Đêm đó mọi người ca hát tưng bừng rồi mới ai về nhà nấy nghỉ ngơi. Niềm vui cùng kỉ niệm chóng qua nhưng lại khắc thật sâu vào trái tim những con người ấy, đem nó chuyển giữ cất vào giấc mơ êm đềm.
Sáng, ngày tiếp theo trong tuần, ngày chủ nhật vui vẻ, đầy tươi trẻ và thơm tho.
Anh rời giường sớm như mọi ngày xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho cô, hôm nay địa điểm đặc biệt, dành cho cả ba mẹ vợ nữa.
Nấu một ít cháo thịt, tráng 4 quả trứng, rót 3 ly sữa tươi, vẫn giống như mọi ngày thôi, dẫu sao anh cũng chỉ biết làm thế này thôi.
Xong xuôi, anh trở lại lay cô dậy. Đêm qua ngủ khuya nên giờ cô lại lười rồi. Hết cách, anh lại phải bế cô vào nhà tắm, yêu cầu cô há mồm để mình đánh răng, rửa mặt rồi mới cõng cô xuống bàn ăn, thế mà cô vẫn còn ngái ngủ đấy, thật lười mà.
Bố mẹ Từ đi tập thể dục về, thấy trên bàn đã có đồ ăn, lại thấy con gái vẫn nhắm mắt ngủ, ông bà liền tia laze về anh, mẹ anh đại diện hỏi.
- Con nấu hả?
- Vâng_ anh thấy có gì kì lạ đâu nên trả lời.
- Sao không đợi bác về rồi bác nấu, con thật là..._ mẹ Từ trách cứ nhưng trong lòng lại càng nhận định cậu con rể này, ôi sao thằng bé này càng lớn càng ngoan thế nhỉ!!!
- Cũng không có gì, con cũng quen rồi, ở nhà con đảm nghiệm bữa sáng mà_ anh mỉm cười.
- Thế trưa tối bảo bối nấu đúng không?_ ba Từ rửa tay bước ra ngồi xuống bàn, đẩy ly sữa tới trước mặt con gái vẫn đang mơ màng.
Từ trong con mơ cô liến thoáng nói.
- Không, đi ăn quán xong về.
-...
- Bảo bối phải nấu ăn chứ_ mẹ Từ ngồi xuống cạnh ba, cũng đẩy ly sữa về phía con gái.
Anh nhìn thấy hành động của hai ông bà thì thắc mắc, cô cũng có rồi mà, họ đẩy cho cô như vậy, họ không uống sao. Mẹ Từ thấy nét mặt anh thì cười nhẹ nhàng nói.
- Ta và ông ấy có uống sữa, nhưng nếu có bảo bối thì sẽ đưa cho nó uống hết. Con biết tại sao không?
Anh lắc đầu, nói không.
Mẹ Từ biết chắc anh không biết nên nói luôn.
- Vì chúng ta muốn cho bảo bối thứ ngon nhất.
- Tại sao lại vậy ạ.
- Con nghĩ con bé thích uống cà phê nhất phải không?_ mẹ nói.
- Vâng.
- Không đâu, con bé thích uống sữa nhất. Mỗi bữa sáng nó không ăn sáng nhưng sẽ uống ba ly sữa, từ bé đã vậy rồi.
- Nhưng con thấy cô ấy uống sữa rất ít_ anh không thấy thế.
- Phải, con bé nói, nó sẽ uống ba ly sữa mỗi ngày khi nó thấy nó đã thực hạnh phúc. Từ hôm qua khi thấy sự xuất hiện của con ta đã biết, con gái ta đã có được hạnh phúc rồi.
- Vậy cà phê là thứ cô ấy ghét sao?
- Ta không biết, nhưng ta biết con sẽ tự hiểu. Nhớ nhé, đây cũng là một sở thích để hiểu tâm lí con bé.
Mỗi sáng, con rót ba ly sữa mà con bé uống hết thì là tâm trạng nó tốt, nếu nó chỉ uống một ly, thì trong lòng con bé đang có tâm sự_ mẹ Từ khôn khéo nói nhỏ vào tai anh, mẹ sẽ chỉ anh nhiều thứ, hiểu con bé càng nhiều, trái tim con bé càng hướng về anh, sẽ chỉ hướng về anh mà thôi.
- Cảm ơn mẹ_ anh mỉm cười rạng rỡ.
- Không có gì ăn thôi. Con gái, mở mắt ăn sáng nào_ mẹ Từ dịu dàng chọc chọc vào má cô gái nhỏ đang nằm gục trên bàn ăn.
Cô bị chọc chọc khó chịu nên bực bội nâng mí mắt, miệng ề à lẩm bẩm.
- Ăn sáng ăn sáng...
- ha ha ha_ All đều vì hành động trẻ con của cô mà cười vui vẻ. Người vui nhất hẳn là bố mẹ Từ vì lâu rồi họ không thấy con gái ngủ nướng trên bàn ăn, bé con sẽ ngủ mê mệt nếu nó không có gì phiền lòng, sẽ hoạt bát đáng yêu nếu như con bé đã tìm thấy mình của nhiều năm về trước, sẽ dám khóc trước mặt họ a...
Cô dụi mắt, thấy trên bàn có ba ly sữa, chẳng nghĩ ngợi gì liền vài ba hớp uống sạch, sau đó đẩy cháo và trứng cho bố mẹ, nhảy chân sáo ra ghế xem hoạt hình. Bố mẹ cũng ăn rất nhanh, nghe tiếng động cô liền chạy vào, hùng hổ thay tất cả dọn dẹp rửa bát, miệng cũng ngâm nga hát, cũng không để ý tới mình đã khác lạ thế nào, thay đổi ra sao.
Ăn sáng xong, anh và cô đi dạo quanh làng xóm, ghé vào trường cấp ba cũ của họ. Nắm tay nhau dạo quanh sân trường, ngồi lên cái ghế đá họ thường ngồi, âm thầm nhắc lại những mẩu chuyện vui đã qua.
- Tường, còn nhớ ở đằng kia anh đã làm gì không?_ cô chỉ chỉ ra phía cầu thang hỏi anh.
- Nhớ, là lần đầu tiên em chủ động ôm anh_ anh tinh nghịch nói.
- Nào có, rõ ràng là anh không chú ý đường đi va vào mấy đứa khác, chúng tưởng em nên huých lại mới khiến em ngã vào anh chứ bộ.
- Rõ là em đã thích anh nên mới nhân cơ hội để ôm anh.
- Mới không thèm.
- Thế ngay tại đây em đã làm gì anh.
- Em làm gì chứ_ cô bĩu môi nói.
- Lại chối, em đã xé nát cuốn ' 1001 cách sống đẹp ' của anh nữa, thế cũng thôi đi em còn bóp cổ anh, nói gì nhỉ, cái tội suốt ngày đọc sách.
- Thì đúng chứ bộ, em rủ anh đi chơi, anh lại mang theo sách đó ngồi ì đấy, em nói thế nào cũng không chịu rời mắt.
- Anh sao dám rời mắt, em lôi anh đi đào trộm cây hoa Quỳnh hiệu trưởng thích nhất, anh mà làm theo em nhỡ bị phát hiện rồi phạt thì sao, em bị phạt anh còn chép bài cho em, ngộ nhỡ anh bị phạt vậy là cả hai cùng mất bài rồi. Em có chép bài bao giờ đâu...
- Anh đúng là nhát gan_ Cô phì phì ghét bỏ.
- Phải anh nhát gan, anh nhát gan mà lại nhận hết tội làm hỏng đồ thí nghiệm hoá giúp em nhỉ?_ anh không vừa đốp lại.
- Ờ thì anh không nhát gan. Nhưng anh có công nhận anh đểu không?
Lần đó thầy giao 10 bài tập thế mà anh chép cho em có 6 bài, hại em chép phạt nhừ tay_ cô chọc chọc kể tội.
- 10 bài ấy anh đọc qua, chỉ có 6 bài đó em có thể tự làm, nghĩ là mai em đi học sớm sẽ ngồi giảng cho em. Thế mà em muộn 10 phút mới vào, không bị thầy ghi sổ là tốt rồi, em còn dám trách anh a..._ anh tức giận rồi nha.
- Đấy là tại anh không báo em đi sớm sớm chút chứ bộ_ cô phụng phịu đáng thương.
- Ra lại là tội của anh. Không nhắc chuyện học hành nữa, tới chuyện em phá anh đi. Ở đằng kia, kia là nhà vệ sinh nữ mà em dám lôi anh vào, em lôi anh vào đó mà có biết mặt anh sắp cháy vì xấu hổ không?
- Lêu, em chỉ muốn anh biết cơ cấu nhà vệ sinh của bọn em thôi mà_ cô lém lỉnh nói.
- Ai thèm biết chứ. Lại nói, em còn bẫy anh lên thư viện chờ em cùng học bài, anh làm thế thật thế mà em nỡ trốn đi xem phim với Thanh, bỏ bom anh không thương tiếc.
- Thì người ta quên chứ bộ_ cô nũng nịu lấp liếm.
- Ui_ anh phì cười nhéo mũi cô, ngày ấy không một ngày nào là cô không mang anh đi gây chuyện, anh nhẫn được quả thật ngang ngửa với người tu tiên đắc đạo.
- Ui da, đau_ cô bị anh bóp mũi thì
phẫn nộ, trừng mắt nhìn anh.
- Cho chừa nhé...!!!
-..._ dỗi, không thèm chơi với anh nữa.
- Chụt... Thương nè_ anh không nhịn được thơm chụt vào gò má phụng phịu của cô. Cô nghịch ngợm nhưng rất hay giở trò, giận dỗi vô cớ khiến người ta bó tay toàn tập không làm gì được cô luôn. Tỉ như giờ, cô dỗi nhưng mà lại rất khiến người ta thương cảm, thấy xót lắm luôn.
Cô mỉm cười ngứa tay lại nhéo vào má anh, huề nhé...!!!
Nhìn dáng vẻ thích chí của cô anh thật muốn phì cười. Cô nghịch ngợm vậy đấy, nhưng mà anh thích mới chết chứ. Thích cô lắm luôn, cho dù cô phá sập cả trời anh cũng chống một góc lên để cô phá tiếp...
-...
-...
- Tường, em luôn gây chuyện như vậy sao anh còn thích em_ cô đột nhiên hỏi anh, cô chỉ thấy lạ thôi, cô nghịch ngợm như vậy, anh lại trầm lắng như vậy, sao lại thích cô nhỉ?
Anh nhìn vào ánh mắt mông lung của cô thì tim đập thình thịch, đánh nhanh như trống vậy. Sự ngơ ngác của cô làm cô đẹp theo một vẻ rất trong sáng và thanh thuần, tim anh lạc nhịp bất ngờ anh cũng không kịp ngăn cản nữa. Cô hỏi anh vì sao thích cô rồi kìa, vì sao ư, vì mọi thứ thôi...
- Vì em rất ồn ào, chưa ai ồn ào với anh như vậy, rồi một ngày mà không có em bên cạnh lải nhải, tim sẽ lạnh, mắt sẽ mờ, khó chịu như bị cướp đi đồ chơi vậy.
- Thật sao?_ cô nhẹ mỉm cười vui vẻ nói.
- Ừm, anh thích em vì em là em thôi. Em nghịch ngợm cũng là em, em láu cá không nghe lời cũng là em. Em là em, không ai khác, anh cũng chỉ yêu em, không ai khác_ anh cưng nựng cô nói. Anh không hề nói những từ sến súa, đây là những lời từ tận đáy tim anh.
- Anh thật tốt. Nhưng mà em lại không biết tất cả như anh đâu. Em không biết tại sao mình lại thích anh. Em chỉ biết lúc anh nhìn em khó chịu nhưng bó tay thì em rất thích.
Em thích khám phá cảm xúc của anh, mặc kệ là vui buồn hờn giận như thế nào cũng được, đừng mang bộ mặt ta không phải người phàm là được rồi_ cô tỉ tê nói. Cô không thể tìm ra nguyên nhân mình thích anh nhưng cô biết mình đã thích anh từ những giây phút như thế.
Chẳng hay khi thật sự khám phá một thứ gì đó lạ lẫm, với mọi người nó không là gì nhưng mình thì nó như bảo vật vậy, mình cứ tò mò tò mò chờ đợi rồi bỗng một ngày nào đó phát hiện ra, bên trong nó xấu xí hay đẹp đẽ thì mình cũng thích nó mất rồi.
- Ngốc, thích ai yêu ai đâu cần lí do. Anh không biết thì ra em để ý anh như vậy đấy.
- Em chỉ tò mò thôi, đúng rồi chắc chắn đó là bẫy của anh, biết em khác người nên anh cũng khác người chọc sự chú ý của em.
- Ý tưởng rất hay, nhưng cứ cho là anh bẫy em thật thì em chẳng phải cũng sa bẫy rồi sao?
- Anh lại định bảo anh có mị lực hơn người chứ gì_ cô liếc liếc đánh giá.
- Thế không phải thế chắc_ anh tự cao lên tiếng.
- Uy, chỉ tại em thấy bộ mặt ' không phải người phàm ' của anh đáng chú ý thôi.
- Sao lại không phải người phàm_ anh vui vẻ hỏi. Lô gic của cô luôn làm anh bất ngờ đến vui vẻ.
- Bởi vì anh rất lạ, anh không phải thuộc dạng lạnh lùng khó gần, không phải tự kỉ cô lập, cũng không hề ngây thơ hoạt bát, anh giống như tiên nhân vậy, hờ hững nhìn mọi thứ, không tham gia không tâm sự, lẳng lặng đứng nhìn, rất lãnh đạm... Nhưng sự lãnh đạm ấy không qua được mắt em, em biết chân chính anh là người nhiệt tình như lửa và rất thích kết dao tâm sự bạn bè...
- Cảm ơn em..._ anh nhìn cô ấm áp.
- Vì gì chứ?_ cô ngạc nhiên.
Vì làm thức dậy anh. Thì ra phải cảm ơn khuôn mặt ấy của mình mới đem cô vào lòng. Anh không biết, cuộc sống của anh có quá nhiều biến cố, chính vì vậy anh sợ tiếp xúc mà quen biết mọi người, anh rất cô độc, vì sự cô độc đáng sợ ấy đã chôn hết đi những cảm xúc của anh, cảm ơn em vì tất cả, vì đã đào nó từ sâu thăm thẳm trong nội tâm của anh._ anh nhỏ giọng nói thầm.
- Tất cả.
- Xì anh nói em ngốc, anh mới ngốc ý, em nào có vĩ đại đến độ cái gì anh cũng cảm ơn em_cô thì thào nói.
- Ừ nhỉ?_ anh vuốt cằm nói. Cô nào biết trong anh cô còn to lớn hơn cả cái chết cùng cát bụi chứ, vĩ đại có là gì.
- Cái đồ..._ cô bị chọc chết mất, đang tưng tửng cảm giác lâng lâng vì sự to lớn của mình.
- Gì.._ anh thích thú nói.
- Đáng ghét_ cô phồng má nói, ra vẻ người ta đang giận đấy.
- Ừm..._ anh tận hưởng vẻ mặt muôn hình vạn trạng của cô, nó biến hoá đặc sắc đến nỗi anh không kịp chớp mắt luôn. Kéo cô ngồi lên đùi mình, hai cánh tay to lớn ôm chặt lấy cô, như cọng ghìm giữ mãi không bao giờ buông. Cảm ơn em vì tất cả, cảm ơn em đã quẫy nhiễu cuộc sống của tôi để tôi biết tôi sống thật ý nghĩa, cảm ơn em đã dạy tôi biết yêu là gì, nếu không có em, có lẽ tôi sẽ cứ thờ ơ như vậy sống đến hết quãng đường đời dài lê thê chán ngấy này mất, tiểu Du tất cả là vì có em.
Cô cũng ôm chặt lấy anh, cô nghe thấy tiếng trái tim anh và cô hoà chung nhịp đập, thình thịch thình thịch, nghe như tiếng trống hạnh phúc đang reo hò trong cơ thể vậy...
Cô còn nhớ rất rõ, tất cả tất cả kỉ niệm giữa hai người, kỉ niệm mang cho cô người đàn ông cô yêu nhất cuộc đời này.
Giây phút này, không gì cản trở họ nữa. Tất cả mọi thứ hiển hiện đều tốt đẹp như cái ôm này, cái ôm của tình yêu nồng nhiệt, cái ôm của tất cả tin tưởng tương lai, cái ôm của hi vọng sống hạnh phúc viên mãn.
Tình yêu là thứ gì đó thật đẹp và kì diệu. Nó mang trong mình luồng sức mạnh to lớn, nó sẽ dồn hết sức mạnh đó cho những ai biết trân trọng nó, hãy dùng tình yêu thương để sống.
***
Họ ở lại trường không lâu rồi nắm tay về nhà, vui vui vẻ vẻ bên bố mẹ một lúc rồi lái xe tới trại trẻ mồ côi với ba túi ổi to bự. Viện trưởng là bác của cô cũng là anh họ của bố, sở dĩ mẹ toàn gọi là ' cậu ' vì bác học cùng lớp với mẹ từ bé đến lớn, mẹ lười gọi bác là anh luôn, bác cũng không câu nệ tiểu tiết nên họ vẫn gọi nhau như bạn bè tốt vậy.
- Tiểu Du, sao em phải ở trong trại trẻ mồ côi vậy_ anh vừa lái xe vừa quay ra hỏi cô, rõ là anh thấy ba mẹ và cô giống nhau, chẳng lẽ cô nhận nuôi.
- Anh nghĩ bậy bạ gì đấy, em mà không sống trong trại mồ côi anh còn lâu mới lọt vào mắt xanh của em nhé_ cô bĩu môi nói, anh dám chọc cô à, cô là dòng giống đích thực nhà họ Từ đấy.
- Thế sao lại ở đó, lên chơi với bác sao?_ anh tiếp tục giả ngu hỏi.
- Nhắc đến là đau lòng. Năm ấy em mới có 12 tuổi mà mẹ tống em đi. Anh biết không lúc đấy em chỉ lỡ tay đấm chảy máu mũi mấy thằng hay trêu ghẹo Thanh thôi mà mẹ bắt em lên đấy ở. Thanh nó nói thế nào mẹ cũng không nghe, hức...xong rồi Thanh còn được bố mẹ cho đi biển chơi bỏ mặc em nghỉ hè phải lên trại trẻ mồ côi ở_ cô tội nghiệp nói.
-...
- Anh không biết đâu, những người đi lên nhận trẻ thấy em đáng yêu còn muốn nhận em làm con đấy, tiếc là chị đây đủ cả cha lẫn mẹ, chỉ học nhờ vài bữa trong quân khu thôi, em còn là chị đại của tất cả bọn nó nữa đấy, lớn nhất luôn_ cô hưng phấn kể lại, nói là ép buộc khổ sở nhưng có vẻ cô rất vui vì được tống ra khỏi nhà.
- Em đi đâu mà chẳng là chị đại_ anh bật cười. Chị đại ở đây không phải là người đứng cao nhất và được vô số đàn em bao quanh, chị đại mà cô nói chính là người đầu têu đủ mọi trò nghịch ngợm, anh lại chẳng hiểu cô quá còn gì.
- Chuyện, nhưng mà sau lần ấy em ngoan lắm, không hay nghịch ngợm gì quá đáng đâu_ cô giương mắt long lanh biện minh.
- Phải không?_ nếu đó chưa là quá đáng là cái gì mới gọi là quá đáng đây.
- Thật mà. Anh không tin đi hỏi hai vợ chồng nhà kia mà xem_ vừa nói cô vừa chỉ chỉ chiếc xe đằng trước mình.
- Ha ha ha..._ anh thực vui vẻ đó nha.
- Anh dám cười, bà dùng võ bẻ răng anh_ cô nhe nanh giương vuốt tức giận.
- Em thật đanh đá_ anh bí xị chê bai.
- Kệ người ta..._ cô mặt dày vui vẻ.
- Mà em học võ từ bao giờ, trông em chả giống người học võ gì cả, như lưu lanh vậy_ anh vô tội nói, người ta toàn nói sự thực thôi.
-..._ thử hỏi trên đời có ai lại câu trước khen người câu sau xỉa xói như anh không. Sao càng ngày anh càng thay đổi chóng mặt như vậy nhỉ.
- Ba tuổi bố liền bế em tới lớp võ ngồi xem, 5 tuổi thì đăng kí cho em học võ, em còn chẳng biết búp bê trông thế nào đấy. Em tập võ rất dẻo dai nha, cũng khoẻ nữa, ít khi ốm vặt lắm, em trong lớp dẫn đầu em đám con trai bằng tuổi đấy. Thế rồi xong, em nam tính hơn cả đàn ông luôn. Còn về phần giống lưu manh, em sẽ về suy nghĩ lại, rõ là em trông rất khả ái mà, sao qua mồm anh thành lưu manh không biết, thực tổn thương_ cô dáng vẻ khổ sở lau nước mắt dù chẳng có giọt nào.
- Thì ra là vậy, thế lúc ấy em nghĩ mình là đàn ông nên nghịch ngợm để khẳng định bản thân à_ anh nén giọng hỏi. Mẹ Từ nói đúng, cô quay về bộ dáng của ngày xưa rồi, lém la lém lỉnh, thích đóng phim vai bất hạnh nữa, thật là...
- Nào có, bản tính người ta sinh ra đã vậy rồi_ cô lên giọng phản đối.
- ha ha ha, bản tính tốt_ hẳn nào cô không bao giờ đánh phấn mặc váy như các bạn nữ khác. Sao anh không biết cô có nhiều chuyện thú vị thế nhỉ. Cái này hẳn là tại anh, anh bị cô quay mòng mòng thời gian đâu mà hỏi này nọ.
- Đừng mỉa em, em liền thèm nước mía_ cô đanh mặt ra lệnh.
-..._ mỉa mai và nước mía thì có gì liên quan.
- Anh đừng nhìn em thế, mỉa chả gần giống mía là gì_ cô hồn nhiên nói.
-..._ cũng có lí.
- Lại còn diễn kịch câm_ cô xị môi nói.
-..._ anh chỉ đang nghĩ thôi mà.
- Ấy, bọn họ rẽ phải mà sao anh rẽ trái, rẽ phải là tới rồi mà_ cô đang ngắm cảnh đường, cô cũng chú ý cảnh sắc thay đổi trên từng con phố, càng để ý chiếc xe bạn thân đang đi phía trước. Ấy thế bỗng nhiên biến mất, hoá ra anh đi hướng khác, đi đường đó nào phải là nơi tới cô nhi viện chứ.
- Em thèm nước mía còn gì, anh mua cho em_ anh giải thích.
- Oa... Nhưng mà thế thì mất thời gian lắm_ cô nghi ngại, nhưng cũng vui ra mặt, anh thật đáng yêu nha.
- Không sao, mình ra đặt mấy thùng nước mía nhờ họ chở vào cô nhi viện luôn, em với bọn trẻ cùng uống_ anh dịu dàng nói.
- Được a..._ anh thật chu đáo.
Nước mía chỉ là thức uống rất đỗi bình thường bên những lề đường khắp phố phường Hà Nội nhưng nó lại là cả một vùng trời kỉ niệm của tuổi học trò, vì thế cô rất thích uống nước mía. Cũng lâu rồi cô không uống, thấy thèm theo một loại vị giác tự nhiên, nghe được anh mua để uống cùng bọn trẻ lại càng thích thú, mía đá mát lành ngày hè, mát cả vào trong tim.
- Em thích là được rồi. Trời cũng nóng, mọi người cùng uống cho mát_ anh nói. Đến trại trẻ anh cũng muốn mang đến cái gì đó, cuộc sống của những đứa trẻ này có khi còn cơ cực hơn anh, phải không?.
- Ừm...
Bác cô nghe điện nên ra đón bọn cô, gặp lại bác ai cũng vui, gặp bọn trẻ ai cũng phấn khích. Những đứa trẻ chơi chung với cô năm đó đều đã ra khỏi đây tự lập, tự sống bằng bàn tay của mình hết rồi, họ thỉnh thoảng cũng sẽ ghé thăm bác, biết ơn nơi đã che chở họ cả tuổi thơ lạnh bạc. Hôm nay tới đây, cô chỉ nhận ra những đứa hồi ấy mới mấy tháng tuổi thôi, giờ chúng cũng to lớn hết rồi. Nhà trẻ tình thương của bác vẫn vậy, khác là nó đã khang trang hơn và cơ sở vật chất cũng tốt hơn, lũ trẻ cũng có đời sống tốt hơn.
Chúng tíu ta tíu tít như bầy chim non vậy, làm cô thật nhớ tuổi thơ của mình.
- Bác ơi, nhà có mấy cây ổi, mẹ con vặt mang lên mọi người cùng ăn, bọn trẻ chắc cũng thích ăn lắm_ cô chỉ chỉ ba bọc ổi được anh và Chí xách kia.
- Được rồi, các con cứ mang vào bếp, rồi ra đây chơi, cũng sắp bữa tối rồi, để tí nữa rồi ăn luôn_ Bác họ cô nhẹ nhàng nói.
-Vâng...
Thanh đi tung tăng một vòng sân rồi chạy ùa tới, nịnh nọt.
- Bác Phương, bác nhớ con là ai không?
- Con lại chê bác già chắc, Thanh chứ gì, hai đứa bay suốt ngày như hình với bóng vậy, lớn cũng không đổi_ Bác họ cười cười.
- Hì hì, bác ơi, thế bác biết kia là ai không?_ Thanh ra vẻ tinh quái hỏi.
- Cái con bé này, bác đi ăn cưới mày bác lại không biết kia là chồng mày chắc, thằng cu của lão Giản chứ gì_ Bác Phương để chứng minh mình không già nên rất nhanh trả lời câu hỏi.
- Trí nhớ bác tốt thật, nhưng mà con đảm bảo câu này bác không trả lời được. Thế người bên cạnh chồng con là ai?_ Thanh tinh tướng nói, nó soán vị cô về khoản trêu người lớn rồi.
- À, là bọn mấy đứa phải không?_ Bác Phương trả lời, từ lúc thấy anh bác cũng chỉ dám đoán là bạn thôi.
- Sai nha, chồng phú hào tương lai của Du Du nhà mình đó bác_ Thanh tự đắc nói.
- Thật sao?_ Bác phương kinh ngạc nói.
- Thật mà, nó vừa về ra mắt bố mẹ Từ xong. Con nói bác nghe tí nữa nó giới thiệu bác phải tỏ vẻ không thích cậu ta để trêu chúng nó nha bác_ Thanh đểu cáng xíu quẩy bác, chị Thanh lại không chịu ngồi yên đi phá đây mà, tí nữa để chị Du xử a.
- Cái con bé này, ai lại làm thế_ Bác Phương khó xử nói.
- Úi xời, bác cứ làm đi, trêu một tí thôi. Ở nhà ba mẹ Từ đồng ý rõ nhanh, còn không có đã gì cả_ Thanh ma quái nói.
- Con ranh quá đấy, được rồi, bác sẽ trêu chọc chúng nó một lát_ Bác phương thoả hiệp.
- Ok bác, ha ha ha..., cháu đi tìm chồng đây, lát ra hàn huyên bác tiếp, à bác xe nước mía kia cậu ta mua đấy, mang ra lấy đi, cháu di lấy mấy cái bàn, chúng ta làm kiểu vỉa hè mía đá Bác ạ_ Thanh chỉ chỉ đằng xa nói, vừa lúc thấy anh lái xe ngược lại cô biết ngay cậu ta đi mua nước mía cho Du, đúng là từ bé đến lớn đều bị nó dắt mũi mà.
Thanh lắc đầu nói mà không biết, cô cũng toàn bắt nạt chồng mình đó thôi.
Vừa nghe thế bác Phương đã thập phần hài lòng về anh chàng này, hẳn nào hai em nhà mình dễ đồng ý, ra là đứa nhỏ rất hiểu chuyện.
Cô sau khi dẫn hai kẻ mù đường vào bếp thì cùng họ ra sân gốc cây phượng ngồi, chắc là mía đá tới nên trước mắt họ là một dãy bàn ghế nhựa xanh, tụi trẻ con ngồi chật cứng rồi, đứa nào đứa nấy cười như nắng xuân vậy.
- Ê, ngồi đây nè_ Thanh vẫy vẫy cật lực.
- Đặt mông xuống ghế, tay cô đón lấy một đứa trẻ 1 tuổi xinh xinh hồng hồng mập mạp rất đáng yêu, chỉ tiếc là nghe bác kể thì bố mẹ đứa trẻ đều đã tai nạn chết hết, mọi người đang thử liên lạc với người nhà còn lại.
- Bác, bé con tên gì a..._ Thanh bẹo bẹo má phúng phính của nó mà cười ngô nghê.
- Thành viên mới tên Huyền Trân nha_Tùng Dương đi tới nói, anh chàng năm nay 15 tuổi, ngày xưa rất hay chơi cùng cô ở đây. Nó càng lớn càng đẹp trai, lúc ấy có 4 tuổi thôi, cưng lắm.
- A tên hay quá, thích quá, chỉ muốn cắn hai cái má của nó thôi_ cô vui vẻ cưng nựng.
- Thật nha, bọn trẻ bây giờ ăn cái gì a. Đứa nào cũng xinh ơi là xinh_ Thanh reo lên vui vẻ.
Được phen mọi người cười ha hả. Mấy đứa trẻ con thì hút nước mía sùn sụt, thấy mọi người cười cũng toét miệng cười theo.
- Ui mấy đứa có thích cô bé này không ta_ cô nhìn lũ trẻ hỏi.
- Có, bé thật xinh đẹp...
- Trân Trân đáng yêu nhất...
-...
-...
-...
- Tốt lắm nà, Trân Trân xem, các anh các chị ai cũng thương bé hết nè.
- Thích lắm sao?_ anh bất ngờ hỏi.
Nãy giờ cô bê tha anh ghê gớm, trong mắt chỉ có bé con Huyền Trân thôi. Anh biết cô thích trẻ con, rất thích, cứ thấy chúng là mắt cô sáng lấp lánh như ánh sao đêm vậy. Lại nữa, thấy cô bé đứa nhỏ này, cả người toát lên hơi thở của người mẹ, một nét đẹp khác ngoài vẻ hoạt bát của cô, thấy cô vui như vậy anh cũng muốn mình có con với cô nha, lúc ấy sẽ thật ấm áp.
- Ừ, thương lắm cơ_ cô thuận miệng trả lời.
- Nhận nuôi con bé không?_ anh lại hỏi.
- Em cũng muốn lắm nhưng mà có vẻ con bé vẫn còn người thân, chắc ông bà nội ngoại đang chờ con bé cũng nên_ cô rầu rĩ nói.
- Thế sinh một đứa cho chắc_ anh thích thú nói.
Lần này thì cô ngước mắt lên thật, giả bộ suy tư rồi phán.
- Hay là thế nhỉ?
- Được được, mau mau sinh đi, ta sẽ nhận làm mẹ nuôi đầu của bé con_ Thanh đột nhiên nhảy chồm hỗm vào nói.
-...
- Vợ à, nếu muốn chúng ta sinh cũng được, cần gì chứ em_ Chí ái ngại nói, vợ chồng họ cũng hai năm rồi, hay làm lấy một đứa trông nhà nhỉ.
- Cần chứ, em đang có con trai rồi, nó đẻ con gái, em làm mẹ nuôi, em trông chừng con dâu tương lai nha_ Thanh hồn nhiên nói, ý tứ rất rõ ràng, cô đang thông báo đó.
Chí nghe vậy mất vài phút để hiểu ra, nhìn trân trân vợ yêu của mình, hạnh phúc và vui sướng bất ngờ quá dỗi khiến anh chàng lớ nga lớ ngớ. Lũ trẻ hóng hớt nghe thấy líu lo, bé trai là gì, con dâu là gì... Nghe tiếng bọn trẻ nói Chí tỉnh mộng, chạy tới ôm chầm lấy vợ yêu. Anh và cô cũng hiểu chuyện thấy mừng cho họ, nhỏ này giữ kĩ thật, giờ mới nói, thế mà từ qua tới giờ nó cứ nhảy nhót chạy nhảy suốt thôi.
- Kinh không? _ cô tủm tỉm cười.
- Chúc mừng_ anh lên tiếng.
Bác phương nãy giờ lẩn trong đống trẻ con cũng vui ra mặt nói vọng ra.
- Chúc mừng con gái.
- Cảm ơn mọi người_ Thanh cười típ cả mắt.
- Bao lâu rồi, sao cậu giấy kĩ thế_ cô hỏi.
- Phải đó, sao nỡ dấu cả anh thế_ Chí buồn buồn nói.
- Hơn 3 tháng rồi, mới biết hồi đầu tuần thôi, em để về nhà rồi nói với bố mẹ luôn_ Thanh nói.
- Nhưng sao anh không biết gì hết vậy_ Chí hỏi, anh ôm cô cả ngày có thấy nói lúc nào đâu.
- Lúc anh sang mẹ Từ vặt ổi đấy, em nói với bố mẹ hết rồi, họ không nói với anh là em bảo đấy, em muốn tự nói cơ_ Thanh giải thích.
- Ờ, hẳn nào sáng nay bố mẹ cứ nháy mắt với anh, mẹ lại còn tự nhiên cốc đầu anh, bố thì đá anh mấy phát. Hỏi thì bảo anh ngứa mắt, anh thật tội nghiệp.
- Ha ha ha... Bảo sao Thanh nó lại ngông cuồng như vậy, thì ra trọng lượng của con trai chỉ bằng cọng lông chổi quét trần nhà... He he_ Cô chọc quê Chí, cũng thấy tội cho cậu bé, từ khi sinh ra tới giờ lúc nào cũng bị bắt nạt, thế mà hồi ấy cô còn lo hắn bạc đãi Thanh mới ghê, thật xin lỗi đã nghĩ về cậu như vậy, người bị tổn thương luôn là cậu mà.
- Kể ra tao cũng hơn mày_ anh hùa theo cô nói.
- Kệ tao, vợ tao vui là được_ Chí điềm nhiên đáp.
-...
- Mà sao cậu biết là con trai, rồi con dâu... Chị đây còn chưa có mà cậu đã phán con gái rồi_ cô khó hiểu hỏi.
- Con của lão nương đương nhiên không thể gả đi, vậy nên là con trai rồi, chỉ có nhà cậu mới cần gả đi, thế là gái rồi_ Thanh giả thánh phán nói.
- Vợ nói chuẩn_ Chí cưng nựng đưa tay đặt lên bụng cô nàng vuốt ve.
-..._ mặt dày cả bọn
- Con gái của Lâm gia không thể gả đến nơi có bố mẹ chồng vô duyên của hai người được_ anh khảng khái nói.
- Đúng_ cô cũng giương mắt khiêu khích.
- Á à, thế thì thôi. Chồng yêu, đi tìm con dâu thôi_ Thanh hất mắt kiêu ngạo bước đi. Cũng quên luôn chuyện chính vừa bàn với bác Phương, tản bộ quanh quanh khuân viên trại trẻ dưới nắng chiều dìu dịu cùng chồng yêu của mình. Con yêu đến rất bất ngờ không báo trước với họ, tuy nhiên đây là một kinh hỷ tuyệt vời, có đứa nhỏ gia đình cô nàng mới càng hoàn thiện hơn. Thẩm Tư Thanh là một cô nàng hạnh phúc nhất trên đời, dù bé dù lớn hay khi đã là một người phụ nữ, cô ấy vẫn luôn hạnh phúc như thế, mãi mãi về sau.
Cô và anh ở lại tâm sự cùng bác Phương. Cô bé và bọn trẻ cũng theo giờ đi ăn tối, cô và anh cùng quyên góp nhà trẻ những trò chơi mới cho bọn trẻ chơi, chỉ mấy cái bập bênh mấy cái xích đu thôi hẳn cũng sẽ khiến tụi nhỏ vui ra mặt.
Vợ chồng Chí vì có niềm vui mới nên ra tay rất phóng khoáng, tặng cho trại trẻ một chiếc ô tô lớn để có thể chở bọn trẻ đi chơi, đi khám, đi du lịch thật tiện lợi...
Anh cũng nhận sẽ giúp những đứa trẻ đủ tuổi trưởng thành học tiếp lên cao để có tương lai rộng mở hơn. Mong rằng những thứ này sẽ giúp ích cho những cô bé cậu bé nhỏ ấy.
Bác họ rất mừng, cũng cảm ơn họ rối rít, có lẽ người cha cả này đang ngập tràn hạnh phúc vì cuộc sống của trăm đứa con bơ vơ ấy. Cô rất bội phục bác, từ khi bác gái qua đời, các anh đi biền biệt ở xứ người thì thân già bác vẫn tràn ngập tình yêu thương cho luc trẻ. Bác dùng tiền các anh gửi về mở nhà trẻ tình thương chăm lo cho bao nhiêu bé có cuộc sống tốt hơn, người khác không biết nhưng với những gì bác đã cho đi, bác còn tuyệt vời hơn cả những thiên thần nhân gian.
Trời tối cũng là lúc bọn cô tạm biệt mọi người trở về thành phố. Thủ đô sầm uất lấp lánh đèn là nơi những người tràn đầy nghị lực lao động sự nghiệp sinh sống, bọn cô cũng vậy, khi sự thanh bình của làng quê qua đi, cô sẽ trở về đây phấn đấu vì sự nghiệp và hạnh phúc tuổi trẻ.
Ngày mai, một ngày mới đáng mong đợi của tháng 8 xinh đẹp.
Sáng, ngày tiếp theo trong tuần, ngày chủ nhật vui vẻ, đầy tươi trẻ và thơm tho.
Anh rời giường sớm như mọi ngày xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho cô, hôm nay địa điểm đặc biệt, dành cho cả ba mẹ vợ nữa.
Nấu một ít cháo thịt, tráng 4 quả trứng, rót 3 ly sữa tươi, vẫn giống như mọi ngày thôi, dẫu sao anh cũng chỉ biết làm thế này thôi.
Xong xuôi, anh trở lại lay cô dậy. Đêm qua ngủ khuya nên giờ cô lại lười rồi. Hết cách, anh lại phải bế cô vào nhà tắm, yêu cầu cô há mồm để mình đánh răng, rửa mặt rồi mới cõng cô xuống bàn ăn, thế mà cô vẫn còn ngái ngủ đấy, thật lười mà.
Bố mẹ Từ đi tập thể dục về, thấy trên bàn đã có đồ ăn, lại thấy con gái vẫn nhắm mắt ngủ, ông bà liền tia laze về anh, mẹ anh đại diện hỏi.
- Con nấu hả?
- Vâng_ anh thấy có gì kì lạ đâu nên trả lời.
- Sao không đợi bác về rồi bác nấu, con thật là..._ mẹ Từ trách cứ nhưng trong lòng lại càng nhận định cậu con rể này, ôi sao thằng bé này càng lớn càng ngoan thế nhỉ!!!
- Cũng không có gì, con cũng quen rồi, ở nhà con đảm nghiệm bữa sáng mà_ anh mỉm cười.
- Thế trưa tối bảo bối nấu đúng không?_ ba Từ rửa tay bước ra ngồi xuống bàn, đẩy ly sữa tới trước mặt con gái vẫn đang mơ màng.
Từ trong con mơ cô liến thoáng nói.
- Không, đi ăn quán xong về.
-...
- Bảo bối phải nấu ăn chứ_ mẹ Từ ngồi xuống cạnh ba, cũng đẩy ly sữa về phía con gái.
Anh nhìn thấy hành động của hai ông bà thì thắc mắc, cô cũng có rồi mà, họ đẩy cho cô như vậy, họ không uống sao. Mẹ Từ thấy nét mặt anh thì cười nhẹ nhàng nói.
- Ta và ông ấy có uống sữa, nhưng nếu có bảo bối thì sẽ đưa cho nó uống hết. Con biết tại sao không?
Anh lắc đầu, nói không.
Mẹ Từ biết chắc anh không biết nên nói luôn.
- Vì chúng ta muốn cho bảo bối thứ ngon nhất.
- Tại sao lại vậy ạ.
- Con nghĩ con bé thích uống cà phê nhất phải không?_ mẹ nói.
- Vâng.
- Không đâu, con bé thích uống sữa nhất. Mỗi bữa sáng nó không ăn sáng nhưng sẽ uống ba ly sữa, từ bé đã vậy rồi.
- Nhưng con thấy cô ấy uống sữa rất ít_ anh không thấy thế.
- Phải, con bé nói, nó sẽ uống ba ly sữa mỗi ngày khi nó thấy nó đã thực hạnh phúc. Từ hôm qua khi thấy sự xuất hiện của con ta đã biết, con gái ta đã có được hạnh phúc rồi.
- Vậy cà phê là thứ cô ấy ghét sao?
- Ta không biết, nhưng ta biết con sẽ tự hiểu. Nhớ nhé, đây cũng là một sở thích để hiểu tâm lí con bé.
Mỗi sáng, con rót ba ly sữa mà con bé uống hết thì là tâm trạng nó tốt, nếu nó chỉ uống một ly, thì trong lòng con bé đang có tâm sự_ mẹ Từ khôn khéo nói nhỏ vào tai anh, mẹ sẽ chỉ anh nhiều thứ, hiểu con bé càng nhiều, trái tim con bé càng hướng về anh, sẽ chỉ hướng về anh mà thôi.
- Cảm ơn mẹ_ anh mỉm cười rạng rỡ.
- Không có gì ăn thôi. Con gái, mở mắt ăn sáng nào_ mẹ Từ dịu dàng chọc chọc vào má cô gái nhỏ đang nằm gục trên bàn ăn.
Cô bị chọc chọc khó chịu nên bực bội nâng mí mắt, miệng ề à lẩm bẩm.
- Ăn sáng ăn sáng...
- ha ha ha_ All đều vì hành động trẻ con của cô mà cười vui vẻ. Người vui nhất hẳn là bố mẹ Từ vì lâu rồi họ không thấy con gái ngủ nướng trên bàn ăn, bé con sẽ ngủ mê mệt nếu nó không có gì phiền lòng, sẽ hoạt bát đáng yêu nếu như con bé đã tìm thấy mình của nhiều năm về trước, sẽ dám khóc trước mặt họ a...
Cô dụi mắt, thấy trên bàn có ba ly sữa, chẳng nghĩ ngợi gì liền vài ba hớp uống sạch, sau đó đẩy cháo và trứng cho bố mẹ, nhảy chân sáo ra ghế xem hoạt hình. Bố mẹ cũng ăn rất nhanh, nghe tiếng động cô liền chạy vào, hùng hổ thay tất cả dọn dẹp rửa bát, miệng cũng ngâm nga hát, cũng không để ý tới mình đã khác lạ thế nào, thay đổi ra sao.
Ăn sáng xong, anh và cô đi dạo quanh làng xóm, ghé vào trường cấp ba cũ của họ. Nắm tay nhau dạo quanh sân trường, ngồi lên cái ghế đá họ thường ngồi, âm thầm nhắc lại những mẩu chuyện vui đã qua.
- Tường, còn nhớ ở đằng kia anh đã làm gì không?_ cô chỉ chỉ ra phía cầu thang hỏi anh.
- Nhớ, là lần đầu tiên em chủ động ôm anh_ anh tinh nghịch nói.
- Nào có, rõ ràng là anh không chú ý đường đi va vào mấy đứa khác, chúng tưởng em nên huých lại mới khiến em ngã vào anh chứ bộ.
- Rõ là em đã thích anh nên mới nhân cơ hội để ôm anh.
- Mới không thèm.
- Thế ngay tại đây em đã làm gì anh.
- Em làm gì chứ_ cô bĩu môi nói.
- Lại chối, em đã xé nát cuốn ' 1001 cách sống đẹp ' của anh nữa, thế cũng thôi đi em còn bóp cổ anh, nói gì nhỉ, cái tội suốt ngày đọc sách.
- Thì đúng chứ bộ, em rủ anh đi chơi, anh lại mang theo sách đó ngồi ì đấy, em nói thế nào cũng không chịu rời mắt.
- Anh sao dám rời mắt, em lôi anh đi đào trộm cây hoa Quỳnh hiệu trưởng thích nhất, anh mà làm theo em nhỡ bị phát hiện rồi phạt thì sao, em bị phạt anh còn chép bài cho em, ngộ nhỡ anh bị phạt vậy là cả hai cùng mất bài rồi. Em có chép bài bao giờ đâu...
- Anh đúng là nhát gan_ Cô phì phì ghét bỏ.
- Phải anh nhát gan, anh nhát gan mà lại nhận hết tội làm hỏng đồ thí nghiệm hoá giúp em nhỉ?_ anh không vừa đốp lại.
- Ờ thì anh không nhát gan. Nhưng anh có công nhận anh đểu không?
Lần đó thầy giao 10 bài tập thế mà anh chép cho em có 6 bài, hại em chép phạt nhừ tay_ cô chọc chọc kể tội.
- 10 bài ấy anh đọc qua, chỉ có 6 bài đó em có thể tự làm, nghĩ là mai em đi học sớm sẽ ngồi giảng cho em. Thế mà em muộn 10 phút mới vào, không bị thầy ghi sổ là tốt rồi, em còn dám trách anh a..._ anh tức giận rồi nha.
- Đấy là tại anh không báo em đi sớm sớm chút chứ bộ_ cô phụng phịu đáng thương.
- Ra lại là tội của anh. Không nhắc chuyện học hành nữa, tới chuyện em phá anh đi. Ở đằng kia, kia là nhà vệ sinh nữ mà em dám lôi anh vào, em lôi anh vào đó mà có biết mặt anh sắp cháy vì xấu hổ không?
- Lêu, em chỉ muốn anh biết cơ cấu nhà vệ sinh của bọn em thôi mà_ cô lém lỉnh nói.
- Ai thèm biết chứ. Lại nói, em còn bẫy anh lên thư viện chờ em cùng học bài, anh làm thế thật thế mà em nỡ trốn đi xem phim với Thanh, bỏ bom anh không thương tiếc.
- Thì người ta quên chứ bộ_ cô nũng nịu lấp liếm.
- Ui_ anh phì cười nhéo mũi cô, ngày ấy không một ngày nào là cô không mang anh đi gây chuyện, anh nhẫn được quả thật ngang ngửa với người tu tiên đắc đạo.
- Ui da, đau_ cô bị anh bóp mũi thì
phẫn nộ, trừng mắt nhìn anh.
- Cho chừa nhé...!!!
-..._ dỗi, không thèm chơi với anh nữa.
- Chụt... Thương nè_ anh không nhịn được thơm chụt vào gò má phụng phịu của cô. Cô nghịch ngợm nhưng rất hay giở trò, giận dỗi vô cớ khiến người ta bó tay toàn tập không làm gì được cô luôn. Tỉ như giờ, cô dỗi nhưng mà lại rất khiến người ta thương cảm, thấy xót lắm luôn.
Cô mỉm cười ngứa tay lại nhéo vào má anh, huề nhé...!!!
Nhìn dáng vẻ thích chí của cô anh thật muốn phì cười. Cô nghịch ngợm vậy đấy, nhưng mà anh thích mới chết chứ. Thích cô lắm luôn, cho dù cô phá sập cả trời anh cũng chống một góc lên để cô phá tiếp...
-...
-...
- Tường, em luôn gây chuyện như vậy sao anh còn thích em_ cô đột nhiên hỏi anh, cô chỉ thấy lạ thôi, cô nghịch ngợm như vậy, anh lại trầm lắng như vậy, sao lại thích cô nhỉ?
Anh nhìn vào ánh mắt mông lung của cô thì tim đập thình thịch, đánh nhanh như trống vậy. Sự ngơ ngác của cô làm cô đẹp theo một vẻ rất trong sáng và thanh thuần, tim anh lạc nhịp bất ngờ anh cũng không kịp ngăn cản nữa. Cô hỏi anh vì sao thích cô rồi kìa, vì sao ư, vì mọi thứ thôi...
- Vì em rất ồn ào, chưa ai ồn ào với anh như vậy, rồi một ngày mà không có em bên cạnh lải nhải, tim sẽ lạnh, mắt sẽ mờ, khó chịu như bị cướp đi đồ chơi vậy.
- Thật sao?_ cô nhẹ mỉm cười vui vẻ nói.
- Ừm, anh thích em vì em là em thôi. Em nghịch ngợm cũng là em, em láu cá không nghe lời cũng là em. Em là em, không ai khác, anh cũng chỉ yêu em, không ai khác_ anh cưng nựng cô nói. Anh không hề nói những từ sến súa, đây là những lời từ tận đáy tim anh.
- Anh thật tốt. Nhưng mà em lại không biết tất cả như anh đâu. Em không biết tại sao mình lại thích anh. Em chỉ biết lúc anh nhìn em khó chịu nhưng bó tay thì em rất thích.
Em thích khám phá cảm xúc của anh, mặc kệ là vui buồn hờn giận như thế nào cũng được, đừng mang bộ mặt ta không phải người phàm là được rồi_ cô tỉ tê nói. Cô không thể tìm ra nguyên nhân mình thích anh nhưng cô biết mình đã thích anh từ những giây phút như thế.
Chẳng hay khi thật sự khám phá một thứ gì đó lạ lẫm, với mọi người nó không là gì nhưng mình thì nó như bảo vật vậy, mình cứ tò mò tò mò chờ đợi rồi bỗng một ngày nào đó phát hiện ra, bên trong nó xấu xí hay đẹp đẽ thì mình cũng thích nó mất rồi.
- Ngốc, thích ai yêu ai đâu cần lí do. Anh không biết thì ra em để ý anh như vậy đấy.
- Em chỉ tò mò thôi, đúng rồi chắc chắn đó là bẫy của anh, biết em khác người nên anh cũng khác người chọc sự chú ý của em.
- Ý tưởng rất hay, nhưng cứ cho là anh bẫy em thật thì em chẳng phải cũng sa bẫy rồi sao?
- Anh lại định bảo anh có mị lực hơn người chứ gì_ cô liếc liếc đánh giá.
- Thế không phải thế chắc_ anh tự cao lên tiếng.
- Uy, chỉ tại em thấy bộ mặt ' không phải người phàm ' của anh đáng chú ý thôi.
- Sao lại không phải người phàm_ anh vui vẻ hỏi. Lô gic của cô luôn làm anh bất ngờ đến vui vẻ.
- Bởi vì anh rất lạ, anh không phải thuộc dạng lạnh lùng khó gần, không phải tự kỉ cô lập, cũng không hề ngây thơ hoạt bát, anh giống như tiên nhân vậy, hờ hững nhìn mọi thứ, không tham gia không tâm sự, lẳng lặng đứng nhìn, rất lãnh đạm... Nhưng sự lãnh đạm ấy không qua được mắt em, em biết chân chính anh là người nhiệt tình như lửa và rất thích kết dao tâm sự bạn bè...
- Cảm ơn em..._ anh nhìn cô ấm áp.
- Vì gì chứ?_ cô ngạc nhiên.
Vì làm thức dậy anh. Thì ra phải cảm ơn khuôn mặt ấy của mình mới đem cô vào lòng. Anh không biết, cuộc sống của anh có quá nhiều biến cố, chính vì vậy anh sợ tiếp xúc mà quen biết mọi người, anh rất cô độc, vì sự cô độc đáng sợ ấy đã chôn hết đi những cảm xúc của anh, cảm ơn em vì tất cả, vì đã đào nó từ sâu thăm thẳm trong nội tâm của anh._ anh nhỏ giọng nói thầm.
- Tất cả.
- Xì anh nói em ngốc, anh mới ngốc ý, em nào có vĩ đại đến độ cái gì anh cũng cảm ơn em_cô thì thào nói.
- Ừ nhỉ?_ anh vuốt cằm nói. Cô nào biết trong anh cô còn to lớn hơn cả cái chết cùng cát bụi chứ, vĩ đại có là gì.
- Cái đồ..._ cô bị chọc chết mất, đang tưng tửng cảm giác lâng lâng vì sự to lớn của mình.
- Gì.._ anh thích thú nói.
- Đáng ghét_ cô phồng má nói, ra vẻ người ta đang giận đấy.
- Ừm..._ anh tận hưởng vẻ mặt muôn hình vạn trạng của cô, nó biến hoá đặc sắc đến nỗi anh không kịp chớp mắt luôn. Kéo cô ngồi lên đùi mình, hai cánh tay to lớn ôm chặt lấy cô, như cọng ghìm giữ mãi không bao giờ buông. Cảm ơn em vì tất cả, cảm ơn em đã quẫy nhiễu cuộc sống của tôi để tôi biết tôi sống thật ý nghĩa, cảm ơn em đã dạy tôi biết yêu là gì, nếu không có em, có lẽ tôi sẽ cứ thờ ơ như vậy sống đến hết quãng đường đời dài lê thê chán ngấy này mất, tiểu Du tất cả là vì có em.
Cô cũng ôm chặt lấy anh, cô nghe thấy tiếng trái tim anh và cô hoà chung nhịp đập, thình thịch thình thịch, nghe như tiếng trống hạnh phúc đang reo hò trong cơ thể vậy...
Cô còn nhớ rất rõ, tất cả tất cả kỉ niệm giữa hai người, kỉ niệm mang cho cô người đàn ông cô yêu nhất cuộc đời này.
Giây phút này, không gì cản trở họ nữa. Tất cả mọi thứ hiển hiện đều tốt đẹp như cái ôm này, cái ôm của tình yêu nồng nhiệt, cái ôm của tất cả tin tưởng tương lai, cái ôm của hi vọng sống hạnh phúc viên mãn.
Tình yêu là thứ gì đó thật đẹp và kì diệu. Nó mang trong mình luồng sức mạnh to lớn, nó sẽ dồn hết sức mạnh đó cho những ai biết trân trọng nó, hãy dùng tình yêu thương để sống.
***
Họ ở lại trường không lâu rồi nắm tay về nhà, vui vui vẻ vẻ bên bố mẹ một lúc rồi lái xe tới trại trẻ mồ côi với ba túi ổi to bự. Viện trưởng là bác của cô cũng là anh họ của bố, sở dĩ mẹ toàn gọi là ' cậu ' vì bác học cùng lớp với mẹ từ bé đến lớn, mẹ lười gọi bác là anh luôn, bác cũng không câu nệ tiểu tiết nên họ vẫn gọi nhau như bạn bè tốt vậy.
- Tiểu Du, sao em phải ở trong trại trẻ mồ côi vậy_ anh vừa lái xe vừa quay ra hỏi cô, rõ là anh thấy ba mẹ và cô giống nhau, chẳng lẽ cô nhận nuôi.
- Anh nghĩ bậy bạ gì đấy, em mà không sống trong trại mồ côi anh còn lâu mới lọt vào mắt xanh của em nhé_ cô bĩu môi nói, anh dám chọc cô à, cô là dòng giống đích thực nhà họ Từ đấy.
- Thế sao lại ở đó, lên chơi với bác sao?_ anh tiếp tục giả ngu hỏi.
- Nhắc đến là đau lòng. Năm ấy em mới có 12 tuổi mà mẹ tống em đi. Anh biết không lúc đấy em chỉ lỡ tay đấm chảy máu mũi mấy thằng hay trêu ghẹo Thanh thôi mà mẹ bắt em lên đấy ở. Thanh nó nói thế nào mẹ cũng không nghe, hức...xong rồi Thanh còn được bố mẹ cho đi biển chơi bỏ mặc em nghỉ hè phải lên trại trẻ mồ côi ở_ cô tội nghiệp nói.
-...
- Anh không biết đâu, những người đi lên nhận trẻ thấy em đáng yêu còn muốn nhận em làm con đấy, tiếc là chị đây đủ cả cha lẫn mẹ, chỉ học nhờ vài bữa trong quân khu thôi, em còn là chị đại của tất cả bọn nó nữa đấy, lớn nhất luôn_ cô hưng phấn kể lại, nói là ép buộc khổ sở nhưng có vẻ cô rất vui vì được tống ra khỏi nhà.
- Em đi đâu mà chẳng là chị đại_ anh bật cười. Chị đại ở đây không phải là người đứng cao nhất và được vô số đàn em bao quanh, chị đại mà cô nói chính là người đầu têu đủ mọi trò nghịch ngợm, anh lại chẳng hiểu cô quá còn gì.
- Chuyện, nhưng mà sau lần ấy em ngoan lắm, không hay nghịch ngợm gì quá đáng đâu_ cô giương mắt long lanh biện minh.
- Phải không?_ nếu đó chưa là quá đáng là cái gì mới gọi là quá đáng đây.
- Thật mà. Anh không tin đi hỏi hai vợ chồng nhà kia mà xem_ vừa nói cô vừa chỉ chỉ chiếc xe đằng trước mình.
- Ha ha ha..._ anh thực vui vẻ đó nha.
- Anh dám cười, bà dùng võ bẻ răng anh_ cô nhe nanh giương vuốt tức giận.
- Em thật đanh đá_ anh bí xị chê bai.
- Kệ người ta..._ cô mặt dày vui vẻ.
- Mà em học võ từ bao giờ, trông em chả giống người học võ gì cả, như lưu lanh vậy_ anh vô tội nói, người ta toàn nói sự thực thôi.
-..._ thử hỏi trên đời có ai lại câu trước khen người câu sau xỉa xói như anh không. Sao càng ngày anh càng thay đổi chóng mặt như vậy nhỉ.
- Ba tuổi bố liền bế em tới lớp võ ngồi xem, 5 tuổi thì đăng kí cho em học võ, em còn chẳng biết búp bê trông thế nào đấy. Em tập võ rất dẻo dai nha, cũng khoẻ nữa, ít khi ốm vặt lắm, em trong lớp dẫn đầu em đám con trai bằng tuổi đấy. Thế rồi xong, em nam tính hơn cả đàn ông luôn. Còn về phần giống lưu manh, em sẽ về suy nghĩ lại, rõ là em trông rất khả ái mà, sao qua mồm anh thành lưu manh không biết, thực tổn thương_ cô dáng vẻ khổ sở lau nước mắt dù chẳng có giọt nào.
- Thì ra là vậy, thế lúc ấy em nghĩ mình là đàn ông nên nghịch ngợm để khẳng định bản thân à_ anh nén giọng hỏi. Mẹ Từ nói đúng, cô quay về bộ dáng của ngày xưa rồi, lém la lém lỉnh, thích đóng phim vai bất hạnh nữa, thật là...
- Nào có, bản tính người ta sinh ra đã vậy rồi_ cô lên giọng phản đối.
- ha ha ha, bản tính tốt_ hẳn nào cô không bao giờ đánh phấn mặc váy như các bạn nữ khác. Sao anh không biết cô có nhiều chuyện thú vị thế nhỉ. Cái này hẳn là tại anh, anh bị cô quay mòng mòng thời gian đâu mà hỏi này nọ.
- Đừng mỉa em, em liền thèm nước mía_ cô đanh mặt ra lệnh.
-..._ mỉa mai và nước mía thì có gì liên quan.
- Anh đừng nhìn em thế, mỉa chả gần giống mía là gì_ cô hồn nhiên nói.
-..._ cũng có lí.
- Lại còn diễn kịch câm_ cô xị môi nói.
-..._ anh chỉ đang nghĩ thôi mà.
- Ấy, bọn họ rẽ phải mà sao anh rẽ trái, rẽ phải là tới rồi mà_ cô đang ngắm cảnh đường, cô cũng chú ý cảnh sắc thay đổi trên từng con phố, càng để ý chiếc xe bạn thân đang đi phía trước. Ấy thế bỗng nhiên biến mất, hoá ra anh đi hướng khác, đi đường đó nào phải là nơi tới cô nhi viện chứ.
- Em thèm nước mía còn gì, anh mua cho em_ anh giải thích.
- Oa... Nhưng mà thế thì mất thời gian lắm_ cô nghi ngại, nhưng cũng vui ra mặt, anh thật đáng yêu nha.
- Không sao, mình ra đặt mấy thùng nước mía nhờ họ chở vào cô nhi viện luôn, em với bọn trẻ cùng uống_ anh dịu dàng nói.
- Được a..._ anh thật chu đáo.
Nước mía chỉ là thức uống rất đỗi bình thường bên những lề đường khắp phố phường Hà Nội nhưng nó lại là cả một vùng trời kỉ niệm của tuổi học trò, vì thế cô rất thích uống nước mía. Cũng lâu rồi cô không uống, thấy thèm theo một loại vị giác tự nhiên, nghe được anh mua để uống cùng bọn trẻ lại càng thích thú, mía đá mát lành ngày hè, mát cả vào trong tim.
- Em thích là được rồi. Trời cũng nóng, mọi người cùng uống cho mát_ anh nói. Đến trại trẻ anh cũng muốn mang đến cái gì đó, cuộc sống của những đứa trẻ này có khi còn cơ cực hơn anh, phải không?.
- Ừm...
Bác cô nghe điện nên ra đón bọn cô, gặp lại bác ai cũng vui, gặp bọn trẻ ai cũng phấn khích. Những đứa trẻ chơi chung với cô năm đó đều đã ra khỏi đây tự lập, tự sống bằng bàn tay của mình hết rồi, họ thỉnh thoảng cũng sẽ ghé thăm bác, biết ơn nơi đã che chở họ cả tuổi thơ lạnh bạc. Hôm nay tới đây, cô chỉ nhận ra những đứa hồi ấy mới mấy tháng tuổi thôi, giờ chúng cũng to lớn hết rồi. Nhà trẻ tình thương của bác vẫn vậy, khác là nó đã khang trang hơn và cơ sở vật chất cũng tốt hơn, lũ trẻ cũng có đời sống tốt hơn.
Chúng tíu ta tíu tít như bầy chim non vậy, làm cô thật nhớ tuổi thơ của mình.
- Bác ơi, nhà có mấy cây ổi, mẹ con vặt mang lên mọi người cùng ăn, bọn trẻ chắc cũng thích ăn lắm_ cô chỉ chỉ ba bọc ổi được anh và Chí xách kia.
- Được rồi, các con cứ mang vào bếp, rồi ra đây chơi, cũng sắp bữa tối rồi, để tí nữa rồi ăn luôn_ Bác họ cô nhẹ nhàng nói.
-Vâng...
Thanh đi tung tăng một vòng sân rồi chạy ùa tới, nịnh nọt.
- Bác Phương, bác nhớ con là ai không?
- Con lại chê bác già chắc, Thanh chứ gì, hai đứa bay suốt ngày như hình với bóng vậy, lớn cũng không đổi_ Bác họ cười cười.
- Hì hì, bác ơi, thế bác biết kia là ai không?_ Thanh ra vẻ tinh quái hỏi.
- Cái con bé này, bác đi ăn cưới mày bác lại không biết kia là chồng mày chắc, thằng cu của lão Giản chứ gì_ Bác Phương để chứng minh mình không già nên rất nhanh trả lời câu hỏi.
- Trí nhớ bác tốt thật, nhưng mà con đảm bảo câu này bác không trả lời được. Thế người bên cạnh chồng con là ai?_ Thanh tinh tướng nói, nó soán vị cô về khoản trêu người lớn rồi.
- À, là bọn mấy đứa phải không?_ Bác Phương trả lời, từ lúc thấy anh bác cũng chỉ dám đoán là bạn thôi.
- Sai nha, chồng phú hào tương lai của Du Du nhà mình đó bác_ Thanh tự đắc nói.
- Thật sao?_ Bác phương kinh ngạc nói.
- Thật mà, nó vừa về ra mắt bố mẹ Từ xong. Con nói bác nghe tí nữa nó giới thiệu bác phải tỏ vẻ không thích cậu ta để trêu chúng nó nha bác_ Thanh đểu cáng xíu quẩy bác, chị Thanh lại không chịu ngồi yên đi phá đây mà, tí nữa để chị Du xử a.
- Cái con bé này, ai lại làm thế_ Bác Phương khó xử nói.
- Úi xời, bác cứ làm đi, trêu một tí thôi. Ở nhà ba mẹ Từ đồng ý rõ nhanh, còn không có đã gì cả_ Thanh ma quái nói.
- Con ranh quá đấy, được rồi, bác sẽ trêu chọc chúng nó một lát_ Bác phương thoả hiệp.
- Ok bác, ha ha ha..., cháu đi tìm chồng đây, lát ra hàn huyên bác tiếp, à bác xe nước mía kia cậu ta mua đấy, mang ra lấy đi, cháu di lấy mấy cái bàn, chúng ta làm kiểu vỉa hè mía đá Bác ạ_ Thanh chỉ chỉ đằng xa nói, vừa lúc thấy anh lái xe ngược lại cô biết ngay cậu ta đi mua nước mía cho Du, đúng là từ bé đến lớn đều bị nó dắt mũi mà.
Thanh lắc đầu nói mà không biết, cô cũng toàn bắt nạt chồng mình đó thôi.
Vừa nghe thế bác Phương đã thập phần hài lòng về anh chàng này, hẳn nào hai em nhà mình dễ đồng ý, ra là đứa nhỏ rất hiểu chuyện.
Cô sau khi dẫn hai kẻ mù đường vào bếp thì cùng họ ra sân gốc cây phượng ngồi, chắc là mía đá tới nên trước mắt họ là một dãy bàn ghế nhựa xanh, tụi trẻ con ngồi chật cứng rồi, đứa nào đứa nấy cười như nắng xuân vậy.
- Ê, ngồi đây nè_ Thanh vẫy vẫy cật lực.
- Đặt mông xuống ghế, tay cô đón lấy một đứa trẻ 1 tuổi xinh xinh hồng hồng mập mạp rất đáng yêu, chỉ tiếc là nghe bác kể thì bố mẹ đứa trẻ đều đã tai nạn chết hết, mọi người đang thử liên lạc với người nhà còn lại.
- Bác, bé con tên gì a..._ Thanh bẹo bẹo má phúng phính của nó mà cười ngô nghê.
- Thành viên mới tên Huyền Trân nha_Tùng Dương đi tới nói, anh chàng năm nay 15 tuổi, ngày xưa rất hay chơi cùng cô ở đây. Nó càng lớn càng đẹp trai, lúc ấy có 4 tuổi thôi, cưng lắm.
- A tên hay quá, thích quá, chỉ muốn cắn hai cái má của nó thôi_ cô vui vẻ cưng nựng.
- Thật nha, bọn trẻ bây giờ ăn cái gì a. Đứa nào cũng xinh ơi là xinh_ Thanh reo lên vui vẻ.
Được phen mọi người cười ha hả. Mấy đứa trẻ con thì hút nước mía sùn sụt, thấy mọi người cười cũng toét miệng cười theo.
- Ui mấy đứa có thích cô bé này không ta_ cô nhìn lũ trẻ hỏi.
- Có, bé thật xinh đẹp...
- Trân Trân đáng yêu nhất...
-...
-...
-...
- Tốt lắm nà, Trân Trân xem, các anh các chị ai cũng thương bé hết nè.
- Thích lắm sao?_ anh bất ngờ hỏi.
Nãy giờ cô bê tha anh ghê gớm, trong mắt chỉ có bé con Huyền Trân thôi. Anh biết cô thích trẻ con, rất thích, cứ thấy chúng là mắt cô sáng lấp lánh như ánh sao đêm vậy. Lại nữa, thấy cô bé đứa nhỏ này, cả người toát lên hơi thở của người mẹ, một nét đẹp khác ngoài vẻ hoạt bát của cô, thấy cô vui như vậy anh cũng muốn mình có con với cô nha, lúc ấy sẽ thật ấm áp.
- Ừ, thương lắm cơ_ cô thuận miệng trả lời.
- Nhận nuôi con bé không?_ anh lại hỏi.
- Em cũng muốn lắm nhưng mà có vẻ con bé vẫn còn người thân, chắc ông bà nội ngoại đang chờ con bé cũng nên_ cô rầu rĩ nói.
- Thế sinh một đứa cho chắc_ anh thích thú nói.
Lần này thì cô ngước mắt lên thật, giả bộ suy tư rồi phán.
- Hay là thế nhỉ?
- Được được, mau mau sinh đi, ta sẽ nhận làm mẹ nuôi đầu của bé con_ Thanh đột nhiên nhảy chồm hỗm vào nói.
-...
- Vợ à, nếu muốn chúng ta sinh cũng được, cần gì chứ em_ Chí ái ngại nói, vợ chồng họ cũng hai năm rồi, hay làm lấy một đứa trông nhà nhỉ.
- Cần chứ, em đang có con trai rồi, nó đẻ con gái, em làm mẹ nuôi, em trông chừng con dâu tương lai nha_ Thanh hồn nhiên nói, ý tứ rất rõ ràng, cô đang thông báo đó.
Chí nghe vậy mất vài phút để hiểu ra, nhìn trân trân vợ yêu của mình, hạnh phúc và vui sướng bất ngờ quá dỗi khiến anh chàng lớ nga lớ ngớ. Lũ trẻ hóng hớt nghe thấy líu lo, bé trai là gì, con dâu là gì... Nghe tiếng bọn trẻ nói Chí tỉnh mộng, chạy tới ôm chầm lấy vợ yêu. Anh và cô cũng hiểu chuyện thấy mừng cho họ, nhỏ này giữ kĩ thật, giờ mới nói, thế mà từ qua tới giờ nó cứ nhảy nhót chạy nhảy suốt thôi.
- Kinh không? _ cô tủm tỉm cười.
- Chúc mừng_ anh lên tiếng.
Bác phương nãy giờ lẩn trong đống trẻ con cũng vui ra mặt nói vọng ra.
- Chúc mừng con gái.
- Cảm ơn mọi người_ Thanh cười típ cả mắt.
- Bao lâu rồi, sao cậu giấy kĩ thế_ cô hỏi.
- Phải đó, sao nỡ dấu cả anh thế_ Chí buồn buồn nói.
- Hơn 3 tháng rồi, mới biết hồi đầu tuần thôi, em để về nhà rồi nói với bố mẹ luôn_ Thanh nói.
- Nhưng sao anh không biết gì hết vậy_ Chí hỏi, anh ôm cô cả ngày có thấy nói lúc nào đâu.
- Lúc anh sang mẹ Từ vặt ổi đấy, em nói với bố mẹ hết rồi, họ không nói với anh là em bảo đấy, em muốn tự nói cơ_ Thanh giải thích.
- Ờ, hẳn nào sáng nay bố mẹ cứ nháy mắt với anh, mẹ lại còn tự nhiên cốc đầu anh, bố thì đá anh mấy phát. Hỏi thì bảo anh ngứa mắt, anh thật tội nghiệp.
- Ha ha ha... Bảo sao Thanh nó lại ngông cuồng như vậy, thì ra trọng lượng của con trai chỉ bằng cọng lông chổi quét trần nhà... He he_ Cô chọc quê Chí, cũng thấy tội cho cậu bé, từ khi sinh ra tới giờ lúc nào cũng bị bắt nạt, thế mà hồi ấy cô còn lo hắn bạc đãi Thanh mới ghê, thật xin lỗi đã nghĩ về cậu như vậy, người bị tổn thương luôn là cậu mà.
- Kể ra tao cũng hơn mày_ anh hùa theo cô nói.
- Kệ tao, vợ tao vui là được_ Chí điềm nhiên đáp.
-...
- Mà sao cậu biết là con trai, rồi con dâu... Chị đây còn chưa có mà cậu đã phán con gái rồi_ cô khó hiểu hỏi.
- Con của lão nương đương nhiên không thể gả đi, vậy nên là con trai rồi, chỉ có nhà cậu mới cần gả đi, thế là gái rồi_ Thanh giả thánh phán nói.
- Vợ nói chuẩn_ Chí cưng nựng đưa tay đặt lên bụng cô nàng vuốt ve.
-..._ mặt dày cả bọn
- Con gái của Lâm gia không thể gả đến nơi có bố mẹ chồng vô duyên của hai người được_ anh khảng khái nói.
- Đúng_ cô cũng giương mắt khiêu khích.
- Á à, thế thì thôi. Chồng yêu, đi tìm con dâu thôi_ Thanh hất mắt kiêu ngạo bước đi. Cũng quên luôn chuyện chính vừa bàn với bác Phương, tản bộ quanh quanh khuân viên trại trẻ dưới nắng chiều dìu dịu cùng chồng yêu của mình. Con yêu đến rất bất ngờ không báo trước với họ, tuy nhiên đây là một kinh hỷ tuyệt vời, có đứa nhỏ gia đình cô nàng mới càng hoàn thiện hơn. Thẩm Tư Thanh là một cô nàng hạnh phúc nhất trên đời, dù bé dù lớn hay khi đã là một người phụ nữ, cô ấy vẫn luôn hạnh phúc như thế, mãi mãi về sau.
Cô và anh ở lại tâm sự cùng bác Phương. Cô bé và bọn trẻ cũng theo giờ đi ăn tối, cô và anh cùng quyên góp nhà trẻ những trò chơi mới cho bọn trẻ chơi, chỉ mấy cái bập bênh mấy cái xích đu thôi hẳn cũng sẽ khiến tụi nhỏ vui ra mặt.
Vợ chồng Chí vì có niềm vui mới nên ra tay rất phóng khoáng, tặng cho trại trẻ một chiếc ô tô lớn để có thể chở bọn trẻ đi chơi, đi khám, đi du lịch thật tiện lợi...
Anh cũng nhận sẽ giúp những đứa trẻ đủ tuổi trưởng thành học tiếp lên cao để có tương lai rộng mở hơn. Mong rằng những thứ này sẽ giúp ích cho những cô bé cậu bé nhỏ ấy.
Bác họ rất mừng, cũng cảm ơn họ rối rít, có lẽ người cha cả này đang ngập tràn hạnh phúc vì cuộc sống của trăm đứa con bơ vơ ấy. Cô rất bội phục bác, từ khi bác gái qua đời, các anh đi biền biệt ở xứ người thì thân già bác vẫn tràn ngập tình yêu thương cho luc trẻ. Bác dùng tiền các anh gửi về mở nhà trẻ tình thương chăm lo cho bao nhiêu bé có cuộc sống tốt hơn, người khác không biết nhưng với những gì bác đã cho đi, bác còn tuyệt vời hơn cả những thiên thần nhân gian.
Trời tối cũng là lúc bọn cô tạm biệt mọi người trở về thành phố. Thủ đô sầm uất lấp lánh đèn là nơi những người tràn đầy nghị lực lao động sự nghiệp sinh sống, bọn cô cũng vậy, khi sự thanh bình của làng quê qua đi, cô sẽ trở về đây phấn đấu vì sự nghiệp và hạnh phúc tuổi trẻ.
Ngày mai, một ngày mới đáng mong đợi của tháng 8 xinh đẹp.