Thời gian đều đặn trôi qua, không biết lí do gì mà ngày nào cô cũng nhận được hoa từ tay con bé ấy, mỗi lần lại là một tấm thiệp giống hôm trước. Chuyện này đến tai anh, có một lần anh đã đích thân xuống căng tin tìm cô, và anh thấy bó hoa đầy gai nhọn ấy. Anh đã vò nát tấm thiệp ấy ném vào thân đầy gai ấy, chẳng mấy chốc tờ giấy ấy lấm tấm những đốm đen đen, tất cả mọi người chứng kiến đều biến sắc, anh còn kinh khủng hơn, mắt trợn lên giận dữ, lần đầu chửi bậy trước mặt mọi người.
Cô thì giật mình, Thư cũng bàng hoàng không kém, chuyện gì xảy ra với tờ giấy này thế.
Anh kéo cô đi về văn phòng của mình, khuôn mặt giận dữ vừa rồi biến thành lo sợ, ôm chặt lấy cô.
- Xin lỗi...
- Chuyện gì cơ?
- Vì không biết chuyện này sớm hơn.
- Vẫn không hiểu lắm, anh nói rõ hơn đi.
- Ừ, không hiểu cũng được. Chỉ cần biết là từ ngày con bé đó đưa gì cho em cũng vứt đi, nói gì em cũng đừng tin, gặp nó thì đánh chết nó cũng được, cần anh đi tù thay em_ anh cay nghiệt nói.
Trước những lời nói của anh khiến cô ngây dại, chuyện gì khiến anh nói ra lời khó nghe như vậy, con bé đó đã làm gì với anh vậy.
- Tại sao?
- Vì nó muốn giết anh nhưng nó không làm được nên trút lên em, xin lỗi_ anh cúi đầu nói.
- Tại sao nó lại có ý nghĩ giết anh, nó mới 21 tuổi thôi mà_ cô kinh ngạc nói.
- Chuyện dài lắm, anh cũng không muốn em nghe. Chỉ cần nhớ lời anh nói là được.
- Không nói cũng được. Vậy lí giải chuyện tờ giấy đó đi.
- Có phải mỗi lần bó hoa đó được mang tới đều đặt trong hộp không?
- Ừ
- Biết tại sao lại như vậy không?
- Không biết, chắc tại cho dễ để tấm thiệp.
- Không phải, là để tránh gai đâm vào tay.
- Tại sao?
- Nhỏ này điên, lén dùng đất chứa Xyanua trồng hoa hồng, bình thường thì không sao, trong vòng 24 giờ nó sẽ tự biến mất ra ngoài cơ thể nhưng nếu bị nhiễm nhiều sẽ gây chết người.
Loại này nhiễm qua da, hô hấp và tiêu hoá. Nó dám mang tặng em loại hoa hồng này, nếu ngày nào em cũng hít phải rồi còn lỡ như bị gai đâm vào tay bị chảy máu nữa, lâu dần sẽ dính độc. Mẹ nó dám làm hại em.
- Kinh khủng như vậy_ cô bất an nói nhưng mà cô đâu có làm gì nó đâu, nếu cô chết thật lúc điều tra ra nó cũng sẽ chết, nó bị điên rồi.
- Thật xin lỗi..._ anh run rẩy nói.
- Sao anh biết mà không huỷ đám hoa ấy_ cô bấm bấm tay anh nói.
- Anh chỉ biết nó có loại hoa này, vì lần trước nó cũng từng làm vậy với một người, còn về phần nó trồng ở đâu thì không ai biết.
- Vậy người ấy chết rồi sao?_ anh run run hỏi.
- Không, may mắn người ấy đến kì khám sức khoẻ, lúc khám thì thì phát hiện ra, do bị nhẹ nên không sao.
- Thật tốt, nếu vậy người kia không kiện con bé sao?
- Đó chỉ là người thử nghiệm của nó thôi, nhà anh ta nghèo nên bố anh cho anh ta tiền mọi chuyện cũng không đi đến đâu. Con bé cũng chẳng bị sao hết.
- Vậy, có khi nào con bé ấy cũng bị nhiễm rồi.
- Nó không, chắc nó dùng đồ bảo hộ. Mẹ nó từng nhốt nó bắt nó khai ra đám hoa rồi tự tay nó đã huỷ hết nhưng chắc nó giấu trồng tiếp.
- Vậy nói với dì ấy đi.
- Vô dụng thôi, bà ấy không quản nổi nó nữa rồi. Anh sẽ tự tay trừng trị nó, tha cho nó một lần tuyệt không có lần thứ hai. Bà ấy có khóc lóc xin tha cũng vô dụng, nó dám hại em_ anh khàn khàn nói, nó đang khiêu chiến giới hạn cuối cùng của anh, anh sẽ không bỏ qua cho nó.
- Rốt cuộc chuyện này là gì chứ, thôi em về phòng đây, em muốn suy nghĩ vài chuyện_ cô bực bội nói, rõ ràng nó yêu anh, ngày trước còn hại cô để khiến anh và cô hiểu lầm nhau, vận thế đổi dời, bây giờ nó hận anh, nhưng vẫn tiếp tục hại cô. Rốt cuộc nhỏ này là yêu mà ghen tị hay là hận mà căm phẫn trả thù đây. Cô giờ có thể khẳng định anh yêu cô rất nhiều nhưng sự xuất hiện của nó làm minh chứng thì cô không thèm, quá là đáng sợ đi. Rồi còn lí do khiến nó hận anh nữa, hận cô nữa, chuyện gì đã xảy ra nhiều năm trước trong cuộc sống của anh vậy, cô không chứng kiến nhưng cũng dần nhận thấy sự khó chịu đến nghẹt thở của quãng thời gian đó.
Anh lúc nào cũng vậy, chuyên che dấu tâm sự một mình, có biết như vậy cô sẽ thấy mình thừa thãi lắm không? Anh muốn giấu cô mọi chuyện, anh tưởng giấu là tốt cho cô sao, khờ thật.
Cô thẫn thờ về phòng bỏ lại anh trằn trọc khó chịu. Bức bối xen vào sự căm ghét của anh dành cho cái người em không cùng huyết thống kia. Rồi anh nghĩ đến cô, vội vàng gọi điện.
Chuông reo hai bài hát cô mới nghe máy.
- Tiểu Du, nó tặng hoa bao ngày rồi.
- 1 tuần 3 ngày rồi_ cô uể oải nói.
- Đã chạm hay bị gai đâm chưa, chúng ta tới bệnh viện khám đi.
- Không sao, mỗi lần thấy nó là nó lại nằm trong thùng rác rồi, chỉ có buổi đầu Thư cầm hoa vừa thôi, chắc không sao phải không?_ cô chợt nhớ ra, lại nhớ đến Thư hoảng hốt hỏi.
- May quá, Thư cũng không sao đâu! Nếu em lo thì anh sẽ mời bác sĩ tới khám sức khoẻ cho toàn công ti luôn, cũng lâu rồi mọi người chưa kiểm tra sức khoẻ.
- Ừ... Em không sao, lỗi không phải của anh đâu. Đừng có ngồi thẫn thờ tự trách. Ngoan ngoãn làm việc đi, tối chúng ta đi xem phim, mặc kệ con bé đó đi, em cũng chẳng sợ nó. Nên nhớ là em ra đời trước nó, chuyện gì chưa từng gặp qua chứ, nó cũng chỉ là có dòng máu độc ác thôi mà, ngoài ra nó có gì hơn em chứ_ cô nhỏ nhẹ nói qua điện thoại, chọc vui anh, nói để anh an lòng. Cô hiểu anh, chỉ cần có chút chuyện liên quan đến mình là liền vơ hết tội về mình, tự trách, rồi suy nghĩ vẩn vơ đến tự hành hạ mình. Cô không muốn anh lại phát bệnh trầm cảm đâu.
- Ừ, có em thật tốt_ anh hạnh phúc và nhẹ nhõm khi nghe cô nói. Như ánh mặt trời lên xua đi đám mây đen sì trên trời vậy. Cô đúng là thiên thần ông tưới phái xuống bên cạnh anh mà.
- Giờ mới biết sao, thôi anh làm việc đi.
- Ừ.
Anh yên tâm chờ cô ngắt kết nối trước. Mình thì lại lật ảnh của cô ra ngắm, tâm tình cũng khá hơn, chỉ là anh tuyệt không tha thứ cho nhỏ đó.
Cô kể lại cho Thư nghe, rồi nhờ cô nàng vài việc. Thư bất an nhưng rồi cũng thở phào nhẹ nhõm, sốt sắng thay cô. Cũng mạnh mồm chửi con nhỏ kia trút giận, nghe Thư chửi nó mà tâm tình cô cũng hưng phấn hẳn lên, ủng hộ nàng chửi nó.
- Cảm ơn_ cô ôm tay Thư lắc lắc.
- Xuỳ... Chị em tốt cả. Nói gì nghe kinh khủng vậy, cậu không sao là tốt rồi. Cậu mà có mệnh hệ gì tớ liều chết với con đó, dám hại bây by của chị.
- Ôi, tình yêu của tớ, cưng dễ sợ.
- Ha ha ha_ All
***
- Alo, Nicco
- Vâng ông chủ.
- Theo dõi hành tung của Uông Bách Hợp, tìm cách cho cô ta vào tù cho tôi.
- Vâng, vậy ông bà chủ..._ Nicco dè dặt hỏi.
- Nhớ cậu là người của ai_ anh châm chọc.
- Dạ, em hiểu.
Lại lật điện thoại gọi tiếp.
- Chị Mai...
- Giám đốc căn dặn...
- Tôi muốn công ti này có an ninh chặt chẽ.
- Vâng, tôi sẽ làm ngay.
- Cảm ơn.
Lại gọi tiếp...
- Alo, Triển Kha, sang Trung Quốc thăm bố và dì hộ tôi, điều tra xem con bé ấy trốn sang đây kiểu gì, hơn nữa canh chừng họ không sang đây làm phiền tôi.
- Anh yên tâm, tôi làm ngay.
- Cảm ơn.
- Không cần, rảnh rỗi tặng tôi mấy số 0 là được, càng nhiều càng tốt, anh biết đấy, dạo này kinh khó khó khăn, thám tử cũng nghèo ghê gớm...
Tút tút tút..._Tên này mắc bệnh nói nhiều, anh thật không kiên nhẫn nghe cậu ta nói hết được.
Ba cuộc điện thoại kể thúc, anh yên ngồi làm việc, mệt mỏi cũng tạm lắng xuống nhường đường cho những tập giấy trắng chi chít chữ.
Chap 38: Đại náo công ti Ninh Nhật
Cô và Thư lấy cớ đi thăm dò ý kiến người dân về các tin tức của Thanh Phong đưa tin mà chuồn tới công ti của Ninh Nhật.
Trước lầu tiếp tân, Thư lịch sự nói.
- Xin chào.
- Chào cô, cô cần gì ạ_ chị tiếp tân lịch sự nói.
- Cho hỏi văn phòng TGĐ ở đâu vậy.
- Tầng 10, cô có hẹn trước không, chúng tôi sẽ thông báo thư kí giám đốc xuống đón hai vị_ chị tiếp tân thấy họ mặc đồ công sở nên nghĩ là đối tác làm ăn của công ti.
- Không cần, chúng tôi tự lên, cảm ơn cô_ Thư khôn khéo tránh vấn đề trọng tâm của chị tiếp tân mà trả lời, sau đó nhã nhặn bấm thang máy lên tầng 10.
Tới nơi, họ lại phải giáp mặt với thư kí, ca này khó lừa hơn ca trước, dẫu sao người ta cũng nắm lịch trình của sếp lớn mà.
Thư kí Lê thấy hai cô gái lạ xuất hiện ở cửa cũng loé tia ngạc nhiên nhưng sau đó rất lịch sự chào hỏi.
- Xin chào.
- Xin chào, chúng tôi có thể gặp giám đốc Ninh một chút được không?
- Hai vị là...
- Chúng tôi là bạn của giám đốc Ninh, phiền cô có thể vào thông báo anh ta gặp mặt một chút được không?
- Xin lỗi, hai người có hẹn trước không?_ thư kí nhã nhăn hỏi, cũng không thể trách cô ta được bởi vì hằng ngày có rất nhiều người gặp sếp, đều nói là bạn. Nếu mà lúc nào cũng rảnh ra gặp bạn thì công ti này loạn mất.
- Có, chúng tôi hẹn 3 giờ chiều_ Thư lại bắt đầu nói phét không chớp mắt.
Thư kí liếc liếc không tin, có hẹn mà sao mình không biết nhỉ, chẳng lẽ mình già rồi nên quên.
- Vậy xin quý danh của công ti_ thư kí tinh ranh nói.
- Phiền cô chuyển lời Lã Anh Thư của đài Thanh Phong_ Thư bắt đầu mệt mỏi rồi đây, lúc nào cũng vậy, đến công ti mà muốn gặp sếp thì khổ như lên trời vậy.
Thư kí vận hành bộ não, Thanh Phong. Đài Thanh Phong tới làm gì nhỉ, chẳng lẽ lại muốn quảng bá nhà tiếp.
Thấy thư kí rơi vào ngơ ngẩn, cô huých huých tay Thư.
- Công ti Ninh Nhật làm gì a...
- Kinh doanh bất động sản với mỹ phẩm làm đẹp.
- Ồ, hai cái này liên quan gớm.
- Công nhận, chẳng hiểu công ti gì vừa mô giới nhà đất, bán nhà lại kèm theo cả mĩ phẩm.
- Chắc là bán nhà cần nhan sắc nên bán mĩ phẩm để tu tiện tu bổ_ cô lém lỉnh nói.
Chị thư kí thấy hai cô gái này thì thà thì thụt cười gian nên sợ có âm mưu gì chứ không phải Thanh Phong gì đài gì cả nên khéo léo đuổi.
- Xin lỗi nhưng mà sếp tôi đang bận họp, phải 5 giờ mới xong, nếu cần các cô thể chờ, tôi đi pha nước.
- Đang bận họp sao, vậy sao cô không nói ngay từ đầu_ ôi sao mà mấy thư kí cấp cao hay nói phét thế nhỉ.
- Xin lỗi_ dứt lời cô ả chạy mất tiêu về chỗ, lại còn bày ra bộ mặt ôn thần canh cửa nữa chứ.
Hai cô buồn thối ruột, ức chế hơn cả là tên Ninh Nhật này không có nghe điện thoại.
Thư bực mình, không thèm để ý hình tượng thục nữ mình xây dựng bao năm rống lên.
- Aaaaa...đau bụng quá!!!
Tiện thể còn bấm bấm tay cô diễn cùng mình.
- Sao vậy?
- Mình... Đau bụng quá...Aaaa, mau mau đưa mình đi bệnh viện!!!
- Sao tự dưng lại đau bụng, chẳng lẽ bị sẩy thai rồi.
Thư quên cả giả vờ nghệt mặt ra, bạn hiền à, làm quá lí do rồi.
Cô bất đắc dĩ lỡ mồm nhưng mà mất công chế rồi, phải tiến hành nốt thôi. Thế là vừa đỡ Thư vừa nghêu ngao khóc.
- Không phải chứ...Aaaaa... Con ơi, mới 3 tháng con đã muốn bỏ mẹ...Aaaaa đau quá!!!
- Hu hu hu... Thư kí... Mau xem bạn tôi, gọi xe cấp cứu...
- Aaaaaa....
Thư kí nghe tiếng hét giật mình, lại thấy cô gái kia ngã ra sàn kêu om sòm, cô bạn thì khóc bù lu bù loa, rồi sẩy thai nữa chứ...
Sợ có án mạng chưa thành hình người xảy ra, thư kí cuống quýt cầm điện thoại gọi, chẳng biết thế nào cuống quá lại cầm nhầm điện thoại liên lạc riêng với sếp.
Ở trong phòng, Ninh Nhật đang tranh thủ nhắm mặt nghỉ ngơi thì nghe tiếng ồn ào bên ngoài. Lại nghe thư kí của mình nói nhăng nói cuội gì đó, không khí an tĩnh bị phá vỡ nên anh sinh ra bực bội. Đi ra khỏi phòng, không lịch sự lấy chân đạp bay cái cửa, hét lên.
- Thư kí Lê...
Chị Lê run run nhìn giám đốc, lại chỉ chỉ về phía trước mình, cuống quýt không bận tâm sếp cấp cao đang lừ mình mà nói.
- Sếp, có người sẩy thai, gọi cấp cứu.
- Sẩy thai, chị giờ còn cho cả phụ nữ có thai tới phòng làm việc của tôi.
Nói thì nói nhưng Ninh Nhật cũng bước ra ngoài. Cô và Thư diễn đặc sắc quá nên thấy anh cũng không dừng lại, thậm chí cô còn trêu chọc anh.
- Ninh Nhật, mau lên, vợ cậu sắp sẩy thai rồi.
-..._ Ninh Nhật ngớ người, lại không thấy rõ người đang nằm mà chỉ thấy mặt cô, run run không mở nổi miệng, anh có vợ khi nào chứ.
Thư nổi hứng trêu anh theo cô, càng ngày càng núp đầu vào ngực cô, lấy tóc cô che che mình, miệng oang oang rống lên.
- Aaaaaa... Anh ơi con chúng ta...
- Chị cố gắng lên, chúng ta tới bệnh viện.
Gọi cấp cứu chưa?
- Chưa?_ anh ngu ngu nói.
- Ninh Nhật, anh là tên khốn, vợ anh có thai, đến gặp anh mà không vào được. Giờ bị đau như thế mà còn chưa gọi cấp cứu_ cô dùng bộ mặt phẫn hận nhìn anh, thật ra trong bụng muốn lăn ra cười rồi, nhìn mặt cậu ta ngu quá.
Cô tinh ranh lấy điện thoại ném cho Thư, áp sát xuống tai cô nàng thì thầm: Ninh Nhật mặt ngu, mau chụp lại làm kỉ niệm.
Thư cười ha ha, dấu điện thoại sau tóc cô chụp lấy mặt anh, không chỉ ngu đâu, còn rất thối nữa.
- Du cô nói gì vậy, tôi làm gì có vợ_ bực rồi nha.
- Ừ nhỉ, tôi nhầm rồi_ cô đón lấy điện thoại cất đi, vỗ vỗ tay Thư hạ màn, bộ mặt vô tội hết sức.
Thư cũng vui vẻ chỉnh trang lại tóc lại, đứng phắt dậy, miệng cười toe toét.
- Nhận nhầm rồi.
Cô cũng vui vẻ đứng lên, hai cô bộ mặt hớn hở chào anh, làm như vừa nãy không phải họ làm việc xấu vậy.
- Lã Anh Thư, Từ Vân Du. Hai cậu..._ anh vừa tức vừa buồn cười.
- Chúng tôi làm sao?_ Thư hất hàm hỏi, không giở trò liệu có gặp được giám đốc anh không hả?
- Lố quá rồi_ Ninh Nhật thở dài.
- Hì, tại thư kí cậu ghê, không cho chúng tôi gặp cậu_ cô mỉm cười thanh nhã nói.
- Vậy hai tiểu thư đại giá tới đây tìm tôi làm gì, nhớ tôi hả?_ Ninh Nhật buồn cười nói.
- Có việc, cậu có rảnh không?_ Thư hỏi.
- Nếu cậu nói nhớ tôi tôi liền rảnh_ anh không rảnh lắm nhưng nếu cô tới gặp anh anh liền rảnh.
- À ghê_ cô giả bộ kinh ngạc hâm mộ.
- A, Ninh Nhật tôi nhớ cậu_ Thư giả bộ chớp chớp mắt ngại ngùng nói.
Ninh Nhật biết cô giả vờ nhưng vẫn sung sướng vô cùng, cất giọng gọi.
- Thư kí Lê...
Chứng kiến màn ngọt ngào vô tư vừa rồi, chị Lê biết mình toi rồi, hoá ra bóng hồng của sếp a.
- Dạ, sếp.
- Từ lần sau có hai cô ấy đến thì cứ thông báo cho tôi, họ là bạn tốt của tôi_ anh đay nghiến từ bạn thật ra anh muốn nói là vợ lắm nhưng mà sợ bị cô dỗi a.
- Vâng.
- Được rồi, pha tôi ba ly cà phê mang vào phòng cho tôi.
- Dạ.
Chị Lê lặng lẽ cun cút biến ra ngoài.
Ninh Nhật quay sang cô và Thư, nháy mắt.
- Thỉnh...
Hai cô bật cười đi vào phòng. Anh đi theo sau, trong lòng đang suy nghĩ xem hai người cùng tới đây làm gì.
- Ninh Nhật, xin lỗi vì làm phiền cậu_ cô ngồi xuống ghế áy náy nói.
- Không có gì, đừng khách sáo thế chứ.
- Ừ, tôi có chuyện muốn hỏi nên nhờ Thư đi tới gặp cậu, liên quan đến Tường.
- Tường xảy ra chuyện gì sao?_ anh khó hiểu hỏi, rõ tối qua nó còn ngồi liếc mắt nhìn mình vì để Thư lôi nàng đi mất.
Cốc cốc cốc...
- Vào đi.
Chị Lê mở cửa mang cà phê vào, sau đó liền lui ra ngoài, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
- Cậu biết cái cô gái tên Uông Bách Hợp không?_ Thư sốt sắng hỏi thay cô.
Ninh Nhật chợt thoáng giật mình, cái tên này lâu rồi không có nghe nhưng vừa thấy có người nhắc đến là giật mình, chán ghét.
- Có, con mẹ kế của Tường.
- Cô ta mấy hôm nay hạ thủ Du, tôi đang tức giận đây.
- Mẹ kiếp, cô ta đang ở đây sao?_ Ninh Nhật tức giận hét lên.
Cô và Thư cảm thấy sự tức giận bất ngờ của anh càng thêm khẳng Đinh chuyện năm đó anh có biết, họ tìm đúng người hỏi rồi.
Thế là Thư ngồi kể lại tóm tắt vừa qua, sau đó không quên nói mục đích tới đây của hai người.
Ninh Nhật nghe xong thoáng cau mày. Bộ dáng cũng nghiêm túc hơn mọi ngày. Cô và Thư còn cảm nhận được cái thở dài từ tận trong lòng của Nhật.
- Tường không muốn cậu nghe cũng có ý của nó.
- Nhưng nếu tôi không biết cái gì thì tôi rất khó chịu, tôi biết Tường không muốn tôi nghe nhưng tôi lại rất muốn biết_ cô buồn bã nói.
- Vậy cậu biết tại sao ả lại hại cậu không?
- Vì trả thù Tường.
- Cậu biết thì chắc cũng đoán được nó hận Tường phải không?
- Ừ, hơn nữa tôi biết nó thích Tường, không hiểu sao giờ lại thành hận như thế, chắc không phải nó bị rảnh rỗi đến phát điên đâu nhỉ?
- Đúng là vậy, nó là kẻ điên.
- Cậu kể Du nghe đi, nó mà tò mò cái gì là sẽ điên dại đi khám phá đấy_ Thư năn nỉ giúp cô, kì thực thì cô nàng cũng tò mò, cũng hiếu kì độ dở người của cái cô ả chưa từng gặp mặt lần nào.
- Haiz... Sao cái số của lão Tường cơ cực thế nhỉ?_ Ninh Nhật ảo não nói.
- Kể đi mà, kể đi_ Thư năn nỉ, Du nó cũng không dám khẳng định Nhật sẽ kể nên mới nhờ cô đi cùng. Giờ mà anh không kể cô sẽ thấy có lỗi với sự kì vọng thâm tình của cô mất. Lã Anh Thư cô trượng nghĩa, sao có thể không giúp bạn tốt của mình chứ.
-..._ anh vẫn chần chừ.
- Không kể là người ta giận cậu, không đi chơi với cậu nữa.
Nghe tới đây thì anh sợ rồi. Vợ chưa mang về nhà được thì còn quan tâm cái gì chứ. Thế là Ninh Nhật rất không hình tượng ngồi hồi tưởng lại chuyện xưa, suy nghĩ xa xăm nên bắt đầu kể từ đâu.
Cô nháy mắt cảm ơn Thư, sau đó cả hai ngồi lặng lẽ nghe anh kể, từng đoạn thăng trầm của người cô thương suốt 6 năm cô không ở bên anh. Không biết là gì nhưng thấy thái độ lặng lẽ của Nhật họ cũng mơ hồ thấy bi thương nhàn nhạt.
Cô thì giật mình, Thư cũng bàng hoàng không kém, chuyện gì xảy ra với tờ giấy này thế.
Anh kéo cô đi về văn phòng của mình, khuôn mặt giận dữ vừa rồi biến thành lo sợ, ôm chặt lấy cô.
- Xin lỗi...
- Chuyện gì cơ?
- Vì không biết chuyện này sớm hơn.
- Vẫn không hiểu lắm, anh nói rõ hơn đi.
- Ừ, không hiểu cũng được. Chỉ cần biết là từ ngày con bé đó đưa gì cho em cũng vứt đi, nói gì em cũng đừng tin, gặp nó thì đánh chết nó cũng được, cần anh đi tù thay em_ anh cay nghiệt nói.
Trước những lời nói của anh khiến cô ngây dại, chuyện gì khiến anh nói ra lời khó nghe như vậy, con bé đó đã làm gì với anh vậy.
- Tại sao?
- Vì nó muốn giết anh nhưng nó không làm được nên trút lên em, xin lỗi_ anh cúi đầu nói.
- Tại sao nó lại có ý nghĩ giết anh, nó mới 21 tuổi thôi mà_ cô kinh ngạc nói.
- Chuyện dài lắm, anh cũng không muốn em nghe. Chỉ cần nhớ lời anh nói là được.
- Không nói cũng được. Vậy lí giải chuyện tờ giấy đó đi.
- Có phải mỗi lần bó hoa đó được mang tới đều đặt trong hộp không?
- Ừ
- Biết tại sao lại như vậy không?
- Không biết, chắc tại cho dễ để tấm thiệp.
- Không phải, là để tránh gai đâm vào tay.
- Tại sao?
- Nhỏ này điên, lén dùng đất chứa Xyanua trồng hoa hồng, bình thường thì không sao, trong vòng 24 giờ nó sẽ tự biến mất ra ngoài cơ thể nhưng nếu bị nhiễm nhiều sẽ gây chết người.
Loại này nhiễm qua da, hô hấp và tiêu hoá. Nó dám mang tặng em loại hoa hồng này, nếu ngày nào em cũng hít phải rồi còn lỡ như bị gai đâm vào tay bị chảy máu nữa, lâu dần sẽ dính độc. Mẹ nó dám làm hại em.
- Kinh khủng như vậy_ cô bất an nói nhưng mà cô đâu có làm gì nó đâu, nếu cô chết thật lúc điều tra ra nó cũng sẽ chết, nó bị điên rồi.
- Thật xin lỗi..._ anh run rẩy nói.
- Sao anh biết mà không huỷ đám hoa ấy_ cô bấm bấm tay anh nói.
- Anh chỉ biết nó có loại hoa này, vì lần trước nó cũng từng làm vậy với một người, còn về phần nó trồng ở đâu thì không ai biết.
- Vậy người ấy chết rồi sao?_ anh run run hỏi.
- Không, may mắn người ấy đến kì khám sức khoẻ, lúc khám thì thì phát hiện ra, do bị nhẹ nên không sao.
- Thật tốt, nếu vậy người kia không kiện con bé sao?
- Đó chỉ là người thử nghiệm của nó thôi, nhà anh ta nghèo nên bố anh cho anh ta tiền mọi chuyện cũng không đi đến đâu. Con bé cũng chẳng bị sao hết.
- Vậy, có khi nào con bé ấy cũng bị nhiễm rồi.
- Nó không, chắc nó dùng đồ bảo hộ. Mẹ nó từng nhốt nó bắt nó khai ra đám hoa rồi tự tay nó đã huỷ hết nhưng chắc nó giấu trồng tiếp.
- Vậy nói với dì ấy đi.
- Vô dụng thôi, bà ấy không quản nổi nó nữa rồi. Anh sẽ tự tay trừng trị nó, tha cho nó một lần tuyệt không có lần thứ hai. Bà ấy có khóc lóc xin tha cũng vô dụng, nó dám hại em_ anh khàn khàn nói, nó đang khiêu chiến giới hạn cuối cùng của anh, anh sẽ không bỏ qua cho nó.
- Rốt cuộc chuyện này là gì chứ, thôi em về phòng đây, em muốn suy nghĩ vài chuyện_ cô bực bội nói, rõ ràng nó yêu anh, ngày trước còn hại cô để khiến anh và cô hiểu lầm nhau, vận thế đổi dời, bây giờ nó hận anh, nhưng vẫn tiếp tục hại cô. Rốt cuộc nhỏ này là yêu mà ghen tị hay là hận mà căm phẫn trả thù đây. Cô giờ có thể khẳng định anh yêu cô rất nhiều nhưng sự xuất hiện của nó làm minh chứng thì cô không thèm, quá là đáng sợ đi. Rồi còn lí do khiến nó hận anh nữa, hận cô nữa, chuyện gì đã xảy ra nhiều năm trước trong cuộc sống của anh vậy, cô không chứng kiến nhưng cũng dần nhận thấy sự khó chịu đến nghẹt thở của quãng thời gian đó.
Anh lúc nào cũng vậy, chuyên che dấu tâm sự một mình, có biết như vậy cô sẽ thấy mình thừa thãi lắm không? Anh muốn giấu cô mọi chuyện, anh tưởng giấu là tốt cho cô sao, khờ thật.
Cô thẫn thờ về phòng bỏ lại anh trằn trọc khó chịu. Bức bối xen vào sự căm ghét của anh dành cho cái người em không cùng huyết thống kia. Rồi anh nghĩ đến cô, vội vàng gọi điện.
Chuông reo hai bài hát cô mới nghe máy.
- Tiểu Du, nó tặng hoa bao ngày rồi.
- 1 tuần 3 ngày rồi_ cô uể oải nói.
- Đã chạm hay bị gai đâm chưa, chúng ta tới bệnh viện khám đi.
- Không sao, mỗi lần thấy nó là nó lại nằm trong thùng rác rồi, chỉ có buổi đầu Thư cầm hoa vừa thôi, chắc không sao phải không?_ cô chợt nhớ ra, lại nhớ đến Thư hoảng hốt hỏi.
- May quá, Thư cũng không sao đâu! Nếu em lo thì anh sẽ mời bác sĩ tới khám sức khoẻ cho toàn công ti luôn, cũng lâu rồi mọi người chưa kiểm tra sức khoẻ.
- Ừ... Em không sao, lỗi không phải của anh đâu. Đừng có ngồi thẫn thờ tự trách. Ngoan ngoãn làm việc đi, tối chúng ta đi xem phim, mặc kệ con bé đó đi, em cũng chẳng sợ nó. Nên nhớ là em ra đời trước nó, chuyện gì chưa từng gặp qua chứ, nó cũng chỉ là có dòng máu độc ác thôi mà, ngoài ra nó có gì hơn em chứ_ cô nhỏ nhẹ nói qua điện thoại, chọc vui anh, nói để anh an lòng. Cô hiểu anh, chỉ cần có chút chuyện liên quan đến mình là liền vơ hết tội về mình, tự trách, rồi suy nghĩ vẩn vơ đến tự hành hạ mình. Cô không muốn anh lại phát bệnh trầm cảm đâu.
- Ừ, có em thật tốt_ anh hạnh phúc và nhẹ nhõm khi nghe cô nói. Như ánh mặt trời lên xua đi đám mây đen sì trên trời vậy. Cô đúng là thiên thần ông tưới phái xuống bên cạnh anh mà.
- Giờ mới biết sao, thôi anh làm việc đi.
- Ừ.
Anh yên tâm chờ cô ngắt kết nối trước. Mình thì lại lật ảnh của cô ra ngắm, tâm tình cũng khá hơn, chỉ là anh tuyệt không tha thứ cho nhỏ đó.
Cô kể lại cho Thư nghe, rồi nhờ cô nàng vài việc. Thư bất an nhưng rồi cũng thở phào nhẹ nhõm, sốt sắng thay cô. Cũng mạnh mồm chửi con nhỏ kia trút giận, nghe Thư chửi nó mà tâm tình cô cũng hưng phấn hẳn lên, ủng hộ nàng chửi nó.
- Cảm ơn_ cô ôm tay Thư lắc lắc.
- Xuỳ... Chị em tốt cả. Nói gì nghe kinh khủng vậy, cậu không sao là tốt rồi. Cậu mà có mệnh hệ gì tớ liều chết với con đó, dám hại bây by của chị.
- Ôi, tình yêu của tớ, cưng dễ sợ.
- Ha ha ha_ All
***
- Alo, Nicco
- Vâng ông chủ.
- Theo dõi hành tung của Uông Bách Hợp, tìm cách cho cô ta vào tù cho tôi.
- Vâng, vậy ông bà chủ..._ Nicco dè dặt hỏi.
- Nhớ cậu là người của ai_ anh châm chọc.
- Dạ, em hiểu.
Lại lật điện thoại gọi tiếp.
- Chị Mai...
- Giám đốc căn dặn...
- Tôi muốn công ti này có an ninh chặt chẽ.
- Vâng, tôi sẽ làm ngay.
- Cảm ơn.
Lại gọi tiếp...
- Alo, Triển Kha, sang Trung Quốc thăm bố và dì hộ tôi, điều tra xem con bé ấy trốn sang đây kiểu gì, hơn nữa canh chừng họ không sang đây làm phiền tôi.
- Anh yên tâm, tôi làm ngay.
- Cảm ơn.
- Không cần, rảnh rỗi tặng tôi mấy số 0 là được, càng nhiều càng tốt, anh biết đấy, dạo này kinh khó khó khăn, thám tử cũng nghèo ghê gớm...
Tút tút tút..._Tên này mắc bệnh nói nhiều, anh thật không kiên nhẫn nghe cậu ta nói hết được.
Ba cuộc điện thoại kể thúc, anh yên ngồi làm việc, mệt mỏi cũng tạm lắng xuống nhường đường cho những tập giấy trắng chi chít chữ.
Chap 38: Đại náo công ti Ninh Nhật
Cô và Thư lấy cớ đi thăm dò ý kiến người dân về các tin tức của Thanh Phong đưa tin mà chuồn tới công ti của Ninh Nhật.
Trước lầu tiếp tân, Thư lịch sự nói.
- Xin chào.
- Chào cô, cô cần gì ạ_ chị tiếp tân lịch sự nói.
- Cho hỏi văn phòng TGĐ ở đâu vậy.
- Tầng 10, cô có hẹn trước không, chúng tôi sẽ thông báo thư kí giám đốc xuống đón hai vị_ chị tiếp tân thấy họ mặc đồ công sở nên nghĩ là đối tác làm ăn của công ti.
- Không cần, chúng tôi tự lên, cảm ơn cô_ Thư khôn khéo tránh vấn đề trọng tâm của chị tiếp tân mà trả lời, sau đó nhã nhặn bấm thang máy lên tầng 10.
Tới nơi, họ lại phải giáp mặt với thư kí, ca này khó lừa hơn ca trước, dẫu sao người ta cũng nắm lịch trình của sếp lớn mà.
Thư kí Lê thấy hai cô gái lạ xuất hiện ở cửa cũng loé tia ngạc nhiên nhưng sau đó rất lịch sự chào hỏi.
- Xin chào.
- Xin chào, chúng tôi có thể gặp giám đốc Ninh một chút được không?
- Hai vị là...
- Chúng tôi là bạn của giám đốc Ninh, phiền cô có thể vào thông báo anh ta gặp mặt một chút được không?
- Xin lỗi, hai người có hẹn trước không?_ thư kí nhã nhăn hỏi, cũng không thể trách cô ta được bởi vì hằng ngày có rất nhiều người gặp sếp, đều nói là bạn. Nếu mà lúc nào cũng rảnh ra gặp bạn thì công ti này loạn mất.
- Có, chúng tôi hẹn 3 giờ chiều_ Thư lại bắt đầu nói phét không chớp mắt.
Thư kí liếc liếc không tin, có hẹn mà sao mình không biết nhỉ, chẳng lẽ mình già rồi nên quên.
- Vậy xin quý danh của công ti_ thư kí tinh ranh nói.
- Phiền cô chuyển lời Lã Anh Thư của đài Thanh Phong_ Thư bắt đầu mệt mỏi rồi đây, lúc nào cũng vậy, đến công ti mà muốn gặp sếp thì khổ như lên trời vậy.
Thư kí vận hành bộ não, Thanh Phong. Đài Thanh Phong tới làm gì nhỉ, chẳng lẽ lại muốn quảng bá nhà tiếp.
Thấy thư kí rơi vào ngơ ngẩn, cô huých huých tay Thư.
- Công ti Ninh Nhật làm gì a...
- Kinh doanh bất động sản với mỹ phẩm làm đẹp.
- Ồ, hai cái này liên quan gớm.
- Công nhận, chẳng hiểu công ti gì vừa mô giới nhà đất, bán nhà lại kèm theo cả mĩ phẩm.
- Chắc là bán nhà cần nhan sắc nên bán mĩ phẩm để tu tiện tu bổ_ cô lém lỉnh nói.
Chị thư kí thấy hai cô gái này thì thà thì thụt cười gian nên sợ có âm mưu gì chứ không phải Thanh Phong gì đài gì cả nên khéo léo đuổi.
- Xin lỗi nhưng mà sếp tôi đang bận họp, phải 5 giờ mới xong, nếu cần các cô thể chờ, tôi đi pha nước.
- Đang bận họp sao, vậy sao cô không nói ngay từ đầu_ ôi sao mà mấy thư kí cấp cao hay nói phét thế nhỉ.
- Xin lỗi_ dứt lời cô ả chạy mất tiêu về chỗ, lại còn bày ra bộ mặt ôn thần canh cửa nữa chứ.
Hai cô buồn thối ruột, ức chế hơn cả là tên Ninh Nhật này không có nghe điện thoại.
Thư bực mình, không thèm để ý hình tượng thục nữ mình xây dựng bao năm rống lên.
- Aaaaa...đau bụng quá!!!
Tiện thể còn bấm bấm tay cô diễn cùng mình.
- Sao vậy?
- Mình... Đau bụng quá...Aaaa, mau mau đưa mình đi bệnh viện!!!
- Sao tự dưng lại đau bụng, chẳng lẽ bị sẩy thai rồi.
Thư quên cả giả vờ nghệt mặt ra, bạn hiền à, làm quá lí do rồi.
Cô bất đắc dĩ lỡ mồm nhưng mà mất công chế rồi, phải tiến hành nốt thôi. Thế là vừa đỡ Thư vừa nghêu ngao khóc.
- Không phải chứ...Aaaaa... Con ơi, mới 3 tháng con đã muốn bỏ mẹ...Aaaaa đau quá!!!
- Hu hu hu... Thư kí... Mau xem bạn tôi, gọi xe cấp cứu...
- Aaaaaa....
Thư kí nghe tiếng hét giật mình, lại thấy cô gái kia ngã ra sàn kêu om sòm, cô bạn thì khóc bù lu bù loa, rồi sẩy thai nữa chứ...
Sợ có án mạng chưa thành hình người xảy ra, thư kí cuống quýt cầm điện thoại gọi, chẳng biết thế nào cuống quá lại cầm nhầm điện thoại liên lạc riêng với sếp.
Ở trong phòng, Ninh Nhật đang tranh thủ nhắm mặt nghỉ ngơi thì nghe tiếng ồn ào bên ngoài. Lại nghe thư kí của mình nói nhăng nói cuội gì đó, không khí an tĩnh bị phá vỡ nên anh sinh ra bực bội. Đi ra khỏi phòng, không lịch sự lấy chân đạp bay cái cửa, hét lên.
- Thư kí Lê...
Chị Lê run run nhìn giám đốc, lại chỉ chỉ về phía trước mình, cuống quýt không bận tâm sếp cấp cao đang lừ mình mà nói.
- Sếp, có người sẩy thai, gọi cấp cứu.
- Sẩy thai, chị giờ còn cho cả phụ nữ có thai tới phòng làm việc của tôi.
Nói thì nói nhưng Ninh Nhật cũng bước ra ngoài. Cô và Thư diễn đặc sắc quá nên thấy anh cũng không dừng lại, thậm chí cô còn trêu chọc anh.
- Ninh Nhật, mau lên, vợ cậu sắp sẩy thai rồi.
-..._ Ninh Nhật ngớ người, lại không thấy rõ người đang nằm mà chỉ thấy mặt cô, run run không mở nổi miệng, anh có vợ khi nào chứ.
Thư nổi hứng trêu anh theo cô, càng ngày càng núp đầu vào ngực cô, lấy tóc cô che che mình, miệng oang oang rống lên.
- Aaaaaa... Anh ơi con chúng ta...
- Chị cố gắng lên, chúng ta tới bệnh viện.
Gọi cấp cứu chưa?
- Chưa?_ anh ngu ngu nói.
- Ninh Nhật, anh là tên khốn, vợ anh có thai, đến gặp anh mà không vào được. Giờ bị đau như thế mà còn chưa gọi cấp cứu_ cô dùng bộ mặt phẫn hận nhìn anh, thật ra trong bụng muốn lăn ra cười rồi, nhìn mặt cậu ta ngu quá.
Cô tinh ranh lấy điện thoại ném cho Thư, áp sát xuống tai cô nàng thì thầm: Ninh Nhật mặt ngu, mau chụp lại làm kỉ niệm.
Thư cười ha ha, dấu điện thoại sau tóc cô chụp lấy mặt anh, không chỉ ngu đâu, còn rất thối nữa.
- Du cô nói gì vậy, tôi làm gì có vợ_ bực rồi nha.
- Ừ nhỉ, tôi nhầm rồi_ cô đón lấy điện thoại cất đi, vỗ vỗ tay Thư hạ màn, bộ mặt vô tội hết sức.
Thư cũng vui vẻ chỉnh trang lại tóc lại, đứng phắt dậy, miệng cười toe toét.
- Nhận nhầm rồi.
Cô cũng vui vẻ đứng lên, hai cô bộ mặt hớn hở chào anh, làm như vừa nãy không phải họ làm việc xấu vậy.
- Lã Anh Thư, Từ Vân Du. Hai cậu..._ anh vừa tức vừa buồn cười.
- Chúng tôi làm sao?_ Thư hất hàm hỏi, không giở trò liệu có gặp được giám đốc anh không hả?
- Lố quá rồi_ Ninh Nhật thở dài.
- Hì, tại thư kí cậu ghê, không cho chúng tôi gặp cậu_ cô mỉm cười thanh nhã nói.
- Vậy hai tiểu thư đại giá tới đây tìm tôi làm gì, nhớ tôi hả?_ Ninh Nhật buồn cười nói.
- Có việc, cậu có rảnh không?_ Thư hỏi.
- Nếu cậu nói nhớ tôi tôi liền rảnh_ anh không rảnh lắm nhưng nếu cô tới gặp anh anh liền rảnh.
- À ghê_ cô giả bộ kinh ngạc hâm mộ.
- A, Ninh Nhật tôi nhớ cậu_ Thư giả bộ chớp chớp mắt ngại ngùng nói.
Ninh Nhật biết cô giả vờ nhưng vẫn sung sướng vô cùng, cất giọng gọi.
- Thư kí Lê...
Chứng kiến màn ngọt ngào vô tư vừa rồi, chị Lê biết mình toi rồi, hoá ra bóng hồng của sếp a.
- Dạ, sếp.
- Từ lần sau có hai cô ấy đến thì cứ thông báo cho tôi, họ là bạn tốt của tôi_ anh đay nghiến từ bạn thật ra anh muốn nói là vợ lắm nhưng mà sợ bị cô dỗi a.
- Vâng.
- Được rồi, pha tôi ba ly cà phê mang vào phòng cho tôi.
- Dạ.
Chị Lê lặng lẽ cun cút biến ra ngoài.
Ninh Nhật quay sang cô và Thư, nháy mắt.
- Thỉnh...
Hai cô bật cười đi vào phòng. Anh đi theo sau, trong lòng đang suy nghĩ xem hai người cùng tới đây làm gì.
- Ninh Nhật, xin lỗi vì làm phiền cậu_ cô ngồi xuống ghế áy náy nói.
- Không có gì, đừng khách sáo thế chứ.
- Ừ, tôi có chuyện muốn hỏi nên nhờ Thư đi tới gặp cậu, liên quan đến Tường.
- Tường xảy ra chuyện gì sao?_ anh khó hiểu hỏi, rõ tối qua nó còn ngồi liếc mắt nhìn mình vì để Thư lôi nàng đi mất.
Cốc cốc cốc...
- Vào đi.
Chị Lê mở cửa mang cà phê vào, sau đó liền lui ra ngoài, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
- Cậu biết cái cô gái tên Uông Bách Hợp không?_ Thư sốt sắng hỏi thay cô.
Ninh Nhật chợt thoáng giật mình, cái tên này lâu rồi không có nghe nhưng vừa thấy có người nhắc đến là giật mình, chán ghét.
- Có, con mẹ kế của Tường.
- Cô ta mấy hôm nay hạ thủ Du, tôi đang tức giận đây.
- Mẹ kiếp, cô ta đang ở đây sao?_ Ninh Nhật tức giận hét lên.
Cô và Thư cảm thấy sự tức giận bất ngờ của anh càng thêm khẳng Đinh chuyện năm đó anh có biết, họ tìm đúng người hỏi rồi.
Thế là Thư ngồi kể lại tóm tắt vừa qua, sau đó không quên nói mục đích tới đây của hai người.
Ninh Nhật nghe xong thoáng cau mày. Bộ dáng cũng nghiêm túc hơn mọi ngày. Cô và Thư còn cảm nhận được cái thở dài từ tận trong lòng của Nhật.
- Tường không muốn cậu nghe cũng có ý của nó.
- Nhưng nếu tôi không biết cái gì thì tôi rất khó chịu, tôi biết Tường không muốn tôi nghe nhưng tôi lại rất muốn biết_ cô buồn bã nói.
- Vậy cậu biết tại sao ả lại hại cậu không?
- Vì trả thù Tường.
- Cậu biết thì chắc cũng đoán được nó hận Tường phải không?
- Ừ, hơn nữa tôi biết nó thích Tường, không hiểu sao giờ lại thành hận như thế, chắc không phải nó bị rảnh rỗi đến phát điên đâu nhỉ?
- Đúng là vậy, nó là kẻ điên.
- Cậu kể Du nghe đi, nó mà tò mò cái gì là sẽ điên dại đi khám phá đấy_ Thư năn nỉ giúp cô, kì thực thì cô nàng cũng tò mò, cũng hiếu kì độ dở người của cái cô ả chưa từng gặp mặt lần nào.
- Haiz... Sao cái số của lão Tường cơ cực thế nhỉ?_ Ninh Nhật ảo não nói.
- Kể đi mà, kể đi_ Thư năn nỉ, Du nó cũng không dám khẳng định Nhật sẽ kể nên mới nhờ cô đi cùng. Giờ mà anh không kể cô sẽ thấy có lỗi với sự kì vọng thâm tình của cô mất. Lã Anh Thư cô trượng nghĩa, sao có thể không giúp bạn tốt của mình chứ.
-..._ anh vẫn chần chừ.
- Không kể là người ta giận cậu, không đi chơi với cậu nữa.
Nghe tới đây thì anh sợ rồi. Vợ chưa mang về nhà được thì còn quan tâm cái gì chứ. Thế là Ninh Nhật rất không hình tượng ngồi hồi tưởng lại chuyện xưa, suy nghĩ xa xăm nên bắt đầu kể từ đâu.
Cô nháy mắt cảm ơn Thư, sau đó cả hai ngồi lặng lẽ nghe anh kể, từng đoạn thăng trầm của người cô thương suốt 6 năm cô không ở bên anh. Không biết là gì nhưng thấy thái độ lặng lẽ của Nhật họ cũng mơ hồ thấy bi thương nhàn nhạt.