“Sự thật đã chứng minh, kỹ thuật của mày chỉ có vậy thôi!” Tôn Dật Thành giơ ngón tay giữa với Sở Nam, ra vẻ khiêu khích.
“...” Sở Nam im lặng một lúc lâu, không nói được gì, vẻ mặt vô cùng thê thảm. Trong lúc mọi người còn đang âm thầm lo lắng thằng này có vì vậy mà nghĩ quẩn hay không, đột nhiên Sở Nam kéo Bạch Mộc vốn đang ngồi im lặng một bên lại, nhét cây cơ trong tay vào ngực anh, đắc ý chỉ vào đám người Tạ Minh Tường: “Bạch Mộc, anh dạy dỗ bọn họ giúp em đi!”
“Sao...” Bạch Mộc hoàn toàn cạn lời, bất đắc dĩ buông tay: “Tôi không biết chơi bi-a!”
“Không sao, em tin là với năng lực của anh, nhất định có thể giúp em đánh cho bọn họ tơi bời hoa lá!” Sở Nam vô cùng tin tưởng Bạch Mộc.
“...” Bạch Mộc bất đắc dĩ trợn mắt, chính bản thân anh còn không có lòng tự tin lớn đến vậy, sao thằng mập Sở Nam này lại tin tưởng mình đến mức độ như thế này chứ?
“Lại đây, Bạch Mộc! Khó khăn lắm mới ra ngoài chơi một lần, chú cứ chơi thử đi! Không sao, không biết thì anh sẽ dạy chú!” Mấy người Tạ Minh Tường vẫy vẫy tay gọi Bạch Mộc.
Khó khăn lắm ư? Bạch Mộc âm thầm khinh bỉ trong lòng, không phải cuối tuần nào mấy người cũng ra ngoài chơi sao?
Trước ánh mắt chăm chú nóng bỏng của cả nhóm, cuối cùng Bạch Mộc cũng cầm cây cơ lên, mang theo cả sự kỳ vọng của Sở Nam bước tới.
“Quy tắc như thế này....” Tạ Minh Tường giới thiệu sơ lược quy tắc cho Bạch Mộc, ánh mắt mang đầy vẻ khiêu chiến nhìn về phía Bạch Mộc, cười nói: “Sao rồi? Chuẩn bị xong chưa?”
“Chưa!” Bạch Mộc vẫn chưa nói gì nhưng Sở Nam đứng bên cạnh lại nhảy ra: “Đây là lần đầu tiên Bạch Mộc chơi bi-a, dù sao thì anh cũng phải nhường cho anh ấy một chút mới đúng?”
“Được!” Tạ Minh Tường trả lời hết sức sảng khoái: “Nhường cho chú đánh ba cơ trước! Thế nào? Được rồi chứ?”
“Vậy vẫn chưa đủ...” Sở Nam gãi gãi đầu, sau đó lại đột nhiên đổi thái độ: “Được, ba cơ thì ba cơ!”
“...” Tạ Minh Tường bất lực đưa tay lên đỡ trán, nhìn sang Bạch Mộc: “Vậy bây giờ bắt đầu được chưa?”
“Vẫn chưa được!” Sở Nam lại nhảy ra.
“Mày lại làm sao nữa?” Tạ Minh Tường bắt đầu nổi giận, những người xung quanh có thể thấy rõ gân xanh đang nổi trên trán anh.
“Khụ khụ... là thế này...” Sở Nam nhìn quanh, hùng hồn nói: “Vì Bạch Mộc thay em ra đấu, cho nên thành tích của anh ấy phải được tính cho em.”
“Được...” Tạ Minh Tường gật đầu.
“Cho nên...” Sở Nam cười hì hì, cuối cùng cũng lộ ra mục đính thật sự: “Chúng ta đặt cược, nếu Bạch Mộc thắng thì anh phải giảm bớt thời gian em giặt quần áo giúp anh. Ừm... nếu thắng thì giảm một ngày... không, ba ngày!”
“À...” Tạ Minh Tường cảm thấy hứng thú: “Tên nhóc nhà cậu cũng thông minh đấy chứ? Lúc nãy cậu chơi với anh, sao không thấy nhắc đến chuyện đặt cược thế?”
“Em mặc kệ! Tóm lại anh có đồng ý không? Không đồng ý thì em không để Bạch Mộc ra chơi nữa!” Sở Nam bắt đầu giở trò.
“Đồng ý, sao có thể không đồng ý chứ? Nếu Bạch Mộc thắng, anh sẽ giảm thời gian cậu phải làm việc xuống một nửa!” Tạ Minh Tường bĩu môi, sảng khoái đồng ý. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Bạch Mộc chơi bi-a, lẽ nào anh ấy lại thua chứ. Tuy rằng Bạch Mộc rất giỏi những chuyện khác, nhưng ở phương diện chơi bi-a, Tạ Minh Tường không tin cậu ấy lại có thể thắng mình! Thân là “chiến thần” bi-a đích thực, anh rất tự tin vào năng lực của bản thân.
“Được! Sở Nam cười hì hì, vô cùng đắc ý. Tất cả mọi việc đều nằm trong dự đoán của cậu ta!
“Nhưng mà, nếu Bạch Mộc thua thì sao đây? Đã cược thì ít nhất cũng là hai bên cùng chuẩn bị mới có thể công bằng được chứ?” Tạ Minh Tường hỏi ngược lại.
“À... Để Bạch Mộc giặt quần áo cho anh thì không ổn lắm nhỉ?” Sở Nam vẻ mặt ngưng trọng.
“Không phải Bạch Mộc, mà là cậu!” Tạ Minh Tường nhìn sang Sở Nam với ánh mắt lém lỉnh: “Nếu Bạch Mộc đã là đại diện cho cậu, tất nhiên tiền đặt cược phải do cậu bỏ ra rồi.”
“Hả...” Sở Nam trợn mắt, chuyện này nằm ngoài dự đoán của cậu ta rồi!
“Nếu Bạch Mộc thắng, anh sẽ giảm thời gian làm việc cho cậu. Nhưng nếu anh thắng, thời gian làm việc của cậu phải tăng gấp đôi!” Tạ Minh Tường bổ sung.
“Việc này...” Sở Nam bắt đầu do dự, mặc dù cậu ta rất tin tưởng Bạch Mộc, mặc dù cậu ta đã giúp Bạch Mộc có được cơ hội đánh trước ba cơ, nhưng nếu như thua thì sao đây? Vậy thì không thể cứu vãn được nữa rồi.
“Nếu như là anh... anh sẽ nhận lời!” Tiêu Ninh đứng bên cạnh bất ngờ lên tiếng, chân thành khuyên bảo: “Mập, cần phải biết đây là cơ hội duy nhất để chú có thể vùng lên đấy! Nếu mất đi cơ hội này, chú sẽ không còn cơ hội khác đâu!”
“Đúng vậy! Hãy dùng cơ hội này để làm một vụ cá cược lớn nhất trong cuộc đời mày đi.” Tôn Dật Thanh cũng gật đầu: “Cứ coi như làm cú chót đi! Nếu Bạch Mộc thắng... mày cũng có thể hát vang bài ca nông nô vùng lên rồi!”
Nghe vậy, Sở Nam liền dao động, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng cắn răng đồng ý: “Được! Chấp nhận!”
Nói xong, Sở Nam nhìn sang Tôn Dật Thành và Tiêu Ninh với ánh mắt cảm kích, không hổ là anh em tốt mà, trong thời khắc mấu chốt vẫn rất tình nghĩa!
Sở Nam đáng thương vẫn cho rằng hai người này đang giúp cậu ta, thế nhưng chẳng ngờ rằng hai người họ vốn đang chờ được xem trò cười của cậu ta! Đây quả thực là bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền mà!
Giống như suy nghĩ của Tạ Minh Tường, Tôn Dật Thành và Tiêu Ninh cũng không quá tin tưởng năng lực của Bạch Mộc. Nói như thế nào đi nữa thì đây cũng là lần đầu tiên Bạch Mộc tiếp xúc với trò chơi này, cho dù Tạ lão đại có nhường cho anh ba cơ thì sao chứ? Bạch Mộc có thể dựa vào ba cơ này xoay chuyển tình thế ư? Rõ ràng là không thể. Thành tích đáng nể của Tạ Minh Tường vẫn còn hiện hữu ở đó, quả thực là khiến cho người khác phải chùn bước!
Hít một hơi thật sâu, Sở Nam trịnh trọng đi đến bên cạnh Bạch Mộc, vỗ vỗ vào vai anh, ngữ khí nặng nề nói: “Người anh em, hạnh phúc cả đời của em đều đang gửi gắm vào anh đó! Anh nhất định không được khiến em thất vọng đâu!
Bạch Mộc cười khổ nói: “Đây không phải là cậu đang cố ý tạo áp lực cho tôi sao?”
“Đừng áp lực, cứ bình tĩnh mà chơi là được rồi!” Tôn Dật Thành nháy mắt nói với Bạch Mộc.
“Đúng vậy! Đúng như lão Tôn nói đó, tuyệt đối đừng để bị áp lực!” Sở Nam nói thêm.
“...” Bạch Mộc hết biết nói gì, thằng mập ngây thơ này quả thực là tội nghiệp.
Trận đầu bắt đầu.
Sự thật giống như suy đoán trước đó của mọi người, dù sao Bạch Mộc cũng vô cùng lạ lẫm với trò bi-a này, cơ hội ba cơ ấy, dù cho anh có cố hết sức cũng chỉ đánh vào được một bi...
Thấy tình hình như vậy, sắc mặt Sở Nam lập tức trở nên trắng bệch. Bạch Mộc à, em đã gửi gắm hết hy vọng vào anh đó, anh tuyệt đối đừng để em phải thất vọng nha!
Mà lúc này Tạ Minh Tường lại mang dáng vẻ của kẻ đã đoán trước được sự việc, mặc dù anh có đủ năng lực để thắng Bạch Mộc, nhưng lại cố tình không đánh trúng.
Đây chính là cơ hội! Ánh mắt Sở Nam lóe sáng, Tạ Minh Tường đang cố ý làm ra vẻ đây mà, nhưng cũng chính vì như vậy mà Bạch Mộc mới có cơ hội giành chiến thắng!
Vậy nên người ta thường nói, đi bộ ở bờ sông thì thế nào cũng bị ướt giày. Nếu Tạ Minh Tường cứ tiếp tục như thế, Bạch Mộc sẽ có thể đảo ngược tình hình. Khi đó quả thực chính là ăn trộm gà không được mà còn mất nắm gạo!
Ha ha, nếu thật sự như vậy, đoán chừng vẻ mặt của Tạ lão đại lúc đó sẽ vô cùng đẹp mắt! Sở Nam không khỏi cười thầm trong bụng.
“...” Sở Nam im lặng một lúc lâu, không nói được gì, vẻ mặt vô cùng thê thảm. Trong lúc mọi người còn đang âm thầm lo lắng thằng này có vì vậy mà nghĩ quẩn hay không, đột nhiên Sở Nam kéo Bạch Mộc vốn đang ngồi im lặng một bên lại, nhét cây cơ trong tay vào ngực anh, đắc ý chỉ vào đám người Tạ Minh Tường: “Bạch Mộc, anh dạy dỗ bọn họ giúp em đi!”
“Sao...” Bạch Mộc hoàn toàn cạn lời, bất đắc dĩ buông tay: “Tôi không biết chơi bi-a!”
“Không sao, em tin là với năng lực của anh, nhất định có thể giúp em đánh cho bọn họ tơi bời hoa lá!” Sở Nam vô cùng tin tưởng Bạch Mộc.
“...” Bạch Mộc bất đắc dĩ trợn mắt, chính bản thân anh còn không có lòng tự tin lớn đến vậy, sao thằng mập Sở Nam này lại tin tưởng mình đến mức độ như thế này chứ?
“Lại đây, Bạch Mộc! Khó khăn lắm mới ra ngoài chơi một lần, chú cứ chơi thử đi! Không sao, không biết thì anh sẽ dạy chú!” Mấy người Tạ Minh Tường vẫy vẫy tay gọi Bạch Mộc.
Khó khăn lắm ư? Bạch Mộc âm thầm khinh bỉ trong lòng, không phải cuối tuần nào mấy người cũng ra ngoài chơi sao?
Trước ánh mắt chăm chú nóng bỏng của cả nhóm, cuối cùng Bạch Mộc cũng cầm cây cơ lên, mang theo cả sự kỳ vọng của Sở Nam bước tới.
“Quy tắc như thế này....” Tạ Minh Tường giới thiệu sơ lược quy tắc cho Bạch Mộc, ánh mắt mang đầy vẻ khiêu chiến nhìn về phía Bạch Mộc, cười nói: “Sao rồi? Chuẩn bị xong chưa?”
“Chưa!” Bạch Mộc vẫn chưa nói gì nhưng Sở Nam đứng bên cạnh lại nhảy ra: “Đây là lần đầu tiên Bạch Mộc chơi bi-a, dù sao thì anh cũng phải nhường cho anh ấy một chút mới đúng?”
“Được!” Tạ Minh Tường trả lời hết sức sảng khoái: “Nhường cho chú đánh ba cơ trước! Thế nào? Được rồi chứ?”
“Vậy vẫn chưa đủ...” Sở Nam gãi gãi đầu, sau đó lại đột nhiên đổi thái độ: “Được, ba cơ thì ba cơ!”
“...” Tạ Minh Tường bất lực đưa tay lên đỡ trán, nhìn sang Bạch Mộc: “Vậy bây giờ bắt đầu được chưa?”
“Vẫn chưa được!” Sở Nam lại nhảy ra.
“Mày lại làm sao nữa?” Tạ Minh Tường bắt đầu nổi giận, những người xung quanh có thể thấy rõ gân xanh đang nổi trên trán anh.
“Khụ khụ... là thế này...” Sở Nam nhìn quanh, hùng hồn nói: “Vì Bạch Mộc thay em ra đấu, cho nên thành tích của anh ấy phải được tính cho em.”
“Được...” Tạ Minh Tường gật đầu.
“Cho nên...” Sở Nam cười hì hì, cuối cùng cũng lộ ra mục đính thật sự: “Chúng ta đặt cược, nếu Bạch Mộc thắng thì anh phải giảm bớt thời gian em giặt quần áo giúp anh. Ừm... nếu thắng thì giảm một ngày... không, ba ngày!”
“À...” Tạ Minh Tường cảm thấy hứng thú: “Tên nhóc nhà cậu cũng thông minh đấy chứ? Lúc nãy cậu chơi với anh, sao không thấy nhắc đến chuyện đặt cược thế?”
“Em mặc kệ! Tóm lại anh có đồng ý không? Không đồng ý thì em không để Bạch Mộc ra chơi nữa!” Sở Nam bắt đầu giở trò.
“Đồng ý, sao có thể không đồng ý chứ? Nếu Bạch Mộc thắng, anh sẽ giảm thời gian cậu phải làm việc xuống một nửa!” Tạ Minh Tường bĩu môi, sảng khoái đồng ý. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Bạch Mộc chơi bi-a, lẽ nào anh ấy lại thua chứ. Tuy rằng Bạch Mộc rất giỏi những chuyện khác, nhưng ở phương diện chơi bi-a, Tạ Minh Tường không tin cậu ấy lại có thể thắng mình! Thân là “chiến thần” bi-a đích thực, anh rất tự tin vào năng lực của bản thân.
“Được! Sở Nam cười hì hì, vô cùng đắc ý. Tất cả mọi việc đều nằm trong dự đoán của cậu ta!
“Nhưng mà, nếu Bạch Mộc thua thì sao đây? Đã cược thì ít nhất cũng là hai bên cùng chuẩn bị mới có thể công bằng được chứ?” Tạ Minh Tường hỏi ngược lại.
“À... Để Bạch Mộc giặt quần áo cho anh thì không ổn lắm nhỉ?” Sở Nam vẻ mặt ngưng trọng.
“Không phải Bạch Mộc, mà là cậu!” Tạ Minh Tường nhìn sang Sở Nam với ánh mắt lém lỉnh: “Nếu Bạch Mộc đã là đại diện cho cậu, tất nhiên tiền đặt cược phải do cậu bỏ ra rồi.”
“Hả...” Sở Nam trợn mắt, chuyện này nằm ngoài dự đoán của cậu ta rồi!
“Nếu Bạch Mộc thắng, anh sẽ giảm thời gian làm việc cho cậu. Nhưng nếu anh thắng, thời gian làm việc của cậu phải tăng gấp đôi!” Tạ Minh Tường bổ sung.
“Việc này...” Sở Nam bắt đầu do dự, mặc dù cậu ta rất tin tưởng Bạch Mộc, mặc dù cậu ta đã giúp Bạch Mộc có được cơ hội đánh trước ba cơ, nhưng nếu như thua thì sao đây? Vậy thì không thể cứu vãn được nữa rồi.
“Nếu như là anh... anh sẽ nhận lời!” Tiêu Ninh đứng bên cạnh bất ngờ lên tiếng, chân thành khuyên bảo: “Mập, cần phải biết đây là cơ hội duy nhất để chú có thể vùng lên đấy! Nếu mất đi cơ hội này, chú sẽ không còn cơ hội khác đâu!”
“Đúng vậy! Hãy dùng cơ hội này để làm một vụ cá cược lớn nhất trong cuộc đời mày đi.” Tôn Dật Thanh cũng gật đầu: “Cứ coi như làm cú chót đi! Nếu Bạch Mộc thắng... mày cũng có thể hát vang bài ca nông nô vùng lên rồi!”
Nghe vậy, Sở Nam liền dao động, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng cắn răng đồng ý: “Được! Chấp nhận!”
Nói xong, Sở Nam nhìn sang Tôn Dật Thành và Tiêu Ninh với ánh mắt cảm kích, không hổ là anh em tốt mà, trong thời khắc mấu chốt vẫn rất tình nghĩa!
Sở Nam đáng thương vẫn cho rằng hai người này đang giúp cậu ta, thế nhưng chẳng ngờ rằng hai người họ vốn đang chờ được xem trò cười của cậu ta! Đây quả thực là bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền mà!
Giống như suy nghĩ của Tạ Minh Tường, Tôn Dật Thành và Tiêu Ninh cũng không quá tin tưởng năng lực của Bạch Mộc. Nói như thế nào đi nữa thì đây cũng là lần đầu tiên Bạch Mộc tiếp xúc với trò chơi này, cho dù Tạ lão đại có nhường cho anh ba cơ thì sao chứ? Bạch Mộc có thể dựa vào ba cơ này xoay chuyển tình thế ư? Rõ ràng là không thể. Thành tích đáng nể của Tạ Minh Tường vẫn còn hiện hữu ở đó, quả thực là khiến cho người khác phải chùn bước!
Hít một hơi thật sâu, Sở Nam trịnh trọng đi đến bên cạnh Bạch Mộc, vỗ vỗ vào vai anh, ngữ khí nặng nề nói: “Người anh em, hạnh phúc cả đời của em đều đang gửi gắm vào anh đó! Anh nhất định không được khiến em thất vọng đâu!
Bạch Mộc cười khổ nói: “Đây không phải là cậu đang cố ý tạo áp lực cho tôi sao?”
“Đừng áp lực, cứ bình tĩnh mà chơi là được rồi!” Tôn Dật Thành nháy mắt nói với Bạch Mộc.
“Đúng vậy! Đúng như lão Tôn nói đó, tuyệt đối đừng để bị áp lực!” Sở Nam nói thêm.
“...” Bạch Mộc hết biết nói gì, thằng mập ngây thơ này quả thực là tội nghiệp.
Trận đầu bắt đầu.
Sự thật giống như suy đoán trước đó của mọi người, dù sao Bạch Mộc cũng vô cùng lạ lẫm với trò bi-a này, cơ hội ba cơ ấy, dù cho anh có cố hết sức cũng chỉ đánh vào được một bi...
Thấy tình hình như vậy, sắc mặt Sở Nam lập tức trở nên trắng bệch. Bạch Mộc à, em đã gửi gắm hết hy vọng vào anh đó, anh tuyệt đối đừng để em phải thất vọng nha!
Mà lúc này Tạ Minh Tường lại mang dáng vẻ của kẻ đã đoán trước được sự việc, mặc dù anh có đủ năng lực để thắng Bạch Mộc, nhưng lại cố tình không đánh trúng.
Đây chính là cơ hội! Ánh mắt Sở Nam lóe sáng, Tạ Minh Tường đang cố ý làm ra vẻ đây mà, nhưng cũng chính vì như vậy mà Bạch Mộc mới có cơ hội giành chiến thắng!
Vậy nên người ta thường nói, đi bộ ở bờ sông thì thế nào cũng bị ướt giày. Nếu Tạ Minh Tường cứ tiếp tục như thế, Bạch Mộc sẽ có thể đảo ngược tình hình. Khi đó quả thực chính là ăn trộm gà không được mà còn mất nắm gạo!
Ha ha, nếu thật sự như vậy, đoán chừng vẻ mặt của Tạ lão đại lúc đó sẽ vô cùng đẹp mắt! Sở Nam không khỏi cười thầm trong bụng.