Trong phòng ngủ, Du là người dậy đầu tiên. Cô chưa vội đánh thức mấy bạn mà cẩn thận vệ sinh rồi vào bếp nấu bữa sáng.
Sau cô thì Thư cũng dậy, Thư tiện thể khua luôn hai nàng kia dậy luôn. Cùng nhau xuống nhà thì đã có bữa sáng trên bàn, Du của họ lúc nào cũng rất chu đáo.
- Hi..._ All
- Buổi sáng tốt lành các cậu, lại đây ăn sáng đi. Cháo thịt của Thanh, cháo quẩy của Lam, bánh bao của Thư và một ly sữa tươi_ Du chỉ chỉ chỗ ngồi phân phó.
- Bạn Du tôi number one_ Lam hát.
- Cưng dễ sợ_ Thanh chồm lên thơm chụt vào má cô một cái thật kêu.
- Ngoan lắm bấy bỳ_ Thư véo má cô cưng chiều
- Ăn đi, xong còn đi làm_ nhận lời khen của các bạn nhưng cô cũng không quên dặn họ thưởng thức.
- Chiến thôi_ All
Ăn uống xong, Thanh rảnh nhất, cô nàng xung phong rửa bát để mấy bạn thay đồ đi làm. Nơi tụ tập chính của các cô là nhà Lam nên cũng để vài bộ quần áo và đồ đạc ở đây, ba mẹ Lam ra nước ngoài làm ăn nên không ở nhà, cô ấy chính là bá chủ một phường. Thanh vừa quay xong một bộ phim, đang trong kì nghỉ để chọn kịch bản quay tiếp nên ở lại dọn dẹp cho Lam nhà cửa rồi mới bắt xe về. Còn cô và Thư thì được Lam chở tới công ti xong nàng ta mới lại đến công ti của nàng.
Hai giờ sáng, anh chàng Chí quá buồn ngủ nên lái xe về nhà, tất nhiên mang theo cả ba tên còn lại. Về tới nhà Chí mặc kệ họ lên tắm rửa rồi ôm gối vợ yêu ngủ, anh xem đây như nhà mình nên xông thẳng vào phòng khách ngủ, còn Nhật và Huyên, hai kẻ hơi xa lạ với nơi này nên tranh nhau cái sofa ngoài phòng khách ngủ.
Lúc Thanh trở về nhà thì thấy hai thằng đàn ông xa lạ đang nằm ngược lại trên cái ghế nhà mình thì hoảng hốt. Cô nàng còn tưởng mình đi nhầm nhà, chạy ra thấy số nhà đúng 30 thì mới an tâm. Không kịp nghĩ ngợi cô nàng chạy về phòng ngủ, thấy chồng thì trái tim mới được cất xuống. Cô trèo lên giường lay lay chồng dậy.
- Anh yêu...
- Vợ về rồi à_ Chí ngáp ngáp nói.
- Anh ơi. Sao nhà mình có hai kẻ lạ hoắc ngủ vậy, bạn anh hả_ Thanh hôn chụt một cái vào má chồng hỏi.
- Ừ, chúng bị vợ đuổi nên nương nhờ anh. Kệ chúng, tí nữa anh sẽ đuổi đi, vợ không cần lo lắng_ nhận được nụ hôn buổi sáng của vợ yêu Chí tỉnh ngủ hẳn.
- Không sao, không phải kẻ trộm là được. Anh còn buồn ngủ không, ngủ đi. Nếu không buồn ngủ, em nấu anh bữa sáng_ Thanh ngọt ngào nói.
- Ừ, anh muốn ngủ. Vợ ôm anh ngủ, ngủ cùng anh thêm lúc nữa, không có em anh ngủ không ngon_ Chí dụi dụi vào ngực cô nàng nỉ non.
- Được, em ngủ cùng anh_ thương chồng nên Thanh nằm xuống, xà vào lòng anh chàng ngủ, thật sự cũng hơi mệt, thời gian trước quay phim bất kể ngày đêm nên thèm ngủ, giờ phải tranh thủ ngủ bù.
Vậy là cặp vợ chồng gia chủ lại ân ái ôm nhau ngủ. Dưới phòng khách, Huyên đã tỉnh, anh ta cầm lấy áo khoác ra khỏi nhà, bắt xe về căn hộ của mình tắm rửa rồi đi làm. Ninh Nhật và anh cũng tỉnh ngay sau đó, anh thản nhiên lái xe của bạn Chí đi về, đến nhà thì vứt bỏ nó cho Nhật, dù sao tên Nhật này cũng chưa đi làm, hắn rảnh rang thì tự trả xe về cho chủ đi.
Anh lần đầu tiên đi làm muộn nhưng rất ung dung, anh là sếp mà đi muộn ai dám phê bình chứ. Vào phòng, ngồi vào bàn việc đã thấy một đống giấy tờ chất cao như núi. Anh chỉ việc đọc, ổn thì kí không ổn thì trả về cho làm lại nhưng cũng mệt đến nát óc. Giới giải trí này lắm lúc làm anh đau hết cả đầu, cha già tiến quân vào ngành này làm gì không biết, cứ mở nhiều ngân hàng với khách sạn có phải nhẹ đầu hơn không.
Quá nhàm chán anh lại kết nối máy với chị thư kí.
- Giám đốc_ chị xinh đẹp nói.
- Chị gọi cho quản lí Giang xem Du cô ấy có ở công ti không?
- Dạ_ dập máy, chị Mai muốn chửi thề, sao mình suốt ngày mang tiếng ác không nè trời.
- Xin chào, trưởng phòng ý tưởng sáng tạo nghe_ Giang Ngân Ly nói theo bản năng.
- Chào, tôi là thư kí giám đốc, hôm nay phòng mình có ai phải ra ngoài không chị_ Thư kí Mai hỏi dò
- Không, mọi người đều đang làm việc _ chị Giang lại tiếp.
- Vậy sao, chúc phòng mình làm việc tốt, tạm biệt
- Tạm biệt_ chết rồi, sao công ti dạo này quản người ghê thế nhỉ, chị Giang vô tâm nghĩ.
Chị thư kí xinh đẹp nhanh chóng báo lại với anh sếp, thấy mặt mày sếp giãn nở ra chị mới khoan khoái trở lại làm việc.
Anh thấy cô ngoan ngoãn làm việc trong phòng thì rất vui, không nhìn thấy cô nhưng biết cô ở cùng mình trong một toà nhà làm việc cũng khiến anh vui vẻ. Tâm trạng vui vẻ nên anh làm việc rất mau lẹ, chẳng mấy thì hết ngày.
Kim đồng hồ vừa nhảy sang phút thứ 60, tròn 5 giờ chiều anh vớ lấy áo véc băng băng xuống nhà xe lái ra sảnh công ti chờ người. Anh phải nhanh chân mới được, ngộ nhỡ cô lại bị mấy cô gái kia kéo đi mất như hôm qua thì anh thật thiệt thòi, anh chỉ mới gặp lại cô thôi, anh xa cô tận 6 năm đấy, sao họ cứ tranh cô của anh cơ chứ.
Thư và cô khoác tay nhau ra khỏi công ti, hôm nay theo lịch trình họ sẽ đi ăn vịt quay, Thư chủ trì, cô chủ chi.
Anh vừa thấy bóng cô thì dần dần tiến lại, chẳng mấy chốc đã chắn đường đi của hai người.
Cô kinh ngạc há hốc mồm, tên này lại giở trò gì đây. Thư láu cá hơn nháy nháy mắt không khép được mồm, trong lòng cô nàng đang gào thét, mùi gian tình nồng quá!!!
- Ấy sếp, hết giờ rồi anh còn có việc cần căn dặn sao_ Thư nói.
- Cô về một mình được không?_ anh chẳng vòng vo tam quốc mà nói thẳng.
- Được chứ, tôi đi đây_ Thư sảng khoái đáp ứng, một lần nữa cô ấy lại gào thét Oa, sếp cool quá!!! Đẹp trai quá cơ!!!
- Cậu không phải về cùng tớ sao, đi thôi_ thấy tình hình không ổn nên cô kéo tay Thư giục giã, con nhỏ này bị cậu ta mê hoặc rồi hả, bạn thân cũng không giúp. Đi theo nhỏ này cẩn thận mình bị bán lúc nào không biết quá.
- Cảm ơn_ anh không để ý tới thái độ sốt sắng muốn chuồn của cô mà lịch sự cảm ơn Thư. Dứt câu, tách cái tay đang khoác của cô ra nắm tay, lôi đi.
Kèm theo một câu chân thành ra lệnh.
" Tiểu Du, phải về sớm. Là con gái không nên la cà "
-..._ trên trán nổi rần rần 3 vạch đen.
- Hắc hắc..._ theo bóng của ngài sếp, Thư cười thô bỉ, hét lớn
- Sếp, nhớ cho em yêu tôi ăn no nha!!!
Anh không đáp lại mà chỉ giơ ngón cái ra đằng sau, biểu thị, tốt lắm, tăng lương. Còn về phần cô, cố sống cố chết thoát khỏi gọng kìm của anh, cái miệng lo lối om sòm.
- Lâm An Tường, buông chị ra, buông chị ra. Con nhỏ đáng ghét kia, bà hận ngươi...
Không tình nguyện bị ngồi lên xe, cô tức mặt đỏ bừng. Tên này đúng là hiểu cô, giữ chặt hai tay cô, tay cô mà không bị giữ cô cho cậu ta đo đất rồi. Tức chết mà, nhìn khuôn mặt đắc ý của cậu ta lại càng ghét, Du ơi phải bình tĩnh, không nên chửi bậy...
- Thắt dây an toàn vào_ anh nhìn chằm chằm cô ra lệnh, đúng chất ông chủ lớn.
-..._ không động
Biết ngay cô dỗi, càng tốt càng có lí do ôm cô. Anh chồm lên người cô, kéo sền sệt cái đai mắc qua người cô rồi mới lưu luyến rời đi, trên người cô có mùi thơm riêng của phụ nữ, không phải nước hoa, rất dễ chịu.
- Cậu..._ cô câm nín không nói được gì, mẹ kiếp tên này thắt đai cho cô mà chồm hẳn lên người, dám lợi dụng bà hả, bà cấu chết cậu.
Hai mắt cô phừng phừng lửa, phóng ma trảo cấu mạnh vào eo của anh, lắc mắt quay đi, không thèm đếm xỉa tới anh.
Anh thật ra đau lắm nhưng mà trên mặt không tỏ vẻ gì, thản nhiên lái xe đi, chỗ eo kia chắc lại tím một mảng rồi.
- Tôi muốn nói chuyện rõ ràng với cậu.
- Chuyện gì?
- Cho cậu tới đây đã...
-..._ cô không hỏi thêm gì nữa
Khởi động xe lái về hướng ngược lại, suốt dọc đường không ai nói thêm câu gì, họ biết trong lòng mình vẫn còn mối nghi ngại nên khó có chủ đề hay ho để nói.
- Cậu muốn đưa tôi đi đâu_ cô lên tiếng trước, cái tên quái đản này lôi cô lên xe, đi mãi vẫn chưa đến nơi.
- Tới rồi cậu sẽ biết_ anh nói.
Màn im lặng lại đổ bộ vào chiếc xe.
Khoảng 15 phút sau rốt cuộc anh cũng dừng xe lại, khung cảnh trước mắt khiến cô kinh ngạc.
- Đến rồi_ anh lại quay sang tháo dây an toàn cho cô, bước xuống.
Cô cũng mở cửa xe đi xuống, đây là trường đại học của cô, cô bước ra khỏi nơi này hơn 2 năm rồi, khung cảnh cũng có chút thay đổi, đẹp hơn ngày xưa nhiều.
Cô ngơ ngơ ngác ngác nhìn ngắm lại, bước chân theo thói quen tiến vào khu lớp học, cô hình như bỏ quên anh rồi.
Trường đại học này không cho cô những ngày tháng viên mãn nhất như trường cấp ba nhưng lại là nơi dạy cô cách trưởng thành đúng đắn nhất. Ngày trước hành trình đi học của cô chỉ từ kí túc tới trường rồi ngược lại. 4 năm cô chỉ loanh quanh trong trường, thư viện, giảng đường, bạn bè cũng ít, không thân lắm, thầy cô lại càng xa lạ, chỉ gặp mặt trong mỗi tiết học.
Gần tới dãy lớp học cô đổi hướng ra ngoài sân, ngồi xuống chiếc ghế đá quen thuộc. Khoảng lặng ùa tới, tâm hồn thả lỏng hơn, lòng cũng nhẹ hơn. Cái trường mà cô cho rằng chán nhất sau bao năm lại trở lại cô chua xót nhận ra rằng nó là nơi cô nhớ nhất. Năm tháng đại học của cô chỉ có một mình cô, cô lên thư viện đọc sách một mình, ăn uống một mình, rảnh lại ngồi tại đây ngắm các bạn khác vui chơi. Cô rất nhớ cái một mình ấy, cô chưa bao giờ cảm thấy cô đơn mà rất tự do, sâu trong nội tâm của cô rất thích yên tĩnh, thích ngắm nhìn mọi người qua lăng kính của đôi mắt, một niềm vui kì lạ. Quá trình trưởng thành trong im lặng ấy cho cô sự bình tĩnh, mạnh mẽ, kiên cường, vô tâm.
Nó trái ngược hoàn toàn với năm tháng cấp ba, cấp ba của cô nhiều bạn, nhiều trò vui, nhiều nhất vẫn là sự ngây ngô, trong sáng.
Năm tháng qua đi, cô không mất đi nét ngây ngô, cũng chẳng thiếu đi sự vui vẻ hoạt bát, nghịch ngợm mà là đón nhận thêm một nội tâm kín đáo, dè dặt nhờ nụ cười vui vẻ bảo vệ, vĩnh viễn nụ cười ấy sẽ giúp cho nội tâm cô cứng cáp, chín chắn hơn, cô cũng không phủ nhận nó vô tâm với cụm từ tình yêu hơn nhiều. Ở tuổi này, cô quý trọng nhất gia đình, sự nghiệp, bạn bè... Không có chỗ cho tình yêu ở lại.
Cô nhìn về hướng kí túc xá, phòng nào cũng sáng đèn, nơi đó là nơi cô từng ở, giờ là của các em khác rồi.
Bàn tay lạnh giá của cô chợt bị ai đó nắm lại, kéo cô ra khỏi dòng cảm xúc dạt dào miên man. Cô ngước mắt xuống, tay cô lúc nào cũng lạnh ngắt, giờ nó đang được ủ ấm trong lòng bàn tay của anh. Cô khó hiểu nhìn, muốn rút lại, nhưng cậu ta lại cầm chặt hơn.
- Cậu biết tại sao tôi đưa cậu tới đây không?_ anh thoả mãn nắm chặt tay cô, từ lúc xuống xe tới giờ anh bị cô lãng quên, mới nắm tay cô có xíu à, muốn rút ra ư, không có cửa đâu.
Cô không nói mà chỉ lắc đầu.
- Tôi muốn tới xem nơi cậu từng học_ anh nhìn sâu vào mắt cô nói.
- Làm gì chứ, cũng không có gì đặc biệt_ cô hất mặt, tránh ánh mắt của anh bạo gan nói lớn.
- Đặc biệt mà, dù sao cậu cũng đã từng vui buồn ở đây, tôi rất hiếu kì, tôi muốn biết thứ mà tôi không thể chứng kiến về cuộc sống của cậu trông như thế nào_ anh thất vọng nói, sao cô không nhìn thẳng vào mắt nhỉ, lần nào cũng thế, anh rất muốn nhìn thấy đôi mắt sáng của cô.
- Cậu rảnh thế nhưng tôi thì không, tôi muốn về nhà_ cậu ta muốn thấy thì tự đi đi, lôi cô theo làm gì. Cuộc sống của cô, cậu ta xem xét làm gì, vô ích.
- Từ Vân Du, lúc nào cậu cũng phũ phàng như vậy.
- Phải đó, cậu tức giận à, giận thì giận đi.
- Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
- Nếu là chuyện 6 năm trước thì khỏi cần, tôi nói rất rõ với cậu rồi, tôi quên rồi.
- Tôi không quên được. Bao năm qua, tôi luôn rất khó hiểu, tại sao cậu đọc thư rồi mà lại không tha thứ cho tôi, tôi đã nói rõ trong thư như vậy_ anh càng nói càng siết chặt lấy tay cô.
Anh thật sự đã không nhịn được nữa rồi. Anh buồn anh nhớ 6 năm rồi, anh trở về không mong nhất chính là sự lạnh nhạt của cô. Anh sợ nhất là sự lạnh nhạt không quan tâm của cô, anh nhớ cô lắm, cô không biết.
Cô bị đau nhưng không nói, rốt cuộc là thư gì, tại sao lần nào gặp mặt cậu ta cũng nhắc tới nó, biểu hiện bất hạnh như vậy.
- Thư gì. Tôi không hề nhận lá thư nào của cậu hết, cậu làm sao thế.
- Cậu lại như thế?
- Lâm An Tường, cậu đừng quá đáng, tôi nhắc lại suốt 6 năm qua một lá thư của cậu tôi cũng không có thấy đâu.
- Tôi chỉ viết một lá thư duy nhất, chính là tất cả hi vọng của tôi. Tôi ở Mĩ chờ đợi, tất cả chỉ vì lá thư ấy.
- Cậu ở Mĩ chờ, chờ cái gì, tôi chẳng hiểu cậu nói gì suốt từ nãy tới giờ. Rốt cuộc cậu đang ám chỉ cái gì, nói rõ ràng đi. Tôi cũng muốn làm rõ mọi chuyện, để xem cậu còn có thể bày ra bộ mặt oán trách thế này nữa không!!!
- Tôi không oán cậu, tôi chỉ muốn..._ anh muốn nói thêm anh muốn cô đừng ghét bỏ anh được không...
- Muốn gì, cậu nói đi. Thư gì, cậu để đâu, cậu không bảo tôi sao tôi biết đường đọc_ đột nhiên cô bộc phát tính trẻ con, mặt cậu ta ức thế kia mà.
- Thư trong quyển sách tôi nhờ Chí đưa cho cậu.
- Thư, sách, Chí. Đúng là Chí có mang cho tôi quyển sách nhưng không có thư, cậu không phải bịa chuyện.
- Tôi không bịa chuyện, trong quyển sách tôi đưa cậu, trang 88 - ngày sinh nhật cậu, tôi đã kẹp vào đó một lá thư, tôi nói tất cả, tôi nói tất cả..._ anh không chịu nổi, nói thẳng ra, anh không tin nói rõ như vậy mà cô vẫn còn trốn tránh.
Cô kinh ngạc, cậu ta nói cái gì vậy. Quyển sách đó cô đọc nó bao nhiêu lần, trong đó chỉ có nước mắt của cô chứ chẳng có gì, cậu ta nói vậy là muốn gì đây, chê cô ích kỉ sao.
- Tôi khẳng định, tôi không nhận lá thư nào của cậu. Nếu nó thật sự tồn tại, tôi cũng đã nói, tôi thấy cậu không có lỗi gì với tôi. Đi du học là lựa chọn của cậu, tôi chẳng là gì quản được. Cậu xin lỗi, tôi nhận. Tôi không hề trách cậu, cậu vẫn là bạn tôi_ cô mặc kệ anh, nhẹ nhàng nói. Chuyện cô không biết thì chính là không biết, cô là loại người ích kỉ như vậy sao. Cho dù cậu ta không thích cô nhưng chẳng lẽ không hiểu tính cô sao, nực cười.
Thái độ cứng rắn của cô khiến anh nghi hoặc. Nếu như những gì cô nói, hẳn cô không nhận được, cô cũng không biết tình cảm của anh, có lẽ cô vẫn tưởng anh thích Bách Hợp.
Anh có nên nói ra tình cảm của mình cho cô hiểu không?
Anh sợ cô bất ngờ, không tin, cô không bao giờ tin anh yêu cô, cô chỉ tin những gì cô thấy, cô thấy anh tặng hoa cho Bách Hợp, thấy anh bênh vực em ấy, thấy anh chê bai cô ấy trước mọi người...
- Tiểu Du, có lẽ cậu không tin nhưng chuyện của tôi cậu quản được, còn chuyện tôi với cậu là bạn. Tiểu Du à, làm bạn cậu tôi không cần_ anh chán ghét cụm từ bạn của cô, sao cô cứ nhắc đi nhắc lại làm bạn với anh vậy, anh không muốn, nếu chỉ muốn làm bạn với cô thì anh về đây làm gì cơ chứ, anh ở luôn bên ấy cho xong!!!
- Cậu..._ cô câm nín, cô đã xuống nước như vậy, làm bạn với cô thì sao, cậu ta dám nói không cần.
Thấy bộ mặt đỏ lên vì giận của cô, anh thở dài. Cô lúc nào cũng hiểu sai ý của anh, anh thắc mắc cô ngu hay giả ngu với anh nữa.
- Tôi sẽ tìm lại lá thư năm đó, tôi muốn cậu đọc nó, tôi muốn sự tha thứ từ tâm hồn cậu, tôi muốn biết suy nghĩ trong lòng cậu. Lá thư ấy sẽ là câu trả lời cho cả cậu và tôi, tôi nhắc lại, tôi không cần làm bạn cậu.
Đi thôi, tôi đưa cậu về_ chẳng muốn to tiếng với cô thêm nữa. Cô tức lên mà không nói hẳn đêm sẽ suy nghĩ nhiều. Anh thương cô như vậy, cô lại vô tâm không biết gì.
Đứng trước mặt cô là tấm lưng của anh, nó rộng nhưng có nét cô đơn khiến cô nghi hoặc mọi thứ. Cô không biết bức thư ấy quan trọng thế nào mà cậu ấy muốn cô nhất nhất phải đọc. Kể cả cô nói cô tha thứ cho cậu ấy, cậu ấy cũng không cần. Cô phải làm gì mới đúng đây. Cô không rõ rốt cuộc cậu ấy bày đủ trò như vậy chỉ đơn giản để xin lỗi cô hay còn ý gì khác, cô hiện tại không dám tin cậu ta có tình ý gì với mình, cô từ lâu đã phong bế đoạn tình cảm ấy rồi. Cô không quên nhưng chưa hẳn là nhớ. Cô không muốn tự mình đa tình. Cô qua cái tuổi ấy rồi.
- Lá thư ấy rất quan trọng sao?_ cô mấp máy môi hỏi.
- Tôi cũng không biết_ anh bất đắc dĩ nói, nó sẽ quan trọng nếu cô thấy cần, nó mất giá trị nếu cô thấy không quan trọng.
- À..._cô hỏi.
- Từ Vân Du, cậu có ghét tôi không?
- Có_ cô nói thật cũng là nói dối.
- Ha ha ha... Vậy cậu không thể tin lời tôi nói rồi_ anh cười khổ.
-...
- Cậu ghét tôi vậy mà, sao chấp nhận tôi chứ, tôi là thằng hề trước mặt cậu rồi.
-...
- Tôi phải làm sao với cậu đây, tiểu Du.
-...
- Tôi biết cậu không tin mà, tôi biết cậu vẫn ghét tôi vậy mà còn làm phiền cậu.
Những lời anh nói khiến cô xao động, chưa bao giờ cô thấy một Lâm An Tường tự trách đến vậy. Vì cô sao, cô thực không muốn thế.
Trong không gian u tối, gió nhè nhẹ thổi, chốc chốc lá trên cây rụng xuống, một cơn mưa lá thổi tới. Trong bóng tối, mảng im lặng đè ập lên họ. Một người đang đấu tranh giữa tình cảm và lí trí, một người kìm nén sự mệt mỏi. Anh muốn nắm lấy, tại sao cô lại đẩy ra, xin cô đừng đẩy nữa có được không? Tiểu Du à, cậu thử đón lấy tôi được không?
Cô nhắm mắt lại cảm nhận, hình như cô đã hiểu rồi. Một lần nữa mở ra, ánh sáng trong mắt cô bừng lên, cô sẽ thử nghe theo nó lần cuối.
Nhìn sâu vào mắt anh, cô khẽ mỉm cười, Lâm An Tường mong rằng tôi không hiểu sai ý cậu.
- Tôi ghét cậu. Nhưng tôi tin cậu. Tôi sẽ chờ, chờ cậu xoay chuyển được tôi.
Cô thấy nụ cười khổ của anh. Cô rung động, cô xót. Cô muốn tin cậu ấy, cô sẽ thử tin vào cái cô lo sợ kia. Cô muốn chờ đợi một cái gì đó, hôm nay cô phó mặc cho tình cảm. Linh cảm mách bảo cô, hãy hé mở thử xem, biết đâu cầu vồng lại xuất hiện.
Nụ cười của cô chưa hề tắt sau câu nói ấy.
Anh run run sững sờ. Hạnh phúc bủa vây, cô ấy rốt cuộc cũng mở lòng rồi. Cô ấy chịu hiểu rồi, đây là tín hiệu tốt. Cô ấy vẫn có chút gì đó đặc biệt cho anh, anh biết nó nhỏ nhưng nhỏ còn hơn không, anh biết rồi, anh sẽ cố gắng mở rộng ra.
- Cậu thừa nhận rồi nhé_ anh ôm chầm lấy cô tỉ tê, anh lại cười rồi, nụ cười thoả mãn nhất từ trước đến giờ, đây là sự thật rồi phải không!!!
- Tôi thừa nhận gì chứ, cậu làm trò gì vậy, buông ra mau_ cô phì cười, hình như cô thấy hoa nở trong tim. Cô có thể tin đây sự thật không, cậu ấy thực sự có ý đó với cô sao. Sẽ không phải cô tự tưởng tượng đâu phải không.
- Không buông. Đúng như cậu nghĩ đấy, tôi thực sự có ý đó đấy. Cậu ngốc bỏ xừ, không hiểu chuyện_ anh chẳng ngại ngần thổ lộ.
- Tôi ngốc, để xem tôi ngốc không, cậu đừng vội đắc ý_ cô mạnh mồm nói, hơi hơi cảm động rồi.
- Phải, tôi mới ngốc.
- Thì thật mà.
Cô chưa thể chấp nhận mọi thứ vừa trải qua được. Với cô, 6 năm không phải quãng thời gian ngắn, nó rất dài. 6 năm ấy tạo nên chính cô rất gai góc, mạnh mẽ, cô chỉ vì bị bỏ rơi mà phong bế trái tim 6 năm liền, tạo thành hàng rào kiên cố. Cô cho anh cơ hội cuối cùng, hãy phá vỡ nó.
Hãy khiến nó dám rung lên một lần nữa, vì anh.
Nhưng khó lắm đấy, hàng rào cô dựng lên, chính cô cũng không tưởng tượng được nó mạnh mẽ thế nào đâu.
***
Tường, tớ chỉ muốn chắc chắn tớ không tổn thương nữa. Cậu hãy làm thật tốt, hãy để tớ biết, tớ tin cậu là đúng, tình yêu của tớ luôn đúng, dù là 6 năm trước hay hiện tại.
***
-------------------------------------
***
Thanh xuân của tớ đẹp lắm
Tự dưng cậu vào là xấu
Tớ khóc tớ buồn tớ đau
Cậu đi cậu đi mãi mãi
Sáu năm nhớ nhớ quên quên...
Tuổi trẻ của tớ tốt lắm
Tự dưng cậu ném vỡ tan
Tớ buông xuôi tớ mặc kệ
Cậu khóc cậu khóc rất nhiều
Cậu và tớ kiếp này chia xa.
Sau cô thì Thư cũng dậy, Thư tiện thể khua luôn hai nàng kia dậy luôn. Cùng nhau xuống nhà thì đã có bữa sáng trên bàn, Du của họ lúc nào cũng rất chu đáo.
- Hi..._ All
- Buổi sáng tốt lành các cậu, lại đây ăn sáng đi. Cháo thịt của Thanh, cháo quẩy của Lam, bánh bao của Thư và một ly sữa tươi_ Du chỉ chỉ chỗ ngồi phân phó.
- Bạn Du tôi number one_ Lam hát.
- Cưng dễ sợ_ Thanh chồm lên thơm chụt vào má cô một cái thật kêu.
- Ngoan lắm bấy bỳ_ Thư véo má cô cưng chiều
- Ăn đi, xong còn đi làm_ nhận lời khen của các bạn nhưng cô cũng không quên dặn họ thưởng thức.
- Chiến thôi_ All
Ăn uống xong, Thanh rảnh nhất, cô nàng xung phong rửa bát để mấy bạn thay đồ đi làm. Nơi tụ tập chính của các cô là nhà Lam nên cũng để vài bộ quần áo và đồ đạc ở đây, ba mẹ Lam ra nước ngoài làm ăn nên không ở nhà, cô ấy chính là bá chủ một phường. Thanh vừa quay xong một bộ phim, đang trong kì nghỉ để chọn kịch bản quay tiếp nên ở lại dọn dẹp cho Lam nhà cửa rồi mới bắt xe về. Còn cô và Thư thì được Lam chở tới công ti xong nàng ta mới lại đến công ti của nàng.
Hai giờ sáng, anh chàng Chí quá buồn ngủ nên lái xe về nhà, tất nhiên mang theo cả ba tên còn lại. Về tới nhà Chí mặc kệ họ lên tắm rửa rồi ôm gối vợ yêu ngủ, anh xem đây như nhà mình nên xông thẳng vào phòng khách ngủ, còn Nhật và Huyên, hai kẻ hơi xa lạ với nơi này nên tranh nhau cái sofa ngoài phòng khách ngủ.
Lúc Thanh trở về nhà thì thấy hai thằng đàn ông xa lạ đang nằm ngược lại trên cái ghế nhà mình thì hoảng hốt. Cô nàng còn tưởng mình đi nhầm nhà, chạy ra thấy số nhà đúng 30 thì mới an tâm. Không kịp nghĩ ngợi cô nàng chạy về phòng ngủ, thấy chồng thì trái tim mới được cất xuống. Cô trèo lên giường lay lay chồng dậy.
- Anh yêu...
- Vợ về rồi à_ Chí ngáp ngáp nói.
- Anh ơi. Sao nhà mình có hai kẻ lạ hoắc ngủ vậy, bạn anh hả_ Thanh hôn chụt một cái vào má chồng hỏi.
- Ừ, chúng bị vợ đuổi nên nương nhờ anh. Kệ chúng, tí nữa anh sẽ đuổi đi, vợ không cần lo lắng_ nhận được nụ hôn buổi sáng của vợ yêu Chí tỉnh ngủ hẳn.
- Không sao, không phải kẻ trộm là được. Anh còn buồn ngủ không, ngủ đi. Nếu không buồn ngủ, em nấu anh bữa sáng_ Thanh ngọt ngào nói.
- Ừ, anh muốn ngủ. Vợ ôm anh ngủ, ngủ cùng anh thêm lúc nữa, không có em anh ngủ không ngon_ Chí dụi dụi vào ngực cô nàng nỉ non.
- Được, em ngủ cùng anh_ thương chồng nên Thanh nằm xuống, xà vào lòng anh chàng ngủ, thật sự cũng hơi mệt, thời gian trước quay phim bất kể ngày đêm nên thèm ngủ, giờ phải tranh thủ ngủ bù.
Vậy là cặp vợ chồng gia chủ lại ân ái ôm nhau ngủ. Dưới phòng khách, Huyên đã tỉnh, anh ta cầm lấy áo khoác ra khỏi nhà, bắt xe về căn hộ của mình tắm rửa rồi đi làm. Ninh Nhật và anh cũng tỉnh ngay sau đó, anh thản nhiên lái xe của bạn Chí đi về, đến nhà thì vứt bỏ nó cho Nhật, dù sao tên Nhật này cũng chưa đi làm, hắn rảnh rang thì tự trả xe về cho chủ đi.
Anh lần đầu tiên đi làm muộn nhưng rất ung dung, anh là sếp mà đi muộn ai dám phê bình chứ. Vào phòng, ngồi vào bàn việc đã thấy một đống giấy tờ chất cao như núi. Anh chỉ việc đọc, ổn thì kí không ổn thì trả về cho làm lại nhưng cũng mệt đến nát óc. Giới giải trí này lắm lúc làm anh đau hết cả đầu, cha già tiến quân vào ngành này làm gì không biết, cứ mở nhiều ngân hàng với khách sạn có phải nhẹ đầu hơn không.
Quá nhàm chán anh lại kết nối máy với chị thư kí.
- Giám đốc_ chị xinh đẹp nói.
- Chị gọi cho quản lí Giang xem Du cô ấy có ở công ti không?
- Dạ_ dập máy, chị Mai muốn chửi thề, sao mình suốt ngày mang tiếng ác không nè trời.
- Xin chào, trưởng phòng ý tưởng sáng tạo nghe_ Giang Ngân Ly nói theo bản năng.
- Chào, tôi là thư kí giám đốc, hôm nay phòng mình có ai phải ra ngoài không chị_ Thư kí Mai hỏi dò
- Không, mọi người đều đang làm việc _ chị Giang lại tiếp.
- Vậy sao, chúc phòng mình làm việc tốt, tạm biệt
- Tạm biệt_ chết rồi, sao công ti dạo này quản người ghê thế nhỉ, chị Giang vô tâm nghĩ.
Chị thư kí xinh đẹp nhanh chóng báo lại với anh sếp, thấy mặt mày sếp giãn nở ra chị mới khoan khoái trở lại làm việc.
Anh thấy cô ngoan ngoãn làm việc trong phòng thì rất vui, không nhìn thấy cô nhưng biết cô ở cùng mình trong một toà nhà làm việc cũng khiến anh vui vẻ. Tâm trạng vui vẻ nên anh làm việc rất mau lẹ, chẳng mấy thì hết ngày.
Kim đồng hồ vừa nhảy sang phút thứ 60, tròn 5 giờ chiều anh vớ lấy áo véc băng băng xuống nhà xe lái ra sảnh công ti chờ người. Anh phải nhanh chân mới được, ngộ nhỡ cô lại bị mấy cô gái kia kéo đi mất như hôm qua thì anh thật thiệt thòi, anh chỉ mới gặp lại cô thôi, anh xa cô tận 6 năm đấy, sao họ cứ tranh cô của anh cơ chứ.
Thư và cô khoác tay nhau ra khỏi công ti, hôm nay theo lịch trình họ sẽ đi ăn vịt quay, Thư chủ trì, cô chủ chi.
Anh vừa thấy bóng cô thì dần dần tiến lại, chẳng mấy chốc đã chắn đường đi của hai người.
Cô kinh ngạc há hốc mồm, tên này lại giở trò gì đây. Thư láu cá hơn nháy nháy mắt không khép được mồm, trong lòng cô nàng đang gào thét, mùi gian tình nồng quá!!!
- Ấy sếp, hết giờ rồi anh còn có việc cần căn dặn sao_ Thư nói.
- Cô về một mình được không?_ anh chẳng vòng vo tam quốc mà nói thẳng.
- Được chứ, tôi đi đây_ Thư sảng khoái đáp ứng, một lần nữa cô ấy lại gào thét Oa, sếp cool quá!!! Đẹp trai quá cơ!!!
- Cậu không phải về cùng tớ sao, đi thôi_ thấy tình hình không ổn nên cô kéo tay Thư giục giã, con nhỏ này bị cậu ta mê hoặc rồi hả, bạn thân cũng không giúp. Đi theo nhỏ này cẩn thận mình bị bán lúc nào không biết quá.
- Cảm ơn_ anh không để ý tới thái độ sốt sắng muốn chuồn của cô mà lịch sự cảm ơn Thư. Dứt câu, tách cái tay đang khoác của cô ra nắm tay, lôi đi.
Kèm theo một câu chân thành ra lệnh.
" Tiểu Du, phải về sớm. Là con gái không nên la cà "
-..._ trên trán nổi rần rần 3 vạch đen.
- Hắc hắc..._ theo bóng của ngài sếp, Thư cười thô bỉ, hét lớn
- Sếp, nhớ cho em yêu tôi ăn no nha!!!
Anh không đáp lại mà chỉ giơ ngón cái ra đằng sau, biểu thị, tốt lắm, tăng lương. Còn về phần cô, cố sống cố chết thoát khỏi gọng kìm của anh, cái miệng lo lối om sòm.
- Lâm An Tường, buông chị ra, buông chị ra. Con nhỏ đáng ghét kia, bà hận ngươi...
Không tình nguyện bị ngồi lên xe, cô tức mặt đỏ bừng. Tên này đúng là hiểu cô, giữ chặt hai tay cô, tay cô mà không bị giữ cô cho cậu ta đo đất rồi. Tức chết mà, nhìn khuôn mặt đắc ý của cậu ta lại càng ghét, Du ơi phải bình tĩnh, không nên chửi bậy...
- Thắt dây an toàn vào_ anh nhìn chằm chằm cô ra lệnh, đúng chất ông chủ lớn.
-..._ không động
Biết ngay cô dỗi, càng tốt càng có lí do ôm cô. Anh chồm lên người cô, kéo sền sệt cái đai mắc qua người cô rồi mới lưu luyến rời đi, trên người cô có mùi thơm riêng của phụ nữ, không phải nước hoa, rất dễ chịu.
- Cậu..._ cô câm nín không nói được gì, mẹ kiếp tên này thắt đai cho cô mà chồm hẳn lên người, dám lợi dụng bà hả, bà cấu chết cậu.
Hai mắt cô phừng phừng lửa, phóng ma trảo cấu mạnh vào eo của anh, lắc mắt quay đi, không thèm đếm xỉa tới anh.
Anh thật ra đau lắm nhưng mà trên mặt không tỏ vẻ gì, thản nhiên lái xe đi, chỗ eo kia chắc lại tím một mảng rồi.
- Tôi muốn nói chuyện rõ ràng với cậu.
- Chuyện gì?
- Cho cậu tới đây đã...
-..._ cô không hỏi thêm gì nữa
Khởi động xe lái về hướng ngược lại, suốt dọc đường không ai nói thêm câu gì, họ biết trong lòng mình vẫn còn mối nghi ngại nên khó có chủ đề hay ho để nói.
- Cậu muốn đưa tôi đi đâu_ cô lên tiếng trước, cái tên quái đản này lôi cô lên xe, đi mãi vẫn chưa đến nơi.
- Tới rồi cậu sẽ biết_ anh nói.
Màn im lặng lại đổ bộ vào chiếc xe.
Khoảng 15 phút sau rốt cuộc anh cũng dừng xe lại, khung cảnh trước mắt khiến cô kinh ngạc.
- Đến rồi_ anh lại quay sang tháo dây an toàn cho cô, bước xuống.
Cô cũng mở cửa xe đi xuống, đây là trường đại học của cô, cô bước ra khỏi nơi này hơn 2 năm rồi, khung cảnh cũng có chút thay đổi, đẹp hơn ngày xưa nhiều.
Cô ngơ ngơ ngác ngác nhìn ngắm lại, bước chân theo thói quen tiến vào khu lớp học, cô hình như bỏ quên anh rồi.
Trường đại học này không cho cô những ngày tháng viên mãn nhất như trường cấp ba nhưng lại là nơi dạy cô cách trưởng thành đúng đắn nhất. Ngày trước hành trình đi học của cô chỉ từ kí túc tới trường rồi ngược lại. 4 năm cô chỉ loanh quanh trong trường, thư viện, giảng đường, bạn bè cũng ít, không thân lắm, thầy cô lại càng xa lạ, chỉ gặp mặt trong mỗi tiết học.
Gần tới dãy lớp học cô đổi hướng ra ngoài sân, ngồi xuống chiếc ghế đá quen thuộc. Khoảng lặng ùa tới, tâm hồn thả lỏng hơn, lòng cũng nhẹ hơn. Cái trường mà cô cho rằng chán nhất sau bao năm lại trở lại cô chua xót nhận ra rằng nó là nơi cô nhớ nhất. Năm tháng đại học của cô chỉ có một mình cô, cô lên thư viện đọc sách một mình, ăn uống một mình, rảnh lại ngồi tại đây ngắm các bạn khác vui chơi. Cô rất nhớ cái một mình ấy, cô chưa bao giờ cảm thấy cô đơn mà rất tự do, sâu trong nội tâm của cô rất thích yên tĩnh, thích ngắm nhìn mọi người qua lăng kính của đôi mắt, một niềm vui kì lạ. Quá trình trưởng thành trong im lặng ấy cho cô sự bình tĩnh, mạnh mẽ, kiên cường, vô tâm.
Nó trái ngược hoàn toàn với năm tháng cấp ba, cấp ba của cô nhiều bạn, nhiều trò vui, nhiều nhất vẫn là sự ngây ngô, trong sáng.
Năm tháng qua đi, cô không mất đi nét ngây ngô, cũng chẳng thiếu đi sự vui vẻ hoạt bát, nghịch ngợm mà là đón nhận thêm một nội tâm kín đáo, dè dặt nhờ nụ cười vui vẻ bảo vệ, vĩnh viễn nụ cười ấy sẽ giúp cho nội tâm cô cứng cáp, chín chắn hơn, cô cũng không phủ nhận nó vô tâm với cụm từ tình yêu hơn nhiều. Ở tuổi này, cô quý trọng nhất gia đình, sự nghiệp, bạn bè... Không có chỗ cho tình yêu ở lại.
Cô nhìn về hướng kí túc xá, phòng nào cũng sáng đèn, nơi đó là nơi cô từng ở, giờ là của các em khác rồi.
Bàn tay lạnh giá của cô chợt bị ai đó nắm lại, kéo cô ra khỏi dòng cảm xúc dạt dào miên man. Cô ngước mắt xuống, tay cô lúc nào cũng lạnh ngắt, giờ nó đang được ủ ấm trong lòng bàn tay của anh. Cô khó hiểu nhìn, muốn rút lại, nhưng cậu ta lại cầm chặt hơn.
- Cậu biết tại sao tôi đưa cậu tới đây không?_ anh thoả mãn nắm chặt tay cô, từ lúc xuống xe tới giờ anh bị cô lãng quên, mới nắm tay cô có xíu à, muốn rút ra ư, không có cửa đâu.
Cô không nói mà chỉ lắc đầu.
- Tôi muốn tới xem nơi cậu từng học_ anh nhìn sâu vào mắt cô nói.
- Làm gì chứ, cũng không có gì đặc biệt_ cô hất mặt, tránh ánh mắt của anh bạo gan nói lớn.
- Đặc biệt mà, dù sao cậu cũng đã từng vui buồn ở đây, tôi rất hiếu kì, tôi muốn biết thứ mà tôi không thể chứng kiến về cuộc sống của cậu trông như thế nào_ anh thất vọng nói, sao cô không nhìn thẳng vào mắt nhỉ, lần nào cũng thế, anh rất muốn nhìn thấy đôi mắt sáng của cô.
- Cậu rảnh thế nhưng tôi thì không, tôi muốn về nhà_ cậu ta muốn thấy thì tự đi đi, lôi cô theo làm gì. Cuộc sống của cô, cậu ta xem xét làm gì, vô ích.
- Từ Vân Du, lúc nào cậu cũng phũ phàng như vậy.
- Phải đó, cậu tức giận à, giận thì giận đi.
- Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
- Nếu là chuyện 6 năm trước thì khỏi cần, tôi nói rất rõ với cậu rồi, tôi quên rồi.
- Tôi không quên được. Bao năm qua, tôi luôn rất khó hiểu, tại sao cậu đọc thư rồi mà lại không tha thứ cho tôi, tôi đã nói rõ trong thư như vậy_ anh càng nói càng siết chặt lấy tay cô.
Anh thật sự đã không nhịn được nữa rồi. Anh buồn anh nhớ 6 năm rồi, anh trở về không mong nhất chính là sự lạnh nhạt của cô. Anh sợ nhất là sự lạnh nhạt không quan tâm của cô, anh nhớ cô lắm, cô không biết.
Cô bị đau nhưng không nói, rốt cuộc là thư gì, tại sao lần nào gặp mặt cậu ta cũng nhắc tới nó, biểu hiện bất hạnh như vậy.
- Thư gì. Tôi không hề nhận lá thư nào của cậu hết, cậu làm sao thế.
- Cậu lại như thế?
- Lâm An Tường, cậu đừng quá đáng, tôi nhắc lại suốt 6 năm qua một lá thư của cậu tôi cũng không có thấy đâu.
- Tôi chỉ viết một lá thư duy nhất, chính là tất cả hi vọng của tôi. Tôi ở Mĩ chờ đợi, tất cả chỉ vì lá thư ấy.
- Cậu ở Mĩ chờ, chờ cái gì, tôi chẳng hiểu cậu nói gì suốt từ nãy tới giờ. Rốt cuộc cậu đang ám chỉ cái gì, nói rõ ràng đi. Tôi cũng muốn làm rõ mọi chuyện, để xem cậu còn có thể bày ra bộ mặt oán trách thế này nữa không!!!
- Tôi không oán cậu, tôi chỉ muốn..._ anh muốn nói thêm anh muốn cô đừng ghét bỏ anh được không...
- Muốn gì, cậu nói đi. Thư gì, cậu để đâu, cậu không bảo tôi sao tôi biết đường đọc_ đột nhiên cô bộc phát tính trẻ con, mặt cậu ta ức thế kia mà.
- Thư trong quyển sách tôi nhờ Chí đưa cho cậu.
- Thư, sách, Chí. Đúng là Chí có mang cho tôi quyển sách nhưng không có thư, cậu không phải bịa chuyện.
- Tôi không bịa chuyện, trong quyển sách tôi đưa cậu, trang 88 - ngày sinh nhật cậu, tôi đã kẹp vào đó một lá thư, tôi nói tất cả, tôi nói tất cả..._ anh không chịu nổi, nói thẳng ra, anh không tin nói rõ như vậy mà cô vẫn còn trốn tránh.
Cô kinh ngạc, cậu ta nói cái gì vậy. Quyển sách đó cô đọc nó bao nhiêu lần, trong đó chỉ có nước mắt của cô chứ chẳng có gì, cậu ta nói vậy là muốn gì đây, chê cô ích kỉ sao.
- Tôi khẳng định, tôi không nhận lá thư nào của cậu. Nếu nó thật sự tồn tại, tôi cũng đã nói, tôi thấy cậu không có lỗi gì với tôi. Đi du học là lựa chọn của cậu, tôi chẳng là gì quản được. Cậu xin lỗi, tôi nhận. Tôi không hề trách cậu, cậu vẫn là bạn tôi_ cô mặc kệ anh, nhẹ nhàng nói. Chuyện cô không biết thì chính là không biết, cô là loại người ích kỉ như vậy sao. Cho dù cậu ta không thích cô nhưng chẳng lẽ không hiểu tính cô sao, nực cười.
Thái độ cứng rắn của cô khiến anh nghi hoặc. Nếu như những gì cô nói, hẳn cô không nhận được, cô cũng không biết tình cảm của anh, có lẽ cô vẫn tưởng anh thích Bách Hợp.
Anh có nên nói ra tình cảm của mình cho cô hiểu không?
Anh sợ cô bất ngờ, không tin, cô không bao giờ tin anh yêu cô, cô chỉ tin những gì cô thấy, cô thấy anh tặng hoa cho Bách Hợp, thấy anh bênh vực em ấy, thấy anh chê bai cô ấy trước mọi người...
- Tiểu Du, có lẽ cậu không tin nhưng chuyện của tôi cậu quản được, còn chuyện tôi với cậu là bạn. Tiểu Du à, làm bạn cậu tôi không cần_ anh chán ghét cụm từ bạn của cô, sao cô cứ nhắc đi nhắc lại làm bạn với anh vậy, anh không muốn, nếu chỉ muốn làm bạn với cô thì anh về đây làm gì cơ chứ, anh ở luôn bên ấy cho xong!!!
- Cậu..._ cô câm nín, cô đã xuống nước như vậy, làm bạn với cô thì sao, cậu ta dám nói không cần.
Thấy bộ mặt đỏ lên vì giận của cô, anh thở dài. Cô lúc nào cũng hiểu sai ý của anh, anh thắc mắc cô ngu hay giả ngu với anh nữa.
- Tôi sẽ tìm lại lá thư năm đó, tôi muốn cậu đọc nó, tôi muốn sự tha thứ từ tâm hồn cậu, tôi muốn biết suy nghĩ trong lòng cậu. Lá thư ấy sẽ là câu trả lời cho cả cậu và tôi, tôi nhắc lại, tôi không cần làm bạn cậu.
Đi thôi, tôi đưa cậu về_ chẳng muốn to tiếng với cô thêm nữa. Cô tức lên mà không nói hẳn đêm sẽ suy nghĩ nhiều. Anh thương cô như vậy, cô lại vô tâm không biết gì.
Đứng trước mặt cô là tấm lưng của anh, nó rộng nhưng có nét cô đơn khiến cô nghi hoặc mọi thứ. Cô không biết bức thư ấy quan trọng thế nào mà cậu ấy muốn cô nhất nhất phải đọc. Kể cả cô nói cô tha thứ cho cậu ấy, cậu ấy cũng không cần. Cô phải làm gì mới đúng đây. Cô không rõ rốt cuộc cậu ấy bày đủ trò như vậy chỉ đơn giản để xin lỗi cô hay còn ý gì khác, cô hiện tại không dám tin cậu ta có tình ý gì với mình, cô từ lâu đã phong bế đoạn tình cảm ấy rồi. Cô không quên nhưng chưa hẳn là nhớ. Cô không muốn tự mình đa tình. Cô qua cái tuổi ấy rồi.
- Lá thư ấy rất quan trọng sao?_ cô mấp máy môi hỏi.
- Tôi cũng không biết_ anh bất đắc dĩ nói, nó sẽ quan trọng nếu cô thấy cần, nó mất giá trị nếu cô thấy không quan trọng.
- À..._cô hỏi.
- Từ Vân Du, cậu có ghét tôi không?
- Có_ cô nói thật cũng là nói dối.
- Ha ha ha... Vậy cậu không thể tin lời tôi nói rồi_ anh cười khổ.
-...
- Cậu ghét tôi vậy mà, sao chấp nhận tôi chứ, tôi là thằng hề trước mặt cậu rồi.
-...
- Tôi phải làm sao với cậu đây, tiểu Du.
-...
- Tôi biết cậu không tin mà, tôi biết cậu vẫn ghét tôi vậy mà còn làm phiền cậu.
Những lời anh nói khiến cô xao động, chưa bao giờ cô thấy một Lâm An Tường tự trách đến vậy. Vì cô sao, cô thực không muốn thế.
Trong không gian u tối, gió nhè nhẹ thổi, chốc chốc lá trên cây rụng xuống, một cơn mưa lá thổi tới. Trong bóng tối, mảng im lặng đè ập lên họ. Một người đang đấu tranh giữa tình cảm và lí trí, một người kìm nén sự mệt mỏi. Anh muốn nắm lấy, tại sao cô lại đẩy ra, xin cô đừng đẩy nữa có được không? Tiểu Du à, cậu thử đón lấy tôi được không?
Cô nhắm mắt lại cảm nhận, hình như cô đã hiểu rồi. Một lần nữa mở ra, ánh sáng trong mắt cô bừng lên, cô sẽ thử nghe theo nó lần cuối.
Nhìn sâu vào mắt anh, cô khẽ mỉm cười, Lâm An Tường mong rằng tôi không hiểu sai ý cậu.
- Tôi ghét cậu. Nhưng tôi tin cậu. Tôi sẽ chờ, chờ cậu xoay chuyển được tôi.
Cô thấy nụ cười khổ của anh. Cô rung động, cô xót. Cô muốn tin cậu ấy, cô sẽ thử tin vào cái cô lo sợ kia. Cô muốn chờ đợi một cái gì đó, hôm nay cô phó mặc cho tình cảm. Linh cảm mách bảo cô, hãy hé mở thử xem, biết đâu cầu vồng lại xuất hiện.
Nụ cười của cô chưa hề tắt sau câu nói ấy.
Anh run run sững sờ. Hạnh phúc bủa vây, cô ấy rốt cuộc cũng mở lòng rồi. Cô ấy chịu hiểu rồi, đây là tín hiệu tốt. Cô ấy vẫn có chút gì đó đặc biệt cho anh, anh biết nó nhỏ nhưng nhỏ còn hơn không, anh biết rồi, anh sẽ cố gắng mở rộng ra.
- Cậu thừa nhận rồi nhé_ anh ôm chầm lấy cô tỉ tê, anh lại cười rồi, nụ cười thoả mãn nhất từ trước đến giờ, đây là sự thật rồi phải không!!!
- Tôi thừa nhận gì chứ, cậu làm trò gì vậy, buông ra mau_ cô phì cười, hình như cô thấy hoa nở trong tim. Cô có thể tin đây sự thật không, cậu ấy thực sự có ý đó với cô sao. Sẽ không phải cô tự tưởng tượng đâu phải không.
- Không buông. Đúng như cậu nghĩ đấy, tôi thực sự có ý đó đấy. Cậu ngốc bỏ xừ, không hiểu chuyện_ anh chẳng ngại ngần thổ lộ.
- Tôi ngốc, để xem tôi ngốc không, cậu đừng vội đắc ý_ cô mạnh mồm nói, hơi hơi cảm động rồi.
- Phải, tôi mới ngốc.
- Thì thật mà.
Cô chưa thể chấp nhận mọi thứ vừa trải qua được. Với cô, 6 năm không phải quãng thời gian ngắn, nó rất dài. 6 năm ấy tạo nên chính cô rất gai góc, mạnh mẽ, cô chỉ vì bị bỏ rơi mà phong bế trái tim 6 năm liền, tạo thành hàng rào kiên cố. Cô cho anh cơ hội cuối cùng, hãy phá vỡ nó.
Hãy khiến nó dám rung lên một lần nữa, vì anh.
Nhưng khó lắm đấy, hàng rào cô dựng lên, chính cô cũng không tưởng tượng được nó mạnh mẽ thế nào đâu.
***
Tường, tớ chỉ muốn chắc chắn tớ không tổn thương nữa. Cậu hãy làm thật tốt, hãy để tớ biết, tớ tin cậu là đúng, tình yêu của tớ luôn đúng, dù là 6 năm trước hay hiện tại.
***
-------------------------------------
***
Thanh xuân của tớ đẹp lắm
Tự dưng cậu vào là xấu
Tớ khóc tớ buồn tớ đau
Cậu đi cậu đi mãi mãi
Sáu năm nhớ nhớ quên quên...
Tuổi trẻ của tớ tốt lắm
Tự dưng cậu ném vỡ tan
Tớ buông xuôi tớ mặc kệ
Cậu khóc cậu khóc rất nhiều
Cậu và tớ kiếp này chia xa.