“Trước đây có một lần Tạ Minh Tường lừa Lãnh Hân Hân là anh ấy ngủ ở ký túc xá, nhưng thật sự thì...” Bạch Mộc không chịu nghe, tiếp tục nói với Đường Hân Uyển.
“Anh không nói với tụi con gái chuyện này!” Tạ Minh Tường giật thót mình, chẳng màng đến việc cò kè mặc cả với Bạch Mộc nữa, vội vàng khai báo chi tiết. Đùa chắc, nếu Đường Hân Uyển biết những việc đó, đoán chừng Lãnh Hân Hân cũng sẽ biết, vậy thì chẳng phải ngày tháng xui xẻo của anh ấy sắp đến rồi sao?
Cho nên Tạ Minh Tường cũng không dám chậm trễ chút nào, lỡ như Bạch Mộc để lộ tin tức ra ngoài thì anh ấy phải đối diện với tai họa lớn rồi.
“Vậy thì tốt...” Bạch Mộc thở phào nhẹ nhõm. Cho dù đối với anh, đám con gái có biết hay không cũng không khác biệt gì, thế nhưng với Đường Hân Uyển thì lại khác!
Nghe thấy giọng điệu như trút được gánh nặng của Bạch Mộc, Tạ Minh Tường rất không cam lòng, lập tức nhỏ giọng bổ sung một câu: “Nhưng mấy thằng Tôn Dật Thành kia có nói hay không thì anh không biết được...”
Nói xong, Tạ Minh Tường lại đổi sang giọng điệu nịnh nọt: “Bạch Mộc, chú xem anh cũng đã nói thật với chú rồi, có phải mấy việc đó của anh sẽ không bị tiết lộ ra ngoài không?”
“Tạm biệt!” Không đợi Tạ Minh Tường nói hết, Bạch Mộc đã cúp điện thoại, Tạ Minh Tường hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đặt điện thoại xuống, Bạch Mộc nhìn về phía Đường Hân Uyển gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói: “Anh cũng không ngờ mấy người này lại nhàm chán như vậy, hành tung của tụi mình mà cũng điều tra ra được, hy vọng mấy tên kia không nói với tụi Lãnh Hân Hân...”
“Ừm...” Đường Hân Uyển mặt đỏ ửng, gật gật đầu, bây giờ cũng chỉ có thể hy vọng như thế thôi, chỉ là cô cũng biết khả năng này quá mong manh. Ví dụ như Tiêu Ninh “bị vợ quản nghiêm” chẳng hạn, nếu như Đỗ Khả Nhi hỏi cậu ấy thì sao cậu ấy dám không nói.
Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, Đường Hân Uyển liền bình thường trở lại. Binh đến tướng chặn, nước dâng đắp đập, cho dù Lãnh Hân Hân bọn họ biết thì có thể như thế nào, cùng lắm là để cho họ trêu ghẹo vài ngày, cũng không có gì ghê gớm cả, chẳng lẽ bọn họ còn có thể lấy việc này làm thú vui cả đời?
Hơn nữa mình với Bạch Mộc vốn dĩ cũng không xảy ra chuyện gì cả!
Liếc nhìn đồng hồ, giờ này chắc bọn trẻ vẫn đang ngủ, bây giờ đến viện phúc lợi thật sự là hơi sớm, Bạch Mộc nhìn về phía Đường Hân Uyển hỏi: “Ngủ tiếp chứ?”
Đường Hân Uyển hơi bối rối, lúc này sao còn có thể ngủ được nữa! Nếu không có Tạ Minh Tường quấy rầy thì hai người bọn họ còn có thể ngủ yên một giấc. Nhưng vừa rồi Tạ Minh Tường nói câu đó lại khiến không khí giữa hai người vốn có chút lúng túng giờ lại càng mờ ám hơn, muốn ngủ tiếp cũng không dễ dàng như vậy...
Nhìn thấy vẻ mặt của Đường Hân Uyển, Bạch Mộc lập tức hiểu ra, vì thế trong lòng lại thầm mắng Tạ Minh Tường thêm một ngàn tám trăm lần nữa.
Hai người cứ ngồi nhìn nhau hơn mười phút, Đường Hân Uyển mới mở miệng nói: “Hay là chúng ta đi thôi? Đi ra ngoại dạo bộ rồi ăn sáng sớm một chút, sau đó đến viện phúc lợi thăm bọn trẻ.”
“Cũng được.” Bạch Mộc gật gật đầu, cùng Đường Hân Uyển thu dọn một chút rồi ra khỏi phòng.
Đi xuống lầu, Bạch Mộc liền tới quầy lễ tân nói: “Tôi trả phòng!”
Nhân viên lễ tân kia vốn đang buồn ngủ, nhìn thấy Bạch Mộc đi tới liền chấn chỉnh lại tinh thần, trợn mắt nhướn mày nhìn về phía Bạch Mộc nói: “Đi sớm vậy ư? Sao rồi? Tình hình đêm qua có phải vô cùng kịch liệt không! Không nghỉ ngơi thêm một chút sao?”
Nghỉ ngơi con em cô ấy! Cô thật đúng là nhiều chuyện hết sức, Bạch Mộc nhăn mặt cau mày, lặp lại lần nữa: “Tôi nói chúng tôi muốn trả phòng! Tổng cộng bao nhiêu tiền?”
“Thật chưa từng thấy ai nóng tính như vậy...” Nhân viên lễ tân nhỏ tiếng nói thầm một câu, không để ý đến sắc mặt của Bạch Mộc.
Sau khi kiểm tra trên máy tính một lượt, nhân viên lễ tân này mới mở miệng nói: “Quý khách, tiền phòng của anh tổng cộng là tám trăm tám mươi tám, giảm giá cho anh, thu của anh tám trăm là được.”
“Sao lại đắt như vậy?” Bạch Mộc sửng sốt, đồng thời oán thầm trong lòng, mình chỉ ở có một đêm mà tiêu hết tám trăm đồng? Không phải là gặp chỗ chặt chém khách rồi chứ? Rất có khả năng này! Trước đây không phải Tiêu Ninh thuê phòng một giường chỉ hết mấy chục đồng thôi sao?
“Là như thế này thưa quý khách, phòng đêm qua anh ở là phòng tình nhân VIP siêu cấp sang trọng của chúng tôi, cho nên thu của anh tám trăm đã là rẻ rồi ạ...” Cô nhân viên lễ tân nở một nụ cười theo tiêu chuẩn của công việc, nhẫn nại giải thích.
“Vậy sao trước đó cô không nói với tôi?” Bạch Mộc hơi nhíu mày, một đêm mà tám trăm đồng, bản thân anh xưa nay chưa từng tiêu xài như thế. Hơn nữa nếu là bản thân chủ động thuê phòng này thì cũng cũng nói, có điều quan trọng là bản thân mình thật sự chỉ là đơn giản ngủ một giấc, chẳng làm gì cả! Cứ vô duyên vô cớ tổn thất tám trăm đồng như vậy, còn gì bi thảm hơn thế này nữa không?
“Anh cũng đâu hỏi tôi đâu!” Nhân viên lễ tân xòe tay ra, vẻ mặt kiểu như việc này không liên quan đến mình: “Hơn nữa tôi thấy đêm qua hai vị vô cùng sốt sắng, vô cùng vội vã...”
Mắt cô có vấn đề à? Tôi vô cùng sốt sắng chỗ nào? Bạch Mộc rất cạn lời, thấy nhân viên lễ tân này càng nói càng làm lố, Bạch Mộc vội vàng ngăn cô ta lại: “Được rồi được rồi! Đừng nói nữa, quẹt thẻ!”
Lúc này Bạch Mộc cảm thấy rất may mắn vì lúc đầu mình đã mượn Tạ Minh Tường chút tiền, nếu không thì với hoàn cảnh của anh, thật đúng là có chút nghèo rớt mồng tơi.
Ủa, không đúng! Ban nãy Tạ Minh Tường dám uy hiếp mình, tiền này coi như là phí bịt miệng anh ta trả cho mình!
Không thể không nói, trải qua sự hun đúc của mấy người Tạ Minh Tường trong một học kỳ, cuối cùng Bạch Mộc cũng trở nên hư hỏng rồi...
Dù vậy thì một lần tiêu hết tám trăm đồng, Bạch Mộc vẫn có chút đau lòng. Ở viện phúc lợi từ nhỏ đến lớn đã sớm tạo thành thói quen tiết kiệm của Bạch Mộc, lần này cũng chính là lần Bạch Mộc tiêu xài nhiều nhất...
Quẹt thẻ xong, Bạch Mộc và Đường Hân Uyển liền rời khỏi khách sạn, chỗ này cách viện phúc lợi một quãng đường rất xa, hai người nhất định phải tranh thủ thời gian. Hơn nữa sau khi đến viện phúc lợi, hai người còn phải đến nhà Đường Hân Uyển chơi nữa.
Nhân viên lễ tân kia nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của hai người Bạch Mộc, cho đến khi bóng dáng hai người hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mới khẽ thở dài.
“Sao vậy?” Một nhân viên lễ tân khác ở bên cạnh xúm lại, nghi hoặc hỏi.
“Cô nói xem, có phải tôi rất thất bại không?”
“Sao lại nói thế?”
“Tôi đã giúp hai người họ đến bước này rồi, vậy mà bọn họ vẫn không tiến đến bước kia? Cô xem cô gái này đi như bay, nào có dáng vẻ gì gọi là hành động không tiện? Nhất định là đêm qua không hề xảy ra chuyện gì cả!”
“Ơ...” Nhân viên lễ tân kia giờ mới phản ứng lại được, trầm tư một lúc lâu mới suy đoán: “Không phải là anh chàng kia không được đấy chứ?”
“...”
Bạch Mộc và Đường Hân Uyển đã đi rồi, đương nhiên không biết bọn họ đã trở thành chủ đề bàn tán của mấy người nhân viên trong khách sạn. Tìm quán ăn nhỏ ven đường ăn tạm bữa sáng, sau đó Đường Hân Uyển kéo Bạch Mộc chạy đến siêu thị, bắt đầu cuộc mua sắm lớn của cô. Khi đến viện phúc lợi cũng phải mang ít quà cho bọn trẻ mới được.
Cho đến khi chất đầy hai chiếc xe đẩy hàng, cuối cùng Bạch Mộc không nhịn được, nói: “Anh nói này Hân Uyển, em mua nhiều đồ như vậy làm gì?”
“Đương nhiên là quà tặng cho bọn trẻ rồi!” Đường Hân Uyển dáng vẻ đang căng thẳng, nói: “Anh không hiểu đâu, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng...”
“Anh không nói với tụi con gái chuyện này!” Tạ Minh Tường giật thót mình, chẳng màng đến việc cò kè mặc cả với Bạch Mộc nữa, vội vàng khai báo chi tiết. Đùa chắc, nếu Đường Hân Uyển biết những việc đó, đoán chừng Lãnh Hân Hân cũng sẽ biết, vậy thì chẳng phải ngày tháng xui xẻo của anh ấy sắp đến rồi sao?
Cho nên Tạ Minh Tường cũng không dám chậm trễ chút nào, lỡ như Bạch Mộc để lộ tin tức ra ngoài thì anh ấy phải đối diện với tai họa lớn rồi.
“Vậy thì tốt...” Bạch Mộc thở phào nhẹ nhõm. Cho dù đối với anh, đám con gái có biết hay không cũng không khác biệt gì, thế nhưng với Đường Hân Uyển thì lại khác!
Nghe thấy giọng điệu như trút được gánh nặng của Bạch Mộc, Tạ Minh Tường rất không cam lòng, lập tức nhỏ giọng bổ sung một câu: “Nhưng mấy thằng Tôn Dật Thành kia có nói hay không thì anh không biết được...”
Nói xong, Tạ Minh Tường lại đổi sang giọng điệu nịnh nọt: “Bạch Mộc, chú xem anh cũng đã nói thật với chú rồi, có phải mấy việc đó của anh sẽ không bị tiết lộ ra ngoài không?”
“Tạm biệt!” Không đợi Tạ Minh Tường nói hết, Bạch Mộc đã cúp điện thoại, Tạ Minh Tường hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đặt điện thoại xuống, Bạch Mộc nhìn về phía Đường Hân Uyển gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói: “Anh cũng không ngờ mấy người này lại nhàm chán như vậy, hành tung của tụi mình mà cũng điều tra ra được, hy vọng mấy tên kia không nói với tụi Lãnh Hân Hân...”
“Ừm...” Đường Hân Uyển mặt đỏ ửng, gật gật đầu, bây giờ cũng chỉ có thể hy vọng như thế thôi, chỉ là cô cũng biết khả năng này quá mong manh. Ví dụ như Tiêu Ninh “bị vợ quản nghiêm” chẳng hạn, nếu như Đỗ Khả Nhi hỏi cậu ấy thì sao cậu ấy dám không nói.
Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, Đường Hân Uyển liền bình thường trở lại. Binh đến tướng chặn, nước dâng đắp đập, cho dù Lãnh Hân Hân bọn họ biết thì có thể như thế nào, cùng lắm là để cho họ trêu ghẹo vài ngày, cũng không có gì ghê gớm cả, chẳng lẽ bọn họ còn có thể lấy việc này làm thú vui cả đời?
Hơn nữa mình với Bạch Mộc vốn dĩ cũng không xảy ra chuyện gì cả!
Liếc nhìn đồng hồ, giờ này chắc bọn trẻ vẫn đang ngủ, bây giờ đến viện phúc lợi thật sự là hơi sớm, Bạch Mộc nhìn về phía Đường Hân Uyển hỏi: “Ngủ tiếp chứ?”
Đường Hân Uyển hơi bối rối, lúc này sao còn có thể ngủ được nữa! Nếu không có Tạ Minh Tường quấy rầy thì hai người bọn họ còn có thể ngủ yên một giấc. Nhưng vừa rồi Tạ Minh Tường nói câu đó lại khiến không khí giữa hai người vốn có chút lúng túng giờ lại càng mờ ám hơn, muốn ngủ tiếp cũng không dễ dàng như vậy...
Nhìn thấy vẻ mặt của Đường Hân Uyển, Bạch Mộc lập tức hiểu ra, vì thế trong lòng lại thầm mắng Tạ Minh Tường thêm một ngàn tám trăm lần nữa.
Hai người cứ ngồi nhìn nhau hơn mười phút, Đường Hân Uyển mới mở miệng nói: “Hay là chúng ta đi thôi? Đi ra ngoại dạo bộ rồi ăn sáng sớm một chút, sau đó đến viện phúc lợi thăm bọn trẻ.”
“Cũng được.” Bạch Mộc gật gật đầu, cùng Đường Hân Uyển thu dọn một chút rồi ra khỏi phòng.
Đi xuống lầu, Bạch Mộc liền tới quầy lễ tân nói: “Tôi trả phòng!”
Nhân viên lễ tân kia vốn đang buồn ngủ, nhìn thấy Bạch Mộc đi tới liền chấn chỉnh lại tinh thần, trợn mắt nhướn mày nhìn về phía Bạch Mộc nói: “Đi sớm vậy ư? Sao rồi? Tình hình đêm qua có phải vô cùng kịch liệt không! Không nghỉ ngơi thêm một chút sao?”
Nghỉ ngơi con em cô ấy! Cô thật đúng là nhiều chuyện hết sức, Bạch Mộc nhăn mặt cau mày, lặp lại lần nữa: “Tôi nói chúng tôi muốn trả phòng! Tổng cộng bao nhiêu tiền?”
“Thật chưa từng thấy ai nóng tính như vậy...” Nhân viên lễ tân nhỏ tiếng nói thầm một câu, không để ý đến sắc mặt của Bạch Mộc.
Sau khi kiểm tra trên máy tính một lượt, nhân viên lễ tân này mới mở miệng nói: “Quý khách, tiền phòng của anh tổng cộng là tám trăm tám mươi tám, giảm giá cho anh, thu của anh tám trăm là được.”
“Sao lại đắt như vậy?” Bạch Mộc sửng sốt, đồng thời oán thầm trong lòng, mình chỉ ở có một đêm mà tiêu hết tám trăm đồng? Không phải là gặp chỗ chặt chém khách rồi chứ? Rất có khả năng này! Trước đây không phải Tiêu Ninh thuê phòng một giường chỉ hết mấy chục đồng thôi sao?
“Là như thế này thưa quý khách, phòng đêm qua anh ở là phòng tình nhân VIP siêu cấp sang trọng của chúng tôi, cho nên thu của anh tám trăm đã là rẻ rồi ạ...” Cô nhân viên lễ tân nở một nụ cười theo tiêu chuẩn của công việc, nhẫn nại giải thích.
“Vậy sao trước đó cô không nói với tôi?” Bạch Mộc hơi nhíu mày, một đêm mà tám trăm đồng, bản thân anh xưa nay chưa từng tiêu xài như thế. Hơn nữa nếu là bản thân chủ động thuê phòng này thì cũng cũng nói, có điều quan trọng là bản thân mình thật sự chỉ là đơn giản ngủ một giấc, chẳng làm gì cả! Cứ vô duyên vô cớ tổn thất tám trăm đồng như vậy, còn gì bi thảm hơn thế này nữa không?
“Anh cũng đâu hỏi tôi đâu!” Nhân viên lễ tân xòe tay ra, vẻ mặt kiểu như việc này không liên quan đến mình: “Hơn nữa tôi thấy đêm qua hai vị vô cùng sốt sắng, vô cùng vội vã...”
Mắt cô có vấn đề à? Tôi vô cùng sốt sắng chỗ nào? Bạch Mộc rất cạn lời, thấy nhân viên lễ tân này càng nói càng làm lố, Bạch Mộc vội vàng ngăn cô ta lại: “Được rồi được rồi! Đừng nói nữa, quẹt thẻ!”
Lúc này Bạch Mộc cảm thấy rất may mắn vì lúc đầu mình đã mượn Tạ Minh Tường chút tiền, nếu không thì với hoàn cảnh của anh, thật đúng là có chút nghèo rớt mồng tơi.
Ủa, không đúng! Ban nãy Tạ Minh Tường dám uy hiếp mình, tiền này coi như là phí bịt miệng anh ta trả cho mình!
Không thể không nói, trải qua sự hun đúc của mấy người Tạ Minh Tường trong một học kỳ, cuối cùng Bạch Mộc cũng trở nên hư hỏng rồi...
Dù vậy thì một lần tiêu hết tám trăm đồng, Bạch Mộc vẫn có chút đau lòng. Ở viện phúc lợi từ nhỏ đến lớn đã sớm tạo thành thói quen tiết kiệm của Bạch Mộc, lần này cũng chính là lần Bạch Mộc tiêu xài nhiều nhất...
Quẹt thẻ xong, Bạch Mộc và Đường Hân Uyển liền rời khỏi khách sạn, chỗ này cách viện phúc lợi một quãng đường rất xa, hai người nhất định phải tranh thủ thời gian. Hơn nữa sau khi đến viện phúc lợi, hai người còn phải đến nhà Đường Hân Uyển chơi nữa.
Nhân viên lễ tân kia nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của hai người Bạch Mộc, cho đến khi bóng dáng hai người hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mới khẽ thở dài.
“Sao vậy?” Một nhân viên lễ tân khác ở bên cạnh xúm lại, nghi hoặc hỏi.
“Cô nói xem, có phải tôi rất thất bại không?”
“Sao lại nói thế?”
“Tôi đã giúp hai người họ đến bước này rồi, vậy mà bọn họ vẫn không tiến đến bước kia? Cô xem cô gái này đi như bay, nào có dáng vẻ gì gọi là hành động không tiện? Nhất định là đêm qua không hề xảy ra chuyện gì cả!”
“Ơ...” Nhân viên lễ tân kia giờ mới phản ứng lại được, trầm tư một lúc lâu mới suy đoán: “Không phải là anh chàng kia không được đấy chứ?”
“...”
Bạch Mộc và Đường Hân Uyển đã đi rồi, đương nhiên không biết bọn họ đã trở thành chủ đề bàn tán của mấy người nhân viên trong khách sạn. Tìm quán ăn nhỏ ven đường ăn tạm bữa sáng, sau đó Đường Hân Uyển kéo Bạch Mộc chạy đến siêu thị, bắt đầu cuộc mua sắm lớn của cô. Khi đến viện phúc lợi cũng phải mang ít quà cho bọn trẻ mới được.
Cho đến khi chất đầy hai chiếc xe đẩy hàng, cuối cùng Bạch Mộc không nhịn được, nói: “Anh nói này Hân Uyển, em mua nhiều đồ như vậy làm gì?”
“Đương nhiên là quà tặng cho bọn trẻ rồi!” Đường Hân Uyển dáng vẻ đang căng thẳng, nói: “Anh không hiểu đâu, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng...”