Tối đó, Di Giai thật sự ngủ rất ngon, không bị ám ảnh mà mơ lung tung.
Buổi sáng thức dậy, tinh thần cô thật sự rất tốt.
Có điều, nhớ lại chuyện hôm qua Lâm Phong nói sẽ đưa mình đi học, cô đột nhiên hơi lo lắng.
Hôm qua cô cứ thế đồng ý, chẳng hề nghĩ đến chuyện sẽ nói thế nào với ba mẹ.
Cô vừa ăn sáng vừa ngập ngừng mấy lần, nhưng lại không dám mở miệng.
Đến khi, mẹ Cố lên tiếng hỏi vết thương của cô thế nào rồi, có còn đau không, thì cô mới chớp lấy cơ hội: “Vẫn còn đau mẹ ạ! Con nhấc tay nhấc chân cũng hơi khó khăn!”
“Vậy làm sao con chạy xe đi học được? Hay ba nói tài xế đưa con đi?” Ba Cố lo lắng nói.
Di Giai vội xua xua tay, ấp úng: “Không… không cần đâu ba… hôm qua… Lâm Phong… có nói sẵn tiện sẽ đưa con đi học luôn… Con… con thấy vậy cũng tốt ạ… dù gì cũng ở cạnh nhà…”
Cô nói xong, nuốt nước bọt ực một cái, âm thầm liếc nhìn ba mẹ mình chờ họ lên tiếng.
Thật may, ba mẹ cô thế mà lại vui vẻ đồng ý, cũng không có hỏi gì thêm.
“Được rồi, có Lâm Phong đưa con đi thì ba mẹ yên tâm rồi! Sẵn tiện tối nay con bảo thằng bé sang nhà mình ăn cơm nhé!”
Di Giai như mở cờ trong bụng, nhanh chóng đáp: “Con biết rồi ạ!”
Nói xong, cô cũng đứng dậy, chào tạm biệt ba mẹ rồi chầm chậm từng bước ra cửa.
Đúng lúc, Lâm Phong cũng từ trong nhà dắt xe ra.
Nhìn thấy nhau, lại nhớ đến chuyện hôm qua, cả hai lần nữa rơi vào bối rối.
Lâm Phong hắng giọng một tiếng: “Lên xe đi!”
Cô gật đầu, rồi ngồi lên xe, hai tay không tự nhiên vịn vào yên trước.
Suốt đoạn đường đi, hai người không ai nói chuyện với ai.
Mãi một lúc sau, Di Giai mới lên tiếng bắt chuyện: “Ba mẹ tôi rủ cậu tối nay sang dùng cơm đấy! Cậu có sang không?”
“Ừ, tối tôi sang!”
Nghe được câu trả lời hài lòng, cô ở phía sau vui vẻ cong môi cười.
Tối nay cô nhất định sẽ trổ tài nấu nướng cho anh nếm mới được!
Cô cứ thế nghĩ về buổi tối nay, chẳng mấy chốc cũng đến trường.
Anh vào gửi xe, còn cô đứng bên ngoài đợi.
Đúng lúc, gặp phải Giai Ý và Hiểu Tâm cũng vừa mới đến.
Nhìn thấy Di Giai, hai cô gái liền xáp lại: “Sao mày lại đứng đây?”
Di Giai vừa định lên tiếng thì Lâm Phong đã đi đến, khiến cho Giai Ý và Hiểu Tâm càng thêm hiếu kỳ.
Giai Ý cười cười nhìn Lâm Phong, rồi lại quay sang nhìn Di Giai hỏi: “Thế này là sao? Đứng đợi Lâm Phong à? Hai người đi chung à?”
“Ừ… chân tay tao có hơi đau nên Lâm Phong đưa tao đi học luôn…” Di Giai ấp úng nói.
“À ra vậy nhỉ hì hì?” Giai Ý và Hiểu Tâm cười hì hì đầy ý tứ.
Mặt Di Giai đã sớm ửng đỏ, mà Lâm Phong vẫn bình thản như không có chuyện gì.
Anh đút hai tay vào túi quần, lơ đãng nói: “Cậu lát nữa lên cùng với hai người bọn họ đi nhé! Tôi lên trước đây!”
Di Giai “ừ” một tiếng, rồi đợi Giai Ý và Hiểu Tâm vào gửi xe.
Lúc quay lại, Giai Ý không nhịn nổi nhiều chuyện, liên tục tra khảo Di Giai về chuyện giữa cô và Lâm Phong.
“Nè, mày với Lâm Phong rốt cuộc là sao? Đã yêu đương rồi à? Hôm qua còn nghe Lục Huy nói cái gì mà cậu ta cứ đứng chắn trước mày, không cho Lục Huy và Hàn Tuấn nhìn thấy mày nữa! Còn cả chuyện đưa mày đi học nữa?”
“Yêu… yêu đương cái gì chứ! Mày đừng nói nhảm!”
“Vậy mày giải thích sao về mấy chuyện tao vừa nói?”
“Hôm qua tao té xe trông rất nhếch nhác, Lâm Phong làm vậy cũng là sợ tao thấy xấu hổ với bọn Hàn Tuấn, Lục Huy thôi.
Còn… còn chuyện đi học cùng… là do tao bị thương… mà cậu ấy lại ở cạnh nhà tao…”
Giai Ý và Hiểu Tâm trơ ra vẻ mặt còn lâu mới tin nhìn Di Giai, khiến cô ngượng ngùng vô cùng, thẹn quá hóa giận còn dọa dẫm: “Bọn mày còn nhiều chuyện nữa… tao nghỉ chơi đấy!”
Giai Ý và Hiểu Tâm dĩ nhiên không sợ mấy lời dọa con nít của Di Giai, cứ ở một bên mà trêu chọc.
Ba người cười đùa ầm ĩ đi vào lớp.
Vào đến lớp, Di Giai mới vừa ngồi xuống chỗ của mình, Trần Tiểu Kiều đã đến nhờ vả: “Di Giai à, cậu cùng mình đến phòng giáo viên lấy chồng bài tập anh văn mới nhé?”
“À… được…”
Di Giai nói xong liền đứng dậy, đi cùng với Tiểu Kiều.
Đi đến cửa lớp, cô nhìn thấy Lâm Phong đang đứng tán gẫu cùng với bọn Hàn Tuấn, Lục Huy, còn có cả anh họ của cô.
Lâm Phong cũng vừa vặn nhìn sang, thấy cô đi bên cạnh Tiểu Kiều liền hỏi: “Định đi đâu à?”
Chưa để Di Giai lên tiếng, Tiểu Kiều đã nhanh chóng trả lời: “À bọn tôi định đến phòng giáo viên lấy bài tập!”
Lâm Phong nghe thế, ánh mắt không hài lòng, liếc sang Di Giai.
Anh thầm mắng cô ngốc nghếch, đã bị thương còn muốn đi tới đi lui.
Thấy cô cùng Tiểu Kiều quay người rời đi, anh liền chặn lại: “Khoan đã! Trần Tiểu Kiều cậu đi cùng với Hàn Tuấn đi! Cậu không thấy Má lúm nhỏ đang bị thương à?”
Trần Tiểu Kiều ngơ ngác, anh vừa gọi Di Giai là gì cơ? Má lúm nhỏ à? Thân thiết đến mức như vậy rồi à?
Trong lòng cô ta vô cùng khó chịu, lại còn thêm việc Lâm Phong chất vấn cô ta việc Di Giai bị thương mà vẫn phiền cô đi lấy bài tập, khiến sắc mặt cô ta khó coi vô cùng.
Cô ta liếc sang Di Giai, bây giờ mới để ý thấy chỗ cánh tay và đầu gối có dán mấy miếng băng gạc.
Nhưng không phải chỉ bị trầy xước chút thôi à, có cần phải đến mức như vậy không? Tại sao Lâm Phong lại phải lên tiếng bảo vệ đến thế?
Tuy không cam lòng, nhưng ngoài mặt, cô ta vẫn tỏ ra hối lỗi: “Di Giai bị thương sao? Mình xin lỗi, mình không để ý! Nếu vậy, mình đi cùng Hàn Tuấn vậy!”
Di Giai vội xua xua tay, định nói cô không sao, có thể đi được nhưng lại bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của Lâm Phong, tự khắc nuốt lại mấy lời định nói, ngoan ngoãn đứng im một chỗ.
Hàn Tuấn nhìn Lâm Phong, vô cùng hiểu ý, liền xung phong đi cùng Tiểu Kiều.
Di Giai nhìn Hàn Tuấn và Tiểu Kiều rời đi, bất đắc dĩ thở dài.
Cô nghĩ mấy xấp bài tập kia cũng không quá nặng, cho nên mới đồng ý đi cùng Tiểu Kiều.
Bây giờ tình huống trở nên như vậy, cô thấy rất khó xử với Tiểu Kiều.
Cô còn đang nghĩ ngợi, Lâm Phong đã từ lúc nào đến gần cô.
Anh búng tay lên trán cô một cái, mắng: “Đồ ngốc, không biết bản thân mình bị thương? Cũng không biết từ chối à?”
Di Giai bị anh búng đau, khẽ xoa xoa lên trán mình, nhìn anh lên án: “Cậu nói chuyện tử tế không được à? Còn búng đau như vậy?”
“Giúp cậu tỉnh táo lại!” Anh nhún vai đáp.
Cô thở dài: “Tôi chỉ nghĩ mấy việc này cũng không có gì quá sức, có thể làm được nên mới đi cùng với Tiểu Kiều thôi! Vừa nãy cậu trách cậu ấy như vậy, có phải đã khiến cậu ấy buồn rồi không?”
“Cậu đúng như cái biệt danh thiên thần của mình nhỉ? Suốt ngày lo nghĩ cho người khác! Nếu có buồn phiền gì đó cũng là buồn phiền tôi, liên quan gì đến cậu đâu! Mau! Đi vào lớp đi!”
Anh vừa nói vừa xoay người cô lại, đẩy cô đi vào lớp.
Cô còn định nói gì đó, cuối cùng cũng nhịn xuống, cứ thế đi vào chỗ ngồi.
Vừa vào đã bắt gặp vẻ mặt hóng hớt chuyện vui của Giai Ý, Hiểu Tâm.
“Chậc… một màn vừa rồi đúng là còn ngọt hơn truyện ngôn tình nữa!”
“Lâm Phong bảo vệ mày quá nhỉ?”
“Bọn mày… bọn mày đừng có nói nhăng nói cuội nữa!”
“Ha đừng có nói nhăng nói cuội! Để rồi xem nha ha ha!” Giai Ý lém lỉnh nhại lời Di Giai khiến cho Hiểu Tâm bên cạnh cũng không nhịn được cười.
Di Giai ra vẻ tức giận đập đập lên vai Giai Ý và Hiểu Tâm mấy cái, rồi lại lật sách ra xem, vờ như không quan tâm đ ến hai đứa đáng ghét kia nữa.
Nhưng sự thật là, cô không đọc được chữ gì trong sách, chỉ là dùng sách để che đi khuôn mặt đang ửng hồng.
Đến giờ ăn trưa, Di Giai cùng Giai Ý, Hiểu Tâm đ ến căn – tin trường.
Biết Di Giai bị thương, Hiểu Tâm và Giai Ý bảo cô ngồi đợi, còn hai người họ sẽ chịu trách nhiệm đi lấy thức ăn.
Ba người bọn cô vốn không có khái niệm khách sáo với nhau, cho nên cô không từ chối, ngồi yên một chỗ đợi.
Lát sau, Giai Ý và Hiểu Tâm cũng trở lại.
Ba người vui vẻ ăn trưa, vừa ăn vừa chuyện trò.
Giai Ý nhiều chuyện lại tiếp tục huyên thuyên:
“Này, công nhận là Lâm Phong đó thẳng tính thật đấy! Trần Tiểu Kiều thích cậu ta như vậy, mà lại đối xử lạnh lùng không chút nể mặt thế kia! Nghĩ cũng tội con gái người ta quá!”
“Tiểu Kiều thích Lâm Phong á?” Hiểu Tâm ngơ ngác hỏi lại, gì chứ mấy chuyện yêu đương bát quái thế này, cô rất ngốc.
Giai Ý lắc đầu ngao ngán, mắng: “Mày đúng là ngoài chuyện sách vở ra chả biết cái gì hết! Tiểu Kiều thích Lâm Phong, ai cũng thấy được, mà mày còn hỏi tao à?”
Giai Ý và Hiểu Tâm vẫn nói qua nói lại, chỉ có Di Giai nãy giờ vẫn ngồi yên.
Đúng là cô cũng cảm thấy Tiểu Kiều đối với Lâm Phong không giống như những nam sinh khác.
Cô ta còn nhiều lần tìm cớ bắt chuyện với anh, chỉ có điều luôn bị anh phũ đẹp.
Đối với chuyện này, cô thấy mình hình như hơi ích kỷ.
Không hiểu sao khi thấy Lâm Phong hỡ hững lạnh nhạt với Tiểu Kiều, cô lại có chút yên lòng, cũng có chút vui vẻ.
Nhưng nghĩ lại, đúng là anh cũng hơi quá đáng với Tiểu Kiều.
Anh luôn không để ý đến mặt mũi Tiểu Kiều, thẳng thừng từ chối, cũng nói mấy lời khó nghe.
Còn có chuyện vừa rồi, Tiểu Kiều sẽ nghĩ thế nào đây? Cô ta sẽ không ghét bỏ hay thậm chí ghi thù với cô đấy chứ?
“Lâm Phong có hơi quá đáng không nhỉ? Dù gì Tiểu Kiều cũng không biết tao bị thương mà!” Di Giai thiểu não nói.
Hiểu Tâm gật gù: “Ừ tao thấy cũng có hơi hơi á!”
Giai Ý giở giọng điệu sành đời: “Tao nói bọn mày nghe, đúng là Lâm Phong có hơi phũ, nhưng tao vẫn thấy cậu ấy không làm gì sai cả.
Đối với người mình không thích, tốt nhất vẫn nên rõ ràng, dứt khoát để người kia biết khó mà lui.
Nếu không thích, mà cứ cố ý dây dưa rất có thể khiến người ta hiểu lầm, như vậy mới là đáng trách đấy!”
Di Giai hơi giật mình.
Vậy Lâm Phong đối với cô thì thế nào? Anh có thích cô không, mà cứ quan tâm đ ến cô như vậy, cho cô hi vọng như vậy?
Nhìn thấy Di Giai thất thần, Giai Ý giống như đọc được suy nghĩ của cô, nói: “Ôi dào mày đang nghĩ lung tung có đúng không Di Giai? Tao nói này, dùng hết kinh nghiệm của tao, tao dám khẳng định Lâm Phong mười phần thì hết tám, chín phần có tình cảm với mày rồi!”
“Mày có kinh nghiệm yêu đương từ lúc nào?” Hiểu Tâm rất thành thật phá game.
Sắc mặt Giai Ý có hơi khó coi, liếc Hiểu Tâm một cái: “Tao đúc kết kinh nghiệm từ người xung quanh, từ tiểu thuyết ngôn tình, từ phim ảnh có được không hả?”
“Nói như mày, tao mới là người có kinh nghiệm này, tao vẫn là đọc nhiều truyện hơn mày!” Hiểu Tâm vừa nhai củ cải vừa nói.
“…” Giai Ý đột nhiên đuối lý, cắn miếng trứng xả giận.
Di Giai ở một bên không thể nhịn được mà bật cười ha hả.
Một đứa thì hay ra vẻ, một đứa thì hay phũ.
Cô ở chung với Hiểu Tâm và Giai Ý không cười chết mới thôi.
Nhưng mà Hiểu Tâm nói đúng, con bé Giai Ý kia lấy đâu ra kinh nghiệm thực tiễn mà phán như đúng rồi chứ?
Cô và Hiểu Tâm mới đúng là trùm tiểu thuyết ngôn tình đây nè!
Vậy mà cô còn không dám khẳng định điều gì, chỉ biết ngày qua ngày tự vấn rằng anh rốt cuộc đối với cô là loại tình cảm gì?
Tối đó, Lâm Phong đúng hẹn sang dùng cơm tối với gia đình Di Giai.
Anh còn lịch sự mang theo trái cây biếu ba mẹ cô.
Ba mẹ cô còn bảo anh lần sau không cần bày vẽ như vậy làm gì, rồi lại bảo anh mau ngồi vào bàn ăn, còn rất nhiệt tình bảo anh mấy món nào là do cô nấu để anh nếm thử tay nghề của cô.
Cô đột nhiên có cảm giác giống như dẫn bạn trai về ra mắt ba mẹ vậy!
Cô vì anh mà bận rộn cả buổi trong bếp cùng mẹ.
Còn anh đến nhà cô, lại mang theo cả trái cây làm quà!
Lại thêm mấy câu nói của ba mẹ, đại loại như cảm ơn anh đã luôn chăm sóc cô, cảm ơn anh vì khi cô gặp chuyện, anh luôn kịp thời có mặt để giúp cô giải quyết, còn không ngừng khen anh là chàng trai tốt, có tiền đồ.
Thế này, không phải ra mắt thì còn là gì nhỉ?