Đồng hồ sinh học đem cô tỉnh dậy, tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ phù hợp bước ra ngoài, ra cửa anh cũng quần áo chỉnh tề bên ngoài. Ngớ người, hồi tưởng lại, à cô cho anh ngủ lại mà.
- Chào buổi sáng_ cô vui vẻ nói.
- Chào buổi sáng, tôi đưa cậu đi làm_ anh cũng mỉm cười nói. Thế này thật giống vợ chồng son.
- Được.
- Trước đi ăn sáng đã, cậu muốn ăn gì nào.
- Ăn phở đi ăn cơm mãi cũng chán_ cô vuốt cằm suy nghĩ.
- Được rồi_ anh buồn cười nhìn cô, bước gần tới nắm tay kéo cô xuống dưới nhà, gặp mấy bác gái hỏi thăm còn không ngại " Vâng, cháu là bạn trai của Du ". Cô muốn phản bác lắm nhưng anh nào cho cô nói, nói xong là chuồn luôn. Cô cũng chán chả buồn giải thích, mệt thêm.
Ngồi trên xe, bất chợt cô nhớ ra một chuyện.
- Ế, Lâm An Tường, cậu không mang theo hành li rồi.
- Không cần, để nhà cậu cũng tiện.
- Tiện gì_ cô ngú ngớ hỏi.
- Tiện ở lại mắc công lười muốn về_ anh hồn nhiên giải đáp.
-...
Tên này ở lại có một hôm mà đã tự biên sẽ ở lại lâu dài rồi sao. Ai cho, ai cho phép...
Anh chở cô tới một quán ăn coi như là sạch sẽ. Gọi hai bát phở bò, nhặt bỏ những cọng rau sống ra, vắt ít chanh tươi, sau đó mới cẩn thận đưa cho cô ăn.
Chứng kiến loạt hành động của anh, cô rất cảm động, thì ra cậu ấy vẫn nhớ cô ghét ăn rau sống. Cô từ khi sinh ra đến giờ ngoại trừ có thể dung nạp hành, bất cứ thứ rau sống nào với cô cũng là đồ bỏ đi, ăn chúng thật như nhai rơm.
Nhưng việc này ít ai biết, ngoài bố mẹ cũng chỉ có cậu ấy biết.
Bát phở này ngon thật.
Ăn xong, anh cùng cô tới công ti. Tạm thời phải tách ra rồi, trong anh có chút tiếc nuối, được nhét cô vào túi thì thật tốt.
- Du, không cho đi với Thư, chiều về với tôi_ anh trẻ con nói.
- Được rồi, chiều Thư còn bận đi chơi với Nhật rồi, cậu khỏi nhắc_ cô buồn cười nói. Cậu ấy từ bao giờ lại trẻ con như thế chứ.
- Thế thì tốt rồi_ anh yên tâm nghĩ, có kẻ tách cô gái Thư kia ra thì tốt rồi.
-...
- Tôi đưa cậu vào phòng nha_ anh kiến nghị.
- Thôi, cậu đi trước đi. Nơi ở của cậu còn xa hơn tôi đấy_ cô hất hất tay chỉ anh đi đi.
- Không sao, tôi đưa cậu vào_ anh một mực nói.
- Thôi mà..._ cô trực tiếp đẩy anh vào thang máy của anh.
Trở ra cô khoan khoan đi về phòng, tâm trạng sáng sớm tưng tửng, vừa hay lại gặp Thư rồi.
- Thư, người ta cũng muốn uống cafe, cậu pha luôn hộ một li nha.
- Ok, mới đánh trận với sếp hả, mặt mày phơi phới thế_ Thư nháy mắt tưởng tượng ra viễn cảnh bậy bạ.
- Bộp... Bớt xem phim đi_ cô cốc nhẹ vào đầu cô nàng, nhỏ này suốt ngày mơ mộng bậy bạ.
- Không phải sếp thì gì, tớ nói sai hả_ Thư xoa xoa đầu trừng lớn mắt.
-..._ Ừ thì không sai thật.
- Đấy, còn chối. Thế nào mạnh mẽ kịch liệt sập giường chưa?
-..._ sao nó lại đen tối vậy nhỉ.
- Không phải hả, thế yếu sao, không thể nào, sếp của tớ lại kém thế hả, thất vọng ghê_ Thư than thở nói.
- Con lạy mẹ, chẳng có chuyện đó đâu, tớ với cậu ấy đi ăn sáng thôi_ cô buồn bực nói.
- Thế mà đã cười ngất ngây rồi, làm người ta tưởng tượng_ Thư chán nản nói.
- Tại cưng tâm hồn "trong xáng" quá_ cô khinh khủng giễu cợt.
- Hơi thôi.
Vậy là cả hai cùng phá lên cười, chẳng có chuyện gì họ còn cười vui được mà.
Chị Giang đi du lịch chẳng còn ai thét nát dạy dỗ cả phòng nữa nên họ sinh ra lười biếng. Công việc thì cũng chẳng có là bao nên ai nấy hoặc ngồi tám hoặc chơi game... Cả phòng rôm rả hẳn lên, hội bà tám thì khua môi múa mép với nhau nước miếng văng tứ tung.
- Mấy người biết không, mục giải trí 8 giờ sáng đổi MC mới rồi, cô nàng mới thay này kinh điển luôn_ Maya oang oang tám chuyện mình nghe được.
- Kinh như nào_ Thư cũng nhập hội.
- Nói các cậu biết, ngực của cô ta phải to như trái dưa hấu ý, mông cũng gần thế, lúc đi giễu khắp nơi mà nó cứ lắc lắc làm tôi chóng cả mặt_ Maya
- To thế sao, có ảnh không?_ Luxy khó tin hỏi.
- Có, cho mọi người chiêm ngưỡng, mẹ ơi từ lúc cha sinh tới giờ chưa thấy bộ ngực nào lồng lộn như thế_ Maya mở điện thoại, đưa tới trước mắt từng người một.
Cái điện thoại đi tới đâu mọi người rớt cằm tới đấy, kiểu này có mà ngộp chết.
- Mấy tên trai tơ kia, các anh thích nhất loại này phải không?_ Maya giơ lên cao khích khích mấy tên đang bù đầu vào màn hình máy tính.
Bị nhắc đến, họ đồng loạt quay ra, chung một biểu cảm và cũng đồng thanh lên tiếng.
- Bọn em yêu đàn ông.
- Ừ, xin lỗi mấy cưng, chị quên mất_ Zee bày ra bộ dáng áy náy cợt nhả nói.
Cả phòng lại cười nghiêng ngả. Cả phòng có 14 người, nam nhân chiếm con số nhỏ nhoi là 3 đồng chí. Tuy nhiên, thời gian trôi qua chứng kiến sự ghê rợn của gái phòng ý tưởng thì họ đã tự bẻ cong chính mình, họ chỉ dám giao tâm hồn mỏng manh cho người đàn ông của họ mà thôi. Và gái ý tưởng rất bao dung, che chở họ như chị em tốt vậy, không hề có sự phân biệt về giới tính.
- Lại nói, sao MC cũ bị đuổi thế, cô ta xinh đẹp như vậy_ Lyn khó hiểu hỏi.
- Lyn à, cậu ôm chồng nhiều phát ngu rồi hả, người ta đẹp nhưng mà ngực không to, lui về đi, bao giờ tốt hơn lại trở về_ Maya khinh khỉnh nói.
- Kì thật, mấy lão đạo diễn thật dâm dê mà_ All ai oán than thở.
- Nói các cậu nghe, hôm qua chế đi vệ sinh. Đang trong sự giải phóng thì nghe thấy mấy ả phòng nhân sự nói là phó tổng đẹp trai sắp về Trung làm rồi, không biết ghế nóng sẽ về tay quản lí nào đây_ Rose mặt hình sự chuyển đề tài.
- Được bỏ phiếu tớ sẽ ủng hộ oppa Đình Hiếu bên kĩ thuật_ Tity nhảy vô nêu ý kiến.
- Đó là Tity tớ vẫn thích siêu nhân bé nhỏ Minh Quý bên toà soạn, chộ ôi người đâu mà trắng trắng dịu dàng_ Kat chớp mắt mê mẩn nói.
- Phải, tớ cũng thích bánh bao nhỏ Minh Quý_ cả bọn nhao nhao lên.
- Chị gái Thư đây đề cử ai nào_ Rose hất hàm hỏi.
- Chị đề cử mình, chị cũng muốn làm phó tổng hu hu hu, mấy cưng ủng chị nha..._ Thư rưng rưng nhìn mọi người.
-...
- Uấy, Du làm gì đấy?_ Maya ngó ngó hỏi cô.
- Mấy đứa bàn luận đi, tớ còn đi nộp bản thảo cho sếp_ Du gõ gõ máy tính trả lời qua loa.
- Thế cậu đề cử ai_ Lyn ngó ngó hỏi.
- Tớ á, theo tớ nghĩ thì không ai phù hợp bằng một người_ cô ngơi tay ngoảnh mặt lại ra vẻ bí hiểm.
- Ai_all
- Biên tập viên tài năng Giang Ngân Ly, quản lí to cao của chúng ta_ cô bình bình nói ra.
- Sao cậu biết_ Tity nói.
- Các cậu có công nhận chị cả nhà mình rất giỏi không?
- gật gật_ All
- Nhưng mà chị Giang đi phòng ta ai lên thay_ Zee nói.
- Ai biết_ All
- Tớ nghĩ thôi, mà chắc gì phó tổng đẹp trai nhất công ti đã về Trung_ cô đặt ra nghi vấn.
- Phải ha... Đợi có thông báo chính thức hẵng hay_ Kai nói.
- Theo tớ chị Giang không đi đâu, chị ấy mới không chăm làm như vậy_ Thư bất giác lên tiếng.
- Phải...hahaha...
Còn rất nhiều rất nhiều chuyện đám đàn bà con gái nói với nhau. Trong chuyện của họ là tình yêu, bí mật của người khác, đàn ông, thời trang... Vô số chủ đề khác nhau, chung quy vẫn chỉ để cho hết ngày, thư giãn đôi chút, quen thân với nhau hơn trong mối quan hệ đồng nghiệp.
Nói chuyện chính là hình thức giải trí sinh động muôn hình vạn trạng. Sự sinh động ấy luôn được các cô tận dụng tối đa, quên cả thời gian, giờ giấc...
- Mấy người rảnh rỗi này, chúng ta đi ăn trưa thôi_Wen từ trong bể game chui ra, lắc lắc mấy người đang mải hâm mộ con siêu xe mới mua của nam thần nào đó về. Anh mà không nhắc mấy bà chị này cũng vẫn tơ tưởng đến trai. Lúc nhớ ra đói bụng kiểu gì cũng lôi ba người con trai họ đã đánh đập vì tội không nhắc. Sống trong chế độ nữ quyền, đàn ông 50% cũng phải chết... Haiz
- Í đúng rồi, Wen em trai đã trưa rồi sao?_ Maya vội vàng hỏi, chẳng buồn ngó đồng hồ.
- Dạ chị, 12 giờ trưa vừa lắc mông tới rồi_ Wen nhàm chán đáp.
- Ha ha ha...
- Đi mau, Du ơi, hôm nay có món sườn chua ngọt, món chị đại rất thích, mau tới không hết phần_ Thư hấp tập chạy tới lôi tay cô kéo đi, về phần mấy mụ kia chạy từ lâu rồi. Gái phòng này nhắc tới ăn là hoá siêu nhân thần tốc hết rồi.
- Ừ, đi thôi_ cô đón lấy tay cô nàng, hai người khoái trá theo thang máy tới căng tin siêu cấp lớn của Thanh Phong.
Lấy phần ăn, ngồi bừa một chỗ, tán phét trêu đùa nhau lại diễn ra với quy mô nhỏ hơn giữa cô và Thư.
- Ê, cha Nhật dạo này hay dẫn cậu đi chơi thế_ Du bát quái hỏi.
- Tại cậu chứ sao, bỏ người ta theo sếp tổng nên người ta mới phải đi theo người khác_ Thư rưng rưng nói y như oán phụ vậy.
-...
- Xem mặt cậu kìa, xấu hơn cả tớ thì thôi đừng có mà nhăn nữa_ Thư đại ca này chẳng ai vượt mặt được khoản tự luyến và giả bộ đáng thương, trong khi nó có một nội tâm rất cường đại.
- Người ta hỏi thật chứ bộ_ cô dỗi rồi đấy.
- Bạn bè thôi, bên hắn rất vui_ Thư cũng chẳng cợt nhả nữa mà thành thực đáp.
- Bạn bè lâu dần cũng thành uyên ương đấy_ cô nói thẳng trọng điểm.
- Xuỳ, đến lúc ý hẵng tính_ Thư bối rối đáp.
- Ừ, tớ tin tưởng suy nghĩ của cậu. Nếu thấy được, anh ta cũng có ý với cậu thì tiến tới qua lại. Nếu vui chơi thì đừng đem tim vào, khóc tớ không lau hộ đâu_ cô cười nói nhưng là sự thật, cô rất quan tâm tới bạn bè của mình nha.
- Ai cần cậu lau, chị đây là loại người sẽ bi lụy vì tình sao?_ Thư cảm động lắm nhưng vẫn mạnh mồm nói kiêu ngạo.
- Đúng là chưa thấy qua_ Du vui vẻ công nhận, con nhỏ này mê trai như điếu đổ nhưng tuyệt nhiên không có ý định khai thác. Với nó trai chỉ để ngắm, để thưởng thức chứ không muốn dính dáng tới, sợ phiền phức.
Lần này nó đột nhiên phá lệ rất nhiều, hay đi chơi với tên mắt phượng Ninh Nhật nên cô phải hỏi.
- Đấy, thôi ăn đi, không ăn mang hết qua đây, lão gia xử hết cho em_ Thư không muốn bàn chủ đề này nữa.
- Còn lâu, xem đi cơm không ăn mà sườn đã gần hết rồi, cái tật chỉ ăn thức ăn ngon bỏ cơm của cậu sao mãi không sửa được thế_ Cô nghiêm mặt trách móc.
- Đây, ăn cơm đây, tại quên chứ bộ_ cái con nhỏ này, lắm lúc ghê thế không biết, quản như mẹ già vậy.
***
Bữa trưa tan, công việc lại đến, sáng có thể chơi nhưng chiều thì phải làm việc rồi. Không làm thì mai ti vi phát cái gì cho khán giả xem đây, tội ác của người này, ưu điểm người kia phải cho mọi người chiêm ngưỡng chứ...
- Oa... Xong rồi_ Zee vươn vai nói lớn, cười vui vẻ khoe thành quả.
- Là người xong đầu tiên nên tớ vinh hạnh nếu bạn Zee đi pha cho bọn tớ mỗi người ly cà phê sữa thơm_ Thư láu cá ngửa cổ lên nói.
- Ôi không?
- Ha ha ha_ All
- Đi đi_ Maya sung sướng giục.
- Chờ tớ, tớ đi pha cùng cho_ Rose hiền lành nhận hỗ trợ
- Được được, rose là tốt bụng nhất.
Vậy là không bao lâu sau từng bàn một xuất hiện một ly cà phê nóng ấm, mọi người mãn nguyện nhấp môi thưởng thức, không quên cảm ơn hai cô nàng.
Theo chiều hướng cạn dần của ly cà phê trong cốc mà mọi người cũng làm xong. Tất cả đặt lên bàn cô, trợ lí tạm thời của chị Giang tin mình làm để cô đem lên đài và xuống toà soạn in tạp chí.
Thời điểm cô quay trở về thì mọi người cũng chậm chạp khoá tủ, cất đồ tắt máy tính ra về. Tạm biệt nhau rồi mỗi người một hướng ra khỏi công ti, trở về mái ấm của riêng họ. Thư và cô vẫn vậy, ở lại cuối cùng khoá cửa phòng rồi an nhàn đi xuống.
Trước cửa sảnh, anh chàng đào hoa Ninh Nhật một thân hàng hiệu đứng chờ Thư, nhìn thấy cô nàng anh ta vẫy tay cười hút hồn, miệng cũng không im mà lớn tiếng gọi.
- Thư tôi ở đây.
- Biết rồi. Cũng đâu có cận thị hay quáng gà đâu mà không thấy anh_ Thư ngứa mắt nụ cười hút gái của anh, đi ăn thôi mặc đẹp thế kia làm gì.
-..._ anh bị nói cũng không giận, dáng vẻ giận ngầm của cô nàng thực rất đáng yêu. Cô cũng công nhận là nhỏ này chỉ được cái miệng, bên trong chắc ghen vì mấy cô gái kia cứ nhìn nhìn anh chàng đây mà.
- Tiểu Du_ anh chậm rãi bước tới, nhẹ giọng gọi cô.
- Ừ, cậu xong việc rồi à_ nhìn thấy anh cô cũng thấy vui hỏi han.
- Xong rồi, đi thôi_ anh nắm tay cô hồn nhiên bước về hướng nhà xe.
- Ế, Tường, bộ cậu không thấy bạn thân đang ở trước mặt hả, chào cũng không chào là sao_ Ninh Nhật bất mãn nói.
- Không cần thiết _ anh thản nhiên không quay lại, vẽ sự không phải tí nữa sẽ gặp lại sao, chào lắm làm gì cho mệt.
- Cậu... Anh phóng khoáng không chấp_ Ninh Nhật hiểu bạn nên chẳng buồn đôi co, cũng gan lớn nắm tay Thư đi về xe của mình.
Thư đang vẫy tay tạm biệt Du thì bị lôi đi, lại nhòm nhòm xuống dưới, giờ mới để ý, mình và anh ta tay trong tay rất tự nhiên nha, cứ như quen thuộc từ lâu rồi ý.
- Đi đâu đây_ Thư theo thói quen hỏi.
- Thấy tôi hôm nay đẹp trai không?
- Ừ, rất đẹp.
- Tốt, dự tiệc với tôi. Hôm nay là ngày thông báo tôi chính thức tiếp quản công ti, đồng hành với tôi được chứ.
- Tiệc, công ti, tiếp quản. Tôi không đi đâu, tôi có phải giám đốc hay gì gì đâu mà đi_ Thư khó khăn nói. Đừng tưởng cô không biết tiệc này là gì, toàn mấy kẻ to đầu giả vờ với nhau, nhàm chán. Hơn nữa nếu cô xuất hiện cùng anh, chẳng phải thông báo Thư, phiền phức của mày tới rồi.
Cô không phủ nhận, tại xem phim hơi nhiều.
- Thư à, tôi muốn giây phút làm người đàn ông chân chính không phải đại thiếu gia ăn bám nữa sẽ là em chứng kiến_ Ninh Nhật thay đổi bộ mặt cợt nhả nghiêm túc nói.
Cô bị bất ngờ ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt dịu dàng của anh.
- Cậu nói linh tinh gì thế_ Thư cười gượng nói.
Haiz nói thật mà cô sao có biểu tình đau khổ thế kia. Thất bại, thất bại, quá thất bại.
- Ừ tôi nói đùa đấy nhưng mà tôi rủ cậu đi là thật, đi đi, Lam, Du và Thanh cũng đi đấy, họ bảo tôi đón cậu đi_ anh thay đổi chiến thuật.
- Thật hả?
- Thật, tôi nói dối làm gì.
- Vậy được, tôi đi. Nhưng cậu chở tôi về nhà đã, tôi thay quần áo đã chứ.
- Không lo, tôi đã mua cho cậu một bộ lễ phục rất đẹp rồi, cứ theo tôi là được.
- Nhưng nhưng sao lại mua cho tôi vậy.
- Cậu là bạn tốt của tôi phải không?
- Ừ.
- Quà gặp mặt giữa những người bạn. Cậu từ chối là tôi rất buồn nha.
- Nhưng tôi không có gì cho cậu.
- Nào có, cậu tặng tôi một buổi đi chơi biển đầy kỉ niệm hoành tráng đấy.
- Hì, thế mà cậu cũng nói được.
- Thật đấy, cậu mặc nó nha.
- Được.
***
Cô cũng được biết sẽ dự tiệc với anh không lâu, được anh đưa đi tiệm hoá trang một hồi thi liền thành công chúa rồi.
Giây phút cô bước ra ngoài anh đã lỗi nhịp, cô đẹp và kiêu sa trong chiếc cúp ngực đen tuyền, ánh lên làn da trắng sứ của cô, rất thu hút. Cô ấy thì ra cũng có lúc nữ tính và quyến rũ như vậy, vẻ đẹp của cô khiến anh xao động, muốn đem tất cả thứ tốt đẹp mang đến cho cô.
- Sao, tôi thế nào_ thấy anh ngớ ra cô giục giã hỏi.
- Đẹp lắm_ anh dịu dàng nói.
- Chuyện, tôi lúc nào chẳng đẹp_ cô tự luyến phổng mũi.
- Phải, đi thôi, mấy kẻ kia vừa nhắn tin là đã tới_ anh chìa tay ra đón lấy bàn tay cô nói.
- Được. Cậu hôm nay cũng rất đẹp trai_ cô cười cười nhìn anh.
Anh cũng không nhịn được cười nhìn cô. Họ rời đi trong ánh mắt hâm mộ của tập thể nhân viên tiệm hoá trang.
Đến nơi quả nhiên tất cả mọi người đã đến, thêm rất nhiều thương nhân nhân quý tộc và đại gia lớn khác. Vì là bạn của chủ nhà nên may ra mấy cái đứa đạo diễn, biên tập như cô và mấy đứa bạn mới tham gia được. Kể cũng quái, họ tham gia mấy bữa tiệc này làm khỉ gì, chán muốn chết, từng tốp từng tốp đến mời rượu lại còn hỏi đông hỏi tây, mệt cả người.
- Chán quá, bao giờ mới bắt đầu thế thiếu gia Ninh_ Thanh buồn bực hỏi.
- Sắp rồi, 10 phút nữa thôi.
- Sao anh không đi tiếp rượu đi, anh là chủ nhà đấy_ Thư thấy lạ nên hỏi.
- Không đi, cậu đi với tôi thì tôi đi_ Ninh Nhật mè nheo nói. Anh mà không xách cô đi họ tưởng anh độc thân thì chết, anh còn đang muốn họ hiểu là cô là người của anh đấy.
-...
- Kinh không, đã mặn nồng đến không rời xa nổi rồi đấy_ Lam trêu.
- Ha ha ha..._ All
- Cười gì, cậu cút lên sân khấu đi_ Thư tức giận quay sang trút lên Nhật.
- Hì, lên đây, chờ tôi, lên ra mắt tí liền xuống ngay mà_ Ninh Nhật cười vui dặn dò.
Sau đó bước lên sân khấu, trước sự giới thiệu của bố Ninh mà bước lên sân khấu, nói mấy lời sáo rỗng rồi đi xuống. Cũng chẳng có gì, chỉ hứa hẹn sẽ đưa công ti phát triển này nọ, nhờ vả mấy người tự xưng ông lớn kia giúp đỡ,...
Sau đó nhường sân khấu cho MC, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Mọi người cũng thẳng tới chỗ nhân vật chính mà hàn huyên, chúc mừng.
- Chúc mừng Ninh thiếu gia...
- Cảm ơn bác Phương.
-...
-...
-...
Thư đứng cạnh anh chàng mà cũng cảm nhận được nụ cười cứng nhắc của anh rồi mà những người kia lại không biết mệt, nói liên hồi. May có mấy đứa bạn nữa đứng cùng không thì cô chắc cũng bị hỏi đến choáng váng khi bên anh mất.
- Để góp không khí cho bữa tiệc, chúng tôi có tổ chức vài trò chơi, mong các vị đều tham gia_ MC sau tiết mục ca hát thì chuyển sang bày trò chơi.
- được_ tất cả mọi người đều đáp ứng.
- Cảm ơn, sân khấu lớn đây mang tên hoa cưới.
Tôi sẽ giải đáp trò chơi.
Tôi ở đây sẽ quay mặt lại ném hoa cưới, các bạn xem tôi là cô dâu cũng được.
- Ha ha ha...
- Rất vui phải không ạ. Bó hoa này ném trúng ai, người đó được phép hôn cô gái mình thích có mặt trong hội trường, nếu không có ai vậy bạn hãy lên đây ném hoa, trao cơ hội cho người khác. Trò này hay không ạ...
- Hay lắm...
- Rất vui...
-...
Hiệu ứng rất phong phú, hầu hết ai cũng thích, đầy gái đẹp, được hôn ai chả thích.
- Vậy được, nhạc lên nào.
1,2,3... Ném này.
- Ối xời, Đan tiểu thư phải không ạ_ MC quay lại thì thấy bó hoa trên tay một cô gái mà cô này anh ta biết.
Đan nhận được míc từ MC.
- Phải, là tôi, bất ngờ quá, không ngờ tôi chỉ đang ăn thôi mà hoa nó cũng nhảy vào người. MC có ý với tôi hả_ Đan vui tính hài hước chọc vui mọi người.
- Cô thật hiểu tôi, tôi không ngại nếu cô hôn tôi đâu_ MC cũng rất hài hước phụ họa.
- Thế chẳng phải anh lời của tôi sao, để tôi xem xem ai đẹp trai nhất hội trường này nào_ Dứt lời Đan phóng mắt khắp nơi, tia con người sáng quắc ra khắp hội trường.
- Tôi có thể hôn em không?_ Bỗng tiếng một chàng cất lên, thu hút vô số ánh mắt của mọi người.
Ninh Đan cũng hướng mắt nhìn.
Góc tối, Thư chọt chọt tay hỏi Nhật.
- Uầy, cô gái nhỏ kia là con cái nhà ai thế, trông khác mấy cô tiểu thư bốc lửa kia lắm, trong mắt rất tinh ranh nha.
Ninh Nhật nhìn cô phì cười, quả nhiên cô gái của anh, con mắt rất tinh tường.
- Em gái tôi đấy. Nó vừa thi đại học xong.
- Thật_ Cô cứ tưởng nhà chỉ có mình anh thôi, hoá ra còn có cả cô em nữa.
- Khó trách cậu không biết, ít ai biết nó là con gái nhà họ Ninh lắm, người quen mới biết tôi có em gái tôi thôi. Bố mẹ tôi muốn nó học tập trong môi trường lành mạnh nên không cho ai biết_ Ninh Nhật từ từ giải thích.
- Ra vậy, thế giờ lại muốn mọi người biết à.
- Không, cậu có nghe nó nói đang ăn không. Khổ thân con bé, ăn thôi mà cũng bị làm phiền.
- Ha ra vậy, cũng tội thật.
- Tôi chỉ thắc mắc, tên Duật Phàm kia làm trò gì vậy, nó định hôn tôi đấy.
- Sao cậu biết?
- Nó chưa thích ai nên lần nào gặp vấn đề khó toàn tôi giải quyết, huống chi trong hội trường này ngoài anh trai nó ra nó còn nhờ ai được.
- Cô bé có thể lên ném hoa lại mà.
- Nó mới không mất mặt như thế đâu.
- Cũng phải.
Trở lại về chuyện cô bé Ninh Đan, đang nịnh ra hôn nhẹ anh trai yêu quý cho xong chuyện để đi ăn thì nhảy ra đâu tên này.
- Tôi định...
- Đan tiểu thư không hôn tôi định cầu viện anh trai sao?_ Duật Phàm tiến gần tới chỗ cô nàng, ghé vào tai nói nhỏ, phút chốc mặt Ninh Đan biến sắc. Tên này sao biết thân phận thật của cô vậy, MC chẳng phải chỉ gọi mỗi tên cô thôi sao
- Anh, sao biết?_ Ninh Đan tức giận nói.
- Hôn tôi đi rồi tôi nói_ Duật Phàm khiêu khích nói.
Ninh Đan trừng mắt tức giận, đưa mắt cầu cứu anh trai, nói thật, Ninh Đan cô đây chưa có hôn ai ngoài anh trai đâu, cũng không có muốn ai ngoài anh trai đâu.
Ninh Nhật đón ánh mắt nóng bỏng của em gái mà bất lực, xin lỗi em. Tên này anh cũng không có trị được.
Ninh Đan tức luôn cả ông anh trai, giận dỗi nhún lên hôn chụt vào môi tên kia, đang định rời đi thì mẹ nó, không có động đậy được.
Duật Phàm anh hôn nào có qua loa như vậy, giữ chắt cô gái nhỏ lại, dùng lưỡi cạy răng cô xông vào, dây dưa qua lại chán mới buông ra.
Người không biết thì vỗ tay ầm ầm, kẻ trong cuộc người thích thú người phẫn nộ.
Chứng kiến màn lép vé của em gái, Ninh Nhật kêu lên.
- Thôi, xong.
- Sao vậy_ Thư khó hiểu nói.
- Em gái bé bỏng của tôi bị lão sói già Duật Phàm để ý rồi_ Ninh Nhật giả bộ đau khổ thương tiếc lắm than thở.
- Anh ta bao tuổi rồi, già lắm sao? Có tốt không?
- Hắn 25 tuổi rồi, lớn thế rồi còn đi chọc giận cô bé 18 tuổi nhà tôi.
- Cách nhau 7 tuổi, chà chà con số không nhỏ, phải dặn em cậu tránh xa hắn ra. Trông mặt cáo già lắm.
- Phải, đúng là phải cẩn thận.
Bên này, anh, Tả Bích Huyên và Chí vô cùng khinh bỉ, Duật Phàm đúng là cáo già, nhưng em gái cậu cũng đâu phải cừu non. Chưa biết ai cẩn thận ai mới đúng.
***
Bữa tiệc diễn ra rất suôn sẻ, hơn 12 giờ đêm thì kết thúc. Đã khuya rồi nên Ninh Nhật để cả lũ ở lại. Nhà rộng nên mỗi người một phòng.
Trước khi ngủ, Ninh Nhật phải ghé qua phòng của bố mẹ Ninh.
- Cho con tự khai đó_ ba Ninh xem TV hỏi.
Ninh Nhật nhìn người ba già đầu còn xem hoạt hình của mình mà ghét bỏ. Lại còn cho con tự khai đó, thích thì bố đi mà điều tra, đằng nào bố chẳng về hưu rồi, quá là thừa thời gian còn gì.
- Khai gì, con chẳng biết bố nói gì_ Ninh Nhật anh cứ thích giả ngu đấy.
- Thằng ranh, bố con hỏi mà còn giả ngu, mẹ dạy mày thế hả_ mẹ Ninh quát lên.
- Mẹ quát con, con còn đang định tặng mẹ chiếc vòng phỉ thuý hôm trước mẹ nhìn thấy trên TV, xem ra không cần rồi.
- Ấy chết, lão già khuya rồi không để con yêu tôi ngủ, hỏi vớ vẩn cái gì_ mẹ Ninh nghe vòng thì sáng mắt, tâng bốc con trai lên trời, quay thái độ như chong chóng.
Ba Ninh ghét bỏ bà vợ thấy vật chất quên nghĩa của mình, cái tật thích sưu thích vòng tay mãi không bỏ được, động tí bị con trai mua chuộc, bà không biết bà là người phụ nữ của ông sao.
Ninh Nhật thì cười cười vui sướng. Ông bà già anh càng già lại càng như trẻ con.
- Cô gái con dẫn vào nhà vừa nãy là thật lòng hay lại chơi bời thế_ bố Ninh tiếc nuối tắt TV quay ra nghiêm túc hỏi con trai.
- Thật lòng_ Ninh Nhật khẳng định nói.
- Aaaa, con trai yêu biết quay đầu rồi_ mẹ Ninh kinh ngạc hỏi.
- Cô gái ấy cũng thích con chứ_ bố Ninh hỏi.
- Haiz... vẫn đang theo đuổi_ Ninh Nhật buồn bực nói.
- Ối...con trai à, con cũng có ngày hôm nay_ mẹ Ninh vui sướng reo lên.
- Con dâu tương lai của ta có khác, ha ha ha..._ ba Ninh tung hứng với vợ trêu anh.
- Thật là, bảo sao tôi vừa thấy con bé liền vừa mắt_ mẹ Ninh không ngừng đả kích con trai.
Ba mẹ anh chính là như vậy, lấy đả kích anh làm niềm vui trong cuộc sống, tuy vậy anh biết họ rất vui. Họ luôn lo lắng nếu anh cứ chơi bời như vậy thì bao giờ anh mới lấy vợ, mới thật sự khôn lớn. Ông bà là người rất dễ thoả mãn, không quan trọng môn đăng hộ đối như những gia tộc khác. Họ chỉ mong anh tìm được người mình thực sự yêu thương, và cô gái ấy đến với anh không phải vì bất cứ cái gì của nhà anh hết.
Họ không muốn chọn vợ cho anh, đó là ép buộc, bởi vì họ sợ hành động đó sẽ tổn thương anh. Anh sẽ không có được hạnh phúc mà anh muốn, họ chỉ mong ngày họ ra đi, vẫn sẽ yên lòng vì biết anh vẫn sống tốt.
Anh rất biết ơn điều đó, họ chính là bố mẹ tuyệt vời nhất của anh.
- Có cần bố mẹ giúp không, hiện tại vừa hay con bé ở đây, hốt về luôn_ mẹ Ninh vẫn rất cao hứng, bày trò.
- Con chỉ sợ cô ấy thấy vậy sợ chạy mất dép, con lại ế cả đời thì chết_ Ninh Nhật phì cười trước trò của mẹ.
- Không đâu, lúc đó mẹ sẽ nhảy vào, bắt con bé chịu trách nghiệm với con_ mẹ Ninh vẫn rất tâm niệm kế hoạch của mình, bà thực tâm là muốn có cháu bế nha.
- Mẹ sẽ dọa cô ấy chạy xa hơn mất.
- Thôi được rồi, cố gắng lên con trai, về ngủ rồi suy nghĩ lại lời mẹ nói. Nếu thấy hiệu quả cứ tìm mẹ, mẹ vẫn rất thích cách của mình.
- Dạ
Ninh Nhật buồn cười, chúc hai người ngủ ngon rồi về phòng ngủ, đi qua phòng của cô nàng thì hơi dừng chân, thì thầm vài câu trước cửa phòng rồi mới về phòng ngủ. Một ngày dài đã kết thúc. Cô gái của anh nằm ngay phòng bên cạnh, hương hạnh phúc theo anh trôi vào giấc mơ.
- Chào buổi sáng_ cô vui vẻ nói.
- Chào buổi sáng, tôi đưa cậu đi làm_ anh cũng mỉm cười nói. Thế này thật giống vợ chồng son.
- Được.
- Trước đi ăn sáng đã, cậu muốn ăn gì nào.
- Ăn phở đi ăn cơm mãi cũng chán_ cô vuốt cằm suy nghĩ.
- Được rồi_ anh buồn cười nhìn cô, bước gần tới nắm tay kéo cô xuống dưới nhà, gặp mấy bác gái hỏi thăm còn không ngại " Vâng, cháu là bạn trai của Du ". Cô muốn phản bác lắm nhưng anh nào cho cô nói, nói xong là chuồn luôn. Cô cũng chán chả buồn giải thích, mệt thêm.
Ngồi trên xe, bất chợt cô nhớ ra một chuyện.
- Ế, Lâm An Tường, cậu không mang theo hành li rồi.
- Không cần, để nhà cậu cũng tiện.
- Tiện gì_ cô ngú ngớ hỏi.
- Tiện ở lại mắc công lười muốn về_ anh hồn nhiên giải đáp.
-...
Tên này ở lại có một hôm mà đã tự biên sẽ ở lại lâu dài rồi sao. Ai cho, ai cho phép...
Anh chở cô tới một quán ăn coi như là sạch sẽ. Gọi hai bát phở bò, nhặt bỏ những cọng rau sống ra, vắt ít chanh tươi, sau đó mới cẩn thận đưa cho cô ăn.
Chứng kiến loạt hành động của anh, cô rất cảm động, thì ra cậu ấy vẫn nhớ cô ghét ăn rau sống. Cô từ khi sinh ra đến giờ ngoại trừ có thể dung nạp hành, bất cứ thứ rau sống nào với cô cũng là đồ bỏ đi, ăn chúng thật như nhai rơm.
Nhưng việc này ít ai biết, ngoài bố mẹ cũng chỉ có cậu ấy biết.
Bát phở này ngon thật.
Ăn xong, anh cùng cô tới công ti. Tạm thời phải tách ra rồi, trong anh có chút tiếc nuối, được nhét cô vào túi thì thật tốt.
- Du, không cho đi với Thư, chiều về với tôi_ anh trẻ con nói.
- Được rồi, chiều Thư còn bận đi chơi với Nhật rồi, cậu khỏi nhắc_ cô buồn cười nói. Cậu ấy từ bao giờ lại trẻ con như thế chứ.
- Thế thì tốt rồi_ anh yên tâm nghĩ, có kẻ tách cô gái Thư kia ra thì tốt rồi.
-...
- Tôi đưa cậu vào phòng nha_ anh kiến nghị.
- Thôi, cậu đi trước đi. Nơi ở của cậu còn xa hơn tôi đấy_ cô hất hất tay chỉ anh đi đi.
- Không sao, tôi đưa cậu vào_ anh một mực nói.
- Thôi mà..._ cô trực tiếp đẩy anh vào thang máy của anh.
Trở ra cô khoan khoan đi về phòng, tâm trạng sáng sớm tưng tửng, vừa hay lại gặp Thư rồi.
- Thư, người ta cũng muốn uống cafe, cậu pha luôn hộ một li nha.
- Ok, mới đánh trận với sếp hả, mặt mày phơi phới thế_ Thư nháy mắt tưởng tượng ra viễn cảnh bậy bạ.
- Bộp... Bớt xem phim đi_ cô cốc nhẹ vào đầu cô nàng, nhỏ này suốt ngày mơ mộng bậy bạ.
- Không phải sếp thì gì, tớ nói sai hả_ Thư xoa xoa đầu trừng lớn mắt.
-..._ Ừ thì không sai thật.
- Đấy, còn chối. Thế nào mạnh mẽ kịch liệt sập giường chưa?
-..._ sao nó lại đen tối vậy nhỉ.
- Không phải hả, thế yếu sao, không thể nào, sếp của tớ lại kém thế hả, thất vọng ghê_ Thư than thở nói.
- Con lạy mẹ, chẳng có chuyện đó đâu, tớ với cậu ấy đi ăn sáng thôi_ cô buồn bực nói.
- Thế mà đã cười ngất ngây rồi, làm người ta tưởng tượng_ Thư chán nản nói.
- Tại cưng tâm hồn "trong xáng" quá_ cô khinh khủng giễu cợt.
- Hơi thôi.
Vậy là cả hai cùng phá lên cười, chẳng có chuyện gì họ còn cười vui được mà.
Chị Giang đi du lịch chẳng còn ai thét nát dạy dỗ cả phòng nữa nên họ sinh ra lười biếng. Công việc thì cũng chẳng có là bao nên ai nấy hoặc ngồi tám hoặc chơi game... Cả phòng rôm rả hẳn lên, hội bà tám thì khua môi múa mép với nhau nước miếng văng tứ tung.
- Mấy người biết không, mục giải trí 8 giờ sáng đổi MC mới rồi, cô nàng mới thay này kinh điển luôn_ Maya oang oang tám chuyện mình nghe được.
- Kinh như nào_ Thư cũng nhập hội.
- Nói các cậu biết, ngực của cô ta phải to như trái dưa hấu ý, mông cũng gần thế, lúc đi giễu khắp nơi mà nó cứ lắc lắc làm tôi chóng cả mặt_ Maya
- To thế sao, có ảnh không?_ Luxy khó tin hỏi.
- Có, cho mọi người chiêm ngưỡng, mẹ ơi từ lúc cha sinh tới giờ chưa thấy bộ ngực nào lồng lộn như thế_ Maya mở điện thoại, đưa tới trước mắt từng người một.
Cái điện thoại đi tới đâu mọi người rớt cằm tới đấy, kiểu này có mà ngộp chết.
- Mấy tên trai tơ kia, các anh thích nhất loại này phải không?_ Maya giơ lên cao khích khích mấy tên đang bù đầu vào màn hình máy tính.
Bị nhắc đến, họ đồng loạt quay ra, chung một biểu cảm và cũng đồng thanh lên tiếng.
- Bọn em yêu đàn ông.
- Ừ, xin lỗi mấy cưng, chị quên mất_ Zee bày ra bộ dáng áy náy cợt nhả nói.
Cả phòng lại cười nghiêng ngả. Cả phòng có 14 người, nam nhân chiếm con số nhỏ nhoi là 3 đồng chí. Tuy nhiên, thời gian trôi qua chứng kiến sự ghê rợn của gái phòng ý tưởng thì họ đã tự bẻ cong chính mình, họ chỉ dám giao tâm hồn mỏng manh cho người đàn ông của họ mà thôi. Và gái ý tưởng rất bao dung, che chở họ như chị em tốt vậy, không hề có sự phân biệt về giới tính.
- Lại nói, sao MC cũ bị đuổi thế, cô ta xinh đẹp như vậy_ Lyn khó hiểu hỏi.
- Lyn à, cậu ôm chồng nhiều phát ngu rồi hả, người ta đẹp nhưng mà ngực không to, lui về đi, bao giờ tốt hơn lại trở về_ Maya khinh khỉnh nói.
- Kì thật, mấy lão đạo diễn thật dâm dê mà_ All ai oán than thở.
- Nói các cậu nghe, hôm qua chế đi vệ sinh. Đang trong sự giải phóng thì nghe thấy mấy ả phòng nhân sự nói là phó tổng đẹp trai sắp về Trung làm rồi, không biết ghế nóng sẽ về tay quản lí nào đây_ Rose mặt hình sự chuyển đề tài.
- Được bỏ phiếu tớ sẽ ủng hộ oppa Đình Hiếu bên kĩ thuật_ Tity nhảy vô nêu ý kiến.
- Đó là Tity tớ vẫn thích siêu nhân bé nhỏ Minh Quý bên toà soạn, chộ ôi người đâu mà trắng trắng dịu dàng_ Kat chớp mắt mê mẩn nói.
- Phải, tớ cũng thích bánh bao nhỏ Minh Quý_ cả bọn nhao nhao lên.
- Chị gái Thư đây đề cử ai nào_ Rose hất hàm hỏi.
- Chị đề cử mình, chị cũng muốn làm phó tổng hu hu hu, mấy cưng ủng chị nha..._ Thư rưng rưng nhìn mọi người.
-...
- Uấy, Du làm gì đấy?_ Maya ngó ngó hỏi cô.
- Mấy đứa bàn luận đi, tớ còn đi nộp bản thảo cho sếp_ Du gõ gõ máy tính trả lời qua loa.
- Thế cậu đề cử ai_ Lyn ngó ngó hỏi.
- Tớ á, theo tớ nghĩ thì không ai phù hợp bằng một người_ cô ngơi tay ngoảnh mặt lại ra vẻ bí hiểm.
- Ai_all
- Biên tập viên tài năng Giang Ngân Ly, quản lí to cao của chúng ta_ cô bình bình nói ra.
- Sao cậu biết_ Tity nói.
- Các cậu có công nhận chị cả nhà mình rất giỏi không?
- gật gật_ All
- Nhưng mà chị Giang đi phòng ta ai lên thay_ Zee nói.
- Ai biết_ All
- Tớ nghĩ thôi, mà chắc gì phó tổng đẹp trai nhất công ti đã về Trung_ cô đặt ra nghi vấn.
- Phải ha... Đợi có thông báo chính thức hẵng hay_ Kai nói.
- Theo tớ chị Giang không đi đâu, chị ấy mới không chăm làm như vậy_ Thư bất giác lên tiếng.
- Phải...hahaha...
Còn rất nhiều rất nhiều chuyện đám đàn bà con gái nói với nhau. Trong chuyện của họ là tình yêu, bí mật của người khác, đàn ông, thời trang... Vô số chủ đề khác nhau, chung quy vẫn chỉ để cho hết ngày, thư giãn đôi chút, quen thân với nhau hơn trong mối quan hệ đồng nghiệp.
Nói chuyện chính là hình thức giải trí sinh động muôn hình vạn trạng. Sự sinh động ấy luôn được các cô tận dụng tối đa, quên cả thời gian, giờ giấc...
- Mấy người rảnh rỗi này, chúng ta đi ăn trưa thôi_Wen từ trong bể game chui ra, lắc lắc mấy người đang mải hâm mộ con siêu xe mới mua của nam thần nào đó về. Anh mà không nhắc mấy bà chị này cũng vẫn tơ tưởng đến trai. Lúc nhớ ra đói bụng kiểu gì cũng lôi ba người con trai họ đã đánh đập vì tội không nhắc. Sống trong chế độ nữ quyền, đàn ông 50% cũng phải chết... Haiz
- Í đúng rồi, Wen em trai đã trưa rồi sao?_ Maya vội vàng hỏi, chẳng buồn ngó đồng hồ.
- Dạ chị, 12 giờ trưa vừa lắc mông tới rồi_ Wen nhàm chán đáp.
- Ha ha ha...
- Đi mau, Du ơi, hôm nay có món sườn chua ngọt, món chị đại rất thích, mau tới không hết phần_ Thư hấp tập chạy tới lôi tay cô kéo đi, về phần mấy mụ kia chạy từ lâu rồi. Gái phòng này nhắc tới ăn là hoá siêu nhân thần tốc hết rồi.
- Ừ, đi thôi_ cô đón lấy tay cô nàng, hai người khoái trá theo thang máy tới căng tin siêu cấp lớn của Thanh Phong.
Lấy phần ăn, ngồi bừa một chỗ, tán phét trêu đùa nhau lại diễn ra với quy mô nhỏ hơn giữa cô và Thư.
- Ê, cha Nhật dạo này hay dẫn cậu đi chơi thế_ Du bát quái hỏi.
- Tại cậu chứ sao, bỏ người ta theo sếp tổng nên người ta mới phải đi theo người khác_ Thư rưng rưng nói y như oán phụ vậy.
-...
- Xem mặt cậu kìa, xấu hơn cả tớ thì thôi đừng có mà nhăn nữa_ Thư đại ca này chẳng ai vượt mặt được khoản tự luyến và giả bộ đáng thương, trong khi nó có một nội tâm rất cường đại.
- Người ta hỏi thật chứ bộ_ cô dỗi rồi đấy.
- Bạn bè thôi, bên hắn rất vui_ Thư cũng chẳng cợt nhả nữa mà thành thực đáp.
- Bạn bè lâu dần cũng thành uyên ương đấy_ cô nói thẳng trọng điểm.
- Xuỳ, đến lúc ý hẵng tính_ Thư bối rối đáp.
- Ừ, tớ tin tưởng suy nghĩ của cậu. Nếu thấy được, anh ta cũng có ý với cậu thì tiến tới qua lại. Nếu vui chơi thì đừng đem tim vào, khóc tớ không lau hộ đâu_ cô cười nói nhưng là sự thật, cô rất quan tâm tới bạn bè của mình nha.
- Ai cần cậu lau, chị đây là loại người sẽ bi lụy vì tình sao?_ Thư cảm động lắm nhưng vẫn mạnh mồm nói kiêu ngạo.
- Đúng là chưa thấy qua_ Du vui vẻ công nhận, con nhỏ này mê trai như điếu đổ nhưng tuyệt nhiên không có ý định khai thác. Với nó trai chỉ để ngắm, để thưởng thức chứ không muốn dính dáng tới, sợ phiền phức.
Lần này nó đột nhiên phá lệ rất nhiều, hay đi chơi với tên mắt phượng Ninh Nhật nên cô phải hỏi.
- Đấy, thôi ăn đi, không ăn mang hết qua đây, lão gia xử hết cho em_ Thư không muốn bàn chủ đề này nữa.
- Còn lâu, xem đi cơm không ăn mà sườn đã gần hết rồi, cái tật chỉ ăn thức ăn ngon bỏ cơm của cậu sao mãi không sửa được thế_ Cô nghiêm mặt trách móc.
- Đây, ăn cơm đây, tại quên chứ bộ_ cái con nhỏ này, lắm lúc ghê thế không biết, quản như mẹ già vậy.
***
Bữa trưa tan, công việc lại đến, sáng có thể chơi nhưng chiều thì phải làm việc rồi. Không làm thì mai ti vi phát cái gì cho khán giả xem đây, tội ác của người này, ưu điểm người kia phải cho mọi người chiêm ngưỡng chứ...
- Oa... Xong rồi_ Zee vươn vai nói lớn, cười vui vẻ khoe thành quả.
- Là người xong đầu tiên nên tớ vinh hạnh nếu bạn Zee đi pha cho bọn tớ mỗi người ly cà phê sữa thơm_ Thư láu cá ngửa cổ lên nói.
- Ôi không?
- Ha ha ha_ All
- Đi đi_ Maya sung sướng giục.
- Chờ tớ, tớ đi pha cùng cho_ Rose hiền lành nhận hỗ trợ
- Được được, rose là tốt bụng nhất.
Vậy là không bao lâu sau từng bàn một xuất hiện một ly cà phê nóng ấm, mọi người mãn nguyện nhấp môi thưởng thức, không quên cảm ơn hai cô nàng.
Theo chiều hướng cạn dần của ly cà phê trong cốc mà mọi người cũng làm xong. Tất cả đặt lên bàn cô, trợ lí tạm thời của chị Giang tin mình làm để cô đem lên đài và xuống toà soạn in tạp chí.
Thời điểm cô quay trở về thì mọi người cũng chậm chạp khoá tủ, cất đồ tắt máy tính ra về. Tạm biệt nhau rồi mỗi người một hướng ra khỏi công ti, trở về mái ấm của riêng họ. Thư và cô vẫn vậy, ở lại cuối cùng khoá cửa phòng rồi an nhàn đi xuống.
Trước cửa sảnh, anh chàng đào hoa Ninh Nhật một thân hàng hiệu đứng chờ Thư, nhìn thấy cô nàng anh ta vẫy tay cười hút hồn, miệng cũng không im mà lớn tiếng gọi.
- Thư tôi ở đây.
- Biết rồi. Cũng đâu có cận thị hay quáng gà đâu mà không thấy anh_ Thư ngứa mắt nụ cười hút gái của anh, đi ăn thôi mặc đẹp thế kia làm gì.
-..._ anh bị nói cũng không giận, dáng vẻ giận ngầm của cô nàng thực rất đáng yêu. Cô cũng công nhận là nhỏ này chỉ được cái miệng, bên trong chắc ghen vì mấy cô gái kia cứ nhìn nhìn anh chàng đây mà.
- Tiểu Du_ anh chậm rãi bước tới, nhẹ giọng gọi cô.
- Ừ, cậu xong việc rồi à_ nhìn thấy anh cô cũng thấy vui hỏi han.
- Xong rồi, đi thôi_ anh nắm tay cô hồn nhiên bước về hướng nhà xe.
- Ế, Tường, bộ cậu không thấy bạn thân đang ở trước mặt hả, chào cũng không chào là sao_ Ninh Nhật bất mãn nói.
- Không cần thiết _ anh thản nhiên không quay lại, vẽ sự không phải tí nữa sẽ gặp lại sao, chào lắm làm gì cho mệt.
- Cậu... Anh phóng khoáng không chấp_ Ninh Nhật hiểu bạn nên chẳng buồn đôi co, cũng gan lớn nắm tay Thư đi về xe của mình.
Thư đang vẫy tay tạm biệt Du thì bị lôi đi, lại nhòm nhòm xuống dưới, giờ mới để ý, mình và anh ta tay trong tay rất tự nhiên nha, cứ như quen thuộc từ lâu rồi ý.
- Đi đâu đây_ Thư theo thói quen hỏi.
- Thấy tôi hôm nay đẹp trai không?
- Ừ, rất đẹp.
- Tốt, dự tiệc với tôi. Hôm nay là ngày thông báo tôi chính thức tiếp quản công ti, đồng hành với tôi được chứ.
- Tiệc, công ti, tiếp quản. Tôi không đi đâu, tôi có phải giám đốc hay gì gì đâu mà đi_ Thư khó khăn nói. Đừng tưởng cô không biết tiệc này là gì, toàn mấy kẻ to đầu giả vờ với nhau, nhàm chán. Hơn nữa nếu cô xuất hiện cùng anh, chẳng phải thông báo Thư, phiền phức của mày tới rồi.
Cô không phủ nhận, tại xem phim hơi nhiều.
- Thư à, tôi muốn giây phút làm người đàn ông chân chính không phải đại thiếu gia ăn bám nữa sẽ là em chứng kiến_ Ninh Nhật thay đổi bộ mặt cợt nhả nghiêm túc nói.
Cô bị bất ngờ ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt dịu dàng của anh.
- Cậu nói linh tinh gì thế_ Thư cười gượng nói.
Haiz nói thật mà cô sao có biểu tình đau khổ thế kia. Thất bại, thất bại, quá thất bại.
- Ừ tôi nói đùa đấy nhưng mà tôi rủ cậu đi là thật, đi đi, Lam, Du và Thanh cũng đi đấy, họ bảo tôi đón cậu đi_ anh thay đổi chiến thuật.
- Thật hả?
- Thật, tôi nói dối làm gì.
- Vậy được, tôi đi. Nhưng cậu chở tôi về nhà đã, tôi thay quần áo đã chứ.
- Không lo, tôi đã mua cho cậu một bộ lễ phục rất đẹp rồi, cứ theo tôi là được.
- Nhưng nhưng sao lại mua cho tôi vậy.
- Cậu là bạn tốt của tôi phải không?
- Ừ.
- Quà gặp mặt giữa những người bạn. Cậu từ chối là tôi rất buồn nha.
- Nhưng tôi không có gì cho cậu.
- Nào có, cậu tặng tôi một buổi đi chơi biển đầy kỉ niệm hoành tráng đấy.
- Hì, thế mà cậu cũng nói được.
- Thật đấy, cậu mặc nó nha.
- Được.
***
Cô cũng được biết sẽ dự tiệc với anh không lâu, được anh đưa đi tiệm hoá trang một hồi thi liền thành công chúa rồi.
Giây phút cô bước ra ngoài anh đã lỗi nhịp, cô đẹp và kiêu sa trong chiếc cúp ngực đen tuyền, ánh lên làn da trắng sứ của cô, rất thu hút. Cô ấy thì ra cũng có lúc nữ tính và quyến rũ như vậy, vẻ đẹp của cô khiến anh xao động, muốn đem tất cả thứ tốt đẹp mang đến cho cô.
- Sao, tôi thế nào_ thấy anh ngớ ra cô giục giã hỏi.
- Đẹp lắm_ anh dịu dàng nói.
- Chuyện, tôi lúc nào chẳng đẹp_ cô tự luyến phổng mũi.
- Phải, đi thôi, mấy kẻ kia vừa nhắn tin là đã tới_ anh chìa tay ra đón lấy bàn tay cô nói.
- Được. Cậu hôm nay cũng rất đẹp trai_ cô cười cười nhìn anh.
Anh cũng không nhịn được cười nhìn cô. Họ rời đi trong ánh mắt hâm mộ của tập thể nhân viên tiệm hoá trang.
Đến nơi quả nhiên tất cả mọi người đã đến, thêm rất nhiều thương nhân nhân quý tộc và đại gia lớn khác. Vì là bạn của chủ nhà nên may ra mấy cái đứa đạo diễn, biên tập như cô và mấy đứa bạn mới tham gia được. Kể cũng quái, họ tham gia mấy bữa tiệc này làm khỉ gì, chán muốn chết, từng tốp từng tốp đến mời rượu lại còn hỏi đông hỏi tây, mệt cả người.
- Chán quá, bao giờ mới bắt đầu thế thiếu gia Ninh_ Thanh buồn bực hỏi.
- Sắp rồi, 10 phút nữa thôi.
- Sao anh không đi tiếp rượu đi, anh là chủ nhà đấy_ Thư thấy lạ nên hỏi.
- Không đi, cậu đi với tôi thì tôi đi_ Ninh Nhật mè nheo nói. Anh mà không xách cô đi họ tưởng anh độc thân thì chết, anh còn đang muốn họ hiểu là cô là người của anh đấy.
-...
- Kinh không, đã mặn nồng đến không rời xa nổi rồi đấy_ Lam trêu.
- Ha ha ha..._ All
- Cười gì, cậu cút lên sân khấu đi_ Thư tức giận quay sang trút lên Nhật.
- Hì, lên đây, chờ tôi, lên ra mắt tí liền xuống ngay mà_ Ninh Nhật cười vui dặn dò.
Sau đó bước lên sân khấu, trước sự giới thiệu của bố Ninh mà bước lên sân khấu, nói mấy lời sáo rỗng rồi đi xuống. Cũng chẳng có gì, chỉ hứa hẹn sẽ đưa công ti phát triển này nọ, nhờ vả mấy người tự xưng ông lớn kia giúp đỡ,...
Sau đó nhường sân khấu cho MC, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Mọi người cũng thẳng tới chỗ nhân vật chính mà hàn huyên, chúc mừng.
- Chúc mừng Ninh thiếu gia...
- Cảm ơn bác Phương.
-...
-...
-...
Thư đứng cạnh anh chàng mà cũng cảm nhận được nụ cười cứng nhắc của anh rồi mà những người kia lại không biết mệt, nói liên hồi. May có mấy đứa bạn nữa đứng cùng không thì cô chắc cũng bị hỏi đến choáng váng khi bên anh mất.
- Để góp không khí cho bữa tiệc, chúng tôi có tổ chức vài trò chơi, mong các vị đều tham gia_ MC sau tiết mục ca hát thì chuyển sang bày trò chơi.
- được_ tất cả mọi người đều đáp ứng.
- Cảm ơn, sân khấu lớn đây mang tên hoa cưới.
Tôi sẽ giải đáp trò chơi.
Tôi ở đây sẽ quay mặt lại ném hoa cưới, các bạn xem tôi là cô dâu cũng được.
- Ha ha ha...
- Rất vui phải không ạ. Bó hoa này ném trúng ai, người đó được phép hôn cô gái mình thích có mặt trong hội trường, nếu không có ai vậy bạn hãy lên đây ném hoa, trao cơ hội cho người khác. Trò này hay không ạ...
- Hay lắm...
- Rất vui...
-...
Hiệu ứng rất phong phú, hầu hết ai cũng thích, đầy gái đẹp, được hôn ai chả thích.
- Vậy được, nhạc lên nào.
1,2,3... Ném này.
- Ối xời, Đan tiểu thư phải không ạ_ MC quay lại thì thấy bó hoa trên tay một cô gái mà cô này anh ta biết.
Đan nhận được míc từ MC.
- Phải, là tôi, bất ngờ quá, không ngờ tôi chỉ đang ăn thôi mà hoa nó cũng nhảy vào người. MC có ý với tôi hả_ Đan vui tính hài hước chọc vui mọi người.
- Cô thật hiểu tôi, tôi không ngại nếu cô hôn tôi đâu_ MC cũng rất hài hước phụ họa.
- Thế chẳng phải anh lời của tôi sao, để tôi xem xem ai đẹp trai nhất hội trường này nào_ Dứt lời Đan phóng mắt khắp nơi, tia con người sáng quắc ra khắp hội trường.
- Tôi có thể hôn em không?_ Bỗng tiếng một chàng cất lên, thu hút vô số ánh mắt của mọi người.
Ninh Đan cũng hướng mắt nhìn.
Góc tối, Thư chọt chọt tay hỏi Nhật.
- Uầy, cô gái nhỏ kia là con cái nhà ai thế, trông khác mấy cô tiểu thư bốc lửa kia lắm, trong mắt rất tinh ranh nha.
Ninh Nhật nhìn cô phì cười, quả nhiên cô gái của anh, con mắt rất tinh tường.
- Em gái tôi đấy. Nó vừa thi đại học xong.
- Thật_ Cô cứ tưởng nhà chỉ có mình anh thôi, hoá ra còn có cả cô em nữa.
- Khó trách cậu không biết, ít ai biết nó là con gái nhà họ Ninh lắm, người quen mới biết tôi có em gái tôi thôi. Bố mẹ tôi muốn nó học tập trong môi trường lành mạnh nên không cho ai biết_ Ninh Nhật từ từ giải thích.
- Ra vậy, thế giờ lại muốn mọi người biết à.
- Không, cậu có nghe nó nói đang ăn không. Khổ thân con bé, ăn thôi mà cũng bị làm phiền.
- Ha ra vậy, cũng tội thật.
- Tôi chỉ thắc mắc, tên Duật Phàm kia làm trò gì vậy, nó định hôn tôi đấy.
- Sao cậu biết?
- Nó chưa thích ai nên lần nào gặp vấn đề khó toàn tôi giải quyết, huống chi trong hội trường này ngoài anh trai nó ra nó còn nhờ ai được.
- Cô bé có thể lên ném hoa lại mà.
- Nó mới không mất mặt như thế đâu.
- Cũng phải.
Trở lại về chuyện cô bé Ninh Đan, đang nịnh ra hôn nhẹ anh trai yêu quý cho xong chuyện để đi ăn thì nhảy ra đâu tên này.
- Tôi định...
- Đan tiểu thư không hôn tôi định cầu viện anh trai sao?_ Duật Phàm tiến gần tới chỗ cô nàng, ghé vào tai nói nhỏ, phút chốc mặt Ninh Đan biến sắc. Tên này sao biết thân phận thật của cô vậy, MC chẳng phải chỉ gọi mỗi tên cô thôi sao
- Anh, sao biết?_ Ninh Đan tức giận nói.
- Hôn tôi đi rồi tôi nói_ Duật Phàm khiêu khích nói.
Ninh Đan trừng mắt tức giận, đưa mắt cầu cứu anh trai, nói thật, Ninh Đan cô đây chưa có hôn ai ngoài anh trai đâu, cũng không có muốn ai ngoài anh trai đâu.
Ninh Nhật đón ánh mắt nóng bỏng của em gái mà bất lực, xin lỗi em. Tên này anh cũng không có trị được.
Ninh Đan tức luôn cả ông anh trai, giận dỗi nhún lên hôn chụt vào môi tên kia, đang định rời đi thì mẹ nó, không có động đậy được.
Duật Phàm anh hôn nào có qua loa như vậy, giữ chắt cô gái nhỏ lại, dùng lưỡi cạy răng cô xông vào, dây dưa qua lại chán mới buông ra.
Người không biết thì vỗ tay ầm ầm, kẻ trong cuộc người thích thú người phẫn nộ.
Chứng kiến màn lép vé của em gái, Ninh Nhật kêu lên.
- Thôi, xong.
- Sao vậy_ Thư khó hiểu nói.
- Em gái bé bỏng của tôi bị lão sói già Duật Phàm để ý rồi_ Ninh Nhật giả bộ đau khổ thương tiếc lắm than thở.
- Anh ta bao tuổi rồi, già lắm sao? Có tốt không?
- Hắn 25 tuổi rồi, lớn thế rồi còn đi chọc giận cô bé 18 tuổi nhà tôi.
- Cách nhau 7 tuổi, chà chà con số không nhỏ, phải dặn em cậu tránh xa hắn ra. Trông mặt cáo già lắm.
- Phải, đúng là phải cẩn thận.
Bên này, anh, Tả Bích Huyên và Chí vô cùng khinh bỉ, Duật Phàm đúng là cáo già, nhưng em gái cậu cũng đâu phải cừu non. Chưa biết ai cẩn thận ai mới đúng.
***
Bữa tiệc diễn ra rất suôn sẻ, hơn 12 giờ đêm thì kết thúc. Đã khuya rồi nên Ninh Nhật để cả lũ ở lại. Nhà rộng nên mỗi người một phòng.
Trước khi ngủ, Ninh Nhật phải ghé qua phòng của bố mẹ Ninh.
- Cho con tự khai đó_ ba Ninh xem TV hỏi.
Ninh Nhật nhìn người ba già đầu còn xem hoạt hình của mình mà ghét bỏ. Lại còn cho con tự khai đó, thích thì bố đi mà điều tra, đằng nào bố chẳng về hưu rồi, quá là thừa thời gian còn gì.
- Khai gì, con chẳng biết bố nói gì_ Ninh Nhật anh cứ thích giả ngu đấy.
- Thằng ranh, bố con hỏi mà còn giả ngu, mẹ dạy mày thế hả_ mẹ Ninh quát lên.
- Mẹ quát con, con còn đang định tặng mẹ chiếc vòng phỉ thuý hôm trước mẹ nhìn thấy trên TV, xem ra không cần rồi.
- Ấy chết, lão già khuya rồi không để con yêu tôi ngủ, hỏi vớ vẩn cái gì_ mẹ Ninh nghe vòng thì sáng mắt, tâng bốc con trai lên trời, quay thái độ như chong chóng.
Ba Ninh ghét bỏ bà vợ thấy vật chất quên nghĩa của mình, cái tật thích sưu thích vòng tay mãi không bỏ được, động tí bị con trai mua chuộc, bà không biết bà là người phụ nữ của ông sao.
Ninh Nhật thì cười cười vui sướng. Ông bà già anh càng già lại càng như trẻ con.
- Cô gái con dẫn vào nhà vừa nãy là thật lòng hay lại chơi bời thế_ bố Ninh tiếc nuối tắt TV quay ra nghiêm túc hỏi con trai.
- Thật lòng_ Ninh Nhật khẳng định nói.
- Aaaa, con trai yêu biết quay đầu rồi_ mẹ Ninh kinh ngạc hỏi.
- Cô gái ấy cũng thích con chứ_ bố Ninh hỏi.
- Haiz... vẫn đang theo đuổi_ Ninh Nhật buồn bực nói.
- Ối...con trai à, con cũng có ngày hôm nay_ mẹ Ninh vui sướng reo lên.
- Con dâu tương lai của ta có khác, ha ha ha..._ ba Ninh tung hứng với vợ trêu anh.
- Thật là, bảo sao tôi vừa thấy con bé liền vừa mắt_ mẹ Ninh không ngừng đả kích con trai.
Ba mẹ anh chính là như vậy, lấy đả kích anh làm niềm vui trong cuộc sống, tuy vậy anh biết họ rất vui. Họ luôn lo lắng nếu anh cứ chơi bời như vậy thì bao giờ anh mới lấy vợ, mới thật sự khôn lớn. Ông bà là người rất dễ thoả mãn, không quan trọng môn đăng hộ đối như những gia tộc khác. Họ chỉ mong anh tìm được người mình thực sự yêu thương, và cô gái ấy đến với anh không phải vì bất cứ cái gì của nhà anh hết.
Họ không muốn chọn vợ cho anh, đó là ép buộc, bởi vì họ sợ hành động đó sẽ tổn thương anh. Anh sẽ không có được hạnh phúc mà anh muốn, họ chỉ mong ngày họ ra đi, vẫn sẽ yên lòng vì biết anh vẫn sống tốt.
Anh rất biết ơn điều đó, họ chính là bố mẹ tuyệt vời nhất của anh.
- Có cần bố mẹ giúp không, hiện tại vừa hay con bé ở đây, hốt về luôn_ mẹ Ninh vẫn rất cao hứng, bày trò.
- Con chỉ sợ cô ấy thấy vậy sợ chạy mất dép, con lại ế cả đời thì chết_ Ninh Nhật phì cười trước trò của mẹ.
- Không đâu, lúc đó mẹ sẽ nhảy vào, bắt con bé chịu trách nghiệm với con_ mẹ Ninh vẫn rất tâm niệm kế hoạch của mình, bà thực tâm là muốn có cháu bế nha.
- Mẹ sẽ dọa cô ấy chạy xa hơn mất.
- Thôi được rồi, cố gắng lên con trai, về ngủ rồi suy nghĩ lại lời mẹ nói. Nếu thấy hiệu quả cứ tìm mẹ, mẹ vẫn rất thích cách của mình.
- Dạ
Ninh Nhật buồn cười, chúc hai người ngủ ngon rồi về phòng ngủ, đi qua phòng của cô nàng thì hơi dừng chân, thì thầm vài câu trước cửa phòng rồi mới về phòng ngủ. Một ngày dài đã kết thúc. Cô gái của anh nằm ngay phòng bên cạnh, hương hạnh phúc theo anh trôi vào giấc mơ.