Lễ khai giảng kết thúc cũng là lúc chúng tôi chính thức bước vào năm học đầu tiên của quãng đời sinh viên. Và điều chờ đón chúng tôi lúc này chính là bốn tuần giáo dục quốc phòng.
Phải. Giáo dục quốc phòng, hay còn được chúng tôi gọi tắt là quân sự. Đây là một trong những chương trình bắt buộc dành cho hầu hết các bạn tân sinh viên trên giảng đường đại học. Theo như kinh nghiệm từ các anh chị khoá trên mà chúng tôi biết được, khi tham gia trải nghiệm một tháng ở Trung tâm Giáo dục quốc phòng, bọn sinh viên chúng tôi sẽ có được một khoảng thời gian vô cùng đáng nhớ cùng biết bao những kỉ niệm đẹp. Đây cũng là giai đoạn để những tân sinh viên chúng tôi làm quen bạn bè, mở ra những mối quan hệ mới cho chúng tôi.
Vì Trung tâm Giáo dục quốc phòng ở khá xa trường mà chúng tôi đang theo học, lại nằm trong một khu vực tương đối hẻo lánh nên có rất ít các tuyến xe buýt đi tới được, thời gian giãn cách giữa các chuyến lại khá dài nên Ngọc Hân đã quyết định sẽ đi học bằng xe máy. Nó còn bảo thêm là tôi phải đi chung với nó. Thế là mỗi sáng, Ngọc Hân sẽ sang đón tôi và sau đó, vào buổi chiều khi tan học lại chở tôi về. Cả hai chúng tôi không ở lại nội trú trong Trung tâm vì trường không bắt buộc, nhưng một lí do cũng quan trọng không kém là một đứa tiểu thư như Ngọc Hân không đời nào muốn ở một nơi mà theo nó gọi là “khỉ ho cò gáy” như thế. Nó còn xoay sang khuyên bảo cả tôi không nên vào đó “chịu khổ” trong lúc tôi vẫn đang do dự. Và kết quả thì mọi người chắc cũng biết rồi. Tôi đương nhiên là xuôi chiều theo ý kiến của nó. Tôi biết ngoại trừ nó thì cả bố mẹ tôi chắc cũng không muốn để tôi ở lại đêm trong Trung tâm. Mặc khác, tôi cảm thấy nếu Ngọc Hân không ở cùng tôi, thì có lẽ tôi sẽ chỉ có một mình vì tôi vẫn chưa thân quen với một bạn nào cả.
Chúng tôi tập trung rất sớm ở Trung tâm theo như thông báo từ phòng Đào tạo vào buổi học đầu tiên. Nói là buổi học chứ thật sự nó chỉ là một buổi sinh hoạt nội quy không hơn không kém. Chúng tôi được giáo viên trình bày những quy định và nguyên tắc khi đang theo học. Từ việc phải có mặt đúng giờ, đồng phục chỉnh tề và phù hợp, luôn đem theo thẻ sử dụng riêng ở Trung tâm, đến việc phải học hành ra sao cũng như cách sinh hoạt khi ở lại nội trú. Vì chúng tôi đến bây giờ mới phải đăng kí việc có ở lại hay không nên khi được nói đến nội dung này, tôi liền hỏi nhỏ Đình Huy đang ngồi gần đó:
“Cậu có ở lại nội trú không?”
“Không biết nữa, tôi vẫn chưa quyết định.”
“Hả, bây giờ phải đăng kí rồi mà cậu vẫn chưa quyết định sao?”
“Hi, có gì khó đâu, chỉ cần…” Nói đến đây, cậu ấy tự dưng im lặng rồi nhìn tôi chằm chằm. Tôi đột nhiên cảm thấy có chút khó hiểu, liền vội lên tiếng:
“Chỉ cần gì?”
Đình Huy như đã lấy lại được tinh thần, lập tức trả lời lại tôi:
“À, không có gì! Còn cậu, có nội trú không?”
“Tôi hả? Tôi không ở lại. Cả Ngọc Hân và bố mẹ đều có ý không muốn tôi nội trú. Nhưng mà tôi cứ cảm thấy điều này sao sao ấy. Mọi người đều nói ở lại sẽ rất vui.”
“Ngọc Hân và bố mẹ cậu cũng chỉ lo cho cậu thôi. Cũng tốt, cậu là con gái, ở lại đêm cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nơi này khá vắng vẻ, lại còn đặc biệt nhiều côn trùng, tôi nghe nói có cả kiến ba khoang nữa. Nếu không cẩn thận có thể sẽ bị cắn đấy!”
“Thật à?”
“Tất nhiên rồi! Vừa hay tôi cũng đã có quyết định là không ở lại luôn rồi!”
“Mới nãy cậu vẫn còn suy nghĩ, giờ đã nhanh chóng đưa ra chủ ý, có nhanh quá không?”
“Không nhanh đâu, tôi đã nói việc này rất dễ quyết định mà!” Giọng của Đình Huy bỗng nhiên trở nên vui vẻ một cách lạ thường.
Để tiện cho việc quản lí các bạn sinh viên, thầy hướng dẫn đã chia các khoa ra từng C, trong mỗi C lại chia ra từng tiểu đội gọi là A. Chúng tôi cũng sẽ bầu ra các C trưởng, C phó và các A trưởng. Lẽ dĩ nhiên, chức C trưởng của khoa chúng tôi, người đảm nhiệm không ngoài ai khác, chính là Đình Huy–người nổi bật nhất trong chúng tôi tính đến thời điểm hiện tại. Còn Ngọc Hân, với vẻ ngoài xinh đẹp và lạnh lùng của nó, từ tuần tham gia sinh hoạt công dân đầu khoá cũng đã nhận được không ít sự chú ý của mọi người, đặc biệt là các bạn nam sinh nên lúc này, nó nghiễm nhiên trở thành A trưởng trong sự ủng hộ đông đảo mặc dù tôi thấy nó có vẻ không tình nguyện cho lắm. Tôi thì vẫn chỉ là một tiểu đội viên bình thường. Nhưng điều này tôi không để ý. Việc khiến tôi khá thất vọng chính là tôi và Ngọc Hân không ở cùng một tiểu đội, và với cả Đình Huy cũng thế. Họ là hai người bạn thân nhất của tôi hiện giờ khiến trong lòng tôi có đôi chút chán nản.
Phân định xong các chức vụ, giáo viên liền gọi các bạn C trưởng đi nhận đồng phục, tài liệu dành cho chúng tôi trong suốt quá trình học tập. Tôi biết Đình Huy rất khoẻ, từ hồi học cấp hai cậu ấy đã như thế, huống hồ lên cấp ba cậu ấy lại rất chăm chỉ tập luyện. Thế nhưng trước lúc đi, tôi thấy cậu ấy rất thong dong và phóng khoáng, lúc về trên trán lại lấm tấm mấy giọt mồ hôi. Tuy nhiên, nếu so với vẻ chật vật, mệt mỏi của các bạn C trưởng khác thì Đình Huy vẫn còn phong độ chán.
Đình Huy đang cẩn thận kiểm tra lại những thứ vừa nhận được. Tôi để ý thấy cậu ấy đặc biệt kĩ lưỡng trong việc kiểm tra các bộ quần áo dành cho nữ và hình như, cậu ấy còn để riêng một bộ. Sau khi hoàn tất các công việc, cậu ấy đọc tên từng người chúng tôi để lên lấy đồ về. Và khi đến lượt mình, tôi có thể nói rằng tôi đã cố giữ bình tĩnh và kiềm chế bản thân để không lập tức hỏi Đình Huy về thắc mắc của bản thân lúc này, vì rõ ràng tôi thấy được bộ quần áo mà Đình Huy đưa cho tôi chính là bộ mà cậu ấy để riêng lúc nãy. Như nhận ra sự ngạc nhiên của tôi, Đình Huy không nói gì, chỉ khẽ nở ra một nụ cười đẹp mê hồn rồi ra hiệu cho tôi về chỗ.
Khi công việc của các C trưởng kết thúc, chúng tôi được dặn dò thêm một vài vấn đề nữa rồi nhanh chóng được ra về. Trong khi mọi người đều mang tâm trạng háo hức, phấn khởi thảo luận những gì sẽ học vào ngày mai thì trong đầu tôi lúc này chỉ chứa đầy sự tò mò không thể tả.
Lúc tối, khi tôi đăng nhập facebook, tôi thấy Đình Huy cũng đang lên. Không ngăn lại được nữa, tôi nhanh chóng nhắn tin cho cậu ấy:
“Có một chuyện không biết có nên hỏi cậu không?”
Đình Huy trả lời tôi ngay sau đó:
“Ý cậu là chuyện bộ quần áo?”
“Sao cậu biết vậy?”
“Có gì khó đâu, lúc chiều, khi tôi đưa bộ quần áo đó cho cậu, hai mắt cậu đã mở rất to!”
“Ừ, vì tôi… hình như tôi thấy… cậu để riêng bộ quần áo đó.”
“Hi, cậu đoán đúng rồi, tôi cố ý để riêng bộ quần áo đó ra để đưa cho cậu đấy, vì tôi thấy bộ đó còn khá mới!”
“Hả, như vậy có được không? Nếu mọi người biết…”
“Không sao đâu, tôi làm C trưởng cũng có phải tự nguyện đâu, do mọi người đề cử đấy chứ, nên cũng phải cho mình một chút đặc quyền. Với lại, tôi đã bù đắp bằng việc chọn cho mình bộ quần áo cũ nhất rồi. Cậu không cần phải lo đâu!”
“Sao có thể không lo được chứ!”
Đình Huy nói vậy càng làm tôi thấy áy náy hơn. Tôi không ngờ Đình Huy lại có thể làm vậy vì mình. Lúc ban đầu, điều tôi lo lắng chính là sợ bạn bè biết được sẽ có lời dị nghị sau lưng, nhưng bây giờ, tôi lại lo cho Đình Huy nhiều hơn. Những bộ quần áo được mặc khi học quốc phòng, đã trải qua biết bao lớp sinh viên, lại được giữ trong kho qua nhiều năm, đến cả những bạn sinh viên bình thường như chúng tôi khi nhận còn không nhịn được mà buông lời than vãn, nói gì đến những thiếu gia tiểu thư như Đình Huy và Ngọc Hân–những người sinh ra trong gia đình giàu có, ăn sung mặc sướng từ khi còn rất nhỏ. Tôi lại hiểu Đình Huy hơn ai hết, cậu ấy có thể không mặc quần áo hàng hiệu, nhưng cực kì thích sạch sẽ. Cậu ấy rõ ràng có thể dành đặc quyền đó để chọn cho bản thân một bộ tốt nhất, nhưng bây giờ, cậu ấy, bộ quần áo cũ nhất…
Trong khi tôi đang rối bời đến cực điểm, thì Đình Huy lại giống như không nhận ra điều đó, cậu ấy thản nhiên hỏi ngược lại tôi:
“Cậu đang lo cho tôi sao?”
“Tất nhiên rồi!” Tôi không do dự mà đáp lại ngay.
“Yên tâm đi, tôi đã giặt sạch sẽ bộ quần áo đó rồi, hiện giờ đang hong khô nó đây. Còn nữa, tôi rất vui. J” Cậu ấy còn không quên để một kí hiệu biểu cảm thể hiện tâm trạng của mình lúc này.
“Vui? Cậu vui gì vậy?”
“Vui vì cậu lo lắng cho tôi, vui vì khi học quốc phòng, cậu phải chú ý tôi thật nhiều mới biết rằng tôi đã để riêng bộ quần áo ấy.”
Người tôi ngây ra như phỗng khi thấy dòng chữ đó hiện lên trên màn hình máy tính, mặt bất giác đỏ bừng. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy câu nói này của Đình Huy lại chứa nhiều ẩn ý đến như thế, lại có gì đó… ừm, đôi chút tình cảm. Chỉ nghĩ đến đây thôi, má tôi đã bất giác nóng như lửa đốt, đầu như muốn bốc hoả, xấu hổ và ngượng ngùng, thế nhưng… trong lòng lại thoáng có một dòng xúc cảm dịu dàng, mát lạnh như nước chảy qua mà tôi không thể gọi tên.
Tôi chần chừ mãi mà không trả lời lại Đình Huy. Và cậu ấy rất nhanh đã gọi điện đến cho tôi:
“A lô, Quỳnh Anh hả?”
“Hả, tôi đây!”
“Không thấy cậu nói gì, tôi nghĩ cậu đã out rồi, nhưng vẫn thấy dấu hiện thông báo cậu vẫn đang online.”
Tôi làm sao có thể nói với Đình Huy, tôi chậm chạp không trả lời lại là vì chuyện gì chứ, thế nên, tôi đành nói:
“À, lúc nãy, mẹ gọi tôi có việc xíu…”
Không biết có nghe lầm không nhưng tôi có cảm giác Đình Huy vừa khẽ cười một tiếng:
“Ra là vậy, tôi còn đang nghĩ…”
“Cậu nghĩ gì cơ?”
“Hi, không nói cho cậu biết! Thôi cũng trễ rồi, cậu đi ngủ sớm đi, đừng online khuya quá! Cậu ngủ ngon nhé!”
“Ừ, ngủ ngon!”
Tôi thầm thở phào trong lòng khi Đình Huy không nhắc đến chuyện vừa rồi vì nếu có nhắc, tôi cũng chẳng biết nói sao với cậu ấy. Chắc là tôi cũng sẽ ngập ngừng và ấp úng như gà mắc tóc để nói dối cậu ấy thôi mặc dù ban nãy tôi đã nói dối cậu ấy rồi. Thật ra nếu suy nghĩ kĩ lại thì hình như cũng chẳng có gì to tát lắm, nhưng tại sao khi đó, tôi lại bối rối như thế chứ! Thật không hiểu nổi mà! Nhưng tôi cũng đành tạm gác mớ ngổn ngang đó sang một bên và nhanh chóng leo lên giường bởi vì tôi biết, nếu cứ tiếp tục suy nghĩ thì chắc tôi cũng chẳng nhận được câu trả lời. Không lâu sau đó, tôi đã để bản thân chìm vào giấc mộng đẹp!
Lễ khai giảng kết thúc cũng là lúc chúng tôi chính thức bước vào năm học đầu tiên của quãng đời sinh viên. Và điều chờ đón chúng tôi lúc này chính là bốn tuần giáo dục quốc phòng.
Phải. Giáo dục quốc phòng, hay còn được chúng tôi gọi tắt là quân sự. Đây là một trong những chương trình bắt buộc dành cho hầu hết các bạn tân sinh viên trên giảng đường đại học. Theo như kinh nghiệm từ các anh chị khoá trên mà chúng tôi biết được, khi tham gia trải nghiệm một tháng ở Trung tâm Giáo dục quốc phòng, bọn sinh viên chúng tôi sẽ có được một khoảng thời gian vô cùng đáng nhớ cùng biết bao những kỉ niệm đẹp. Đây cũng là giai đoạn để những tân sinh viên chúng tôi làm quen bạn bè, mở ra những mối quan hệ mới cho chúng tôi.
Vì Trung tâm Giáo dục quốc phòng ở khá xa trường mà chúng tôi đang theo học, lại nằm trong một khu vực tương đối hẻo lánh nên có rất ít các tuyến xe buýt đi tới được, thời gian giãn cách giữa các chuyến lại khá dài nên Ngọc Hân đã quyết định sẽ đi học bằng xe máy. Nó còn bảo thêm là tôi phải đi chung với nó. Thế là mỗi sáng, Ngọc Hân sẽ sang đón tôi và sau đó, vào buổi chiều khi tan học lại chở tôi về. Cả hai chúng tôi không ở lại nội trú trong Trung tâm vì trường không bắt buộc, nhưng một lí do cũng quan trọng không kém là một đứa tiểu thư như Ngọc Hân không đời nào muốn ở một nơi mà theo nó gọi là “khỉ ho cò gáy” như thế. Nó còn xoay sang khuyên bảo cả tôi không nên vào đó “chịu khổ” trong lúc tôi vẫn đang do dự. Và kết quả thì mọi người chắc cũng biết rồi. Tôi đương nhiên là xuôi chiều theo ý kiến của nó. Tôi biết ngoại trừ nó thì cả bố mẹ tôi chắc cũng không muốn để tôi ở lại đêm trong Trung tâm. Mặc khác, tôi cảm thấy nếu Ngọc Hân không ở cùng tôi, thì có lẽ tôi sẽ chỉ có một mình vì tôi vẫn chưa thân quen với một bạn nào cả.
Chúng tôi tập trung rất sớm ở Trung tâm theo như thông báo từ phòng Đào tạo vào buổi học đầu tiên. Nói là buổi học chứ thật sự nó chỉ là một buổi sinh hoạt nội quy không hơn không kém. Chúng tôi được giáo viên trình bày những quy định và nguyên tắc khi đang theo học. Từ việc phải có mặt đúng giờ, đồng phục chỉnh tề và phù hợp, luôn đem theo thẻ sử dụng riêng ở Trung tâm, đến việc phải học hành ra sao cũng như cách sinh hoạt khi ở lại nội trú. Vì chúng tôi đến bây giờ mới phải đăng kí việc có ở lại hay không nên khi được nói đến nội dung này, tôi liền hỏi nhỏ Đình Huy đang ngồi gần đó:
“Cậu có ở lại nội trú không?”
“Không biết nữa, tôi vẫn chưa quyết định.”
“Hả, bây giờ phải đăng kí rồi mà cậu vẫn chưa quyết định sao?”
“Hi, có gì khó đâu, chỉ cần…” Nói đến đây, cậu ấy tự dưng im lặng rồi nhìn tôi chằm chằm. Tôi đột nhiên cảm thấy có chút khó hiểu, liền vội lên tiếng:
“Chỉ cần gì?”
Đình Huy như đã lấy lại được tinh thần, lập tức trả lời lại tôi:
“À, không có gì! Còn cậu, có nội trú không?”
“Tôi hả? Tôi không ở lại. Cả Ngọc Hân và bố mẹ đều có ý không muốn tôi nội trú. Nhưng mà tôi cứ cảm thấy điều này sao sao ấy. Mọi người đều nói ở lại sẽ rất vui.”
“Ngọc Hân và bố mẹ cậu cũng chỉ lo cho cậu thôi. Cũng tốt, cậu là con gái, ở lại đêm cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nơi này khá vắng vẻ, lại còn đặc biệt nhiều côn trùng, tôi nghe nói có cả kiến ba khoang nữa. Nếu không cẩn thận có thể sẽ bị cắn đấy!”
“Thật à?”
“Tất nhiên rồi! Vừa hay tôi cũng đã có quyết định là không ở lại luôn rồi!”
“Mới nãy cậu vẫn còn suy nghĩ, giờ đã nhanh chóng đưa ra chủ ý, có nhanh quá không?”
“Không nhanh đâu, tôi đã nói việc này rất dễ quyết định mà!” Giọng của Đình Huy bỗng nhiên trở nên vui vẻ một cách lạ thường.
Để tiện cho việc quản lí các bạn sinh viên, thầy hướng dẫn đã chia các khoa ra từng C, trong mỗi C lại chia ra từng tiểu đội gọi là A. Chúng tôi cũng sẽ bầu ra các C trưởng, C phó và các A trưởng. Lẽ dĩ nhiên, chức C trưởng của khoa chúng tôi, người đảm nhiệm không ngoài ai khác, chính là Đình Huy–người nổi bật nhất trong chúng tôi tính đến thời điểm hiện tại. Còn Ngọc Hân, với vẻ ngoài xinh đẹp và lạnh lùng của nó, từ tuần tham gia sinh hoạt công dân đầu khoá cũng đã nhận được không ít sự chú ý của mọi người, đặc biệt là các bạn nam sinh nên lúc này, nó nghiễm nhiên trở thành A trưởng trong sự ủng hộ đông đảo mặc dù tôi thấy nó có vẻ không tình nguyện cho lắm. Tôi thì vẫn chỉ là một tiểu đội viên bình thường. Nhưng điều này tôi không để ý. Việc khiến tôi khá thất vọng chính là tôi và Ngọc Hân không ở cùng một tiểu đội, và với cả Đình Huy cũng thế. Họ là hai người bạn thân nhất của tôi hiện giờ khiến trong lòng tôi có đôi chút chán nản.
Phân định xong các chức vụ, giáo viên liền gọi các bạn C trưởng đi nhận đồng phục, tài liệu dành cho chúng tôi trong suốt quá trình học tập. Tôi biết Đình Huy rất khoẻ, từ hồi học cấp hai cậu ấy đã như thế, huống hồ lên cấp ba cậu ấy lại rất chăm chỉ tập luyện. Thế nhưng trước lúc đi, tôi thấy cậu ấy rất thong dong và phóng khoáng, lúc về trên trán lại lấm tấm mấy giọt mồ hôi. Tuy nhiên, nếu so với vẻ chật vật, mệt mỏi của các bạn C trưởng khác thì Đình Huy vẫn còn phong độ chán.
Đình Huy đang cẩn thận kiểm tra lại những thứ vừa nhận được. Tôi để ý thấy cậu ấy đặc biệt kĩ lưỡng trong việc kiểm tra các bộ quần áo dành cho nữ và hình như, cậu ấy còn để riêng một bộ. Sau khi hoàn tất các công việc, cậu ấy đọc tên từng người chúng tôi để lên lấy đồ về. Và khi đến lượt mình, tôi có thể nói rằng tôi đã cố giữ bình tĩnh và kiềm chế bản thân để không lập tức hỏi Đình Huy về thắc mắc của bản thân lúc này, vì rõ ràng tôi thấy được bộ quần áo mà Đình Huy đưa cho tôi chính là bộ mà cậu ấy để riêng lúc nãy. Như nhận ra sự ngạc nhiên của tôi, Đình Huy không nói gì, chỉ khẽ nở ra một nụ cười đẹp mê hồn rồi ra hiệu cho tôi về chỗ.
Khi công việc của các C trưởng kết thúc, chúng tôi được dặn dò thêm một vài vấn đề nữa rồi nhanh chóng được ra về. Trong khi mọi người đều mang tâm trạng háo hức, phấn khởi thảo luận những gì sẽ học vào ngày mai thì trong đầu tôi lúc này chỉ chứa đầy sự tò mò không thể tả.
Lúc tối, khi tôi đăng nhập facebook, tôi thấy Đình Huy cũng đang lên. Không ngăn lại được nữa, tôi nhanh chóng nhắn tin cho cậu ấy:
“Có một chuyện không biết có nên hỏi cậu không?”
Đình Huy trả lời tôi ngay sau đó:
“Ý cậu là chuyện bộ quần áo?”
“Sao cậu biết vậy?”
“Có gì khó đâu, lúc chiều, khi tôi đưa bộ quần áo đó cho cậu, hai mắt cậu đã mở rất to!”
“Ừ, vì tôi… hình như tôi thấy… cậu để riêng bộ quần áo đó.”
“Hi, cậu đoán đúng rồi, tôi cố ý để riêng bộ quần áo đó ra để đưa cho cậu đấy, vì tôi thấy bộ đó còn khá mới!”
“Hả, như vậy có được không? Nếu mọi người biết…”
“Không sao đâu, tôi làm C trưởng cũng có phải tự nguyện đâu, do mọi người đề cử đấy chứ, nên cũng phải cho mình một chút đặc quyền. Với lại, tôi đã bù đắp bằng việc chọn cho mình bộ quần áo cũ nhất rồi. Cậu không cần phải lo đâu!”
“Sao có thể không lo được chứ!”
Đình Huy nói vậy càng làm tôi thấy áy náy hơn. Tôi không ngờ Đình Huy lại có thể làm vậy vì mình. Lúc ban đầu, điều tôi lo lắng chính là sợ bạn bè biết được sẽ có lời dị nghị sau lưng, nhưng bây giờ, tôi lại lo cho Đình Huy nhiều hơn. Những bộ quần áo được mặc khi học quốc phòng, đã trải qua biết bao lớp sinh viên, lại được giữ trong kho qua nhiều năm, đến cả những bạn sinh viên bình thường như chúng tôi khi nhận còn không nhịn được mà buông lời than vãn, nói gì đến những thiếu gia tiểu thư như Đình Huy và Ngọc Hân–những người sinh ra trong gia đình giàu có, ăn sung mặc sướng từ khi còn rất nhỏ. Tôi lại hiểu Đình Huy hơn ai hết, cậu ấy có thể không mặc quần áo hàng hiệu, nhưng cực kì thích sạch sẽ. Cậu ấy rõ ràng có thể dành đặc quyền đó để chọn cho bản thân một bộ tốt nhất, nhưng bây giờ, cậu ấy, bộ quần áo cũ nhất…
Trong khi tôi đang rối bời đến cực điểm, thì Đình Huy lại giống như không nhận ra điều đó, cậu ấy thản nhiên hỏi ngược lại tôi:
“Cậu đang lo cho tôi sao?”
“Tất nhiên rồi!” Tôi không do dự mà đáp lại ngay.
“Yên tâm đi, tôi đã giặt sạch sẽ bộ quần áo đó rồi, hiện giờ đang hong khô nó đây. Còn nữa, tôi rất vui. J” Cậu ấy còn không quên để một kí hiệu biểu cảm thể hiện tâm trạng của mình lúc này.
“Vui? Cậu vui gì vậy?”
“Vui vì cậu lo lắng cho tôi, vui vì khi học quốc phòng, cậu phải chú ý tôi thật nhiều mới biết rằng tôi đã để riêng bộ quần áo ấy.”
Người tôi ngây ra như phỗng khi thấy dòng chữ đó hiện lên trên màn hình máy tính, mặt bất giác đỏ bừng. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy câu nói này của Đình Huy lại chứa nhiều ẩn ý đến như thế, lại có gì đó… ừm, đôi chút tình cảm. Chỉ nghĩ đến đây thôi, má tôi đã bất giác nóng như lửa đốt, đầu như muốn bốc hoả, xấu hổ và ngượng ngùng, thế nhưng… trong lòng lại thoáng có một dòng xúc cảm dịu dàng, mát lạnh như nước chảy qua mà tôi không thể gọi tên.
Tôi chần chừ mãi mà không trả lời lại Đình Huy. Và cậu ấy rất nhanh đã gọi điện đến cho tôi:
“A lô, Quỳnh Anh hả?”
“Hả, tôi đây!”
“Không thấy cậu nói gì, tôi nghĩ cậu đã out rồi, nhưng vẫn thấy dấu hiện thông báo cậu vẫn đang online.”
Tôi làm sao có thể nói với Đình Huy, tôi chậm chạp không trả lời lại là vì chuyện gì chứ, thế nên, tôi đành nói:
“À, lúc nãy, mẹ gọi tôi có việc xíu…”
Không biết có nghe lầm không nhưng tôi có cảm giác Đình Huy vừa khẽ cười một tiếng:
“Ra là vậy, tôi còn đang nghĩ…”
“Cậu nghĩ gì cơ?”
“Hi, không nói cho cậu biết! Thôi cũng trễ rồi, cậu đi ngủ sớm đi, đừng online khuya quá! Cậu ngủ ngon nhé!”
“Ừ, ngủ ngon!”
Tôi thầm thở phào trong lòng khi Đình Huy không nhắc đến chuyện vừa rồi vì nếu có nhắc, tôi cũng chẳng biết nói sao với cậu ấy. Chắc là tôi cũng sẽ ngập ngừng và ấp úng như gà mắc tóc để nói dối cậu ấy thôi mặc dù ban nãy tôi đã nói dối cậu ấy rồi. Thật ra nếu suy nghĩ kĩ lại thì hình như cũng chẳng có gì to tát lắm, nhưng tại sao khi đó, tôi lại bối rối như thế chứ! Thật không hiểu nổi mà! Nhưng tôi cũng đành tạm gác mớ ngổn ngang đó sang một bên và nhanh chóng leo lên giường bởi vì tôi biết, nếu cứ tiếp tục suy nghĩ thì chắc tôi cũng chẳng nhận được câu trả lời. Không lâu sau đó, tôi đã để bản thân chìm vào giấc mộng đẹp!