Chị Sáu tạt ngang qua nhà chính nói chuyện của anh và cô. Ông ấy biết bản thân có lỗi với đứa con trai này lắm nên không có ý kiến gì xen vào, tuỳ quyết định của mẹ mình. Nhưng ông sẽ cùng đi về, sẽ đích thân ra mặt tham họp cùng nhà gái. Có lẽ việc làm ít ỏi này sẽ bù đắp phần nào món nợ ông gây ra cho con. Mấy năm qua ông hối hận rồi, ông biết bản thân đã sai lầm như thế nào rồi, ông biết ông tổn thương con trai rất nhiều, càng có lỗi với mẹ nó, ông không chăm sóc nó tốt. Ông biết nó hận ông lắm, một lời xin lỗi khó có thể thay đổi được những chuyện đã qua. Chỉ mong nó bình an, sống hạnh phúc là tốt rồi.
Anh biết ông ta đồng ý đi nhưng không tỏ vẻ gì, dường như cũng dự liệu được kết quả từ lâu. Về đây nhưng vẫn ở lại nhà nhỏ cùng bà sau hậu viện cũng không thèm lên nhà chính gặp ông ấy, càng không muốn thấy bà mẹ của ả đàn bà kia.
Nhắc đến cô ta cũng thấy buồn nôn, một người phụ nữ mạt hạng, đê tiện, đáng kinh tởm. Anh không thể ngờ từ một tiểu thư khoe các như ả lại ngày ngày đi tiếp khách, lẳng lơ hơn cả đám đàn bà đứng đường ngoài phố, mất trinh tiết từ lâu cũng thôi đi nhân phẩm sao có thể sa đọa tới mức đấy, ti tiện đến thế.
Bà mẹ cao quý kia có biết con gái bà ta đáng khinh như thế không nhỉ, ông ta có biết đứa con gái ông ta nâng niu lại đang làm trò vui cho đám đàn ông đứng nhìn không? Mấy người cao quý ấy, ngày mặc hàng hiệu, đêm đi nhà hàng, lái xe hạng sang nhưng lại dạy dỗ ra thứ bỏ đi như cô ta, không biết nghe tin này thanh danh một đời của ông ta, bà ta có cháy trụi hết không đây? Đời lắm chuyện vui, lên voi xuống chó, đây là quả báo cho việc làm của mấy người họ. Cũng may anh từ lâu đã không còn lưu luyến người cha máu mủ này, nếu không đã khóc cạn nước mắt cho ông bố này rồi.
***
Trưa tại sân bay Nội Bài, anh cùng cô và mọi người đáp chuyến bay sớm nhất trở lại Việt Nam. Bà Nội yếu nên nằm trên giường, khi đáp máy bay thì anh đặt bà lên xe lăn rồi đẩy về nhà, ông ấy đương nhiên bám theo. Anh không cho phép bà mẹ kế đi theo nên chỉ có bà Nội, ông ấy và vị quản gia đáng kính cô Sáu tới đây mà thôi. Bà Nội tuy mệt nhưng vì trở lại quê hương nên rất vui, bà rơm rớm nước mắt muốn về lại căn nhà hai tầng dây leo xanh trước đây của hai bà cháu.
Anh cũng không ngại nên một đường lái xe trở lại nhà. Anh đã từng nói khi nào có đủ người anh mới bước chân vào lại căn nhà này, giờ thì hay rồi, bà Nội đã về, có ông ta và đặc biệt có người con gái anh yêu đang ở đây, anh sẽ mở chìa khoá cũ kĩ ấy ra, đón tất cả mọi người vào nhà. Ngôi nhà chỉ ấm áp khi tề tựu đầy đủ chủ nhân của nó.
Bản thân Lâm An Vĩnh ông cũng mang đầy tư vị trong lòng, đã bao lâu rồi ông không trở mảnh đất yêu thương này. Ông hình như bỏ quên đi nơi thực sự nuôi mình khôn lớn để đến xứ người, tìm kiếm bóng hình bà ấy đến quên mất rằng mình cũng còn có quê hương khác ngoài cô ấy. Nơi đây đã thay đổi đến nỗi bản thân ông cũng không nhận ra nữa rồi, hay ông đã già lắm rồi, già đến nỗi nếu không có việc chắc sẽ chẳng về đây lần nào.
Ngôi nhà của bố vẫn còn, vẫn rất sạch sẽ và ấm áp, mẹ ông nếu không vì bệnh tật chắc chắn sẽ không nỡ bỏ căn nhà này mà đi đâu. Thực cảm ơn tất cả để cho ông cơ hội về thăm lại căn nhà này, kí ức tuổi thơ chốc chốc hiện về, cuộc sống khi ấy nghèo khó nhưng hạnh phúc đến không biết mình nghèo thế nào. Nhưng, đã là cách xa mấy mươi năm trời...!!!
Anh cứ nghĩ nhìn thấy ông ta rất khó chịu nhưng có lẽ khoảng thời gian qua anh đã buông bỏ tất cả rồi. Lâu rồi không gặp ông ta cũng mất đi vẻ phong độ hằng ngày rồi, mái tóc đen nhánh cũng bạc trắng đầu, nếp nhăn phủ lên ánh mắt hư mờ của ông ta thoạt nhìn già đi nhiều lắm, người cũng gầy đi nhiều và dáng vẻ không còn sự uy nghiêm dữ dằn nữa. Chỉ hai năm không gặp thôi mà ông ta sa sút như vậy rồi, anh không nghĩ sự thay đổi này là do anh, cho dù phải thì cũng vậy thôi.
Anh không trách ông ta nữa rồi, đã quá già để mang trong lòng sự chấp niệm quá khứ. Lâu nay, chính anh cũng mệt mỏi đến ngạt thở rồi.
Khi cánh cổng xanh lá mở ra, bà Nội cũng không ngồi xe lăn nữa mà bám lấy tay cô Sáu đi vào, bà nhờ cô dìu vào phòng rồi một mình ở trong đó rất lâu. Bà không nói nhưng ai cũng đoán được chắc hẳn bà đang lau lại nhưng tấm ảnh của ông nội, vuốt ve kỉ vật giữa hai người.
Chuyến bay không dài nhưng cướp đi nhiều năng lượng của mọi người nên ai về phòng nấy nghỉ ngơi. Anh dẫn cô vào phòng mình, cho cô biết nơi anh thường ngủ mỗi ngày trước kia.
Hai người coi như là bạn thân nhưng anh lại không bao giờ để cô vào nhà hay hình như là sự ham chơi của cô mỗi lần đứng trước cổng là kéo anh đi chơi chứ không hề có ý định vào nhà thăm quan thử. Cho nên đây xem như là lần đầu cô tới đây.
Anh cũng không cho cô đi táy máy nhiều mà kéo cô nằm bẹp lên giường với mình. Đặt cô lên ngực ôm chặt, nhắm mắt dưỡng thần, tìm lại sự thoải mái để xua đi mệt mỏi vừa rồi.
Bàn tay cô nhẹ nhàng xoa tấm lưng rộng rãi của anh, thủ thỉ ngọt ngào, có lẽ cũng mệt rồi nên cô nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Nghe thấy hơi thở đều đều của cô thì anh mở mắt ra, ôn nhu vuốt lấy bên má trắng hồng, đặt một cái hôn nhẹ lên vầng trán tinh xảo, thật lâu không có rời đi. Dù biết cô ngủ rồi anh vẫn ngồi hát ru cho cô, từng câu hát theo tông giọng trầm khàn trôi vào giấc mơ của cô, cô cọ cọ vào ngực anh, thích thú không rời.
Mắt thấy bộ dáng đáng yêu của cô anh khẽ cười vui vẻ, cô gái nhỏ, ngủ ngon.
Anh chỉ nằm một lát rồi nhẹ nhàng đặt đầu cô lên gối, thay thân mình bằng cái gối ôm thật bự để cô gác chân. Sau mới rón rén xuống nhà, đi ra siêu thị mua chút đồ ăn về nấu, mọi người đi đường mệt, cũng sắp đến giờ ăn tối rồi nên ăn một chút.
Đi cũng nhanh trở về cũng nhanh, tự tay vào bếp, lúc đi qua khu dân phố anh có ghé vào bảo họ mở nước và điện, anh sẽ bắt đầu trả từ tháng này.
Với tài năng hạn hẹp học từ cô, anh chỉ biết luộc rau, chiên trứng, luộc thịt và thêm món đậu phụ rán. Chỉ mấy món đơn giản thôi nhưng cũng làm anh tất bật không thôi trong bếp.
Trong phòng ngủ, chắc do lạ hơi nên cô chỉ thiếp đi một lát rồi tỉnh, không thấy anh đâu nhưng lại thấy mình được chăm chút chu đáo, cô cười tủm tỉm, chắc anh xuống nhà rồi.
Cô cũng không vội đi xuống mà thích thú thăm quan phòng nhỏ của anh lần nữa kĩ càng hơn.
Tường sơn màu trắng tinh, rèm cửa cũng màu trắng ngọc, giường hay gối, bàn học rồi ghế, giá sách, dép để nhà,... Tất cả đều mang một màu duy nhất, một sắc trắng đến ngớ người, nó không có vẻ tinh khôi trong trẻo mà lạnh ngắt một màu, nhàm chán đến tịch mịch.
Duy chỉ một thứ hấp dẫn cô đó là cái hộp màu đỏ điêu khắc tinh tế nằm dưới chân bàn học, trong không gian trắng này có chiếc hộp đỏ rất bắt mắt, như một điểm nhấn thú vị của căn phòng vậy.
Trí tò mò nổi lên, cô không được bước chân tới gần nó, chạm vào nó vuốt ve đường khắc tinh xảo, đặt vào tay, khá nặng, cũng khá to, cô phải rất khẽ khàng để mang nó đặt lên mặt bàn.
Cái hộp quỷ quái này thế mà lại có khoá. Cô buồn bực đưa mặt nhìn xung quanh, kéo ngăn tủ, lật từng góc sách, tìm trong cả cái cặp cũ kĩ ngày xưa của anh thế mà cũng không có. Chán nản nằm bò ra giường, mắt liếc ngang liếc dọc và nháy mắt loé ra tia sáng vui vẻ. Ngày xưa anh đặc biệt thích quyển sách ' Ánh sáng loé ra từ tâm hồn em ', dù không đọc nhưng lại rất mang theo đặt trong cặp sách. Vừa nãy cô không thấy nó, chắc chắn anh đặt khoá trong quyển ấy, phải tìm nó mới được.
Thế là cô loay hoay tìm mọi ngóc ngách, té ra nó nằm dưới gối của anh. Và quả nhiên như cô đoán, nó nằm trong bìa mặt sau quyển sách, một cái khoá cũng màu đỏ nốt.
Cô thích thú cắm khoá, cạch, mở ra được rồi. Bên trong có vô số thứ, mà những thứ này đều liên quan đến cô, lần đầu tiên trong mấy năm qua, cô khóc đến nghẹn ngào như vậy, khóc đến không ngăn nổi nước mắt chảy xuôi, anh ấy, anh ấy làm cô thấy có lỗi...
Bên trong là rất nhiều giấy, nhiều lắm, cô đếm mãi cũng không hết, hơn 2000 tờ giấy chi chít chữ, toàn là viết cho cô, tất cả đều có một chữ tiểu Du lấp lánh phía đầu giấy, màu mực xanh khiến cô hoa mắt, đau đến chảy ra bao nhiêu là nước, lau mãi mà không có dừng được.
Cô không biết sao nhưng càng đọc lại càng nghẹn uất, càng thấy trái tim xót xa, thương anh nhiều thế...!!!
- Ngày...tháng...năm
Tiểu Du, tôi nhớ cậu lắm, hôm nay là ngày thứ 400 tôi xa cậu, mới gần hai năm thôi mà thật dài, lâu đến nỗi tôi sắp quên nụ cười của cậu rồi. Thật đáng sợ, tôi không muốn quên nó. Nhớ cậu, nhớ cậu, tôi mua một con hạc bằng bạc tặng cậu nhé...
- Ngày...tháng...năm
Tiểu Du, tôi vừa tới Mĩ đã thấy nhớ cậu rồi, ở bên này toàn người lạ thôi, tôi hoảng quá, cậu có thể chọc vui tôi không, tôi buồn quá...
- Ngày...tháng...năm
Tiểu Du, mai là sinh nhật cậu, chúc mừng cậu bước sang tuổi 20 thật đẹp. Tôi giữ lời hứa mua tặng cậu một chiếc đồng hồ Rolex rồi này nhưng tôi không biết đưa cho cậu kiểu gì đây, hay cậu đợi tôi, khi nào về tôi đưa cậu nha.
- Ngày...tháng...năm
Tiểu Du, tôi hối hận vì đã không tin cậu rồi. Cái con bé ấy xấu lắm cậu biết không, nó hại tôi mất tất cả rồi. Tôi mệt quá sắp không chịu nổi rồi. Nhớ cậu lắm, bọn họ ở đây không ai tốt cả, chỉ có cậu thôi.
- Ngày...tháng...năm
Tiểu Du, sang đây tôi quen một thằng bạn. Nó vui vẻ và thân thiện giống hệt cậu, cũng hay nói như cậu vậy. Tôi bị nó nói nhiều đến thủng màng nhĩ luôn, bực thiệt. Cơ mà may mà có nó không tôi buồn chết mất. Mới mấy ngày liền nhớ cậu...!!!
- Ngày...tháng...năm
Tiểu Du, hôm nay sau khi tỉnh dậy tôi thấy mình ở trong tù, ngoài song sắt kia có cô ta, có mẹ cô ta, có cả bố tôi. Nhưng mà hình như tôi không quen biết họ, bố tôi sao lại ác thế chứ, đâu có người bố nào đưa con mình vào tù chứ. Nực cười thật, tôi buồn cười đến chết đi mất. Nhưng mà tôi không cười được. Du ơi tôi muốn khóc quá, thằng bạn tôi nó chết rồi, chết rồi, chết rồi. Trái tim tôi đau lắm, bọn họ đều là người xấu, tôi có làm gì đâu, tôi có làm gì đâu...
- Ngày...tháng...năm
Tiểu Du, hôm nay tôi bắt gặp trên đường một cô gái tóc vàng vàng, hay nhảy nhót trên đường. Bị ngớ ngẩn thế nào tôi đi theo, suốt cả một chiều hôm ấy, đến bất chợt cô ấy không phải là cậu. Cậu sao có thể ở đây chứ, tôi hâm quá.
- Ngày...tháng...năm
Tiểu Du, thì ra bạn tôi nó không chết. Nó cứu tôi ra ngoài, nhưng ra ngoài rồi tôi vẫn thấy tuyệt vọng, không thể nhìn thấy cậu, cũng không có bà nội, nơi nào cũng như nhau cả thôi.
- Ngày...tháng...năm
Tiểu Du, tôi vừa về nước, tôi gặp lại cậu rồi. Tôi không kìm nén nổi, tôi muốn ôm cậu quá. Nhưng sao cậu lạnh nhạt như vậy, tôi xin lỗi mà, tôi xin lỗi. Hãy tha thứ cho tôi được không?
- Ngày...tháng...năm
Tiểu Du, hôm nay là bức cuối cùng tôi viết gửi cậu. Từ hôm nay tôi sẽ theo đuổi cậu, cho phép tôi được không?
Cậu đừng lo, theo đuổi cậu là việc tôi muốn làm, cậu không cần đáp lại cũng được. Nhưng đừng ghét bỏ tôi, tôi không chịu được.
Tôi sẽ cất toàn bộ những lá thư này đi, hãy coi như 6 năm qua tôi chỉ bị lạc đường mà lạc mất cậu thôi. Từ nay, ánh sáng chiếu rõ lắm, hãy để tôi lại cầm chặt bàn tay cậu nha. Tôi hứa sẽ không rời xa cậu nữa đâu. Yêu cậu, yêu cậu, yêu cậu...
- Ngày...tháng...năm
Tiểu Du, nhanh quá. Lại sắp đến sinh nhật lần thứ 22 của cậu rồi. Thích gì nè, ở bên này nhiều đồ đẹp lắm, cậu muốn gì tôi cũng cho cậu hết. Tôi biết cậu không thích son, không thích nước hoa, tôi liền tặng cậu một đôi dày thể thao mới nhé. Tha hồ cậu bay nhảy đấm đá luôn. Thấy tôi thương cậu nhiều không nè.
- Ngày...tháng...năm
Tiểu Du, tôi vừa trở lại thăm bà nội, tôi cũng gặp lại ông ta rồi. Ông ta thật nực cười, lảng tránh tôi, bộ tôi đáng ghét thế à...!!!
Từng tờ từng tờ cô đọc lại đặt ra sàn nhà, nhưng bên trong hộp vẫn còn nhiều lắm, đọc mãi không có hết, hơn nữa mỗi dịp lễ, Tết và sinh nhật cô nữa, quà anh cũng để trong này. Cô chỉ trêu anh thôi, anh thế mà liền mua thật cái đồng hồ đắt đỏ này, đôi giày thể thao vẫn còn mới cứng, chiếc vòng cổ mang tên cô, cái lắc tay màu lam cô ưa thích... Anh viết nhiều thư như vậy, mua nhiều quà như vậy nhưng chưa bao giờ mang tới cho cô, lẳng lặng như vậy cô biết làm sao được chứ. Sao anh lại ngốc thế chứ?
Phía sau mỗi tờ giấy đều là ảnh của cô, ảnh nào cô cũng cười thật rạng rỡ, anh chụp lúc nào sao cô không hay biết gì vậy.
- Tiểu Du..._ anh vừa nấu cơm xong, lên tầng gọi cô dậy ăn cơm. Nhưng vừa mở cửa ra thì đập vào mắt anh là gương mặt đỏ bừng nước, mắt và mũi đều đỏ ửng. Anh hoảng quá, không nghĩ được gì chạy lại ôm chầm lấy cô, sao vậy, sao cô lại khóc, ai dám làm cô khóc vậy.
- Em làm sao vậy?
Lắc lắc_ cô không có nói được, giọng đặc sệt rồi, nói ra chỉ toàn tiếng khụt khịt thôi.
Anh không tin. Bây giờ nhìn xuống dưới chân, lại thấy cái hộp đỏ của mình, thở dài, lập tức hiểu ra vấn đề. Cái cô gái này, táy máy nghịch ngợm.
Anh khom người thu hết những mảnh giấy thư cất trở lại vào hòm, khoá lại rồi cất vào trong tủ.
Bồng cô ra giường, hai ban tay nhẹ nhàng gạt đi những vệt nước đọng lại trên gương mặt trắng hồng của cô, gạt những sợi tóc loà xoà ra phía sau tai, anh đặt nhẹ một nụ hôn lên trán cô, yêu thương.
Cô ngước đôi mắt long lanh còn đọng nước lên nhìn anh.
Anh thông minh liền với chai nước, rót ra cho cô uống, không biết cô ngốc này khóc bao lâu mà giọng cũng lạc mất luôn, anh mà không lên chắc ốm vì mất nước mất, thật không giống bộ dáng hung dữ thường ngày mà.
Cô uống nước vào, cô họng cũng thanh thanh hẳn ra, như chú mèo nhỏ chui vào ngực anh, rúc rúc.
- Sao không gửi cho em.
Anh đãng trí quá. Anh không muốn vào nhà nên nhờ bác quét dọn cất hộ anh cái hòm này vào phòng anh, rồi đi luôn. Nhưng anh nhớ là anh khoá hòm rồi, thế mà cô vẫn mở được. Cũng tại anh hâm, đi làm hai chiếc chìa khoá thông dụng có thể mở tất cả cửa nẻo trong nhà, một cái anh để trong xe, một cái cất trong sách. Bao năm qua anh đi cũng không về lại đây nên chắc cô lấy cái khoá này ở trong quyển sách kia đi.
Cũng tại anh quên sự tồn tại của cái hòm này, quên mất sở thích ngắm nghía đồ của cô, quên cả cái chìa khoá trong sách, giờ thì hay rồi, cô khóc, tại anh cả. Nhưng cô cũng đừng khóc, anh xót lắm, tự nhiên cô khóc làm anh mất hết cả lí trí, còn tưởng ai bắt nạt cô nữa chứ.
- Không quan trọng_ anh vuốt nhẹ lưng cô nói.
- Có, anh đã mất công viết thì phải gửi về cho em. Nếu anh gửi về, em chắc chắn không bao giờ ghét anh, em sẽ chờ anh mà_ cô sụt sịt nói.
- Không việc gì, nhỡ em chờ anh mà anh không về thì mới chết. Ngoan, quên hết đi, mình xuống nhà_ anh dịu dàng nói.
- Nhưng mà tại sao anh không gửi cho em chứ_ cô đấm nhẹ vào ngực anh trách móc.
- Anh sợ làm phiền em_ anh cười nhàn nhạt nắm lấy cái tay đấm loạn xạ của cô, không đau nhưng mà dễ nổi thú tính lắm.
- Anh không gửi sao biết phiền chứ. Tại vì anh không gửi nên em mới ghét anh_ cô phụng phịu nói. Anh lại chỉ vì sợ làm phiền cô mà gửi tâm thư cất vào hòm, giữ kỉ niệm chắc, làm cô tự dưng thấy có lỗi quá chừng.
- Ừ, anh hâm anh hâm. Tại anh nhớ em quá nên viết thôi, em cũng đừng nên khóc vì nó chứ, anh sẽ thấy đau lòng hơn cả em nữa_ anh ôn nhu nói.
- Tội của anh quá lớn cần nghiêm trị trừng phạt. Mang cái hòm ý ra đây cho em_ cô trợn mắt chỉ chỉ ra bàn, bộ dáng lưu manh tái xuất.
- Hửm..._ anh giả bộ không nghe thấy nói. Anh si tình thế đấy, si ngốc vậy đấy nhưng anh không cần cô biết để rồi tự trách mình rằng mình không yêu anh nhiều bằng anh yêu cô. Anh chỉ cần cô biết anh yêu cô và mong cô cũng có chút tình cảm với anh là đủ rồi. Hư vinh lớn nhất cuộc đời anh chính là gặp gỡ cô. Cả thế giới này có cô hay không không quan trọng nhưng với anh nếu không có cô thì cuộc sống tầm thường này thật nhạt nhẽo và vô vị. Anh đối cô trân quý như vậy, nên, anh không muốn cô phải khóc, kể cả vì anh đi chăng nữa, cô hãy cứ cười như lần đầu gặp gỡ đi.
- Em muốn nó, từ giờ nó là của em. Anh không cho em em dỗi_ cô phị mặt ra, chị đây giở trò nhõng nhẽo của bọn con nít được không...!!!
-...
- Không cho anh ôm nữa!
- Rồi rồi rồi..._ thiệt bó tay với cô, cơ mà không cho anh ôm thì anh khó chịu chết mất a.
Anh tới cái bàn ôm cái hòm đỏ tới bên giường đặt xuống cạnh cô. Thoả hiệp mở khoá ra, tuỳ cô xử lí.
Cô lấy ra từng món quà bên trong, chỉ có thư là để lại. Những món quà này đều tặng cô hết, cô rất cảm động. Xếp bằng chúng trên chăn bông, cô chỉ chỉ nói.
- Anh tặng em hết đúng không?
- Ừ_ anh lại kéo cô vào lòng ôm cứng, mấp máy nói ra một tiếng trả lời.
- Vậy anh mang cho em đi_ cô típ mắt nói.
Anh hơi đứng người một lát rồi chợt hiểu ra, khoé miệng giương cao thoả mãn, không nhịn được thơm chụt vào hai má phinh phính của cô rồi với tay mang lên cho cô.
Lúc sinh nhật 19 tuổi của cô anh mới sang Mĩ nên chưa quen điều kiện phố xá lắm ngoài khuân viên nhà nghỉ và trường. Nhưng anh vẫn biết là ngày sinh nhật cô nên đã mua vài quyển manga, cô thích nhất truyện manga mà.
Lúc 20 tuổi, anh liền mua đồng hồ, cô có sở thích sưu tập đồng hồ nhưng vì là học sinh nên chỉ là đồng hồ bình thường thôi. Anh biết thế nên hứa với cô khi cô 20 tuổi sẽ tặng cô một chiếc thật xịn. Anh mua được rồi, tuy lúc đó chưa thể đeo cho cô nhưng giờ tốt rồi, vật về với chủ rồi. Anh tháo nó ra khỏi hộp nhung vẫn còn mới đeo lên tay cô, vừa khít và lấp lánh vàng. Thật đẹp, cô đeo đồng hồ rất cá tính và chín chắn.
Còn nhiều thứ nữa, anh đều giữ rất cẩn thận và mới, anh chưa từng nghĩ đến việc giao hết một lượt cho cô mà chỉ để trong hòm ngày qua ngày thôi. Nay có thể chính tay tặng cô rồi đeo cho cô nữa, giấc mơ chân thực đến hạnh phúc nao nao, ấm áp lấp đầy con tim.
Cô miết nhẹ chiếc đồng hồ, sờ lên từng món quà từ lâu giờ mới đến tay, vui vẻ, thích thú, tràn đầy trong tim. Cảm ơn anh nhiều lắm.
Cô kéo cổ áo anh xuống, chủ động dán lên môi anh biểu đạt sự hạnh phúc của mình. Anh tiếp nhận nụ hôn của cô, thoả mãn dây dưa không dứt, từng giọt ấm áp tràn vào tim.
Anh biết ông ta đồng ý đi nhưng không tỏ vẻ gì, dường như cũng dự liệu được kết quả từ lâu. Về đây nhưng vẫn ở lại nhà nhỏ cùng bà sau hậu viện cũng không thèm lên nhà chính gặp ông ấy, càng không muốn thấy bà mẹ của ả đàn bà kia.
Nhắc đến cô ta cũng thấy buồn nôn, một người phụ nữ mạt hạng, đê tiện, đáng kinh tởm. Anh không thể ngờ từ một tiểu thư khoe các như ả lại ngày ngày đi tiếp khách, lẳng lơ hơn cả đám đàn bà đứng đường ngoài phố, mất trinh tiết từ lâu cũng thôi đi nhân phẩm sao có thể sa đọa tới mức đấy, ti tiện đến thế.
Bà mẹ cao quý kia có biết con gái bà ta đáng khinh như thế không nhỉ, ông ta có biết đứa con gái ông ta nâng niu lại đang làm trò vui cho đám đàn ông đứng nhìn không? Mấy người cao quý ấy, ngày mặc hàng hiệu, đêm đi nhà hàng, lái xe hạng sang nhưng lại dạy dỗ ra thứ bỏ đi như cô ta, không biết nghe tin này thanh danh một đời của ông ta, bà ta có cháy trụi hết không đây? Đời lắm chuyện vui, lên voi xuống chó, đây là quả báo cho việc làm của mấy người họ. Cũng may anh từ lâu đã không còn lưu luyến người cha máu mủ này, nếu không đã khóc cạn nước mắt cho ông bố này rồi.
***
Trưa tại sân bay Nội Bài, anh cùng cô và mọi người đáp chuyến bay sớm nhất trở lại Việt Nam. Bà Nội yếu nên nằm trên giường, khi đáp máy bay thì anh đặt bà lên xe lăn rồi đẩy về nhà, ông ấy đương nhiên bám theo. Anh không cho phép bà mẹ kế đi theo nên chỉ có bà Nội, ông ấy và vị quản gia đáng kính cô Sáu tới đây mà thôi. Bà Nội tuy mệt nhưng vì trở lại quê hương nên rất vui, bà rơm rớm nước mắt muốn về lại căn nhà hai tầng dây leo xanh trước đây của hai bà cháu.
Anh cũng không ngại nên một đường lái xe trở lại nhà. Anh đã từng nói khi nào có đủ người anh mới bước chân vào lại căn nhà này, giờ thì hay rồi, bà Nội đã về, có ông ta và đặc biệt có người con gái anh yêu đang ở đây, anh sẽ mở chìa khoá cũ kĩ ấy ra, đón tất cả mọi người vào nhà. Ngôi nhà chỉ ấm áp khi tề tựu đầy đủ chủ nhân của nó.
Bản thân Lâm An Vĩnh ông cũng mang đầy tư vị trong lòng, đã bao lâu rồi ông không trở mảnh đất yêu thương này. Ông hình như bỏ quên đi nơi thực sự nuôi mình khôn lớn để đến xứ người, tìm kiếm bóng hình bà ấy đến quên mất rằng mình cũng còn có quê hương khác ngoài cô ấy. Nơi đây đã thay đổi đến nỗi bản thân ông cũng không nhận ra nữa rồi, hay ông đã già lắm rồi, già đến nỗi nếu không có việc chắc sẽ chẳng về đây lần nào.
Ngôi nhà của bố vẫn còn, vẫn rất sạch sẽ và ấm áp, mẹ ông nếu không vì bệnh tật chắc chắn sẽ không nỡ bỏ căn nhà này mà đi đâu. Thực cảm ơn tất cả để cho ông cơ hội về thăm lại căn nhà này, kí ức tuổi thơ chốc chốc hiện về, cuộc sống khi ấy nghèo khó nhưng hạnh phúc đến không biết mình nghèo thế nào. Nhưng, đã là cách xa mấy mươi năm trời...!!!
Anh cứ nghĩ nhìn thấy ông ta rất khó chịu nhưng có lẽ khoảng thời gian qua anh đã buông bỏ tất cả rồi. Lâu rồi không gặp ông ta cũng mất đi vẻ phong độ hằng ngày rồi, mái tóc đen nhánh cũng bạc trắng đầu, nếp nhăn phủ lên ánh mắt hư mờ của ông ta thoạt nhìn già đi nhiều lắm, người cũng gầy đi nhiều và dáng vẻ không còn sự uy nghiêm dữ dằn nữa. Chỉ hai năm không gặp thôi mà ông ta sa sút như vậy rồi, anh không nghĩ sự thay đổi này là do anh, cho dù phải thì cũng vậy thôi.
Anh không trách ông ta nữa rồi, đã quá già để mang trong lòng sự chấp niệm quá khứ. Lâu nay, chính anh cũng mệt mỏi đến ngạt thở rồi.
Khi cánh cổng xanh lá mở ra, bà Nội cũng không ngồi xe lăn nữa mà bám lấy tay cô Sáu đi vào, bà nhờ cô dìu vào phòng rồi một mình ở trong đó rất lâu. Bà không nói nhưng ai cũng đoán được chắc hẳn bà đang lau lại nhưng tấm ảnh của ông nội, vuốt ve kỉ vật giữa hai người.
Chuyến bay không dài nhưng cướp đi nhiều năng lượng của mọi người nên ai về phòng nấy nghỉ ngơi. Anh dẫn cô vào phòng mình, cho cô biết nơi anh thường ngủ mỗi ngày trước kia.
Hai người coi như là bạn thân nhưng anh lại không bao giờ để cô vào nhà hay hình như là sự ham chơi của cô mỗi lần đứng trước cổng là kéo anh đi chơi chứ không hề có ý định vào nhà thăm quan thử. Cho nên đây xem như là lần đầu cô tới đây.
Anh cũng không cho cô đi táy máy nhiều mà kéo cô nằm bẹp lên giường với mình. Đặt cô lên ngực ôm chặt, nhắm mắt dưỡng thần, tìm lại sự thoải mái để xua đi mệt mỏi vừa rồi.
Bàn tay cô nhẹ nhàng xoa tấm lưng rộng rãi của anh, thủ thỉ ngọt ngào, có lẽ cũng mệt rồi nên cô nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Nghe thấy hơi thở đều đều của cô thì anh mở mắt ra, ôn nhu vuốt lấy bên má trắng hồng, đặt một cái hôn nhẹ lên vầng trán tinh xảo, thật lâu không có rời đi. Dù biết cô ngủ rồi anh vẫn ngồi hát ru cho cô, từng câu hát theo tông giọng trầm khàn trôi vào giấc mơ của cô, cô cọ cọ vào ngực anh, thích thú không rời.
Mắt thấy bộ dáng đáng yêu của cô anh khẽ cười vui vẻ, cô gái nhỏ, ngủ ngon.
Anh chỉ nằm một lát rồi nhẹ nhàng đặt đầu cô lên gối, thay thân mình bằng cái gối ôm thật bự để cô gác chân. Sau mới rón rén xuống nhà, đi ra siêu thị mua chút đồ ăn về nấu, mọi người đi đường mệt, cũng sắp đến giờ ăn tối rồi nên ăn một chút.
Đi cũng nhanh trở về cũng nhanh, tự tay vào bếp, lúc đi qua khu dân phố anh có ghé vào bảo họ mở nước và điện, anh sẽ bắt đầu trả từ tháng này.
Với tài năng hạn hẹp học từ cô, anh chỉ biết luộc rau, chiên trứng, luộc thịt và thêm món đậu phụ rán. Chỉ mấy món đơn giản thôi nhưng cũng làm anh tất bật không thôi trong bếp.
Trong phòng ngủ, chắc do lạ hơi nên cô chỉ thiếp đi một lát rồi tỉnh, không thấy anh đâu nhưng lại thấy mình được chăm chút chu đáo, cô cười tủm tỉm, chắc anh xuống nhà rồi.
Cô cũng không vội đi xuống mà thích thú thăm quan phòng nhỏ của anh lần nữa kĩ càng hơn.
Tường sơn màu trắng tinh, rèm cửa cũng màu trắng ngọc, giường hay gối, bàn học rồi ghế, giá sách, dép để nhà,... Tất cả đều mang một màu duy nhất, một sắc trắng đến ngớ người, nó không có vẻ tinh khôi trong trẻo mà lạnh ngắt một màu, nhàm chán đến tịch mịch.
Duy chỉ một thứ hấp dẫn cô đó là cái hộp màu đỏ điêu khắc tinh tế nằm dưới chân bàn học, trong không gian trắng này có chiếc hộp đỏ rất bắt mắt, như một điểm nhấn thú vị của căn phòng vậy.
Trí tò mò nổi lên, cô không được bước chân tới gần nó, chạm vào nó vuốt ve đường khắc tinh xảo, đặt vào tay, khá nặng, cũng khá to, cô phải rất khẽ khàng để mang nó đặt lên mặt bàn.
Cái hộp quỷ quái này thế mà lại có khoá. Cô buồn bực đưa mặt nhìn xung quanh, kéo ngăn tủ, lật từng góc sách, tìm trong cả cái cặp cũ kĩ ngày xưa của anh thế mà cũng không có. Chán nản nằm bò ra giường, mắt liếc ngang liếc dọc và nháy mắt loé ra tia sáng vui vẻ. Ngày xưa anh đặc biệt thích quyển sách ' Ánh sáng loé ra từ tâm hồn em ', dù không đọc nhưng lại rất mang theo đặt trong cặp sách. Vừa nãy cô không thấy nó, chắc chắn anh đặt khoá trong quyển ấy, phải tìm nó mới được.
Thế là cô loay hoay tìm mọi ngóc ngách, té ra nó nằm dưới gối của anh. Và quả nhiên như cô đoán, nó nằm trong bìa mặt sau quyển sách, một cái khoá cũng màu đỏ nốt.
Cô thích thú cắm khoá, cạch, mở ra được rồi. Bên trong có vô số thứ, mà những thứ này đều liên quan đến cô, lần đầu tiên trong mấy năm qua, cô khóc đến nghẹn ngào như vậy, khóc đến không ngăn nổi nước mắt chảy xuôi, anh ấy, anh ấy làm cô thấy có lỗi...
Bên trong là rất nhiều giấy, nhiều lắm, cô đếm mãi cũng không hết, hơn 2000 tờ giấy chi chít chữ, toàn là viết cho cô, tất cả đều có một chữ tiểu Du lấp lánh phía đầu giấy, màu mực xanh khiến cô hoa mắt, đau đến chảy ra bao nhiêu là nước, lau mãi mà không có dừng được.
Cô không biết sao nhưng càng đọc lại càng nghẹn uất, càng thấy trái tim xót xa, thương anh nhiều thế...!!!
- Ngày...tháng...năm
Tiểu Du, tôi nhớ cậu lắm, hôm nay là ngày thứ 400 tôi xa cậu, mới gần hai năm thôi mà thật dài, lâu đến nỗi tôi sắp quên nụ cười của cậu rồi. Thật đáng sợ, tôi không muốn quên nó. Nhớ cậu, nhớ cậu, tôi mua một con hạc bằng bạc tặng cậu nhé...
- Ngày...tháng...năm
Tiểu Du, tôi vừa tới Mĩ đã thấy nhớ cậu rồi, ở bên này toàn người lạ thôi, tôi hoảng quá, cậu có thể chọc vui tôi không, tôi buồn quá...
- Ngày...tháng...năm
Tiểu Du, mai là sinh nhật cậu, chúc mừng cậu bước sang tuổi 20 thật đẹp. Tôi giữ lời hứa mua tặng cậu một chiếc đồng hồ Rolex rồi này nhưng tôi không biết đưa cho cậu kiểu gì đây, hay cậu đợi tôi, khi nào về tôi đưa cậu nha.
- Ngày...tháng...năm
Tiểu Du, tôi hối hận vì đã không tin cậu rồi. Cái con bé ấy xấu lắm cậu biết không, nó hại tôi mất tất cả rồi. Tôi mệt quá sắp không chịu nổi rồi. Nhớ cậu lắm, bọn họ ở đây không ai tốt cả, chỉ có cậu thôi.
- Ngày...tháng...năm
Tiểu Du, sang đây tôi quen một thằng bạn. Nó vui vẻ và thân thiện giống hệt cậu, cũng hay nói như cậu vậy. Tôi bị nó nói nhiều đến thủng màng nhĩ luôn, bực thiệt. Cơ mà may mà có nó không tôi buồn chết mất. Mới mấy ngày liền nhớ cậu...!!!
- Ngày...tháng...năm
Tiểu Du, hôm nay sau khi tỉnh dậy tôi thấy mình ở trong tù, ngoài song sắt kia có cô ta, có mẹ cô ta, có cả bố tôi. Nhưng mà hình như tôi không quen biết họ, bố tôi sao lại ác thế chứ, đâu có người bố nào đưa con mình vào tù chứ. Nực cười thật, tôi buồn cười đến chết đi mất. Nhưng mà tôi không cười được. Du ơi tôi muốn khóc quá, thằng bạn tôi nó chết rồi, chết rồi, chết rồi. Trái tim tôi đau lắm, bọn họ đều là người xấu, tôi có làm gì đâu, tôi có làm gì đâu...
- Ngày...tháng...năm
Tiểu Du, hôm nay tôi bắt gặp trên đường một cô gái tóc vàng vàng, hay nhảy nhót trên đường. Bị ngớ ngẩn thế nào tôi đi theo, suốt cả một chiều hôm ấy, đến bất chợt cô ấy không phải là cậu. Cậu sao có thể ở đây chứ, tôi hâm quá.
- Ngày...tháng...năm
Tiểu Du, thì ra bạn tôi nó không chết. Nó cứu tôi ra ngoài, nhưng ra ngoài rồi tôi vẫn thấy tuyệt vọng, không thể nhìn thấy cậu, cũng không có bà nội, nơi nào cũng như nhau cả thôi.
- Ngày...tháng...năm
Tiểu Du, tôi vừa về nước, tôi gặp lại cậu rồi. Tôi không kìm nén nổi, tôi muốn ôm cậu quá. Nhưng sao cậu lạnh nhạt như vậy, tôi xin lỗi mà, tôi xin lỗi. Hãy tha thứ cho tôi được không?
- Ngày...tháng...năm
Tiểu Du, hôm nay là bức cuối cùng tôi viết gửi cậu. Từ hôm nay tôi sẽ theo đuổi cậu, cho phép tôi được không?
Cậu đừng lo, theo đuổi cậu là việc tôi muốn làm, cậu không cần đáp lại cũng được. Nhưng đừng ghét bỏ tôi, tôi không chịu được.
Tôi sẽ cất toàn bộ những lá thư này đi, hãy coi như 6 năm qua tôi chỉ bị lạc đường mà lạc mất cậu thôi. Từ nay, ánh sáng chiếu rõ lắm, hãy để tôi lại cầm chặt bàn tay cậu nha. Tôi hứa sẽ không rời xa cậu nữa đâu. Yêu cậu, yêu cậu, yêu cậu...
- Ngày...tháng...năm
Tiểu Du, nhanh quá. Lại sắp đến sinh nhật lần thứ 22 của cậu rồi. Thích gì nè, ở bên này nhiều đồ đẹp lắm, cậu muốn gì tôi cũng cho cậu hết. Tôi biết cậu không thích son, không thích nước hoa, tôi liền tặng cậu một đôi dày thể thao mới nhé. Tha hồ cậu bay nhảy đấm đá luôn. Thấy tôi thương cậu nhiều không nè.
- Ngày...tháng...năm
Tiểu Du, tôi vừa trở lại thăm bà nội, tôi cũng gặp lại ông ta rồi. Ông ta thật nực cười, lảng tránh tôi, bộ tôi đáng ghét thế à...!!!
Từng tờ từng tờ cô đọc lại đặt ra sàn nhà, nhưng bên trong hộp vẫn còn nhiều lắm, đọc mãi không có hết, hơn nữa mỗi dịp lễ, Tết và sinh nhật cô nữa, quà anh cũng để trong này. Cô chỉ trêu anh thôi, anh thế mà liền mua thật cái đồng hồ đắt đỏ này, đôi giày thể thao vẫn còn mới cứng, chiếc vòng cổ mang tên cô, cái lắc tay màu lam cô ưa thích... Anh viết nhiều thư như vậy, mua nhiều quà như vậy nhưng chưa bao giờ mang tới cho cô, lẳng lặng như vậy cô biết làm sao được chứ. Sao anh lại ngốc thế chứ?
Phía sau mỗi tờ giấy đều là ảnh của cô, ảnh nào cô cũng cười thật rạng rỡ, anh chụp lúc nào sao cô không hay biết gì vậy.
- Tiểu Du..._ anh vừa nấu cơm xong, lên tầng gọi cô dậy ăn cơm. Nhưng vừa mở cửa ra thì đập vào mắt anh là gương mặt đỏ bừng nước, mắt và mũi đều đỏ ửng. Anh hoảng quá, không nghĩ được gì chạy lại ôm chầm lấy cô, sao vậy, sao cô lại khóc, ai dám làm cô khóc vậy.
- Em làm sao vậy?
Lắc lắc_ cô không có nói được, giọng đặc sệt rồi, nói ra chỉ toàn tiếng khụt khịt thôi.
Anh không tin. Bây giờ nhìn xuống dưới chân, lại thấy cái hộp đỏ của mình, thở dài, lập tức hiểu ra vấn đề. Cái cô gái này, táy máy nghịch ngợm.
Anh khom người thu hết những mảnh giấy thư cất trở lại vào hòm, khoá lại rồi cất vào trong tủ.
Bồng cô ra giường, hai ban tay nhẹ nhàng gạt đi những vệt nước đọng lại trên gương mặt trắng hồng của cô, gạt những sợi tóc loà xoà ra phía sau tai, anh đặt nhẹ một nụ hôn lên trán cô, yêu thương.
Cô ngước đôi mắt long lanh còn đọng nước lên nhìn anh.
Anh thông minh liền với chai nước, rót ra cho cô uống, không biết cô ngốc này khóc bao lâu mà giọng cũng lạc mất luôn, anh mà không lên chắc ốm vì mất nước mất, thật không giống bộ dáng hung dữ thường ngày mà.
Cô uống nước vào, cô họng cũng thanh thanh hẳn ra, như chú mèo nhỏ chui vào ngực anh, rúc rúc.
- Sao không gửi cho em.
Anh đãng trí quá. Anh không muốn vào nhà nên nhờ bác quét dọn cất hộ anh cái hòm này vào phòng anh, rồi đi luôn. Nhưng anh nhớ là anh khoá hòm rồi, thế mà cô vẫn mở được. Cũng tại anh hâm, đi làm hai chiếc chìa khoá thông dụng có thể mở tất cả cửa nẻo trong nhà, một cái anh để trong xe, một cái cất trong sách. Bao năm qua anh đi cũng không về lại đây nên chắc cô lấy cái khoá này ở trong quyển sách kia đi.
Cũng tại anh quên sự tồn tại của cái hòm này, quên mất sở thích ngắm nghía đồ của cô, quên cả cái chìa khoá trong sách, giờ thì hay rồi, cô khóc, tại anh cả. Nhưng cô cũng đừng khóc, anh xót lắm, tự nhiên cô khóc làm anh mất hết cả lí trí, còn tưởng ai bắt nạt cô nữa chứ.
- Không quan trọng_ anh vuốt nhẹ lưng cô nói.
- Có, anh đã mất công viết thì phải gửi về cho em. Nếu anh gửi về, em chắc chắn không bao giờ ghét anh, em sẽ chờ anh mà_ cô sụt sịt nói.
- Không việc gì, nhỡ em chờ anh mà anh không về thì mới chết. Ngoan, quên hết đi, mình xuống nhà_ anh dịu dàng nói.
- Nhưng mà tại sao anh không gửi cho em chứ_ cô đấm nhẹ vào ngực anh trách móc.
- Anh sợ làm phiền em_ anh cười nhàn nhạt nắm lấy cái tay đấm loạn xạ của cô, không đau nhưng mà dễ nổi thú tính lắm.
- Anh không gửi sao biết phiền chứ. Tại vì anh không gửi nên em mới ghét anh_ cô phụng phịu nói. Anh lại chỉ vì sợ làm phiền cô mà gửi tâm thư cất vào hòm, giữ kỉ niệm chắc, làm cô tự dưng thấy có lỗi quá chừng.
- Ừ, anh hâm anh hâm. Tại anh nhớ em quá nên viết thôi, em cũng đừng nên khóc vì nó chứ, anh sẽ thấy đau lòng hơn cả em nữa_ anh ôn nhu nói.
- Tội của anh quá lớn cần nghiêm trị trừng phạt. Mang cái hòm ý ra đây cho em_ cô trợn mắt chỉ chỉ ra bàn, bộ dáng lưu manh tái xuất.
- Hửm..._ anh giả bộ không nghe thấy nói. Anh si tình thế đấy, si ngốc vậy đấy nhưng anh không cần cô biết để rồi tự trách mình rằng mình không yêu anh nhiều bằng anh yêu cô. Anh chỉ cần cô biết anh yêu cô và mong cô cũng có chút tình cảm với anh là đủ rồi. Hư vinh lớn nhất cuộc đời anh chính là gặp gỡ cô. Cả thế giới này có cô hay không không quan trọng nhưng với anh nếu không có cô thì cuộc sống tầm thường này thật nhạt nhẽo và vô vị. Anh đối cô trân quý như vậy, nên, anh không muốn cô phải khóc, kể cả vì anh đi chăng nữa, cô hãy cứ cười như lần đầu gặp gỡ đi.
- Em muốn nó, từ giờ nó là của em. Anh không cho em em dỗi_ cô phị mặt ra, chị đây giở trò nhõng nhẽo của bọn con nít được không...!!!
-...
- Không cho anh ôm nữa!
- Rồi rồi rồi..._ thiệt bó tay với cô, cơ mà không cho anh ôm thì anh khó chịu chết mất a.
Anh tới cái bàn ôm cái hòm đỏ tới bên giường đặt xuống cạnh cô. Thoả hiệp mở khoá ra, tuỳ cô xử lí.
Cô lấy ra từng món quà bên trong, chỉ có thư là để lại. Những món quà này đều tặng cô hết, cô rất cảm động. Xếp bằng chúng trên chăn bông, cô chỉ chỉ nói.
- Anh tặng em hết đúng không?
- Ừ_ anh lại kéo cô vào lòng ôm cứng, mấp máy nói ra một tiếng trả lời.
- Vậy anh mang cho em đi_ cô típ mắt nói.
Anh hơi đứng người một lát rồi chợt hiểu ra, khoé miệng giương cao thoả mãn, không nhịn được thơm chụt vào hai má phinh phính của cô rồi với tay mang lên cho cô.
Lúc sinh nhật 19 tuổi của cô anh mới sang Mĩ nên chưa quen điều kiện phố xá lắm ngoài khuân viên nhà nghỉ và trường. Nhưng anh vẫn biết là ngày sinh nhật cô nên đã mua vài quyển manga, cô thích nhất truyện manga mà.
Lúc 20 tuổi, anh liền mua đồng hồ, cô có sở thích sưu tập đồng hồ nhưng vì là học sinh nên chỉ là đồng hồ bình thường thôi. Anh biết thế nên hứa với cô khi cô 20 tuổi sẽ tặng cô một chiếc thật xịn. Anh mua được rồi, tuy lúc đó chưa thể đeo cho cô nhưng giờ tốt rồi, vật về với chủ rồi. Anh tháo nó ra khỏi hộp nhung vẫn còn mới đeo lên tay cô, vừa khít và lấp lánh vàng. Thật đẹp, cô đeo đồng hồ rất cá tính và chín chắn.
Còn nhiều thứ nữa, anh đều giữ rất cẩn thận và mới, anh chưa từng nghĩ đến việc giao hết một lượt cho cô mà chỉ để trong hòm ngày qua ngày thôi. Nay có thể chính tay tặng cô rồi đeo cho cô nữa, giấc mơ chân thực đến hạnh phúc nao nao, ấm áp lấp đầy con tim.
Cô miết nhẹ chiếc đồng hồ, sờ lên từng món quà từ lâu giờ mới đến tay, vui vẻ, thích thú, tràn đầy trong tim. Cảm ơn anh nhiều lắm.
Cô kéo cổ áo anh xuống, chủ động dán lên môi anh biểu đạt sự hạnh phúc của mình. Anh tiếp nhận nụ hôn của cô, thoả mãn dây dưa không dứt, từng giọt ấm áp tràn vào tim.