Mặc kệ việc không nắm chắc về kết quả của việc này chút nào, nhưng mà cậu ta vẫn hết sức cẩn thận tiến lên, biết làm sao được, không xin lỗi không được mà. Nghĩ đến hai cái máy tính bị hack và mấy tài khoản kia, cậu ta hết sức đau lòng, những thứ này đều là tâm huyết của cậu ta đó!
Nhìn thấy tên đeo kính này cẩn thận dè dặt đến gần, Tạ Minh Tường biết ngay tên này chính là kẻ khơi nguồn tất cả những chuyện này, cũng hiểu là tên này đến làm gì.
"Tạ Minh Tường, chào cậu! Tôi là Sở Phong học khoa kinh doanh." - Tên này do dự một lúc, nhỏ tiếng tự giới thiệu.
Tạ Minh Tường liếc cậu ta một cái, cũng không nói gì.
Sở Phong có chút bất đắc dĩ nhưng mà hắn đang đến xin lỗi, không thể không cúi đầu, cắn răng nói: "Tạ Minh Tường, xin lỗi cậu! Tôi không nên đăng tải bài post đó…"
"Ồ..." - Tạ Minh Tường dửng dưng nói, cũng không có bất cứ biểu hiện gì, vẫn mải mê lo gắp đồ ăn trước mặt.
Sở Phong cực kỳ nhát gan, nhìn thấy cảnh này lại càng sợ mất hồn vía, vội vàng cúi người xin lỗi: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, thực sự xin lỗi cậu!"
"Được rồi, tôi chấp nhận!" - Tạ Minh Tường khó chịu xua tay: "Đi đi, tôi còn phải ăn cơm!"
Vậy là xong rồi ư? Sở Phong ngẩn người, ngay sau đó ánh mắt tràn đầy mong đợi, hỏi: "Vậy cậu có thể mở máy tính giúp tôi rồi chứ?"
"Máy tính gì? Cậu đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu." -Tạ Minh Tường giả vờ không biết.
Sở Phong tức nghiến răng nhưng cũng chẳng thể làm gì được, đành phải cười xòa, nói: "Chính là sau khi tôi đăng tải bài post đó không bao lâu thì máy tính của tôi đã bị hack…"
Tạ Minh Tường xua tay, cắt ngang lời cậu ta: "Máy tính của cậu bị hack thì liên quan gì đến tôi? Cũng đâu phải là tôi làm!"
"Chính là cậu làm!" - Sở Phong gào thét trong lòng, thế nhưng Tạ Minh Tường không thừa nhận, cậu ta cũng chẳng thể làm được gì cả, chỉ đành coi như mình xui xẻo thôi. Sở Phong thở dài một hơi, lủi thủi rời khỏi nơi này, trong lòng thề sau này tuyệt đối không thể trêu chọc vào cậu ta nữa.
Nhìn thấy Sở Phong mặt mày xám xịt rời đi, lúc này mọi người mới không nhịn được mà bật cười, Tiêu Ninh giơ ngón tay cái lên với Tạ Minh Tường: "Tạ lão đại, anh thực sự quá là lợi hại!"
"Không sai! Không sai!" - Mọi người gật đầu công nhận.
Tạ Minh Tường thản nhiên nói: "Không dạy dỗ cậu ta một chút, thật sự còn tưởng mình có thể lên trời! Ăn no hết rồi chứ? Đi thôi, chúng ta đi thiết kế một vở kịch hay!"
Nhắc đến cái này, mọi người cũng hưng phấn hẳn lên, ai nấy cũng nhìn về phía Bạch Mộc và Đường Hân Uyển bằng ánh mắt thâm thúy.
Mấy người thanh toán xong rồi đến phòng đàn, bắt đầu hào hứng thảo luận về tình tiết của vở kịch.
Hiển nhiên Tạ Minh Tường đã thiết kế rất nhiều tình tiết mà anh tự cho là vô cùng lãng mạn, anh chính là người cảm xúc cao trào nhất trong cả đám. Thế nhưng hết sức đáng tiếc là toàn bộ những kiến nghị này của anh đều bị Lãnh Hân Hân phủ quyết cả, sau đó anh bắt đầu có chút chán nản.
Lãnh Hân Hân nhìn sang Bạch Mộc, hỏi: "Bạch Mộc, hôm qua cậu và Hân Uyển hai người đi đâu vậy?"
"Hở?" - Bạch Mộc ngẩn người: "Thì đi uống ly cà phê thôi!"
"Vậy bức hình này là thế nào?" - Lãnh Hân Hân lấy tấm hình Bạch Mộc và Đường Hân Uyển cùng chơi đàn ra.
Sao tấm hình này lại lọt vào tay Lãnh Hân Hân vậy? Bạch Mộc có chút khó hiểu, liếc nhìn Đường Hân Uyển một cái, Đường Hân Uyển đỏ mặt, vội vàng quay đầu đi.
Bạch Mộc bất đắc dĩ, đành phải giải thích sự việc một lượt. Đương nhiên, để không dẫn đến việc bọn họ hiểu lầm, Bạch Mộc đã giấu đi một số chi tiết.
"Thì ra là như vậy…" - Mấy người Lãnh Hân Hân bừng tỉnh, ngay sau đó đột nhiên hơi hưng phấn nói: "Mình nghĩ ra vở kịch này nên diễn ra sao rồi!"
"Hở?" - Mọi người nghi hoặc nhìn cô ấy.
"Cứ sửa đổi câu chuyện ngày hôm qua một chút là được rồi!" - Thấy sự nghi hoặc trong mắt mọi người, Lãnh Hân Hân cười giải thích: "Ừm… tên thì sẽ gọi là mối tình ký ức!"
"Lại là mối tình ký ức?" - Bạch Mộc và Đường Hân Uyển liếc nhìn nhau một cái, không biết nói sao. Lãnh Hân Hân suy ngẫm một hồi, đặt một cái tên mà bản thân cô hết sức hài lòng.
Nhưng Lãnh Hân Hân lại không chú ý đến những điểm này, vẫn hưng phấn nói tình tiết mà mình nghĩ ra: "Mấy tháng trước, có một ngày Hân Uyển đến quán cà phê có tên là Ký Ức... Vừa hay lúc ra về đã nhìn thấy bản nhạc còn dang dở của Bạch Mộc để lại trên bức tường ký ức ấy, Hân Uyển đã bổ sung bản nhạc này xong thì rời khỏi nơi đó."
"…"
"Rồi sau đó trong một cơ hội tình cờ, các cậu lại đến quán cà phê đó một lần nữa và còn ý thức được đối phương chính là người đã viết nửa bản nhạc kia. Hai người trúng tiếng sét ái tình và còn cùng nhau diễn tấu bản nhạc đó hoàn chỉnh."
Nửa tiếng sau, Lãnh Hân Hân cũng kết thúc phần diễn thuyết của mình, nhìn mọi người với vẻ mặt đầy mong đợi: "Các cậu cảm thấy thế nào?"
Bạch Mộc: "…"
Đường Hân Uyển: "…"
Đỗ Khả Nhi sờ cằm ngẫm nghĩ một hồi, nói: "Mặc dù tình tiết rất là khoa trương, nhưng cũng coi như có chút lãng mạn. Mình cảm thấy cũng được, các cậu thì sao?"
Nhóm Sở Nam gật gật đầu, tỏ vẻ vậy cũng được.
Tạ Minh Tường nhíu mày, hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất: "Hân Hân, em xác định vở kịch này diễn như vậy sẽ không bị người khác nhìn ra sơ hở chứ?"
Lãnh Hân Hân lườm anh ấy một cái, cao ngạo nói: "Đương nhiên sẽ không! Vẫn nói là "chân diệc giả thời giả diệc chân" (1), chúng ta cũng không phải là làm giả tất cả tình tiết, kiểu thật thật giả giả này vừa hay lại có thể che được tầm mắt của người khác. Càng huống hồ là chúng ta có đủ những chứng cứ có thể chứng minh những điều này đều là thật, ví dụ như bản nhạc đó, rồi ví dụ như… tấm hình này!"
"Được! Vậy thì diễn như vậy đi." - Lập trường của Tạ Minh Tường là không ổn định nhất, càng huống hồ khi đối diện với Lãnh Hân Hân, Tạ Minh Tường đâu dám nói từ "không" đối với đề nghị của cô ấy.
Khoảng thời gian tiếp theo, mọi người đều không ngừng hoàn thiện việc biên soạn kịch bản thật tốt, sau đó bắt ép Bạch Mộc và Đường Hân Uyển ghi nhớ. Đối với việc này, hai người cũng có chút bất đắc dĩ, đành phải để mặc cho bọn họ bố trí.
Cả một buổi chiều cứ lặng lẽ trôi qua trong tình hình như vậy. Đến tối, Bạch Mộc và Đường Hân Uyển chỉ cảm thấy đầu óc nặng nề mơ hồ, toàn là tiếng thảo luận sôi nổi của mấy người Tạ Minh Tường.
Giám sát hai người Bạch Mộc đọc thuộc đoạn kịch bản cuối cùng xong, Tạ Minh Tường liếc nhìn đồng hồ, đứng dậy: "Thời gian không sớm nữa, đi ăn cơm trước đã, ăn cơm xong thì bắt đầu chính thức phỏng vấn."
Mấy người ăn uống qua loa mấy miếng ở căn tin, sau đó chạy đến chỗ ban truyền thông của trường.
Lúc mấy người đến chỗ này, Trương Tử Hân đang đợi ở đó, cô ấy rất sợ là Bạch Mộc nuốt lời, thi thoảng lại liếc nhìn đồng hồ. Nhìn thấy mấy người Bạch Mộc đến, Trương Tử Hân vội vàng bước lên đón: "Bạch Mộc đúng không? Tôi là Trương Tử Hân đã nói chuyện điện thoại với cậu, cũng là người dẫn chương trình của buổi phỏng vấn lần này."
Khi Trương Tử Hân nhìn thấy Tạ Minh Tường ở phía sau Bạch Mộc, sắc mặt rõ ràng có chút kỳ quái nhưng cô ấy cũng không nói gì, vẫn nhiệt tình dẫn mọi người đến phòng ghi hình.
Đối với việc này, Tạ Minh Tường đã quen rồi. Khi anh nói ra câu đó, anh đã biết mình nhất định sẽ nhận được rất nhiều ánh mắt khác thường. Nhưng mà Tạ Minh Tường là người thế nào cơ chứ? Để có thể theo đuổi được Lãnh Hân Hân, anh hoàn toàn không quan tâm những điều này!
***
(1) Chân diệc giả thời giả diệc chân: Khi chúng ta nghĩ một thứ chân thật thành thứ hư ảo, thứ hư ảo đó thậm chí còn chân thật hơn cả thứ chân thật, ngược lại cũng như vậy.
Nhìn thấy tên đeo kính này cẩn thận dè dặt đến gần, Tạ Minh Tường biết ngay tên này chính là kẻ khơi nguồn tất cả những chuyện này, cũng hiểu là tên này đến làm gì.
"Tạ Minh Tường, chào cậu! Tôi là Sở Phong học khoa kinh doanh." - Tên này do dự một lúc, nhỏ tiếng tự giới thiệu.
Tạ Minh Tường liếc cậu ta một cái, cũng không nói gì.
Sở Phong có chút bất đắc dĩ nhưng mà hắn đang đến xin lỗi, không thể không cúi đầu, cắn răng nói: "Tạ Minh Tường, xin lỗi cậu! Tôi không nên đăng tải bài post đó…"
"Ồ..." - Tạ Minh Tường dửng dưng nói, cũng không có bất cứ biểu hiện gì, vẫn mải mê lo gắp đồ ăn trước mặt.
Sở Phong cực kỳ nhát gan, nhìn thấy cảnh này lại càng sợ mất hồn vía, vội vàng cúi người xin lỗi: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, thực sự xin lỗi cậu!"
"Được rồi, tôi chấp nhận!" - Tạ Minh Tường khó chịu xua tay: "Đi đi, tôi còn phải ăn cơm!"
Vậy là xong rồi ư? Sở Phong ngẩn người, ngay sau đó ánh mắt tràn đầy mong đợi, hỏi: "Vậy cậu có thể mở máy tính giúp tôi rồi chứ?"
"Máy tính gì? Cậu đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu." -Tạ Minh Tường giả vờ không biết.
Sở Phong tức nghiến răng nhưng cũng chẳng thể làm gì được, đành phải cười xòa, nói: "Chính là sau khi tôi đăng tải bài post đó không bao lâu thì máy tính của tôi đã bị hack…"
Tạ Minh Tường xua tay, cắt ngang lời cậu ta: "Máy tính của cậu bị hack thì liên quan gì đến tôi? Cũng đâu phải là tôi làm!"
"Chính là cậu làm!" - Sở Phong gào thét trong lòng, thế nhưng Tạ Minh Tường không thừa nhận, cậu ta cũng chẳng thể làm được gì cả, chỉ đành coi như mình xui xẻo thôi. Sở Phong thở dài một hơi, lủi thủi rời khỏi nơi này, trong lòng thề sau này tuyệt đối không thể trêu chọc vào cậu ta nữa.
Nhìn thấy Sở Phong mặt mày xám xịt rời đi, lúc này mọi người mới không nhịn được mà bật cười, Tiêu Ninh giơ ngón tay cái lên với Tạ Minh Tường: "Tạ lão đại, anh thực sự quá là lợi hại!"
"Không sai! Không sai!" - Mọi người gật đầu công nhận.
Tạ Minh Tường thản nhiên nói: "Không dạy dỗ cậu ta một chút, thật sự còn tưởng mình có thể lên trời! Ăn no hết rồi chứ? Đi thôi, chúng ta đi thiết kế một vở kịch hay!"
Nhắc đến cái này, mọi người cũng hưng phấn hẳn lên, ai nấy cũng nhìn về phía Bạch Mộc và Đường Hân Uyển bằng ánh mắt thâm thúy.
Mấy người thanh toán xong rồi đến phòng đàn, bắt đầu hào hứng thảo luận về tình tiết của vở kịch.
Hiển nhiên Tạ Minh Tường đã thiết kế rất nhiều tình tiết mà anh tự cho là vô cùng lãng mạn, anh chính là người cảm xúc cao trào nhất trong cả đám. Thế nhưng hết sức đáng tiếc là toàn bộ những kiến nghị này của anh đều bị Lãnh Hân Hân phủ quyết cả, sau đó anh bắt đầu có chút chán nản.
Lãnh Hân Hân nhìn sang Bạch Mộc, hỏi: "Bạch Mộc, hôm qua cậu và Hân Uyển hai người đi đâu vậy?"
"Hở?" - Bạch Mộc ngẩn người: "Thì đi uống ly cà phê thôi!"
"Vậy bức hình này là thế nào?" - Lãnh Hân Hân lấy tấm hình Bạch Mộc và Đường Hân Uyển cùng chơi đàn ra.
Sao tấm hình này lại lọt vào tay Lãnh Hân Hân vậy? Bạch Mộc có chút khó hiểu, liếc nhìn Đường Hân Uyển một cái, Đường Hân Uyển đỏ mặt, vội vàng quay đầu đi.
Bạch Mộc bất đắc dĩ, đành phải giải thích sự việc một lượt. Đương nhiên, để không dẫn đến việc bọn họ hiểu lầm, Bạch Mộc đã giấu đi một số chi tiết.
"Thì ra là như vậy…" - Mấy người Lãnh Hân Hân bừng tỉnh, ngay sau đó đột nhiên hơi hưng phấn nói: "Mình nghĩ ra vở kịch này nên diễn ra sao rồi!"
"Hở?" - Mọi người nghi hoặc nhìn cô ấy.
"Cứ sửa đổi câu chuyện ngày hôm qua một chút là được rồi!" - Thấy sự nghi hoặc trong mắt mọi người, Lãnh Hân Hân cười giải thích: "Ừm… tên thì sẽ gọi là mối tình ký ức!"
"Lại là mối tình ký ức?" - Bạch Mộc và Đường Hân Uyển liếc nhìn nhau một cái, không biết nói sao. Lãnh Hân Hân suy ngẫm một hồi, đặt một cái tên mà bản thân cô hết sức hài lòng.
Nhưng Lãnh Hân Hân lại không chú ý đến những điểm này, vẫn hưng phấn nói tình tiết mà mình nghĩ ra: "Mấy tháng trước, có một ngày Hân Uyển đến quán cà phê có tên là Ký Ức... Vừa hay lúc ra về đã nhìn thấy bản nhạc còn dang dở của Bạch Mộc để lại trên bức tường ký ức ấy, Hân Uyển đã bổ sung bản nhạc này xong thì rời khỏi nơi đó."
"…"
"Rồi sau đó trong một cơ hội tình cờ, các cậu lại đến quán cà phê đó một lần nữa và còn ý thức được đối phương chính là người đã viết nửa bản nhạc kia. Hai người trúng tiếng sét ái tình và còn cùng nhau diễn tấu bản nhạc đó hoàn chỉnh."
Nửa tiếng sau, Lãnh Hân Hân cũng kết thúc phần diễn thuyết của mình, nhìn mọi người với vẻ mặt đầy mong đợi: "Các cậu cảm thấy thế nào?"
Bạch Mộc: "…"
Đường Hân Uyển: "…"
Đỗ Khả Nhi sờ cằm ngẫm nghĩ một hồi, nói: "Mặc dù tình tiết rất là khoa trương, nhưng cũng coi như có chút lãng mạn. Mình cảm thấy cũng được, các cậu thì sao?"
Nhóm Sở Nam gật gật đầu, tỏ vẻ vậy cũng được.
Tạ Minh Tường nhíu mày, hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất: "Hân Hân, em xác định vở kịch này diễn như vậy sẽ không bị người khác nhìn ra sơ hở chứ?"
Lãnh Hân Hân lườm anh ấy một cái, cao ngạo nói: "Đương nhiên sẽ không! Vẫn nói là "chân diệc giả thời giả diệc chân" (1), chúng ta cũng không phải là làm giả tất cả tình tiết, kiểu thật thật giả giả này vừa hay lại có thể che được tầm mắt của người khác. Càng huống hồ là chúng ta có đủ những chứng cứ có thể chứng minh những điều này đều là thật, ví dụ như bản nhạc đó, rồi ví dụ như… tấm hình này!"
"Được! Vậy thì diễn như vậy đi." - Lập trường của Tạ Minh Tường là không ổn định nhất, càng huống hồ khi đối diện với Lãnh Hân Hân, Tạ Minh Tường đâu dám nói từ "không" đối với đề nghị của cô ấy.
Khoảng thời gian tiếp theo, mọi người đều không ngừng hoàn thiện việc biên soạn kịch bản thật tốt, sau đó bắt ép Bạch Mộc và Đường Hân Uyển ghi nhớ. Đối với việc này, hai người cũng có chút bất đắc dĩ, đành phải để mặc cho bọn họ bố trí.
Cả một buổi chiều cứ lặng lẽ trôi qua trong tình hình như vậy. Đến tối, Bạch Mộc và Đường Hân Uyển chỉ cảm thấy đầu óc nặng nề mơ hồ, toàn là tiếng thảo luận sôi nổi của mấy người Tạ Minh Tường.
Giám sát hai người Bạch Mộc đọc thuộc đoạn kịch bản cuối cùng xong, Tạ Minh Tường liếc nhìn đồng hồ, đứng dậy: "Thời gian không sớm nữa, đi ăn cơm trước đã, ăn cơm xong thì bắt đầu chính thức phỏng vấn."
Mấy người ăn uống qua loa mấy miếng ở căn tin, sau đó chạy đến chỗ ban truyền thông của trường.
Lúc mấy người đến chỗ này, Trương Tử Hân đang đợi ở đó, cô ấy rất sợ là Bạch Mộc nuốt lời, thi thoảng lại liếc nhìn đồng hồ. Nhìn thấy mấy người Bạch Mộc đến, Trương Tử Hân vội vàng bước lên đón: "Bạch Mộc đúng không? Tôi là Trương Tử Hân đã nói chuyện điện thoại với cậu, cũng là người dẫn chương trình của buổi phỏng vấn lần này."
Khi Trương Tử Hân nhìn thấy Tạ Minh Tường ở phía sau Bạch Mộc, sắc mặt rõ ràng có chút kỳ quái nhưng cô ấy cũng không nói gì, vẫn nhiệt tình dẫn mọi người đến phòng ghi hình.
Đối với việc này, Tạ Minh Tường đã quen rồi. Khi anh nói ra câu đó, anh đã biết mình nhất định sẽ nhận được rất nhiều ánh mắt khác thường. Nhưng mà Tạ Minh Tường là người thế nào cơ chứ? Để có thể theo đuổi được Lãnh Hân Hân, anh hoàn toàn không quan tâm những điều này!
***
(1) Chân diệc giả thời giả diệc chân: Khi chúng ta nghĩ một thứ chân thật thành thứ hư ảo, thứ hư ảo đó thậm chí còn chân thật hơn cả thứ chân thật, ngược lại cũng như vậy.