"Hết rồi…" - Nhìn thấy vẻ mặt không tình nguyện của Bạch Mộc, Trương Tử Hân không biết nói gì nữa: "Chương trình sau là người khác, cho dù mọi người có câu hỏi gì thì chúng tôi cũng sẽ hỏi riêng cậu, bản thân cậu không cần đến nữa."
"Vậy thì tốt…" - Nghe nói vậy, Bạch Mộc và Đường Hân Uyển đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, một nam sinh đi đến chỗ mọi người, ân cần cười nói: "Tôi là Lâm Kiện, trưởng ban truyền thông trường, rất cảm ơn các vị hôm nay đã đến, tôi mời mọi người dùng cơm nhé?"
"Không cần đâu!" - Bạch Mộc liếc anh ta một cái, thản nhiên nói: "Nếu đã không còn chuyện gì nữa, chúng tôi đi trước đây."
Con người anh trước nay cao ngạo, đặc biệt là đối với người lạ lại càng như vậy. Căn bản không có để ý đến người được gọi là trưởng ban truyền thông trường này, trực tiếp kéo Đường Hân Uyển rời khỏi nơi này.
"…" - Lâm Kiện có chút lúng túng.
Tạ Minh Tường đi qua, vỗ vỗ vào vai Lâm Kiện, cảm khái vô cùng: "Người anh em, làm tốt lắm!"
"Hả?" - Lâm Kiện lại không hiểu câu nói này của Tạ Minh Tường có ý gì, có chút mờ mịt.
Tạ Minh Tường không giải thích thêm gì, cười lớn hai tiếng rồi bỏ đi, xem ra hiệu quả của buổi phỏng vấn tối nay cũng không tệ chút nào.
Mấy người cũng không có đi trêu chọc Bạch Mộc và Đường Hân Uyển nữa, có những chuyện không cần vội.
Sóng vai đi trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường, bầu trời đêm điểm xuyết những ngôi sao lấp lánh, hình thành một bức tranh tuyệt đẹp. Bạch Mộc và Đường Hân Uyển đang hưởng thụ sự yên tĩnh của giờ khắc này, trong lòng bất giác cảm thấy cả hai càng ngày càng ăn ý hơn.
Rất lâu sau, Bạch Mộc do dự một chút, khẽ hỏi: "Tối hôm nay mình tự ý sửa đổi tình tiết đã được bàn bạc từ trước, cậu không để bụng chứ?"
Đường Hân Uyển lắc đầu, nói: "Chỉ là nói như vậy, ánh mắt của mọi người đã bị bản nhạc đó thu hút, nhưng bản nhạc vẫn còn chưa hoàn chỉnh nữa!"
Bạch Mộc cười cười: "Không sao, khoảng thời gian sắp tới mình sẽ hoàn thành bản nhạc này, chỉ là mình đoán việc này cần một khoảng thời gian rất dài."
"Ồ!" - Đường Hân Uyển khẽ gật đầu, ngay sau đó lại do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Mình có thể giúp cậu cùng làm…"
"Hả?" - Bạch Mộc hơi ngẩn người, nhìn sang cô.
Đường Hân Uyển đỏ mặt, vội vàng quay đầu đi.
Bạch Mộc cười: "Được!"
Bầu không khí lại trầm mặc lần nữa, cho đến khi đi đến bên dưới lầu ký túc xá nữ sinh, lúc này Đường Hân Uyển mới khẽ nói: "Vậy giờ, mình về trước đây…"
Ánh trăng sáng trong chiếu rọi xuống, chiếu trên khuôn mặt hơi ửng đỏ của Đường Hân Uyển, Bạch Mộc nhìn mà thất thần mất một lúc, lâu sau mới phản ứng lại được, gật đầu: "Ừ!"
"Cái đó…" - Mặt Đường Hân Uyển ửng đỏ.
"Cái gì?" - Bạch Mộc ngẩn người.
Đường Hân Uyển không nói mà nhẹ nhàng rút bàn tay nhỏ bé của mình ra.
Lúc này Bạch Mộc mới sực tỉnh, suốt quãng đường này mình vẫn luôn nắm tay cô. Bạch Mộc không khỏi có chút ngượng nghịu, vội vàng buông tay ra, lắc đầu nói: "Thật ngại quá, mình quên…"
Hiếm khi nhìn thấy cảnh Bạch Mộc xấu hổ như vậy, Đường Hân Uyển phì cười một tiếng, đột nhiên cô cảm thấy Bạch Mộc như vậy rất đáng yêu.
Do dự một chút, Đường Hân Uyển đột nhiên hỏi: "Rốt cuộc là cậu cũng không quên được cô ấy sao?"
Bạch Mộc ngây người, không hiểu tại sao Đường Hân Uyển lại hỏi như vậy, nhưng anh vẫn lẩm bẩm trả lời: "Có lẽ vậy…"
Ánh mắt của Bạch Mộc có chút thất vọng, hiển nhiên là đã nhớ đến gì đó.
Quả nhiên… Trong lòng Đường Hân Uyển có chút hụt hẫng nhưng đến cuối cùng cô cũng không nói gì cả, nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình thường, mỉm cười nói: "Đi nhé... Ngày mai gặp!"
Vẫy vẫy tay với Bạch Mộc, Đường Hân Uyển nhanh nhẹn chạy về phòng ký túc xá.
Bạch Mộc ngẩn ngơ giây lát mới phản ứng lại, khóe miệng cong lên xoay người rời đi.
Khi Bạch Mộc về đến phòng ký túc xá, mấy người Tạ Minh Tường đã về từ lâu, đang sôi nổi thảo luận chuyện của hai người họ. Nhìn thấy Bạch Mộc về, mấy người vội vàng bu lại, người nào người này cười nói mập mờ: "Thế nào rồi? Tối nay có cảm thấy rất hạnh phúc không?"
"Có!" - Điều nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người là Bạch Mộc lại không phản bác gì đối với câu hỏi này, ngược lại còn gật đầu một cách trịnh trọng nữa.
"Á! Mình vừa nghe cái gì thế?" - Đám người Sở Nam giật mình, không tiếp tục trêu chọc Bạch Mộc nữa, mấy người túm tụm lại xì xầm to nhỏ với nhau.
"Có phải là anh bị ảo thính không?" - Tạ Minh Tường mang vẻ mặt không tin nổi.
"Đúng thế! Có phải em gặp ma rồi không? Bạch Mộc mà lại nói có à!" - Đây là giọng của Tiêu Ninh.
"Không có! Không có! Tuyệt đối không có nghe lầm đâu!" - Tôn Dật Thành hưng phấn nói: "Xem ra Bạch đại tài tử của chúng ta cũng không phải là người không nhiễm bụi trần! Lần này thật sự động lòng rồi, phim giả tình thật!"
"…"
Mấy người bắt đầu thảo luận về vấn đề nhạt nhẽo này.
Một lúc sau, Tạ Minh Tường đi ngang vỗ vai Bạch Mộc, vẻ mặt oán trách nói: "Anh nói này Bạch Mộc, sao chú lại đột nhiên sửa kịch bản thế? Chú có biết lỡ như để lộ ra dấu vết, vở kịch này sẽ không hề có tác dụng gì không?"
"Chính xác! Chính xác!" - Sở Nam cũng phụ họa: "Lúc nãy làm bọn em sợ chết mất!"
Bạch Mộc lườm bọn họ một cái: "Mấy người sợ cái gì?"
"Ớ…" - Hai người nghẹn họng.
"Không nói cái này nữa!" - Thấy hai người không trả lời được, Tôn Dật Thành vội vàng chuyển đề tài: "Bạch Mộc, sao anh lại nghĩ ra được phiên bản này thế?"
Bạch Mộc chán nản nói: "Không phải mấy người nói "diệc giả diệc chân" (1) mới chân thật nhất sao?"
"Cho nên phiên bản này của chú có tính chân thật lớn nhất?" - Tạ Minh Tường đầu óc xoay chuyển rất nhanh, lập tức phát giác được ý tứ trong câu nói của Bạch Mộc.
Bạch Mộc ý thức được mình đã nói lỡ lời, lập tức ngậm miệng không nói nữa.
Thế nhưng mấy người Tạ Minh Tường lại giống như đã phát hiện ra Châu Lục mới vậy, túm chặt Bạch Mộc không buông: "Chú nói mau, có phải chú và Đường Hân Uyển đã quen biết từ trước rồi không?"
"Không có!" - Bạch Mộc giang tay ra.
"Dù sao thì anh cũng cảm thấy phiên bản chú nói căn bản chính là tình huống thật mà chú từng trải qua, nhìn biểu hiện của chú trong tối nay, không giấu được tình cảm chân thật đúng chứ?" - Tiêu Ninh nói.
"…" - Bạch Mộc khó cãi lại được, dứt khoát phớt lờ bọn họ luôn.
Một đêm trôi qua.
Hiệu suất làm việc của ban truyền thông trường không phải quá tệ. Sáng sớm ngày hôm sau, cuộc phỏng vấn đặc biệt về Bạch Mộc và Đường Hân Uyển đã xuất hiện trên diễn đàn của trường. Ngay lập tức, tất cả mọi người đều hết sức hưng phấn mà điều này cũng khiến Tạ Minh Tường thở phào một hơi... ít nhất thì nhờ có Bạch Mộc, không có ai còn chú ý đến chuyện "đồng tính" của anh ấy nữa.
Bài phỏng vấn này vừa đăng tải, Bạch Mộc và Đường Hân Uyển liền nhận được sự quan tâm còn rộng rãi hơn cả trước đây. Chỉ cần hai người mà xuất hiện ở ký túc xá là sẽ bị mọi người thảo luận rôm rả, ngay cả lúc lên lớp cũng có giáo viên không ngừng trêu chọc họ.
Mà để cho vở kịch này được diễn tốt hơn nữa, dưới sự cưỡng ép của nhóm người Tạ Minh Tường, hai người tiếp xúc cũng càng nhiều hơn nữa, vô hình trung hai người đều chiếm giữ một vị trí rất lớn trong lòng đối phương.
Chính như họ nói, tin nóng trong trường lan truyền nhanh mà trôi qua cũng nhanh. Trạng thái như thế này duy trì được khoảng một tuần là dần dần lắng xuống, cuộc sống của Bạch Mộc và Đường Hân Uyển cũng dần khôi phục lại sự yên tĩnh, thế nhưng mối quan hệ của hai người lại càng lúc càng gần, tất cả đều giống như "nước chảy đá mòn".
Mà nhìn thấy cảnh này, mấy người Tạ Minh Tường nhìn nhau cười, thành công rồi!
***
(1) Diệc giả diệc chân: một phần là giả một phần là thật.
"Vậy thì tốt…" - Nghe nói vậy, Bạch Mộc và Đường Hân Uyển đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, một nam sinh đi đến chỗ mọi người, ân cần cười nói: "Tôi là Lâm Kiện, trưởng ban truyền thông trường, rất cảm ơn các vị hôm nay đã đến, tôi mời mọi người dùng cơm nhé?"
"Không cần đâu!" - Bạch Mộc liếc anh ta một cái, thản nhiên nói: "Nếu đã không còn chuyện gì nữa, chúng tôi đi trước đây."
Con người anh trước nay cao ngạo, đặc biệt là đối với người lạ lại càng như vậy. Căn bản không có để ý đến người được gọi là trưởng ban truyền thông trường này, trực tiếp kéo Đường Hân Uyển rời khỏi nơi này.
"…" - Lâm Kiện có chút lúng túng.
Tạ Minh Tường đi qua, vỗ vỗ vào vai Lâm Kiện, cảm khái vô cùng: "Người anh em, làm tốt lắm!"
"Hả?" - Lâm Kiện lại không hiểu câu nói này của Tạ Minh Tường có ý gì, có chút mờ mịt.
Tạ Minh Tường không giải thích thêm gì, cười lớn hai tiếng rồi bỏ đi, xem ra hiệu quả của buổi phỏng vấn tối nay cũng không tệ chút nào.
Mấy người cũng không có đi trêu chọc Bạch Mộc và Đường Hân Uyển nữa, có những chuyện không cần vội.
Sóng vai đi trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường, bầu trời đêm điểm xuyết những ngôi sao lấp lánh, hình thành một bức tranh tuyệt đẹp. Bạch Mộc và Đường Hân Uyển đang hưởng thụ sự yên tĩnh của giờ khắc này, trong lòng bất giác cảm thấy cả hai càng ngày càng ăn ý hơn.
Rất lâu sau, Bạch Mộc do dự một chút, khẽ hỏi: "Tối hôm nay mình tự ý sửa đổi tình tiết đã được bàn bạc từ trước, cậu không để bụng chứ?"
Đường Hân Uyển lắc đầu, nói: "Chỉ là nói như vậy, ánh mắt của mọi người đã bị bản nhạc đó thu hút, nhưng bản nhạc vẫn còn chưa hoàn chỉnh nữa!"
Bạch Mộc cười cười: "Không sao, khoảng thời gian sắp tới mình sẽ hoàn thành bản nhạc này, chỉ là mình đoán việc này cần một khoảng thời gian rất dài."
"Ồ!" - Đường Hân Uyển khẽ gật đầu, ngay sau đó lại do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Mình có thể giúp cậu cùng làm…"
"Hả?" - Bạch Mộc hơi ngẩn người, nhìn sang cô.
Đường Hân Uyển đỏ mặt, vội vàng quay đầu đi.
Bạch Mộc cười: "Được!"
Bầu không khí lại trầm mặc lần nữa, cho đến khi đi đến bên dưới lầu ký túc xá nữ sinh, lúc này Đường Hân Uyển mới khẽ nói: "Vậy giờ, mình về trước đây…"
Ánh trăng sáng trong chiếu rọi xuống, chiếu trên khuôn mặt hơi ửng đỏ của Đường Hân Uyển, Bạch Mộc nhìn mà thất thần mất một lúc, lâu sau mới phản ứng lại được, gật đầu: "Ừ!"
"Cái đó…" - Mặt Đường Hân Uyển ửng đỏ.
"Cái gì?" - Bạch Mộc ngẩn người.
Đường Hân Uyển không nói mà nhẹ nhàng rút bàn tay nhỏ bé của mình ra.
Lúc này Bạch Mộc mới sực tỉnh, suốt quãng đường này mình vẫn luôn nắm tay cô. Bạch Mộc không khỏi có chút ngượng nghịu, vội vàng buông tay ra, lắc đầu nói: "Thật ngại quá, mình quên…"
Hiếm khi nhìn thấy cảnh Bạch Mộc xấu hổ như vậy, Đường Hân Uyển phì cười một tiếng, đột nhiên cô cảm thấy Bạch Mộc như vậy rất đáng yêu.
Do dự một chút, Đường Hân Uyển đột nhiên hỏi: "Rốt cuộc là cậu cũng không quên được cô ấy sao?"
Bạch Mộc ngây người, không hiểu tại sao Đường Hân Uyển lại hỏi như vậy, nhưng anh vẫn lẩm bẩm trả lời: "Có lẽ vậy…"
Ánh mắt của Bạch Mộc có chút thất vọng, hiển nhiên là đã nhớ đến gì đó.
Quả nhiên… Trong lòng Đường Hân Uyển có chút hụt hẫng nhưng đến cuối cùng cô cũng không nói gì cả, nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình thường, mỉm cười nói: "Đi nhé... Ngày mai gặp!"
Vẫy vẫy tay với Bạch Mộc, Đường Hân Uyển nhanh nhẹn chạy về phòng ký túc xá.
Bạch Mộc ngẩn ngơ giây lát mới phản ứng lại, khóe miệng cong lên xoay người rời đi.
Khi Bạch Mộc về đến phòng ký túc xá, mấy người Tạ Minh Tường đã về từ lâu, đang sôi nổi thảo luận chuyện của hai người họ. Nhìn thấy Bạch Mộc về, mấy người vội vàng bu lại, người nào người này cười nói mập mờ: "Thế nào rồi? Tối nay có cảm thấy rất hạnh phúc không?"
"Có!" - Điều nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người là Bạch Mộc lại không phản bác gì đối với câu hỏi này, ngược lại còn gật đầu một cách trịnh trọng nữa.
"Á! Mình vừa nghe cái gì thế?" - Đám người Sở Nam giật mình, không tiếp tục trêu chọc Bạch Mộc nữa, mấy người túm tụm lại xì xầm to nhỏ với nhau.
"Có phải là anh bị ảo thính không?" - Tạ Minh Tường mang vẻ mặt không tin nổi.
"Đúng thế! Có phải em gặp ma rồi không? Bạch Mộc mà lại nói có à!" - Đây là giọng của Tiêu Ninh.
"Không có! Không có! Tuyệt đối không có nghe lầm đâu!" - Tôn Dật Thành hưng phấn nói: "Xem ra Bạch đại tài tử của chúng ta cũng không phải là người không nhiễm bụi trần! Lần này thật sự động lòng rồi, phim giả tình thật!"
"…"
Mấy người bắt đầu thảo luận về vấn đề nhạt nhẽo này.
Một lúc sau, Tạ Minh Tường đi ngang vỗ vai Bạch Mộc, vẻ mặt oán trách nói: "Anh nói này Bạch Mộc, sao chú lại đột nhiên sửa kịch bản thế? Chú có biết lỡ như để lộ ra dấu vết, vở kịch này sẽ không hề có tác dụng gì không?"
"Chính xác! Chính xác!" - Sở Nam cũng phụ họa: "Lúc nãy làm bọn em sợ chết mất!"
Bạch Mộc lườm bọn họ một cái: "Mấy người sợ cái gì?"
"Ớ…" - Hai người nghẹn họng.
"Không nói cái này nữa!" - Thấy hai người không trả lời được, Tôn Dật Thành vội vàng chuyển đề tài: "Bạch Mộc, sao anh lại nghĩ ra được phiên bản này thế?"
Bạch Mộc chán nản nói: "Không phải mấy người nói "diệc giả diệc chân" (1) mới chân thật nhất sao?"
"Cho nên phiên bản này của chú có tính chân thật lớn nhất?" - Tạ Minh Tường đầu óc xoay chuyển rất nhanh, lập tức phát giác được ý tứ trong câu nói của Bạch Mộc.
Bạch Mộc ý thức được mình đã nói lỡ lời, lập tức ngậm miệng không nói nữa.
Thế nhưng mấy người Tạ Minh Tường lại giống như đã phát hiện ra Châu Lục mới vậy, túm chặt Bạch Mộc không buông: "Chú nói mau, có phải chú và Đường Hân Uyển đã quen biết từ trước rồi không?"
"Không có!" - Bạch Mộc giang tay ra.
"Dù sao thì anh cũng cảm thấy phiên bản chú nói căn bản chính là tình huống thật mà chú từng trải qua, nhìn biểu hiện của chú trong tối nay, không giấu được tình cảm chân thật đúng chứ?" - Tiêu Ninh nói.
"…" - Bạch Mộc khó cãi lại được, dứt khoát phớt lờ bọn họ luôn.
Một đêm trôi qua.
Hiệu suất làm việc của ban truyền thông trường không phải quá tệ. Sáng sớm ngày hôm sau, cuộc phỏng vấn đặc biệt về Bạch Mộc và Đường Hân Uyển đã xuất hiện trên diễn đàn của trường. Ngay lập tức, tất cả mọi người đều hết sức hưng phấn mà điều này cũng khiến Tạ Minh Tường thở phào một hơi... ít nhất thì nhờ có Bạch Mộc, không có ai còn chú ý đến chuyện "đồng tính" của anh ấy nữa.
Bài phỏng vấn này vừa đăng tải, Bạch Mộc và Đường Hân Uyển liền nhận được sự quan tâm còn rộng rãi hơn cả trước đây. Chỉ cần hai người mà xuất hiện ở ký túc xá là sẽ bị mọi người thảo luận rôm rả, ngay cả lúc lên lớp cũng có giáo viên không ngừng trêu chọc họ.
Mà để cho vở kịch này được diễn tốt hơn nữa, dưới sự cưỡng ép của nhóm người Tạ Minh Tường, hai người tiếp xúc cũng càng nhiều hơn nữa, vô hình trung hai người đều chiếm giữ một vị trí rất lớn trong lòng đối phương.
Chính như họ nói, tin nóng trong trường lan truyền nhanh mà trôi qua cũng nhanh. Trạng thái như thế này duy trì được khoảng một tuần là dần dần lắng xuống, cuộc sống của Bạch Mộc và Đường Hân Uyển cũng dần khôi phục lại sự yên tĩnh, thế nhưng mối quan hệ của hai người lại càng lúc càng gần, tất cả đều giống như "nước chảy đá mòn".
Mà nhìn thấy cảnh này, mấy người Tạ Minh Tường nhìn nhau cười, thành công rồi!
***
(1) Diệc giả diệc chân: một phần là giả một phần là thật.