“Ôi! Xinh quá! Diện mạo xinh như hoa!” - Đám người Tôn Dật Thành vây quanh chiếc điện thoại, mắt sáng trưng, nước dãi cứ chảy: “Đây là "món" của tớ! Ngực lớn não nhỏ, tớ rất thích!”
Mấy người xúm lại bên chiếc điện thoại, bới móc đủ điều, như những con sói đói hung dữ vậy.
“Này này! Các cậu đừng trông như là một người quê mùa chưa từng thấy việc đời như vậy được không?” - Tạ Minh Tường không nhịn được cười.
Tôn Dật Thành đứng lên với vẻ không phục, lời lẽ chính nghĩa: “Anh thì hiểu gì chứ? Theo đuổi cái đẹp là quyền tất nhiên của mọi người.”
"Cắt!" - Mấy người giơ thẳng ngón tay giữa lên.
“Nhưng khả năng thu thập thông tin của anh chàng này thực sự mạnh hơn tôi nhiều đấy! Tôi thậm chí còn không biết trường chúng ta lại có nhiều em gái xinh đẹp như thế…” - Tôn Dật Thành nhìn chằm chằm vào ID của chủ top trên màn hình điện thoại trên màn hình điện thoại và nó đã ăn sâu vào tâm trí.
"..."
“Ting ting ting”
Trong khi một số người đang chảy nước dãi trước hình ảnh của các em gái, thì điện thoại của Tôn Dật Thành vang lên.
"Ồ không! Ai lại gọi cho mình vào lúc này nhỉ?" - Tôn Dật Thành bắt máy với vẻ mặt không hài lòng: "Alo, ai vậy?"
“Xin hỏi có phải là Tôn Dật Thành sinh viên khoa Y không?” - Đầu máy bên kia là giọng của một bạn nữ nghe rất êm tai.
Tôn Dật Thành đột nhiên sáng mắt lên, lấy điện thoại ra rồi nói khẽ: "Là một em gái! Giọng cũng khá hay..."
Sở Nam và Tiêu Ninh cũng phấn khích hẳn lên, chỉ sợ thiên hạ không rối loạn, bèn nói: "Miễn bàn, miễn bàn!"
Tôn Dật Thành "khụ khụ" hai tiếng rồi nói: "Đúng rồi, là tôi đây! Xin hỏi bạn là?"
"Tôi là sinh viên năm 2 khoa thông tin liên lạc, tôi tên là Hoàng Tử Tinh..."
Tôn Dật Thành đột nhiên nhận ra: "Thì ra là chị bạn năm hai! Mà cũng không phải, sao chị lại có số điện thoại của tôi?"
Hoàng Tử Tinh nói: "Tôi thấy trên bài viết trên diễn đàn trường học, phía trên có số điện thoại của cậu"
Những lời này của Hoàng Tử Tinh đột nhiên khiến Sở Nam và Tiêu Ninh cảm thấy không thể tin được. Không lẽ ngay đến Tôn Dật Thành như vậy mà cũng nằm trong danh sách xếp hạng sao? Mắt của chủ top bí ẩn này có phải đã mù rồi chăng? Hai người bàn tán xôn xao hẳn lên.
Tôn Dật Thành mặc kệ hai người này nói gì và cảm thấy phấn khích hơn: “Tôi có trong danh sách sao?”
Vào lúc này, cậu ấy chợt cảm thấy bối rối, đờ người ra trong vài giây, chủ top này đúng là rất có tầm nhìn!
“…”
Đầu máy bên kia dường như im lặng trong một vài giây, mới nhịn được cười và giải thích: “Không, bởi vì trên bảng nam thanh có Bạch Mộc và Tạ Minh Tường và đính kèm trên đó còn có số điện thoại của các bạn cùng phòng của họ, thế nên... tôi mới gọi cho bạn... "
"Hahaha!"
Đám người bên cạnh Sở Nam không thể nhịn được, bỗng cười rộ lên.
"..."
Trong phút chốc, tâm trạng của Tôn Dật Thành bỗng ủ rủ. Lúc nãy vừa mới có được chút tự tin mà giờ đã sụp đổ, rồi nói tiếp với giọng ỉu xìu: “Vậy bạn gọi cho mình có việc gì vậy?”
Hoàng Tử Tinh ở đầu dây bên kia có vẻ hơi ngại, chần chừ một hồi rồi nói: “Tôi muốn hỏi anh là Tạ Minh Tường đã có bạn gái chưa? Nếu chưa có thì bạn có thể giúp mình hẹn anh ấy ra ngoài ăn cơm không?”
Tôn Dật Thành vẻ mặt nhăn nhó, đưa điện thoại cho Tạ Minh Tường: “Anh Tạ, có người tìm anh nè!”
Tạ Minh Tường xua tay không nhận điện thoại: “Cậu từ chối giúp mình đi.”
“Thật ngại quá! Tạ Minh Tường mặc dù chưa có bạn gái nhưng anh ấy đã có người để thích rồi, đó chính là Lãnh Hân Hân! Người có tên trong bảng nữ tú, chị hết cơ hội rồi…” - Tôn Dật Thành nói với vẻ dứt khoát, dừng một hồi rồi hỏi với vẻ đầy hi vọng: “Hay là bạn có thể thử nghĩ xem mình có được không? Mình vẫn còn độc thân…”
Đầu dây bên kia ngắt máy thẳng thừng."Tu tu tu..."
“Này! Hahaha!” - Tiếng cười của Sở Nam vừa mới dừng được một hồi thì lại tiếp tục lan ra.
"Tôi thách mọi người cười đấy!" - Tôn Dật Thành tức giận xông về phía Sở Nam và Tiêu Ninh.
Kết quả là một người thì không thể đánh lại cả đám người được, Tôn Dật Thành lại hạ tay xuống với vẻ mặt chán chường.
Sở Nam móc điện thoại ra: “Để xem thử bảng nam thanh nào?”
“Tao không xem!” - Tôn Dật Thành vẻ mặt cao ngạo: “Thiết nghĩ một nhân tài như tao, khôi ngô tuấn tú, hào phóng lãng mạn, mạnh mẽ uy phong thế này mà lại không có trong bảng xếp hạng sao? Bảng xếp hạng này chắc chắc có vấn đề rồi!”
“…” - Bạch Mộc im lặng
"Cậu không nhìn thấy anh à!" - Tiêu Ninh vỗ vỗ vào ngực.
"Anh ít đọc sách, cậu đừng lừa anh!" - Tạ Minh Tường che mặt.
Sở Nam thậm chí còn kịch liệt hơn: "Không được rồi, tao mắc ói quá!"
"Được rồi, hãy chờ xem..." - Tôn Dật Thành thất bại rồi.
"Bảng xếp hạng này cũng không tồi!"
Một lát sau, Sở Nam gật đầu: "Bạch Mộc và anh Tạ quả nhiên đều có trong danh sách."
“Hạng 1 bảng nam thanh, Bạch Mộc - sinh viên khoa nghệ thuật, đã có đối tượng.”
Xem đến đây, Bạch Mộc không kìm được vẻ lúng túng.
Đám người Tạ Minh Tường cười ầm lên nói: “Chú xem, chuyện của hai người đã làm kinh động cả trường, ai nấy đều biết cả, em cứ theo vậy đi!”
“…”
“Hạng 2 bảng nam thanh là Tạ Minh Tường thuộc khoa Y, hiện đang độc thân.”
“Hạng 3 là...”
So với bảng nữ tú, thì bảng nam thanh chỉ có 5 người, nhưng phải nói là chủ top này thật có tầm mắt, làm bảng xếp hạng này rất chuẩn.
“Nè! Đột nhiên anh có dự cảm không tốt lắm….” - Tiêu Ninh bỗng cảm thấy được đằng sau có một luồng hơi mát.
“Là ý gì vậy?” - Sở Nam băn khoăn.
Tiêu Ninh chỉ vào phía dưới cùng của bảng xếp hạng, đó là một đoạn nội dung của chủ top này “Để phát huy tinh thần của “Lôi Phong”, tôi sẽ công bố số điện thoại của các bạn cùng phòng với top 5 xếp hạng này, các chị em gái trong trường chớ nên bỏ lỡ cơ hội tốt này nhé! Ngoài ra, số điện thoại của top10 nữ tú đó tôi thật sự không có, mọi người đừng ném đá tôi nhé!”
Phía dưới đoạn này chính là một dãy số điện thoại và tất nhiên trong đó có cả số của đám người Sở Nam.
Giống với bài viết trước đây, bài viết này vừa ra thì đã gây sự chú ý của đông đảo mọi người.
[Demacia]: Nói những điều này có lý lắm, chủ top nhanh nói đi, bạn muốn gây phẫn nộ trước công chúng sao?
Chủ top trả lời: Xuất phát từ các vấn đề đạo đức nhân nghĩa để bảo vệ sự riêng tư cho các bạn nữ, thì thật sự tôi đã không điều tra số điện thoại của họ! Mọi người phải tin ở tôi!
[Chiếc áo nhỏ lười biếng]: Tôi không tin! Tôi sẽ không tin!
[Thủy Binh Nguyệt]: Chủ top ơi, yêu bạn nhiều lắm! Tối nay tôi sẽ hẹn anh chàng thần tượng của tôi ra ngoài ăn cơm!
----
"Haha!" Sở Nam cười một cách chân thành: "Chủ top này thật sự là đang nhấc đá lên tự ném vào chân mình!"
Tiêu Ninh ngây người ra nhìn cậu ấy: "Cậu vẫn chưa hiểu ư?"
"Hiểu gì thế?" - Sở Nam đờ người ra.
"Số điện thoại của bọn mình đều bị công bố cả rồi. Nghĩ đến cảnh lúc nãy Tôn Dật Thành nhận cuộc điện thoại đó, thì có thể biết được trong vài ngày tới điện thoại của chúng ta sẽ reo liên tục!" - Vẻ mặt Tiêu Ninh thất vọng vì đã đặt quá nhiều kỳ vọng.
Sở Nam vẫn chưa hiểu ra: "Điều này rất tốt đấy chứ! Mình thích nhất là được nhận điện thoại của các bạn gái!"
“…”
Mấy người xúm lại bên chiếc điện thoại, bới móc đủ điều, như những con sói đói hung dữ vậy.
“Này này! Các cậu đừng trông như là một người quê mùa chưa từng thấy việc đời như vậy được không?” - Tạ Minh Tường không nhịn được cười.
Tôn Dật Thành đứng lên với vẻ không phục, lời lẽ chính nghĩa: “Anh thì hiểu gì chứ? Theo đuổi cái đẹp là quyền tất nhiên của mọi người.”
"Cắt!" - Mấy người giơ thẳng ngón tay giữa lên.
“Nhưng khả năng thu thập thông tin của anh chàng này thực sự mạnh hơn tôi nhiều đấy! Tôi thậm chí còn không biết trường chúng ta lại có nhiều em gái xinh đẹp như thế…” - Tôn Dật Thành nhìn chằm chằm vào ID của chủ top trên màn hình điện thoại trên màn hình điện thoại và nó đã ăn sâu vào tâm trí.
"..."
“Ting ting ting”
Trong khi một số người đang chảy nước dãi trước hình ảnh của các em gái, thì điện thoại của Tôn Dật Thành vang lên.
"Ồ không! Ai lại gọi cho mình vào lúc này nhỉ?" - Tôn Dật Thành bắt máy với vẻ mặt không hài lòng: "Alo, ai vậy?"
“Xin hỏi có phải là Tôn Dật Thành sinh viên khoa Y không?” - Đầu máy bên kia là giọng của một bạn nữ nghe rất êm tai.
Tôn Dật Thành đột nhiên sáng mắt lên, lấy điện thoại ra rồi nói khẽ: "Là một em gái! Giọng cũng khá hay..."
Sở Nam và Tiêu Ninh cũng phấn khích hẳn lên, chỉ sợ thiên hạ không rối loạn, bèn nói: "Miễn bàn, miễn bàn!"
Tôn Dật Thành "khụ khụ" hai tiếng rồi nói: "Đúng rồi, là tôi đây! Xin hỏi bạn là?"
"Tôi là sinh viên năm 2 khoa thông tin liên lạc, tôi tên là Hoàng Tử Tinh..."
Tôn Dật Thành đột nhiên nhận ra: "Thì ra là chị bạn năm hai! Mà cũng không phải, sao chị lại có số điện thoại của tôi?"
Hoàng Tử Tinh nói: "Tôi thấy trên bài viết trên diễn đàn trường học, phía trên có số điện thoại của cậu"
Những lời này của Hoàng Tử Tinh đột nhiên khiến Sở Nam và Tiêu Ninh cảm thấy không thể tin được. Không lẽ ngay đến Tôn Dật Thành như vậy mà cũng nằm trong danh sách xếp hạng sao? Mắt của chủ top bí ẩn này có phải đã mù rồi chăng? Hai người bàn tán xôn xao hẳn lên.
Tôn Dật Thành mặc kệ hai người này nói gì và cảm thấy phấn khích hơn: “Tôi có trong danh sách sao?”
Vào lúc này, cậu ấy chợt cảm thấy bối rối, đờ người ra trong vài giây, chủ top này đúng là rất có tầm nhìn!
“…”
Đầu máy bên kia dường như im lặng trong một vài giây, mới nhịn được cười và giải thích: “Không, bởi vì trên bảng nam thanh có Bạch Mộc và Tạ Minh Tường và đính kèm trên đó còn có số điện thoại của các bạn cùng phòng của họ, thế nên... tôi mới gọi cho bạn... "
"Hahaha!"
Đám người bên cạnh Sở Nam không thể nhịn được, bỗng cười rộ lên.
"..."
Trong phút chốc, tâm trạng của Tôn Dật Thành bỗng ủ rủ. Lúc nãy vừa mới có được chút tự tin mà giờ đã sụp đổ, rồi nói tiếp với giọng ỉu xìu: “Vậy bạn gọi cho mình có việc gì vậy?”
Hoàng Tử Tinh ở đầu dây bên kia có vẻ hơi ngại, chần chừ một hồi rồi nói: “Tôi muốn hỏi anh là Tạ Minh Tường đã có bạn gái chưa? Nếu chưa có thì bạn có thể giúp mình hẹn anh ấy ra ngoài ăn cơm không?”
Tôn Dật Thành vẻ mặt nhăn nhó, đưa điện thoại cho Tạ Minh Tường: “Anh Tạ, có người tìm anh nè!”
Tạ Minh Tường xua tay không nhận điện thoại: “Cậu từ chối giúp mình đi.”
“Thật ngại quá! Tạ Minh Tường mặc dù chưa có bạn gái nhưng anh ấy đã có người để thích rồi, đó chính là Lãnh Hân Hân! Người có tên trong bảng nữ tú, chị hết cơ hội rồi…” - Tôn Dật Thành nói với vẻ dứt khoát, dừng một hồi rồi hỏi với vẻ đầy hi vọng: “Hay là bạn có thể thử nghĩ xem mình có được không? Mình vẫn còn độc thân…”
Đầu dây bên kia ngắt máy thẳng thừng."Tu tu tu..."
“Này! Hahaha!” - Tiếng cười của Sở Nam vừa mới dừng được một hồi thì lại tiếp tục lan ra.
"Tôi thách mọi người cười đấy!" - Tôn Dật Thành tức giận xông về phía Sở Nam và Tiêu Ninh.
Kết quả là một người thì không thể đánh lại cả đám người được, Tôn Dật Thành lại hạ tay xuống với vẻ mặt chán chường.
Sở Nam móc điện thoại ra: “Để xem thử bảng nam thanh nào?”
“Tao không xem!” - Tôn Dật Thành vẻ mặt cao ngạo: “Thiết nghĩ một nhân tài như tao, khôi ngô tuấn tú, hào phóng lãng mạn, mạnh mẽ uy phong thế này mà lại không có trong bảng xếp hạng sao? Bảng xếp hạng này chắc chắc có vấn đề rồi!”
“…” - Bạch Mộc im lặng
"Cậu không nhìn thấy anh à!" - Tiêu Ninh vỗ vỗ vào ngực.
"Anh ít đọc sách, cậu đừng lừa anh!" - Tạ Minh Tường che mặt.
Sở Nam thậm chí còn kịch liệt hơn: "Không được rồi, tao mắc ói quá!"
"Được rồi, hãy chờ xem..." - Tôn Dật Thành thất bại rồi.
"Bảng xếp hạng này cũng không tồi!"
Một lát sau, Sở Nam gật đầu: "Bạch Mộc và anh Tạ quả nhiên đều có trong danh sách."
“Hạng 1 bảng nam thanh, Bạch Mộc - sinh viên khoa nghệ thuật, đã có đối tượng.”
Xem đến đây, Bạch Mộc không kìm được vẻ lúng túng.
Đám người Tạ Minh Tường cười ầm lên nói: “Chú xem, chuyện của hai người đã làm kinh động cả trường, ai nấy đều biết cả, em cứ theo vậy đi!”
“…”
“Hạng 2 bảng nam thanh là Tạ Minh Tường thuộc khoa Y, hiện đang độc thân.”
“Hạng 3 là...”
So với bảng nữ tú, thì bảng nam thanh chỉ có 5 người, nhưng phải nói là chủ top này thật có tầm mắt, làm bảng xếp hạng này rất chuẩn.
“Nè! Đột nhiên anh có dự cảm không tốt lắm….” - Tiêu Ninh bỗng cảm thấy được đằng sau có một luồng hơi mát.
“Là ý gì vậy?” - Sở Nam băn khoăn.
Tiêu Ninh chỉ vào phía dưới cùng của bảng xếp hạng, đó là một đoạn nội dung của chủ top này “Để phát huy tinh thần của “Lôi Phong”, tôi sẽ công bố số điện thoại của các bạn cùng phòng với top 5 xếp hạng này, các chị em gái trong trường chớ nên bỏ lỡ cơ hội tốt này nhé! Ngoài ra, số điện thoại của top10 nữ tú đó tôi thật sự không có, mọi người đừng ném đá tôi nhé!”
Phía dưới đoạn này chính là một dãy số điện thoại và tất nhiên trong đó có cả số của đám người Sở Nam.
Giống với bài viết trước đây, bài viết này vừa ra thì đã gây sự chú ý của đông đảo mọi người.
[Demacia]: Nói những điều này có lý lắm, chủ top nhanh nói đi, bạn muốn gây phẫn nộ trước công chúng sao?
Chủ top trả lời: Xuất phát từ các vấn đề đạo đức nhân nghĩa để bảo vệ sự riêng tư cho các bạn nữ, thì thật sự tôi đã không điều tra số điện thoại của họ! Mọi người phải tin ở tôi!
[Chiếc áo nhỏ lười biếng]: Tôi không tin! Tôi sẽ không tin!
[Thủy Binh Nguyệt]: Chủ top ơi, yêu bạn nhiều lắm! Tối nay tôi sẽ hẹn anh chàng thần tượng của tôi ra ngoài ăn cơm!
----
"Haha!" Sở Nam cười một cách chân thành: "Chủ top này thật sự là đang nhấc đá lên tự ném vào chân mình!"
Tiêu Ninh ngây người ra nhìn cậu ấy: "Cậu vẫn chưa hiểu ư?"
"Hiểu gì thế?" - Sở Nam đờ người ra.
"Số điện thoại của bọn mình đều bị công bố cả rồi. Nghĩ đến cảnh lúc nãy Tôn Dật Thành nhận cuộc điện thoại đó, thì có thể biết được trong vài ngày tới điện thoại của chúng ta sẽ reo liên tục!" - Vẻ mặt Tiêu Ninh thất vọng vì đã đặt quá nhiều kỳ vọng.
Sở Nam vẫn chưa hiểu ra: "Điều này rất tốt đấy chứ! Mình thích nhất là được nhận điện thoại của các bạn gái!"
“…”