhau.
"Cảm ơn a, cái này ta sẽ mang theo." Vương Thanh kẹp tờ báo đi vào thang máy, trực giác của hắn tự nói với mình, chuyện này nhất quyết không có đơn giản như vậy.
"Ông chủ, ngài gọi tôi." Ngô Kỳ bước vào phòng làm việc của Vương Thanh, liền nhìn hắn bày một mặt xám xịt, chân mày nhíu chặc đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi.
"Giúp ta điều tra một chút, người chụp hình hôm qua là ai." Vương Thanh tiện tay ném tờ báo đến trong ngực Ngô Kỳ, "Cậu đọc xem, có thể nhìn ra được điều gì không ổn hay không?"
"Cái này...... chọn góc độ thật sự không tệ...... quả thật có cái gì không đúng mà...... cũng không giống như là bấm máy ổn định, chụp tốc độ là khẳng định, ngài tuyệt đối không thể nào cùng Lưu Phương Đình tay cầm tay ngồi cùng nhau như vậy...... xem ra là có người cố ý?" Góc độ như vậy, tất nhiên là chuyện đã chọn xong ngay từ đầu, Ngô Kỳ ngẫm nghĩ, "Lưu Phương Đình sai khiến người khác làm?! "
"Đúng vậy, ta cũng nghĩ là như vậy. Chiều hôm qua lúc cô ta đột nhiên gọi điện thoại cho ta, ta cũng cảm giác được có cái gì không đúng. Vốn là không muốn đi, nhưng nghe cô ta nói bánh ngọt ở nơi đó không tệ, ta lập tức muốn chạy đến thử một chút, có thể mang về cho Hiểu Vũ...... không nghĩ đến đây lại là kế sách của cô ta! " Vương Thanh ngẫm nghĩ, thật ra bất quá chỉ là suy nghĩ tạm thời mà thôi. Mà hắn nghĩ tới nghĩ lui một hồi lâu, làm sao sẽ có tấm hình này tồn tại, cũng chỉ có thể là có người bàn bạc trước đem hết thảy bố trí xong xuôi từ đầu rồi đi.
"Tôi đã biết, phía Lưu Kim Phong đã phát hiện Hoàn Tĩnh có điều không đúng, đoán chừng sẽ phải cẩn thận điều tra, nhất định sẽ tra được bên phía chúng ta, đào bẫy rập cho ông ta nhảy vào, rõ ràng là có ý bất thiện." Ngô Kỳ đem tờ báo nhét vào túi, "Chuyện này tôi sẽ tự mình đi tra! Bất quá...... Hiểu Vũ thiếu gia bên kia...... nếu thiếu gia biết được thì làm sao bây giờ?"
"Ân, chuyện này ta sẽ cùng nó giải thích, nó là con ta, dĩ nhiên là càng phải tin tưởng ta, mà không phải là một phần bát quái của một tờ báo nào." Vương Thanh lắc lắc đầu, thật ra thì trong lòng hắn cũng không thể nào chắc được Phùng Kiến Vũ đến tột cùng có thể lại cùng mình nháo loạn hay không......"Bỏ đi, cậu trước đi điều tra việc này đi, ta muốn biết đến tột cùng là người nào mướn hắn ta đến chụp trộm hình."
"Được, tôi sẽ nhanh chóng xử lí." Ngô Kỳ gật đầu một cái, bước nhanh ra khỏi phòng làm việc của Vương Thanh. Người phụ nữ của Lưu thị tồn tại chẳng qua cũng giống như là con muỗi, vẫn nên càng mau chóng đập chết thì càng tốt, nếu không chỉ cần nghe được âm thanh "ong ong" cũng đã đủ phiền người.
Vương Thanh hai tay chống cằm, đối với cha con Lưu gia không ngừng một lần lại một lần tính toán, hắn đã nhẫn nại đến mấy lần, nếu như lần này là sự thật, như vậy...... A, Lưu Kim Phong, đừng trách tôi vì sao lòng dạ độc ác. Mọi việc đều có chừng mực, liên tục vượt giới hạn, chỉ biết là càng khiến cho Vương Thanh càng muốn **trảm thảo trừ căn.
Lưu gia bên này cũng đã xem được tờ báo, toà soạn vốn có cổ phần của nhà bọn họ, cả đêm soạn tin tức viết lên trang bìa, tự nhiên không phải là việc khó gì.
"Ba, con nghĩ lúc này chúng ta nên thu liễm một chút, mông cọp cũng không phải là để tùy tiện sờ a. Nếu cố chấp sờ nữa, chúng ta xem như là mất mạng." Lưu Phương Đình nhớ đến ngày hôm qua, trong lòng như cũ vẫn còn sợ hãi, ánh mắt của Vương Thanh thủy chung hướng về thức ăn phía trên bàn, nhìn cũng không thèm nhìn mình, khoảnh khắc khi mình đụng tay hắn, trong ánh mắt thật sự còn mang theo hàn quang.
"Con chính là nhát gan! Ba con năm đó nếu không phải là không sợ trời không sợ đất, có thể tạo dựng nên phần sự nghiệp này sao?! Con chỉ cần an tâm đi, chờ đợi gả đến Vương gia, làm Vương phu nhân đi! " Lưu Kim Phong đối với chuyện này dường như đã có dự liệu trước, ông ta mở ra điện thoại, trực tiếp gọi đến cho Vương Thanh.
Mắt thấy Lưu Kim Phong điện thoại đến, Vương Thanh chán ghét ném điện thoại qua một bên, chờ tiếng chuông ngừng lại, lại trực tiếp tắt âm, lười đến không thèm nói lý với cha con nhà này. Nhưng Lưu Kim Phong vẫn ngoan cố không chịu từ bỏ, liên tục gọi đến năm sáu lần, đều không có người nhận, trực tiếp gọi điện thoại đến bên Ngô Kỳ.
Ngô Kỳ liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, phản ứng đầu tiên cùng Vương Thanh giống nhau như đúc, trực tiếp tắt âm, đặt điện thoại qua nơi khác, mắt không thấy, tâm không phiền. Nhưng bọn họ lại không nghĩ đến, Lưu Kim Phong lại cố chấp như thế, điện thoại di động của hai người không gọi được, ông ta lại gọi đến điện thoại trong công ty. Vương Thanh thấy điện thoại trong phòng làm việc của mình reo không ngừng, suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định rút ra dây truyền. Nhưng Ngô Kỳ lại không được may mắn như thế, anh không có rút dây truyền ra, trong nháy mắt điện thoại vừa reo lên, anh điều kiện phản xạ ngay lập tức tiếp nhận, bất quá vừa nhân liền hối hận.
"Thư ký Ngô, cậu hôm nay tính toán cùng Vương tổng chơi đùa hay sao mà lại hoàn toàn biến mất vậy?" Giọng của Lưu Kim Phong có chút không được tốt, cũng dễ hiểu thôi vì bản thân một mực gọi điện thoại mà lại không tìm được người, là ai cũng sẽ cảm thấy bực bội vô cùng.
"Xin lỗi, tôi mới vừa cùng Vương tổng đi ra ngoài một chút, vừa mới trở về phòng làm việc, liền nhận được điện thoại của Lưu tổng, điện thoại di động của chúng tôi đều tắt âm, nên không thể kịp thời phát hiện cuộc gọi của ngài." Giọng của Ngô Kỳ vô cùng bình thản giống như không hề có chuyện gì xảy ra, giống như là đang tường thuật dự báo thời tiết, không hề có một chút phập phồng.
"Cậu...... cậu kêu Vương tổng của mấy người trả lời điện thoại của tôi! Tôi vừa gọi điện thoại phòng làm việc của cậu ta, thế nào đột nhiên liền cắt đứt?! Gọi lần nữa thì lại không còn tín hiệu." Nếu Lưu Kim Phong biết được Vương Thanh rút ra dây truyền, đoán chừng sẽ giận đến điên luôn.
"Được, tôi đi ngay đây, có thể điện thoại xảy ra chút vấn đề, tôi sẽ tìm người đến kiểm tra lại." Ngô Kỳ nói xong, nghe bên kia không còn động tĩnh gì nữa, trực tiếp dập máy.
".................." Lưu Kim Phong thấy chính mình bị cắt đứt điện thoại, giận đến căn bản nói không ra lời, tên Vương Thanh và Ngô Kỳ này, thật là cùng một dạng khó đối phó!!!
Ngô Kỳ cũng không có hành động, mà ở trong phòng làm việc đem sự tình nằm trên đỉnh đầu của mình xử lý xong hết, mới nhớ đến cần phải đến phòng làm việc của Vương Thanh một chuyến. "Ông chủ, Lưu tổng gọi điện thoại đến chỗ của tôi, ước chừng là lúc khoảng mười giờ hai mươi phút."
"Được, ta biết rồi, một lát ta sẽ gọi lại cho ông ta. Cứ nói là có người đang giúp ta sửa điện thoại đi." Vương Thanh và Ngô Kỳ vẫn rất có ăn ý, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều hiểu.
Cho đến lúc Lưu Kim Phong ăn hết bữa trưa, thì mới nhận được cuộc gọi trả lời muộn từ Vương Thanh. "Vương tổng, cuối cùng ngài đã có thời gian gọi lại cho tôi một cuộc điện thoại rồi đi...... ngài thì đầu tắc mặt tối, tôi đây ngược lại hình như đang quá rãnh rỗi hơn ngài rồi."
"Ân, đúng là có chút bận." Vương Thanh nghĩ cũng không thèm nghĩ, có thể điện đến vô số cuộc điện thoại như vậy, không phải là rỗi rãnh đến lên mốc thì là cái gì?! "Không biết ngài tìm tôi là có chuyện gì? Thư ký Lưu mới vừa nói với tôi, điện thoại di động tôi đặt trong phòng làm việc, điện thoại phòng làm việc lại bị hư, mới vừa có người đến sửa lại." Hiện tại hắn chính là đang dùng điện thoại phòng làm việc gọi lại.
Bất kể Vương Thanh nói thật hay giả, Lưu Kim Phong đang tức đến phun khói cũng phải nhịn xuống, ông ta bây giờ bị Vương Thanh làm cho tức đến không biết tiếp theo nên nói cái gì. "Vương tổng, tôi đã xem báo hôm nay, không biết ngài có thể cho tôi một lời giải thích được không?" Thứ ông ta nói đến chính là tờ báo bát quái sáng nay.
"A? Báo? Báo gì a?" Dù hiểu rõ nhưng phải giả hồ đồ! Vương Thanh quyết cùng ông ta cân não, xem ai là người có thể cười đến cuối cùng. Dù sao tuổi hắn cũng không lớn, cũng sẽ không bị tức đến trúng gió phải vào bệnh viện.
"Hôm...... hôm nay Hoàn Thành nhật báo! Trang bìa là hình cậu và con gái của tôi! Cậu còn cùng nó nắm tay lôi kéo! Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì!!! " Lưu Kim Phong rốt cuộc không kềm chế được nữa, hôm nay kiên nhẫn của ông ta dần dần bị tiêu hao sạch sẽ, chỉ còn dư lại một lão thô dân tức giận đỏ mặt.
"Ân? Hoàn Thành nhật báo?! Đó là loại báo gì a? Từ trước đến nay tôi không đọc loại báo này, còn về việc liên quan đến tấm hình gì đó thì tôi thật sự hiện giờ không có biện pháp trả lời chắc chắn với ngài. Một lát nữa tôi sẽ gọi thư ký Ngô đi ra ngoài mua một một tờ về, đến lúc đó chúng ta hãy nói tiếp." Chiêu thái cực này Vương Thanh đánh vô cùng tốt, dù sao xem loại báo này cũng không phù hợp thân phận hiện tại của hắn, không bằng trực tiếp làm bộ cái gì cũng không có phát sinh. "Bất quá Lưu tổng cũng thật là có nhã hứng, tôi hoàn toàn không biết đến những loại báo này, đến tột cùng ngài là từ nơi nào biết được vậy?"
"Cậu...... cậu đừng quan tâm đến việc này! Dù sao cậu vẫn phải cấp cho tôi một câu trả lời tử tế! " Lưu Kim Phong tức giận cúp điện thoại, ngồi ở trên ghế sa lông thở mạnh, ý của Vương Thanh mới vừa rồi không phải là chửi ông ta nhàn rỗi không có chuyện gì làm mới rước thêm phiền toái vào người sao?!
Cúp điện thoại, Vương Thanh tâm tình cực tốt cười thành tiếng, lên mạng bắt đầu chơi trò chơi, gần đây hắn thường nhìn thấy Phùng Kiến Vũ chơi cũng không tệ lắm, khiến cho hắn cũng có hứng thú.
_______________________________
**Trảm thảo trừ căn: diệt cỏ tận gốc
undefined
"Ngô......" Phùng Kiến Vũ đã ngửi thấy hương kem hấp dẫn tản mát ra từ cái hộp, nó ngước mắt nhìn Vương Thanh một chút, lại nhìn một chút bánh ngọt, kiên định xoay người, nó biết, chắc chắn sẽ không phải chỉ là hôn hôn đơn giản như vậy...... Từ lần trước Vương Thanh nửa say mơ hồ, cùng nó hôn môi, hắn liền yêu thích thỉnh thoảng lôi kéo nó muốn trao đổi mùi vị trong miệng một chút. Phùng Kiến Vũ không thể nói là ghét, nhưng nó luôn cảm thấy việc này quá không được tự nhiên.
"Con thế nào mà làm như vậy được a! Ba ba cố ý chạy đi mua cho con đó, dù gì cũng phải thử một chút đi...... Con nhìn thử đi, bánh ngọt cũng muốn mất hứng rồi, bởi vì con không muốn ăn nó! " Vương Thanh thật là càng sống càng trẻ hóa, có Phùng Kiến Vũ ở bên người, hắn hoàn toàn không cần bận tâm hình tượng của mình, chỉ muốn cùng nó, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau nháo loạn.
"Ách......" Phùng Kiến Vũ liếc mắt nhìn về phía cái bánh ngọt bị nghe nói là "mất hứng", lấy tay gõ lên hộp hai cái, sau đó nắp hộp trong suốt mở ra, bánh ngọt màu vàng nhạt mê người, không phải là nó không muốn ăn, mà là nó biết rõ hậu quả sau khi ăn bánh ngọt a! Nó quan sát Vương Thanh một chút, lại chỉ chỉ môi của mình, phía trên có một cái lỗ, mới vừa kết da non.
"Thật xin lỗi, ba bảo đảm không cắn con nữa! Là ba ba không tốt, lần trước...... có chút quá đáng rồi." Vương Thanh gãi gãi đầu, mấy ngày trước có được cơ hội khiến Phùng Kiến Vũ cùng mình tiếp tục hôn môi, hôn quá mức dùng tình, sơ ý một chút, trực tiếp cắn nát môi của nó.
"Ân............" Phùng Kiến Vũ nâng cằm suy tư một hồi, đến tột cùng bánh ngọt quan trọng hơn, hay là môi của mình quan trọng hơn...... Suy nghĩ thật lâu, tiết tháo mới là quan trọng nhất. Nó lập tức cự tuyệt cám dỗ của bánh ngọt, trực tiếp đẩy cả người Vương Thanh đang cầm bánh ngọt ra ngoài. Không thể tiếp tục như vậy nữa nha, thật là càng ngày càng quá đáng rồi đó! Phùng Kiến Vũ đỏ mặt dựa lưng vào cửa, nào có người ba ba nào lại đối với con trai mình như vậy?! Chuyện này quá mức không bình thường......
"Ai dô...... ba biết rồi, sau khi ăn cơm tối ba sẽ cho con ăn nha?" Vương Thanh một mặt bất đắc dĩ, chính hắn hình như quả thật cũng có điểm quá đáng, nhưng hắn đã càng ngày càng không quản được tim của mình nữa rồi.
Cuối cùng Phùng Kiến Vũ vẫn ăn được bánh ngọt, nhưng trước khi đi ngủ Vương Thanh vẫn đem môi của nó hôn đến sưng lên......
Sáng sớm đến công ty, Vương Thanh nhìn mọi người xung quanh đang xúm lại xì xào bàn tán, "Các người làm cái gì ở đây vậy?! Không đi làm việc sao? Không cần tiền lương nữa phải không! "
"Không phải...... ông chủ......" Cất tiếng nói là một cô gái mới vừa vào làm việc không lâu, nghé con mới sinh thì không biết sợ cọp, vội vàng vươn tay ra, "Vương tổng, ngài xem cái này đi! " Nàng đem tờ báo sáng nay đưa qua cho Vương Thanh.
"Nga?! " Vương Thanh liếc mắt nhìn phía trên tựa đề nội dung, lại là tiêu đề bát quái, trang bìa lại là hình của mình, chuyện này là có người đến chụp trộm cuộc gặp mặt hôm qua của hắn và Lưu Phương Đình, qua loa xem xong hết nội dung, "A...... tôi khi nào thì muốn kết hôn a......" Loại tin tức này hắn đã thấy có quái hay không.
Vương Thanh đã độc thân nhiều năm, tin đồn về việc hắn muốn kết hôn tựa hồ vẫn luôn có, cách mỗi một năm sẽ lại nhiều thêm mấy cái. Nhưng tình huống lần này tựa hồ có chút bất đồng, hắn cùng Lưu Phương Đình bất quá chỉ là tạm thời mới quyết định muốn gặp mặt một chút, tại sao lại có thể có người chụp lén được?! Mấy lời đồn đãi trước kia chẳng qua cũng chỉ là lời đồn đãi, cũng không trực tiếp có chứng cớ gì. Tin tức lần này lại có hình Lưu Phương Đình đang nắm tay hắn, nếu không nhìn kỹ, thật sự cho rằng hai người trong hình là đang ý vị thâm tình nhìn thẳng vào mắt nhau.
"Cảm ơn a, cái này ta sẽ mang theo." Vương Thanh kẹp tờ báo đi vào thang máy, trực giác của hắn tự nói với mình, chuyện này nhất quyết không có đơn giản như vậy.
"Ông chủ, ngài gọi tôi." Ngô Kỳ bước vào phòng làm việc của Vương Thanh, liền nhìn hắn bày một mặt xám xịt, chân mày nhíu chặc đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi.
"Giúp ta điều tra một chút, người chụp hình hôm qua là ai." Vương Thanh tiện tay ném tờ báo đến trong ngực Ngô Kỳ, "Cậu đọc xem, có thể nhìn ra được điều gì không ổn hay không?"
"Cái này...... chọn góc độ thật sự không tệ...... quả thật có cái gì không đúng mà...... cũng không giống như là bấm máy ổn định, chụp tốc độ là khẳng định, ngài tuyệt đối không thể nào cùng Lưu Phương Đình tay cầm tay ngồi cùng nhau như vậy...... xem ra là có người cố ý?" Góc độ như vậy, tất nhiên là chuyện đã chọn xong ngay từ đầu, Ngô Kỳ ngẫm nghĩ, "Lưu Phương Đình sai khiến người khác làm?! "
"Đúng vậy, ta cũng nghĩ là như vậy. Chiều hôm qua lúc cô ta đột nhiên gọi điện thoại cho ta, ta cũng cảm giác được có cái gì không đúng. Vốn là không muốn đi, nhưng nghe cô ta nói bánh ngọt ở nơi đó không tệ, ta lập tức muốn chạy đến thử một chút, có thể mang về cho Hiểu Vũ...... không nghĩ đến đây lại là kế sách của cô ta! " Vương Thanh ngẫm nghĩ, thật ra bất quá chỉ là suy nghĩ tạm thời mà thôi. Mà hắn nghĩ tới nghĩ lui một hồi lâu, làm sao sẽ có tấm hình này tồn tại, cũng chỉ có thể là có người bàn bạc trước đem hết thảy bố trí xong xuôi từ đầu rồi đi.
"Tôi đã biết, phía Lưu Kim Phong đã phát hiện Hoàn Tĩnh có điều không đúng, đoán chừng sẽ phải cẩn thận điều tra, nhất định sẽ tra được bên phía chúng ta, đào bẫy rập cho ông ta nhảy vào, rõ ràng là có ý bất thiện." Ngô Kỳ đem tờ báo nhét vào túi, "Chuyện này tôi sẽ tự mình đi tra! Bất quá...... Hiểu Vũ thiếu gia bên kia...... nếu thiếu gia biết được thì làm sao bây giờ?"
"Ân, chuyện này ta sẽ cùng nó giải thích, nó là con ta, dĩ nhiên là càng phải tin tưởng ta, mà không phải là một phần bát quái của một tờ báo nào." Vương Thanh lắc lắc đầu, thật ra thì trong lòng hắn cũng không thể nào chắc được Phùng Kiến Vũ đến tột cùng có thể lại cùng mình nháo loạn hay không......"Bỏ đi, cậu trước đi điều tra việc này đi, ta muốn biết đến tột cùng là người nào mướn hắn ta đến chụp trộm hình."
"Được, tôi sẽ nhanh chóng xử lí." Ngô Kỳ gật đầu một cái, bước nhanh ra khỏi phòng làm việc của Vương Thanh. Người phụ nữ của Lưu thị tồn tại chẳng qua cũng giống như là con muỗi, vẫn nên càng mau chóng đập chết thì càng tốt, nếu không chỉ cần nghe được âm thanh "ong ong" cũng đã đủ phiền người.
Vương Thanh hai tay chống cằm, đối với cha con Lưu gia không ngừng một lần lại một lần tính toán, hắn đã nhẫn nại đến mấy lần, nếu như lần này là sự thật, như vậy...... A, Lưu Kim Phong, đừng trách tôi vì sao lòng dạ độc ác. Mọi việc đều có chừng mực, liên tục vượt giới hạn, chỉ biết là càng khiến cho Vương Thanh càng muốn **trảm thảo trừ căn.
Lưu gia bên này cũng đã xem được tờ báo, toà soạn vốn có cổ phần của nhà bọn họ, cả đêm soạn tin tức viết lên trang bìa, tự nhiên không phải là việc khó gì.
"Ba, con nghĩ lúc này chúng ta nên thu liễm một chút, mông cọp cũng không phải là để tùy tiện sờ a. Nếu cố chấp sờ nữa, chúng ta xem như là mất mạng." Lưu Phương Đình nhớ đến ngày hôm qua, trong lòng như cũ vẫn còn sợ hãi, ánh mắt của Vương Thanh thủy chung hướng về thức ăn phía trên bàn, nhìn cũng không thèm nhìn mình, khoảnh khắc khi mình đụng tay hắn, trong ánh mắt thật sự còn mang theo hàn quang.
"Con chính là nhát gan! Ba con năm đó nếu không phải là không sợ trời không sợ đất, có thể tạo dựng nên phần sự nghiệp này sao?! Con chỉ cần an tâm đi, chờ đợi gả đến Vương gia, làm Vương phu nhân đi! " Lưu Kim Phong đối với chuyện này dường như đã có dự liệu trước, ông ta mở ra điện thoại, trực tiếp gọi đến cho Vương Thanh.
Mắt thấy Lưu Kim Phong điện thoại đến, Vương Thanh chán ghét ném điện thoại qua một bên, chờ tiếng chuông ngừng lại, lại trực tiếp tắt âm, lười đến không thèm nói lý với cha con nhà này. Nhưng Lưu Kim Phong vẫn ngoan cố không chịu từ bỏ, liên tục gọi đến năm sáu lần, đều không có người nhận, trực tiếp gọi điện thoại đến bên Ngô Kỳ.
Ngô Kỳ liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, phản ứng đầu tiên cùng Vương Thanh giống nhau như đúc, trực tiếp tắt âm, đặt điện thoại qua nơi khác, mắt không thấy, tâm không phiền. Nhưng bọn họ lại không nghĩ đến, Lưu Kim Phong lại cố chấp như thế, điện thoại di động của hai người không gọi được, ông ta lại gọi đến điện thoại trong công ty. Vương Thanh thấy điện thoại trong phòng làm việc của mình reo không ngừng, suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định rút ra dây truyền. Nhưng Ngô Kỳ lại không được may mắn như thế, anh không có rút dây truyền ra, trong nháy mắt điện thoại vừa reo lên, anh điều kiện phản xạ ngay lập tức tiếp nhận, bất quá vừa nhân liền hối hận.
"Thư ký Ngô, cậu hôm nay tính toán cùng Vương tổng chơi đùa hay sao mà lại hoàn toàn biến mất vậy?" Giọng của Lưu Kim Phong có chút không được tốt, cũng dễ hiểu thôi vì bản thân một mực gọi điện thoại mà lại không tìm được người, là ai cũng sẽ cảm thấy bực bội vô cùng.
"Xin lỗi, tôi mới vừa cùng Vương tổng đi ra ngoài một chút, vừa mới trở về phòng làm việc, liền nhận được điện thoại của Lưu tổng, điện thoại di động của chúng tôi đều tắt âm, nên không thể kịp thời phát hiện cuộc gọi của ngài." Giọng của Ngô Kỳ vô cùng bình thản giống như không hề có chuyện gì xảy ra, giống như là đang tường thuật dự báo thời tiết, không hề có một chút phập phồng.
"Cậu...... cậu kêu Vương tổng của mấy người trả lời điện thoại của tôi! Tôi vừa gọi điện thoại phòng làm việc của cậu ta, thế nào đột nhiên liền cắt đứt?! Gọi lần nữa thì lại không còn tín hiệu." Nếu Lưu Kim Phong biết được Vương Thanh rút ra dây truyền, đoán chừng sẽ giận đến điên luôn.
"Được, tôi đi ngay đây, có thể điện thoại xảy ra chút vấn đề, tôi sẽ tìm người đến kiểm tra lại." Ngô Kỳ nói xong, nghe bên kia không còn động tĩnh gì nữa, trực tiếp dập máy.
".................." Lưu Kim Phong thấy chính mình bị cắt đứt điện thoại, giận đến căn bản nói không ra lời, tên Vương Thanh và Ngô Kỳ này, thật là cùng một dạng khó đối phó!!!
Ngô Kỳ cũng không có hành động, mà ở trong phòng làm việc đem sự tình nằm trên đỉnh đầu của mình xử lý xong hết, mới nhớ đến cần phải đến phòng làm việc của Vương Thanh một chuyến. "Ông chủ, Lưu tổng gọi điện thoại đến chỗ của tôi, ước chừng là lúc khoảng mười giờ hai mươi phút."
"Được, ta biết rồi, một lát ta sẽ gọi lại cho ông ta. Cứ nói là có người đang giúp ta sửa điện thoại đi." Vương Thanh và Ngô Kỳ vẫn rất có ăn ý, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều hiểu.
Cho đến lúc Lưu Kim Phong ăn hết bữa trưa, thì mới nhận được cuộc gọi trả lời muộn từ Vương Thanh. "Vương tổng, cuối cùng ngài đã có thời gian gọi lại cho tôi một cuộc điện thoại rồi đi...... ngài thì đầu tắc mặt tối, tôi đây ngược lại hình như đang quá rãnh rỗi hơn ngài rồi."
"Ân, đúng là có chút bận." Vương Thanh nghĩ cũng không thèm nghĩ, có thể điện đến vô số cuộc điện thoại như vậy, không phải là rỗi rãnh đến lên mốc thì là cái gì?! "Không biết ngài tìm tôi là có chuyện gì? Thư ký Lưu mới vừa nói với tôi, điện thoại di động tôi đặt trong phòng làm việc, điện thoại phòng làm việc lại bị hư, mới vừa có người đến sửa lại." Hiện tại hắn chính là đang dùng điện thoại phòng làm việc gọi lại.
Bất kể Vương Thanh nói thật hay giả, Lưu Kim Phong đang tức đến phun khói cũng phải nhịn xuống, ông ta bây giờ bị Vương Thanh làm cho tức đến không biết tiếp theo nên nói cái gì. "Vương tổng, tôi đã xem báo hôm nay, không biết ngài có thể cho tôi một lời giải thích được không?" Thứ ông ta nói đến chính là tờ báo bát quái sáng nay.
"A? Báo? Báo gì a?" Dù hiểu rõ nhưng phải giả hồ đồ! Vương Thanh quyết cùng ông ta cân não, xem ai là người có thể cười đến cuối cùng. Dù sao tuổi hắn cũng không lớn, cũng sẽ không bị tức đến trúng gió phải vào bệnh viện.
"Hôm...... hôm nay Hoàn Thành nhật báo! Trang bìa là hình cậu và con gái của tôi! Cậu còn cùng nó nắm tay lôi kéo! Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì!!! " Lưu Kim Phong rốt cuộc không kềm chế được nữa, hôm nay kiên nhẫn của ông ta dần dần bị tiêu hao sạch sẽ, chỉ còn dư lại một lão thô dân tức giận đỏ mặt.
"Ân? Hoàn Thành nhật báo?! Đó là loại báo gì a? Từ trước đến nay tôi không đọc loại báo này, còn về việc liên quan đến tấm hình gì đó thì tôi thật sự hiện giờ không có biện pháp trả lời chắc chắn với ngài. Một lát nữa tôi sẽ gọi thư ký Ngô đi ra ngoài mua một một tờ về, đến lúc đó chúng ta hãy nói tiếp." Chiêu thái cực này Vương Thanh đánh vô cùng tốt, dù sao xem loại báo này cũng không phù hợp thân phận hiện tại của hắn, không bằng trực tiếp làm bộ cái gì cũng không có phát sinh. "Bất quá Lưu tổng cũng thật là có nhã hứng, tôi hoàn toàn không biết đến những loại báo này, đến tột cùng ngài là từ nơi nào biết được vậy?"
"Cậu...... cậu đừng quan tâm đến việc này! Dù sao cậu vẫn phải cấp cho tôi một câu trả lời tử tế! " Lưu Kim Phong tức giận cúp điện thoại, ngồi ở trên ghế sa lông thở mạnh, ý của Vương Thanh mới vừa rồi không phải là chửi ông ta nhàn rỗi không có chuyện gì làm mới rước thêm phiền toái vào người sao?!
Cúp điện thoại, Vương Thanh tâm tình cực tốt cười thành tiếng, lên mạng bắt đầu chơi trò chơi, gần đây hắn thường nhìn thấy Phùng Kiến Vũ chơi cũng không tệ lắm, khiến cho hắn cũng có hứng thú.
_______________________________
**Trảm thảo trừ căn: diệt cỏ tận gốc
undefined