Một tuần trôi qua, mỗi ngày một tiếng đến một tiếng rưỡi, tiền lương của Châu Bách Xuyên từ lúc mới bắt đầu được sáu mươi cũng lên đến thành một trăm, thời điểm cậu ta lần đầu tiên nhận được tờ một trăm, cậu ta còn muốn tìm tiền thối lại, Lý thúc lại phất tay một cái bảo là không có nhận tiền thừa.
"Hai mươi là tiền xe đi lại hằng ngày của cậu, phần còn lại xem như là tiền phí cung cấp thức ăn cho cậu đi, Vương gia chúng tôi từ trước đến giờ đối với người rất khoan hậu, cậu cứ nhận đi." Lý thúc đem bốn mươi đồng kia trả lại cho Châu Bách Xuyên, ông rất thích những người ăn học, nhưng là không hiểu nổi tại sao, Vương Thanh hết lần này đến lần khác lại không muốn lưu cậu ta ở lại ăn cơm tối, bất quá cho thêm phí cung cấp cũng là phải thôi.
"A? Không cần, tôi vốn không nên lưu lại ăn cơm, ngược lại tôi hẳn là phải nên cảm tạ Vương tiên sinh cùng Hiểu Vũ......" Châu Bách Xuyên cầm tờ một trăm đồng, có chút thất vọng đi đến đại lộ đón xe buýt.
"Thế nào, con còn muốn lưu Châu lão sư ở lại dùng bữa sao?" Vương Thanh mở ra tờ báo hôm nay, uống trà Phổ Nhĩ tiêu thực, nhìn biểu lộ có chút thất vọng của Phùng Kiến Vũ, liền biết nó đang suy nghĩ điều gì.
"Ân......" Phùng Kiến Vũ gật đầu, lại khoát khoát tay, lấy điện thoại di động ra gõ chữ, "Thật ra con thật thích cùng anh ta nói chuyện phiếm, Châu lão sư hiểu biết thật là nhiều, nói chuyện cùng anh ta có thể học thêm được thật nhiều thứ."
"Sau này con cũng có thể như vậy, bây giờ con có bao lớn a? Cậu ta lớn hơn con rất nhiều, sau này lên đại học, con nhất định còn so với cậu ta có hiểu biết hơn nhiều." Vương Thanh trong lòng có chút chua, vẫn là không nhịn được muốn hỏi nó, "Vậy con thích cậu ta sao?"
"Ân, rất thích, anh ấy rất hài hước, nói chuyện rất có ý tứ." Phùng Kiến Vũ nhớ đến bài tập lịch sử của mình tối hôm nay, được Châu Bách Xuyên giảng giải rất sinh động, giống như là kể một câu truyên cổ tích rất đặc sắc.
"Ba ăn giấm rồi." Vương Thanh trực tiếp nói ra như vậy, "Con không yêu ba ba nữa...... ba ba không vui...... ba ba tức giận......"
"Không có không có! Con thích ba ba nhất!Thật sự đó! " Phùng Kiến Vũ đánh xong chữ, vội vàng ở trên mặt của hắn hôn đến mấy cái, dùng hành động này bày tỏ tình yêu của nó đối với ba ba.
"Muốn hôn chỗ này! " Vương Thanh giống như là đứa trẻ nhỏ thích ăn vạ, chỉ chỉ lên môi của mình rồi nhìn nó, "Hôn một cái, nếu không ba thật sự tức giận! "
"Ba ba, ba không nên tính tóan như vậy! " Phùng Kiến Vũ đỏ mặt trừng hắn một cái, lôi kéo cánh tay hắn đi về phòng ngủ, muốn hôn cũng không thể hôn ở bên ngoài a......"Trở về phòng ngủ."
"Vậy trở về phòng ba muốn hôn hai cái." Vương Thanh ngồi ở trên ghế không chịu nhúc nhích, nhìn Phùng Kiến Vũ cam chịu gật đầu, lập tức nhảy lên, hưng phấn ôm con trai đi về phòng ngủ. "Nói rồi đó nha, hai cái! "
Phùng Kiến Vũ bất đắc dĩ cúi thấp đầu, tác phong thổ phỉ lưu manh vô lại của ba nó cũng không phải là ngày một ngày hai, nó đã sớm quen thuộc rồi. Vừa bước vào phòng, Phùng Kiến Vũ liền bị Vương Thanh trực tiếp ấn ở trên cánh cửa, môi áp môi, nụ hôn của hắn vừa bá đạo vừa nóng bỏng, mang theo tất cả nhiệt tình đốt lên, đem đầu lưỡi quét sạch một lần. Bị hôn đến mơ mơ màng màng, Phùng Kiến Vũ không có chú ý đến, đôi bàn tay đã đưa vào trong quần áo của nó, một tay còn đặt ở trên đầu v*, không ngừng nắn bóp.
"Ô ô ô......" Phùng Kiến Vũ cung phản xạ khá dài, cũng nhận ra được tình huống có chút không đúng lắm, đầu nó có chút choáng váng, đại khái là do thiếu dưỡng khí. Nó đẩy đẩy ngực Vương Thanh nói lên kháng nghị, đợi đến thời điểm mình được buông ra, nó mới phát hiện quần áo trên người đã bị cởi ra hơn phân nữa, cúc áo đã bị cởi ra hết, quần cũng đã bị kéo xuống đến bắp đùi. "Ba đang làm cái gì?! " Nó vội vàng kéo lại quần, lại nhanh chóng cố gắng cài lại cúc áo, nhìn nhìn Vương Thanh đang ở đối diện đang nhìn mình chằm chằm, nó cảm thấy có một tia khí tức nguy hiểm.
"Ba nhịn không được, thật xin lỗi......" Vương Thanh ngồi dưới đất, một tay chống đầu, "Sau này sẽ không như vậy nữa, ba chính là...... chính là ghét nhìn thấy con và Châu Bách Xuyên quá mức thân mật...... ba ghen tị đến muốn điên luôn rồi, nên mới không có cách nào khống chế lại được......"
"Vậy ba đây là đang có ý gì?! " Phùng Kiến Vũ kéo quần lên, mặt mũi đỏ bừng, nó cũng không phải là cái gì cũng không hiểu, cũng biết Vương Thanh đang đối với mình làm những gì. "Ba biến con thành cái gì?! " Tâm tình nó trở nên kích động, động tác thủ ngữ vô cùng nhanh.
"Không có...... không có biến con thành cái gì, con là con của ba ba, còn có thể làm tình nhân của ba được không? Ba ngược lại muốn cùng con ở trên giường làm chút chuyện, chỉ cần con đồng ý." Vương Thanh không xê dịch vị trí, ánh mắt không hề nhìn chằm chằm nó nữa, hắn làm hơi quá, chính hắn đã vượt qua giới hạn kia, kế tiếp đến tột cùng là hắn đang chờ đợi cái gì đây, chính hắn cũng không rõ ràng.
Cầm thú! Phùng Kiến Vũ ngược lại rất muốn mắng hắn, nhưng nhìn dáng vẻ ủ rũ cúi đầu của Vương Thanh, lại có chút không đành lòng, "Con trở về làm bài tập đây, tự ba ngốc một mình đi."
"Không được...... con mau trở lại! " Vương Thanh bắt lại cánh tay của nó, trực tiếp đem người quăng thẳng đến trên giường, "Bài tập hôm nay của con đã làm xong, ba đã biết...... con đừng đi, ở bên cạnh ba." Vương Thanh không có tiếp tục làm điều gì khác, thật nó hãm thật chặc ở trong ngực, cả người áp đến trên người nó, quyết định chủ ý không muốn buông ra. "Con đừng đi...... con cũng đã đi tận mười năm rồi...... ba rất nhớ con......"
Phùng Kiến Vũ biết mình đẩy không ra hắn, chỉ có thể chấp nhận để cho hắn ôm, chẳng qua là cái ôm chặc như núi đè này tư vị quả thật không mấy dễ chịu a, một hồi lâu nó cũng cảm giác không thở nổi, không thể làm gì khác hơn là kéo kéo cổ áo của Vương Thanh, ý bảo nó muốn lật mình lại. Vương Thanh nhìn nó cũng không có ý né tránh mình nữa, lật người tiếp tục ôm, một cái chân đè ngang hông nó, chính là không chịu buông ra. "Con để cho ba ôm một hồi...... ba sẽ không làm gì đâu."
Phùng Kiến Vũ lấy tay đặt xoa xoa cổ tay hắn, lại quơ quơ tay, để cho hắn đem điện thoại đưa cho mình. Vương Thanh lắc đầu, "Ba không đưa...... đưa cho con con lại muốn mắng ba...... ba biết mình làm vậy là không đúng, cũng biết mình không nên đối với con có ý nghĩ như vậy, nhưng ba không khống chế được a, ba nhớ mong con mười năm, mỗi ngày đều nhớ muốn điên...... ba chỉ nghĩ đến muốn con quay trở về bên cạnh ba, muốn cưng chìu con, muốn yêu con...... ba vô cùng yêu con, con cũng biết mà? Đặc biệt yêu, yêu đến...... ba cũng không biết chuyện gì xảy ra, liền xao lãng hồ đồ mà yêu con......"
Phùng Kiến Vũ nghe xong lời hắn tỏ tình, không biết nên phản ứng ra sao, tựa hồ mình từ khi lần đầu tiên nhìn thấy Vương Thanh, hắn liền đối với nó nhiệt tình vượt quá mức tầm thường, nào có một người ba ba nào lại ôm con trai mười mấy tuổi như vậy đi tắm cơ chứ? Nhưng nó ngay từ đầu đã không có cự tuyệt, bởi vì nó vốn không có biện pháp cự tuyệt, nó so với ai khác càng khát vọng có người toàn tâm toàn ý mà yêu mình.
"Con yêu ba." Phùng Kiến Vũ cuối cùng cũng không có dũng khí đánh ra được hết mấy chữ này, lấy thủ ngữ biểu đạt cho hắn biết, "Con yêu ba, con rất yêu ba, thật sự rất yêu ba."
Cái này Vương Thanh xem xong lập tức hiểu được, câu thủ ngữ thứ nhất mà hắn chân chính học được chính là "ta yêu người", lúc ấy bọn họ vẫn còn ở trong phòng bệnh, Vương Thanh có một lần một lần quấn lấy Phùng Kiến Vũ đòi nó dạy cho mình cái này, xem như hắn đã hoàn toàn học được, còn bắt nó lặp đi lặp lại thật nhiều lần, có lẽ hắn chỉ là muốn nghe một câu "ta yêu người" này mà thôi.
"Con...... yêu...... ba......" Vương Thanh kéo dài âm tiết ghé vào lỗ tai Phùng Kiến Vũ nói, "Có thể thử một chút không? Con...... yêu...... ba......" hắn đang dạy Phùng Kiến Vũ nói những lời này.
Phùng Kiến Vũ hé miệng, thử phát âm, "Nga...... nga...... a......" có thể phát âm ra được những âm thanh này đã là không tệ, hắn xoa xoa hai bắp thịt bên gò má của nó, cơ miệng mới vừa quá dùng sức rồi.
"Không sao, đừng nóng nảy, một ngày nào đó con sẽ nói cho ba nghe được thôi." Vương Thanh mắt đỏ hãm nó vào trong ngực, "Ba thật sự rất yêu con, không thể không có con, nếu như con cũng cảm thấy như vậy, vậy ở sau lưng của ba vẽ một trái tim có được không?"
Phùng Kiến Vũ do dự một chút, nó ngay từ lúc vừa mới bắt đầu đã không có đẩy hắn ra, cũng đã từng bước luân hãm sâu vào. Nó cũng cam tâm tình nguyện nhảy vào bẫy rập này, bây giờ thợ săn bắt đầu thu lưới, mà nó thì đã giãy giụa quá lâu, không còn sức lực nữa, bởi vì lòng của nó cũng đã sớm luân hãm vào trong dây dưa này rồi. Vươn ra ngón trỏ tay phải, Phùng Kiến Vũ xoa xoa lưng của Vương Thanh rồi từ từ nhắm mắt lại, dùng tất cả thâm tình tận sâu trong lòng mình, từ từ vẽ ra một trái tim. Nó phát hiện ngay từ lúc bắt đầu, chiếm hữu muốn làm của riêng của mình đối với Vương Thanh có chút dọa người. Nó hy vọng ba ba chỉ là của một mình nó, trong cái nhà này, cũng không cần phải có thêm một người mẹ tồn tại, chỉ cần có Vương Thanh là đủ rồi.
"Được, đây là chính con đáp ứng a, sau này đừng có hối hận biết không?" Vương Thanh đem mặt chôn trên bả vai Phùng Kiến Vũ, lúc nói chuyện còn mang theo giọng mũi.
"Ân......" Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái, xoa xoa ót Vương Thanh, trên bả vai một mảng ướt đẫm, nó có thể cảm giác được nhiệt độ của nước mắt, nóng hổi đến có chút dọa người, nó vỗ vỗ lưng Vương Thanh, nó rất muốn nói ba ba đừng khóc, nhưng là nó nói không ra. "Ngô...... ngô......"
"Ba biết, ba không có khóc, chỉ là có chút cảm động thôi, hôm nay uống uống nước nhiều quá, nên nước mắt mới chảy ra thôi." Vương Thanh ở trên vai nó nhéo nhéo hai cái, lại ở cuống họng cắn lên quả táo của nó một ngụm, "Muốn biết ba muốn làm gì với con không? Con không sợ ba đem con ăn sạch sao?"
Phùng Kiến Vũ lắc lắc đầu, mang trên mặt nụ cười đắc ý, nó biết Vương Thanh sẽ không, hắn là một người rất ôn nhu. Nó tiến người đến ở trên mặt của Vương Thanh nhẹ nhàng hôn mấy cái, đối với hắn hết sức tín nhiệm.
"Thật là làm cho con nhìn thấu được rồi, chờ đến khi thân thể con tốt hơn, sau khi trưởng thành rồi lại nói, bất quá ba ba phải có lợi tức, được không?" Vương Thanh cởi ra quần áo của nó, tinh tế hôn vào cổ, bả vai và ngực, "Cứ như vậy đi, những thứ khác sau này hãy nói."
Phùng Kiến Vũ che mặt, không biết nên làm gì bây giờ, nó đẩy đẩy cái đầu không ngừng di động trên ngực, vội vàng kéo áo lên, dịch người qua một bên, không cho Vương Thanh tiếp tục nữa. "Thật là quá đáng! Không thể! " Nó cảm giác mình có chút kích động, buồng tim ức chế không ngừng cuồng loạn, đơn giản là lại muốn thiếu dưỡng khí mà ngất đi.
"Vậy cũng được...... dù sao sau này con cũng sẽ đồng ý." Vương Thanh chăm chú nhìn phản ứng của Phùng Kiến Vũ, "Lần sau ba sẽ ôn nhu một chút."
Nó biết rõ cùng con người thổ phỉ như thế này căn bản sẽ không cần thiết bàn luận, bởi vì Vương Thanh chỉ biết làm theo tâm tình của hắn mà thôi, nó cũng đoán được chính mình "bị ăn" là chắc chắn rồi. Phùng Kiến Vũ đỏ mặt mặc vào quần áo gọn gàng, dùng sức ngắt nhéo mặt thịt của Vương Thanh, hận không thể trực tiếp tát miệng của hắn.
Bắt được tay của con trai đặt ở khóe miệng hôn hai cái, Vương Thanh chính là một bộ biểu lộ "con cũng có thể giam cầm ba rồi, phải làm sao bây giờ", khiến cho Phùng Kiến Vũ kìm nén đến nội thương muốn ói máu. Vô lại! Thổ phỉ! Lưu manh! Không biết xấu hổ! Dùng từ nào để hình dung Vương Thanh cũng hết sức xác thực. Phùng Kiến Vũ không có biện pháp, chỉ có thể theo hắn, cứ như vậy......
"Hai mươi là tiền xe đi lại hằng ngày của cậu, phần còn lại xem như là tiền phí cung cấp thức ăn cho cậu đi, Vương gia chúng tôi từ trước đến giờ đối với người rất khoan hậu, cậu cứ nhận đi." Lý thúc đem bốn mươi đồng kia trả lại cho Châu Bách Xuyên, ông rất thích những người ăn học, nhưng là không hiểu nổi tại sao, Vương Thanh hết lần này đến lần khác lại không muốn lưu cậu ta ở lại ăn cơm tối, bất quá cho thêm phí cung cấp cũng là phải thôi.
"A? Không cần, tôi vốn không nên lưu lại ăn cơm, ngược lại tôi hẳn là phải nên cảm tạ Vương tiên sinh cùng Hiểu Vũ......" Châu Bách Xuyên cầm tờ một trăm đồng, có chút thất vọng đi đến đại lộ đón xe buýt.
"Thế nào, con còn muốn lưu Châu lão sư ở lại dùng bữa sao?" Vương Thanh mở ra tờ báo hôm nay, uống trà Phổ Nhĩ tiêu thực, nhìn biểu lộ có chút thất vọng của Phùng Kiến Vũ, liền biết nó đang suy nghĩ điều gì.
"Ân......" Phùng Kiến Vũ gật đầu, lại khoát khoát tay, lấy điện thoại di động ra gõ chữ, "Thật ra con thật thích cùng anh ta nói chuyện phiếm, Châu lão sư hiểu biết thật là nhiều, nói chuyện cùng anh ta có thể học thêm được thật nhiều thứ."
"Sau này con cũng có thể như vậy, bây giờ con có bao lớn a? Cậu ta lớn hơn con rất nhiều, sau này lên đại học, con nhất định còn so với cậu ta có hiểu biết hơn nhiều." Vương Thanh trong lòng có chút chua, vẫn là không nhịn được muốn hỏi nó, "Vậy con thích cậu ta sao?"
"Ân, rất thích, anh ấy rất hài hước, nói chuyện rất có ý tứ." Phùng Kiến Vũ nhớ đến bài tập lịch sử của mình tối hôm nay, được Châu Bách Xuyên giảng giải rất sinh động, giống như là kể một câu truyên cổ tích rất đặc sắc.
"Ba ăn giấm rồi." Vương Thanh trực tiếp nói ra như vậy, "Con không yêu ba ba nữa...... ba ba không vui...... ba ba tức giận......"
"Không có không có! Con thích ba ba nhất!Thật sự đó! " Phùng Kiến Vũ đánh xong chữ, vội vàng ở trên mặt của hắn hôn đến mấy cái, dùng hành động này bày tỏ tình yêu của nó đối với ba ba.
"Muốn hôn chỗ này! " Vương Thanh giống như là đứa trẻ nhỏ thích ăn vạ, chỉ chỉ lên môi của mình rồi nhìn nó, "Hôn một cái, nếu không ba thật sự tức giận! "
"Ba ba, ba không nên tính tóan như vậy! " Phùng Kiến Vũ đỏ mặt trừng hắn một cái, lôi kéo cánh tay hắn đi về phòng ngủ, muốn hôn cũng không thể hôn ở bên ngoài a......"Trở về phòng ngủ."
"Vậy trở về phòng ba muốn hôn hai cái." Vương Thanh ngồi ở trên ghế không chịu nhúc nhích, nhìn Phùng Kiến Vũ cam chịu gật đầu, lập tức nhảy lên, hưng phấn ôm con trai đi về phòng ngủ. "Nói rồi đó nha, hai cái! "
Phùng Kiến Vũ bất đắc dĩ cúi thấp đầu, tác phong thổ phỉ lưu manh vô lại của ba nó cũng không phải là ngày một ngày hai, nó đã sớm quen thuộc rồi. Vừa bước vào phòng, Phùng Kiến Vũ liền bị Vương Thanh trực tiếp ấn ở trên cánh cửa, môi áp môi, nụ hôn của hắn vừa bá đạo vừa nóng bỏng, mang theo tất cả nhiệt tình đốt lên, đem đầu lưỡi quét sạch một lần. Bị hôn đến mơ mơ màng màng, Phùng Kiến Vũ không có chú ý đến, đôi bàn tay đã đưa vào trong quần áo của nó, một tay còn đặt ở trên đầu v*, không ngừng nắn bóp.
"Ô ô ô......" Phùng Kiến Vũ cung phản xạ khá dài, cũng nhận ra được tình huống có chút không đúng lắm, đầu nó có chút choáng váng, đại khái là do thiếu dưỡng khí. Nó đẩy đẩy ngực Vương Thanh nói lên kháng nghị, đợi đến thời điểm mình được buông ra, nó mới phát hiện quần áo trên người đã bị cởi ra hơn phân nữa, cúc áo đã bị cởi ra hết, quần cũng đã bị kéo xuống đến bắp đùi. "Ba đang làm cái gì?! " Nó vội vàng kéo lại quần, lại nhanh chóng cố gắng cài lại cúc áo, nhìn nhìn Vương Thanh đang ở đối diện đang nhìn mình chằm chằm, nó cảm thấy có một tia khí tức nguy hiểm.
"Ba nhịn không được, thật xin lỗi......" Vương Thanh ngồi dưới đất, một tay chống đầu, "Sau này sẽ không như vậy nữa, ba chính là...... chính là ghét nhìn thấy con và Châu Bách Xuyên quá mức thân mật...... ba ghen tị đến muốn điên luôn rồi, nên mới không có cách nào khống chế lại được......"
"Vậy ba đây là đang có ý gì?! " Phùng Kiến Vũ kéo quần lên, mặt mũi đỏ bừng, nó cũng không phải là cái gì cũng không hiểu, cũng biết Vương Thanh đang đối với mình làm những gì. "Ba biến con thành cái gì?! " Tâm tình nó trở nên kích động, động tác thủ ngữ vô cùng nhanh.
"Không có...... không có biến con thành cái gì, con là con của ba ba, còn có thể làm tình nhân của ba được không? Ba ngược lại muốn cùng con ở trên giường làm chút chuyện, chỉ cần con đồng ý." Vương Thanh không xê dịch vị trí, ánh mắt không hề nhìn chằm chằm nó nữa, hắn làm hơi quá, chính hắn đã vượt qua giới hạn kia, kế tiếp đến tột cùng là hắn đang chờ đợi cái gì đây, chính hắn cũng không rõ ràng.
Cầm thú! Phùng Kiến Vũ ngược lại rất muốn mắng hắn, nhưng nhìn dáng vẻ ủ rũ cúi đầu của Vương Thanh, lại có chút không đành lòng, "Con trở về làm bài tập đây, tự ba ngốc một mình đi."
"Không được...... con mau trở lại! " Vương Thanh bắt lại cánh tay của nó, trực tiếp đem người quăng thẳng đến trên giường, "Bài tập hôm nay của con đã làm xong, ba đã biết...... con đừng đi, ở bên cạnh ba." Vương Thanh không có tiếp tục làm điều gì khác, thật nó hãm thật chặc ở trong ngực, cả người áp đến trên người nó, quyết định chủ ý không muốn buông ra. "Con đừng đi...... con cũng đã đi tận mười năm rồi...... ba rất nhớ con......"
Phùng Kiến Vũ biết mình đẩy không ra hắn, chỉ có thể chấp nhận để cho hắn ôm, chẳng qua là cái ôm chặc như núi đè này tư vị quả thật không mấy dễ chịu a, một hồi lâu nó cũng cảm giác không thở nổi, không thể làm gì khác hơn là kéo kéo cổ áo của Vương Thanh, ý bảo nó muốn lật mình lại. Vương Thanh nhìn nó cũng không có ý né tránh mình nữa, lật người tiếp tục ôm, một cái chân đè ngang hông nó, chính là không chịu buông ra. "Con để cho ba ôm một hồi...... ba sẽ không làm gì đâu."
Phùng Kiến Vũ lấy tay đặt xoa xoa cổ tay hắn, lại quơ quơ tay, để cho hắn đem điện thoại đưa cho mình. Vương Thanh lắc đầu, "Ba không đưa...... đưa cho con con lại muốn mắng ba...... ba biết mình làm vậy là không đúng, cũng biết mình không nên đối với con có ý nghĩ như vậy, nhưng ba không khống chế được a, ba nhớ mong con mười năm, mỗi ngày đều nhớ muốn điên...... ba chỉ nghĩ đến muốn con quay trở về bên cạnh ba, muốn cưng chìu con, muốn yêu con...... ba vô cùng yêu con, con cũng biết mà? Đặc biệt yêu, yêu đến...... ba cũng không biết chuyện gì xảy ra, liền xao lãng hồ đồ mà yêu con......"
Phùng Kiến Vũ nghe xong lời hắn tỏ tình, không biết nên phản ứng ra sao, tựa hồ mình từ khi lần đầu tiên nhìn thấy Vương Thanh, hắn liền đối với nó nhiệt tình vượt quá mức tầm thường, nào có một người ba ba nào lại ôm con trai mười mấy tuổi như vậy đi tắm cơ chứ? Nhưng nó ngay từ đầu đã không có cự tuyệt, bởi vì nó vốn không có biện pháp cự tuyệt, nó so với ai khác càng khát vọng có người toàn tâm toàn ý mà yêu mình.
"Con yêu ba." Phùng Kiến Vũ cuối cùng cũng không có dũng khí đánh ra được hết mấy chữ này, lấy thủ ngữ biểu đạt cho hắn biết, "Con yêu ba, con rất yêu ba, thật sự rất yêu ba."
Cái này Vương Thanh xem xong lập tức hiểu được, câu thủ ngữ thứ nhất mà hắn chân chính học được chính là "ta yêu người", lúc ấy bọn họ vẫn còn ở trong phòng bệnh, Vương Thanh có một lần một lần quấn lấy Phùng Kiến Vũ đòi nó dạy cho mình cái này, xem như hắn đã hoàn toàn học được, còn bắt nó lặp đi lặp lại thật nhiều lần, có lẽ hắn chỉ là muốn nghe một câu "ta yêu người" này mà thôi.
"Con...... yêu...... ba......" Vương Thanh kéo dài âm tiết ghé vào lỗ tai Phùng Kiến Vũ nói, "Có thể thử một chút không? Con...... yêu...... ba......" hắn đang dạy Phùng Kiến Vũ nói những lời này.
Phùng Kiến Vũ hé miệng, thử phát âm, "Nga...... nga...... a......" có thể phát âm ra được những âm thanh này đã là không tệ, hắn xoa xoa hai bắp thịt bên gò má của nó, cơ miệng mới vừa quá dùng sức rồi.
"Không sao, đừng nóng nảy, một ngày nào đó con sẽ nói cho ba nghe được thôi." Vương Thanh mắt đỏ hãm nó vào trong ngực, "Ba thật sự rất yêu con, không thể không có con, nếu như con cũng cảm thấy như vậy, vậy ở sau lưng của ba vẽ một trái tim có được không?"
Phùng Kiến Vũ do dự một chút, nó ngay từ lúc vừa mới bắt đầu đã không có đẩy hắn ra, cũng đã từng bước luân hãm sâu vào. Nó cũng cam tâm tình nguyện nhảy vào bẫy rập này, bây giờ thợ săn bắt đầu thu lưới, mà nó thì đã giãy giụa quá lâu, không còn sức lực nữa, bởi vì lòng của nó cũng đã sớm luân hãm vào trong dây dưa này rồi. Vươn ra ngón trỏ tay phải, Phùng Kiến Vũ xoa xoa lưng của Vương Thanh rồi từ từ nhắm mắt lại, dùng tất cả thâm tình tận sâu trong lòng mình, từ từ vẽ ra một trái tim. Nó phát hiện ngay từ lúc bắt đầu, chiếm hữu muốn làm của riêng của mình đối với Vương Thanh có chút dọa người. Nó hy vọng ba ba chỉ là của một mình nó, trong cái nhà này, cũng không cần phải có thêm một người mẹ tồn tại, chỉ cần có Vương Thanh là đủ rồi.
"Được, đây là chính con đáp ứng a, sau này đừng có hối hận biết không?" Vương Thanh đem mặt chôn trên bả vai Phùng Kiến Vũ, lúc nói chuyện còn mang theo giọng mũi.
"Ân......" Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái, xoa xoa ót Vương Thanh, trên bả vai một mảng ướt đẫm, nó có thể cảm giác được nhiệt độ của nước mắt, nóng hổi đến có chút dọa người, nó vỗ vỗ lưng Vương Thanh, nó rất muốn nói ba ba đừng khóc, nhưng là nó nói không ra. "Ngô...... ngô......"
"Ba biết, ba không có khóc, chỉ là có chút cảm động thôi, hôm nay uống uống nước nhiều quá, nên nước mắt mới chảy ra thôi." Vương Thanh ở trên vai nó nhéo nhéo hai cái, lại ở cuống họng cắn lên quả táo của nó một ngụm, "Muốn biết ba muốn làm gì với con không? Con không sợ ba đem con ăn sạch sao?"
Phùng Kiến Vũ lắc lắc đầu, mang trên mặt nụ cười đắc ý, nó biết Vương Thanh sẽ không, hắn là một người rất ôn nhu. Nó tiến người đến ở trên mặt của Vương Thanh nhẹ nhàng hôn mấy cái, đối với hắn hết sức tín nhiệm.
"Thật là làm cho con nhìn thấu được rồi, chờ đến khi thân thể con tốt hơn, sau khi trưởng thành rồi lại nói, bất quá ba ba phải có lợi tức, được không?" Vương Thanh cởi ra quần áo của nó, tinh tế hôn vào cổ, bả vai và ngực, "Cứ như vậy đi, những thứ khác sau này hãy nói."
Phùng Kiến Vũ che mặt, không biết nên làm gì bây giờ, nó đẩy đẩy cái đầu không ngừng di động trên ngực, vội vàng kéo áo lên, dịch người qua một bên, không cho Vương Thanh tiếp tục nữa. "Thật là quá đáng! Không thể! " Nó cảm giác mình có chút kích động, buồng tim ức chế không ngừng cuồng loạn, đơn giản là lại muốn thiếu dưỡng khí mà ngất đi.
"Vậy cũng được...... dù sao sau này con cũng sẽ đồng ý." Vương Thanh chăm chú nhìn phản ứng của Phùng Kiến Vũ, "Lần sau ba sẽ ôn nhu một chút."
Nó biết rõ cùng con người thổ phỉ như thế này căn bản sẽ không cần thiết bàn luận, bởi vì Vương Thanh chỉ biết làm theo tâm tình của hắn mà thôi, nó cũng đoán được chính mình "bị ăn" là chắc chắn rồi. Phùng Kiến Vũ đỏ mặt mặc vào quần áo gọn gàng, dùng sức ngắt nhéo mặt thịt của Vương Thanh, hận không thể trực tiếp tát miệng của hắn.
Bắt được tay của con trai đặt ở khóe miệng hôn hai cái, Vương Thanh chính là một bộ biểu lộ "con cũng có thể giam cầm ba rồi, phải làm sao bây giờ", khiến cho Phùng Kiến Vũ kìm nén đến nội thương muốn ói máu. Vô lại! Thổ phỉ! Lưu manh! Không biết xấu hổ! Dùng từ nào để hình dung Vương Thanh cũng hết sức xác thực. Phùng Kiến Vũ không có biện pháp, chỉ có thể theo hắn, cứ như vậy......