“Lâu hơn chút?” - Bạch Mộc hơi ngẩn ra, chợt cười nói: “Việc này cũng không khó, đến lúc gần kết thúc mình sẽ đàn nhanh hơn một chút, hoặc các cậu múa chậm lại chút là được thôi.”
“Ừ!” - Lãnh Hân Hân gật đầu: “Đây cũng là một cách hay!”
“Các cậu thì sao...” - Bạch Mộc nhìn về phía mấy người Đỗ Khả Nhi: “... Các cậu có ý kiến gì không?”
Mọi người lắc đầu.
“Nếu đã như vậy... thì chúng ta hãy tranh thủ thời gian ghép nhạc đi!” - Bạch Mộc nói dứt khoát.
Sau khi bàn bạc xong, mọi người liền rời khỏi phòng đàn và quay lại phòng học hình thể.
Thật ra mà nói Bạch Mộc không muốn đi đến phòng học hình thể, bởi vì nơi này đã để lại cho Bạch Mộc một nỗi ám ảnh sâu sắc. Mỗi khi đến đây, trong đầu Bạch Mộc lại tái hiện lên cái thảm cảnh bị “ngược đãi” ấy. Nhưng không còn cách nào khác, một nơi nhỏ như phòng đàn thì quả thật không thích hợp để luyện tập, chỉ có thể đi đến phòng học hình thể.
Hơn nữa trong phòng học hình thể cũng có đàn dương cầm, điều này làm cho Tạ Minh Tưởng thở phào nhẹ nhõm, nếu không thì người vất vả lại là anh ta. Tuy anh ta hoàn toàn có thể giao việc này cho mấy người Sở Nam nhưng mà nếu làm như vậy thì chắc là phải trả giá đắt.
“Bắt đầu đi!” - Vào phòng học hình thể, Lãnh Hân Hân không thể chờ đợi thêm được nữa nói liền.
“Được!” - Bạch Mộc gật đầu, ngồi xuống phía trước đàn dương cầm, ngay sau đó là những tiếng đàn du dương êm ái ngân lên từ những ngón tay linh hoạt của anh.
Cùng lúc đó, bốn người Lãnh Hân Hân cũng sắp xếp xong đội hình, bắt đầu nhẹ nhàng múa theo tiếng đàn của Bạch Mộc.
Cảnh tượng này không kéo dài trong bao lâu thì tiếng đàn bỗng im bặt. Ngay sau đó, bốn người Lãnh Hân Hân cũng dừng lại theo, nhìn Bạch Mộc đầy nghi ngờ: “Bạch Mộc, sao vậy?”
Bạch Mộc nhíu nhíu mày, nói: "Các cậu không cảm thấy là vũ đạo và bản nhạc hoàn toàn không ăn khớp với nhau sao?”
“Có sao?” - Mấy người Lãnh Hân Hân nhìn nhau đầy suy tư. Không lâu sau họ liền nghĩ ra được vấn đề nằm ở đâu, họ chỉ quan tâm đến vũ đạo của mình mà không chú ý đến hướng đi của tiếng đàn, đúng là có chút cảm giác chẳng ra đâu vào đâu.
“Anh cảm thấy rất tốt mà!" - Tạ Minh Tường đứng dậy, nói: “Bạch Mộc, có phải chú yêu cầu quá cao rồi không?”
“Qua bên đó đứng đi!” - Lãnh Hân Hân trừng anh ấy một cái: “Anh thì biết cái gì! Nếu đã làm thì phải làm cho tốt nhất!”
“Ừ…” - Tạ Minh Tường cúi đầu xuống, cảm thấy hơi tủi thân đi lại một góc phòng ngồi xuống.
“Lại lần nữa đi...” - Bạch Mộc cười nói: “... Chậm một chút không sao, nhiệm vụ quan trọng đầu tiên của chúng ta là làm cho vũ đạo và tiếng đàn ăn khớp với nhau, tiếp đến mới từ từ tăng tốc độ lên. Lần này chúng ta chú ý một chút!”
Mọi người gật đầu, bắt đầu ghép nhạc lần thứ hai.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi trong những lần ghép nhạc không ngừng này. Trong khoảng thời gian này, mọi người đã không còn nhớ là làm lại bao nhiêu lần nữa, nói chung là không có một lần nào là múa hoàn chỉnh cả.
Còn về Tạ Minh Tường ngồi một bên xem cũng có chút buồn chán, cũng không có gì lạ, để cho người không mang tế bào nghệ thuật trong người như anh ấy thưởng thức những cái này thì đúng làm khó cho anh ấy quá. Nhưng mà vì khiếp sợ trước uy thế của Lãnh Hân Hân, Tạ Minh Tường đúng là không dám rời đi. Không còn cách nào, anh ấy chỉ có thể tìm mấy người Sở Nam, bốn người tụ tập lại lập bàn mạt chược. Mấy người họ vừa đánh mạt chược vừa xem nhóm người Lãnh Hân Hân luyện tập một cách nhàm chán.
Trời dần dần tối, mấy người Tạ Minh Tường cũng đã đói bụng rồi. Mà khi nhìn thấy mấy người họ lại dừng lại lần nữa, anh ấy cũng không kiềm chế được đi qua hỏi: “Hay là chúng ta đi ăn chút gì đó trước đi?”
“Cũng được!” - Lãnh Hân Hân cũng cảm thấy đói rồi, liền gật đầu đồng ý. Nhưng mà sau đó cô ấy lại nghĩ đến buổi tối ngày mai là bắt đầu biểu diễn rồi, thời gian còn lại không nhiều nữa, thế là nhìn Tạ Minh Tường: “Anh đi mua về nhé!”
“Cái này… được thôi!” - Tạ Minh Tường vốn định là cùng nhau đi ăn, nhưng Lãnh Hân Hân đã nói như vậy rồi, anh ấy cũng đành bỏ đi ý nghĩ này.
“Các cậu muốn ăn gì?” - Lãnh Hân Hân nhìn mọi người.
“Gì cũng được!” - Mọi người cũng không có chú trọng gì đến chuyện ăn uống lắm.
“Vậy anh đi mua đại thứ gì về đi!” - Lãnh Hân Hân nhìn Tạ Minh Tường nói.
Tạ Minh Tường gật đầu đồng ý, kéo theo mấy người Sở Nam cùng đi ra ngoài.
Đợi đám Tạ Minh Tường đi rồi, mấy người Lãnh Hân Hân lại tranh thủ bắt đầu diễn tập lần nữa.
Qua nhiều lần diễn tập, lần biểu diễn này cũng là lần đầu tiên thấy thành công, ít nhất sự hòa hợp giữa vũ đạo và tiếng đàn cũng đã được một nửa rồi, mọi thứ đều được tiến hành đâu vào đấy.
Mấy người Tạ Minh Tường đi nhanh mà về cũng nhanh, chưa đầy nửa tiếng, bốn người họ đã tay xách nách mang một đống đồ ăn về. Nhìn thấy bịch to bịch nhỏ trong tay bốn người họ, giống như là đồ ăn cho cả bữa tiệc, mấy người Lãnh Hân Hân cũng cạn lời: “Anh mua nhiều như vậy làm gì? Chúng em cũng không ăn hết…”
“Bọn anh cũng chưa ăn mà!” - Tạ Minh Tường nói: “Còn không phải là sợ các em đói cho nên mới mua về hay sao? Nếu như đợi bọn anh ăn xong rồi mới mua về, chắc là các em đói đến nỗi chẳng còn sức để mà luyện tập tiết mục rồi.”
“… Em đoán mười người cũng không ăn hết được chừng này thức ăn.” - Lãnh Hân Hân nhăn mặt.
Bởi vì lo lắng luyện tập tiết mục không xong, mấy người Lãnh Hân Hân đánh nhanh thắng nhanh lấp đầy cái bụng, phần quá trình xử lý những thứ còn lại thì giao cho mấy người Tạ Minh Tường.
Sau khi mấy người đã ăn xong, Tạ Minh Tường mới phát hiện ra còn lại hơn một nửa thức ăn, điều này cũng đã ứng với lời nói lúc trước của Lãnh Hân Hân.
Dựa trên nguyên tắc lãng phí thức ăn là mang tội, Tạ Minh Tường vỗ vỗ vào vai Sở Nam, chỉ vào số thức ăn còn lại nói: “Người anh em, số còn lại giao hết cho chú đấy. Anh tin tưởng vào năng lực của chú.”
Tiểu Bàn Tử lúc này đang nhét đầy thức ăn trong miệng, nghe thấy Tạ Minh Tường nói như vậy cũng chỉ có thể trợn mắt lên.
Có điều Tiểu Bàn Tử quả thật không làm cho Tạ Minh Tường thất vọng, đúng là cậu ta đã nhét hết số thức ăn còn lại vào trong bụng, mặc dù no đến nỗi đi không nổi, nhưng dù sao cũng đã không lãng phí thức ăn.
Nhưng bởi vì Tiểu Bàn Tử no đến nỗi nằm lăn ra đất không dậy nổi, nhiệm vụ giải quyết những hộp thức ăn này chỉ có thể để cho ba người Tạ Minh Tường làm thôi.
10 giờ tối, cuối cùng mọi người cũng đã luyện tiết mục xong, phần còn lại chỉ cần ngày mai luyện vài lần cho nhuần nhuyễn nữa là được. Nhìn thấy cảnh này, cuối cùng Tạ Minh Tường cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bàn bạc xong kế hoạch ngày mai, mọi người cũng trở về ký túc xá.
Vừa về tới ký túc xá, mấy người Tạ Minh Tường đồng loạt cùng nằm xuống giường của mình. Người nào cũng ngửa mặt lên trời thở dài: “Hôm nay đúng thật là mệt chết đi mất!”
Nghe vậy, Bạch Mộc không nhịn được trợn mắt: "Tôi còn chưa than mệt, mọi người đã kêu mệt, vậy có được không hả?
“Anh không hiểu!” - Tôn Dật Thành vung tay lên: “Cái này gọi là người trong cuộc thì thấy nhẹ nhàng, còn người ngoài cuộc thì mới mỏi mệt.”
“Đúng vậy!” - Ba người Tạ Minh Tường gật đầu đồng tình.
"…" - Bạch Mộc cạn lời.
Trong khi mọi người còn đang muốn nói gì đó, điện thoại của Tạ Minh Tường reo lên, anh ấy móc điện thoại ra nhìn, lập tức liền phấn khởi: “Mau lại xem... mau lại xem! Danh sách các tiết mục tối mai đã có rồi.
“Ừ!” - Lãnh Hân Hân gật đầu: “Đây cũng là một cách hay!”
“Các cậu thì sao...” - Bạch Mộc nhìn về phía mấy người Đỗ Khả Nhi: “... Các cậu có ý kiến gì không?”
Mọi người lắc đầu.
“Nếu đã như vậy... thì chúng ta hãy tranh thủ thời gian ghép nhạc đi!” - Bạch Mộc nói dứt khoát.
Sau khi bàn bạc xong, mọi người liền rời khỏi phòng đàn và quay lại phòng học hình thể.
Thật ra mà nói Bạch Mộc không muốn đi đến phòng học hình thể, bởi vì nơi này đã để lại cho Bạch Mộc một nỗi ám ảnh sâu sắc. Mỗi khi đến đây, trong đầu Bạch Mộc lại tái hiện lên cái thảm cảnh bị “ngược đãi” ấy. Nhưng không còn cách nào khác, một nơi nhỏ như phòng đàn thì quả thật không thích hợp để luyện tập, chỉ có thể đi đến phòng học hình thể.
Hơn nữa trong phòng học hình thể cũng có đàn dương cầm, điều này làm cho Tạ Minh Tưởng thở phào nhẹ nhõm, nếu không thì người vất vả lại là anh ta. Tuy anh ta hoàn toàn có thể giao việc này cho mấy người Sở Nam nhưng mà nếu làm như vậy thì chắc là phải trả giá đắt.
“Bắt đầu đi!” - Vào phòng học hình thể, Lãnh Hân Hân không thể chờ đợi thêm được nữa nói liền.
“Được!” - Bạch Mộc gật đầu, ngồi xuống phía trước đàn dương cầm, ngay sau đó là những tiếng đàn du dương êm ái ngân lên từ những ngón tay linh hoạt của anh.
Cùng lúc đó, bốn người Lãnh Hân Hân cũng sắp xếp xong đội hình, bắt đầu nhẹ nhàng múa theo tiếng đàn của Bạch Mộc.
Cảnh tượng này không kéo dài trong bao lâu thì tiếng đàn bỗng im bặt. Ngay sau đó, bốn người Lãnh Hân Hân cũng dừng lại theo, nhìn Bạch Mộc đầy nghi ngờ: “Bạch Mộc, sao vậy?”
Bạch Mộc nhíu nhíu mày, nói: "Các cậu không cảm thấy là vũ đạo và bản nhạc hoàn toàn không ăn khớp với nhau sao?”
“Có sao?” - Mấy người Lãnh Hân Hân nhìn nhau đầy suy tư. Không lâu sau họ liền nghĩ ra được vấn đề nằm ở đâu, họ chỉ quan tâm đến vũ đạo của mình mà không chú ý đến hướng đi của tiếng đàn, đúng là có chút cảm giác chẳng ra đâu vào đâu.
“Anh cảm thấy rất tốt mà!" - Tạ Minh Tường đứng dậy, nói: “Bạch Mộc, có phải chú yêu cầu quá cao rồi không?”
“Qua bên đó đứng đi!” - Lãnh Hân Hân trừng anh ấy một cái: “Anh thì biết cái gì! Nếu đã làm thì phải làm cho tốt nhất!”
“Ừ…” - Tạ Minh Tường cúi đầu xuống, cảm thấy hơi tủi thân đi lại một góc phòng ngồi xuống.
“Lại lần nữa đi...” - Bạch Mộc cười nói: “... Chậm một chút không sao, nhiệm vụ quan trọng đầu tiên của chúng ta là làm cho vũ đạo và tiếng đàn ăn khớp với nhau, tiếp đến mới từ từ tăng tốc độ lên. Lần này chúng ta chú ý một chút!”
Mọi người gật đầu, bắt đầu ghép nhạc lần thứ hai.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi trong những lần ghép nhạc không ngừng này. Trong khoảng thời gian này, mọi người đã không còn nhớ là làm lại bao nhiêu lần nữa, nói chung là không có một lần nào là múa hoàn chỉnh cả.
Còn về Tạ Minh Tường ngồi một bên xem cũng có chút buồn chán, cũng không có gì lạ, để cho người không mang tế bào nghệ thuật trong người như anh ấy thưởng thức những cái này thì đúng làm khó cho anh ấy quá. Nhưng mà vì khiếp sợ trước uy thế của Lãnh Hân Hân, Tạ Minh Tường đúng là không dám rời đi. Không còn cách nào, anh ấy chỉ có thể tìm mấy người Sở Nam, bốn người tụ tập lại lập bàn mạt chược. Mấy người họ vừa đánh mạt chược vừa xem nhóm người Lãnh Hân Hân luyện tập một cách nhàm chán.
Trời dần dần tối, mấy người Tạ Minh Tường cũng đã đói bụng rồi. Mà khi nhìn thấy mấy người họ lại dừng lại lần nữa, anh ấy cũng không kiềm chế được đi qua hỏi: “Hay là chúng ta đi ăn chút gì đó trước đi?”
“Cũng được!” - Lãnh Hân Hân cũng cảm thấy đói rồi, liền gật đầu đồng ý. Nhưng mà sau đó cô ấy lại nghĩ đến buổi tối ngày mai là bắt đầu biểu diễn rồi, thời gian còn lại không nhiều nữa, thế là nhìn Tạ Minh Tường: “Anh đi mua về nhé!”
“Cái này… được thôi!” - Tạ Minh Tường vốn định là cùng nhau đi ăn, nhưng Lãnh Hân Hân đã nói như vậy rồi, anh ấy cũng đành bỏ đi ý nghĩ này.
“Các cậu muốn ăn gì?” - Lãnh Hân Hân nhìn mọi người.
“Gì cũng được!” - Mọi người cũng không có chú trọng gì đến chuyện ăn uống lắm.
“Vậy anh đi mua đại thứ gì về đi!” - Lãnh Hân Hân nhìn Tạ Minh Tường nói.
Tạ Minh Tường gật đầu đồng ý, kéo theo mấy người Sở Nam cùng đi ra ngoài.
Đợi đám Tạ Minh Tường đi rồi, mấy người Lãnh Hân Hân lại tranh thủ bắt đầu diễn tập lần nữa.
Qua nhiều lần diễn tập, lần biểu diễn này cũng là lần đầu tiên thấy thành công, ít nhất sự hòa hợp giữa vũ đạo và tiếng đàn cũng đã được một nửa rồi, mọi thứ đều được tiến hành đâu vào đấy.
Mấy người Tạ Minh Tường đi nhanh mà về cũng nhanh, chưa đầy nửa tiếng, bốn người họ đã tay xách nách mang một đống đồ ăn về. Nhìn thấy bịch to bịch nhỏ trong tay bốn người họ, giống như là đồ ăn cho cả bữa tiệc, mấy người Lãnh Hân Hân cũng cạn lời: “Anh mua nhiều như vậy làm gì? Chúng em cũng không ăn hết…”
“Bọn anh cũng chưa ăn mà!” - Tạ Minh Tường nói: “Còn không phải là sợ các em đói cho nên mới mua về hay sao? Nếu như đợi bọn anh ăn xong rồi mới mua về, chắc là các em đói đến nỗi chẳng còn sức để mà luyện tập tiết mục rồi.”
“… Em đoán mười người cũng không ăn hết được chừng này thức ăn.” - Lãnh Hân Hân nhăn mặt.
Bởi vì lo lắng luyện tập tiết mục không xong, mấy người Lãnh Hân Hân đánh nhanh thắng nhanh lấp đầy cái bụng, phần quá trình xử lý những thứ còn lại thì giao cho mấy người Tạ Minh Tường.
Sau khi mấy người đã ăn xong, Tạ Minh Tường mới phát hiện ra còn lại hơn một nửa thức ăn, điều này cũng đã ứng với lời nói lúc trước của Lãnh Hân Hân.
Dựa trên nguyên tắc lãng phí thức ăn là mang tội, Tạ Minh Tường vỗ vỗ vào vai Sở Nam, chỉ vào số thức ăn còn lại nói: “Người anh em, số còn lại giao hết cho chú đấy. Anh tin tưởng vào năng lực của chú.”
Tiểu Bàn Tử lúc này đang nhét đầy thức ăn trong miệng, nghe thấy Tạ Minh Tường nói như vậy cũng chỉ có thể trợn mắt lên.
Có điều Tiểu Bàn Tử quả thật không làm cho Tạ Minh Tường thất vọng, đúng là cậu ta đã nhét hết số thức ăn còn lại vào trong bụng, mặc dù no đến nỗi đi không nổi, nhưng dù sao cũng đã không lãng phí thức ăn.
Nhưng bởi vì Tiểu Bàn Tử no đến nỗi nằm lăn ra đất không dậy nổi, nhiệm vụ giải quyết những hộp thức ăn này chỉ có thể để cho ba người Tạ Minh Tường làm thôi.
10 giờ tối, cuối cùng mọi người cũng đã luyện tiết mục xong, phần còn lại chỉ cần ngày mai luyện vài lần cho nhuần nhuyễn nữa là được. Nhìn thấy cảnh này, cuối cùng Tạ Minh Tường cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bàn bạc xong kế hoạch ngày mai, mọi người cũng trở về ký túc xá.
Vừa về tới ký túc xá, mấy người Tạ Minh Tường đồng loạt cùng nằm xuống giường của mình. Người nào cũng ngửa mặt lên trời thở dài: “Hôm nay đúng thật là mệt chết đi mất!”
Nghe vậy, Bạch Mộc không nhịn được trợn mắt: "Tôi còn chưa than mệt, mọi người đã kêu mệt, vậy có được không hả?
“Anh không hiểu!” - Tôn Dật Thành vung tay lên: “Cái này gọi là người trong cuộc thì thấy nhẹ nhàng, còn người ngoài cuộc thì mới mỏi mệt.”
“Đúng vậy!” - Ba người Tạ Minh Tường gật đầu đồng tình.
"…" - Bạch Mộc cạn lời.
Trong khi mọi người còn đang muốn nói gì đó, điện thoại của Tạ Minh Tường reo lên, anh ấy móc điện thoại ra nhìn, lập tức liền phấn khởi: “Mau lại xem... mau lại xem! Danh sách các tiết mục tối mai đã có rồi.