Cả ngày hôm đó Lâm Phong đích thị là Lâm khó ở, Lâm mặt quạu.
Nhìn mặt anh rất có thể con nít sẽ sợ hãi khóc ròng.
Di Giai có nhiều lần không nhịn được ngoái đầu nhìn anh, nhưng anh lại lạnh nhạt xoay người nơi khác, không muốn nhìn cô.
Cô cảm thấy kỳ lạ, cứ cảm thấy hình như anh giận cô.
Nhưng cô có làm gì đắc tội anh đâu nhỉ?
Con gái khó chịu khi đến ngày là bình thường, con trai vậy mà cũng có ngày đèn đỏ hả?
Mãi đến khi tan học, cô muốn tìm cớ bắt chuyện với anh, hỏi cho rõ tình hình là thế nào, thì anh đã đi mất tăm.
Cô nhắn tin cho anh cũng không trả lời, gọi cũng tắt máy ngang.
Rốt cuộc, cô cũng nổi giận.
Hừ cô đã cố gắng xuống nước trước dù không biết mình sai ở đâu, mà anh còn lên mặt kiêu kỳ như vậy?
Được thôi, cô cũng không thèm quan tâm làm gì!
Hôm sau, giờ ra chơi, Di Giai đang định ra ngoài hít thở chút khí trời, thì lại bị không khí ồn ào náo nhiệt trong lớp làm chững lại.
Một bạn nữ xinh đẹp, có lẽ là lớp mười, hay lớp mười một gì đó, mặt đỏ bừng bừng đi về phía bàn của Lâm Phong, chìa ra một món quà được gói rất cẩn thận và tỉ mỉ.
“Đàn anh, em thích anh! Anh nhận quà của em nhé!”
Đám đông reo hò càng lúc càng lớn hơn, chỉ có Lâm Phong là vẫn bình chân như vại.
Anh liếc nhìn về phía Di Giai, thấy cô cười cười nói nói với mấy cô bạn, hoàn toàn không quan tâm đ ến chuyện bên này.
Anh vốn còn muốn chọc tức cô một chút, nhận quà của học muội này, nhưng thấy cô chẳng bận tâm, anh cảm thấy không cần lợi dụng ai nữa, dứt khoát từ chối.
“Không nhận! Đừng làm phiền đến tôi nữa!”
Cô bạn kia bị từ chối thẳng thừng, không chút lưu tình như vậy trước mặt nhiều người, cảm thấy rất xấu hổ, cứ thế chạy thẳng ra ngoài.
Mấy bạn học nam trong lớp ai cũng thấy tiếc nuối thay.
Cô bạn đó xinh vậy mà, nghe nói thành tích cũng khá tốt, vậy mà Lâm đại gia nhà ta còn không thèm để vào mắt.
Cũng cùng là người, nhưng sao khoảng cách của họ với anh lại khác như vậy?
Quả nhiên, đẹp trai là thắng cả thiên hạ!
Đằng này, chẳng những đẹp trai, mà chỉ số thông minh của người ta cũng không tồi!
Ông trời quả là bất công!
Bên này, Di Giai đột nhiên thấy nhẹ nhõm một chút.
Không phải cô không quan tâm đ ến, chỉ là cô giả vờ như chuyện anh được con gái để ý không liên quan đến mình.
Để che giấu tâm trạng kỳ lạ của mình, cô cứ nói cười với bọn Giai Ý, Hiểu Tâm.
Lê lê lết lết cũng hết một ngày dài.
Nhưng chuyện chưa xong ở đó, sức hấp dẫn của Lâm Phong đúng là vượt ngoài tưởng tượng của Di Giai.
Giờ nghỉ trưa hôm sau, Lâm Phong cùng bọn Hàn Tuấn, Lục Huy và mấy nam sinh trong lớp chơi đá bóng trên sân.
Di Giai cùng Giai Ý, Hiểu Tâm đi ngang qua đó, cũng dừng lại một chút.
Di Giai có chút thất thần, dáng vẻ anh chơi bóng trên sân cũng… cũng thật quá mức thu hút.
Cũng chính vì thu hút, cho nên lại có thêm mấy em gái chạy đến nào là đưa nước, nào là đưa khăn lau mồ hôi.
“Chậc chậc Lâm Phong đó đúng là hút nữ sinh quá! Mấy em gái lớp mười, lớp mười một mới vào trường, cũng bị chết mê chết mệt cái dáng vẻ này của cậu ta rồi!” Giai Ý cảm thán.
Hiểu Tâm đẩy đẩy gọng kính: “Tao thấy cũng bình thường mà nhỉ? Có gì ghê gớm lắm đâu!”
“Cho tao xin đi con mọt sách, mày ngoài chuyện học hành với mấy cuốn tiểu thuyết ra còn để cái gì vào mắt?” Giai Ý bĩu môi.
Nào có, còn có mấy ca ca màn ảnh nữa nha!
Hiểu Tâm rất muốn phản bác, nhưng nhìn vẻ mặt Giai Ý kiểu không quan tâm đ ến, nên cũng im luôn.
Di Giai từ đầu đến cuối không tham gia buôn chuyện với mấy cô bạn.
Trong lòng cô đột nhiên thấy rất khó chịu, cũng không ở lại nhìn cảnh chướng mắt thêm, liền kéo tay Giai Ý và Hiểu Tâm đi khỏi.
Lâm Phong ở bên này, nhìn thấy Giai Ý đi lướt qua, cứ nghĩ cô không để tâm đ ến anh, tâm trạng đang hưng phấn vì chiến thắng, đột nhiên trở nên tồi tệ.
Mấy cô gái kia không hiểu phong tình, không chọn đúng thời điểm, tiến đến muốn bắt chuyện đều bị ánh mắt sắc lạnh của anh làm cho chùn chân.
Anh không nói không rằng, ném mạnh quả bóng đi, quả bóng đập mạnh vào tường rồi bật lại đúng nơi mấy cô bạn nữ xinh đẹp đang đứng.
Cả đám sợ hãi, vội chạy đi hết.
Vừa chạy còn vừa ức đến khóc, người gì đẹp trai mà lại lạnh lùng cao ngạo!
Mà mấy cô em này, hình như bị cuồng ngược, một tốp này vừa đi, đã có tốp khác.
Ngày nào cũng có người chạy đến tỏ tình, tặng quà cho Lâm Phong.
Anh vẫn duy trì vẻ mặt thờ ơ lãnh đạm, đầu tiên từ chối, sau đó ai còn lằng nhằng trực tiếp đem đồ được tặng vứt luôn vào thùng rác, khiến cho con gái người ta khóc thét chạy đi.
Di Giai thì càng lúc càng cảm thấy bản thân mình khó hiểu.
Rõ ràng đó là chuyện riêng của Lâm Phong, vậy mà không hiểu sao cô cứ thấy bức bối khó chịu vô cùng.
Mãi đến khi thấy anh không nhận lời bất cứ ai, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nhưng ngoài mặt, cô làm ra vẻ không quan tâm, càng khiến anh thêm điên tiết.
Tình trạng căng thẳng giữa Di Giai và Lâm Phong cứ thế kéo dài đến giữa tuần.
Tối thứ năm, chuyện lần trước có kẻ muốn đột nhập nhà của Di Giai bị ba mẹ cô phát hiện.
Chẳng là, bảo vệ chung cư vì chuyện này đã đến tận nhà Di Giai, còn đi khắp nơi nhắc nhở và cảnh báo mọi người.
Ba mẹ cô nghe xong chuyện, trở nên lo lắng sợ hãi, nhưng cũng có chút tức giận vì chuyện lớn thế này, mà cô không nói với họ.
“Tại sao con không kể với ba mẹ? Rốt cuộc chuyện là thế nào?”
“Dạ chuyện là…”
Di Giai căng thẳng kể lại chuyện hôm đó, cô đang ở nhà thì có một người đàn ông viện cớ đến bảo cô mở cửa cho vào nhà, còn cố gắng mở khóa cửa, còn có Lâm Phong đã chạy sang cứu cô.
Duy chỉ có việc cô ở cùng Lâm Phong cả ngày, thậm chí tối đó anh còn ngủ lại nhà, là cô giấu tuyệt.
“Là vậy ạ, lúc đó con sợ quá nên đã sang nhà Giai Ý qua đêm luôn ạ! Con không nói cho ba mẹ là vì sợ ba mẹ lo lắng, ảnh hưởng công việc.
Con cũng định khi ba mẹ về sẽ nói, nhưng mấy hôm nay con lại quên mất!”
Ba mẹ Di Giai nghe kể lại mà rợn tóc gáy.
Họ không dám tưởng tượng, nếu không có Lâm Phong, thì cô sẽ ra sao?
“Thằng nhóc Lâm Phong này, quả đúng là nhân cách tốt! Nhà ta nợ thằng bé nhiều quá rồi!” Ba Cố thở dài nói.
“Đúng vậy, lát nữa em và anh phải qua đó cảm ơn cho đàng hoàng!”
Di Giai dù không muốn gặp Lâm Phong, nhưng cũng không dám có ý kiến gì, ba mẹ nói sao đành nghe vậy thôi.
Trong lòng cô chỉ thầm mong, anh sẽ phối hợp với cô tốt một chút, đừng để lộ chuyện cô và anh ở cùng nhau cả ngày.
Nói là làm, ba mẹ cô không chần chừ một chút, ăn tối xong, lập tức đem theo mấy cái bánh mới ra ở tiệm sang nhà Lâm Phong.
Hôm nay quả là đúng dịp rồi, cả nhà Lâm Phong trên dưới đều có mặt đầy đủ cả.
Người lớn thì hào hứng nói chuyện, chỉ riêng Di Giai và Lâm Phong thì vô cùng hờ hững, cứ quay mặt đi không thèm nhìn nhau.
Ba mẹ Cố thì cứ khen Lâm Phong mãi không chán, còn thân thiết một tiếng Tiểu Phong, hai tiếng Tiểu Phong: “Tiểu Giai nhà cô quả thật nợ con nhiều quá rồi Tiểu Phong! Thời gian này con liên tục giúp đỡ con bé!”
“Không có gì ạ, chuyện nhỏ thôi!” Lâm Phong không mặn không nhạt đáp.
“Anh chị đừng khách sáo quá, đều là hàng xóm, hai đứa còn là bạn cùng lớp, đương nhiên phải giúp đỡ nhau rồi!” Mẹ Lâm cũng khiêm tốn nói.
“Đúng vậy, nó là con trai phải mạnh mẽ và giúp đỡ phái yếu, nếu không thì cũng uổng phí cái vóc dáng cao lớn kia quá rồi!” Ba Lâm cũng góp lời.
Mẹ Lâm lại quan tâm: “Hôm đó vợ chồng tôi với cả thằng nhóc Lâm Vĩnh kia đều không có nhà, nếu không Tiểu Giai có thể sang chỗ tôi, cũng không phải bị dọa sợ như vậy! À đúng rồi, vậy tối đó con ở đâu Tiểu Giai?”
Đụng đến đề tài này, Di Giai suýt thì đổ mồ hôi hột.
Cô cố gắng trấn tĩnh bản thân, giải thích rành mạch rõ ràng: “Sau sự việc đó, con có đến nhà sách một chuyến, sau đó đến chỗ bạn thân của con là Giai Ý ở tạm ạ!”
Cô vừa nói vừa nhìn sang anh, thấy anh không có vẻ gì là muốn vạch trần mình, mới thở hắt ra.
Người lớn cũng không hỏi han thêm nữa, cứ thế trò chuyện thêm một lúc nữa.
Lát sau, mẹ Lâm bảo Lâm Phong tiễn gia đình Di Giai về, anh chậm chạp đi theo sau.
Đến cổng, Di Giai bảo ba mẹ về nhà trước, cô có chút chuyện muốn trao đổi với anh.
Ba mẹ Cố thấy vậy cũng rời đi, cho cô và anh nói chuyện riêng.
Chỉ còn lại hai người, anh lạnh lùng: “Có chuyện gì? Nói nhanh tôi còn phải vào nhà!”
Cô trầm ngâm một lúc rồi hỏi anh: “Cậu… rốt cuộc là cậu đang tức giận cái gì?”
“Giận? Tôi không dư hơi!”
“Rõ ràng là vậy, cậu đến nhìn tôi còn không thèm cơ mà!”
“Tại sao tôi phải nhìn cậu?”
“…”
Đến đây thì Di Giai á khẩu.
Đúng nhỉ, tại sao anh phải nhìn cô?
Cô là gì của anh, cả hai có quan hệ gì?
Cô ấp úng một lúc lại nói tiếp: “Thì… dù sao chúng ta cũng là bạn bè mà…”
Anh không buồn quan tâm cô đang nói gì, chỉ trực tiếp hỏi: “Cái tên Lưu Kha đó thích cậu?”
Nghe Lâm Phong hỏi về Lưu Kha, trong lòng Di Giai bỗng lóe lên suy nghĩ gì đó.
Cái này… có phải là anh hiểu lầm cô và Lưu Kha, cho nên mới khó chịu vậy không?
Không phải chứ, anh ghen à?
Cô có chút thấy vui vui nhưng vẫn làm ra vẻ mặt lãnh cảm, chậm rãi giải thích: “Thích cái gì chứ? Tên điên đó gặp ai cũng thích hết, nữ sinh trường mình chắc cậu ta thích muốn hết rồi ấy chứ!”
Anh đột nhiên tiến đến gần cô, gằn giọng: “Thật?”
Cô có chút bối rối, vô thức lùi lại: “Thật… ra… tên đó cũng từng nói… nói… thích tôi… Nhưng mà… tôi đương nhiên không thích cậu ta… Sau đó, cậu ta cũng đã có đối tượng mới rồi, mấy hôm nay còn đang nhờ tôi chỉ mấy bí quyết tán tỉnh bạn học bên lớp bốn kìa!”
Cô nói xong, có chút bất ngờ.
Đã từ lâu, cô không quan tâm ai tin hay không tin cô nữa, cũng không nhọc công đi giải thích.
Bởi vì cô cho rằng, người thật sự hiểu cô sẽ luôn tin tưởng cô vô điều kiện, còn người đã không hiểu cô, không thích cô, cô nói bao nhiêu cũng vậy thôi.
Vậy mà trong lòng cô lại sợ anh hiểu lầm mình, cố gắng giải thích rõ ràng cho anh hiểu.
Cô len lén nhìn anh, thấy anh đang nhếch môi cười, vẻ mặt dường như đã hòa hoãn đi nhiều.
Thế này là đã cởi bỏ được khúc mắc rồi đúng không?
Nhưng còn anh thì sao? Hết nữ sinh này đến nữ sinh khác vây lấy!
Cô rất muốn hỏi anh, nhưng lại không biết làm sao mở lời, cứ do dự nhìn anh mãi.
Anh dường như hiểu cô đang muốn hỏi gì, từ tốn nói: “Mấy cô gái kia… khá phiền phức, tôi không thích!”
Di Giai “ờ” một tiếng, ngoài mặt hờ hững, nhưng trong lòng giống như nắng hạn gặp cơn mưa rào, tưng bừng và đầy sức sống hơn.
“Vậy… vậy tôi về đây! Cậu cũng vào nhà đi!”
Nói rồi, cô nhanh chân chạy về nhà, sợ đứng lâu thêm chút sẽ bị anh phát hiện tâm tình phấn khích của cô lúc này.
Anh đứng nhìn theo cô, nghĩ nghĩ gì đó, lại bật cười..