Bên trong phòng đàn không ngừng vang lên tiếng đàn êm ái, lúc này Bạch Mộc cùng với Đường Hân Uyển đang ở nơi này soạn bài nhạc “Tình cờ gặp gỡ”. Trong khoảng thời gian này, nếu có thời gian rảnh là hai người sẽ không hẹn mà cùng tới đây để bổ sung bản nhạc chưa trọn vẹn này.
Mà trong tình hình này hai người cũng càng ăn ý hơn. Tuy rằng họ đều không nói rõ nhưng trong lòng cả hai đều có một chút cảm xúc đặc biệt đối với người kia.
Sau khi tiếp tục đàn một lúc, Bạch Mộc hơi nhíu mày nói: “Mình thấy chỗ này nên là thế này…”
Bản nhạc này anh đã sửa mười mấy lần rồi nhưng vẫn chưa hài lòng. Anh luôn cảm thấy bản nhạc này hơi khác bản nhạc anh nghe lúc ban đầu, nhưng cụ thể khác như thế nào thì anh lại không nói ra được.
Từ đầu đến cuối Đường Hân Uyển đều yên lặng ở bên cạnh cùng với Bạch Mộc sửa bản nhạc, thỉnh thoảng mới đưa ra một vài đề nghị của mình.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi trong lúc sửa nhạc và chơi đàn như thế.
Lúc mấy người Tạ Minh Tường đến đây, nghe thấy tiếng thảo luận của hai người Bạch Mộc và Đường Hân Uyển, mấy người nhìn nhau cười, tình hình giữa hai người này đang phát triển theo như dự đoán của bọn họ.
Chờ khi Bạch Mộc đàn xong bản nhạc này một lần nữa, mấy người Tạ Minh Tường mới đẩy cửa vào, vỗ vai Bạch Mộc: “Cuối tuần còn ở đây luyện đàn, chú đúng là cố gắng thật. Cũng muộn rồi, đi thôi!”
“Đi đâu?” - Bạch Mộc sửng sốt.
Lãnh Hân Hân cảm thấy cạn lời: “Mình nói này Bạch Mộc, cậu cũng thật hay quên đấy! Không phải hôm qua chúng ta đã bàn bạc là hôm nay sẽ ra ngoài chơi sao?”
Thành phố Hoài Giang này cũng có rất nhiều địa điểm du lịch, vì vậy Tạ Minh Tường quyết định trong thời gian học đại học nhất định phải dạo chơi tất cả các nơi này một lượt, nếu không chẳng phải cuộc đời không có gì thú vị sao? Một mặt có thể khiến cho hai người Bạch Mộc và Đường Hân Uyển xích gần nhau thêm, mặt khác là tất nhiên anh ấy cũng muốn nhân cơ hội thúc đẩy tình cảm giữa mình với Lãnh Hân Hân.
Mà Sở Nam lại là người đầu tiên tỏ vẻ đồng ý việc này, cậu ta cũng muốn gần gũi với Tô Nhu hơn một chút! Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng nhất đó chính là có Tạ Minh Tường hào phóng ở đây, bọn họ căn bản không cần tiêu tốn một đồng nào.
Vì thế sau khi mọi người thương lượng xong liền đến thuyết phục Bạch Mộc. Sau khi giằng co qua lại hai tiếng đồng hồ, cuối cùng bọn họ cũng kéo được Bạch Mộc nhập cuộc với mình. Khi Tạ Minh Tường nói việc này với Lãnh Hân Hân, tất nhiên Lãnh Hân Hân tỏ vẻ đồng ý.
“Vậy à!” - Lúc này Bạch Mộc mới nhớ ra hôm qua đã bàn xong kế hoạch, lập tức thấy xấu hổ gãi gãi đầu: “Xin lỗi, mình quên mất…”
“…” - Mấy người tỏ vẻ cạn lời, Tiêu Ninh lại không nhịn được cảm khái nói: “Anh nói này Bạch Mộc, không phải chú chơi đàn tới ngốc rồi chứ? Nếu đã như vậy thì càng phải đi chơi nhiều một chút!”
“Được thôi!” - Bạch Mộc biết không nói lại được bọn họ, đậy nắp đàn rồi đứng dậy: “Đi đâu?”
“Còn có thể đi đâu nữa?” - Tạ Minh Tường có chút bất đắc dĩ nói: “Vốn tính đi chỗ nào xa một chút, sáng đi chiều về là vừa hay. Kết quả chú lại chạy đến đây luyện đàn, hơn nữa còn luyện một mạch hết cả buổi sáng thế này, giờ cũng đã giữa trưa rồi, chỉ có thể đi chỗ nào gần đây thôi…”
Tên này cũng nói dối lành nghề đó nhỉ! Bạch Mộc liếc Tạ Minh Tường một cái, thản nhiên nói: “Em nhớ sáng nay lúc em thức dậy, hình như ai đó vẫn còn nằm ngáy khò khò mà nhỉ?”
“Cái gì?” - Lãnh Hân Hân trợn mắt nhìn về phía Tạ Minh Tường.
"Tên này còn nói với mình là vì không tìm thấy Bạch Mộc cho nên mới chưa xuất phát, kết quả lại là bản thân anh ta ngủ quên?"
“…” - Bị ánh mắt như giết người của Lãnh Hân Hân làm cho sởn tóc gáy, Tạ Minh Tường chỉ đành cười khổ một tiếng, vội vàng cười ha ha nói: “Cái đó à… Đêm qua không cẩn thận uống hơi nhiều…”
“Hừ!” - Lãnh Hân Hân hừ lạnh một tiếng.
Sau lưng Tạ Minh Tường toát đầy mồ hôi lạnh, lặng lẽ dùng khẩu hình miệng nói với Bạch Mộc: “Chú lợi hại đấy!”
Bạch Mộc trợn trừng mắt, làm bộ không nhìn thấy.
Chọc giận Lãnh Hân Hân thì hậu quả không đơn giản, Tạ Minh Tường vội vàng cười làm lành, nói: “Hân Hân, em nói đi, chúng ta đi đâu chơi?”
Lãnh Hân Hân không thèm để ý đến anh ta.
“Hay là chúng ta đi xem phim đi?” - Đỗ Khả Nhi đứng dậy, lên tiếng giảng hòa: “Em nghe nói gần đây có mấy bộ phim mới ra rạp, nghe đồn cũng khá hay.”
“Ân nhân!” - Tạ Minh Tường tặng cô một ánh mắt cảm kích.
“Cũng được!” - Lãnh Hân Hân gật gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Đường Hân Uyển: “Hân Uyển, cậu thấy sao?”
Từ trước đến nay Đường Hân Uyển đều không có ý kiến gì đối với mấy việc này nên gật đầu đồng ý.
“Nghe thấy chưa? Còn không mau đặt vé đi?” - Bàn kế hoạch xong, Lãnh Hân Hân vô cùng khí thế nhìn sang Tạ Minh Tường.
“Đặt ngay đây! Đặt ngay đây!” - Tạ Minh Tường không dám phản bác, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, lấy điện thoại di động ra bắt đầu đặt vé. Mấy người Đỗ Khả Nhi thấy cảnh này thì lại có chút buồn cười.
Tạ Minh Tường đặt vé một bộ phim điện ảnh tình cảm, sau khi đặt chỗ xong, mấy người ngồi xe đến rạp chiếu phim.
Tạ Minh Tường đặt cho chính bọn họ vị trí bình thường, còn đặt cho Bạch Mộc và Đường Hân Uyển lại là ghế tình nhân. Nhìn vẻ mờ ám trong mắt bọn họ, tuy hai người Bạch Mộc bất lực nhưng cũng chỉ có thể ngồi xuống. Hết cách rồi, phim đã sắp bắt đầu chiếu, lúc này mà đổi chỗ khác thì hiển nhiên không thiết thực chút nào.
Nhưng qua nhiều ngày “thúc đẩy” như vậy, hai người họ cũng đã quen với mấy tình huống thế này rồi.
Nhìn thấy hai người Bạch Mộc ngồi trên ghế tình nhân, Sở Nam cũng hơi ghen tị, trên mặt tên mập này hiện lên một tia u oán, hờn dỗi nói: “Tạ lão đại, sao anh không đặt hết các vị trí đều là ghế tình nhân?”
Tạ Minh Tường rất muốn đánh cho tên mập kén chọn này một trận, nhưng hiển nhiên tình cảnh này không thích hợp cho lắm, chỉ có thể tức giận nói: “Chú mày nghĩ là anh không muốn à? Chú mày nghĩ Hân Hân bọn họ sẽ đồng ý sao?”
Chuyện đã đến nước này, Sở Nam có bất mãn đến mức nào thì cũng không thể thay đổi được, cuối cùng vẫn tức giận bất bình ngồi xuống. Nhưng đương nhiên cậu ta sẽ không dễ buông tha cho Tạ Minh Tường như vậy, khi phim bắt đầu chiếu liền lải nhải bên tai Tạ Minh Tường: “Tạ lão đại, chuyện của hai người Bạch Mộc đã xong, khi nào thì anh giúp em?”
Nhìn ánh mắt đầy chờ mong của Sở Nam, khóe miệng Tạ Minh Tường khẽ giật một cái. Anh biết không nghĩ được một lý do tốt thì Sở Nam tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua, đành phải tiếp tục lừa phỉnh: “Yên tâm, không quên được đâu, gần đây anh đang nghĩ cách!”
Có được câu trả lời vừa lòng, lúc này Sở Nam mới yên lòng, vui vẻ thưởng thức bộ phim, còn Tạ Minh Tường thì không thể xem nổi nữa.
Bầu không khí bên phía ghế tình nhân rất mờ ám, ánh mắt của từng cặp tình nhân đương nhiên là không chú ý vào bộ phim. Mà ánh đèn tối mờ của rạp chiếu phim cũng càng tạo thêm sự “thuận tiện” cho bọn họ.
Đôi tình nhân ngồi phía trước Bạch Mộc và Đường Hân Uyển lại càng ngang nhiên hơn nữa, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không coi ai ra gì, dính sát vào nhau.
Mà cũng chính vì những thứ này đã khiến bầu không khí giữa Bạch Mộc và Đường Hân Uyển vốn có chút mờ ám lại càng thêm ngượng ngùng.
Mà trong tình hình này hai người cũng càng ăn ý hơn. Tuy rằng họ đều không nói rõ nhưng trong lòng cả hai đều có một chút cảm xúc đặc biệt đối với người kia.
Sau khi tiếp tục đàn một lúc, Bạch Mộc hơi nhíu mày nói: “Mình thấy chỗ này nên là thế này…”
Bản nhạc này anh đã sửa mười mấy lần rồi nhưng vẫn chưa hài lòng. Anh luôn cảm thấy bản nhạc này hơi khác bản nhạc anh nghe lúc ban đầu, nhưng cụ thể khác như thế nào thì anh lại không nói ra được.
Từ đầu đến cuối Đường Hân Uyển đều yên lặng ở bên cạnh cùng với Bạch Mộc sửa bản nhạc, thỉnh thoảng mới đưa ra một vài đề nghị của mình.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi trong lúc sửa nhạc và chơi đàn như thế.
Lúc mấy người Tạ Minh Tường đến đây, nghe thấy tiếng thảo luận của hai người Bạch Mộc và Đường Hân Uyển, mấy người nhìn nhau cười, tình hình giữa hai người này đang phát triển theo như dự đoán của bọn họ.
Chờ khi Bạch Mộc đàn xong bản nhạc này một lần nữa, mấy người Tạ Minh Tường mới đẩy cửa vào, vỗ vai Bạch Mộc: “Cuối tuần còn ở đây luyện đàn, chú đúng là cố gắng thật. Cũng muộn rồi, đi thôi!”
“Đi đâu?” - Bạch Mộc sửng sốt.
Lãnh Hân Hân cảm thấy cạn lời: “Mình nói này Bạch Mộc, cậu cũng thật hay quên đấy! Không phải hôm qua chúng ta đã bàn bạc là hôm nay sẽ ra ngoài chơi sao?”
Thành phố Hoài Giang này cũng có rất nhiều địa điểm du lịch, vì vậy Tạ Minh Tường quyết định trong thời gian học đại học nhất định phải dạo chơi tất cả các nơi này một lượt, nếu không chẳng phải cuộc đời không có gì thú vị sao? Một mặt có thể khiến cho hai người Bạch Mộc và Đường Hân Uyển xích gần nhau thêm, mặt khác là tất nhiên anh ấy cũng muốn nhân cơ hội thúc đẩy tình cảm giữa mình với Lãnh Hân Hân.
Mà Sở Nam lại là người đầu tiên tỏ vẻ đồng ý việc này, cậu ta cũng muốn gần gũi với Tô Nhu hơn một chút! Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng nhất đó chính là có Tạ Minh Tường hào phóng ở đây, bọn họ căn bản không cần tiêu tốn một đồng nào.
Vì thế sau khi mọi người thương lượng xong liền đến thuyết phục Bạch Mộc. Sau khi giằng co qua lại hai tiếng đồng hồ, cuối cùng bọn họ cũng kéo được Bạch Mộc nhập cuộc với mình. Khi Tạ Minh Tường nói việc này với Lãnh Hân Hân, tất nhiên Lãnh Hân Hân tỏ vẻ đồng ý.
“Vậy à!” - Lúc này Bạch Mộc mới nhớ ra hôm qua đã bàn xong kế hoạch, lập tức thấy xấu hổ gãi gãi đầu: “Xin lỗi, mình quên mất…”
“…” - Mấy người tỏ vẻ cạn lời, Tiêu Ninh lại không nhịn được cảm khái nói: “Anh nói này Bạch Mộc, không phải chú chơi đàn tới ngốc rồi chứ? Nếu đã như vậy thì càng phải đi chơi nhiều một chút!”
“Được thôi!” - Bạch Mộc biết không nói lại được bọn họ, đậy nắp đàn rồi đứng dậy: “Đi đâu?”
“Còn có thể đi đâu nữa?” - Tạ Minh Tường có chút bất đắc dĩ nói: “Vốn tính đi chỗ nào xa một chút, sáng đi chiều về là vừa hay. Kết quả chú lại chạy đến đây luyện đàn, hơn nữa còn luyện một mạch hết cả buổi sáng thế này, giờ cũng đã giữa trưa rồi, chỉ có thể đi chỗ nào gần đây thôi…”
Tên này cũng nói dối lành nghề đó nhỉ! Bạch Mộc liếc Tạ Minh Tường một cái, thản nhiên nói: “Em nhớ sáng nay lúc em thức dậy, hình như ai đó vẫn còn nằm ngáy khò khò mà nhỉ?”
“Cái gì?” - Lãnh Hân Hân trợn mắt nhìn về phía Tạ Minh Tường.
"Tên này còn nói với mình là vì không tìm thấy Bạch Mộc cho nên mới chưa xuất phát, kết quả lại là bản thân anh ta ngủ quên?"
“…” - Bị ánh mắt như giết người của Lãnh Hân Hân làm cho sởn tóc gáy, Tạ Minh Tường chỉ đành cười khổ một tiếng, vội vàng cười ha ha nói: “Cái đó à… Đêm qua không cẩn thận uống hơi nhiều…”
“Hừ!” - Lãnh Hân Hân hừ lạnh một tiếng.
Sau lưng Tạ Minh Tường toát đầy mồ hôi lạnh, lặng lẽ dùng khẩu hình miệng nói với Bạch Mộc: “Chú lợi hại đấy!”
Bạch Mộc trợn trừng mắt, làm bộ không nhìn thấy.
Chọc giận Lãnh Hân Hân thì hậu quả không đơn giản, Tạ Minh Tường vội vàng cười làm lành, nói: “Hân Hân, em nói đi, chúng ta đi đâu chơi?”
Lãnh Hân Hân không thèm để ý đến anh ta.
“Hay là chúng ta đi xem phim đi?” - Đỗ Khả Nhi đứng dậy, lên tiếng giảng hòa: “Em nghe nói gần đây có mấy bộ phim mới ra rạp, nghe đồn cũng khá hay.”
“Ân nhân!” - Tạ Minh Tường tặng cô một ánh mắt cảm kích.
“Cũng được!” - Lãnh Hân Hân gật gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Đường Hân Uyển: “Hân Uyển, cậu thấy sao?”
Từ trước đến nay Đường Hân Uyển đều không có ý kiến gì đối với mấy việc này nên gật đầu đồng ý.
“Nghe thấy chưa? Còn không mau đặt vé đi?” - Bàn kế hoạch xong, Lãnh Hân Hân vô cùng khí thế nhìn sang Tạ Minh Tường.
“Đặt ngay đây! Đặt ngay đây!” - Tạ Minh Tường không dám phản bác, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, lấy điện thoại di động ra bắt đầu đặt vé. Mấy người Đỗ Khả Nhi thấy cảnh này thì lại có chút buồn cười.
Tạ Minh Tường đặt vé một bộ phim điện ảnh tình cảm, sau khi đặt chỗ xong, mấy người ngồi xe đến rạp chiếu phim.
Tạ Minh Tường đặt cho chính bọn họ vị trí bình thường, còn đặt cho Bạch Mộc và Đường Hân Uyển lại là ghế tình nhân. Nhìn vẻ mờ ám trong mắt bọn họ, tuy hai người Bạch Mộc bất lực nhưng cũng chỉ có thể ngồi xuống. Hết cách rồi, phim đã sắp bắt đầu chiếu, lúc này mà đổi chỗ khác thì hiển nhiên không thiết thực chút nào.
Nhưng qua nhiều ngày “thúc đẩy” như vậy, hai người họ cũng đã quen với mấy tình huống thế này rồi.
Nhìn thấy hai người Bạch Mộc ngồi trên ghế tình nhân, Sở Nam cũng hơi ghen tị, trên mặt tên mập này hiện lên một tia u oán, hờn dỗi nói: “Tạ lão đại, sao anh không đặt hết các vị trí đều là ghế tình nhân?”
Tạ Minh Tường rất muốn đánh cho tên mập kén chọn này một trận, nhưng hiển nhiên tình cảnh này không thích hợp cho lắm, chỉ có thể tức giận nói: “Chú mày nghĩ là anh không muốn à? Chú mày nghĩ Hân Hân bọn họ sẽ đồng ý sao?”
Chuyện đã đến nước này, Sở Nam có bất mãn đến mức nào thì cũng không thể thay đổi được, cuối cùng vẫn tức giận bất bình ngồi xuống. Nhưng đương nhiên cậu ta sẽ không dễ buông tha cho Tạ Minh Tường như vậy, khi phim bắt đầu chiếu liền lải nhải bên tai Tạ Minh Tường: “Tạ lão đại, chuyện của hai người Bạch Mộc đã xong, khi nào thì anh giúp em?”
Nhìn ánh mắt đầy chờ mong của Sở Nam, khóe miệng Tạ Minh Tường khẽ giật một cái. Anh biết không nghĩ được một lý do tốt thì Sở Nam tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua, đành phải tiếp tục lừa phỉnh: “Yên tâm, không quên được đâu, gần đây anh đang nghĩ cách!”
Có được câu trả lời vừa lòng, lúc này Sở Nam mới yên lòng, vui vẻ thưởng thức bộ phim, còn Tạ Minh Tường thì không thể xem nổi nữa.
Bầu không khí bên phía ghế tình nhân rất mờ ám, ánh mắt của từng cặp tình nhân đương nhiên là không chú ý vào bộ phim. Mà ánh đèn tối mờ của rạp chiếu phim cũng càng tạo thêm sự “thuận tiện” cho bọn họ.
Đôi tình nhân ngồi phía trước Bạch Mộc và Đường Hân Uyển lại càng ngang nhiên hơn nữa, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không coi ai ra gì, dính sát vào nhau.
Mà cũng chính vì những thứ này đã khiến bầu không khí giữa Bạch Mộc và Đường Hân Uyển vốn có chút mờ ám lại càng thêm ngượng ngùng.