Bị bịt miệng hết mấy giây đầu, tiếp sau chỉ còn lại mấy tiếng động của gió cùng lá cây xào xạc, đoán chừng là cái người này đang trốn tránh bảo vệ vì cái tội đi trễ đây mà.
- Ê. Đồ bất lịch sự!
Chàng thanh niên thích thú hắng giọng. Cậu ta nấn ná lớp cỏ dưới tay. Bây giờ bọn họ đang ở trong tư thế áp sát, mà đứa con gái dưới người lại nhìn cậu ta với con mắt không khiêm tốn chút nào.
Huỳnh Di phát giác mình bị người này phỉ báng, liền không vui. Nó chỉ mê trai một chút, ngoài việc đó thì có điểm nào nó xứng để đứng chung với từ bất lịch sự đâu?
- Này, mình không phải đồ bất lịch sự. Mình có tên đấy! Đồ chết tiệt.
Nó bàng hoàng thể hiện bức xúc của mình với cậu ta. Chỉ muốn chửi cái loại người chết bầm này cho hả giận, nó còn chưa có làm gì thì đã gán ghép cho nó cái danh hiệu bất lịch sự rồi.
- Nói cho mà biết, cái loại người mê trai như bà còn lâu trai đẹp nó mới ngó ngàng, trong đó có tôi nhé.
Cậu ta đứng dậy, phủi phủi hai tay, sau đó vắt cái quai balo lại lên vai, thẳng thừng khinh khi. Nói xong cậu ta rời đi luôn, những bước chân ấy có vẻ khá điềm nhiên, như thể trước đó chưa có chuyện gì.
Bầu trời thì xanh vút, cây thì tươi tốt, mặt đất thì khô khan, cớ sao ngày hôm nay lại xui xẻo như thế này? Ông trời quá tuyệt đường của nó rồi!
Tên kia thật là đàn bà, chỉ được cái gương mặt ưa nhìn thì muốn làm gì làm, không thèm ngó đến ai. Mà thôi, bỏ qua chuyện này, trước cô tìm chỗ trốn cái đã.
Nó khổ tâm lết cái thân xác ngồi sau nơi vắng vẻ, ủ rũ ngồi thừ ra một góc, trông thấy rất giống những đứa có bệnh lâu năm. Trốn từ nãy giờ đã ba mươi phút rồi, cũng may nó đến sớm trước giờ làm lễ hơn một tiếng, bây giờ đi ra chắc chắn còn kịp.
Nó kéo điện thoại ra nhìn, màn hình hiển thị số 09:42, thế là nó giật nẩy. Trời ơi! 08:10 làm lễ mà giờ này... kéo cái cặp lên người, chạy một mạch ra bên ngoài.
Trong hội trường vốn dĩ nên chứa đầy người, thì nay, lại chẳng có bóng dáng một ai ngoại trừ cô quét dọn vệ sinh.
- Chết, đi trễ rồi!
Là một đứa học lớp chọn, là cái đứa nhờ quan hệ mới được thi, là cái đứa con gái của mẹ và bố, hơn nữa là cái đứa từng lớp trưởng gương mẫu! Lần này hủy hoại hết cả kỉ lục rồi.
Nó chạy vòng vòng quanh trường, cuối cùng cũng kiếm được cái bảng thông báo, tìm tên lớp trên sơ đồ một lượt, nó chạy đến lớp trong tích tắc.
Mấy phút sau nó xuất hiện trước lớp 10A1.
- Chào cô.
Hơi thở của nó đứt đoạn, lúc này gương mặt nó tái mét.
Cô giáo chủ nhiệm đang để các bạn học sinh trong lớp tự tìm chỗ ngồi cho nhau, thì phát hiện một học sinh của lớp đang có vấn đề cần giải quyết. Ngày đầu đi học, lại đi trễ, mang danh của A1 lại như vậy?
- Em có biết bây giờ là mấy giờ hay không?
Cô giáo dùng thước, gõ gõ lên cái đồng hồ đeo tay nhỏ xíu để cảnh cáo giờ giấc.
- Thưa cô, em ngủ quên ạ.
Nó vẫn thở gấp, lồng ngực đập phình phịch như sắp bay luôn quả tim ra ngoài.
Cô giáo khi nghe xong không ngừng chau mày cong lại, lại là cái lý do cũ rích này!
- Vậy tôi hỏi em, nếu em làm chủ một công ty, mà nhân viên lại đi trễ, cuối tháng lại nhận tiền lương như những người chăm chỉ khác, em thấy có công bằng không?
- Không công bằng ạ.
- Vậy sao em còn đi trễ?
- Em ngủ quên.
Câu này khiến cả lớp cười rần lên, quả là bà cô khó tính. Nó khổ sở nhất là gặp phải cô giáo như vậy, lúc chạy đến đây nó đã lẩm nhẩm cầu được gặp giáo viên dễ, thế mà...
Học sinh càng cười lớn họng thì bà cô này càng tức xanh mặt. Đầu năm đầu tháng gặp loại học sinh như này thật mệt.
- Vào đi. Lần sau không được đi trễ nữa.
- Vâng. Cảm ơn cô.
Nó gật đầu lia lịa, sau đó còn lễ độ cúi chào cô giáo.
Mọi người đều bận rộn bàn tán cùng nhau, lựa chọn coi người nào ở cùng người nào thích hợp, thế rồi nó đứng lẳng lặng ở một góc chờ bọn họ chọn lựa. Nó không quan trọng mấy việc này, ngồi với ai cũng được, nó không có người quen ở chỗ này.
Sau một hồi thật lâu, cả lớp cũng ổn với vị trí của mình. Bởi vì đây là trường tốt nên việc ngồi ở đâu thì giáo viên rất thoải mái, nếu ngồi chung mà học hành vẫn tiến bộ thì như thế nào cũng vẫn ổn, chỉ là nếu thành tích không đi lên, chỗ ngồi ban đầu phải chuyển! Vậy nên nó chẳng có hứng thú với mấy việc này, lựa cho lắm vào, đợi thành tích thay đổi thì ngồi đó mà khóc thành lời.
Cả lớp yên vị, nó đứng dưới lớp nhìn lên thì thấy tên kia đang nhìn mình, cái bản mặt đó vô cùng ngáo đá, khiến nó ngỡ ngàng. Thì ra cái tên chết tiệt đó cũng học ở lớp này, đúng là trái đất quá nhỏ bé.
Nó bỏ qua luôn, nhìn quanh, thấy bàn cuối có một chỗ trống, nó kéo ghế ngồi vào.
Đứa con gái kế bên vẫn yên lặng nhìn ra bên ngoài khoảng sân trường rộng lớn, sau đó lại lặng lẽ gục đầu xuống bàn, dường như thật sự mệt mỏi.
Giờ học bắt đầu rất nhanh và đến khi tan học cũng nhanh không kém. Vì nhập học từ mười giờ mấy nên tới chiều đứng bóng mới được tan học.
Khi học xong, nó ghé vào căn tin ăn luôn một bữa, sáng giờ nó chưa có bỏ bụng thứ gì, mà tối ở ký túc xá lại chẳng có đồ ăn để lót dạ.
- Đồ bất lịch sự!
Tiếng gọi này như quen thân lắm, giọng điệu như kêu đứa bạn lâu năm.
Nó ngồi thừ ra nhìn cái bản mặt thằng đó đập vào mặt, oan gia ngõ hẹp, vốn là có rất nhiều đường để đi lại gặp lại lần nữa. Tuy nghĩ thì nghĩ vậy thôi, nó vẫn có tí vui vui, trai đẹp theo mình vậy mà.
- Tôi nói với ông một lần rồi, tôi có tên!
Nó bứt rứt đập cái muỗng xuống bàn, thật sự muốn lấy cái muỗng inox to này đút vào mồm cậu ta.
Ngẫm một hồi, cậu ta mới làm bộ mặt như phát hiện ra thứ gì đó hay ho. Nhìn qua cái sơ đồ lớp, tên của nhỏ này to đùng.
- Tên Di ấy hả?
- Ừ. Rồi sao?
Nó khoanh tay dựa ra sao ghế, tiếp đó dùng cái ánh mắt sát-na mà trước đây nó dùng để he mấy đứa trong lớp với cậu ta.
- Bà ở ký túc xá đúng không?
Cái cổ trắng ngần ấy trượt lên trượt, cậu ta đột nhiên hơi miễn cưỡng. Gặp phải con nhỏ hung dữ rồi!
- Ừ?
- Vậy... nhìn bộ dạng này chắc chắn không biết nấu ăn rồi?
Còn tưởng sẽ vớt vát được một đứa bạn chung ký túc biết nấu ăn.
- Ừ.
Nó cấm đầu ăn tiếp phần ăn của mình, trực tiếp không để ý nữa.
- Ừ mãi!
Lần này thấy nó tỉnh bơ uống cốc nước, cậu ta liền biết không thể cứ nói chuyện kiểu này. Hơn nữa, cái con bé này không phải đứa dễ dàng bị dụ dỗ.
- Dẫn theo tôi đến ký túc xá đi... tôi không biết đường.
- Sơ đồ để chưng à?
- Bảng thông báo mất cái sơ đồ rồi.
Nó chợt nhớ đến lúc sáng, nó tiện tay với luôn tấm sơ đồ của trường nên việc này, người có lỗi gián tiếp là chính nó. Thấy vậy nó hơi hổ thẹn, liếc nhìn tên kia một lần.
- Trả phần cơm này đi, tôi dẫn ông đi.
Nó quay ngang uống hết ly sting, một hơi hết cạn, như thể rất đói khát.
Thế là một lần nữa cậu ta đen mặt, trên đời này có đứa con gái nào mê trai mà lại vô cảm kiểu này? Trai lại gần còn bắt người ta trả tiền, con gái chết bầm!
Đành vậy, dù sao nếu không có nhỏ này thì cách nào mà về ký túc xá. Mất hết mấy chục ngàn trả cho nó, còn phải trả luôn phần nước, quá đáng quá rồi.
Nó dắt cậu ta đi lòng vòng một hồi, ngay cả sắc trời cũng đổi hẳn màu khác. Nhỏ này định troll cậu sao?
- Này! Rốt cuộc bà đang đi đâu?
Đến chân cũng run rẩy rồi, cậu ta dậm chân xuống đất, như kiểu không đồng ý.
- Đang về ký túc xá.
Nó ngó lơ qua ánh đèn bên ngoài trường, hẳn là thấy cái cậu này cứ lải nhải rất khó chịu.
- Vậy sao nãy giờ bà cứ đi lòng vòng mãi vậy?
- Tôi mới ăn, cần tiêu hóa.
Nhỏ ôm bụng vỗ về, sau đó còn vuốt vuốt như đứa bệnh. Cái bụng phẳng lì của nó sau khi nuốt một đĩa cơm vẫn còn thấy rất đói, nãy giờ vẫn kêu ca đủ kiểu.
Cuối cùng bỏ qua mấy cái nơi âm u đen tối cũng đến ký túc xá, cậu ta thì mừng rỡ đến mức chưa kịp nói với nó câu nào thì đã nhảy vào trong kêu gào.
Nó mất mặt đến mức không muốn nhận là quen cái thằng này, nó quá háo hức rồi...
- Này, cái đồ bất lịch sự. Sau này cứ gọi tôi là Nhật nhé.
Cái tên này được lợi liền trở mặt ngay, nó cũng chẳng có bất ngờ, bản tính đàn bà vốn dĩ là sớm nắng, chiều mưa, trưa lâm râm.
- Trả lời coi! Đồ bất lịch sự.
- Cho đến khi ông ngưng gọi tôi là BẤT LỊCH SỰ thì tôi sẽ không nói chuyện với ông nữa.
Nó không ngoảnh mặt lại, ngay lập tức đi thẳng lên phòng của mình. Thật đáng ghét, đẹp trai nhiều quá rồi điên, ngay cả đầu cũng có vấn đề.
Khi mở cửa bước vào phòng, nó cảm thấy trước mặt là thiên đường, nở ra những bông hoa xinh đẹp tuyệt vời. Chiếc giường ở trong đó ấm áp như lò sưởi, nó mừng rỡ.
Hôm nay mệt quá, cũng chẳng có bài tập về nhà, thế nên ngủ sớm là tuyệt nhất, với lại mệt mỏi quá rồi nên không cần tắm táp gì cho mệt, cứ thế nó ngủ luôn trong bộ dáng đồng phục.
- Ê. Đồ bất lịch sự!
Chàng thanh niên thích thú hắng giọng. Cậu ta nấn ná lớp cỏ dưới tay. Bây giờ bọn họ đang ở trong tư thế áp sát, mà đứa con gái dưới người lại nhìn cậu ta với con mắt không khiêm tốn chút nào.
Huỳnh Di phát giác mình bị người này phỉ báng, liền không vui. Nó chỉ mê trai một chút, ngoài việc đó thì có điểm nào nó xứng để đứng chung với từ bất lịch sự đâu?
- Này, mình không phải đồ bất lịch sự. Mình có tên đấy! Đồ chết tiệt.
Nó bàng hoàng thể hiện bức xúc của mình với cậu ta. Chỉ muốn chửi cái loại người chết bầm này cho hả giận, nó còn chưa có làm gì thì đã gán ghép cho nó cái danh hiệu bất lịch sự rồi.
- Nói cho mà biết, cái loại người mê trai như bà còn lâu trai đẹp nó mới ngó ngàng, trong đó có tôi nhé.
Cậu ta đứng dậy, phủi phủi hai tay, sau đó vắt cái quai balo lại lên vai, thẳng thừng khinh khi. Nói xong cậu ta rời đi luôn, những bước chân ấy có vẻ khá điềm nhiên, như thể trước đó chưa có chuyện gì.
Bầu trời thì xanh vút, cây thì tươi tốt, mặt đất thì khô khan, cớ sao ngày hôm nay lại xui xẻo như thế này? Ông trời quá tuyệt đường của nó rồi!
Tên kia thật là đàn bà, chỉ được cái gương mặt ưa nhìn thì muốn làm gì làm, không thèm ngó đến ai. Mà thôi, bỏ qua chuyện này, trước cô tìm chỗ trốn cái đã.
Nó khổ tâm lết cái thân xác ngồi sau nơi vắng vẻ, ủ rũ ngồi thừ ra một góc, trông thấy rất giống những đứa có bệnh lâu năm. Trốn từ nãy giờ đã ba mươi phút rồi, cũng may nó đến sớm trước giờ làm lễ hơn một tiếng, bây giờ đi ra chắc chắn còn kịp.
Nó kéo điện thoại ra nhìn, màn hình hiển thị số 09:42, thế là nó giật nẩy. Trời ơi! 08:10 làm lễ mà giờ này... kéo cái cặp lên người, chạy một mạch ra bên ngoài.
Trong hội trường vốn dĩ nên chứa đầy người, thì nay, lại chẳng có bóng dáng một ai ngoại trừ cô quét dọn vệ sinh.
- Chết, đi trễ rồi!
Là một đứa học lớp chọn, là cái đứa nhờ quan hệ mới được thi, là cái đứa con gái của mẹ và bố, hơn nữa là cái đứa từng lớp trưởng gương mẫu! Lần này hủy hoại hết cả kỉ lục rồi.
Nó chạy vòng vòng quanh trường, cuối cùng cũng kiếm được cái bảng thông báo, tìm tên lớp trên sơ đồ một lượt, nó chạy đến lớp trong tích tắc.
Mấy phút sau nó xuất hiện trước lớp 10A1.
- Chào cô.
Hơi thở của nó đứt đoạn, lúc này gương mặt nó tái mét.
Cô giáo chủ nhiệm đang để các bạn học sinh trong lớp tự tìm chỗ ngồi cho nhau, thì phát hiện một học sinh của lớp đang có vấn đề cần giải quyết. Ngày đầu đi học, lại đi trễ, mang danh của A1 lại như vậy?
- Em có biết bây giờ là mấy giờ hay không?
Cô giáo dùng thước, gõ gõ lên cái đồng hồ đeo tay nhỏ xíu để cảnh cáo giờ giấc.
- Thưa cô, em ngủ quên ạ.
Nó vẫn thở gấp, lồng ngực đập phình phịch như sắp bay luôn quả tim ra ngoài.
Cô giáo khi nghe xong không ngừng chau mày cong lại, lại là cái lý do cũ rích này!
- Vậy tôi hỏi em, nếu em làm chủ một công ty, mà nhân viên lại đi trễ, cuối tháng lại nhận tiền lương như những người chăm chỉ khác, em thấy có công bằng không?
- Không công bằng ạ.
- Vậy sao em còn đi trễ?
- Em ngủ quên.
Câu này khiến cả lớp cười rần lên, quả là bà cô khó tính. Nó khổ sở nhất là gặp phải cô giáo như vậy, lúc chạy đến đây nó đã lẩm nhẩm cầu được gặp giáo viên dễ, thế mà...
Học sinh càng cười lớn họng thì bà cô này càng tức xanh mặt. Đầu năm đầu tháng gặp loại học sinh như này thật mệt.
- Vào đi. Lần sau không được đi trễ nữa.
- Vâng. Cảm ơn cô.
Nó gật đầu lia lịa, sau đó còn lễ độ cúi chào cô giáo.
Mọi người đều bận rộn bàn tán cùng nhau, lựa chọn coi người nào ở cùng người nào thích hợp, thế rồi nó đứng lẳng lặng ở một góc chờ bọn họ chọn lựa. Nó không quan trọng mấy việc này, ngồi với ai cũng được, nó không có người quen ở chỗ này.
Sau một hồi thật lâu, cả lớp cũng ổn với vị trí của mình. Bởi vì đây là trường tốt nên việc ngồi ở đâu thì giáo viên rất thoải mái, nếu ngồi chung mà học hành vẫn tiến bộ thì như thế nào cũng vẫn ổn, chỉ là nếu thành tích không đi lên, chỗ ngồi ban đầu phải chuyển! Vậy nên nó chẳng có hứng thú với mấy việc này, lựa cho lắm vào, đợi thành tích thay đổi thì ngồi đó mà khóc thành lời.
Cả lớp yên vị, nó đứng dưới lớp nhìn lên thì thấy tên kia đang nhìn mình, cái bản mặt đó vô cùng ngáo đá, khiến nó ngỡ ngàng. Thì ra cái tên chết tiệt đó cũng học ở lớp này, đúng là trái đất quá nhỏ bé.
Nó bỏ qua luôn, nhìn quanh, thấy bàn cuối có một chỗ trống, nó kéo ghế ngồi vào.
Đứa con gái kế bên vẫn yên lặng nhìn ra bên ngoài khoảng sân trường rộng lớn, sau đó lại lặng lẽ gục đầu xuống bàn, dường như thật sự mệt mỏi.
Giờ học bắt đầu rất nhanh và đến khi tan học cũng nhanh không kém. Vì nhập học từ mười giờ mấy nên tới chiều đứng bóng mới được tan học.
Khi học xong, nó ghé vào căn tin ăn luôn một bữa, sáng giờ nó chưa có bỏ bụng thứ gì, mà tối ở ký túc xá lại chẳng có đồ ăn để lót dạ.
- Đồ bất lịch sự!
Tiếng gọi này như quen thân lắm, giọng điệu như kêu đứa bạn lâu năm.
Nó ngồi thừ ra nhìn cái bản mặt thằng đó đập vào mặt, oan gia ngõ hẹp, vốn là có rất nhiều đường để đi lại gặp lại lần nữa. Tuy nghĩ thì nghĩ vậy thôi, nó vẫn có tí vui vui, trai đẹp theo mình vậy mà.
- Tôi nói với ông một lần rồi, tôi có tên!
Nó bứt rứt đập cái muỗng xuống bàn, thật sự muốn lấy cái muỗng inox to này đút vào mồm cậu ta.
Ngẫm một hồi, cậu ta mới làm bộ mặt như phát hiện ra thứ gì đó hay ho. Nhìn qua cái sơ đồ lớp, tên của nhỏ này to đùng.
- Tên Di ấy hả?
- Ừ. Rồi sao?
Nó khoanh tay dựa ra sao ghế, tiếp đó dùng cái ánh mắt sát-na mà trước đây nó dùng để he mấy đứa trong lớp với cậu ta.
- Bà ở ký túc xá đúng không?
Cái cổ trắng ngần ấy trượt lên trượt, cậu ta đột nhiên hơi miễn cưỡng. Gặp phải con nhỏ hung dữ rồi!
- Ừ?
- Vậy... nhìn bộ dạng này chắc chắn không biết nấu ăn rồi?
Còn tưởng sẽ vớt vát được một đứa bạn chung ký túc biết nấu ăn.
- Ừ.
Nó cấm đầu ăn tiếp phần ăn của mình, trực tiếp không để ý nữa.
- Ừ mãi!
Lần này thấy nó tỉnh bơ uống cốc nước, cậu ta liền biết không thể cứ nói chuyện kiểu này. Hơn nữa, cái con bé này không phải đứa dễ dàng bị dụ dỗ.
- Dẫn theo tôi đến ký túc xá đi... tôi không biết đường.
- Sơ đồ để chưng à?
- Bảng thông báo mất cái sơ đồ rồi.
Nó chợt nhớ đến lúc sáng, nó tiện tay với luôn tấm sơ đồ của trường nên việc này, người có lỗi gián tiếp là chính nó. Thấy vậy nó hơi hổ thẹn, liếc nhìn tên kia một lần.
- Trả phần cơm này đi, tôi dẫn ông đi.
Nó quay ngang uống hết ly sting, một hơi hết cạn, như thể rất đói khát.
Thế là một lần nữa cậu ta đen mặt, trên đời này có đứa con gái nào mê trai mà lại vô cảm kiểu này? Trai lại gần còn bắt người ta trả tiền, con gái chết bầm!
Đành vậy, dù sao nếu không có nhỏ này thì cách nào mà về ký túc xá. Mất hết mấy chục ngàn trả cho nó, còn phải trả luôn phần nước, quá đáng quá rồi.
Nó dắt cậu ta đi lòng vòng một hồi, ngay cả sắc trời cũng đổi hẳn màu khác. Nhỏ này định troll cậu sao?
- Này! Rốt cuộc bà đang đi đâu?
Đến chân cũng run rẩy rồi, cậu ta dậm chân xuống đất, như kiểu không đồng ý.
- Đang về ký túc xá.
Nó ngó lơ qua ánh đèn bên ngoài trường, hẳn là thấy cái cậu này cứ lải nhải rất khó chịu.
- Vậy sao nãy giờ bà cứ đi lòng vòng mãi vậy?
- Tôi mới ăn, cần tiêu hóa.
Nhỏ ôm bụng vỗ về, sau đó còn vuốt vuốt như đứa bệnh. Cái bụng phẳng lì của nó sau khi nuốt một đĩa cơm vẫn còn thấy rất đói, nãy giờ vẫn kêu ca đủ kiểu.
Cuối cùng bỏ qua mấy cái nơi âm u đen tối cũng đến ký túc xá, cậu ta thì mừng rỡ đến mức chưa kịp nói với nó câu nào thì đã nhảy vào trong kêu gào.
Nó mất mặt đến mức không muốn nhận là quen cái thằng này, nó quá háo hức rồi...
- Này, cái đồ bất lịch sự. Sau này cứ gọi tôi là Nhật nhé.
Cái tên này được lợi liền trở mặt ngay, nó cũng chẳng có bất ngờ, bản tính đàn bà vốn dĩ là sớm nắng, chiều mưa, trưa lâm râm.
- Trả lời coi! Đồ bất lịch sự.
- Cho đến khi ông ngưng gọi tôi là BẤT LỊCH SỰ thì tôi sẽ không nói chuyện với ông nữa.
Nó không ngoảnh mặt lại, ngay lập tức đi thẳng lên phòng của mình. Thật đáng ghét, đẹp trai nhiều quá rồi điên, ngay cả đầu cũng có vấn đề.
Khi mở cửa bước vào phòng, nó cảm thấy trước mặt là thiên đường, nở ra những bông hoa xinh đẹp tuyệt vời. Chiếc giường ở trong đó ấm áp như lò sưởi, nó mừng rỡ.
Hôm nay mệt quá, cũng chẳng có bài tập về nhà, thế nên ngủ sớm là tuyệt nhất, với lại mệt mỏi quá rồi nên không cần tắm táp gì cho mệt, cứ thế nó ngủ luôn trong bộ dáng đồng phục.