Diễn biến tiếp theo của trận đấu tương đối thú vị. Nếu như Bạch Mộc mà không đánh vào, Tạ Minh Tường cũng sẽ cố ý không đánh vào, và một khi Bạch Mộc có thể may mắn đánh vào một bi, Tạ Minh Tường mới làm bộ như là “gặp may” đánh vào một bi...
Suốt cả trận đấu đều đang diễn ra trong trạng thái nhạt nhẽo vô vị. Và lần này, khi một tiếng đồng hồ hơn đã trôi qua...
Lúc mới bắt đầu, Sở Nam còn thấy lo lắng căng thẳng, hồi hộp theo dõi diễn biến của trận đấu, nhưng mà rất nhanh sau đó cậu ta liền cảm thấy có chút nhàm chán. Sau khi xem được hơn mười phút thì mí mắt đã muốn sụp xuống.
Kiểu trạng thái làm cho người ta cảm thấy buồn ngủ như vậy cứ kéo dài rất lâu...
Khi Tiêu Ninh đã ngủ được một giấc tỉnh lại, mơ hồ nhìn thoáng qua tình hình trên bàn bi-a liền lập tức kích động, hai tay lay lay Sở Nam còn đang ngáy khò khò ở bên cạnh, nói cứ như vừa phát hiện ra lục địa mới vậy: “Mập, mau dậy đi, đến lúc gay cấn rồi!”
“Cái gì?” Sở Nam giật mình, vội vàng lồm cồm bò dậy: “Tình hình hiện giờ ra sao.”
“Chỉ còn lại một bi đen số 8 thôi...” Giọng điệu của Tiêu Ninh có chút cổ quái: “Ai có thể đánh bi này vào lỗ trước thì người đó sẽ thắng...”
“Vậy bây giờ đến lượt ai đánh thế?” Sở Nam nói năng có hơi khẩn trương, điều này cũng khó trách, dù sao trận đấu này cũng liên quan đến hạnh phúc cả một tháng của cậu ta trong học kỳ tới! Bạch Mộc à, người anh em này đã gửi gắm hết hy vọng cho anh rồi, anh đừng có khiến cho em thất vọng đó!
Lúc này hai mắt Sở Nam cứ lóe sáng lên, nhìn chằm chằm vào diễn biến trên bàn bi-a, giống như là hổ đang rình bắt con mồi của mình vậy.
"Phì!" Nhìn thấy cảnh này, mọi người liền bật cười. Lúc này, ánh mắt sắc bén kia của Sở Nam cũng có thể giết người mà không cần nói lời nào.
"Đến lượt Bạch Mộc rồi..." Giọng của Tiêu Ninh cũng có chút kích động, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy “chiến thần” Tạ Mình Tường thi đấu với người ta đến mức này, hơn nữa đối thủ của trận đấu lại là lính mới Bạch Mộc.
Đương nhiên cậu ấy cũng hiểu, lý do có thể xuất hiện cảnh tượng này chỉ là vì Tạ Minh Tường cố ý nhường mà thôi...
Nhưng cho dù là như vậy thì cũng đủ để làm cho người ta phấn khích rồi! Dù sao lúc nãy cậu ấy và Tôn Dật Thành cũng đã bại trận trong tay Tạ Minh Tường. Nếu như có thể nhìn thấy Tạ Minh Tường nếm mùi thất bại, chắc chắn cậu ấy sẽ cảm thấy vô cùng sung sướng.
Nhưng mà tâm trạng này của Tiêu Ninh chỉ duy trì trong phút chốc, cậu ấy đã lấy lại bình tĩnh ngay sau đó. Không có cậu ấy. Nếu như Bạch Mộc thắng thì tất nhiên Tạ Minh Tường sẽ nhận được một bài học, nhưng nếu như vậy thì lợi cho thằng mập kia quá!
Nếu như thật sự để cho thằng mập này được giảm nửa tháng lao động, Tiêu Ninh chắc chắn sẽ là người đầu tiên không đồng ý...
Haiz, rốt cuộc là nên đứng về phe ai đây? Tiêu Ninh cảm thấy rối rắm....
“Vào lỗ nào đây?” Tạ Minh Tường gõ gõ vào bàn bi-a, cười tủm tỉm nói với Bạch Mộc.
“Lỗ cuối đi...” Bạch Mộc ngắm ngía một lát, cảm thấy hướng đi này có thể được.
Sau khi đặt cơ xong, Bạch Mộc hít sâu một hơi, cánh tay phải chậm rãi đưa về phía sau.
“Bịch!”
Cùng với âm thanh giòn tan vang lên, bi đen số 8 đem theo cả giấc mộng của Sở Nam lăn đi...
“Vào đi! Vào đi!" Sở Nam chăm chú nhìn vào quả cầu, miệng lẩm bẩm không ngừng. Và lúc này, bởi vì dùng lực quá sức mà đôi tay của cậu ta đã tím cả lên, đồng thời miệng cũng thầm cầu nguyện.
“Đừng vào! Đừng vào!” Cùng lúc đó Tiêu Ninh cũng đã đưa ra quyết định, quyết định vẫn là cầu nguyện cho Tạ Minh Tường thắng! Nếu như thật sự để cho Sở Nam thoát khỏi khổ ải giặt vớ... ặc... hoặc là giặt quần lót cho Tạ Minh Tường, vậy thì không phải là bớt đi một thú vui rồi hay sao?
Đương nhiên cậu ấy chỉ có thể nghĩ trong lòng chứ không dám nói ra những lời này. Nếu không thì e là ở phòng ký túc xá nam sinh nào đó sẽ xảy ra chiến tranh thế giới mất...
Trong ánh mắt chăm chú dõi theo của mọi người, bi số 8 đang lăn đến cái lỗ cuối với tốc độ cực nhanh. Trong số những người có mặt ở đó, chỉ có Tạ Minh Tường là nở nụ cười đầy tự tin, hoàn toàn không có dáng vẻ gì là lo lắng cả.
Bởi vì trong lòng anh ấy biết rất rõ, nếu như Bạch Mộc thật sự có thể nhắm chuẩn, vậy thì bi đen số 8 chắc chắn sẽ lọt lỗ thật đẹp. Chỉ đáng tiếc, vào khoảnh khắc Bạch Mộc ra tay là anh đã phát hiện, bi này đã bị lệch đi một góc hết sức nhỏ...
Cho nên, trận đấu này Tạ Minh Tường thắng chắc rồi!
"Cộp!" Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Tạ Minh Tường, một bi cuối cùng này vẫn bị đụng vào cạnh bàn bi-a và bắn ngược lại, chỉ còn cách cái lỗ cuối cùng mà Bạch Mộc nói một chút xíu nữa thôi!
Nhưng mà chưa xong, sau khi bị bắn ngược lại, vừa hay bi này lại lọt vào một cái lỗ khác.
“Soạt!”
Một tiếng động nhỏ vang lên, ngoại trừ Tạ Minh Tường ra, ánh mắt của tất cả mọi người ở đó đều đờ đẫn. Mặc dù bi đã vào lỗ nhưng lại không phải vào cái lỗ mà Bạch Mộc chỉ, theo luật thi đấu, lần này Bạch Mộc đã thua rồi...
Kết cục đã định, sắc mặt Sở Nam lập tức xám xịt, Bạch Mộc thua rồi, điều này cũng có nghĩa là cậu ta phải giặt vớ... ồ, và cả quần lót cho Tạ Mình Tường thêm một tháng trời...
“Thế nào hả? Mập, lần này đã phục chưa?” Tạ Minh Tường chế nhạo liếc nhìn Sở Nam một cái, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý.
Bạch Mộc cảm thấy hơi lúng túng đi lại, vẻ mặt đầy áy náy nói: “Xin lỗi, tôi đã cố gắng hết khả năng rồi...”
Sở Nam thất thần nhìn vào bàn bi-a rất lâu... Năm phút sau, cả người cậu ta đột nhiên run lên, dốc hết sức chạy thật nhanh ra khỏi phòng bi-a: “Gặp lại sau!”
Giải pháp của Sở Nam rất hay, chỉ có điều Tạ Minh Tường đã theo dõi nhất cử nhất động của cậu ta từ lâu, lúc Sở Nam vừa có động tác bỏ chạy là đã bị anh ấy tóm lại: “Mập, dám cược dám thua! Là một thằng đàn ông, nhất định phải giữ chữ tín, đừng để anh xem thường cậu nha!”
“...” Sở Nam vẻ mặt cầu xin, nước mắt nước mũi lưng tròng nói: “Tạ lão đại, anh có tấm lòng cao cả khoan dung, hãy tha cho em lần này đi.”
Tạ Minh Tường không hề bị tác động.
"Haiz..." Tiêu Ninh đột nhiên chui ra, vỗ vỗ bả vai Sở Nam: "Bớt đau buồn đi! Mập à, tuy là anh đã sớm dự đoán được kết cục này, nhưng hoàn toàn không ngờ sẽ là kết cục như thế này! Có câu nói thế nào ấy nhỉ... À, phải rồi, đây gọi là nếu như trời cao muốn an bài một sứ mệnh cao cả cho ai đó thì phải rèn luyện cho người đó có tâm trí vững chắc, thân thể chịu được mệt nhọc, chịu được đói khổ..."
“Anh đã biết trước sẽ như vậy sao?” Sở Nam đột nhiên ngẩng đầu lên, cho dù với chỉ số IQ thấp không đáng kể đó của cậu ta cũng có thể nhận ra được lỗ hổng trong lời nói của Tiêu Ninh.
"Ặc..." Tiêu Ninh vẻ mặt xấu hổ: "Xin lỗi, lỡ lời rồi..."
Sở Nam nhìn Tiêu Ninh bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, cho đến khi khiến Tiêu Ninh cũng phải cảm thấy ớn lạnh, cậu ta mới đột nhiên quay người lại hét lên như một kẻ điên cuồng: “Tạ lão đại, chúng ta làm một ván nữa đi!”
Cả hội im lặng!
Bọn họ đều cho rằng Sở Nam sẽ trút giận lên người Tiêu Ninh, nhưng không ngờ là cậu ta lại đột nhiên nghĩ đến chiêu này, tâm lý giống như dân cờ bạc này đúng là làm người ta phải ngạc nhiên!
“Thằng này không phải là phát điên vì thua rồi chứ?” Hồi lâu sau Tiêu Ninh mới ngơ ngác hỏi.
Suốt cả trận đấu đều đang diễn ra trong trạng thái nhạt nhẽo vô vị. Và lần này, khi một tiếng đồng hồ hơn đã trôi qua...
Lúc mới bắt đầu, Sở Nam còn thấy lo lắng căng thẳng, hồi hộp theo dõi diễn biến của trận đấu, nhưng mà rất nhanh sau đó cậu ta liền cảm thấy có chút nhàm chán. Sau khi xem được hơn mười phút thì mí mắt đã muốn sụp xuống.
Kiểu trạng thái làm cho người ta cảm thấy buồn ngủ như vậy cứ kéo dài rất lâu...
Khi Tiêu Ninh đã ngủ được một giấc tỉnh lại, mơ hồ nhìn thoáng qua tình hình trên bàn bi-a liền lập tức kích động, hai tay lay lay Sở Nam còn đang ngáy khò khò ở bên cạnh, nói cứ như vừa phát hiện ra lục địa mới vậy: “Mập, mau dậy đi, đến lúc gay cấn rồi!”
“Cái gì?” Sở Nam giật mình, vội vàng lồm cồm bò dậy: “Tình hình hiện giờ ra sao.”
“Chỉ còn lại một bi đen số 8 thôi...” Giọng điệu của Tiêu Ninh có chút cổ quái: “Ai có thể đánh bi này vào lỗ trước thì người đó sẽ thắng...”
“Vậy bây giờ đến lượt ai đánh thế?” Sở Nam nói năng có hơi khẩn trương, điều này cũng khó trách, dù sao trận đấu này cũng liên quan đến hạnh phúc cả một tháng của cậu ta trong học kỳ tới! Bạch Mộc à, người anh em này đã gửi gắm hết hy vọng cho anh rồi, anh đừng có khiến cho em thất vọng đó!
Lúc này hai mắt Sở Nam cứ lóe sáng lên, nhìn chằm chằm vào diễn biến trên bàn bi-a, giống như là hổ đang rình bắt con mồi của mình vậy.
"Phì!" Nhìn thấy cảnh này, mọi người liền bật cười. Lúc này, ánh mắt sắc bén kia của Sở Nam cũng có thể giết người mà không cần nói lời nào.
"Đến lượt Bạch Mộc rồi..." Giọng của Tiêu Ninh cũng có chút kích động, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy “chiến thần” Tạ Mình Tường thi đấu với người ta đến mức này, hơn nữa đối thủ của trận đấu lại là lính mới Bạch Mộc.
Đương nhiên cậu ấy cũng hiểu, lý do có thể xuất hiện cảnh tượng này chỉ là vì Tạ Minh Tường cố ý nhường mà thôi...
Nhưng cho dù là như vậy thì cũng đủ để làm cho người ta phấn khích rồi! Dù sao lúc nãy cậu ấy và Tôn Dật Thành cũng đã bại trận trong tay Tạ Minh Tường. Nếu như có thể nhìn thấy Tạ Minh Tường nếm mùi thất bại, chắc chắn cậu ấy sẽ cảm thấy vô cùng sung sướng.
Nhưng mà tâm trạng này của Tiêu Ninh chỉ duy trì trong phút chốc, cậu ấy đã lấy lại bình tĩnh ngay sau đó. Không có cậu ấy. Nếu như Bạch Mộc thắng thì tất nhiên Tạ Minh Tường sẽ nhận được một bài học, nhưng nếu như vậy thì lợi cho thằng mập kia quá!
Nếu như thật sự để cho thằng mập này được giảm nửa tháng lao động, Tiêu Ninh chắc chắn sẽ là người đầu tiên không đồng ý...
Haiz, rốt cuộc là nên đứng về phe ai đây? Tiêu Ninh cảm thấy rối rắm....
“Vào lỗ nào đây?” Tạ Minh Tường gõ gõ vào bàn bi-a, cười tủm tỉm nói với Bạch Mộc.
“Lỗ cuối đi...” Bạch Mộc ngắm ngía một lát, cảm thấy hướng đi này có thể được.
Sau khi đặt cơ xong, Bạch Mộc hít sâu một hơi, cánh tay phải chậm rãi đưa về phía sau.
“Bịch!”
Cùng với âm thanh giòn tan vang lên, bi đen số 8 đem theo cả giấc mộng của Sở Nam lăn đi...
“Vào đi! Vào đi!" Sở Nam chăm chú nhìn vào quả cầu, miệng lẩm bẩm không ngừng. Và lúc này, bởi vì dùng lực quá sức mà đôi tay của cậu ta đã tím cả lên, đồng thời miệng cũng thầm cầu nguyện.
“Đừng vào! Đừng vào!” Cùng lúc đó Tiêu Ninh cũng đã đưa ra quyết định, quyết định vẫn là cầu nguyện cho Tạ Minh Tường thắng! Nếu như thật sự để cho Sở Nam thoát khỏi khổ ải giặt vớ... ặc... hoặc là giặt quần lót cho Tạ Minh Tường, vậy thì không phải là bớt đi một thú vui rồi hay sao?
Đương nhiên cậu ấy chỉ có thể nghĩ trong lòng chứ không dám nói ra những lời này. Nếu không thì e là ở phòng ký túc xá nam sinh nào đó sẽ xảy ra chiến tranh thế giới mất...
Trong ánh mắt chăm chú dõi theo của mọi người, bi số 8 đang lăn đến cái lỗ cuối với tốc độ cực nhanh. Trong số những người có mặt ở đó, chỉ có Tạ Minh Tường là nở nụ cười đầy tự tin, hoàn toàn không có dáng vẻ gì là lo lắng cả.
Bởi vì trong lòng anh ấy biết rất rõ, nếu như Bạch Mộc thật sự có thể nhắm chuẩn, vậy thì bi đen số 8 chắc chắn sẽ lọt lỗ thật đẹp. Chỉ đáng tiếc, vào khoảnh khắc Bạch Mộc ra tay là anh đã phát hiện, bi này đã bị lệch đi một góc hết sức nhỏ...
Cho nên, trận đấu này Tạ Minh Tường thắng chắc rồi!
"Cộp!" Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Tạ Minh Tường, một bi cuối cùng này vẫn bị đụng vào cạnh bàn bi-a và bắn ngược lại, chỉ còn cách cái lỗ cuối cùng mà Bạch Mộc nói một chút xíu nữa thôi!
Nhưng mà chưa xong, sau khi bị bắn ngược lại, vừa hay bi này lại lọt vào một cái lỗ khác.
“Soạt!”
Một tiếng động nhỏ vang lên, ngoại trừ Tạ Minh Tường ra, ánh mắt của tất cả mọi người ở đó đều đờ đẫn. Mặc dù bi đã vào lỗ nhưng lại không phải vào cái lỗ mà Bạch Mộc chỉ, theo luật thi đấu, lần này Bạch Mộc đã thua rồi...
Kết cục đã định, sắc mặt Sở Nam lập tức xám xịt, Bạch Mộc thua rồi, điều này cũng có nghĩa là cậu ta phải giặt vớ... ồ, và cả quần lót cho Tạ Mình Tường thêm một tháng trời...
“Thế nào hả? Mập, lần này đã phục chưa?” Tạ Minh Tường chế nhạo liếc nhìn Sở Nam một cái, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý.
Bạch Mộc cảm thấy hơi lúng túng đi lại, vẻ mặt đầy áy náy nói: “Xin lỗi, tôi đã cố gắng hết khả năng rồi...”
Sở Nam thất thần nhìn vào bàn bi-a rất lâu... Năm phút sau, cả người cậu ta đột nhiên run lên, dốc hết sức chạy thật nhanh ra khỏi phòng bi-a: “Gặp lại sau!”
Giải pháp của Sở Nam rất hay, chỉ có điều Tạ Minh Tường đã theo dõi nhất cử nhất động của cậu ta từ lâu, lúc Sở Nam vừa có động tác bỏ chạy là đã bị anh ấy tóm lại: “Mập, dám cược dám thua! Là một thằng đàn ông, nhất định phải giữ chữ tín, đừng để anh xem thường cậu nha!”
“...” Sở Nam vẻ mặt cầu xin, nước mắt nước mũi lưng tròng nói: “Tạ lão đại, anh có tấm lòng cao cả khoan dung, hãy tha cho em lần này đi.”
Tạ Minh Tường không hề bị tác động.
"Haiz..." Tiêu Ninh đột nhiên chui ra, vỗ vỗ bả vai Sở Nam: "Bớt đau buồn đi! Mập à, tuy là anh đã sớm dự đoán được kết cục này, nhưng hoàn toàn không ngờ sẽ là kết cục như thế này! Có câu nói thế nào ấy nhỉ... À, phải rồi, đây gọi là nếu như trời cao muốn an bài một sứ mệnh cao cả cho ai đó thì phải rèn luyện cho người đó có tâm trí vững chắc, thân thể chịu được mệt nhọc, chịu được đói khổ..."
“Anh đã biết trước sẽ như vậy sao?” Sở Nam đột nhiên ngẩng đầu lên, cho dù với chỉ số IQ thấp không đáng kể đó của cậu ta cũng có thể nhận ra được lỗ hổng trong lời nói của Tiêu Ninh.
"Ặc..." Tiêu Ninh vẻ mặt xấu hổ: "Xin lỗi, lỡ lời rồi..."
Sở Nam nhìn Tiêu Ninh bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, cho đến khi khiến Tiêu Ninh cũng phải cảm thấy ớn lạnh, cậu ta mới đột nhiên quay người lại hét lên như một kẻ điên cuồng: “Tạ lão đại, chúng ta làm một ván nữa đi!”
Cả hội im lặng!
Bọn họ đều cho rằng Sở Nam sẽ trút giận lên người Tiêu Ninh, nhưng không ngờ là cậu ta lại đột nhiên nghĩ đến chiêu này, tâm lý giống như dân cờ bạc này đúng là làm người ta phải ngạc nhiên!
“Thằng này không phải là phát điên vì thua rồi chứ?” Hồi lâu sau Tiêu Ninh mới ngơ ngác hỏi.