Phẩu thuật tay của Phùng Kiến Vũ được an bài vào một ngày đầu tháng tư, Vương Thanh đã tính toán sẵn, thương thế hồi phục ít nhất cũng phải là một trăm ngày, như vậy phải đợi khoảng ba tháng, đến khi tay của Phùng Kiến Vũ tốt lên một chút, vừa đúng lúc mùa hè đã trôi qua, đến lúc đó cũng có thể trực tiếp tựu trường, đưa đến trường học tư lập trực thuộc Vương thị, như vậy hẳn cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
"Hiểu Vũ, yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì, chích thuốc tê xong sẽ không có cảm giác gì nữa, con chỉ cần ngủ một giấc, tỉnh dậy thì việc phẩu thuật đã xong hết rồi, ba ba ở ngay bên ngoài chờ con." Vương Thanh hôn hôn lên chóp mũi cố gắng trấn an Phùng Kiến Vũ, nhìn nó đang được ý tá đưa vào phẩu thuật. Hắn bây giờ rốt cuộc đã hiểu rõ tại sao thân nhân ở bên ngoài phòng phẩu thuật thường xuyên cảm thấy đặc biệt kích động, đợi đến khi Phùng Kiến Vũ đã tiến hẳn vào bên trong, Vương Thanh lập tức đứng lên, bắt đầu ở tại chỗ giậm giậm chân, nếu không phải bệnh viện không cho phép hút thuốc, hắn thật sự muốn hút vài điếu để thả lỏng một chút.
"Ông chủ, Hiểu Vũ thiếu gia **khổ tận cam lai, sẽ không có chuyện gì đâu. Thiếu gia đã chịu đủ nhiều đau khổ như vậy rồi, ông trời nhất định sẽ không bạc đãi thiếu gia nữa đâu." Ngô Kỳ không biết mình nói nhăng nói cụi như vậy có tác dụng an ủi hay không, nhưng ít ra anh không cần phải nhìn Vương Thanh giậm giậm chân tại chỗ nữa.
"Đúng, cậu nói rất đúng, ông trời đã đem Hiểu Vũ trả lại cho ta, chính là không muốn lại để cho nó chịu thêm đau khổ, nhất định sẽ tốt thôi." Vương Thanh cho đến bây giờ chưa từng tin vào số mệnh, nhưng ngay lúc này hắn cũng không thể không tin tưởng, **bỉ cực thái lai, đời người chung quy không ai có thể ở mãi dưới đáy vực, sẽ tốt thôi, Hiểu Vũ của hắn nhất định sẽ trở nên tốt hơn.
Ngô Kỳ nhìn thấy hắn rốt cuộc cũng đã tỉnh táo lại, vội vàng đem mấy phần văn kiện đưa qua cho hắn, ông chủ đã làm trễ nãi công việc thật nhiều ngày, nếu còn không chịu làm...... công ty kia cũng sẽ chống đỡ không nỗi sụp đỗ, "Ông chủ, ngài xem mấy phân văn kiện một chút, cũng phải cần ngài tự mình ký tên."
Vương Thanh vội vàng mở ra văn kiện, đem hết tinh lực vùi đầu vào những vật đang cầm ở trong tay, "Chỗ này, giá cả đàm phán phải hạ thấp xuống một ít, kết cấu của công ty này cũng không đáng giá cao như vậy, phần này sẽ không ký, còn cái này...... có thể cân nhắc nâng cao thêm một ít, bảo đảm phúc lợi cho công nhân viên, đừng để cho người ta nói chúng ta hẹp hòi."
"Đã biết, tôi ngay lập tức gọi điện thoại phân phó, bảo bọn họ làm việc chặt chẽ thêm một chút." Ngô Kỳ gật đầu một cái, lại đem một tờ báo truyền qua tay Vương Thanh, "Ngài xem một chút để giải sầu, mặc dù tôi cũng đã xem đến chán rồi."
"Nhàm chán như vậy cậu còn đưa cho tôi?! " Vừa định ném trả tờ báo lên người Ngô Kỳ, Vương Thanh liền nhìn thấy tựa đề cực lớn ngay trên mặt báo, "Bá đạo tổng tài yêu thiên nga công chúa...... Ông chủ Vương thị tình định với thiên kim Lưu thị?! Thật là càng viết càng khoa trương." Vương Thanh liếc mắt nhìn tên toà soạn, toà soạn này có cổ phần của Lưu thị, chả trách.
Bây giờ rỗi rãnh nhàm chán, Vương Thanh cầm tờ báo trong tay xem đến ba bốn lần, ngay cả khe hở bên trong mấy bài quảng cáo cũng không bỏ qua. Lúc trước hắn căn bản là khinh thường việc giải thích, lại càng không để tâm chú ý đến hình tượng của mình trên các bài báo lá cải, chỉ cần hình tượng ngay thẳng của mình đủ xâm nhập vào lòng người, những thứ này bất quá cũng chỉ là lời đồn thổi thiếu căn cứ, để cho người khác tán gẫu uống trà một chút cũng không vấn đề gì, cũng sẽ không có ai thật sự đi tin. Nhưng tình huống bây giờ lại trở thành như vậy, tựa hồ sẽ gây nên dấu hiệu không tốt. Lưu Kim Phong tính toán hắn không phải là ngày một ngày hai, lúc này cũng nên trả lại cho lão một chút cho lão biết tay, thật sự đem hắn biến thành Hello Kitty sao.
"Ngô Kỳ, việc thu mua và sáp nhập kia trước tiên buông tay, nếu giá cả không chịu ép xuống, chúng ta dứt khoát nâng nó lên cao, ta biết Lưu thị cũng muốn nuốt lấy công ty này...... không bằng tương kế tựu kế, công ty này cũng không có tài nguyên gì lớn, đơn giản chính là có kỹ thuật tiên tiến một chút, kỹ thuật thì được nắm giữ trong tay nhận lực, cho dù Lưu Kim Phong có thể thâu tóm cả công ty, nhưng lão cũng không nhất định có thể lưu lại nhân tài! " Vương Thanh lần này có tâm tình tốt, cũng không thèm đi chú ý những chuyện ngổn ngang kia, nhìn thấy báo ngày hôm nay hắn mới nhớ đến, một núi không thể có hai hổ, nếu lão già Lưu Kim Phong kia muốn làm lão đại, trước tiên phải bước qua cái ải là Vương Thanh này đi.
"Tôi đã biết, ông chủ, ngài yên tâm bồi Hiểu Vũ thiếu gia đi, tôi nhất định sẽ mau chóng thu xếp việc này." Ngô Kỳ rất nhanh liền hiểu được chuyện Vương Thanh muốn mình đi làm, tương kế tựu kế, đúng là một kế hay, đáng tiếc lại khiến anh không có nhiều thời gian ở lại bệnh viện, trong công ty còn có rất nhiều chuyện chờ đợi anh trở về xử lý.
"Ngô tiên sinh, người của công ty Hoàn Tĩnh lại đến, lúc trước bàn bạc Vương tổng đã nói không đồng ý với giá cả của bên đó đưa ra." Tiểu thư ký vội vội vàng vàng chạy vào, mang giày cao gót thiếu chút nữa muốn trẹo cả chân.
"Không cần, tiếp tục thảo luận, nếu bên kia không đồng ý, như vậy chúng ta sẽ bắt đầu tăng giá, so với giá cả nói lúc trước phải cao hơn nhiều nhất 10%, nên nhớ, phải từng chút từng chút một tăng giá lên, làm nhiều lần, không tin bọn họ không chịu cắn câu." Ngô Kỳ dựa theo chỉ thị của Vương Thanh, bắt đầu giúp hắn bố cục thiết kế bẫy rập, Hoàn Tĩnh ỷ có mấy kỹ thuật chuyên nghiệp tiên tiến hơn một chút liền dám **sư tử há mồm lớn, bọn họ cũng không sợ, nếu không chiếm được, chi bằng phá hủy đi, đây mới là thứ bọn họ am hiểu nhất.
"Được, được thôi." Tiểu thư ký mặc dù không hiểu ông chủ đến tột cùng là có ý gì, nhưng tóm lại là sẽ không sai, lập tức đi ra ngoài nhắn nhủ lại.
Ngô Kỳ dùng bút gõ gõ lên mấy tờ văn kiện, tay chống cằm suy tính, lúc này tính toán bên Lưu thị sợ rằng đã có chút sai lệch, xét theo tính tình của Vương Thanh, hắn sẽ không dễ dàng như vậy để cho người ta nắm được điểm yếu?! Kế hoạch mua bán này, bất quá cũng chỉ là cho Lưu Kim Phong một dạy dỗ nho nhỏ mà thôi, quả nhiên đã làm ba ba của người ta cũng phải ôn nhu nhiều hơn một chút, Ngô Kỳ ngẫm nghĩ, mình cũng nên tính toán đến việc kết hôn rồi......
Bên ngoài phòng phẩu thuật, Vương Thanh phiền não bất an chờ đợi, tờ báo trong tay đã bị hắn lật tới lật lui đến muốn nhăm nhúm nát vụn, chuyên mục quảng cáo cũng nhìn đến không dưới mười lần, phẩu thuật thế nào mà còn chưa có xong vậy?! Hắn liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay cổ tay, đã muốn hai tiếng đồng hồ. Tờ báo bị vò thành một đoàn, trực tiếp ném thẳng vào trong thùng rác, Vương Thanh lại bắt đầu đi qua đi lại trước cửa phòng phẩu thuật, khiến cho y tá không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là gọi hắn vào trong phòng làm việc của bác sĩ, để cho hắn xem sách một chút để cảm thấy thả lỏng hơn.
"Tôi có thể hút một điếu thuốc không?" Vương Thanh hiện tại không thể nhịn nổi nữa, ngậm điếu thuốc chưa được đốt ở khoé miệng thật lâu.
"Có thể, bất quá phải phiền ngài đi ra ngoài hút, phẩu thuật rất nhanh sẽ kết thúc, ngài xác định không đợi thiếu gia đi ra?" Tiểu y tá biểu lộ rất bình tĩnh, các nàng đã làm việc với rất nhiều thân nhân của bệnh nhân, người người đều là trong bộ dáng khẩn trương đến bức bách.
"Vậy thôi bỏ đi, đợi bảo bối ra rồi hãy nói, cô nói cuộc phẩu thuật này sẽ không có vấn đề gì đúng không?" Vương Thanh cả đời này cũng chưa từng bị lo âu bất an như vậy, trong đầu đầy ấp suy nghĩ về Phùng Kiến Vũ.
"Không có chuyện gì đâu, cuộc phẩu thuật này cũng không có nguy hiểm lớn, lúc trước không phải ngài đã xem qua phương án phẩu thuật rồi sao?" Tiểu y tá có chút không vô ngôn, một câu nói cũng đã nói đến vô số lần, "Không có chuyện gì, thật sự sẽ không có chuyện gì."
"Vậy thì tốt, vạn nhất nếu xảy ra chuyện, tôi sẽ trực tiếp hủy đi cái bệnh viện này." Vương Thanh lạnh lùng liếc mắt nhìn tiểu y tá, hắn nói được ắt sẽ làm được, nếu Phùng Kiến Vũ còn không khoẻ lại, hắn thật không bảo đảm không biết chính mình sẽ dám làm ra tới những việc gì.
"Vâng vâng vâng...... đều theo ý ngài." Tiểu y tá biết vị trước mắt mình này là ông chủ lớn của bệnh viện, cũng không dám đắc tội hắn, thật ra thì cô nàng ngây ngốc ở tại bệnh viện một thời gian lâu như vậy, có người nào mà chưa từng thấy qua a? Không cần biết là hạng người gì, ở trong bệnh viện, còn không phải là nên nghe theo chỉ thị của bác sĩ sao?
"Chỗ này của cô có lollipop không? Miệng của tôi bây giờ rất khó chịu." Vương Thanh đem điếu thuốc ném vào thùng rác, thời gian trôi qua càng dài, hắn càng ngày càng thêm khẩn trương.
"Có, tôi lập tức lấy cho ngài." Tiểu y tá ngẩn người một chút, thì ra là ông chủ lớn thích ăn kẹo lollipop a?! Đây có được tính là phát hiện kinh người không? Nàng từ trong ngăn kéo lấy ra một hủ kẹo đường dùng để dụ dỗ trẻ con đến khám bệnh, "Tôi nơi này có chocolate ngài muốn không?"
"Không cần, kẹo cứng là được." Vương Thanh nhìn tiểu y tá đem đến mấy viên kẹo đủ loại màu sắc, "Thôi bỏ đi, cô đưa cho tôi hết đi, lát nữa bảo bối của tôi đi ra có thể ăn không?"
"Ân...... cái này phải thì phải hỏi bác sĩ, bất quá cũng không có vấn đề, cũng không ảnh hưởng gì đến vấn đề tiêu hoá và nội tiết." Tiểu y tá gật gật đầu, đống kẹo này chắc là giữ cho người bên trong kia ăn đi.
Vương Thanh xé ra giấy bọc, nhớ lại bộ dáng trước kia của Hiểu Vũ, đứa bé kia rất thích ăn kẹo, bất quá lại rất biết điều, mỗi ngày cho nó ăn mấy viên, thì nó chỉ ăn đúng mấy viên, không có nghịch ngợm, không biết dối gạt, mỗi lần nếm được vị ngọt của kẹo, cười đến ánh mắt cũng biến thành cong cong. Trong suốt một năm đó, Vương Thanh hình thành một loại thói quen thích thu thập kẹo ngọt, như vậy mỗi ngày khi về đến nhà, hắn sẽ cho Hiểu Vũ được một kinh hỉ.
Nhét viên kẹo vào trong miệng, Vương Thanh mới phát hiện thì ra hắn cũng có chút đói bụng, rất nhanh sẽ đến buổi trưa rồi, từ lúc Phùng Kiến Vũ bước vào phòng phẩu thuật đến hiện tại cũng đã hơn hai tiếng đồng hồ. Vương Thanh nhìn chằm chằm cửa phòng phẩu thuật, hận không thể lập tức chạy vào nhìn xem bảo bối mình như thế nào rồi.
Mười một giờ năm phút buổi trưa, cửa rốt cuộc cũng mở ra, tay phải của Phùng Kiến Vũ được bao bọc trong lớp băng gạc dày, được y tá đỡ lấy chầm chậm đi ra, ánh mắt có chút vô cự, hẳn là do thuốc tê còn chưa tan hết, cả người thoạt nhìn mơ mơ màng màng.
"Đưa ta đi, ta dẫn bảo bối trở về phòng bệnh." Vương Thanh vội vàng đi lên đỡ Phùng Kiến Vũ, vừa đi, vừa nghe y tá nói về những điều cần nên chú ý.
"Hiện giờ trên tay là thạch cao tạm thời, vẫn chưa cố định hẳn, mấy ngày nữa sẽ tháo bỏ và thay lên thạch cao cố đinh." Tiểu y tá cũng không quản Vương Thanh có cảm thấy phiền hay không, tiếp tục đi theo bên cạnh nói thầm nhắc nhở.
"Ân ân ân, ta đã biết, ta nhất định sẽ chú ý, sau khi thuốc tê tan hết khẳng định bảo bối sẽ rất đau phải không? Vậy phải làm sao bây giờ?! " Vương Thanh sợ nhất là nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Phùng Kiến Vũ, so với việc để cho hắn chính mình bị đau còn khó chịu hơn.
"Hiện tại sẽ vô cùng đau đớn, tôi sẽ cân nhắc dùng một chút thuốc giảm đau cho thiếu gia, bất quá vẫn là tận lực cắn răng chịu đựng vẫn sẽ tốt hơn cho việc lành lại của vết thương." Lần này trả lời chính là bác sĩ đến phòng thăm hỏi, "Cuộc phẩu thuật rất thành công, ngài có thể yên tâm được rồi, Vương tiên sinh."
"Ta biết, Vũ Vũ rất nhanh sẽ tốt thôi...... sẽ nhanh thôi......" Vương Thanh nắm lấy tay trái lành lặn của Phùng Kiến Vũ, ánh mắt đỏ bừng, hơn hai tiếng ở bên ngoài khổ khổ chờ đợi, khiến cho hắn có chút hối hận, sớm biết sẽ thống khổ như vậy, hắn thà để cho Phùng Kiến Vũ cứ như vậy mà an an ổn ổn mà sống......"Hiểu Vũ, con có hối hận không? Ba ba rất hối hận a, không nên để cho con chịu đựng đau đớn như vậy."
Phùng Kiến Vũ lắc lắc đầu, dùng tay trái xoa xoa gò má Vương Thanh, đau đớn là điều tất nhiên, bất quá như vậy có thể mang lại cho nó một đôi tay hoàn hảo, đau đớn đến thế nào cũng đều xứng đáng. Vương Thanh biết Phùng Kiến Vũ là đang an ủi mình, hắn cười cười, cằm cọ cọ lên hõm vai Phùng Kiến Vũ, "Vậy có đau cũng đừng có trách ba biết không?" Nhìn thấy nó lần nữa gật đầu một cái, Vương Thanh cảm giác một trận vui mừng, cảm tạ trời cao đã mang đến cho hắn một phần lễ vật tốt như vậy, lễ vật trân quý nhất trong đời này của hắn. "Ăn kẹo đi, trên người con chịu khổ, thì ít nhất trong miệng cũng phải được ngọt. " Vương Thanh đem kẹo mà tiểu y tá lúc nãy đưa cho hắn nhét vào trong miệng Phùng Kiến Vũ, nhìn nó cười đến mi mắt cong cong, từ khi nào mà khoé mắt đứa nhỏ này lại xuất hiện một nốt lệ chí a?! Không sao, vẫn rất là ưa nhìn......
_______________________________
**khổ tận cam lai: hết khổ đến sướng, thời kỳ gian khổ đã qua, giờ đã đến lúc hưởng sung sướng
**bỉ cực thái lai: hết cùng lại thông; khổ lắm tất đến ngày sung sướng; vận đen qua, cơn may đến; hết cơn bĩ cực đến tuần thái lai
**sư tử há mồm lớn: há mồm kiêu oai
"Hiểu Vũ, yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì, chích thuốc tê xong sẽ không có cảm giác gì nữa, con chỉ cần ngủ một giấc, tỉnh dậy thì việc phẩu thuật đã xong hết rồi, ba ba ở ngay bên ngoài chờ con." Vương Thanh hôn hôn lên chóp mũi cố gắng trấn an Phùng Kiến Vũ, nhìn nó đang được ý tá đưa vào phẩu thuật. Hắn bây giờ rốt cuộc đã hiểu rõ tại sao thân nhân ở bên ngoài phòng phẩu thuật thường xuyên cảm thấy đặc biệt kích động, đợi đến khi Phùng Kiến Vũ đã tiến hẳn vào bên trong, Vương Thanh lập tức đứng lên, bắt đầu ở tại chỗ giậm giậm chân, nếu không phải bệnh viện không cho phép hút thuốc, hắn thật sự muốn hút vài điếu để thả lỏng một chút.
"Ông chủ, Hiểu Vũ thiếu gia **khổ tận cam lai, sẽ không có chuyện gì đâu. Thiếu gia đã chịu đủ nhiều đau khổ như vậy rồi, ông trời nhất định sẽ không bạc đãi thiếu gia nữa đâu." Ngô Kỳ không biết mình nói nhăng nói cụi như vậy có tác dụng an ủi hay không, nhưng ít ra anh không cần phải nhìn Vương Thanh giậm giậm chân tại chỗ nữa.
"Đúng, cậu nói rất đúng, ông trời đã đem Hiểu Vũ trả lại cho ta, chính là không muốn lại để cho nó chịu thêm đau khổ, nhất định sẽ tốt thôi." Vương Thanh cho đến bây giờ chưa từng tin vào số mệnh, nhưng ngay lúc này hắn cũng không thể không tin tưởng, **bỉ cực thái lai, đời người chung quy không ai có thể ở mãi dưới đáy vực, sẽ tốt thôi, Hiểu Vũ của hắn nhất định sẽ trở nên tốt hơn.
Ngô Kỳ nhìn thấy hắn rốt cuộc cũng đã tỉnh táo lại, vội vàng đem mấy phần văn kiện đưa qua cho hắn, ông chủ đã làm trễ nãi công việc thật nhiều ngày, nếu còn không chịu làm...... công ty kia cũng sẽ chống đỡ không nỗi sụp đỗ, "Ông chủ, ngài xem mấy phân văn kiện một chút, cũng phải cần ngài tự mình ký tên."
Vương Thanh vội vàng mở ra văn kiện, đem hết tinh lực vùi đầu vào những vật đang cầm ở trong tay, "Chỗ này, giá cả đàm phán phải hạ thấp xuống một ít, kết cấu của công ty này cũng không đáng giá cao như vậy, phần này sẽ không ký, còn cái này...... có thể cân nhắc nâng cao thêm một ít, bảo đảm phúc lợi cho công nhân viên, đừng để cho người ta nói chúng ta hẹp hòi."
"Đã biết, tôi ngay lập tức gọi điện thoại phân phó, bảo bọn họ làm việc chặt chẽ thêm một chút." Ngô Kỳ gật đầu một cái, lại đem một tờ báo truyền qua tay Vương Thanh, "Ngài xem một chút để giải sầu, mặc dù tôi cũng đã xem đến chán rồi."
"Nhàm chán như vậy cậu còn đưa cho tôi?! " Vừa định ném trả tờ báo lên người Ngô Kỳ, Vương Thanh liền nhìn thấy tựa đề cực lớn ngay trên mặt báo, "Bá đạo tổng tài yêu thiên nga công chúa...... Ông chủ Vương thị tình định với thiên kim Lưu thị?! Thật là càng viết càng khoa trương." Vương Thanh liếc mắt nhìn tên toà soạn, toà soạn này có cổ phần của Lưu thị, chả trách.
Bây giờ rỗi rãnh nhàm chán, Vương Thanh cầm tờ báo trong tay xem đến ba bốn lần, ngay cả khe hở bên trong mấy bài quảng cáo cũng không bỏ qua. Lúc trước hắn căn bản là khinh thường việc giải thích, lại càng không để tâm chú ý đến hình tượng của mình trên các bài báo lá cải, chỉ cần hình tượng ngay thẳng của mình đủ xâm nhập vào lòng người, những thứ này bất quá cũng chỉ là lời đồn thổi thiếu căn cứ, để cho người khác tán gẫu uống trà một chút cũng không vấn đề gì, cũng sẽ không có ai thật sự đi tin. Nhưng tình huống bây giờ lại trở thành như vậy, tựa hồ sẽ gây nên dấu hiệu không tốt. Lưu Kim Phong tính toán hắn không phải là ngày một ngày hai, lúc này cũng nên trả lại cho lão một chút cho lão biết tay, thật sự đem hắn biến thành Hello Kitty sao.
"Ngô Kỳ, việc thu mua và sáp nhập kia trước tiên buông tay, nếu giá cả không chịu ép xuống, chúng ta dứt khoát nâng nó lên cao, ta biết Lưu thị cũng muốn nuốt lấy công ty này...... không bằng tương kế tựu kế, công ty này cũng không có tài nguyên gì lớn, đơn giản chính là có kỹ thuật tiên tiến một chút, kỹ thuật thì được nắm giữ trong tay nhận lực, cho dù Lưu Kim Phong có thể thâu tóm cả công ty, nhưng lão cũng không nhất định có thể lưu lại nhân tài! " Vương Thanh lần này có tâm tình tốt, cũng không thèm đi chú ý những chuyện ngổn ngang kia, nhìn thấy báo ngày hôm nay hắn mới nhớ đến, một núi không thể có hai hổ, nếu lão già Lưu Kim Phong kia muốn làm lão đại, trước tiên phải bước qua cái ải là Vương Thanh này đi.
"Tôi đã biết, ông chủ, ngài yên tâm bồi Hiểu Vũ thiếu gia đi, tôi nhất định sẽ mau chóng thu xếp việc này." Ngô Kỳ rất nhanh liền hiểu được chuyện Vương Thanh muốn mình đi làm, tương kế tựu kế, đúng là một kế hay, đáng tiếc lại khiến anh không có nhiều thời gian ở lại bệnh viện, trong công ty còn có rất nhiều chuyện chờ đợi anh trở về xử lý.
"Ngô tiên sinh, người của công ty Hoàn Tĩnh lại đến, lúc trước bàn bạc Vương tổng đã nói không đồng ý với giá cả của bên đó đưa ra." Tiểu thư ký vội vội vàng vàng chạy vào, mang giày cao gót thiếu chút nữa muốn trẹo cả chân.
"Không cần, tiếp tục thảo luận, nếu bên kia không đồng ý, như vậy chúng ta sẽ bắt đầu tăng giá, so với giá cả nói lúc trước phải cao hơn nhiều nhất 10%, nên nhớ, phải từng chút từng chút một tăng giá lên, làm nhiều lần, không tin bọn họ không chịu cắn câu." Ngô Kỳ dựa theo chỉ thị của Vương Thanh, bắt đầu giúp hắn bố cục thiết kế bẫy rập, Hoàn Tĩnh ỷ có mấy kỹ thuật chuyên nghiệp tiên tiến hơn một chút liền dám **sư tử há mồm lớn, bọn họ cũng không sợ, nếu không chiếm được, chi bằng phá hủy đi, đây mới là thứ bọn họ am hiểu nhất.
"Được, được thôi." Tiểu thư ký mặc dù không hiểu ông chủ đến tột cùng là có ý gì, nhưng tóm lại là sẽ không sai, lập tức đi ra ngoài nhắn nhủ lại.
Ngô Kỳ dùng bút gõ gõ lên mấy tờ văn kiện, tay chống cằm suy tính, lúc này tính toán bên Lưu thị sợ rằng đã có chút sai lệch, xét theo tính tình của Vương Thanh, hắn sẽ không dễ dàng như vậy để cho người ta nắm được điểm yếu?! Kế hoạch mua bán này, bất quá cũng chỉ là cho Lưu Kim Phong một dạy dỗ nho nhỏ mà thôi, quả nhiên đã làm ba ba của người ta cũng phải ôn nhu nhiều hơn một chút, Ngô Kỳ ngẫm nghĩ, mình cũng nên tính toán đến việc kết hôn rồi......
Bên ngoài phòng phẩu thuật, Vương Thanh phiền não bất an chờ đợi, tờ báo trong tay đã bị hắn lật tới lật lui đến muốn nhăm nhúm nát vụn, chuyên mục quảng cáo cũng nhìn đến không dưới mười lần, phẩu thuật thế nào mà còn chưa có xong vậy?! Hắn liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay cổ tay, đã muốn hai tiếng đồng hồ. Tờ báo bị vò thành một đoàn, trực tiếp ném thẳng vào trong thùng rác, Vương Thanh lại bắt đầu đi qua đi lại trước cửa phòng phẩu thuật, khiến cho y tá không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là gọi hắn vào trong phòng làm việc của bác sĩ, để cho hắn xem sách một chút để cảm thấy thả lỏng hơn.
"Tôi có thể hút một điếu thuốc không?" Vương Thanh hiện tại không thể nhịn nổi nữa, ngậm điếu thuốc chưa được đốt ở khoé miệng thật lâu.
"Có thể, bất quá phải phiền ngài đi ra ngoài hút, phẩu thuật rất nhanh sẽ kết thúc, ngài xác định không đợi thiếu gia đi ra?" Tiểu y tá biểu lộ rất bình tĩnh, các nàng đã làm việc với rất nhiều thân nhân của bệnh nhân, người người đều là trong bộ dáng khẩn trương đến bức bách.
"Vậy thôi bỏ đi, đợi bảo bối ra rồi hãy nói, cô nói cuộc phẩu thuật này sẽ không có vấn đề gì đúng không?" Vương Thanh cả đời này cũng chưa từng bị lo âu bất an như vậy, trong đầu đầy ấp suy nghĩ về Phùng Kiến Vũ.
"Không có chuyện gì đâu, cuộc phẩu thuật này cũng không có nguy hiểm lớn, lúc trước không phải ngài đã xem qua phương án phẩu thuật rồi sao?" Tiểu y tá có chút không vô ngôn, một câu nói cũng đã nói đến vô số lần, "Không có chuyện gì, thật sự sẽ không có chuyện gì."
"Vậy thì tốt, vạn nhất nếu xảy ra chuyện, tôi sẽ trực tiếp hủy đi cái bệnh viện này." Vương Thanh lạnh lùng liếc mắt nhìn tiểu y tá, hắn nói được ắt sẽ làm được, nếu Phùng Kiến Vũ còn không khoẻ lại, hắn thật không bảo đảm không biết chính mình sẽ dám làm ra tới những việc gì.
"Vâng vâng vâng...... đều theo ý ngài." Tiểu y tá biết vị trước mắt mình này là ông chủ lớn của bệnh viện, cũng không dám đắc tội hắn, thật ra thì cô nàng ngây ngốc ở tại bệnh viện một thời gian lâu như vậy, có người nào mà chưa từng thấy qua a? Không cần biết là hạng người gì, ở trong bệnh viện, còn không phải là nên nghe theo chỉ thị của bác sĩ sao?
"Chỗ này của cô có lollipop không? Miệng của tôi bây giờ rất khó chịu." Vương Thanh đem điếu thuốc ném vào thùng rác, thời gian trôi qua càng dài, hắn càng ngày càng thêm khẩn trương.
"Có, tôi lập tức lấy cho ngài." Tiểu y tá ngẩn người một chút, thì ra là ông chủ lớn thích ăn kẹo lollipop a?! Đây có được tính là phát hiện kinh người không? Nàng từ trong ngăn kéo lấy ra một hủ kẹo đường dùng để dụ dỗ trẻ con đến khám bệnh, "Tôi nơi này có chocolate ngài muốn không?"
"Không cần, kẹo cứng là được." Vương Thanh nhìn tiểu y tá đem đến mấy viên kẹo đủ loại màu sắc, "Thôi bỏ đi, cô đưa cho tôi hết đi, lát nữa bảo bối của tôi đi ra có thể ăn không?"
"Ân...... cái này phải thì phải hỏi bác sĩ, bất quá cũng không có vấn đề, cũng không ảnh hưởng gì đến vấn đề tiêu hoá và nội tiết." Tiểu y tá gật gật đầu, đống kẹo này chắc là giữ cho người bên trong kia ăn đi.
Vương Thanh xé ra giấy bọc, nhớ lại bộ dáng trước kia của Hiểu Vũ, đứa bé kia rất thích ăn kẹo, bất quá lại rất biết điều, mỗi ngày cho nó ăn mấy viên, thì nó chỉ ăn đúng mấy viên, không có nghịch ngợm, không biết dối gạt, mỗi lần nếm được vị ngọt của kẹo, cười đến ánh mắt cũng biến thành cong cong. Trong suốt một năm đó, Vương Thanh hình thành một loại thói quen thích thu thập kẹo ngọt, như vậy mỗi ngày khi về đến nhà, hắn sẽ cho Hiểu Vũ được một kinh hỉ.
Nhét viên kẹo vào trong miệng, Vương Thanh mới phát hiện thì ra hắn cũng có chút đói bụng, rất nhanh sẽ đến buổi trưa rồi, từ lúc Phùng Kiến Vũ bước vào phòng phẩu thuật đến hiện tại cũng đã hơn hai tiếng đồng hồ. Vương Thanh nhìn chằm chằm cửa phòng phẩu thuật, hận không thể lập tức chạy vào nhìn xem bảo bối mình như thế nào rồi.
Mười một giờ năm phút buổi trưa, cửa rốt cuộc cũng mở ra, tay phải của Phùng Kiến Vũ được bao bọc trong lớp băng gạc dày, được y tá đỡ lấy chầm chậm đi ra, ánh mắt có chút vô cự, hẳn là do thuốc tê còn chưa tan hết, cả người thoạt nhìn mơ mơ màng màng.
"Đưa ta đi, ta dẫn bảo bối trở về phòng bệnh." Vương Thanh vội vàng đi lên đỡ Phùng Kiến Vũ, vừa đi, vừa nghe y tá nói về những điều cần nên chú ý.
"Hiện giờ trên tay là thạch cao tạm thời, vẫn chưa cố định hẳn, mấy ngày nữa sẽ tháo bỏ và thay lên thạch cao cố đinh." Tiểu y tá cũng không quản Vương Thanh có cảm thấy phiền hay không, tiếp tục đi theo bên cạnh nói thầm nhắc nhở.
"Ân ân ân, ta đã biết, ta nhất định sẽ chú ý, sau khi thuốc tê tan hết khẳng định bảo bối sẽ rất đau phải không? Vậy phải làm sao bây giờ?! " Vương Thanh sợ nhất là nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Phùng Kiến Vũ, so với việc để cho hắn chính mình bị đau còn khó chịu hơn.
"Hiện tại sẽ vô cùng đau đớn, tôi sẽ cân nhắc dùng một chút thuốc giảm đau cho thiếu gia, bất quá vẫn là tận lực cắn răng chịu đựng vẫn sẽ tốt hơn cho việc lành lại của vết thương." Lần này trả lời chính là bác sĩ đến phòng thăm hỏi, "Cuộc phẩu thuật rất thành công, ngài có thể yên tâm được rồi, Vương tiên sinh."
"Ta biết, Vũ Vũ rất nhanh sẽ tốt thôi...... sẽ nhanh thôi......" Vương Thanh nắm lấy tay trái lành lặn của Phùng Kiến Vũ, ánh mắt đỏ bừng, hơn hai tiếng ở bên ngoài khổ khổ chờ đợi, khiến cho hắn có chút hối hận, sớm biết sẽ thống khổ như vậy, hắn thà để cho Phùng Kiến Vũ cứ như vậy mà an an ổn ổn mà sống......"Hiểu Vũ, con có hối hận không? Ba ba rất hối hận a, không nên để cho con chịu đựng đau đớn như vậy."
Phùng Kiến Vũ lắc lắc đầu, dùng tay trái xoa xoa gò má Vương Thanh, đau đớn là điều tất nhiên, bất quá như vậy có thể mang lại cho nó một đôi tay hoàn hảo, đau đớn đến thế nào cũng đều xứng đáng. Vương Thanh biết Phùng Kiến Vũ là đang an ủi mình, hắn cười cười, cằm cọ cọ lên hõm vai Phùng Kiến Vũ, "Vậy có đau cũng đừng có trách ba biết không?" Nhìn thấy nó lần nữa gật đầu một cái, Vương Thanh cảm giác một trận vui mừng, cảm tạ trời cao đã mang đến cho hắn một phần lễ vật tốt như vậy, lễ vật trân quý nhất trong đời này của hắn. "Ăn kẹo đi, trên người con chịu khổ, thì ít nhất trong miệng cũng phải được ngọt. " Vương Thanh đem kẹo mà tiểu y tá lúc nãy đưa cho hắn nhét vào trong miệng Phùng Kiến Vũ, nhìn nó cười đến mi mắt cong cong, từ khi nào mà khoé mắt đứa nhỏ này lại xuất hiện một nốt lệ chí a?! Không sao, vẫn rất là ưa nhìn......
_______________________________
**khổ tận cam lai: hết khổ đến sướng, thời kỳ gian khổ đã qua, giờ đã đến lúc hưởng sung sướng
**bỉ cực thái lai: hết cùng lại thông; khổ lắm tất đến ngày sung sướng; vận đen qua, cơn may đến; hết cơn bĩ cực đến tuần thái lai
**sư tử há mồm lớn: há mồm kiêu oai