Vừa mới nghỉ xong nhưng mà kì nghỉ tiếp theo đã lại tới rồi, Việt Nam có một ngày lễ vô cùng đáng nhớ mà hầu như ai ai mang trong mình tiếng nói dân tộc Việt cũng biết, đó là ngày Quốc Khánh mồng 2 tháng 9. Ngày chính thức khai sinh ra nước Việt Nam dân chủ Cộng hoà, ngày tuyên bố chủ quyền của một đất nước gan góc, kiên cường, đoàn kết.
Nhưng đó là ngày nghỉ của mọi người còn với Thanh Phong cũng như các chương trình khác thì đây là dịp để quảng bá mạnh mẽ thực lực của nhà đài. Mỗi kênh truyền hình sẽ đồng loạt chiếu lại đoạn ghi hình chủ tịch vĩ đại Hồ Chí Minh đang dõng dạc đọc bản Tuyên ngôn độc lập trên quảng trường Ba Đình.
Thanh Phong cũng vậy, sau khi phát thì các khung giờ khác sẽ chiếu tin tức liên quan, ghi hình buổi lễ tưởng niệm của chủ tịch nước và toàn dân trước ngọn cờ Tổ quốc. Văn nghệ chúc mừng ngày Quốc Khánh của các khu vực nổi bật,... Sự kiện đặc biệt này sẽ được phát trực tiếp trong hai ngày liền, tuy nhiên những chuyên mục giải trí vẫn sẽ chiếu đầy đủ.
Vì lẽ đó nên hầu như ai cũng chăm chỉ làm việc, ai cũng tích cực viết báo tưởng niệm, ca ngợi sự biết ơn.
Đài Thanh Phong chủ yếu thiên về chính trị xã hội nên những việc trên là cần thiết. Hai kênh GT tv và Y and I tv thì khác, như tên gọi nó nhằm mục đích để giải trí cùng bạn và tôi. Nó sẽ không chiếu bất kì tin tức thời sự nào mà cập nhật 24 giờ tin tức của sao, thần tượng cả trong và ngoài nước, các bộ phim hấp dẫn kinh điển bắt sóng từ khắp Châu lục, các show thời trang đẳng cấp quốc tế và không thể thiếu những show thực tế của sao - món ăn tinh thần của bạn trẻ. Đương nhiên cũng phục vụ cả các khán giả đã có tuổi, những bữa tiệc âm nhạc hoài niệm, vọng cổ, cải lương...
Vì để phục vụ tận tình cho khán như vậy nên mọi người hoạt động rất năng suất, tăng ca để hoàn thành. Anh cũng đã nói cố gắng hoàn thành trước 5 giờ chiều ngày 1/9, sang ngày mồng hai và ba chỉ việc tung ra và theo giờ mà phát, tối mồng 2 anh sẽ mở tiệc khao cả công ti ăn lẩu, coi như tụ tập vì ngày lễ đi.
Liên hoan chính là liều thuốc tinh thần có một không hai trên thế giới, sáng nhận tin sếp lấy vợ đến trưa là bắt đầu ra sức làm việc, nội trong ba ngày tiếp sẽ có thể thảnh thơi hô vang, hoàn thành...
Cô là một nhân viên công ti đương nhiên sẽ nỗ lực hết mình vì nó, hôm nay ngày gần cuối của tháng tám, cô nhận nhiệm vụ bay vào Nam, trực tiếp đi thăm và quay chương trình phỏng vấn những chiến sĩ già của dân tộc và những bà mẹ Việt Nam anh hùng. Sẽ ghi hình trong ba ngày, trưa mồng hai sẽ trở lại, dù anh là sếp nhưng công việc của cô thì cô phải làm, những ngày đầu kết hôn lại là ngày xa nhau của hai người, anh không vui nhưng cũng chỉ có thể im lặng, vợ nói phải ngoan, cũng nghiêm cấm lợi dụng chức vụ để điều động người khác đi thay...!!!
Thế là ngày tuyệt vời nhất trở thành ngày chán đời nhất, ai đó không được ôm vợ ngủ nên cắm rễ nhà Ninh Nhật, hại anh chàng muốn đi chơi với Thư cũng không xong. Tả Bích Huyên và Chí thì may mắn hơn, họ phải chăm sóc vợ mang thai nên mới không bị anh làm phiền. Châm ngôn của anh là ta bất hạnh thì người khác đừng mơ sung sướng, có họa cùng chịu, vậy mới công bằng,...
Thư thì cũng không sao, cô nàng rất bận rộn, Du đi, chị Giang cũng đi nên cô nàng đứng ra làm quản lí phòng, tất bật chuẩn bị mọi việc.
Đôi khi làm sếp lớn chính là tốt như vậy, thỉnh thoảng sẽ chỉ ngồi và phê duyệt là xong.
***
Đúng 8 giờ hơn ngày đầu tháng, mọi việc hoàn thành, ai nấy thảnh thơi trở về ngủ, tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc thành quả lao động của mình. Sáng hôm sau, chỉ việc tung ra phát hành, phổng mũi nhất hẳn là biên tập viên và các dẫn chương trình, một ngày thăng hoa.
Buổi trưa, cô và đoàn người mang theo máy móc trở về đúng giờ, cùng nhau đi ăn trưa rồi mới về công ti. Hôm nay thì ai cũng rảnh rỗi, ngồi cắn hạt dưa nước lọc hết với nhau.
- Ê, cậu về rồi à_ Thư thấy cô thì vẫy vẫy.
- Ừ, xong hết rồi_ cô tiến vào nhập bọn, bàn tay thò vào bốc một nắm hạt dưa, cắn.
- Thích không?_ Thư hứng thú hỏi.
- Có, các cụ hầu như toàn sống ở quê nên lúc tớ tới thích lắm. Cái gì cũng màu xanh, đồng xanh trời xanh đến cả mấy con trâu cũng cảm giác như là nó màu xanh luôn ý_ cô hứng chí nói.
- Sướng ghê, thế nào nữa_ Mina nhảy tới hỏi. Sau đó cả nhóm ra nhập bọn hóng chuyện, bắt đầu buôn dưa lê bán dưa chuột.
- Tớ và mọi người đi ô tô tới nhưng mà đường ngõ nhỏ nên đành đi bộ, qua một con suối mát lạnh luôn, vào nhà của cụ Đàn. Ai cũng tươi tắn hết, cụ già lắm nhưng trông vẫn minh mẫn lắm, cụ ngồi kể lại tất cả chuyện thời chống Pháp, đoạn tới lúc kể về Bác thì cụ khóc, mắt cụ lấp lánh khi nhớ về ngày này của 72 năm trước, lúc ấy cụ vẫn là một chàng trai 18 tuổi, hăng hái xung phong ra mặt trận.
Tất cả quá trình và câu chuyện cụ kể bọn tớ đều giữ lại nguyên bản không chỉnh sửa. Sau đó bọn tớ xin phép cụ rời đi, lên xe tới nhà mẹ Lành. Mẹ sinh ba người con nhưng đều đã tử trận nơi chiến trường, mẹ sống với con dâu cả, chỉ có anh cả là đã lấy vợ và một người con, cũng trạc tuổi bọn mình này. Ở ngõ đó cũng có rất nhiều bà mẹ anh hùng, ai cũng rớm nước mắt khi nghĩ về chuyện xưa, nhưng mà ai cũng tự hào vì đứa con của mình. Bọn tớ ghi hình nhân ái nên tặng các cụ những món quà cảm ơn, các cụ cũng cho đoàn nhiều đặc sản lắm, tớ cất dưới xe tí cho các cậu mỗi người ít...
- Oa, cảm động ghê_ Zee hâm mộ nói.
- Phải đó, các cụ hay thật, chứng kiến toàn bộ quá trình thay đổi của đất nước này_ Rose nói.
- Thế mới đáng kính trọng mà đi thăm hỏi chứ_ Tina nhảy vô nói.
-...
-...
- Sao nữa?_ Thư vẫn chuyên chú lắng nghe, kệ lũ kia tranh luận.
- Quay xong thì nghỉ ngơi, chụp ảnh làng quê, thăm thú vài nơi nổi tiếng rồi bắt xe ra sân bay về. Chuyến đi này thư giãn tinh thần lắm nên cũng không thấy mệt mỏi gì_ cô trả lời, chẹp miệng vui vẻ nhớ lại.
- Sướng nhất cô, bọn tôi ở đây chạy đi chạy lại sửa bài_ Jee bẹo má cô nói.
- Ha ha, ai bảo đi không ai nhận. Lúc người ta đi lại ghen, các cậu đểu thật_ cô vuốt má cấu lại Jee, nhỏ này không biết đau hay sao mà bẹo má cô đau thế.
- Ui, em xin lỗi chị, em biết lỗi rồi ạ_ Jee bị đau la oai oái xin tha.
Cả phòng được dịp cười phớ lớ, đúng lúc ấy chị Giang cũng về tới cửa.
- Làm thì lười chỉ có ăn với bốc phét là tài thôi_ chị Giang rống lên theo bản năng.
-...
- Tiểu Du báo cáo công việc đi_ chị Giang nhìn đám người mặt nghệt như tượng sáp thì hứng trí, tâm trạng phơi phới hướng mục tiêu sang cô.
- Ok rồi chị, anh Thiện đang sắp xếp với sửa lại, mai là chiếu được rồi_ cô báo cáo.
- Tốt, cũng không việc gì nữa rồi. Mỗi người viết cho chị một bài đánh giá thành tích tháng tám, đầu tuần sau lĩnh lương, chị thấy ai viết đúng thì sẽ có thêm hoa hồng, không thì vẫn thế thôi. Viết đi, chính xác vào, không xong thì đừng tới tiệc liên hoan, trừ lương toàn bộ đấy..._ chị Giang cười sung sướng phất tay vào phòng, khoan khoái chiêm ngưỡng hết bộ mặt ai oán của cấp dưới. Ta nói nhìn người khác đau khổ chính là hạnh phúc kể cũng không sai đâu, he he.
Chán đời, mọi người tản ra ai về chỗ người nấy gõ máy tính viết báo cáo, ánh sáng duy nhất họ bám vào có lẽ là tiệc liên hoan tối nay và tiền lương sáng thứ hai tới mà thôi...!!!
***
Kim đồng hồ chỉ vào số năm cũng là lúc mọi đồ vật trên bàn làm việc bay vào túi xách, ai cũng phấn chấn hẳn ra, vội vàng về nhà tắm rửa sạch sẽ để tới tiệc lẩu liên hoan do sếp thiết đãi. Cô cũng rất vui vẻ mau mau xuống nhà xe về nhà, tới nơi anh đã ngồi chờ sẵn trong xe rồi. Nụ cười chưa bao giờ tắt càng thêm rạng rỡ, mở cửa thật nhanh, lao vào vòng tay ấm áp của anh.
Anh cũng rất nhớ cô, hiện tại mới được ôm cô trong lòng nên ra sức hít hà, ba ngày không thấy cô rồi, nhớ phát điên.
- Nhớ em..._ anh vuốt ve nói.
- Em cũng nhớ anh, thưởng nè... Chụt chụt chụt_ cô típ mắt nói, sau đó hôn khắp má anh yêu thương ngập tràn.
Anh nghe cô nói xong tim gan cũng rụng rời hết cả ra, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu ' Quốc Khánh vui vẻ '
- ' Quốc Khánh vui vẻ '.
Anh và cô sau khi tắm rửa sạch sẽ thì nắm tay nhau tới nhà hàng đã đặt sẵn, mọi người trong công ti hầu như đã đến đông đủ, để thêm gắn bó thì anh đã cho người xếp bàn thành một vòng cung lớn và dài, ngồi cạnh nhau như một chữ U hoa khổng lồ vậy. Có thêm vài vị khách không mời là vợ chồng Chí, Lam và Ninh Nhật nữa. Tất cả quây quần bên nồi lẩu nóng hổi giữa trời thu trong lành, mát mẻ, vui vẻ ấm áp như Tết đoàn viên vậy.
Là một lãnh đạo tốt, anh mời rượu cùng với tất cả mọi người, xoá đi sự xa cách giữa hai giai cấp, hoà chung không khí như là một lớp học và những người bạn lâu năm vậy. Rất ý nghĩa và thiết thực.
Mọi người cũng gửi lời chúc chân thành tới anh và cô, chờ ngày được mời tham gia vào hôn lễ chính thức. Cùng hứa hẹn với nhau rằng sẽ làm việc tốt hơn nữa vì công ti, phát triển công ti mạnh mẽ hơn nữa.
Sau một chuỗi những chào hỏi và chúc mừng thì bắt đầu nhập tiệc, ăn mừng.
Cô định ngồi cùng bàn với các bạn trong tổ nhưng bị mọi người liếc xéo khinh bỉ nên đành nhảy lên ngồi cạnh anh, Thư cũng bị đá đít lên, vậy là cô và Thư chuyển lên ngồi vị trí đầu đoạn cùng vài khách không mời kia nữa.
- Hai đứa bây sao lại đối xử với tôi như vậy hả?_ Ninh Nhật oán thán nói, dựa cả người vào Thư ai oán.
-..._ anh nhìn thằng bạn khinh bỉ.
Cô sau khi nghe Thư kể chuyện thì thấy có lỗi lắm nhưng nhiều hơn là buồn cười, vậy nên cứ nhìn Thư nháy mắt cười tủm tỉm. Bị nhỏ dư dứ nắm đấm thì nép vào anh thách thức, hành động của vợ yêu rơi vào tròng mắt anh rất sinh động, cảm giác che chở cho vợ mình thật là khí phách.
Tả Bích Huyên mặc xác ai chê bai ai, anh ấy một lòng chỉ có vợ và con, ngồi tỉ mẩn từng món ăn một, xem xét kĩ lưỡng mới đút cho Lam ăn, bà hoàng tựa lưng ra ghế, gác tay lên thành ghế ung dung hưởng thụ sự phục vụ của ai kia.
Thanh cô nương cũng không kém, cầm gương soi ngắm nhan sắc xinh đẹp của mình, mồm thị hạ lệnh món muốn ăn, Chí nghe lệnh đút tận miệng, vì cơ thể nàng khá tốt nên gần như chẳng cần kiêng kem gì, thích gì ăn nấy, tối về uống thuốc khử thành phần độc hại trong thức ăn là xong. Kể cũng lạ cơ từ lúc mang thai đến giờ Thanh lại có hứng làm đẹp, cả ngày cứ soi mình trong gương, tự khen mình đẹp, ông chồng cũng không thấy sao cả vì vợ ông đẹp thật mà!
Hai cặp chưa có con nhìn hai cặp có con thì đến là ngứa mắt, sến súa, ra vẻ lại còn ' ăn hại ', chỉ việc ăn thôi mà cũng cần đút tận miệng, sao mà...!!!
- Mấy người thôi đi được không, mất cả hứng ăn của tôi_ Thư ghét bỏ lên tiếng.
Dừng hình trong 3s sau đó lại bắt đầu tiếp tục xem như không có chuyện gì xảy ra.
- Ê, sao mấy người dám phớt lờ Thư của tôi thế hả_ Nhật trừng mắt nói.
- Đang nói bọn này sao?_ Tả Bích Huyên ngừng đũa hỏi, bộ dáng thật sự vô tội.
- Chứ còn gì nữa_ cô giải thích giúp.
- Bọn tớ làm gì đâu chứ_ Lam bĩu môi nói, xong há miệng đón lấy miếng thịt bò nhai nhồm nhoàm.
- Đấy, ghét như thế mà bảo không làm gì, cậu tự ăn không được chắc_ Thư dí dí cái má đang phồng lên của Lam nói.
- Phải đó_ Thanh nhảy vô nói, đón lấy sự khinh bỉ của cả một tập thể, Chí hơi ngại vì lời bộc phát của vợ nhưng mà nàng là nhất nên quay ra lườm mọi người cháy mặt.
- Cưng cũng thế thôi_ Lam cười he he nói.
Nhưng mà thật sự bạn Thanh không hề xấu hổ chút nào hết, lại giương gương lên ngắm.
- Ông xã, em muốn nước cam.
Chí nhanh nhảy hạ đũa bê cốc nước cam đút cho vợ uống.
Thật sự là nói đến độ sến thì không ai vượt mặt được cặp vợ chồng nhà này, họ còn suốt ngày lên báo thì độ tình tứ đấy.
Cô chán nản không thèm chấp, gác chân lên đùi anh uống rượu ăn cơm, thỉnh thoảng anh cũng sẽ tự đút cho cô vài thứ cô thích ăn, không tham gia vào cuộc trò chuyện, tâm trí chỉ vờn quanh người đang gác chân lên đùi mình thư giãn kia thôi.
Thư và Chí gắp đồ ăn cho nhau, trừ hai mẹ trẻ thì mọi người đều uống rượu, cạn hết ly này đến ly khác, ai cũng ngà ngà say. Một ngày Quốc Khánh tuyệt vời.
- Thanh, cậu định tặng tớ con dâu hay rể vậy_ Cô nghịch ngợm tung đũa hỏi.
- Siêu âm thì là một thằng cu_ Thanh nói, cô nàng tưởng là con gái cơ ai dè hai tháng nay đi khám bác sĩ cho xem ảnh lại là trym nhỏ, là cu cậu rồi.
- Zê, tớ là con gái, vậy tớ sẽ bao nuôi con cậu, mang nó tới làm con rể nuôi từ bé của tớ đi_ Lam cao hứng nói.
- Vớ vẩn, người ta đặt trước chứ bộ_ cô phồng má nói.
- Cái độ lép xẹp nhà cậu thì chờ ca sau đi, ca này tớ xí rồi, phải không Tả Bích Huyên_ Lam hất hàm nói.
- Vợ nói chí phải_ Huyên gật đầu nói, trong 4 tháng qua anh đã thấm nhuần quan niệm sống của một người chồng, cho nên vợ nói đúng thì không thể nào bảo sai được, nếu không ôm sofa ngủ đi là vừa.
- Vợ tôi không có lép xẹp, như tôi thông báo với gia đình mình thì cô ấy đang có con của chúng tôi rồi_ anh nói dối như thật, đập tan tình trạng om sòm, thu hút ánh mắt kinh ngạc của nhiều người về cái bụng của cô, đương sự thì vuốt chán ái ngại, sao đi đến đâu anh cũng bảo đã có là sao chứ.
- Đừng nhìn tôi như thế, bộ mấy người không thấy lạ sao tự dưng chúng tôi đi đăng kí hả?_ anh tiếp tục bốc phét, vuốt vuốt đùi cô bảo im lặng.
- Ra vậy, nhưng mà cũng không thế được, con gái tớ phải có bố mẹ chồng làm trong ngành giải trí thì sau này mới có cơ thi hoa hậu được_ Lam mè nheo nói.
-..._ all đơ toàn tập
- Úi dời, đã tính cho bé con thi hoa hậu rồi_ Thư bật cười nói.
- Đương nhiên, mẹ nó làm hot girl, nhan sắc đỉnh cao cùng với khí chất bất phàm không thi hoa hậu có mà phí của dời_ Lam tiếp tục thao thao bất tuyệt.
Huyên nhìn vợ sùng bái, không hổ danh là vợ mình, suy nghĩ rất sâu xa.
- Tớ không thể để con trai yêu có bà mẹ vợ ảo tưởng như cậu được_ Thanh ảo não nói.
Chí vô cùng tán thành ý kiến của vợ.
- Ảo tưởng sao, đó là sự thật mà. Tớ đã bắt đầu tuyển chọn thầy dạy kiến thức chuyên môn cho gái yêu rồi đấy_ Lam nói.
- Oh my god_ cô phồng má buồn cười, sao bạn của cô ai cũng hâm hấp thế này cơ chứ.
- Tớ tạm tin cậu vậy, nhưng mà tớ không cho cậu con rể nuôi đâu cậu mang tớ con dâu nuôi từ bé thì được_ Thanh gật gù nói.
- Không cần, cứ mang hết đây, dù tớ nghèo tớ cũng nuôi nổi hai đứa nhỏ, cứ sinh xong rồi giao cho tớ_ Thư nhảy vô nói, bộ dáng rất anh hùng.
- Ý hay ý hay_ cô tán thành nói.
- Never_ All
- Thôi..._ Thư nhạt nhẽo nói.
Mọi người lại cười hớn hở, ai cũng chờ mong hai bé cưng sắp ra đời của Thanh và Lam, chủ đề mỗi khi họ tụ tập 10 phần thì đến 8 phần là chuyện cục cưng, còn lại là các thú vui trong trong việc và cuộc sống. Giản dị mà chân thật, lắm lúc lại bật cười vì sự khôi hài của nó, hấp dẫn hơn cả phim truyền hình nữa.
Chap 60: Tạo ra sự thật.
Màn đêm dần buông xuống, ăn uống no nê, nói cười đã đời thì mọi người bắt đầu tản đi, chào tạm biệt nhau ai về nhà nấy, kết thúc một ngày đầy ý nghĩa.
Vì tiệc rượu nên ai cũng có chút quá chén, anh rất lịch sự bỏ hầu bao thuê taxi để họ đi chung về. Ai nấy đều cảm kích vì sự chu đáo của anh, thật là sếp number 1.
Chăm sóc hai mẹ mang thai nên hai ông chồng thì nhấp môi chút rượu để lái xe đàng hoàng. Anh và Nhật không say nhưng nồng độ cũng quá quy định nên tản ra hai xe, Chí chở Nhật và Thư về, Huyên chở vợ chồng mới Tường Du về nhà.
Trong xe, anh ôm cô ngủ rất an tĩnh ở ghế sau, bản thân cũng nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ đến khi về nhà. Huyên lái xe rất an tĩnh và từ từ, nên đoạn về nhà họ có vẻ rất lâu, mất 30 phút mới tới trước chung cư của họ.
Anh thính ngủ, phát giác xe dừng lại thì choàng mở mắt, cảm ơn và chào tạm biệt vợ chồng Huyên rồi ôm con heo lười cô đi vào nhà. Cô rất thoải mái ôm chặt lấy cổ anh, áp má vào ngực anh ngủ tiếp, cảm giác luôn là an toàn và dễ chịu như vậy.
Vào nhà, đặt cô lên giường, cô được thả ra nệm êm thì mở mắt, ngái ngủ nhìn anh.
- Về nhà rồi hả anh?
- Ừ, em muốn tắm không?
- Không tắm đâu, mỏi lắm_ cô nũng nịu nói.
Anh phì cười, cúi xuống hôn cô, hơi thở ướt át nóng bỏng do cồn phả thẳng vào gương mặt trắng noãn của cô. Không biết do trời nóng hay uống rượu vào mà cô thấy nóng ghê gớm, khi anh hôn cô nhiệt độ lại càng tăng lên, rất nóng, nó khiến cô mê mệt, rơi vào tình trạng rỗng tuếch, ăn mòn lí trí. Hai tay cô vòng lên cổ anh, tiếp hợp nụ hôn của anh, dây dưa môi lưỡi cháy bỏng. Anh vì sự cuồng nhiệt của cô mà hưng phấn hẳn lên, trườn xuống cổ, bả vai rồi mơn man xương quai xanh tinh xảo. Đôi môi anh di chuyển lên từng thớ thịt của cô, vừa nóng hổi cuống quýt lại vừa dịu dàng mãnh liệt, mang theo sự nín nhịn thèm khát muốn khỏa lấp.
Bàn tay cũng không yên phận mà luồn vào áo của cô mơn trớn nhẹ nhàng, chậm rãi như đang âm thầm hỏi ý kiến từ cô mà cũng không phải, chỉ là sự dịu dàng trước khi nghênh hợp, giao hợp khăng khít...
Cô run rẩy trước sự động chạm của anh nhưng nhanh chóng thấy thoải mái, bàn tay anh to lớn ấm áp, lướt nhẹ lên tấm lưng của cô. Đầu óc trống rỗng càng trở nên mơ hồ, bàn tay cô cũng chẳng biết chui tọt vào lưng anh lúc nào. Hơi men càng khiến cô trở nên bạo dạn, nhanh như chớp đã tháo hết cúc áo ra, bàn tay xúc cảm chân thực lên cơ ngực rắn chắc, cô thích thú vẽ vòng tròn lên đó trêu đùa.
Trước ngòi nổ của cô thì không kẻ giống đực nào chịu nổi, anh điên cuồng chạm tới móc xích trên lưng cô, gỡ ra. Vội vàng đến nỗi chẳng thèm cởi mà xé toạc cái áo, vứt xuống giường, trên người cô còn lưu lại chiếc áo nhỏ đỏ chói, hấp dẫn kích thích. Dục vọng chính thức lấn át lí trí, khôi phục bản năng nguyên thủy của một người đàn ông trưởng thành.
Để cho phù hợp anh cũng vứt luôn áo của mình đi, tha hồ cô sờ mó.
Nhẹ nhàng tìm về đôi môi cô ngấu nghiến, bàn tay vứt luôn thứ đỏ chói che đậy sơ sài kia, bàn tay to lớn áp lên nơi đồi cao đẫy đà nhất, xoa nắn.
- Ư...
Cô bị xúc cảm xa lạ này làm hồi phục thần trí, ánh mắt mông lung nhìn chằm chằm anh, khi hiểu ra sắp tới sẽ có chuyện thì hơi sợ hãi, đây là lần đầu tiên của cô nói không hoang mang là nói dối. Cô bất động hơi cứng người lại nhưng cũng không dám khiến anh khó chịu, họ là vợ chồng rồi, đây chẳng phải việc tốt đẹp mà vợ chồng làm với nhau sao.
Anh cũng nhận ra sự thay đổi bất ngờ của cô, động tác dần trở nên dịu dàng, nụ hôn cũng mê đắm hơn, khe khẽ nói.
- Đừng sợ, theo anh...
- Ừ...
Cô hoang mang đi theo chỉ dẫn của anh, lớ ngớ như một búp bê ngốc ngếch ngây ngô lần đầu tiến vào đời.
Nhiệt độ cơ thể cả hai người tăng cao chóng mắt khiến căn phòng cũng trở nên mê hoặc lạ thường, nụ hôn của anh mê hoặc thần trí cô, bàn tay anh mơn trớn nhũ hoa đã căng cứng dưới bàn tay anh, đẹp mê hồn.
Giọng anh khàn khàn nhuốm màu dục vọng, rất ấm áp chỉ dẫn từng bước cho cô, đưa cô vào thế giới diệu kì của tình dục.
Bàn tay cô run rẩy kéo khoé quần anh, chậm chạp lớ ngớ, mãi chẳng được, đến lúc cô tháo nó ra thì mồ hồi đã vương khắp trán rồi. Mắt cô trợn ngược nhìn thứ to đùng kia đang bị giam giữ dưới quần nhỏ, nóng máu, sao vẫn còn phải cởi nữa vậy nhỉ.
Anh nhìn điệu bộ cô thì cười, hai tay mau lệ tự làm nốt thao tác, chính thức giải phóng cho cậu nhỏ ra ngoài tắm gió trời. Cô thấy nó thì thiếu nước hét lên, lần nước có chạm vào rồi nhưng không có nhìn trực diện, hôm nay tận mắt thấy đúng là danh bất hưu truyền, vừa to vừa quái thai, hại cô đỏ bừng mặt.
Anh làm gì cho cô hưởng lợi không, vật cô lên trên, chính diện chiêm ngưỡng gò bồng cao vút, với tay ra sau tháo khoá váy, lột vứt đi, cái thứ bé xíu kia cũng vứt nốt.
Đây mới là hoà nhau, chân thực khảo nghiệm tất cả bí mật của đối phương.
Cô bị anh nhìn chằm chằm thì ngượng chín mặt, thế nào chớp mắt cô đã khỏa thân rồi, lấy tay che mắt anh lại, úp mặt xuống che đậy, sự tiếp xúc da thịt làm điên đảo chúng sinh, vừa ngượng vừa thích thú.
Anh lật ngược cô trở lại, thèm khát hôn lên, bàn tay lại khuấy đảo nhũ hoa rồi từ từ di chuyển xuống dưới, dưới nữa, dưới nữa. Cơ thể cơ cũng run rẩy theo từng cái chạm của anh.
Anh lần theo lỗi mòn tìm tới nơi bí hiểm của cô thăm dò, anh cho cô thời gian tiếp nhận, ngón tay thăm dò nơi tư mật.
- Ư ư ư...
Cô rên lên, uốn éo lạ lẫm, muốn tránh đi nhưng không thể, anh dùng tay giữ chặt cô lại, dùng miệng ngăn cô kiến nghị.
Nơi tư mật trở nên ướt át dưới sự trêu đùa của anh, dịch lỏng chảy ra tay anh nóng hổi, cô bị anh trêu chọc đến thần trí đảo lộn, rên rỉ khó chịu, trong người cô chạy dọc một luồng điện kì lạ, nó thôi thúc cô làm gì đó mà cô không biết. Cô chỉ biết hiện giờ mình rất khó chịu, rất ngứa ngáy, thèm muốn cái gì đó không thể tả nổi, đã thế tự đâu cổ họng không nghe lời cứ phát ra tiếng kêu lạ lùng, nghe rất xấu hổ. Cô rất muốn hỏi anh nhưng mà anh chặn cô nói nên cô không thể làm gì ngoài dây dưa cùng anh.
Anh biết mình đã thành công khơi mào ham muốn của cô nhưng vẫn rất chậm rãi, muốn trêu chọc cô tí.
Đến khi cô vặn vẹo không chịu nổi anh mới rút tay ra, tách hai chân cô ra vòng ngang hông mình. Cô nhìn anh mơ hồ, khó nói thành lời, vòng tay nhất quyết ôm chặt lấy anh.
- Chuẩn bị xong chưa?
-..._ cô lắc đầu không biết.
Anh mỉm cười trấn an, vào cái lúc cô hồ đồ nhất đâm thẳng tới nơi tư mật vừa tạo lối. Cô bị bất ngờ thì hét lên, cảm giác đau đến kinh hoàng. Ra sức muốn đẩy anh nhưng không được, cô bật giác mất hết sức lực, cơn đau kì lạ ập tới khiến cô chảy nước mắt.
Anh hôn nhẹ lên từng giọt nước mắt trấn an. Khi mở cửa xong anh cũng không vội, nhẹ nhàng hôn cô an ủi, muốn đánh lạc hướng cô.
Sau đó lại đột kích tấn công tiến thẳng vào, anh biết lần này là đau thật.
Cô đã hét rất to, bàn tay trên lưng anh cấu mạnh, nước mắt như mưa chảy xuống, thút thít. Cô cảm nhận được thứ quý giá của mình vừa bị xé rách, nó đau đến nỗi cô không thể cầm được giọt lệ của mình, dẫu biết lần đầu đau nhưng không ngờ lại đau đến khiến người ta khó quên như vậy.
Tiếng rên rỉ nức nở của cô khiến anh xót xa nhưng anh cũng không thể dừng lại được, mới bắt đầu thôi mà.
Anh lại tìm tới môi cô, thu lại hết tiếng nức nở vào nụ hôn của mình. Xác định đã công phá vào được anh bắt đầu đâm vào, tìm kiếm sự khoái lạc.
Sự di chuyển của anh khiến cô thoải mái hơn lúc nãy, cơn đau cũng dịu dàng tan biến thay vào là sự thích thú. Cô bắt đầu hoà nhập đung đưa cùng anh, đôi lấp vẫn lấp lánh nước nhuốm màu dục vọng mờ ảo, ngây thơ cùng anh dây dưa. Anh bật cười sung sướng đưa cô lên đỉnh cao của dục vọng, ở trong cơ thể cô thoải mái ngao du, làm cho cả hai cùng sung sướng.
Bàn tay bận rộn vuốt ve da thịt trợn nhẵn, khuấy đảo không khí ám muội. Rời khỏi môi cô nhắm tới nhũ hoa cắn xuống, đánh dấu chủ quyền.
Cô bị anh cắn đau điếng, tức thì cắn ngược lại, bạo dạn hơn sờ soạng khắp người anh kiểm tra.
Cô thích nghi với thứ khổng lồ trong cơ thể mình, tự cựa quậy để tạo cảm giác thoải mái nhất, vui vẻ tận hưởng khoái cảm xa lạ, thích thú chơi đùa.
Anh đưa cô rong ruổi khắp nơi, vừa khiến cô thoải mái mà bản thân cũng hạnh phúc vì lấp đầy được dục vọng. Hoan ái khiến người ta say mê và sung sướng vô độ.
Tuổi trẻ sung mãn nên anh đâu chỉ vừa lòng có một lần, cứ ra vào nhiều lần, hành hạ cô suốt cả một đêm. Cô mệt rã rời nhưng cũng chiều anh tới bến, mãi tới tận tờ mờ sáng mới thiếp đi vì mệt. Anh sung sướng ôm cô ngủ, chẳng thèm ra mà ở luôn trong đó tận hưởng, cô nằm trên người anh ngủ, khăng khít ôm trọn lấy nó không rời.
Một đêm điên cuồng kết thúc. Ngoài rèm cửa ánh sáng đã lên rực rỡ, một ngày mới lại bắt đầu. Cứ tiến độ như đêm qua thì việc bốc phét sẽ sớm thành sự thật thôi, cái gì khó chứ tạo ra thằng cu là sự thật quá đỗi dễ dàng.
Nhưng đó là ngày nghỉ của mọi người còn với Thanh Phong cũng như các chương trình khác thì đây là dịp để quảng bá mạnh mẽ thực lực của nhà đài. Mỗi kênh truyền hình sẽ đồng loạt chiếu lại đoạn ghi hình chủ tịch vĩ đại Hồ Chí Minh đang dõng dạc đọc bản Tuyên ngôn độc lập trên quảng trường Ba Đình.
Thanh Phong cũng vậy, sau khi phát thì các khung giờ khác sẽ chiếu tin tức liên quan, ghi hình buổi lễ tưởng niệm của chủ tịch nước và toàn dân trước ngọn cờ Tổ quốc. Văn nghệ chúc mừng ngày Quốc Khánh của các khu vực nổi bật,... Sự kiện đặc biệt này sẽ được phát trực tiếp trong hai ngày liền, tuy nhiên những chuyên mục giải trí vẫn sẽ chiếu đầy đủ.
Vì lẽ đó nên hầu như ai cũng chăm chỉ làm việc, ai cũng tích cực viết báo tưởng niệm, ca ngợi sự biết ơn.
Đài Thanh Phong chủ yếu thiên về chính trị xã hội nên những việc trên là cần thiết. Hai kênh GT tv và Y and I tv thì khác, như tên gọi nó nhằm mục đích để giải trí cùng bạn và tôi. Nó sẽ không chiếu bất kì tin tức thời sự nào mà cập nhật 24 giờ tin tức của sao, thần tượng cả trong và ngoài nước, các bộ phim hấp dẫn kinh điển bắt sóng từ khắp Châu lục, các show thời trang đẳng cấp quốc tế và không thể thiếu những show thực tế của sao - món ăn tinh thần của bạn trẻ. Đương nhiên cũng phục vụ cả các khán giả đã có tuổi, những bữa tiệc âm nhạc hoài niệm, vọng cổ, cải lương...
Vì để phục vụ tận tình cho khán như vậy nên mọi người hoạt động rất năng suất, tăng ca để hoàn thành. Anh cũng đã nói cố gắng hoàn thành trước 5 giờ chiều ngày 1/9, sang ngày mồng hai và ba chỉ việc tung ra và theo giờ mà phát, tối mồng 2 anh sẽ mở tiệc khao cả công ti ăn lẩu, coi như tụ tập vì ngày lễ đi.
Liên hoan chính là liều thuốc tinh thần có một không hai trên thế giới, sáng nhận tin sếp lấy vợ đến trưa là bắt đầu ra sức làm việc, nội trong ba ngày tiếp sẽ có thể thảnh thơi hô vang, hoàn thành...
Cô là một nhân viên công ti đương nhiên sẽ nỗ lực hết mình vì nó, hôm nay ngày gần cuối của tháng tám, cô nhận nhiệm vụ bay vào Nam, trực tiếp đi thăm và quay chương trình phỏng vấn những chiến sĩ già của dân tộc và những bà mẹ Việt Nam anh hùng. Sẽ ghi hình trong ba ngày, trưa mồng hai sẽ trở lại, dù anh là sếp nhưng công việc của cô thì cô phải làm, những ngày đầu kết hôn lại là ngày xa nhau của hai người, anh không vui nhưng cũng chỉ có thể im lặng, vợ nói phải ngoan, cũng nghiêm cấm lợi dụng chức vụ để điều động người khác đi thay...!!!
Thế là ngày tuyệt vời nhất trở thành ngày chán đời nhất, ai đó không được ôm vợ ngủ nên cắm rễ nhà Ninh Nhật, hại anh chàng muốn đi chơi với Thư cũng không xong. Tả Bích Huyên và Chí thì may mắn hơn, họ phải chăm sóc vợ mang thai nên mới không bị anh làm phiền. Châm ngôn của anh là ta bất hạnh thì người khác đừng mơ sung sướng, có họa cùng chịu, vậy mới công bằng,...
Thư thì cũng không sao, cô nàng rất bận rộn, Du đi, chị Giang cũng đi nên cô nàng đứng ra làm quản lí phòng, tất bật chuẩn bị mọi việc.
Đôi khi làm sếp lớn chính là tốt như vậy, thỉnh thoảng sẽ chỉ ngồi và phê duyệt là xong.
***
Đúng 8 giờ hơn ngày đầu tháng, mọi việc hoàn thành, ai nấy thảnh thơi trở về ngủ, tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc thành quả lao động của mình. Sáng hôm sau, chỉ việc tung ra phát hành, phổng mũi nhất hẳn là biên tập viên và các dẫn chương trình, một ngày thăng hoa.
Buổi trưa, cô và đoàn người mang theo máy móc trở về đúng giờ, cùng nhau đi ăn trưa rồi mới về công ti. Hôm nay thì ai cũng rảnh rỗi, ngồi cắn hạt dưa nước lọc hết với nhau.
- Ê, cậu về rồi à_ Thư thấy cô thì vẫy vẫy.
- Ừ, xong hết rồi_ cô tiến vào nhập bọn, bàn tay thò vào bốc một nắm hạt dưa, cắn.
- Thích không?_ Thư hứng thú hỏi.
- Có, các cụ hầu như toàn sống ở quê nên lúc tớ tới thích lắm. Cái gì cũng màu xanh, đồng xanh trời xanh đến cả mấy con trâu cũng cảm giác như là nó màu xanh luôn ý_ cô hứng chí nói.
- Sướng ghê, thế nào nữa_ Mina nhảy tới hỏi. Sau đó cả nhóm ra nhập bọn hóng chuyện, bắt đầu buôn dưa lê bán dưa chuột.
- Tớ và mọi người đi ô tô tới nhưng mà đường ngõ nhỏ nên đành đi bộ, qua một con suối mát lạnh luôn, vào nhà của cụ Đàn. Ai cũng tươi tắn hết, cụ già lắm nhưng trông vẫn minh mẫn lắm, cụ ngồi kể lại tất cả chuyện thời chống Pháp, đoạn tới lúc kể về Bác thì cụ khóc, mắt cụ lấp lánh khi nhớ về ngày này của 72 năm trước, lúc ấy cụ vẫn là một chàng trai 18 tuổi, hăng hái xung phong ra mặt trận.
Tất cả quá trình và câu chuyện cụ kể bọn tớ đều giữ lại nguyên bản không chỉnh sửa. Sau đó bọn tớ xin phép cụ rời đi, lên xe tới nhà mẹ Lành. Mẹ sinh ba người con nhưng đều đã tử trận nơi chiến trường, mẹ sống với con dâu cả, chỉ có anh cả là đã lấy vợ và một người con, cũng trạc tuổi bọn mình này. Ở ngõ đó cũng có rất nhiều bà mẹ anh hùng, ai cũng rớm nước mắt khi nghĩ về chuyện xưa, nhưng mà ai cũng tự hào vì đứa con của mình. Bọn tớ ghi hình nhân ái nên tặng các cụ những món quà cảm ơn, các cụ cũng cho đoàn nhiều đặc sản lắm, tớ cất dưới xe tí cho các cậu mỗi người ít...
- Oa, cảm động ghê_ Zee hâm mộ nói.
- Phải đó, các cụ hay thật, chứng kiến toàn bộ quá trình thay đổi của đất nước này_ Rose nói.
- Thế mới đáng kính trọng mà đi thăm hỏi chứ_ Tina nhảy vô nói.
-...
-...
- Sao nữa?_ Thư vẫn chuyên chú lắng nghe, kệ lũ kia tranh luận.
- Quay xong thì nghỉ ngơi, chụp ảnh làng quê, thăm thú vài nơi nổi tiếng rồi bắt xe ra sân bay về. Chuyến đi này thư giãn tinh thần lắm nên cũng không thấy mệt mỏi gì_ cô trả lời, chẹp miệng vui vẻ nhớ lại.
- Sướng nhất cô, bọn tôi ở đây chạy đi chạy lại sửa bài_ Jee bẹo má cô nói.
- Ha ha, ai bảo đi không ai nhận. Lúc người ta đi lại ghen, các cậu đểu thật_ cô vuốt má cấu lại Jee, nhỏ này không biết đau hay sao mà bẹo má cô đau thế.
- Ui, em xin lỗi chị, em biết lỗi rồi ạ_ Jee bị đau la oai oái xin tha.
Cả phòng được dịp cười phớ lớ, đúng lúc ấy chị Giang cũng về tới cửa.
- Làm thì lười chỉ có ăn với bốc phét là tài thôi_ chị Giang rống lên theo bản năng.
-...
- Tiểu Du báo cáo công việc đi_ chị Giang nhìn đám người mặt nghệt như tượng sáp thì hứng trí, tâm trạng phơi phới hướng mục tiêu sang cô.
- Ok rồi chị, anh Thiện đang sắp xếp với sửa lại, mai là chiếu được rồi_ cô báo cáo.
- Tốt, cũng không việc gì nữa rồi. Mỗi người viết cho chị một bài đánh giá thành tích tháng tám, đầu tuần sau lĩnh lương, chị thấy ai viết đúng thì sẽ có thêm hoa hồng, không thì vẫn thế thôi. Viết đi, chính xác vào, không xong thì đừng tới tiệc liên hoan, trừ lương toàn bộ đấy..._ chị Giang cười sung sướng phất tay vào phòng, khoan khoái chiêm ngưỡng hết bộ mặt ai oán của cấp dưới. Ta nói nhìn người khác đau khổ chính là hạnh phúc kể cũng không sai đâu, he he.
Chán đời, mọi người tản ra ai về chỗ người nấy gõ máy tính viết báo cáo, ánh sáng duy nhất họ bám vào có lẽ là tiệc liên hoan tối nay và tiền lương sáng thứ hai tới mà thôi...!!!
***
Kim đồng hồ chỉ vào số năm cũng là lúc mọi đồ vật trên bàn làm việc bay vào túi xách, ai cũng phấn chấn hẳn ra, vội vàng về nhà tắm rửa sạch sẽ để tới tiệc lẩu liên hoan do sếp thiết đãi. Cô cũng rất vui vẻ mau mau xuống nhà xe về nhà, tới nơi anh đã ngồi chờ sẵn trong xe rồi. Nụ cười chưa bao giờ tắt càng thêm rạng rỡ, mở cửa thật nhanh, lao vào vòng tay ấm áp của anh.
Anh cũng rất nhớ cô, hiện tại mới được ôm cô trong lòng nên ra sức hít hà, ba ngày không thấy cô rồi, nhớ phát điên.
- Nhớ em..._ anh vuốt ve nói.
- Em cũng nhớ anh, thưởng nè... Chụt chụt chụt_ cô típ mắt nói, sau đó hôn khắp má anh yêu thương ngập tràn.
Anh nghe cô nói xong tim gan cũng rụng rời hết cả ra, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu ' Quốc Khánh vui vẻ '
- ' Quốc Khánh vui vẻ '.
Anh và cô sau khi tắm rửa sạch sẽ thì nắm tay nhau tới nhà hàng đã đặt sẵn, mọi người trong công ti hầu như đã đến đông đủ, để thêm gắn bó thì anh đã cho người xếp bàn thành một vòng cung lớn và dài, ngồi cạnh nhau như một chữ U hoa khổng lồ vậy. Có thêm vài vị khách không mời là vợ chồng Chí, Lam và Ninh Nhật nữa. Tất cả quây quần bên nồi lẩu nóng hổi giữa trời thu trong lành, mát mẻ, vui vẻ ấm áp như Tết đoàn viên vậy.
Là một lãnh đạo tốt, anh mời rượu cùng với tất cả mọi người, xoá đi sự xa cách giữa hai giai cấp, hoà chung không khí như là một lớp học và những người bạn lâu năm vậy. Rất ý nghĩa và thiết thực.
Mọi người cũng gửi lời chúc chân thành tới anh và cô, chờ ngày được mời tham gia vào hôn lễ chính thức. Cùng hứa hẹn với nhau rằng sẽ làm việc tốt hơn nữa vì công ti, phát triển công ti mạnh mẽ hơn nữa.
Sau một chuỗi những chào hỏi và chúc mừng thì bắt đầu nhập tiệc, ăn mừng.
Cô định ngồi cùng bàn với các bạn trong tổ nhưng bị mọi người liếc xéo khinh bỉ nên đành nhảy lên ngồi cạnh anh, Thư cũng bị đá đít lên, vậy là cô và Thư chuyển lên ngồi vị trí đầu đoạn cùng vài khách không mời kia nữa.
- Hai đứa bây sao lại đối xử với tôi như vậy hả?_ Ninh Nhật oán thán nói, dựa cả người vào Thư ai oán.
-..._ anh nhìn thằng bạn khinh bỉ.
Cô sau khi nghe Thư kể chuyện thì thấy có lỗi lắm nhưng nhiều hơn là buồn cười, vậy nên cứ nhìn Thư nháy mắt cười tủm tỉm. Bị nhỏ dư dứ nắm đấm thì nép vào anh thách thức, hành động của vợ yêu rơi vào tròng mắt anh rất sinh động, cảm giác che chở cho vợ mình thật là khí phách.
Tả Bích Huyên mặc xác ai chê bai ai, anh ấy một lòng chỉ có vợ và con, ngồi tỉ mẩn từng món ăn một, xem xét kĩ lưỡng mới đút cho Lam ăn, bà hoàng tựa lưng ra ghế, gác tay lên thành ghế ung dung hưởng thụ sự phục vụ của ai kia.
Thanh cô nương cũng không kém, cầm gương soi ngắm nhan sắc xinh đẹp của mình, mồm thị hạ lệnh món muốn ăn, Chí nghe lệnh đút tận miệng, vì cơ thể nàng khá tốt nên gần như chẳng cần kiêng kem gì, thích gì ăn nấy, tối về uống thuốc khử thành phần độc hại trong thức ăn là xong. Kể cũng lạ cơ từ lúc mang thai đến giờ Thanh lại có hứng làm đẹp, cả ngày cứ soi mình trong gương, tự khen mình đẹp, ông chồng cũng không thấy sao cả vì vợ ông đẹp thật mà!
Hai cặp chưa có con nhìn hai cặp có con thì đến là ngứa mắt, sến súa, ra vẻ lại còn ' ăn hại ', chỉ việc ăn thôi mà cũng cần đút tận miệng, sao mà...!!!
- Mấy người thôi đi được không, mất cả hứng ăn của tôi_ Thư ghét bỏ lên tiếng.
Dừng hình trong 3s sau đó lại bắt đầu tiếp tục xem như không có chuyện gì xảy ra.
- Ê, sao mấy người dám phớt lờ Thư của tôi thế hả_ Nhật trừng mắt nói.
- Đang nói bọn này sao?_ Tả Bích Huyên ngừng đũa hỏi, bộ dáng thật sự vô tội.
- Chứ còn gì nữa_ cô giải thích giúp.
- Bọn tớ làm gì đâu chứ_ Lam bĩu môi nói, xong há miệng đón lấy miếng thịt bò nhai nhồm nhoàm.
- Đấy, ghét như thế mà bảo không làm gì, cậu tự ăn không được chắc_ Thư dí dí cái má đang phồng lên của Lam nói.
- Phải đó_ Thanh nhảy vô nói, đón lấy sự khinh bỉ của cả một tập thể, Chí hơi ngại vì lời bộc phát của vợ nhưng mà nàng là nhất nên quay ra lườm mọi người cháy mặt.
- Cưng cũng thế thôi_ Lam cười he he nói.
Nhưng mà thật sự bạn Thanh không hề xấu hổ chút nào hết, lại giương gương lên ngắm.
- Ông xã, em muốn nước cam.
Chí nhanh nhảy hạ đũa bê cốc nước cam đút cho vợ uống.
Thật sự là nói đến độ sến thì không ai vượt mặt được cặp vợ chồng nhà này, họ còn suốt ngày lên báo thì độ tình tứ đấy.
Cô chán nản không thèm chấp, gác chân lên đùi anh uống rượu ăn cơm, thỉnh thoảng anh cũng sẽ tự đút cho cô vài thứ cô thích ăn, không tham gia vào cuộc trò chuyện, tâm trí chỉ vờn quanh người đang gác chân lên đùi mình thư giãn kia thôi.
Thư và Chí gắp đồ ăn cho nhau, trừ hai mẹ trẻ thì mọi người đều uống rượu, cạn hết ly này đến ly khác, ai cũng ngà ngà say. Một ngày Quốc Khánh tuyệt vời.
- Thanh, cậu định tặng tớ con dâu hay rể vậy_ Cô nghịch ngợm tung đũa hỏi.
- Siêu âm thì là một thằng cu_ Thanh nói, cô nàng tưởng là con gái cơ ai dè hai tháng nay đi khám bác sĩ cho xem ảnh lại là trym nhỏ, là cu cậu rồi.
- Zê, tớ là con gái, vậy tớ sẽ bao nuôi con cậu, mang nó tới làm con rể nuôi từ bé của tớ đi_ Lam cao hứng nói.
- Vớ vẩn, người ta đặt trước chứ bộ_ cô phồng má nói.
- Cái độ lép xẹp nhà cậu thì chờ ca sau đi, ca này tớ xí rồi, phải không Tả Bích Huyên_ Lam hất hàm nói.
- Vợ nói chí phải_ Huyên gật đầu nói, trong 4 tháng qua anh đã thấm nhuần quan niệm sống của một người chồng, cho nên vợ nói đúng thì không thể nào bảo sai được, nếu không ôm sofa ngủ đi là vừa.
- Vợ tôi không có lép xẹp, như tôi thông báo với gia đình mình thì cô ấy đang có con của chúng tôi rồi_ anh nói dối như thật, đập tan tình trạng om sòm, thu hút ánh mắt kinh ngạc của nhiều người về cái bụng của cô, đương sự thì vuốt chán ái ngại, sao đi đến đâu anh cũng bảo đã có là sao chứ.
- Đừng nhìn tôi như thế, bộ mấy người không thấy lạ sao tự dưng chúng tôi đi đăng kí hả?_ anh tiếp tục bốc phét, vuốt vuốt đùi cô bảo im lặng.
- Ra vậy, nhưng mà cũng không thế được, con gái tớ phải có bố mẹ chồng làm trong ngành giải trí thì sau này mới có cơ thi hoa hậu được_ Lam mè nheo nói.
-..._ all đơ toàn tập
- Úi dời, đã tính cho bé con thi hoa hậu rồi_ Thư bật cười nói.
- Đương nhiên, mẹ nó làm hot girl, nhan sắc đỉnh cao cùng với khí chất bất phàm không thi hoa hậu có mà phí của dời_ Lam tiếp tục thao thao bất tuyệt.
Huyên nhìn vợ sùng bái, không hổ danh là vợ mình, suy nghĩ rất sâu xa.
- Tớ không thể để con trai yêu có bà mẹ vợ ảo tưởng như cậu được_ Thanh ảo não nói.
Chí vô cùng tán thành ý kiến của vợ.
- Ảo tưởng sao, đó là sự thật mà. Tớ đã bắt đầu tuyển chọn thầy dạy kiến thức chuyên môn cho gái yêu rồi đấy_ Lam nói.
- Oh my god_ cô phồng má buồn cười, sao bạn của cô ai cũng hâm hấp thế này cơ chứ.
- Tớ tạm tin cậu vậy, nhưng mà tớ không cho cậu con rể nuôi đâu cậu mang tớ con dâu nuôi từ bé thì được_ Thanh gật gù nói.
- Không cần, cứ mang hết đây, dù tớ nghèo tớ cũng nuôi nổi hai đứa nhỏ, cứ sinh xong rồi giao cho tớ_ Thư nhảy vô nói, bộ dáng rất anh hùng.
- Ý hay ý hay_ cô tán thành nói.
- Never_ All
- Thôi..._ Thư nhạt nhẽo nói.
Mọi người lại cười hớn hở, ai cũng chờ mong hai bé cưng sắp ra đời của Thanh và Lam, chủ đề mỗi khi họ tụ tập 10 phần thì đến 8 phần là chuyện cục cưng, còn lại là các thú vui trong trong việc và cuộc sống. Giản dị mà chân thật, lắm lúc lại bật cười vì sự khôi hài của nó, hấp dẫn hơn cả phim truyền hình nữa.
Chap 60: Tạo ra sự thật.
Màn đêm dần buông xuống, ăn uống no nê, nói cười đã đời thì mọi người bắt đầu tản đi, chào tạm biệt nhau ai về nhà nấy, kết thúc một ngày đầy ý nghĩa.
Vì tiệc rượu nên ai cũng có chút quá chén, anh rất lịch sự bỏ hầu bao thuê taxi để họ đi chung về. Ai nấy đều cảm kích vì sự chu đáo của anh, thật là sếp number 1.
Chăm sóc hai mẹ mang thai nên hai ông chồng thì nhấp môi chút rượu để lái xe đàng hoàng. Anh và Nhật không say nhưng nồng độ cũng quá quy định nên tản ra hai xe, Chí chở Nhật và Thư về, Huyên chở vợ chồng mới Tường Du về nhà.
Trong xe, anh ôm cô ngủ rất an tĩnh ở ghế sau, bản thân cũng nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ đến khi về nhà. Huyên lái xe rất an tĩnh và từ từ, nên đoạn về nhà họ có vẻ rất lâu, mất 30 phút mới tới trước chung cư của họ.
Anh thính ngủ, phát giác xe dừng lại thì choàng mở mắt, cảm ơn và chào tạm biệt vợ chồng Huyên rồi ôm con heo lười cô đi vào nhà. Cô rất thoải mái ôm chặt lấy cổ anh, áp má vào ngực anh ngủ tiếp, cảm giác luôn là an toàn và dễ chịu như vậy.
Vào nhà, đặt cô lên giường, cô được thả ra nệm êm thì mở mắt, ngái ngủ nhìn anh.
- Về nhà rồi hả anh?
- Ừ, em muốn tắm không?
- Không tắm đâu, mỏi lắm_ cô nũng nịu nói.
Anh phì cười, cúi xuống hôn cô, hơi thở ướt át nóng bỏng do cồn phả thẳng vào gương mặt trắng noãn của cô. Không biết do trời nóng hay uống rượu vào mà cô thấy nóng ghê gớm, khi anh hôn cô nhiệt độ lại càng tăng lên, rất nóng, nó khiến cô mê mệt, rơi vào tình trạng rỗng tuếch, ăn mòn lí trí. Hai tay cô vòng lên cổ anh, tiếp hợp nụ hôn của anh, dây dưa môi lưỡi cháy bỏng. Anh vì sự cuồng nhiệt của cô mà hưng phấn hẳn lên, trườn xuống cổ, bả vai rồi mơn man xương quai xanh tinh xảo. Đôi môi anh di chuyển lên từng thớ thịt của cô, vừa nóng hổi cuống quýt lại vừa dịu dàng mãnh liệt, mang theo sự nín nhịn thèm khát muốn khỏa lấp.
Bàn tay cũng không yên phận mà luồn vào áo của cô mơn trớn nhẹ nhàng, chậm rãi như đang âm thầm hỏi ý kiến từ cô mà cũng không phải, chỉ là sự dịu dàng trước khi nghênh hợp, giao hợp khăng khít...
Cô run rẩy trước sự động chạm của anh nhưng nhanh chóng thấy thoải mái, bàn tay anh to lớn ấm áp, lướt nhẹ lên tấm lưng của cô. Đầu óc trống rỗng càng trở nên mơ hồ, bàn tay cô cũng chẳng biết chui tọt vào lưng anh lúc nào. Hơi men càng khiến cô trở nên bạo dạn, nhanh như chớp đã tháo hết cúc áo ra, bàn tay xúc cảm chân thực lên cơ ngực rắn chắc, cô thích thú vẽ vòng tròn lên đó trêu đùa.
Trước ngòi nổ của cô thì không kẻ giống đực nào chịu nổi, anh điên cuồng chạm tới móc xích trên lưng cô, gỡ ra. Vội vàng đến nỗi chẳng thèm cởi mà xé toạc cái áo, vứt xuống giường, trên người cô còn lưu lại chiếc áo nhỏ đỏ chói, hấp dẫn kích thích. Dục vọng chính thức lấn át lí trí, khôi phục bản năng nguyên thủy của một người đàn ông trưởng thành.
Để cho phù hợp anh cũng vứt luôn áo của mình đi, tha hồ cô sờ mó.
Nhẹ nhàng tìm về đôi môi cô ngấu nghiến, bàn tay vứt luôn thứ đỏ chói che đậy sơ sài kia, bàn tay to lớn áp lên nơi đồi cao đẫy đà nhất, xoa nắn.
- Ư...
Cô bị xúc cảm xa lạ này làm hồi phục thần trí, ánh mắt mông lung nhìn chằm chằm anh, khi hiểu ra sắp tới sẽ có chuyện thì hơi sợ hãi, đây là lần đầu tiên của cô nói không hoang mang là nói dối. Cô bất động hơi cứng người lại nhưng cũng không dám khiến anh khó chịu, họ là vợ chồng rồi, đây chẳng phải việc tốt đẹp mà vợ chồng làm với nhau sao.
Anh cũng nhận ra sự thay đổi bất ngờ của cô, động tác dần trở nên dịu dàng, nụ hôn cũng mê đắm hơn, khe khẽ nói.
- Đừng sợ, theo anh...
- Ừ...
Cô hoang mang đi theo chỉ dẫn của anh, lớ ngớ như một búp bê ngốc ngếch ngây ngô lần đầu tiến vào đời.
Nhiệt độ cơ thể cả hai người tăng cao chóng mắt khiến căn phòng cũng trở nên mê hoặc lạ thường, nụ hôn của anh mê hoặc thần trí cô, bàn tay anh mơn trớn nhũ hoa đã căng cứng dưới bàn tay anh, đẹp mê hồn.
Giọng anh khàn khàn nhuốm màu dục vọng, rất ấm áp chỉ dẫn từng bước cho cô, đưa cô vào thế giới diệu kì của tình dục.
Bàn tay cô run rẩy kéo khoé quần anh, chậm chạp lớ ngớ, mãi chẳng được, đến lúc cô tháo nó ra thì mồ hồi đã vương khắp trán rồi. Mắt cô trợn ngược nhìn thứ to đùng kia đang bị giam giữ dưới quần nhỏ, nóng máu, sao vẫn còn phải cởi nữa vậy nhỉ.
Anh nhìn điệu bộ cô thì cười, hai tay mau lệ tự làm nốt thao tác, chính thức giải phóng cho cậu nhỏ ra ngoài tắm gió trời. Cô thấy nó thì thiếu nước hét lên, lần nước có chạm vào rồi nhưng không có nhìn trực diện, hôm nay tận mắt thấy đúng là danh bất hưu truyền, vừa to vừa quái thai, hại cô đỏ bừng mặt.
Anh làm gì cho cô hưởng lợi không, vật cô lên trên, chính diện chiêm ngưỡng gò bồng cao vút, với tay ra sau tháo khoá váy, lột vứt đi, cái thứ bé xíu kia cũng vứt nốt.
Đây mới là hoà nhau, chân thực khảo nghiệm tất cả bí mật của đối phương.
Cô bị anh nhìn chằm chằm thì ngượng chín mặt, thế nào chớp mắt cô đã khỏa thân rồi, lấy tay che mắt anh lại, úp mặt xuống che đậy, sự tiếp xúc da thịt làm điên đảo chúng sinh, vừa ngượng vừa thích thú.
Anh lật ngược cô trở lại, thèm khát hôn lên, bàn tay lại khuấy đảo nhũ hoa rồi từ từ di chuyển xuống dưới, dưới nữa, dưới nữa. Cơ thể cơ cũng run rẩy theo từng cái chạm của anh.
Anh lần theo lỗi mòn tìm tới nơi bí hiểm của cô thăm dò, anh cho cô thời gian tiếp nhận, ngón tay thăm dò nơi tư mật.
- Ư ư ư...
Cô rên lên, uốn éo lạ lẫm, muốn tránh đi nhưng không thể, anh dùng tay giữ chặt cô lại, dùng miệng ngăn cô kiến nghị.
Nơi tư mật trở nên ướt át dưới sự trêu đùa của anh, dịch lỏng chảy ra tay anh nóng hổi, cô bị anh trêu chọc đến thần trí đảo lộn, rên rỉ khó chịu, trong người cô chạy dọc một luồng điện kì lạ, nó thôi thúc cô làm gì đó mà cô không biết. Cô chỉ biết hiện giờ mình rất khó chịu, rất ngứa ngáy, thèm muốn cái gì đó không thể tả nổi, đã thế tự đâu cổ họng không nghe lời cứ phát ra tiếng kêu lạ lùng, nghe rất xấu hổ. Cô rất muốn hỏi anh nhưng mà anh chặn cô nói nên cô không thể làm gì ngoài dây dưa cùng anh.
Anh biết mình đã thành công khơi mào ham muốn của cô nhưng vẫn rất chậm rãi, muốn trêu chọc cô tí.
Đến khi cô vặn vẹo không chịu nổi anh mới rút tay ra, tách hai chân cô ra vòng ngang hông mình. Cô nhìn anh mơ hồ, khó nói thành lời, vòng tay nhất quyết ôm chặt lấy anh.
- Chuẩn bị xong chưa?
-..._ cô lắc đầu không biết.
Anh mỉm cười trấn an, vào cái lúc cô hồ đồ nhất đâm thẳng tới nơi tư mật vừa tạo lối. Cô bị bất ngờ thì hét lên, cảm giác đau đến kinh hoàng. Ra sức muốn đẩy anh nhưng không được, cô bật giác mất hết sức lực, cơn đau kì lạ ập tới khiến cô chảy nước mắt.
Anh hôn nhẹ lên từng giọt nước mắt trấn an. Khi mở cửa xong anh cũng không vội, nhẹ nhàng hôn cô an ủi, muốn đánh lạc hướng cô.
Sau đó lại đột kích tấn công tiến thẳng vào, anh biết lần này là đau thật.
Cô đã hét rất to, bàn tay trên lưng anh cấu mạnh, nước mắt như mưa chảy xuống, thút thít. Cô cảm nhận được thứ quý giá của mình vừa bị xé rách, nó đau đến nỗi cô không thể cầm được giọt lệ của mình, dẫu biết lần đầu đau nhưng không ngờ lại đau đến khiến người ta khó quên như vậy.
Tiếng rên rỉ nức nở của cô khiến anh xót xa nhưng anh cũng không thể dừng lại được, mới bắt đầu thôi mà.
Anh lại tìm tới môi cô, thu lại hết tiếng nức nở vào nụ hôn của mình. Xác định đã công phá vào được anh bắt đầu đâm vào, tìm kiếm sự khoái lạc.
Sự di chuyển của anh khiến cô thoải mái hơn lúc nãy, cơn đau cũng dịu dàng tan biến thay vào là sự thích thú. Cô bắt đầu hoà nhập đung đưa cùng anh, đôi lấp vẫn lấp lánh nước nhuốm màu dục vọng mờ ảo, ngây thơ cùng anh dây dưa. Anh bật cười sung sướng đưa cô lên đỉnh cao của dục vọng, ở trong cơ thể cô thoải mái ngao du, làm cho cả hai cùng sung sướng.
Bàn tay bận rộn vuốt ve da thịt trợn nhẵn, khuấy đảo không khí ám muội. Rời khỏi môi cô nhắm tới nhũ hoa cắn xuống, đánh dấu chủ quyền.
Cô bị anh cắn đau điếng, tức thì cắn ngược lại, bạo dạn hơn sờ soạng khắp người anh kiểm tra.
Cô thích nghi với thứ khổng lồ trong cơ thể mình, tự cựa quậy để tạo cảm giác thoải mái nhất, vui vẻ tận hưởng khoái cảm xa lạ, thích thú chơi đùa.
Anh đưa cô rong ruổi khắp nơi, vừa khiến cô thoải mái mà bản thân cũng hạnh phúc vì lấp đầy được dục vọng. Hoan ái khiến người ta say mê và sung sướng vô độ.
Tuổi trẻ sung mãn nên anh đâu chỉ vừa lòng có một lần, cứ ra vào nhiều lần, hành hạ cô suốt cả một đêm. Cô mệt rã rời nhưng cũng chiều anh tới bến, mãi tới tận tờ mờ sáng mới thiếp đi vì mệt. Anh sung sướng ôm cô ngủ, chẳng thèm ra mà ở luôn trong đó tận hưởng, cô nằm trên người anh ngủ, khăng khít ôm trọn lấy nó không rời.
Một đêm điên cuồng kết thúc. Ngoài rèm cửa ánh sáng đã lên rực rỡ, một ngày mới lại bắt đầu. Cứ tiến độ như đêm qua thì việc bốc phét sẽ sớm thành sự thật thôi, cái gì khó chứ tạo ra thằng cu là sự thật quá đỗi dễ dàng.