“Ặc...” Lúc này Tạ Minh Tường mới kịp phản ứng lại. Hiện giờ mối quan tâm hàng đầu của anh ấy không phải là Bạch Mộc rốt cuộc có đến hay không, mà là vấn đề an toàn của bản thân anh ấy!
Cố ý giấu giếm không khai báo, đây là đại tội khi quân đấy nhé! Đây không phải là vấn đề có thể giải quyết bằng việc quỳ lên bàn phím, đến lúc đó thế nào Lãnh Hân Hân cũng rút gân lột da anh để răn đe cho coi.
Nghĩ đến đây, lưng Tạ Minh Tường chảy mồ hôi lạnh ròng ròng!
Anh vốn muốn hôm nay sẽ tâm sự với Bạch Mộc một phen, thuận tiện học tập kinh nghiệm thành công của Bạch Mộc một chút. Sau đó đợi thời cơ chín muồi mới từ từ nói với Lãnh Hân Hân chuyện này, đến lúc đó nói không chừng trong lúc Lãnh Hân Hân kích động sẽ đồng ý với thỉnh cầu có chút “vô lý” kia của mình, như vậy chẳng phải rất hoàn hảo sao?
Nhưng kế hoạch vĩnh viễn không tránh được thay đổi, giấc mơ thì đẹp, nhưng sự thật lại luôn tàn khốc như vậy. Lời của Tiêu Ninh giống như một cái tát vang dội đập tan giấc mơ đẹp của Tạ Minh Tường. Đến lúc đó nếu mình không thể tiến đến bước kia với Lãnh Hân Hân, ngược lại sẽ phải chịu nỗi đau da thịt rất lớn...
Mà tất cả những điều này đều tại cái thằng này mà ra!
Ánh mắt lạnh như băng của Tạ Minh Tường liếc qua Tiêu Ninh đang ngồi run rẩy trong góc, anh ấy nheo mắt lại rồi sau đó lại mở to!
“Anh đánh chết mày!”
Tiêu Ninh hoảng sợ, liên tục cầu xin tha thứ: “Tạ lão đại, em sai rồi!”
“Sai? Một câu sai là có thể giải quyết vấn đề sao? Chú mày có biết bởi vì một suy nghĩ sai lầm của chú mày đã phá hủy việc lớn của anh mày không!” Tạ Minh Tường hung hăng xử lý Tiêu Ninh, cảnh tượng này sao có thể dùng một câu “cực kỳ bi thảm” để miêu tả được chứ?
Tiêu Ninh biết mình đuối lý nên cũng không dám phản kháng, chỉ có thể im lặng thừa nhận. Nhưng mà cứ như vậy thì Tạ Minh Tường cũng không tiện đánh tiếp, sau khi chỉnh đốn cậu ấy một chút thì từ từ ngừng lại.
Ha ha! Tiêu Ninh chịu thiệt thì thằng mập Sở Nam lại vui vẻ. Ai bảo anh lúc bình thường hay bắt nạt em, giờ sướng rồi chứ? Chọc phải tổ ong vò vẽ rồi chứ?
Chỉ là Tạ lão đại à, anh ra tay cũng nhẹ quá rồi đấy. Vấn đề nghiêm trọng như vậy, anh không dạy dỗ anh ấy nặng một chút, không có lỗi với sự cố gắng mà anh đã bỏ ra sao? Nghĩ đến các kiểu đối đãi của Tiêu Ninh với mình trước đây, tên mập này vẫn chưa thỏa mãn chép chép miệng, lẩm bẩm bổ sung thêm một câu: “Lãnh đại mỹ nữ còn ba mươi giây nữa sẽ đến chiến trường...”
Nói về khả năng thêm dầu vào lửa, tên này tuyệt đối là số một!
Thế là, núi lửa vốn đã nguội đi lại phun trào lần nữa!
Hơn mười phút sau, Tiêu Ninh mặt mũi bầm dập đau đớn đứng dậy, lúng túng nói không rõ lời, giải thích: “Em thật sự không cố ý mà...”
“Được rồi...” Tôn Dật Thành có chút không đành lòng, vỗ vỗ vai Tạ Minh Tường khuyên bảo: “Anh trút giận xong rồi thì bỏ qua đi. Chuyện cũng đã xảy ra rồi, chúng ta cũng phải nghĩ cách giải quyết, ưu tiên cấp bách bây giờ là làm sao để đại mỹ nữ không tìm anh tính sổ, còn nữa, làm sao mới có thể kéo hai người Bạch Mộc qua đây...”
Tạ Minh Tường im lặng, sau một lúc lâu mới nhìn về phía Tiêu Ninh hừ lạnh một tiếng, nói: “Chú mày có ý tưởng gì hay không?”
“Ơ...” Tiêu Ninh biết, cơ hội lấy công chuộc tội của mình đã đến rồi. Nếu mình có cách hay, có lẽ còn có thể xoa dịu cơn giận của Tạ Minh Tường. Nếu không có thì kết quả sẽ không được viên mãn rồi...
Tiêu Ninh vắt hết óc suy nghĩ một lúc, đột nhiên mắt sáng lên, rất cẩn thận đề nghị: “Anh cứ nói với Lãnh đại mỹ nữ là anh không cố ý giấu cô ấy, mà là trước đó anh cũng không biết chuyện này là thế nào?”
“Đúng đúng đúng! Đây là một ý kiến hay!” Sở Nam và Tôn Dật Thành liên tục phụ họa.
“Đây mà cũng tính là ý kiến hay?” Tạ Minh Tường trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái: “Anh mày nói vậy Hân Hân sẽ tin sao? Hơn nữa nếu trước đó anh không biết chuyện này thì sao có thể ở đây bố trí khung cảnh này?”
Nói tới đây, Tạ Minh Tường chỉ chỉ vào bóng bay, dòng chữ ở bên ngoài và mấy thứ khác: “Đừng nói đây là do các chú bố trí, mấy thằng nghèo khổ như các chú có thể có nhiều tiền như vậy để bố trí những thứ này ư?” Bởi vì phẫn nộ nên Tạ Minh Tường nói năng cũng hơi mạnh miệng.
Lời nói này cũng có chút không nể mặt, thế nhưng bọn họ cũng biết đây là sự thật...
Thế này cũng không được thế kia cũng không xong, mấy người đàn ông mắt lớn trừng mắt nhỏ cả nửa ngày mà vẫn không nghĩ được một cách thích hợp.
Thương lượng đến cuối cùng cũng không ra được kết quả gì, Tạ Minh Tường chỉ có thể suy sụp tinh thần, gục đầu xuống: “Bỏ đi, anh thấy vẫn nên thành thật xin lỗi Hân Hân đi! Tranh thủ nhận được khoan hồng...”
Trong lúc anh ấy nói câu này, Lãnh Hân Hân đã dẫn theo mấy cô gái hùng dũng hiên ngang đi đến nơi này. Nhìn thấy cảnh bố trí xung quanh, Lãnh Hân Hân có vẻ sửng sốt, sau đó lửa giận bùng lên, trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tạ Minh Tường vội vàng quay người lại, sau khi nhìn thấy Lãnh Hân Hân, gã này lập tức đổi sang vẻ mặt lấy lòng, vội vàng nghênh đón: “Hân Hân, em đến rồi à!”
“Hừ!” Lãnh Hân Hân liếc anh ấy một cái, giọng lạnh lùng hỏi: “Có phải rất bất ngờ không? Em nói này Tạ Minh Tường, lá gan của anh càng ngày càng lớn đấy nhé! Chuyện lớn như vậy mà anh cũng không nói cho em biết? Nếu không phải Khả Nhi nói với em, em vẫn chẳng hay biết gì!”
“Đâu có?” Dù có đánh chết Tạ Minh Tường cũng không thừa nhận, giải thích: “Còn không phải là anh sợ tin tức nhầm lẫn nên mới chưa báo cho em biết sao, nếu không cẩn thận để xảy ra hiểu lầm gì thì cũng không tốt mà?”
“Tin tức nhầm lẫn?” Lãnh Hân Hân cười lạnh một tiếng: “Vậy anh nói cho em biết, mấy thứ này là thế nào? Em bị ảo giác hả?” Lãnh Hân Hân chỉ chỉ vào khung cảnh xung quanh.
“Ơ... Anh xin lỗi, Hân Hân, anh sai rồi.” Gã Tạ Minh Tường này cũng rất dứt khoát, thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình: “Là Bạch Mộc khẩn cầu anh đừng nói cho tụi em biết, khẩn cầu của anh em thì làm sao anh có thể không quan tâm chứ?”
“À, cho nên anh muốn giấu em mãi như vậy?” Lãnh Hân Hân hỏi ngược lại.
“Điều đó sao có thể chứ!” Tạ Minh Tường lắc đầu như trống bỏi: “Anh vốn muốn nói với em rồi, chỉ là không ngờ Tiêu Ninh còn nhanh hơn cả anh, nếu cậu ta đã nói rồi thì anh cũng không cần phải nói nữa đúng không?”
Vào thời điểm quan trọng tên này liền trực tiếp vứt bỏ tình nghĩa anh em...
“Nói linh tinh mà em tin sao?” Lãnh Hân Hân lạnh lùng cười.
“Được rồi được rồi... Tạ lão đại đã biết sai rồi, Lãnh đại mỹ nữ, cậu hãy bỏ qua cho anh ấy đi?” Tôn Dật Thành lại đứng ra hòa giải: “Bây giờ quan trọng nhất là làm sao kéo được hai người Bạch Mộc và Đường Hân Uyển qua đây, nếu hai người họ không đến thì chẳng phải là mọi sự cố gắng của chúng ta đều uổng phí rồi sao?”
“Cũng phải...” Lãnh Hân Hân gật gật đầu. Tôn Dật Thành nói không sai, cô cũng không thể ném dưa hấu đi để nhặt hạt vừng được...
(Tạ Minh Tường: Tôi khóc đây, sao tôi lại thành hạt vừng chứ? Trong mắt Hân Hân, tôi không có cảm giác tồn tại vậy sao?)
Anh em tốt! Ân nhân à! Rốt cuộc cũng đã chuyển dời được sự chú ý của Lãnh Hân Hân, Tạ Minh Tường chuyển cho Tôn Dật Thành ánh mắt cảm ơn, thế nhưng chưa đợi anh ta nói gì, ánh mắt lạnh như băng của Lãnh Hân Hân lại nhìn sang: “Lát nữa sẽ tìm anh tính sổ!”
“...”
Cố ý giấu giếm không khai báo, đây là đại tội khi quân đấy nhé! Đây không phải là vấn đề có thể giải quyết bằng việc quỳ lên bàn phím, đến lúc đó thế nào Lãnh Hân Hân cũng rút gân lột da anh để răn đe cho coi.
Nghĩ đến đây, lưng Tạ Minh Tường chảy mồ hôi lạnh ròng ròng!
Anh vốn muốn hôm nay sẽ tâm sự với Bạch Mộc một phen, thuận tiện học tập kinh nghiệm thành công của Bạch Mộc một chút. Sau đó đợi thời cơ chín muồi mới từ từ nói với Lãnh Hân Hân chuyện này, đến lúc đó nói không chừng trong lúc Lãnh Hân Hân kích động sẽ đồng ý với thỉnh cầu có chút “vô lý” kia của mình, như vậy chẳng phải rất hoàn hảo sao?
Nhưng kế hoạch vĩnh viễn không tránh được thay đổi, giấc mơ thì đẹp, nhưng sự thật lại luôn tàn khốc như vậy. Lời của Tiêu Ninh giống như một cái tát vang dội đập tan giấc mơ đẹp của Tạ Minh Tường. Đến lúc đó nếu mình không thể tiến đến bước kia với Lãnh Hân Hân, ngược lại sẽ phải chịu nỗi đau da thịt rất lớn...
Mà tất cả những điều này đều tại cái thằng này mà ra!
Ánh mắt lạnh như băng của Tạ Minh Tường liếc qua Tiêu Ninh đang ngồi run rẩy trong góc, anh ấy nheo mắt lại rồi sau đó lại mở to!
“Anh đánh chết mày!”
Tiêu Ninh hoảng sợ, liên tục cầu xin tha thứ: “Tạ lão đại, em sai rồi!”
“Sai? Một câu sai là có thể giải quyết vấn đề sao? Chú mày có biết bởi vì một suy nghĩ sai lầm của chú mày đã phá hủy việc lớn của anh mày không!” Tạ Minh Tường hung hăng xử lý Tiêu Ninh, cảnh tượng này sao có thể dùng một câu “cực kỳ bi thảm” để miêu tả được chứ?
Tiêu Ninh biết mình đuối lý nên cũng không dám phản kháng, chỉ có thể im lặng thừa nhận. Nhưng mà cứ như vậy thì Tạ Minh Tường cũng không tiện đánh tiếp, sau khi chỉnh đốn cậu ấy một chút thì từ từ ngừng lại.
Ha ha! Tiêu Ninh chịu thiệt thì thằng mập Sở Nam lại vui vẻ. Ai bảo anh lúc bình thường hay bắt nạt em, giờ sướng rồi chứ? Chọc phải tổ ong vò vẽ rồi chứ?
Chỉ là Tạ lão đại à, anh ra tay cũng nhẹ quá rồi đấy. Vấn đề nghiêm trọng như vậy, anh không dạy dỗ anh ấy nặng một chút, không có lỗi với sự cố gắng mà anh đã bỏ ra sao? Nghĩ đến các kiểu đối đãi của Tiêu Ninh với mình trước đây, tên mập này vẫn chưa thỏa mãn chép chép miệng, lẩm bẩm bổ sung thêm một câu: “Lãnh đại mỹ nữ còn ba mươi giây nữa sẽ đến chiến trường...”
Nói về khả năng thêm dầu vào lửa, tên này tuyệt đối là số một!
Thế là, núi lửa vốn đã nguội đi lại phun trào lần nữa!
Hơn mười phút sau, Tiêu Ninh mặt mũi bầm dập đau đớn đứng dậy, lúng túng nói không rõ lời, giải thích: “Em thật sự không cố ý mà...”
“Được rồi...” Tôn Dật Thành có chút không đành lòng, vỗ vỗ vai Tạ Minh Tường khuyên bảo: “Anh trút giận xong rồi thì bỏ qua đi. Chuyện cũng đã xảy ra rồi, chúng ta cũng phải nghĩ cách giải quyết, ưu tiên cấp bách bây giờ là làm sao để đại mỹ nữ không tìm anh tính sổ, còn nữa, làm sao mới có thể kéo hai người Bạch Mộc qua đây...”
Tạ Minh Tường im lặng, sau một lúc lâu mới nhìn về phía Tiêu Ninh hừ lạnh một tiếng, nói: “Chú mày có ý tưởng gì hay không?”
“Ơ...” Tiêu Ninh biết, cơ hội lấy công chuộc tội của mình đã đến rồi. Nếu mình có cách hay, có lẽ còn có thể xoa dịu cơn giận của Tạ Minh Tường. Nếu không có thì kết quả sẽ không được viên mãn rồi...
Tiêu Ninh vắt hết óc suy nghĩ một lúc, đột nhiên mắt sáng lên, rất cẩn thận đề nghị: “Anh cứ nói với Lãnh đại mỹ nữ là anh không cố ý giấu cô ấy, mà là trước đó anh cũng không biết chuyện này là thế nào?”
“Đúng đúng đúng! Đây là một ý kiến hay!” Sở Nam và Tôn Dật Thành liên tục phụ họa.
“Đây mà cũng tính là ý kiến hay?” Tạ Minh Tường trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái: “Anh mày nói vậy Hân Hân sẽ tin sao? Hơn nữa nếu trước đó anh không biết chuyện này thì sao có thể ở đây bố trí khung cảnh này?”
Nói tới đây, Tạ Minh Tường chỉ chỉ vào bóng bay, dòng chữ ở bên ngoài và mấy thứ khác: “Đừng nói đây là do các chú bố trí, mấy thằng nghèo khổ như các chú có thể có nhiều tiền như vậy để bố trí những thứ này ư?” Bởi vì phẫn nộ nên Tạ Minh Tường nói năng cũng hơi mạnh miệng.
Lời nói này cũng có chút không nể mặt, thế nhưng bọn họ cũng biết đây là sự thật...
Thế này cũng không được thế kia cũng không xong, mấy người đàn ông mắt lớn trừng mắt nhỏ cả nửa ngày mà vẫn không nghĩ được một cách thích hợp.
Thương lượng đến cuối cùng cũng không ra được kết quả gì, Tạ Minh Tường chỉ có thể suy sụp tinh thần, gục đầu xuống: “Bỏ đi, anh thấy vẫn nên thành thật xin lỗi Hân Hân đi! Tranh thủ nhận được khoan hồng...”
Trong lúc anh ấy nói câu này, Lãnh Hân Hân đã dẫn theo mấy cô gái hùng dũng hiên ngang đi đến nơi này. Nhìn thấy cảnh bố trí xung quanh, Lãnh Hân Hân có vẻ sửng sốt, sau đó lửa giận bùng lên, trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tạ Minh Tường vội vàng quay người lại, sau khi nhìn thấy Lãnh Hân Hân, gã này lập tức đổi sang vẻ mặt lấy lòng, vội vàng nghênh đón: “Hân Hân, em đến rồi à!”
“Hừ!” Lãnh Hân Hân liếc anh ấy một cái, giọng lạnh lùng hỏi: “Có phải rất bất ngờ không? Em nói này Tạ Minh Tường, lá gan của anh càng ngày càng lớn đấy nhé! Chuyện lớn như vậy mà anh cũng không nói cho em biết? Nếu không phải Khả Nhi nói với em, em vẫn chẳng hay biết gì!”
“Đâu có?” Dù có đánh chết Tạ Minh Tường cũng không thừa nhận, giải thích: “Còn không phải là anh sợ tin tức nhầm lẫn nên mới chưa báo cho em biết sao, nếu không cẩn thận để xảy ra hiểu lầm gì thì cũng không tốt mà?”
“Tin tức nhầm lẫn?” Lãnh Hân Hân cười lạnh một tiếng: “Vậy anh nói cho em biết, mấy thứ này là thế nào? Em bị ảo giác hả?” Lãnh Hân Hân chỉ chỉ vào khung cảnh xung quanh.
“Ơ... Anh xin lỗi, Hân Hân, anh sai rồi.” Gã Tạ Minh Tường này cũng rất dứt khoát, thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình: “Là Bạch Mộc khẩn cầu anh đừng nói cho tụi em biết, khẩn cầu của anh em thì làm sao anh có thể không quan tâm chứ?”
“À, cho nên anh muốn giấu em mãi như vậy?” Lãnh Hân Hân hỏi ngược lại.
“Điều đó sao có thể chứ!” Tạ Minh Tường lắc đầu như trống bỏi: “Anh vốn muốn nói với em rồi, chỉ là không ngờ Tiêu Ninh còn nhanh hơn cả anh, nếu cậu ta đã nói rồi thì anh cũng không cần phải nói nữa đúng không?”
Vào thời điểm quan trọng tên này liền trực tiếp vứt bỏ tình nghĩa anh em...
“Nói linh tinh mà em tin sao?” Lãnh Hân Hân lạnh lùng cười.
“Được rồi được rồi... Tạ lão đại đã biết sai rồi, Lãnh đại mỹ nữ, cậu hãy bỏ qua cho anh ấy đi?” Tôn Dật Thành lại đứng ra hòa giải: “Bây giờ quan trọng nhất là làm sao kéo được hai người Bạch Mộc và Đường Hân Uyển qua đây, nếu hai người họ không đến thì chẳng phải là mọi sự cố gắng của chúng ta đều uổng phí rồi sao?”
“Cũng phải...” Lãnh Hân Hân gật gật đầu. Tôn Dật Thành nói không sai, cô cũng không thể ném dưa hấu đi để nhặt hạt vừng được...
(Tạ Minh Tường: Tôi khóc đây, sao tôi lại thành hạt vừng chứ? Trong mắt Hân Hân, tôi không có cảm giác tồn tại vậy sao?)
Anh em tốt! Ân nhân à! Rốt cuộc cũng đã chuyển dời được sự chú ý của Lãnh Hân Hân, Tạ Minh Tường chuyển cho Tôn Dật Thành ánh mắt cảm ơn, thế nhưng chưa đợi anh ta nói gì, ánh mắt lạnh như băng của Lãnh Hân Hân lại nhìn sang: “Lát nữa sẽ tìm anh tính sổ!”
“...”