Người ta nói, những đóa hoa nở muộn là đẹp nhất, vì chúng là duy nhất, khác biệt nhất và mạnh mẽ nhất.
Tôi thấy mình là một đóa hoa nở muộn nhưng nhạt nhòa và vô vị, lặng lẽ và cô độc.
*****
Một mùa hè nữa lại đến, khắp nơi ngập tràn sắc hoa bằng lăng và kì thi tốt nghiệp của tôi cũng đã kết thúc.
Chớp mắt một cái, 6 năm đại học đã trôi qua từ lúc nào.
Cúi người nhặt bông hoa vừa rơi xuống, không còn là màu tím rực rỡ, cánh hoa đã nhạt màu theo thời gian. Vậy tại sao trong tim có nhưng thứ mãi chẳng thể phai nhạt?
"Xin lỗi làm phiền em một chút...", tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Trước mắt tôi là một người phụ nữ mang bầu.
"Chị quên mang điện thoại, em gọi giúp chị được không, nhắn anh ấy đến bệnh viện phụ sản đón chị về?"
Tôi bấm nhanh dãy số cô ấy đọc. Sau một hồi chuông ngắn, tiếng "Alo" trầm trầm vang lên.
"Chị Thương nhắn anh đến bệnh viện phụ sản thành phố đón chị ấy về".
"Vâng, tôi đến ngay".
"Chị thấy không khỏe ở đâu à?", tôi nhìn thấy sự lo lắng trong đôi mắt chị, "Chồng chị chắc đến ngay thôi."
"Cảm ơn em, chị không sao."
Chợt có tiếng gọi lanh lảnh từ phía xa.
"Vy ơi..."
"Bạn em đến rồi. Em đi trước đây".
"Cảm ơn em".
...
Về đến nhà, tôi lục hết túi mà không thấy chìa khóa đâu, cũng không có chìa khóa dự phòng. Lấy điện thoại ra định gọi "trợ giúp" thì thấy có 2 cuộc gọi nhỡ từ số máy vừa rồi và 1 tin nhắn để lại.
"Em để quên áo blouse trên ghế đá, trong túi áo có 1 chùm chìa khóa, chị đã cầm giúp em rồi. Bây giờ chị bận, chiều gặp chị tại chỗ lúc sáng để nhận lại nhé".
Tôi nhanh chóng nhắn tin lại:
"Vâng, cảm ơn chị, chiều em sẽ đến lấy".
Vậy là tôi đành phải lẽo đẽo sang nhà đứa bạn để ở lại buổi trưa.
*****
5h chiều, khi vẫn đang ngủ mơ màng, điện thoại đổ chuông inh ỏi. Tôi dụi dụi mắt bấm nút trả lời.
"Alo, Thương nhờ tôi gửi đồ cho cô, cô có thể đến bệnh viện phụ sản nhận đồ bây giờ được không, tôi đang ở đấy"
Giọng nói này..., tôi hơi giật mình, nghe sao giống...
Tôi tỉnh táo hẳn, nhìn màn hình điện thoại, là người gọi lúc sáng. Sau một vài giây ngẩn ngơ, tôi vội trả lời nhanh:
"Vâng đúng rồi, tôi sẽ ra ngay".
Tút tút tút. Bên kia cúp máy nhanh chóng.
Vội vàng mặc quần áo phi ngay ra chỗ hẹn, rồi ngơ ngác nhìn xung quanh. Trong bao nhiêu người đang ở quanh đây, làm sao để nhận diện được anh chồng kia bây giờ?
"Alo, tôi đến rồi, anh đang ở đâu".
"Tôi đang ngồi dưới cây bằng lăng cạnh nhà A. Tôi mặc áo màu trắng".
Sau khi ngó nghiêng vài nơi, tôi đã tìm thấy người đó.
Dưới tán cây bằng lăng tím trong buổi chiều tà, ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua kẽ lá rơi trên mái tóc, trên đôi mắt của người đàn ông mang dáng vẻ thật ung dung. Như một đoạn phim tua ngược trong đầu đưa tôi về sân trường trung học năm nào, khi mà đôi mắt của một người cũng sáng lên trong nắng chiều êm dịu.
Trái tim tôi bỗng trở nên bất trị, vì người ấy đã quay trở lại.
"Thầy đã về".
Cảm xúc lúc này trong tôi hỗn loạn, con tim thôi thúc muốn tiến lại gần, còn lý trí lại muốn quay đầu và chạy trốn.
Nhưng mọi quyết định có vẻ đã trễ, thầy đã nhìn thấy tôi, ánh nhìn của thầy đang hướng về phía tôi. Giây phút ấy, tôi chắc chắn trong đôi mắt thầy là sự kinh ngạc tột độ.
"Vy... là Vy đúng không?"
Tôi im lặng. Do ngược nắng nên hình như khóe mắt tôi có chút cay cay.
"Lâu rồi không gặp".
"Phải, lâu rồi, lâu đến mức em tưởng rằng thầy sẽ không về nữa".
Tôi đã muốn nói ra những lời ấy, nhưng có gì đó nghẹn lại ở cổ họng, chặn hết những câu hỏi ấy lại trong tim.
"Em thế nào rồi? Đã ra trường chưa?"
Thầy tiến gần lại phía tôi, nét mặt vẫn rạng rỡ, nụ cười vẫn ấm áp như trong kí ức.
"Em..."
"Chồng sản phụ Thương vào gặp bác sĩ".
Lời nói vừa định thốt ra đã bị một âm thanh khác chen lấn và át đi mất.
"Chồng sản phụ Thương", bốn chữ này như sét đánh ngang tai. Tôi nhìn thầy không chớp mắt.
"Thầy đã..."
"Thầy có việc gấp, lần sau gặp nói chuyện tiếp".
Thầy vội đi vào bên trong, tôi chỉ biết nhìn thầy bước đi. Cũng như 5 năm trước, tôi nhìn theo một cách bất lực, bây giờ, cũng bất lực nhưng có cả niềm chua xót.
Thầy đã có vợ và sắp có con.
"Vậy là tốt quá rồi", tôi tự nhủ với bản thân, "mình phải vui lên".
Nhưng tại sao nước mắt bỗng chảy dài trên má?
***
Tôi vẫn chưa lấy được chìa khóa. Cuộc gặp bất ngờ với thầy khiến tôi quên nhiệm vụ chính. Dù sao tôi cũng chưa muốn về.
Tôi không rõ đã đi bao nhiêu lâu, cũng không biết ánh sáng mặt trời đã chuyển thành ánh đèn đường từ lúc nào, tôi chỉ biết đôi chân mình vẫn chưa muốn dừng lại.
5 năm từ ngày thầy ra đi.
Khoảnh khắc nhìn chuyến tàu chậm chậm rời xa dần, tôi mới biết tim mình đã có một khoảng trống.
Yêu. Tôi không biết thế nào là yêu. Nhưng tôi biết thế nào là nhớ nhung. Và tôi đã nhớ thầy rất nhiều. Tôi nhớ sự ấm áp quan tâm của thầy, nhớ cái gõ trán dịu dàng, nhớ cả những lúc thầy gọi tôi "con bé ngốc"...
Hóa ra, tôi có thể nhớ một người nhiều như thế.
Nhưng chỉ mình tôi nhớ thầy thôi sao, liệu trong 5 năm trời, thầy có khi nào nhớ đến tôi, dù chỉ là trong giây lát?
"Không", hàng trăm hàng ngàn từ không vang lên trong đầu. Tôi chỉ đơn giản là một đứa học trò phiền phức, và trong bao nhiêu lứa học trò, liệu tôi có vị trí đặc biệt nào đó đối với thầy hay không?
Nếu có, tại sao ngày ấy thầy lại ra đi không một lời từ biệt?
"Vy, sao lại ở đây?"
Trường đang dừng xe trước mặt tôi.
Cậu ấy đã ra trường và đang làm việc tại thành phố này. 5 năm qua, cậu ấy đã luôn bên tôi, luôn chờ đợi tôi, dù vô vọng.
"Để tôi đưa Vy về".
"Không, Vy muốn đi dạo một chút".
"Được, tôi đưa Vy đi loanh quanh".
Tôi ngồi lên xe Trường.
"Ôm chặt eo không ngã nào, xuất phát thôi".
Tôi im lặng nhìn ánh đèn đêm lấp lánh.
"Thi cử xong rồi, kết quả kệ nó đi, buồn làm gì".
"Không có gì đâu".
Tôi luôn nghĩ, mình đã quá ích kỉ với Trường, để cậu ấy bên tôi như một thói quen dù biết rằng sẽ chẳng bao giờ đáp lại được.
"Sao Trường không tìm người yêu đi?"
"Không", Trường lắc đầu, "đợi duyên số, khi Vy chưa có người yêu, tôi sẽ vẫn đợi".
"Cậu thật ngốc".
"Phải tôi ngốc nên giờ phải chịu hình phạt như thế".
"Đừng nói vậy, lỗi tại Vy, Trường đừng..."
"Vy, là tôi muốn thế, đừng bảo tôi phải làm gì."
"Cậu, thật sự quá ngốc".
........
Dường như cuộc sống chưa bao giờ cho phép ai được bước đi thuận lợi và tôi cũng không ngoại lệ. Học hành thất bại, tình bạn thất bại, tình yêu cũng thất bại. Tôi rơi vào trạng thái u uất như thế suốt hai tuần.
Bước ra khỏi phòng thi trong sự thất vọng dần dần xâm chiếm. Tôi thở dài nhìn lên bầu trời đầy mây đen xám xịt, phải chăng đến cả ông trời cũng đang chế nhạo tôi đấy ư?
Tôi chậm rãi lê từng bước, cơn giông đem theo từng đợt gió mạnh làm mắt tôi cay xè. Dòng xe trên đường hối hả đi thật nhanh để kịp tránh cơn mưa rào đang tiến tới gần. Trái ngược với họ, tôi cứ bước chầm chậm, từng chút một, cho dù những đám mây trên đầu sẽ trút xuống bao nhiêu nước đi chăng nữa, tôi cũng chẳng buồn quan tâm.
Tách tách tách.
Những giọt mưa đầu tiên đã bắt đầu rơi xuống, rồi cứ thế, chúng thi nhau phủ kín mặt đất. Nước mưa xuyên qua từng kẽ lá và chạm vào tóc, vào vai, vương lại trên má tôi.
Bông hoa bằng lăng đầu hè vừa rụng xuống nằm lăn lóc ngay dưới chân tôi. Một màu tím đem đến nỗi buồn man mác.
"Em đang làm gì vậy?"
Tôi giật mình quay lại, người phía sau đứng khá gần khiến tôi hơi mất thăng bằng, cả người như muốn bật ngửa ra phía sau.
"Cẩn thận".
Bàn tay người ấy kéo tôi lại khiến cả người tôi ngã vào một lồng ngực ấm áp.
Thịch. Tim tôi chợt nảy lên một nhịp bất thường.
"Thầy".
Tôi vội vã đẩy nhẹ thầy và đứng ra xa nhưng thầy vẫn kéo tôi lại.
"Đứng vào đây không mưa ướt".
Đôi mắt thầy, nghiêm nghị.
"Em làm gì ở đây? Không thấy đang mưa à? Em lúc nào cũng khiến tôi lo lắng".
Thầy đang tức giận. Tôi biết, nhưng tôi không hiểu. Thầy tức giận chỉ vì tôi, vì việc tôi dầm mưa thôi sao.
" Em xin lỗi".
"Sao lại xin lỗi?"
"Em không biết".
"Con bé này, tôi thật sự muốn cho em vào túi áo để giữ em bên mình".
Tôi ngước mắt nhìn, trong đôi mắt thầy, trong sự tức giận ấy có tia nắng vàng sưởi ấm trái tim tôi. Và dường như có cả ráng chiều hồng đỏ vừa kéo đến trên gò má thầy.
"Mặt tôi có gì à?"
Thầy quay mặt sang bên tránh cái nhìn chằm chằm có đôi chút vô duyên của tôi.
" Thầy đang ngượng à?"
Tôi buột miệng hỏi mà không suy nghĩ. Đến lúc suy nghĩ ra thì đã không kịp.
Thầy cốc nhẹ lên trán tôi một cái:
"Linh tinh".
Rồi cả hai cùng òa lên cười.
Mưa rơi lộp bộp trên chiếc ô màu xám nhạt, tôi để ý thấy, một bên vai áo thầy ướt đẫm, lý do chính là tôi gần như đã đứng chiếm trọn chiếc ô.
"Thầy ơi, liệu người ta có đưa mình vào trại tâm thần khi thấy mình đứng cười dưới mưa thế này không?"
"Ha ha ha", thầy bật cười khanh khách, "vào đây em, tôi đang uống cà phê bên này".
Tôi bước vào một quá cà phê bên đường. Trời chiều mưa tầm tã, quán chỉ lác đác vài ba người khách.
"Thầy đi một mình?"
Tôi ngó ngang ngó dọc, bàn ấy chỉ có mình thầy.
"Tôi đang đợi em".
"Đợi em, sao thầy không gọi điện thoại?", tôi hơi ngạc nhiên.
"Tôi mất điện thoại, mất hết số liên lạc và tôi cũng đổi số mới rồi".
"Thảo nào, chục ngày nay thầy mất tăm luôn".
"Em nhớ tôi rồi à".
"Dạ", tôi cười, "nhớ lắm ạ!"
Thầy im lặng, nhìn tôi sửng sốt, nhưng cảm xúc ấy chỉ thoáng qua rất nhanh.
"Em định dầm mưa đúng không?"
"Em quên ô".
"Nếu không gặp tôi thì sao".
"Em cũng không biết nữa".
"Không hiểu sao, tôi luôn gặp em trong những tình huống, ừm, biết nói thế nào nhỉ,...kì dị nhất".
"Em cũng tự hỏi nhiều lần, chắc do số rồi ạ".
"Số gì?"
"Số thầy đen nên gặp sao quả tạ là em".
Thầy lại cười. Tôi chợt nấc cụt một cái. Chắc thầy không biết, nụ cười của thầy có sức sát thương cực kì cao.
"Sao hôm nay thầy tìm em?"
"Tôi muốn tặng em cuốn sách".
Thầy đưa cho tôi một gói quà được bọc đẹp đẽ.
"Cuộc phiêu lưu kì thú của Edward Tulane".
"Đây là cuốn thầy từng nói với em đúng không?"
Thầy gật đầu nhẹ.
"Nhưng tặng em vì dịp gì?"
"Không vì dịp gì cả, tự nhiên muốn thôi".
Thầy khẽ nhấp môi vào ly cà phê, hướng ánh mắt vào cơn mưa tầm tã.
Thầy lại đưa tôi về đến nhà.
Tôi vội mở bọc cuốn sách. Một cuốn sách rất đẹp, hình ảnh một chú thỏ đứng trước một ngưỡng cửa, phải chăng là giữa hai sự lựa chọn?
Cả buổi tối tôi vùi đầu vào cuốn sách. Nội dung không quá dài, và đúng như thầy nói, nó chứa đựng là cả cuộc đời.
Tôi đã khóc trong khoảnh khắc chú thỏ sứ Edward gặp lại cô chủ Abilen. Chỉ cần có tình yêu, hai người lạc mất nhau sẽ tìm thấy nhau, dù là khoảng cách thời gian hay không gian.
Tâm trạng xúc động ấy đưa tôi vào giấc ngủ say. Trong giấc mơ của tôi là một người có nụ cười như ánh nắng mặt trời, và tôi yêu nụ cười đó, yêu cả con người ấy, nhưng có điều, tôi không thể nhận biết được người đó là ai?
"Vy xấu xa".
Tiếng con gái gọi lảnh lót giữa sân ga ồn ã.
Bích, đứa bạn cấp ba, bên cạnh nó là Trường. Trường nhìn tôi, bẽn lẽn và ngượng ngùng. Tôi không muốn như vậy.
"Không chào tôi à?"
Tôi đập vai cậu ấy thật mạnh.
Trường cười cười gãi đầu:
"Anh em mình cần gì câu nệ".
Tôi mong là cậu ấy nghĩ như vậy thật. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi không muốn mất cậu, một người bạn tôi trận trọng. Có thể chúng tôi không có duyên để thành một đôi, nhưng không thế vì thế mà đánh mất tình bạn quý giá mười mấy năm trời.
"Mấy giờ tàu xuất hành?"
"h đúng".
Bích chuẩn bị đi vào Nam, tôi và Trường đều đến tiễn.
"Tao sẽ nhớ mày lắm".
"Tao cũng nhớ mày nhưng nhớ Trường nhiều hơn".
"Bích, mày làm tim tao đau quá".
Tu tu tu...
Tiếng còi tàu hú lên một hồi thật dài. Bích đã lên tàu. Qua cửa kính, hai mắt nó đỏ hoe, vẫy tay chào tôi và Trường.
Cuộc đời là những chuyến đi, là những cuộc gặp mặt, cả những cuộc chia ly. Những tháng năm chúng ta gặp nhau, bên nhau tưởng là dài nhưng chớp mắt một cái, đã trôi quá từ lúc nào.
Và khi nhìn thấy người ấy, cũng trên chuyến tàu bắc nam, cũng bên khung cửa kính, tôi mới thấu hiểu thế nào là những cuộc chia ly không báo trước.
Thầy ngồi bên cửa, mắt chăm chú đọc sách. Trong chiếc áo sơ mi trắng, nhìn thầy như một anh sinh viên trẻ trung đầy sức sống. Nhưng, sao thầy ở đấy, trên chuyến tàu đến một nơi cách hàng nghìn km, không một lời chào, không một thông báo, không có một lời nhắn để lại.
Tôi như hóa đá trong khoảnh khắc ấy.
"Kia là thầy Trung phải không Vy?"
Tiếng Trường văng vẳng bên tai nhưng tôi nghe như ở một nơi xa lắm. Trong tâm trí tôi, chỉ còn một hình ảnh, một con người và một câu trả lời: "Đúng, là thầy".
Tàu chầm chậm lăn bánh. Tôi vẫn đứng chôn chân tại chỗ nhìn về phía ấy. Thầy chợt quay đầu nhìn ra ngoài, và bắt gặp ánh mắt tôi. Tôi tin chắc thầy cũng có cảm giác sững sỡ như tôi lúc này. Thầy hơi nhổm người dậy, hai tay chạm nhẹ vào khung cửa kính. Thầy nhìn tôi một lúc rồi vẫy tay chào và mỉm cười. Nụ cười ấy, giống hệt nụ cười trong giấc mơ hôm nào.
Tàu đang chạy nhanh dần, tàu không đợi ai, không lưu luyến ai, không quan tâm đến nỗi buồn của bất cứ ai. Hình ảnh thầy cũng vì thế xa dần, mờ dần rồi đến một lúc sẽ biến mất. Tâm trí tôi nói rằng muốn chạy theo nhưng đôi chân tôi dường như đã mất hết sức lực.
Bất giác, một giọt nước mắt lăn dài trên má.