“Được đó!” - Đỗ Khả Nhi tính tình nóng nảy là người đầu tiên bày tỏ đồng ý, hỏi: “Cậu nói đi, chúng ta chơi trò gì?”
“Chơi trò gì?” - Sở Nam vừa nãy còn đang đắc ý vênh váo, thoáng chốc ngẩn ngơ tại chỗ. Hắn đâu biết chơi trò gì, vừa nãy chỉ là tiện mồm nói vậy mà thôi, còn chơi trò gì thì hắn thật sự chưa nghĩ tới. Do dự một lúc, tên mập nói lắp bắp: “Oẳn… tù tì?” - Nói xong còn nhìn Tạ Minh Tường một cái, rõ ràng là đang trưng cầu ý kiến của anh ta.
Tạ Minh Tường tức nghẹn, thật muốn từ sau lưng đạp cho cái tên này một đạp. Vừa nãy còn tưởng cái tên này đáng tin cậy một chút, kết quả thì đã đưa ra một trò chơi thấp kém như vậy. Đây là đang sỉ nhục IQ của anh ta ư?
“Cái gì? Cậu nói cái gì?” - Đỗ Khả Nhi hoài nghi bản thân nghe nhầm, bày ra một biểu cảm rất khoa trương, bưng mặt nói: “Mình nói nè Sở Nam, đề nghị này của cậu cũng thật là… Thôi đi, mình không thể tìm được bất cứ tính từ nào để hình dung nổi cậu.”
Mấy người bên cạnh cũng cười lớn tiếng một cách mất hình tượng.
Lãnh Hân Hân không thể nhịn được nữa, cô vỗ tay đứng dậy: “Chi bằng chúng ta chơi trò mạo hiểm nói lời thật lòng đi?”
Đề nghị rất nhanh được mọi người thông qua, Sở Nam thấy Lãnh Hân Hân giúp hắn giải vây, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Sắc mặt đỏ ửng rút lui sang một bên.
Tạ Minh Tường đứng dậy, gọi phục vụ đến bảo hắn đưa đến một bộ bài. Nhìn bộ bài trong tay, trong lòng Tạ Minh Tường liền hiện lên ý nghĩ rất tà ác: “He he... huynh đệ, đừng tránh đại ca này không nhân nghĩa nhé! Anh làm như vậy cũng là vì việc lớn cả đời của chú đó!”
Lãnh Hân Hân nhìn sang Tạ Minh Tường, trong ánh mắt lộ ra vẻ mặt dò hỏi. Tạ Minh Tường dĩ nhiên hiểu ý của cô nên đưa bộ bài cho cô, đồng thời gật đầu với cô, tỏ ý bài trong tay mình tuyệt đối “không có vấn đề”.
Bài trong hai tay của Lãnh Hân Hân đã được xóc, cô hỏi: “Có những ai tham gia?”
“Mình!” - Đỗ Khả Nhi là người đầu tiên kêu lên.
Tiếp theo đó, ngoài hai người Bạch Mộc và Đường Hân Uyển ra thì tất cả mọi người đều bày tỏ muốn tham gia. Lãnh Hân Hân nhìn sang Đường Hân Uyển, cười nói: “Hân Uyển, cùng đến chơi chứ?”
Đường Hân Uyển không nói gì, mà lặng lẽ nhìn Bạch Mộc một cái.
Lãnh Hân Hân dĩ nhiên là nhìn thấy, dùng mắt ra hiệu với Tạ Minh Tường.
Tạ Minh Tường lập tức hiểu ý, chạy qua kéo Bạch Mộc dậy: “Nào... Huynh đệ, cùng chơi đi mà! Đúng lúc mọi người tìm hiểu nhau nhiều hơn, nói thế nào thì mọi người cũng đều là bạn học cùng sống với nhau bốn năm, đừng lúc nào cũng giống như một khúc gỗ vậy chứ!”
“Đúng vậy! Đúng vậy!” - Sở Nam nói hùa theo: “Ngồi đó một mình chán lắm, mọi người cùng chơi mới có ý nghĩa!”
Ánh mắt Đường Hân Uyển cũng đặt lên người Bạch Mộc, hình như đang chờ câu trả lời của anh.
“Được rồi…” - Bạch Mộc không còn cách nào khác, đành phải đồng ý.
“Bây giờ có thể tham gia rồi chứ?” - Lãnh Hân Hân nhìn Đường Hân Uyển nửa cười nửa như không cười.
Sắc mặt Đường Hân Uyển đỏ lên, tại sao cô cứ cảm thấy Lãnh Hân Hân dường như nói chuyện có ẩn ý vậy? Chắc là bản thân quá nhạy cảm rồi nhỉ? Trong lòng Đường Hân Uyển nghĩ.
Đỗ Khả Nhi lại không hiểu những điều này, cô vẫy vẫy tay với Đường Hân Uyển, nói: “Hân Uyển, đến đây... Chỉ còn mình cậu nữa thôi!”
“Được thôi…” - Đường Hân Uyển gật gật đầu, trả lời nhỏ tiếng. Bản thân cô cũng không hiểu, tại sao cô lại đồng ý chứ? Là vì đúng như Đỗ Khả Nhi nói, chỉ còn mỗi mình cô ư? Hay là…
Tạ Minh Tường tùy tiện rút ra tám lá bài trong xấp bài, rồi lấy ra lá bài Joker, nói: “Chúng ta lần lượt rút bài, người rút được lá đại quỷ sẽ tiến hành đặt câu hỏi cho người rút được lá tiểu quỷ. Có thể nói lời thật lòng, cũng có thể chơi mạo hiểm. Còn câu hỏi đặt ra thì chọn trong xấp bài này. Mọi người có thắc mắc gì không?”Mọi người dĩ nhiên không có gì thắc mắc.
Vòng thứ nhất đã bắt đầu, người rút được tiểu quỷ là Sở Nam, còn người rút được đại quỷ là Đỗ Khả Nhi.
“Ha ha ha!” - Đỗ Khả Nhi cầm lá bài trong tay cười rất mất hình tượng, gào lên: “Sở Nam, cậu xong đời rồi!”
Sở Nam đột nhiên có dự cảm không lành.
Đúng như dự đoán, Đỗ Khả Nhi đọc to mặt bài của mình: “Bạn gái đầu tiên của cậu tên là gì và hãy nói ra câu chuyện của hai người!”
Thật nguy hiểm! Sở Nam thở phào một hơi, liền sau đó nhún vai cứ như trút được gánh nặng, nụ cười rất thô tục: “Ngại quá, mình chưa từng có bạn gái…”
“Không phải chứ... Mập?” - Tiêu Ninh bày ra thái độ rất khoa trương, nói: “Ngay cả bạn gái mà cậu cũng chưa từng có? Sao lại thảm như vậy? Chỉ vì cậu mập ư?”
Sở Nam thẹn quá hóa giận, đứng dậy đánh nhau với Tiêu Ninh. Mọi người cũng không nén nổi lòng mà cười lên, hai người nhanh chóng đã kết thúc trận chiến kịch liệt, cả hai đều mặt mũi bầm dập trở về chỗ ngồi của mình. Tiêu Ninh còn đỡ hơn chút, nhưng hình tượng của Sở Nam thì rất khó coi. Thân hình hắn vốn đã cường tráng, cứ như vậy cả gương mặt lại càng sưng lên giống như mặt heo. Mọi người lo sẽ lại kích động anh chàng này nên vẫn luôn nhẫn nhịn mới không cười ra tiếng.
Đỗ Khả Nhi nói bất lực: “Giờ làm sao đây? Lẽ nào cứ cho qua như vậy?”
“Dĩ nhiên không được!” - Tạ Minh Tường sợ rằng lát nữa lúc hỏi Bạch Mộc cũng xuất hiện tình huống này nên sớm đã nghĩ xong đối sách: “Rút lại một lá khác đi…”
Đỗ Khả Nhi rút ra lá bài thứ hai, nhìn thấy nội dung trên đó xong thì sắc mặt có hơi cổ quái.
“Sao thế?” - Mọi người có hơi nghi hoặc.
Khóe miệng Đỗ Khả Nhi giật giật hai cái, bày mặt bài này ra, bên trên bỗng nhiên viết: “Nhìn một cách thâm tình với người đầu tiên bên trái bạn mười giây…”
Người đầu tiên bên trái, Tạ Minh Tường sững sờ, bản thân… hình như vừa đúng là người ngồi bên tay trái của Sở Nam!
Tạ Minh Tường quay đầu đi, đúng lúc nhìn thấy một cái đầu heo xuất hiện trong tầm mắt của mình, mà cái đầu heo này cũng đang nhìn chăm chăm hắn với vẻ mặt cổ quái.
“Oh no!”
Tạ Minh Tường ngẩng mặt thở dài, sao hắn lại chơi khăm chính mình rồi? Nhìn cái đầu heo trước mặt, Tạ Minh Tường chỉ cảm thấy trong dạ dày mình cuồn cuộn.
“A ha ha ha!”
Mọi người cười cả ra tiếng, còn Tiêu Ninh lại dứt khoát trực tiếp đứng lên bẻ đầu của hai người tới: “Mình đến giúp các cậu…”
Chỉ mười giây nhưng đối với họ mà nói lại dài đằng đẵng như cả thế giới. Tạ Minh Tường thề rằng từ nhỏ đến lớn đây tuyệt đối là mười giây khó sống nhất của anh ta.
Tạ Minh Tường không ngừng tiến hành ám thị tâm lý: “Mắt mù rồi, mắt mù rồi, không nhìn thấy gì hết…”
Sau mười giây, hai người vội vàng quay đầu đi, không hẹn mà cùng chạy đến một góc nôn khan.
Sở Nam oán trách nhỏ tiếng: “Tạ đại ca, anh không phải muốn mượn cơ hội này kéo gần khoảng cách của Bạch Mộc và Đường Hân Uyển ư? Sao lại chơi khăm chính chúng ta vậy?”
Tạ Minh Tường liếc mắt: "Cậu tưởng anh muốn à?"
Vỗ vỗ vai của Sở Nam, Tạ Minh Tường nói an ủi: “Lần này là lỗi kỹ thuật, sau này tuyệt đối sẽ không xuất hiện nữa. Để gán ghép họ lại với nhau, chúng ta đành liều thôi! Yên tâm, tổ chức sẽ ghi nhớ công của cậu.”
Trò chơi tiếp tục, sau khi qua mấy vòng, Lãnh Hân Hân nháy mắt với Tạ Minh Tường, ra hiệu anh ta có thể bắt đầu rồi. Tạ Minh Tường lập tức hiểu ý, lén tráo đổi bài trong tay. Với mánh khóe điêu luyện của anh, người khác dĩ nhiên không nhìn thấy.
Mặt bài lật ra, Bạch Mộc bất lực phát hiện bài trong tay mình đúng là tiểu quỷ. Còn đại quỷ đang nằm trong tay của Lãnh Hân Hân!
“Chơi trò gì?” - Sở Nam vừa nãy còn đang đắc ý vênh váo, thoáng chốc ngẩn ngơ tại chỗ. Hắn đâu biết chơi trò gì, vừa nãy chỉ là tiện mồm nói vậy mà thôi, còn chơi trò gì thì hắn thật sự chưa nghĩ tới. Do dự một lúc, tên mập nói lắp bắp: “Oẳn… tù tì?” - Nói xong còn nhìn Tạ Minh Tường một cái, rõ ràng là đang trưng cầu ý kiến của anh ta.
Tạ Minh Tường tức nghẹn, thật muốn từ sau lưng đạp cho cái tên này một đạp. Vừa nãy còn tưởng cái tên này đáng tin cậy một chút, kết quả thì đã đưa ra một trò chơi thấp kém như vậy. Đây là đang sỉ nhục IQ của anh ta ư?
“Cái gì? Cậu nói cái gì?” - Đỗ Khả Nhi hoài nghi bản thân nghe nhầm, bày ra một biểu cảm rất khoa trương, bưng mặt nói: “Mình nói nè Sở Nam, đề nghị này của cậu cũng thật là… Thôi đi, mình không thể tìm được bất cứ tính từ nào để hình dung nổi cậu.”
Mấy người bên cạnh cũng cười lớn tiếng một cách mất hình tượng.
Lãnh Hân Hân không thể nhịn được nữa, cô vỗ tay đứng dậy: “Chi bằng chúng ta chơi trò mạo hiểm nói lời thật lòng đi?”
Đề nghị rất nhanh được mọi người thông qua, Sở Nam thấy Lãnh Hân Hân giúp hắn giải vây, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Sắc mặt đỏ ửng rút lui sang một bên.
Tạ Minh Tường đứng dậy, gọi phục vụ đến bảo hắn đưa đến một bộ bài. Nhìn bộ bài trong tay, trong lòng Tạ Minh Tường liền hiện lên ý nghĩ rất tà ác: “He he... huynh đệ, đừng tránh đại ca này không nhân nghĩa nhé! Anh làm như vậy cũng là vì việc lớn cả đời của chú đó!”
Lãnh Hân Hân nhìn sang Tạ Minh Tường, trong ánh mắt lộ ra vẻ mặt dò hỏi. Tạ Minh Tường dĩ nhiên hiểu ý của cô nên đưa bộ bài cho cô, đồng thời gật đầu với cô, tỏ ý bài trong tay mình tuyệt đối “không có vấn đề”.
Bài trong hai tay của Lãnh Hân Hân đã được xóc, cô hỏi: “Có những ai tham gia?”
“Mình!” - Đỗ Khả Nhi là người đầu tiên kêu lên.
Tiếp theo đó, ngoài hai người Bạch Mộc và Đường Hân Uyển ra thì tất cả mọi người đều bày tỏ muốn tham gia. Lãnh Hân Hân nhìn sang Đường Hân Uyển, cười nói: “Hân Uyển, cùng đến chơi chứ?”
Đường Hân Uyển không nói gì, mà lặng lẽ nhìn Bạch Mộc một cái.
Lãnh Hân Hân dĩ nhiên là nhìn thấy, dùng mắt ra hiệu với Tạ Minh Tường.
Tạ Minh Tường lập tức hiểu ý, chạy qua kéo Bạch Mộc dậy: “Nào... Huynh đệ, cùng chơi đi mà! Đúng lúc mọi người tìm hiểu nhau nhiều hơn, nói thế nào thì mọi người cũng đều là bạn học cùng sống với nhau bốn năm, đừng lúc nào cũng giống như một khúc gỗ vậy chứ!”
“Đúng vậy! Đúng vậy!” - Sở Nam nói hùa theo: “Ngồi đó một mình chán lắm, mọi người cùng chơi mới có ý nghĩa!”
Ánh mắt Đường Hân Uyển cũng đặt lên người Bạch Mộc, hình như đang chờ câu trả lời của anh.
“Được rồi…” - Bạch Mộc không còn cách nào khác, đành phải đồng ý.
“Bây giờ có thể tham gia rồi chứ?” - Lãnh Hân Hân nhìn Đường Hân Uyển nửa cười nửa như không cười.
Sắc mặt Đường Hân Uyển đỏ lên, tại sao cô cứ cảm thấy Lãnh Hân Hân dường như nói chuyện có ẩn ý vậy? Chắc là bản thân quá nhạy cảm rồi nhỉ? Trong lòng Đường Hân Uyển nghĩ.
Đỗ Khả Nhi lại không hiểu những điều này, cô vẫy vẫy tay với Đường Hân Uyển, nói: “Hân Uyển, đến đây... Chỉ còn mình cậu nữa thôi!”
“Được thôi…” - Đường Hân Uyển gật gật đầu, trả lời nhỏ tiếng. Bản thân cô cũng không hiểu, tại sao cô lại đồng ý chứ? Là vì đúng như Đỗ Khả Nhi nói, chỉ còn mỗi mình cô ư? Hay là…
Tạ Minh Tường tùy tiện rút ra tám lá bài trong xấp bài, rồi lấy ra lá bài Joker, nói: “Chúng ta lần lượt rút bài, người rút được lá đại quỷ sẽ tiến hành đặt câu hỏi cho người rút được lá tiểu quỷ. Có thể nói lời thật lòng, cũng có thể chơi mạo hiểm. Còn câu hỏi đặt ra thì chọn trong xấp bài này. Mọi người có thắc mắc gì không?”Mọi người dĩ nhiên không có gì thắc mắc.
Vòng thứ nhất đã bắt đầu, người rút được tiểu quỷ là Sở Nam, còn người rút được đại quỷ là Đỗ Khả Nhi.
“Ha ha ha!” - Đỗ Khả Nhi cầm lá bài trong tay cười rất mất hình tượng, gào lên: “Sở Nam, cậu xong đời rồi!”
Sở Nam đột nhiên có dự cảm không lành.
Đúng như dự đoán, Đỗ Khả Nhi đọc to mặt bài của mình: “Bạn gái đầu tiên của cậu tên là gì và hãy nói ra câu chuyện của hai người!”
Thật nguy hiểm! Sở Nam thở phào một hơi, liền sau đó nhún vai cứ như trút được gánh nặng, nụ cười rất thô tục: “Ngại quá, mình chưa từng có bạn gái…”
“Không phải chứ... Mập?” - Tiêu Ninh bày ra thái độ rất khoa trương, nói: “Ngay cả bạn gái mà cậu cũng chưa từng có? Sao lại thảm như vậy? Chỉ vì cậu mập ư?”
Sở Nam thẹn quá hóa giận, đứng dậy đánh nhau với Tiêu Ninh. Mọi người cũng không nén nổi lòng mà cười lên, hai người nhanh chóng đã kết thúc trận chiến kịch liệt, cả hai đều mặt mũi bầm dập trở về chỗ ngồi của mình. Tiêu Ninh còn đỡ hơn chút, nhưng hình tượng của Sở Nam thì rất khó coi. Thân hình hắn vốn đã cường tráng, cứ như vậy cả gương mặt lại càng sưng lên giống như mặt heo. Mọi người lo sẽ lại kích động anh chàng này nên vẫn luôn nhẫn nhịn mới không cười ra tiếng.
Đỗ Khả Nhi nói bất lực: “Giờ làm sao đây? Lẽ nào cứ cho qua như vậy?”
“Dĩ nhiên không được!” - Tạ Minh Tường sợ rằng lát nữa lúc hỏi Bạch Mộc cũng xuất hiện tình huống này nên sớm đã nghĩ xong đối sách: “Rút lại một lá khác đi…”
Đỗ Khả Nhi rút ra lá bài thứ hai, nhìn thấy nội dung trên đó xong thì sắc mặt có hơi cổ quái.
“Sao thế?” - Mọi người có hơi nghi hoặc.
Khóe miệng Đỗ Khả Nhi giật giật hai cái, bày mặt bài này ra, bên trên bỗng nhiên viết: “Nhìn một cách thâm tình với người đầu tiên bên trái bạn mười giây…”
Người đầu tiên bên trái, Tạ Minh Tường sững sờ, bản thân… hình như vừa đúng là người ngồi bên tay trái của Sở Nam!
Tạ Minh Tường quay đầu đi, đúng lúc nhìn thấy một cái đầu heo xuất hiện trong tầm mắt của mình, mà cái đầu heo này cũng đang nhìn chăm chăm hắn với vẻ mặt cổ quái.
“Oh no!”
Tạ Minh Tường ngẩng mặt thở dài, sao hắn lại chơi khăm chính mình rồi? Nhìn cái đầu heo trước mặt, Tạ Minh Tường chỉ cảm thấy trong dạ dày mình cuồn cuộn.
“A ha ha ha!”
Mọi người cười cả ra tiếng, còn Tiêu Ninh lại dứt khoát trực tiếp đứng lên bẻ đầu của hai người tới: “Mình đến giúp các cậu…”
Chỉ mười giây nhưng đối với họ mà nói lại dài đằng đẵng như cả thế giới. Tạ Minh Tường thề rằng từ nhỏ đến lớn đây tuyệt đối là mười giây khó sống nhất của anh ta.
Tạ Minh Tường không ngừng tiến hành ám thị tâm lý: “Mắt mù rồi, mắt mù rồi, không nhìn thấy gì hết…”
Sau mười giây, hai người vội vàng quay đầu đi, không hẹn mà cùng chạy đến một góc nôn khan.
Sở Nam oán trách nhỏ tiếng: “Tạ đại ca, anh không phải muốn mượn cơ hội này kéo gần khoảng cách của Bạch Mộc và Đường Hân Uyển ư? Sao lại chơi khăm chính chúng ta vậy?”
Tạ Minh Tường liếc mắt: "Cậu tưởng anh muốn à?"
Vỗ vỗ vai của Sở Nam, Tạ Minh Tường nói an ủi: “Lần này là lỗi kỹ thuật, sau này tuyệt đối sẽ không xuất hiện nữa. Để gán ghép họ lại với nhau, chúng ta đành liều thôi! Yên tâm, tổ chức sẽ ghi nhớ công của cậu.”
Trò chơi tiếp tục, sau khi qua mấy vòng, Lãnh Hân Hân nháy mắt với Tạ Minh Tường, ra hiệu anh ta có thể bắt đầu rồi. Tạ Minh Tường lập tức hiểu ý, lén tráo đổi bài trong tay. Với mánh khóe điêu luyện của anh, người khác dĩ nhiên không nhìn thấy.
Mặt bài lật ra, Bạch Mộc bất lực phát hiện bài trong tay mình đúng là tiểu quỷ. Còn đại quỷ đang nằm trong tay của Lãnh Hân Hân!