Sau mấy ngày lo lắng mong chờ, thì kết quả thi giữa kỳ cũng đã có.
Cô chủ nhiệm Lê ở trên bục giảng công bố những học sinh có thành tích tốt nhất.
Di Giai vẫn giữ vững ngôi vị đầu bảng của mình với điểm.
Nhưng hạng hai đã có sự thay đổi, không còn là Hiểu Tâm nữa, mà chính là Lâm Phong, anh chỉ thua Di Giai có năm điểm.
Hiểu Tâm đột nhiên bị rơi xuống hạng ba, hoang mang một lúc.
Nhưng tính cô nàng vốn vô lo, nên chỉ chốc lát là lại khôi phục lại trạng thái bình thường, tự cổ vũ bản thân mình lần sau cố gắng lên.
Chủ nhiệm Lê lại hào hứng thông báo tiếp:
“Lần này hai bạn Di Giai và Lâm Phong lớp chúng ta còn xuất sắc giữ hai thứ hạng cao nhất khối.
Bạn Lâm Phong thậm chí còn đạt điểm tối đa ba môn Toán, Lý, Hóa nữa.
Nếu không phải vì hai môn Văn và Anh văn kéo xuống thì có thể bạn ấy sẽ đứng thứ nhất.”
Cả lớp ồ lên, nhìn Di Giai và Lâm Phong với ánh mắt ngưỡng mộ.
Nhất là nữ sinh trong lớp, hình như đều bị Lâm Phong hớp hồn rồi.
Người gì mà chơi thể thao giỏi, học cũng giỏi, lại còn thêm đẹp trai phong độ!
Di Giai thất kinh trong lòng, cô từng nghe Giai Ý nói Lâm Phong học rất giỏi, nhưng không ngờ anh lại thiên phú về những môn tự nhiên như vậy.
Nếu thành tích Văn và Anh văn của anh mà tốt hơn, thì e là ngôi vị đầu bảng của cô lung lay mất rồi.
Nói cũng thật hổ thẹn, hôm đầu tiên vào lớp, cô còn cho rằng với cái bộ dáng cà lơ phất phơ kia của anh, chắc học hành cũng chẳng đến đâu.
Bây giờ cô đúng là bị vả mặt!
Cô liếc nhìn sang anh, thấy anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, giống như người được hạng hai, còn được tuyên dương trước lớp không phải là anh vậy.
Thật ra, Lâm Phong vốn xem chuyện học hành này không mấy quan trọng, cũng không mấy áp lực.
Sức học của anh vốn rất tốt, chỉ có điều mấy năm trước anh chưa thật sự cố gắng hết sức, cũng không quan tâm chuyện thứ hạng.
Nhưng năm này, anh đột nhiên tập trung hơn, muốn phát huy hết năng lực.
Anh nhìn về phía cô gái có má lúm đang cười tươi, nhớ đến lúc ở nông trại đã ngẩn ngơ vì ngắm cô, còn có lời bà ngoại đã từng hỏi anh, có phải thích cô hay không.
Bà còn nói, nếu thích thì phải nắm bắt, đừng để vuột mất “cháu dâu ngoan” của bà.
Lúc đó anh cũng chỉ cười cười, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Anh lại tự vấn mình, phải chăng anh thật sự thích cô mất rồi? Phải chăng cô chính là động lực của anh?
Nếu không, sao chỉ vì gặp cô mà anh lại thay đổi nhiều vậy?
Sau mấy tiết của chủ nhiệm là đến tiết thể dục.
Đáng lý ra thể dục phải thi trước mấy môn chính.
Nhưng thầy có việc bận, phải dời đến tận hôm nay mới tổ chức thi được.
Vết thương của Di Giai cũng đã lành rồi, thi thể dục cũng không có vấn đề gì.
Chỉ là cô đối với môn này có chút bài xích.
Cô quả thật là không có tế bào vận động.
Mà nội dung thi hôm nay lại là chạy bền, nữ chạy ba vòng, nam chạy năm vòng.
Hoàn thành trong thời gian quy định coi như đạt yêu cầu.
Mỗi lần chạy sẽ là một cặp nam nữ ngẫu nhiên.
Thành tích thì sẽ tính vào cá nhân, ai hoàn thành thì xem xét cho người đó, không phải tính thành tích của cả cặp.
Không hiểu thế nào, mà Di Giai với Lâm Phong lại chạy đôi với nhau.
Di Giai đương nhiên rất vui, nhưng cũng có chút hồi hộp.
Cô với anh như hai thái cực, anh giỏi thể thao, cô lại không có năng khiếu.
Cô sợ sẽ xấu mặt trước anh.
Thấy cô cứ ngẩn ra, anh đến bên cạnh: “Sao vậy, không khỏe à?”
“À… không có… chỉ là tôi thấy hơi căng thẳng, sợ không kịp thời gian quy định…” Cô ấp úng nói.
“Thời gian cho nữ sinh các cậu cũng khá dài mà, đừng quá lo lắng, cố gắng hết sức là được!”
Di Giai gật đầu, cũng khẽ nói: “Lát nữa cậu thi tốt nhé!”
Thiếu niên bên cạnh lơ đãng đáp “ừ”, lại khẽ vỗ vỗ đầu cô: “Cậu cũng vậy, Má lúm nhỏ!”
Di Giai mỉm cười, tâm tình tốt lên rất nhiều.
Rất nhanh, cũng đến lượt thi của cô và anh.
Hai người nhanh chóng vào vị trí xuất phát.
Không biết có phải do ban nãy công bố thành tích, cô và anh một người đứng nhất, một người đứng nhì, bây giờ lại còn sóng đôi với nhau thế kia không, mà bạn bè trong lớp lại cảm giác hai người rất giống một cặp, rất xứng đôi.
Hà Nhi đang ngồi cạnh Hiểu Tâm và Giai Ý cũng phải suýt xoa: “Di Giai và Lâm Phong hợp nhau quá nhỉ! Nhìn rất có cảm giác cặp đôi nha!”
Giai Ý và Hiểu Tâm cũng phải công nhận khi hai người ở cạnh nhau, cảm giác couple vô cùng mạnh mẽ.
Một người đẹp trai, một người xinh gái, còn lại là học bá, học thần, có thể không xứng lứa vừa đôi sao?
Trong lớp cũng có vài người bàn tán: “Nhìn hai người bọn họ thấy đẹp cả đôi ý! Có phải đang quen nhau không nhỉ?”
“Cũng không biết, nhưng mình thấy Lâm Phong hình như đối với Di Giai rất tốt!”
“Còn không à, mấy hôm trước mình còn thấy Lâm Phong chở Cố Di Giai đi học.
Còn nữa nha, lúc lớp trưởng Trần bảo Cố Di Giai cùng đi lấy bài tập gì đó, Lâm Phong còn chặn lại, bảo Hàn Tuấn đi thay vì Cố Di Giai đang bị thương đó!”
“Thật sao…”
“Còn không à…”
Tiếng bàn luận ngày càng nhiều, thậm chí khi Di Giai và Lâm Phong chạy ngang, còn nghe có người la lên, bảo hai người là cặp đôi hoàn hảo nữa.
Anh khẽ nhếch môi, còn cô lại ngượng ngùng đỏ mặt, trong lòng thì vui sướng không tả được.
Mà bên này, Trần Tiểu Kiều cùng hai cô bạn chơi thân nghe cả lớp bàn tán chuyện Lâm Phong và Di Giai thì khó chịu vô cùng, tay cô ta cuộn tròn, móng tay dài đâm vào lòng bàn tay đau nhói.
Hai cô bạn của cô ta thì lại làm ra vẻ coi thường Di Giai: “Hừ con nhỏ Cố Di Giai đó thì có gì hay? Mình vẫn thấy Tiểu Kiều của chúng ta là xinh nhất!”
“Đúng vậy, người xứng với Lâm Phong không phải là Tiểu Kiều sao, hai người còn quen biết từ nhỏ rồi!”
Mỗi người một câu tung hứng, cũng khiến cho tâm tình Tiểu Kiều tốt lên một chút.
Đúng vậy, xứng với Lâm Phong phải là cô ta mới đúng!
Ngoại trừ chuyện học ra, Di Giai còn có gì hơn cô ta chứ?
Lâm Phong và Di Giai cứ thế tập trung chạy, cũng không biết bọn họ đã trở thành đề tài bát quái cho cả lớp.
Chạy được hai vòng, Di Giai có dấu hiệu chững lại, không chạy nổi nữa.
Cô cảm giác hai chân mình không còn là của mình nữa.
Cô cố gắng lê thân mệt mỏi rã rời của mình đến một góc tường, khuất tầm nhìn của thầy giáo, thì đứng lại th ở dốc.
Lâm Phong cũng đã chạy được ba vòng.
Đáng lý ra anh đã chạy xong từ lâu rồi, chỉ là anh cố ý chạy chậm lại một chút để chờ cô.
Ai ngờ anh lại thấy cô gái nhỏ đứng dựa vào tường không ngừng thở.
“Sao còn đứng đây! Còn một vòng nữa thôi, mau chạy về đi!” Anh cũng dừng lại, đi đến gần cô.
Cô xua xua tay, bảo mình không chạy nổi nữa rồi.
“Cậu chạy trước đi, cậu phải chạy thêm hai vòng nữa đấy!”
“Chúng ta cùng chạy!” Anh kiên định nói.
Dứt lời liền nắm tay cô kéo đi, bảo cô cùng chạy.
Cô sợ sẽ ảnh hưởng đến anh, liền cố gắng phối hợp, mệt mỏi chạy theo anh.
Mãi đến khi gần đến đích, nghe tiếng giáo viên la lớn bảo anh chỉ còn một ít thời gian nữa thôi, không nhanh sẽ không kịp thì cô mới giật mình hốt hoảng.
Cô coi như đã hoàn thành rồi, nhưng anh vẫn còn phải chạy hơn một vòng nữa.
Là cô đã kéo theo anh chậm trễ rồi.
Cô liền quay đầu, bảo anh: “Nhanh lên đi, cậu mau chạy nhanh đi!”
Thấy cô đã về đến nơi, anh cũng không do dự nữa, bắt đầu tăng tốc.
Anh lướt đi như một cơn gió, cô mới nhận ra anh đã vì cô mà chậm lại rất nhiều.
Cô rất sợ anh sẽ vì cô mà không đạt, tầm mắt luôn hướng theo anh, trong lòng thầm cầu mong anh sẽ về kịp lúc.
Còn lại mười giây, tim cô bắt đầu đánh trống, cho đến khi nhìn thấy anh.
Thật may, anh về kịp lúc, chỉ còn dư ra hai giây cuối cùng.
Cô thở hắt ra, cảm xúc vui mừng như chính mình vừa vượt qua thử thách kia vậy.
Hàn Tuấn, Lục Huy biết rất rõ thường ngày Lâm Phong chạy nhanh như thế nào, cho nên rất thắc mắc sao hôm nay anh lại chạy chậm vậy.
Nhưng rồi nhìn thấy Di Giai ở bên cạnh, đang đưa nước cho anh uống, tự động hiểu ra rốt cuộc là vì sao.
Còn sao nữa, vì yêu đó!
Thật nể phục Phong ca của họ!
Tiểu Kiều đương nhiên cũng biết khả năng của Lâm Phong, càng hiểu rõ lý do anh suýt nữa không kịp thời gian quy định là vì đâu, cho nên càng thêm châm chích trong lòng.
Tại sao anh lại đối tốt với Di Giai như vậy?
Mà hai cô bạn đi cùng cô ta, nhìn thấy cô ta sắc mặt khó coi, cũng tự nhiên ghét Di Giai vô cùng.
Tan tiết thể dục, cũng đến lúc nghỉ trưa.
Di Giai cùng với Giai Ý và Hiểu Tâm đi đến nhà vệ sinh để rửa mặt trước.
Mới đi đến trước cửa, cô đã vô tình nghe thấy mấy nữ sinh bên trong kia đang nói xấu mình, chính là Chung Hiểu và Từ Tiểu Lan, bạn của Trần Tiểu Kiều.
Bọn họ không nhìn thấy mấy người Di Giai cho nên cứ thản nhiên như không mà nói: “Cái con nhỏ Cố Di Giai đó hay ho lắm sao? Làm gì mà cả đám con trai lớp mình, còn cả Lâm Phong nữa cứ phải vây quanh nó? Chỉ biết giả vờ õng ẹo là giỏi!”
“Đúng vậy, thật chướng mắt! Còn nữa, Lâm Phong còn vì nó mà suýt chút nữa không kịp thời gian quy định rồi đấy! Bình thường cậu ấy chạy chậm như vậy sao?”
Tiểu Kiều khôn ngoan hơn, cô ta vẫn im lặng không nói gì, mặc cho hai cô bạn bên cạnh huyên thiên.
Giai Ý sớm đã không nhịn nổi nữa, muốn vào trong mấy mặt một lời, nhưng bị Di Giai cản lại.
Cô cảm thấy không cần thiết phải làm lớn chuyện.
Cô đối với chuyện có người ghét mình, nói xấu sau lưng mình vốn đã không còn cảm giác gì nhiều.
Nếu lúc trước cô luôn phải nhìn chằm chằm ánh mắt của người khác, sợ họ không chơi với cô, không thích cô, thì bây giờ cô đã không còn bận tâm nữa.
Cô có Giai Ý, Hiểu Tâm, có anh họ cô, bây giờ còn có cả Lâm Phong, như vậy là đủ rồi.
Cho nên, cô hết sức bình thản, đi vào trong.
Mấy người đang bát quái kia nhìn thấy người mà mình nói xấu đang đứng trước mặt thì có chút chột dạ, mất tự nhiên mà quay mặt đi, tránh ánh mắt của Di Giai.
Di Giai không tức không giận, thản nhiên rửa tay, rửa mặt, lại vu vơ: “Nếu có thời gian đi nói xấu sau lưng người khác, chi bằng dành thời gian học tập cho tốt đi! Còn nữa, bản thân tôi có gì hay ho, tôi tự biết.
Tôi còn biết, tôi đẹp hơn các cậu, cho nên mới được hoan nghênh như vậy!”