Tình trạng chấn thương của tôi tóm lại như sau. Một miếng băng đầu gối, một miếng ở bàn tay, và "bonus" một miếng urgo trên má, còn mấy vết bầm tím không đáng nói đến.
Trời đang tối dần. Tôi ngồi đợi thầy làm thủ tục thanh toán.
"Đây là thuốc, bông băng", thầy đưa cái túi to sụ ra trước mặt tôi, "lần sau thì chừa đi nhé".
"Thầy, em có cố ý đâu, chỉ tại..."
"Thôi, thôi,...", thầy xua tay, "tôi nghe mấy lần rồi".
" Tôi đưa em về", thầy nháy mắt, "nhưng trước hết phải ăn gì đã".
Nói đến đây, tôi thấy bụng mình đói cồn cào.
........
Với tình trạng thương thế không quá nghiêm trọng, tôi ngồi sau xe thầy một cách vững chãi để đi ăn và được đưa về tận nhà.
Nhưng có hai vấn đề chợt nảy ra trong đầu tôi.
"Vậy lát nữa thầy về bằng cách nào, bạn thầy về rồi mà?"
"Đi xe ôm!"
"Hôm nay em đã làm phiền thầy quá, thầy đợi chút, em vào lấy tiền gửi thầy."
"Không cần đâu em, không đáng bao nhiêu. "
"Không được, thầy làm thế em ngại lắm."
Thầy khoanh tay mỉm cười nhìn tôi:
"Vậy em định trả tôi bao nhiêu? Tiền thuốc, tiền ăn, tiền đi lại, thời gian tôi mất, công việc bỏ lỡ, hao tổn sức lực vân vân".
Tôi trợn tròn mắt nhìn:
"Trời, còn khoản hao tổn sức lực nữa ư?"
"Ừ, khoản đấy quan trong nhất, tiền nong sao mà bù đáp được".
"Vậy em phải trả làm sao?"
"Không còn cách nào khác, chỉ có bốn từ, lấy thân báo đáp."
Tôi: "............."
"Ha ha ha, tôi chỉ đùa chút thôi", thầy bật cười xoa đầu tôi.
Rồi không ai bảo ai, cả hai cùng phá lên cười một lúc.
"Ừm, giỡn đủ rồi, vào phòng nghỉ ngơi đi. Hôm nay chắc em sợ lắm, lúc ấy nhìn mặt em cắt không còn giọt máu".
"Dạ, có hơi sợ một chút", tôi gãi đầu, vô ý động vào vết bầm trên trán, thấy hơi đau.
"Sao? Đau à?", thầy thở dài, " con bé hậu đậu này!"
Tôi nhe răng cười hì hì, cảm giác được quan tâm thật tuyệt.
"Khi ấy, tôi cũng rất hoảng sợ".
Tôi ngẩng đầu, đúng, là thầy nói, rất nhỏ, rất nhanh. Dường như thấy cái nhìn của tôi, thầy đột ngột quay mặt sang hướng khác.
"Em vào nhà đi, tôi về đây."
Tôi dõi mắt nhìn theo thầy đến khi bóng dáng ấy dần hòa mình vào trong màn đêm.
*******
Buổi tối, tôi nằm ngủ mê mệt
Tiếng chuông điện thoại kéo tôi tỉnh dậy trong cảm giác mình mẩy ê ẩm.
" Chuẩn bị đi. 15 phút nữa tôi đến đưa em đi học".
"Vâng".
Tôi trả lời theo phản xạ. Trước khi kịp nói thêm câu gì, bên kia đã cúp máy. Tôi thẫn thờ nằm day day trán. Có chút gì đó không đúng.
Đi học. Đến đón. 15 phút.
Tôi giật mình. Nhìn lại lịch sử cuộc gọi. Là thầy. Chính xác 100%. Nếu tôi không bị chấn động não vì vụ va chạm hôm qua thì thầy bảo chuẩn bị đến đón tôi đi học.
Đi học? Tôi quên mất không đặt báo thức. Nếu thầy không gọi thì có lẽ tôi sẽ ngủ đến sáng mai mất. Ba chân bốn cẳng, tôi cố đè nén sự đau nhức khắp người và chuẩn bị nhanh nhất có thể. Vậy mà khi tôi ló mặt ra khỏi cổng, thầy đã đứng đó, khoanh tay, dựa người vào xe.
"Đừng nói với tôi là nếu thầy không gọi thì em sẽ ngủ đến sáng mai nhé".
Tôi giật bắn mình, trời ơi, bị nói trúng tim đen. Tôi theo thói quen gãi đầu, cười gượng gạo, và đi như bay về phía thầy.
"Đi chậm thôi. Không đau chân à?"
Ờ ha, tôi quên mất.
Vừa đến được chỗ thầy thì...
Cốc.
"Con bé ngốc xít này".
Tôi lại nhận được một cái cốc đầu trứ danh của thầy.
"Em đang là bệnh nhân đấy", tôi xoa đầu.
"Kệ em", thầy cười lớn, " lên xe".
******
"Sao thầy ở đây nhiều vậy?"
"Hỏi thừa, nhà tôi ở đây".
"Vậy mọi khi thầy lặn lội hơn 30 km để đi dạy ư?"
"Nếu đúng thế em nghĩ sao?"
"Thầy thật yêu nghề!".
"Nhưng khiến em thất vọng rồi, tôi ở nhà bác họ gần trường."
Tôi bật cười:
"Em cũng nghĩ thầy không yêu nghề thế đâu."
"Con bé này, thích bị ném xuống đường không?"
"Dạ có, nếu thầy nỡ làm vậy".
"Nhưng sao hôm nay thầy không đi dạy?", tôi lại hỏi.
"Tôi nghỉ dạy ở trường em rồi", thầy trả lời.
"Tại sao?"
Bỗng chiếc xe cùng chiều dừng lại đột ngột. Việc phanh xe gấp khiến tôi bổ nhào về phía trước, hai tay vô thức ôm lấy eo thầy còn cả người sát vào lưng thầy. Tôi đang ôm lấy thầy, rất gần, cả hơi ấm và mùi hương trên áo thầy, tôi đều cảm nhận được. Nhịp tim tôi có chút rối loạn. Tôi nhanh chóng lùi ra sau, hai má nóng ran.
"Có sao không?"
Tôi lắc đầu. Nhưng nhớ ra là thầy không thể thấy nên trả lời khe khẽ:
"Không ạ".
Chiếc xe lại tiếp tục chạy băng băng. Nhưng cả quãng đường còn lại, tôi và thầy không ai nói thêm bất kì câu nào.
"Cuốn theo chiều gió", bộ phim tôi đã xem từ rất lâu. Nhưng tất cả đọng lại chỉ là một tình yêu và sự hi sinh không được đáp lại. Không ai có thể yêu đơn phương ai cả một đời, dù sâu đậm bao nhiêu đi nữa thì tình yêu cũng biết mệt mỏi.
Tôi tiễn Trường ra bến xe.
Chúng tôi vẫn nói chuyện bình thường nhưng lại có đôi chút khác lạ. Khác lạ ở đây là sự ngượng ngùng, là thứ chưa từng tồn tại giữa hai chúng tôi.
"Vy về đi".
"Trường", tôi tránh đôi mắt cậu ấy, "Vy nghĩ là Vy không thể..."
"Suỵt", Trường đặt ngón tay lên miệng tôi, "đừng trả lời".
Tôi giật mình vì động tác bất ngờ này, chợt ngẩng đầu lên và bắt gặp đôi mắt của Trường. Ánh nhìn như xoáy sâu vào tâm trí tôi, cảm giác như toàn bộ suy nghĩ của mình bị phơi bày trước mặt cậu, không hề có một chút che giấu. Và điều đó khiến tôi sợ hãi.
Cậu ấy thở dài:
"Trường chưa bao giờ cố gắng trong mối quan hệ của chúng ta, mọi thứ đều đến một cách tự nhiên. Cho nên lần này, hãy để Trường cố gắng một lần, cho Trường một cơ hội. Được không?".
Trường đặt bàn tay lên má tôi. Bàn tay cậu ấy rất lạnh khiến tôi chợt nhận ra mặt mình đang nóng ran.
"Câu trả lời", tiếng Trường thì thầm bên tai, "hãy để lần sau".
Chiếc xe chầm chậm rời bến. Tôi cứ thế đứng nhìn theo một lúc lâu.
Xin lỗi cậu, có lẽ tôi là một đứa con gái ích kỉ. Tôi không đủ dũng cảm để chấp nhận tình cảm của cậu nhưng cũng chẳng dám nói câu từ chối. Nếu chấp nhận hay từ chối, tôi rồi sẽ mất cậu ư? Tôi hèn nhát một cách đáng ghét, có phải vậy không?
Nếu là tôi của ngày trước, có lẽ tôi sẽ trách cậu, sao không hiểu tôi nghĩ gì, tôi muốn gì, sao không hiểu tình cảm của tôi. Nhưng, tôi của ngày hôm nay nhận ra rằng, sự im lặng là bức tường ngăn cách không cho cậu hay bất kì ai hiểu trái tim tôi.
Và cuối cùng thì, tôi nên làm gì đây!
Có lẽ để trừng phạt cái sự đáng ghét ấy, xe máy tôi xì hơi giữa đường. Tôi ngao ngán dắt xe lê bước từng chút một. Quán sửa xe, mày trốn chỗ nào kĩ vậy?
Nhưng chuyện chưa dừng lại tại đó, khi ngồi yên vị chờ vá xe, tôi phát hiện ra rằng, mình không đem tiền. Sau khi đi với Trường lên thành phố, tôi vội vàng để hết đồ đạc ở phòng trọ và đưa cậu ấy ra bến xe. Điện thoại hay tiền bạc đều quên mang hết. Số điện thoại tôi nhớ được chỉ có bố mẹ và của chính mình.
Tôi thật muốn vò đầu bứt tóc đập cho bản thân mình một trận. Nhưng nghĩ đến đây là giữa đường và không muốn bị đưa vào trại tâm thần nên tôi đã kìm chế lại.
Nhưng số tôi dù đen đủ đường thì hôm nay chắc có chút khá khẩm hơn, tôi đã nghĩ là vậy khi loáng thoáng thấy thầy Trung bước ra từ quá cafe bên đường. Tôi như gặp được vàng, gọi thật to.
"Thầy, thầy ơi..."
Giờ tan tầm, còi xe inh ỏi, tiếng gọi của tôi rõ ràng không đủ để lấn át. Tôi ra sát mé đường cố gắng gọi lần nữa.
"Thầy Trung,..."
Và lần này, hoặc là do tiếng tôi lớn hơn, hoặc là thầy bất chợt nhìn sang đường, dù sao thì tôi tin chắc rằng, thầy đã thấy tôi.
phút trước, tôi đã nghĩ rằng, số đen đủi của mình đã có chút hên hên, thì phút sau, chiếc xe máy lao vút bên cạnh đã chấm dứt suy nghĩ lệch lạc ấy.
Tôi ngã sõng soài trên đường. Sự việc quá nhanh, tôi chỉ kịp nhận ra có xe máy đang lao đến gần và theo phản xạ đổ người sang bên cạnh.
Tôi cố gắng ngồi dậy, choáng váng đầu óc, tim đập liên hồi, tay chân ê ẩm, mặt có chút đau rát.
"Có sao không cháu?" là câu hỏi nhiều nhất vang bên tai lúc này. Tôi thấy đầu gối chân phải rách toạc, rớm máu, hai bàn tay trầy trụa xây xát.
"Vy!", giữa những giọng nói xa lạ ấy, chợt một giọng nói thân thuộc vang lên. Giữa những khuôn mặt hoàn toàn lạ lẫm, gương mặt của thầy bỗng xuất hiện và mang cho tôi cảm giác an toàn đến kì là.
"Đau ở đâu?"
"Đau lắm không?"
"Đưa tôi xem nào?"
"Trời ơi, sao bất cẩn thế!"
Thầy nói một hồi, nói rất nhanh, dường như không kịp thở. Thầy cầm lấy bàn tay tôi, nhẹ nhàng xem xét, lông mày thầy đang nhíu lại. Đến lúc này, tôi mới nhận ra mình đang run, hai bàn tay lạnh toát.
Đôi mắt thầy, tôi đã từng khen nó rất đẹp, nhưng hôm nay rất dịu dàng, rất ấm áp.
"Cái con bé này, nói xem nào, đau ở đâu, đầu óc sao không?"
Hai tay thầy ôm lấy đầu tôi. Khác với Trường, tay thầy rất ấm.
"Em...", tôi khẽ khẽ nói, "chỉ đau chân tay thôi".
"Tôi đưa em đến bệnh viện băng bó", giọng thầy khẩn trương.
"Nhưng còn xe máy em đang sửa trong này..."
"Tôi đi với bạn, cậu ấy đi xe em về".
"Nhưng mà,..."
"Có nghe lời không thì bảo", giọng thầy chợt nghiêm khắc khiến tôi im bặt.
Thầy đỡ tôi đứng dậy. Tôi chợt nhớ ra, thầy mới gãy tay một vài tháng trước, vận động chắc chưa thể thành thục.
"Tay thầy..."
"Không sao, bám chắc vào tôi!"
Từng cái nhíu mày, từng cái than thở của thầy khiến tôi có cảm giác mình được bảo vệ. Tôi chưa từng có cảm giác này và tôi nhận ra, tôi thích nó. Con người thật kì lạ, trước kia tôi chưa từng nghĩ sẽ cần một vòng tay ai đó bảo vệ nên luôn luôn cố gắng tự mạnh mẽ. Nhưng một khi được người khác quan tâm, che chở, tôi thấy mình yếu đuối, thấy muốn được dựa vào ai đó, muốn được bảo vệ như thế, mãi mãi.