Lại là một tuần mới của năm học mới. Hôm nay cô đến sớm, nghĩ rằng sẽ tạo cho cả lớp một bất ngờ bởi vì cô thường vào lớp trước 5 phút trống đánh. Vậy mà đến đã thấy cậu bạn tự kỉ đang đọc sách rồi. Đến sớm vậy, còn đọc sách nữa, đọc suốt ngày bộ không chán sao ta.
- Chào, bạn bàn bên_ cô chào hỏi theo phép lịch sự.
- Chào bạn.
-...
Vào chỗ ngồi, cậu ta thích tĩnh vậy mình động vậy. Không thèm cắm tai nghe như mọi ngày, cô mở nhạc với âm lượng lớn, đúng bài nhộn nhất. Giả vờ không để ý nhưng cô đang thích chí trong lòng bởi vì cô biết cậu ta đang khó chịu. Hứ, đừng tưởng lũ lớp này tự nhiên gọi cô là chị hai, có lí do cả đấy. Hôm nay nhân dịp kỉ niệm ngày đến sớm cô sẽ khai thác về con người này.
Không phải cô thích phá người khác chỉ là cô thấy cậu bạn này rất kì lạ.
Trong mắt cậu ta luôn ngập tràn sự cô đơn, sự tuyệt vọng, rất kì lạ.
Một cậu học sinh 16 tuổi, tuổi đẹp nhất của thời học trò lại có vẻ ngoài buồn thăm thẳm đến vậy, rất kì lạ.
Đừng hỏi sao cô thấy vậy, cô chỉ có thể nói là do giác quan thứ 6, ai cũng nói cô có giác quan rất nhạy bén.
Và một lý do khác nữa là cô từng được mang đến trại trẻ mồ côi và ở đó một tháng, không phải vì hoàn cảnh sao cả chỉ là bác của cô là viện trưởng của trại trẻ này. Ba mẹ cô thấy cô suốt ngày chỉ chơi, phá làng phá xóm nên đã tống cô vào đấy. Ở đây cô đã bị đồng cảm với họ, bị họ ảnh hưởng rất nhiều bởi tư tưởng và tình cảm.
Ít ai biết ở trại trẻ này lũ trẻ đã lớn lên như thế nào, chúng lớn lên bằng tiếng cười trong trẻo, thuần khiết chẳng rõ sự đời.
Bởi ngoài cười chúng chẳng biết làm gì nữa. Lũ trẻ ấy cười ngây ngô nhìn cuộc sống nó phải trải qua, nó cười nhìn ba mẹ lần lượt ra đi, nhìn họ vứt bỏ chúng đầy lí trí mà không chút
xót xa...vv, năm đó cô được 14 tuổi.
14 tuổi, cô thấy mình trưởng thành hơn bất kì độ tuổi nào. Tự lập hơn và sống tốt hơn, có ý thức, trách nhiệm hơn rất nhiều.
Chỉ là cô vẫn thích quậy phá một chút, bây giờ là tuổi để quậy phá mà, nếu ủ dột mãi thì đâu còn là trẻ nữa.
Cô chính là thích sống lạc quan như vậy. Sống tốt cũng là lạc quan, có trách nhiệm cũng là sống vui, tự lập cũng là sống có ích.
***
Từ lần đầu tiên cô thấy cậu bạn này cô đã nhìn thấy ánh mắt của bọn trẻ đó, không ánh mắt ấy còn buồn thảm hơn cả bọn trẻ nữa. Cậu ta phải sống trong hoàn cảnh tồi tệ như thế nào mới có ánh mắt như vậy. Một lớp vỏ bọc hoàn hảo...đằng sau vẻ im lặng, đĩnh đạc đó. Cô muốn biết, nhưng lí do cô muốn biết chính bản thân mình cô cũng chẳng thể lí giải được. Và hơn tất cả cô muốn thay đổi một cái gì đó thật đặc biệt, cô muốn nhìn thấy bộ mặt khác của cậu bạn này. Có lẽ vì lí tưởng ngày bé của cô, cô mong muốn mọi người xung quanh mình luôn sống vui vẻ, hạnh phúc, hạnh phúc như cô vậy.
***
Thấy cậu ta có vẻ muốn đi cô liền nói:
- Đôi khi biết sẻ chia cũng là một loại hạnh phúc.
Bước chân anh hơi khựng lại nhưng rồi vẫn bước tiếp.
- Hãy cười khi còn có thể.
Lúc này thì cậu ta dừng hẳn. Cô rất hài lòng với kết quả này.
- Cậu nói cái gì vậy_ anh trầm trầm quay lại hỏi.
- Tôi nói gì kệ tôi_ cô lại lanh chanh không nhận.
- Vô vị_ anh chẳng thèm để ý đến mà đi ra khỏi lớp.
Nhìn theo bóng cậu bạn mới, cô chỉ lắc đầu thở dài. Mình cũng có lúc bất lực và không chịu nhận rằng mình nói gì cơ đấy. Hay phải nói là lúc ấy bị cậu ta nhìn chằm cô thấy sợ ánh mắt của cậu ta nên trốn.
- Haiz... Là do mình lắm chuyện thôi.
Vào lớp, đúng như dự tính ai cũng ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô. Nhưng vẻ mặt của lũ bạn lại không khiến cô vui như cô đã tưởng tượng,
chẳng biết mình sao nữa. Chẳng để tâm, cô lại ôm sách vở trốn sau lưng thằng Huy Lòi, ngủ.
Vào lại lớp, không biết vô tình hay cố ý anh lại nhìn về bàn bên cạnh, cái cô nàng kia lại ngủ rồi. Anh không biết sáng nay cô ấy làm sao lại nói với anh những lời đó. Chẳng lẽ cô ta biết gì về anh sao, đó là câu hỏi anh đặt trong lòng suốt mấy tiết học. Hôm nay là ngày đầu tiên anh không chép bài, vì lí do dở hơi. Anh để tâm lời cô ấy nói.
***
Trống báo kết thúc buổi học vang lên, tiếng vang lớn nhất vẫn là tiếng học sinh. Đi học chính là vậy, nghe tiếng trống tan trường vang lên còn sung sướng hơn cả nhặt được tiền.
Vẫn như mọi ngày, cô là người ra khỏi trường đầu tiên. Để tránh phải khó chịu như ban sáng cô đến quán kem gần trường tự thưởng cho mình. Cô thích nhất là tiền, ăn sau cùng là ngủ, không có mê trai đẹp như thằng Minh Vẹo, không thích làm đẹp như Thanh, cũng chẳng mê game như lũ trên lớp. Cô chính là yêu bản thân mình như vậy.
Tan trường hôm nay anh không về thẳng nhà mà tới thư viện lấy thêm sách về đọc. Lúc về thì trời đổ cơn mưa to nên chạy vào quán trà sữa gần đó trú mưa. Ngồi cạnh cái bàn bên cửa sổ anh nhìn thấy cô, cô đang ăn kem quán đối diện, sau lớp kính trắng xoá. Đây là lần đầu tiên kể từ khi anh tới đây anh nhìn rõ ràng gương mặt của cô. Gần 1 tháng nhưng anh chả nhớ nổi mặt ai, chỉ có cô và lớp trưởng thì anh hơi biết một chút. Cô gái này sáng nay đã từng nói với anh vài câu, lúc anh quay mặt lại đã nhìn thoáng qua cô ấy, và giờ này anh lại ngồi nhìn chằm chằm vào cô ấy. Cô ấy có khuôn mặt phinh phính hồng hào, lúc nào anh cũng nghe thấy tiếng cười giòn giã của cô ấy, anh thấy mọi người trong lớp ai cũng quý cô ấy, giáo viên cũng vậy, dù cô ấy ngủ và không chép bài, họ cũng chỉ nhắc nhở mà chưa từng phạt. Ở cô ấy luôn ánh ra một vầng hào quang tươi mát, dễ chịu, yên bình khiến người đối diện muốn dốc bầu tâm sự.
Ngồi học nhưng tai anh luôn bất chợt lắng nghe tiếng cô trò chuyện với lũ bạn, anh đã để ý đến cô ấy, anh mong mình có được nụ cười hồn nhiên của cô gái ấy. Anh thèm sự quan tâm của mọi người dành cho cô.
Thì ra anh lại ích kỉ như vậy, anh thèm được yêu thương. Sống 16 năm, thứ anh thừa nhất là tiền bạc nhưng lại thiếu tình yêu thương đến nghèo hèn.
Cô ấy nói hãy biết sẻ chia và hãy biết cười. Anh cũng muốn lắm nhưng anh có thể sẻ chia với ai đây, một người bạn thân thiết anh cũng không có. Nếu có chắc toàn lũ giả tạo. Cả đời này anh căm ghét nhất chính là sự giả tạo, nói dối. Người ta nói dối nhiều quá khiến anh ghê tởm.
***
Mưa tạnh, cầu vồng lấp ló sau rặng cây, hai con người, ra về theo hai hướng ngược lại, họ sống ở hai nơi ngược hướng, và cũng như sống ở hai thế giới. Muốn chạm tới nhau cần phải một người đến trước, cố ý xà vào thế giới kia, xà vào cuộc sống của người kia.
Chap 3: Sinh nhật
Sáng ra, Thanh Thanh vừa vào lớp liền hô to.
- Tập trung.
Sau câu ấy cả lớp đều tán loạn, mỗi lần lớp trưởng kêu tập trung đều là có biến hết. Chưa đầy 3 phút sau tất cả ổn định chỗ ngồi, im lặng lắng nghe vấn đề.
- Tốt lắm, nay là ngày gì mấy chế nhớ chưa?
- Ngày gì, trường mở hội hả_ Nam Nấm hỏi
- Lớp 11A1 lại khiêu chiến hả_ Luân hùng hồn nói.
- Hay là lại có bạn mới_ Nhật tí tởn
-....
- Mấy cậu thật là, mai sinh nhật Tiểu Du của tớ đó.
- Phải ha, sinh nhật chị hai_ Huy lòi hét lên.
- Du Du lên 17 tuổi_ Hoàng phấn khích.
- Đúng rồi. Mỗi lần trong lớp có bạn đến ngày sinh nhật đều sẽ tổ chức và chúc mừng, nay là 26/8 sinh nhật của Du. Các bạn nói nghe coi tặng cậu ấy cái gì, nhanh nhanh không cậu ấy vào bây giờ.
- Hoa, bánh gato_ Quang phát biểu
- Áo mới_ Fu nghĩ
- Tặng giày đi, Du thích giày lắm_ Chột nói
- Ngu, Du thích ăn nhất. Mua kem đi, cả thùng kem luôn_ Chí phát ngôn.
- Mày mới ngu, có sinh nhật nào tặng kem không???_ Chột phản bác.
-....
- Thôi. Mấy cậu đúng là lũ dớ dẩn. Toàn cho phát ngôn linh tinh. Lớp thiếu gái đúng là khổ mà. Giờ này ai mà rảnh nhảy ra chợ chọn giày với áo...Hoa, bạn có ý kiến gì không?
- Mình... Mình mới vào chưa quen tính cách các bạn nên cũng khó. Hay tặng bạn ấy son môi đi, con gái mà. Vừa nãy mình đi học phát hiện một cửa hàng mỹ phẩm đối diện trường đang khai trương đó.
- Ối giờ, sao cậu có thể nói như vậy được_ Huy lòi hét lên.
- Hả_ Hoa sợ hãi.
- Hoa à, ý kiến của cậu còn không hay bằng lũ đực rựa này đâu_ Thanh tốt bụng giải thích.
- Sao vậy?
- Cậu thấy Du vẻ ngoài thế nào?
- Ừ, một cô gái mạnh mẽ.
- Phải rồi, mạnh mẽ. Cậu ấy rất mạnh mẽ, không có thích điệu đà đâu?
- Nhưng cậu ấy cũng là con gái mà.
- Con gái cũng có gu nam tính mà.
- Vậy sao?
- Phải. Thôi, Chu cậu đi mua 30 bông hoa về đây, một cái bánh kem nữa. Mỗi bạn tặng một bông hoa rồi để cậu ấy thổi bánh kem. Ok.
- Cũng được_all
- Đây, Chu, tiền quỹ lớp này. Cửa hàng gần nhất chắc không cần mình nói đâu nhỉ!!!
- No no no... Lớp trưởng yên tâm kiểu gì cũng hoàn thành xuất sắc_ Chu đắc chí nói.
- Tốt. Đi đi
- Ok
- Chu đi mua gì đấy_ cô vừa vào lớp
thì nghe thấy cần mua đồ nên hỏi.
-....im lặng.
- À... Không có gì? Đi mua sách bài tập cho lớp ý mà_ Chu Chu nói.
- Vậy hả, thế mua đi. Thanh Thanh, hôm nay có bài tập gì không vậy?
- À... ha không có, thứ 4 mà, có hai tiết thôi. Thể dục và Quốc phòng.
- Úi xời... Tớ quên mất đấy, mất công mang cả đống vở.
- Ai bảo cậu chép thời khoá biểu là cứ lười.
- Mình...
- Đi, xuống phòng thể dục thôi. Trống vào rồi, tí nữa mình sẽ chép giúp cậu.
- Cảm ơn. Yêu cậu chết mất thôi.
Chán với màn yêu đương của hai cô gái, lớp 11A5 kéo cả lũ xuống phòng thể dục, không gặp thầy nhưng cả lũ vẫn tập bài thể dục xong mới tản ra chơi trong khu vực gần nhau. Cô rất thích thể thao nên đi đánh bóng chuyền hơi với Huy lòi và mấy bạn. Còn Thanh, cô nàng ngồi chơi game thời trang với Hoa, còn anh lại một mình đọc sách.
Chỉ vì có hai tiết thôi nên chưa tới 9 giờ sáng toàn bộ học sinh trường cấp ba Blue đã tan học. Cô cũng không ngoại lệ đang định đi về thì bị nhỏ Thanh ôm chầm lấy rồi còn bít kín mắt. Nói cái gì mà cô cũng khó hiểu.
- A5, nghe rõ mệnh lệnh.
- Rõ.
- Tớ đếm ngược nha, xong là các cậu phải xong luôn đấy
- Ok_all
- 3...2...1
- Happy birthday to you. Happy birthday to you. Chúc mừng sinh nhật Vân Du.
-... Bất ngờ. Quả thực cô rất bất ngờ, cô quên mất hôm nay sinh nhật mình luôn. Hẳn nào sáng nay ba mẹ kêu về sớm. Cảm động ghê, biết ơn mọi người ghê.
- Cảm ơn mấy bạn, Du thích lắm.
- Không có gì_ All
- Du là chị hai của lớp mà, chị hai sẽ luôn ưu tiên hàng đầu_ Huy Lòi lăm le nói.
-...
Sau đó từng người đưa cô một bông hồng, Thanh thì đội mũ sinh nhật cho cô và châm nến.
- Cảm ơn!!!
- Cảm ơn...
-...
Anh bị cậu bạn nào đó nhét vào tay một bông hoa, biết hôm nay là sinh nhật cô ấy nhưng mà anh vẫn ngại, anh chưa từng làm việc này bao giờ.
Đến lượt anh, anh chỉ dám đưa cho cô mà không nói sinh nhật vui vẻ như các bạn khác.
Anh đưa xong là cũng hết, anh là người cuối cùng mà. Bây giờ cô đang ước, chuẩn bị thổi nến.
Phù.... Một phát hết luôn.
- Du Du, cậu ước gì vậy_ Thanh tinh nghịch hỏi.
- Bí mật
- Bật mí đi.
- Không thể bật mí.
- Xấc... Không thèm.
- Thế sao cậu còn hỏi?
- Du... Thôi, Yaaaa..,, Bụp... Du ăn bánh đê
-....
- Thanh, ya... Ôi ôi cả cái bánh đập vào mặt thế này, sao người ta dám về nhà đây.
- Ha ha ha..._ All
- Đi chơi đi?_ Huy lòi
- Đi, ra công viên Bát quái đi_ Lập hồ hởi nhất trí.
- Ok
Vậy là tất cả mọi người sau khi chờ Du rửa mặt xong thì thẳng tiến tới công viên Bát quái chơi. Công viên này cũng như tên, là nơi tất cả mọi người trò chuyện, chém gió kịch liệt và có thể chơi những trò chơi mạo hiểm, ai bạo thì có thể vào tận nơi sờ mó động vật nữa. Nói chung quy mô công viên này khá lớn. Người vào đây tham quan hầu hết là bọn trẻ như cô thôi.
Tuy A5 khá oai phong về mặt số lượng đàn ông nhưng họ cũng chẳng dám chơi mấy trò quá mạnh, chỉ loanh quanh trong này một lúc rồi cả bọn đi về. Phá nhất trường nhưng luôn là con ngoan của ba mẹ chính là đức tính tốt mà ai A5 cũng có.
- Này, vì sinh nhật Du nên Du quyết định mời các bạn tới nhà Du chơi. Ai cũng phải đến nha!!! Trước cổng công viên Du nói lớn.
- Ok,
- Ok...
Anh đang định từ chối sẽ không đi thì bị cô bồi vào một câu.
- Bạn mới cũng đến cho biết nhà mình nha!!! Nhà mình nhiều cái hay lắm.
- Phải đó_ All
- Tôi không đi đâu_ anh hững hờ nói.
- Cậu phải đi, tôi mời mà cậu không đi, cậu không nể mặt tôi hả_ cô mè nheo nói.
- Nhưng tôi đâu biết nhà ai đâu!
- Yên tâm bạn đẹp trai, mình sẽ đi rủ cậu_ Chí chui vào nói.
- Cậu biết nhà tôi_ anh thắc mắc
- À, hôm qua nhà tôi chuyển nhà, đối diện nhà cậu luôn đó, sáng nay tôi mới biết.
- Vậy sao.
- Thật mà, tí nữa tôi rủ cậu cho.
- Nhưng mà...
- Ok, không bàn vấn đề này nữa. Chí đẹp trai tối rủ bạn mới nha, mọi người ơi chúng ta về thôi_ cô cắt ngang lời anh muốn nói và hét lên.
- Ok
- Ừ.., bye
-...
- Bye
Anh chỉ biết cách nhìn xa xa về phía lũ bạn kia đi mất. Trên đường về hôm nay anh có một người bầu bạn. Từ ngày chuyển tới đây, anh chưa thấy ai đi về đường cùng mình cả.
Như vậy càng thích, rất yên tĩnh. Anh luôn yêu thích sự yên tĩnh một cách vô điều kiện.
Bây giờ có bạn đi cùng thấy không quen, cậu bạn này còn nói rất nhiều nữa. Anh phải trả lời rất nhiều câu hỏi của cậu ta, hôm nay anh nói nhiều nhất trong suốt 16 năm qua mất!!!
Trở về nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi làm vài việc linh tinh thì nghe tiếng chuông. Là cậu bạn kia đến rủ tới nhà cô chơi.
- Hey... Đi tới nhà chị hai thôi_ thấy bóng anh sau cánh cửa bạn Chí liền bắt đầu nói.
- Tôi biết rồi, có phải đi xe không?
- Không cần đâu, đi bộ cho khoẻ. Nhà chị hai có tận 5 cách đến cơ, đi đường nhà Huy Lòi là nhanh nhất. Chui qua cổng sau nhà cậu ấy là nhà chị hai rồi.
- Lại có thể đi như vậy?
- Đương nhiên, nhà Huy Lòi gần nhà chúng ta nhất mà. Nếu không chui qua cổng sau nhà cậu ấy thì phải đi bộ 1 cây số mới tới nhà chị hai đó.
- Khác trên thành phố quá!
- Ừ... Đường làng thì toàn thông nhau thôi!
- Đi thôi!
Họ đi bộ qua đầu ngõ, rẽ vào hai con đường thì bấm chuông. Bạn Huy liền ra mở cửa, cả ba người họ chui ra tận sân sau rồi mở cổng, đi bộ hai ba nhà thì tới nhà cô. Anh thầm nghĩ, lại có cách tới nhà nhau tốn ít thời gian như vậy. Đây có thể coi như là khoa học không đây.
King koong..
- Tới đây..._ nghe thấy tiếng chuông
cô chạy vèo ra mở cổng.
- Hey... Chị hai.
- Hi mấy cậu, vào đi, chờ Lu, Hy với Viễn tới là đủ bộ. Mẹ tôi á hôm nay tặng tôi một phòng hát karaoke luôn, tí vào hát cho đã giọng.
- Thích thế_ Chí cảm khái.
- Thường thôi. Thế có muốn vào nhà không?
- Có chứ, phải hát nữa chứ.
- Thế vào đi.
- Vào luôn, triển luôn.
Chí chạy thẳng vào nhà, qua phòng khách vẫn không quên lễ nghĩa chào hỏi.
- Chào hai Bác.
- Ừ... Chào cu Chí, à chào cả cháu nữa.
- Dạ, cháu chào Bác. Cháu tên là Tường ạ, cháu mới chuyển tới ạ.
- À, hẳn nào bác không biết, nói không phải phét chứ ai chơi với Du nhà Bác thì Bác cũng biết tên hết đó_ ba Từ bắt đầu bép xép.
- Dạ.
- Bác thấy cháu là biết ngay cháu học rất giỏi nhỉ.
- Cũng tạm ạ.
Cô vào phòng nhưng vẫn không thấy cậu ta vào nên ghé đầu ra gọi.
- Bạn mới, vào đi.
-....
- Cháu đi chơi đi_ ba Từ nói
- Vâng, vậy cháu xin phép.
- Ừ. Ngoan lắm.
Anh ngờ nghệch bị cô nhắc nhở, chầm chậm bước vào phòng hát. Các bạn đều đã ngồi hết ghế, nên anh đành phải ngồi đất với cô. Lần đầu tiên anh đi chơi kiểu này, rất ấm áp, rất vui. Các bạn đứa hát hay đứa hát dở nhưng rất vui, tuy anh không cười rộ vui hạnh phúc như các bạn nhưng anh hôm nay cũng cười rất nhiều. Ngồi cạnh cô đêm nay anh thấy lòng mình nhẹ nhàng, cô nói rất nhiều chuyện vui với anh. Cô không như anh, cô nói chuyện với anh rất tự nhiên, cảm giác rất thân thiết. Anh còn bị mấy bạn ép hát song ca với cô, đây là lần đầu tiên anh hát cho người khác nghe. Cảm giác như là có ai đó đang đổ đường vào lòng vậy.
Những giây phút ở mảnh đất này đã mang đến cho anh rất nhiều lần đầu tiên. Khiến anh thấy hạnh phúc kì lạ. Một năm nữa anh sẽ rời khỏi đây nhưng anh hẳn rất nhớ nơi này.
Đột nhiên anh sinh ra trong trái tim một lời khuyên. Anh muốn thay đổi, anh muốn hoà nhập với những người bạn này, anh muốn có cuộc sống như họ, anh muốn giống họ. Anh muốn sống là chính là anh.
- Chào, bạn bàn bên_ cô chào hỏi theo phép lịch sự.
- Chào bạn.
-...
Vào chỗ ngồi, cậu ta thích tĩnh vậy mình động vậy. Không thèm cắm tai nghe như mọi ngày, cô mở nhạc với âm lượng lớn, đúng bài nhộn nhất. Giả vờ không để ý nhưng cô đang thích chí trong lòng bởi vì cô biết cậu ta đang khó chịu. Hứ, đừng tưởng lũ lớp này tự nhiên gọi cô là chị hai, có lí do cả đấy. Hôm nay nhân dịp kỉ niệm ngày đến sớm cô sẽ khai thác về con người này.
Không phải cô thích phá người khác chỉ là cô thấy cậu bạn này rất kì lạ.
Trong mắt cậu ta luôn ngập tràn sự cô đơn, sự tuyệt vọng, rất kì lạ.
Một cậu học sinh 16 tuổi, tuổi đẹp nhất của thời học trò lại có vẻ ngoài buồn thăm thẳm đến vậy, rất kì lạ.
Đừng hỏi sao cô thấy vậy, cô chỉ có thể nói là do giác quan thứ 6, ai cũng nói cô có giác quan rất nhạy bén.
Và một lý do khác nữa là cô từng được mang đến trại trẻ mồ côi và ở đó một tháng, không phải vì hoàn cảnh sao cả chỉ là bác của cô là viện trưởng của trại trẻ này. Ba mẹ cô thấy cô suốt ngày chỉ chơi, phá làng phá xóm nên đã tống cô vào đấy. Ở đây cô đã bị đồng cảm với họ, bị họ ảnh hưởng rất nhiều bởi tư tưởng và tình cảm.
Ít ai biết ở trại trẻ này lũ trẻ đã lớn lên như thế nào, chúng lớn lên bằng tiếng cười trong trẻo, thuần khiết chẳng rõ sự đời.
Bởi ngoài cười chúng chẳng biết làm gì nữa. Lũ trẻ ấy cười ngây ngô nhìn cuộc sống nó phải trải qua, nó cười nhìn ba mẹ lần lượt ra đi, nhìn họ vứt bỏ chúng đầy lí trí mà không chút
xót xa...vv, năm đó cô được 14 tuổi.
14 tuổi, cô thấy mình trưởng thành hơn bất kì độ tuổi nào. Tự lập hơn và sống tốt hơn, có ý thức, trách nhiệm hơn rất nhiều.
Chỉ là cô vẫn thích quậy phá một chút, bây giờ là tuổi để quậy phá mà, nếu ủ dột mãi thì đâu còn là trẻ nữa.
Cô chính là thích sống lạc quan như vậy. Sống tốt cũng là lạc quan, có trách nhiệm cũng là sống vui, tự lập cũng là sống có ích.
***
Từ lần đầu tiên cô thấy cậu bạn này cô đã nhìn thấy ánh mắt của bọn trẻ đó, không ánh mắt ấy còn buồn thảm hơn cả bọn trẻ nữa. Cậu ta phải sống trong hoàn cảnh tồi tệ như thế nào mới có ánh mắt như vậy. Một lớp vỏ bọc hoàn hảo...đằng sau vẻ im lặng, đĩnh đạc đó. Cô muốn biết, nhưng lí do cô muốn biết chính bản thân mình cô cũng chẳng thể lí giải được. Và hơn tất cả cô muốn thay đổi một cái gì đó thật đặc biệt, cô muốn nhìn thấy bộ mặt khác của cậu bạn này. Có lẽ vì lí tưởng ngày bé của cô, cô mong muốn mọi người xung quanh mình luôn sống vui vẻ, hạnh phúc, hạnh phúc như cô vậy.
***
Thấy cậu ta có vẻ muốn đi cô liền nói:
- Đôi khi biết sẻ chia cũng là một loại hạnh phúc.
Bước chân anh hơi khựng lại nhưng rồi vẫn bước tiếp.
- Hãy cười khi còn có thể.
Lúc này thì cậu ta dừng hẳn. Cô rất hài lòng với kết quả này.
- Cậu nói cái gì vậy_ anh trầm trầm quay lại hỏi.
- Tôi nói gì kệ tôi_ cô lại lanh chanh không nhận.
- Vô vị_ anh chẳng thèm để ý đến mà đi ra khỏi lớp.
Nhìn theo bóng cậu bạn mới, cô chỉ lắc đầu thở dài. Mình cũng có lúc bất lực và không chịu nhận rằng mình nói gì cơ đấy. Hay phải nói là lúc ấy bị cậu ta nhìn chằm cô thấy sợ ánh mắt của cậu ta nên trốn.
- Haiz... Là do mình lắm chuyện thôi.
Vào lớp, đúng như dự tính ai cũng ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô. Nhưng vẻ mặt của lũ bạn lại không khiến cô vui như cô đã tưởng tượng,
chẳng biết mình sao nữa. Chẳng để tâm, cô lại ôm sách vở trốn sau lưng thằng Huy Lòi, ngủ.
Vào lại lớp, không biết vô tình hay cố ý anh lại nhìn về bàn bên cạnh, cái cô nàng kia lại ngủ rồi. Anh không biết sáng nay cô ấy làm sao lại nói với anh những lời đó. Chẳng lẽ cô ta biết gì về anh sao, đó là câu hỏi anh đặt trong lòng suốt mấy tiết học. Hôm nay là ngày đầu tiên anh không chép bài, vì lí do dở hơi. Anh để tâm lời cô ấy nói.
***
Trống báo kết thúc buổi học vang lên, tiếng vang lớn nhất vẫn là tiếng học sinh. Đi học chính là vậy, nghe tiếng trống tan trường vang lên còn sung sướng hơn cả nhặt được tiền.
Vẫn như mọi ngày, cô là người ra khỏi trường đầu tiên. Để tránh phải khó chịu như ban sáng cô đến quán kem gần trường tự thưởng cho mình. Cô thích nhất là tiền, ăn sau cùng là ngủ, không có mê trai đẹp như thằng Minh Vẹo, không thích làm đẹp như Thanh, cũng chẳng mê game như lũ trên lớp. Cô chính là yêu bản thân mình như vậy.
Tan trường hôm nay anh không về thẳng nhà mà tới thư viện lấy thêm sách về đọc. Lúc về thì trời đổ cơn mưa to nên chạy vào quán trà sữa gần đó trú mưa. Ngồi cạnh cái bàn bên cửa sổ anh nhìn thấy cô, cô đang ăn kem quán đối diện, sau lớp kính trắng xoá. Đây là lần đầu tiên kể từ khi anh tới đây anh nhìn rõ ràng gương mặt của cô. Gần 1 tháng nhưng anh chả nhớ nổi mặt ai, chỉ có cô và lớp trưởng thì anh hơi biết một chút. Cô gái này sáng nay đã từng nói với anh vài câu, lúc anh quay mặt lại đã nhìn thoáng qua cô ấy, và giờ này anh lại ngồi nhìn chằm chằm vào cô ấy. Cô ấy có khuôn mặt phinh phính hồng hào, lúc nào anh cũng nghe thấy tiếng cười giòn giã của cô ấy, anh thấy mọi người trong lớp ai cũng quý cô ấy, giáo viên cũng vậy, dù cô ấy ngủ và không chép bài, họ cũng chỉ nhắc nhở mà chưa từng phạt. Ở cô ấy luôn ánh ra một vầng hào quang tươi mát, dễ chịu, yên bình khiến người đối diện muốn dốc bầu tâm sự.
Ngồi học nhưng tai anh luôn bất chợt lắng nghe tiếng cô trò chuyện với lũ bạn, anh đã để ý đến cô ấy, anh mong mình có được nụ cười hồn nhiên của cô gái ấy. Anh thèm sự quan tâm của mọi người dành cho cô.
Thì ra anh lại ích kỉ như vậy, anh thèm được yêu thương. Sống 16 năm, thứ anh thừa nhất là tiền bạc nhưng lại thiếu tình yêu thương đến nghèo hèn.
Cô ấy nói hãy biết sẻ chia và hãy biết cười. Anh cũng muốn lắm nhưng anh có thể sẻ chia với ai đây, một người bạn thân thiết anh cũng không có. Nếu có chắc toàn lũ giả tạo. Cả đời này anh căm ghét nhất chính là sự giả tạo, nói dối. Người ta nói dối nhiều quá khiến anh ghê tởm.
***
Mưa tạnh, cầu vồng lấp ló sau rặng cây, hai con người, ra về theo hai hướng ngược lại, họ sống ở hai nơi ngược hướng, và cũng như sống ở hai thế giới. Muốn chạm tới nhau cần phải một người đến trước, cố ý xà vào thế giới kia, xà vào cuộc sống của người kia.
Chap 3: Sinh nhật
Sáng ra, Thanh Thanh vừa vào lớp liền hô to.
- Tập trung.
Sau câu ấy cả lớp đều tán loạn, mỗi lần lớp trưởng kêu tập trung đều là có biến hết. Chưa đầy 3 phút sau tất cả ổn định chỗ ngồi, im lặng lắng nghe vấn đề.
- Tốt lắm, nay là ngày gì mấy chế nhớ chưa?
- Ngày gì, trường mở hội hả_ Nam Nấm hỏi
- Lớp 11A1 lại khiêu chiến hả_ Luân hùng hồn nói.
- Hay là lại có bạn mới_ Nhật tí tởn
-....
- Mấy cậu thật là, mai sinh nhật Tiểu Du của tớ đó.
- Phải ha, sinh nhật chị hai_ Huy lòi hét lên.
- Du Du lên 17 tuổi_ Hoàng phấn khích.
- Đúng rồi. Mỗi lần trong lớp có bạn đến ngày sinh nhật đều sẽ tổ chức và chúc mừng, nay là 26/8 sinh nhật của Du. Các bạn nói nghe coi tặng cậu ấy cái gì, nhanh nhanh không cậu ấy vào bây giờ.
- Hoa, bánh gato_ Quang phát biểu
- Áo mới_ Fu nghĩ
- Tặng giày đi, Du thích giày lắm_ Chột nói
- Ngu, Du thích ăn nhất. Mua kem đi, cả thùng kem luôn_ Chí phát ngôn.
- Mày mới ngu, có sinh nhật nào tặng kem không???_ Chột phản bác.
-....
- Thôi. Mấy cậu đúng là lũ dớ dẩn. Toàn cho phát ngôn linh tinh. Lớp thiếu gái đúng là khổ mà. Giờ này ai mà rảnh nhảy ra chợ chọn giày với áo...Hoa, bạn có ý kiến gì không?
- Mình... Mình mới vào chưa quen tính cách các bạn nên cũng khó. Hay tặng bạn ấy son môi đi, con gái mà. Vừa nãy mình đi học phát hiện một cửa hàng mỹ phẩm đối diện trường đang khai trương đó.
- Ối giờ, sao cậu có thể nói như vậy được_ Huy lòi hét lên.
- Hả_ Hoa sợ hãi.
- Hoa à, ý kiến của cậu còn không hay bằng lũ đực rựa này đâu_ Thanh tốt bụng giải thích.
- Sao vậy?
- Cậu thấy Du vẻ ngoài thế nào?
- Ừ, một cô gái mạnh mẽ.
- Phải rồi, mạnh mẽ. Cậu ấy rất mạnh mẽ, không có thích điệu đà đâu?
- Nhưng cậu ấy cũng là con gái mà.
- Con gái cũng có gu nam tính mà.
- Vậy sao?
- Phải. Thôi, Chu cậu đi mua 30 bông hoa về đây, một cái bánh kem nữa. Mỗi bạn tặng một bông hoa rồi để cậu ấy thổi bánh kem. Ok.
- Cũng được_all
- Đây, Chu, tiền quỹ lớp này. Cửa hàng gần nhất chắc không cần mình nói đâu nhỉ!!!
- No no no... Lớp trưởng yên tâm kiểu gì cũng hoàn thành xuất sắc_ Chu đắc chí nói.
- Tốt. Đi đi
- Ok
- Chu đi mua gì đấy_ cô vừa vào lớp
thì nghe thấy cần mua đồ nên hỏi.
-....im lặng.
- À... Không có gì? Đi mua sách bài tập cho lớp ý mà_ Chu Chu nói.
- Vậy hả, thế mua đi. Thanh Thanh, hôm nay có bài tập gì không vậy?
- À... ha không có, thứ 4 mà, có hai tiết thôi. Thể dục và Quốc phòng.
- Úi xời... Tớ quên mất đấy, mất công mang cả đống vở.
- Ai bảo cậu chép thời khoá biểu là cứ lười.
- Mình...
- Đi, xuống phòng thể dục thôi. Trống vào rồi, tí nữa mình sẽ chép giúp cậu.
- Cảm ơn. Yêu cậu chết mất thôi.
Chán với màn yêu đương của hai cô gái, lớp 11A5 kéo cả lũ xuống phòng thể dục, không gặp thầy nhưng cả lũ vẫn tập bài thể dục xong mới tản ra chơi trong khu vực gần nhau. Cô rất thích thể thao nên đi đánh bóng chuyền hơi với Huy lòi và mấy bạn. Còn Thanh, cô nàng ngồi chơi game thời trang với Hoa, còn anh lại một mình đọc sách.
Chỉ vì có hai tiết thôi nên chưa tới 9 giờ sáng toàn bộ học sinh trường cấp ba Blue đã tan học. Cô cũng không ngoại lệ đang định đi về thì bị nhỏ Thanh ôm chầm lấy rồi còn bít kín mắt. Nói cái gì mà cô cũng khó hiểu.
- A5, nghe rõ mệnh lệnh.
- Rõ.
- Tớ đếm ngược nha, xong là các cậu phải xong luôn đấy
- Ok_all
- 3...2...1
- Happy birthday to you. Happy birthday to you. Chúc mừng sinh nhật Vân Du.
-... Bất ngờ. Quả thực cô rất bất ngờ, cô quên mất hôm nay sinh nhật mình luôn. Hẳn nào sáng nay ba mẹ kêu về sớm. Cảm động ghê, biết ơn mọi người ghê.
- Cảm ơn mấy bạn, Du thích lắm.
- Không có gì_ All
- Du là chị hai của lớp mà, chị hai sẽ luôn ưu tiên hàng đầu_ Huy Lòi lăm le nói.
-...
Sau đó từng người đưa cô một bông hồng, Thanh thì đội mũ sinh nhật cho cô và châm nến.
- Cảm ơn!!!
- Cảm ơn...
-...
Anh bị cậu bạn nào đó nhét vào tay một bông hoa, biết hôm nay là sinh nhật cô ấy nhưng mà anh vẫn ngại, anh chưa từng làm việc này bao giờ.
Đến lượt anh, anh chỉ dám đưa cho cô mà không nói sinh nhật vui vẻ như các bạn khác.
Anh đưa xong là cũng hết, anh là người cuối cùng mà. Bây giờ cô đang ước, chuẩn bị thổi nến.
Phù.... Một phát hết luôn.
- Du Du, cậu ước gì vậy_ Thanh tinh nghịch hỏi.
- Bí mật
- Bật mí đi.
- Không thể bật mí.
- Xấc... Không thèm.
- Thế sao cậu còn hỏi?
- Du... Thôi, Yaaaa..,, Bụp... Du ăn bánh đê
-....
- Thanh, ya... Ôi ôi cả cái bánh đập vào mặt thế này, sao người ta dám về nhà đây.
- Ha ha ha..._ All
- Đi chơi đi?_ Huy lòi
- Đi, ra công viên Bát quái đi_ Lập hồ hởi nhất trí.
- Ok
Vậy là tất cả mọi người sau khi chờ Du rửa mặt xong thì thẳng tiến tới công viên Bát quái chơi. Công viên này cũng như tên, là nơi tất cả mọi người trò chuyện, chém gió kịch liệt và có thể chơi những trò chơi mạo hiểm, ai bạo thì có thể vào tận nơi sờ mó động vật nữa. Nói chung quy mô công viên này khá lớn. Người vào đây tham quan hầu hết là bọn trẻ như cô thôi.
Tuy A5 khá oai phong về mặt số lượng đàn ông nhưng họ cũng chẳng dám chơi mấy trò quá mạnh, chỉ loanh quanh trong này một lúc rồi cả bọn đi về. Phá nhất trường nhưng luôn là con ngoan của ba mẹ chính là đức tính tốt mà ai A5 cũng có.
- Này, vì sinh nhật Du nên Du quyết định mời các bạn tới nhà Du chơi. Ai cũng phải đến nha!!! Trước cổng công viên Du nói lớn.
- Ok,
- Ok...
Anh đang định từ chối sẽ không đi thì bị cô bồi vào một câu.
- Bạn mới cũng đến cho biết nhà mình nha!!! Nhà mình nhiều cái hay lắm.
- Phải đó_ All
- Tôi không đi đâu_ anh hững hờ nói.
- Cậu phải đi, tôi mời mà cậu không đi, cậu không nể mặt tôi hả_ cô mè nheo nói.
- Nhưng tôi đâu biết nhà ai đâu!
- Yên tâm bạn đẹp trai, mình sẽ đi rủ cậu_ Chí chui vào nói.
- Cậu biết nhà tôi_ anh thắc mắc
- À, hôm qua nhà tôi chuyển nhà, đối diện nhà cậu luôn đó, sáng nay tôi mới biết.
- Vậy sao.
- Thật mà, tí nữa tôi rủ cậu cho.
- Nhưng mà...
- Ok, không bàn vấn đề này nữa. Chí đẹp trai tối rủ bạn mới nha, mọi người ơi chúng ta về thôi_ cô cắt ngang lời anh muốn nói và hét lên.
- Ok
- Ừ.., bye
-...
- Bye
Anh chỉ biết cách nhìn xa xa về phía lũ bạn kia đi mất. Trên đường về hôm nay anh có một người bầu bạn. Từ ngày chuyển tới đây, anh chưa thấy ai đi về đường cùng mình cả.
Như vậy càng thích, rất yên tĩnh. Anh luôn yêu thích sự yên tĩnh một cách vô điều kiện.
Bây giờ có bạn đi cùng thấy không quen, cậu bạn này còn nói rất nhiều nữa. Anh phải trả lời rất nhiều câu hỏi của cậu ta, hôm nay anh nói nhiều nhất trong suốt 16 năm qua mất!!!
Trở về nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi làm vài việc linh tinh thì nghe tiếng chuông. Là cậu bạn kia đến rủ tới nhà cô chơi.
- Hey... Đi tới nhà chị hai thôi_ thấy bóng anh sau cánh cửa bạn Chí liền bắt đầu nói.
- Tôi biết rồi, có phải đi xe không?
- Không cần đâu, đi bộ cho khoẻ. Nhà chị hai có tận 5 cách đến cơ, đi đường nhà Huy Lòi là nhanh nhất. Chui qua cổng sau nhà cậu ấy là nhà chị hai rồi.
- Lại có thể đi như vậy?
- Đương nhiên, nhà Huy Lòi gần nhà chúng ta nhất mà. Nếu không chui qua cổng sau nhà cậu ấy thì phải đi bộ 1 cây số mới tới nhà chị hai đó.
- Khác trên thành phố quá!
- Ừ... Đường làng thì toàn thông nhau thôi!
- Đi thôi!
Họ đi bộ qua đầu ngõ, rẽ vào hai con đường thì bấm chuông. Bạn Huy liền ra mở cửa, cả ba người họ chui ra tận sân sau rồi mở cổng, đi bộ hai ba nhà thì tới nhà cô. Anh thầm nghĩ, lại có cách tới nhà nhau tốn ít thời gian như vậy. Đây có thể coi như là khoa học không đây.
King koong..
- Tới đây..._ nghe thấy tiếng chuông
cô chạy vèo ra mở cổng.
- Hey... Chị hai.
- Hi mấy cậu, vào đi, chờ Lu, Hy với Viễn tới là đủ bộ. Mẹ tôi á hôm nay tặng tôi một phòng hát karaoke luôn, tí vào hát cho đã giọng.
- Thích thế_ Chí cảm khái.
- Thường thôi. Thế có muốn vào nhà không?
- Có chứ, phải hát nữa chứ.
- Thế vào đi.
- Vào luôn, triển luôn.
Chí chạy thẳng vào nhà, qua phòng khách vẫn không quên lễ nghĩa chào hỏi.
- Chào hai Bác.
- Ừ... Chào cu Chí, à chào cả cháu nữa.
- Dạ, cháu chào Bác. Cháu tên là Tường ạ, cháu mới chuyển tới ạ.
- À, hẳn nào bác không biết, nói không phải phét chứ ai chơi với Du nhà Bác thì Bác cũng biết tên hết đó_ ba Từ bắt đầu bép xép.
- Dạ.
- Bác thấy cháu là biết ngay cháu học rất giỏi nhỉ.
- Cũng tạm ạ.
Cô vào phòng nhưng vẫn không thấy cậu ta vào nên ghé đầu ra gọi.
- Bạn mới, vào đi.
-....
- Cháu đi chơi đi_ ba Từ nói
- Vâng, vậy cháu xin phép.
- Ừ. Ngoan lắm.
Anh ngờ nghệch bị cô nhắc nhở, chầm chậm bước vào phòng hát. Các bạn đều đã ngồi hết ghế, nên anh đành phải ngồi đất với cô. Lần đầu tiên anh đi chơi kiểu này, rất ấm áp, rất vui. Các bạn đứa hát hay đứa hát dở nhưng rất vui, tuy anh không cười rộ vui hạnh phúc như các bạn nhưng anh hôm nay cũng cười rất nhiều. Ngồi cạnh cô đêm nay anh thấy lòng mình nhẹ nhàng, cô nói rất nhiều chuyện vui với anh. Cô không như anh, cô nói chuyện với anh rất tự nhiên, cảm giác rất thân thiết. Anh còn bị mấy bạn ép hát song ca với cô, đây là lần đầu tiên anh hát cho người khác nghe. Cảm giác như là có ai đó đang đổ đường vào lòng vậy.
Những giây phút ở mảnh đất này đã mang đến cho anh rất nhiều lần đầu tiên. Khiến anh thấy hạnh phúc kì lạ. Một năm nữa anh sẽ rời khỏi đây nhưng anh hẳn rất nhớ nơi này.
Đột nhiên anh sinh ra trong trái tim một lời khuyên. Anh muốn thay đổi, anh muốn hoà nhập với những người bạn này, anh muốn có cuộc sống như họ, anh muốn giống họ. Anh muốn sống là chính là anh.