Hân ngồi im lặng bên chiếc xích đu, cô không biết nấu ăn, vậy nên không thể làm vướng tay chân mọi người. Một mình ngồi nhìn mọi người, hết nhóm nữ đang nấu ăn tới nhóm nam đang ồn ào nghịch ngợm như một đám trẻ. Chỉ có một mình cô, ở góc sân nhà Đăng, ngồi im lặng trên xích đu. Hân như thể thuộc về một thế giới khác, ngoài tất cả mọi người. Đôi lúc, có vài người thì thầm gì đó khi đang chăm chú nhìn cô. Nhưng Hân quen rồi. Cô quen với việc mình bị xem là kì lạ trong mắt mọi người rồi. Đeo tai nghe, Hân thả lỏng mình với những giai điệu buồn trong máy nghe nhạc, ánh mắt cô cũng dịu lại cùng với âm nhạc, cô nhìn vào khoảng trời xanh cao không một gợn mây kia, cứ nhìn mãi như theo đuổi, kiếm tìm trên bầu trời điều gì đó. Cô cứ mải miết trong thế giới của mình mà không biết hình ảnh ấy được ai đó gi lại cho đến mãi về sau.
_ Hân, vào trong đi, nắng rồi. – Một bóng dáng đứng chắn đi ánh mặt trời đang chói chang trước mặt Hân.
_ À... Ừ... – Cô ngước nhìn người con trai ấy, vẫn là cậu ấy, người những ngày gần đây rất hay xuất hiện trước mặt cô dù cô cố gắng tránh né.
_ Làm gì mà tự nhiên thấy thằng Lộc mà mặt đỏ hết lên thế? – Tiếng Hải Anh đùa khơi gợi lên “trò đùa” mới cho mọi người
_ Đúng rồi, sao Hân nó đỏ hết cả mặt lên thế kia... Thích thằng Lộc rồi phải không?... Lan ơi, mày lo giữ chặt người yêu đi nhá, không là nó bỏ nó đi theo cái Hân đấy...hahahaha... – mỗi người một câu như càng muốn làm nó khó xử hơn, nét bối rối trên mặt thật rõ ràng, chính Lộc cũng nhận ra điều ấy khi nhìn Hân
_ Do nắng thôi, mấy ông mấy bà nói thế, Lan mà giận tôi thì sao? – Để Hân ngồi lại đó, Lộc đi vào trong nhà với đám con trai trong lớp.
_ Cái Hân mà tới tao ủng hộ hai tay, có đứa thèo theo team Lộc Hân không, giơ tay phát coi. Haha. – Không buông tha, mấy đứa con gái tiếp tục trêu ghẹo cả cô, Lan và Lộc.
_ Có này... Bọn tao theo phe mày ủng hộ. – Hùa theo thực sự là một hiệu ứng đáng sợ, lúc này, Hân thực sự run rẩy.
_ Lộc tốt ai chẳng thích, nhưng Lan Lộc là của nhau rồi. Mọi người đừng đùa nữa. – Cô lúng búng nói được vài câu rồi bỏ vào nhà ngồi,tránh mặt mấy đứa con gái khác trong lớp. Hân bắt đầu hối hận vì đã gật đầu tham gia. Cô lo lắng, cô sợ mình sẽ không kiềm chế được mà nói thích Lộc.
...
Bữa tiệc tự túc đơn giản mừng sinh nhật cô chủ nhiệm cứ diễn ra vui vẻ với tất cả mọi người, trừ Hân, không ai nhận ra Hân uống thật nhiều mà vẫn im lặng. Mãi khi Vân, cô bạn cùng bàn thấy mặt Hân hồng hồng, cả lớp mới biết Hân uống cạn 4 lon bia. Ai cũng kinh ngạc, nhưng rồi lại nhanh chóng quên ngay vì Hân uống nhiều nhưng không quậy loạn. Tiệc gần tàn luôn là lúc trò vui chính thức bắt đầu, mấy bạn nữ dọn đi những chén đĩa không còn đồ ăn cho gọn để chơi trò chơi.
Hân gần như say mèm nhưng vẫn cứ ngồi im lặng ở đó, có vài người đã ra về vì bận việc riêng, cả Lan cũng đã về. Khi cả đám bắt đầu chơi trò nói thật thì chỉ còn lại hơn 20 đứa với cô ở lại. Hân lúc này vẫn ở đó, nhưng đã ngủ ngon. Trong mơ màng, cô cứ thế dựa vào ai đó, cảm giác ấm áp khiến cô cọ nhẹ má vào điểm tựa trong vô thức. Lộc nhìn Hân khẽ mỉm cười. Chẳng biết thế nào, sau khi lớp về gần nửa, Lan cũng về trước vì bà ngoại gọi, Lộc lại ngồi ngay cạnh Hân. Rồi cái cô gái say ngoan này xem cậu như cái gối tựa mà dựa vào ngủ ngon lành. Nhìn Hân lúc này thấy thật bình yên, cảm giác ấy khiến cậu thấy vui lạ...
...
Hân ngồi im lặng bên chiếc xích đu, cô không biết nấu ăn, vậy nên không thể làm vướng tay chân mọi người. Một mình ngồi nhìn mọi người, hết nhóm nữ đang nấu ăn tới nhóm nam đang ồn ào nghịch ngợm như một đám trẻ. Chỉ có một mình cô, ở góc sân nhà Đăng, ngồi im lặng trên xích đu. Hân như thể thuộc về một thế giới khác, ngoài tất cả mọi người. Đôi lúc, có vài người thì thầm gì đó khi đang chăm chú nhìn cô. Nhưng Hân quen rồi. Cô quen với việc mình bị xem là kì lạ trong mắt mọi người rồi. Đeo tai nghe, Hân thả lỏng mình với những giai điệu buồn trong máy nghe nhạc, ánh mắt cô cũng dịu lại cùng với âm nhạc, cô nhìn vào khoảng trời xanh cao không một gợn mây kia, cứ nhìn mãi như theo đuổi, kiếm tìm trên bầu trời điều gì đó. Cô cứ mải miết trong thế giới của mình mà không biết hình ảnh ấy được ai đó gi lại cho đến mãi về sau.
_ Hân, vào trong đi, nắng rồi. – Một bóng dáng đứng chắn đi ánh mặt trời đang chói chang trước mặt Hân.
_ À... Ừ... – Cô ngước nhìn người con trai ấy, vẫn là cậu ấy, người những ngày gần đây rất hay xuất hiện trước mặt cô dù cô cố gắng tránh né.
_ Làm gì mà tự nhiên thấy thằng Lộc mà mặt đỏ hết lên thế? – Tiếng Hải Anh đùa khơi gợi lên “trò đùa” mới cho mọi người
_ Đúng rồi, sao Hân nó đỏ hết cả mặt lên thế kia... Thích thằng Lộc rồi phải không?... Lan ơi, mày lo giữ chặt người yêu đi nhá, không là nó bỏ nó đi theo cái Hân đấy...hahahaha... – mỗi người một câu như càng muốn làm nó khó xử hơn, nét bối rối trên mặt thật rõ ràng, chính Lộc cũng nhận ra điều ấy khi nhìn Hân
_ Do nắng thôi, mấy ông mấy bà nói thế, Lan mà giận tôi thì sao? – Để Hân ngồi lại đó, Lộc đi vào trong nhà với đám con trai trong lớp.
_ Cái Hân mà tới tao ủng hộ hai tay, có đứa thèo theo team Lộc Hân không, giơ tay phát coi. Haha. – Không buông tha, mấy đứa con gái tiếp tục trêu ghẹo cả cô, Lan và Lộc.
_ Có này... Bọn tao theo phe mày ủng hộ. – Hùa theo thực sự là một hiệu ứng đáng sợ, lúc này, Hân thực sự run rẩy.
_ Lộc tốt ai chẳng thích, nhưng Lan Lộc là của nhau rồi. Mọi người đừng đùa nữa. – Cô lúng búng nói được vài câu rồi bỏ vào nhà ngồi,tránh mặt mấy đứa con gái khác trong lớp. Hân bắt đầu hối hận vì đã gật đầu tham gia. Cô lo lắng, cô sợ mình sẽ không kiềm chế được mà nói thích Lộc.
...
Bữa tiệc tự túc đơn giản mừng sinh nhật cô chủ nhiệm cứ diễn ra vui vẻ với tất cả mọi người, trừ Hân, không ai nhận ra Hân uống thật nhiều mà vẫn im lặng. Mãi khi Vân, cô bạn cùng bàn thấy mặt Hân hồng hồng, cả lớp mới biết Hân uống cạn lon bia. Ai cũng kinh ngạc, nhưng rồi lại nhanh chóng quên ngay vì Hân uống nhiều nhưng không quậy loạn. Tiệc gần tàn luôn là lúc trò vui chính thức bắt đầu, mấy bạn nữ dọn đi những chén đĩa không còn đồ ăn cho gọn để chơi trò chơi.
Hân gần như say mèm nhưng vẫn cứ ngồi im lặng ở đó, có vài người đã ra về vì bận việc riêng, cả Lan cũng đã về. Khi cả đám bắt đầu chơi trò nói thật thì chỉ còn lại hơn đứa với cô ở lại. Hân lúc này vẫn ở đó, nhưng đã ngủ ngon. Trong mơ màng, cô cứ thế dựa vào ai đó, cảm giác ấm áp khiến cô cọ nhẹ má vào điểm tựa trong vô thức. Lộc nhìn Hân khẽ mỉm cười. Chẳng biết thế nào, sau khi lớp về gần nửa, Lan cũng về trước vì bà ngoại gọi, Lộc lại ngồi ngay cạnh Hân. Rồi cái cô gái say ngoan này xem cậu như cái gối tựa mà dựa vào ngủ ngon lành. Nhìn Hân lúc này thấy thật bình yên, cảm giác ấy khiến cậu thấy vui lạ...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
...
Hân ngồi im lặng bên chiếc xích đu, cô không biết nấu ăn, vậy nên không thể làm vướng tay chân mọi người. Một mình ngồi nhìn mọi người, hết nhóm nữ đang nấu ăn tới nhóm nam đang ồn ào nghịch ngợm như một đám trẻ. Chỉ có một mình cô, ở góc sân nhà Đăng, ngồi im lặng trên xích đu. Hân như thể thuộc về một thế giới khác, ngoài tất cả mọi người. Đôi lúc, có vài người thì thầm gì đó khi đang chăm chú nhìn cô. Nhưng Hân quen rồi. Cô quen với việc mình bị xem là kì lạ trong mắt mọi người rồi. Đeo tai nghe, Hân thả lỏng mình với những giai điệu buồn trong máy nghe nhạc, ánh mắt cô cũng dịu lại cùng với âm nhạc, cô nhìn vào khoảng trời xanh cao không một gợn mây kia, cứ nhìn mãi như theo đuổi, kiếm tìm trên bầu trời điều gì đó. Cô cứ mải miết trong thế giới của mình mà không biết hình ảnh ấy được ai đó gi lại cho đến mãi về sau.
_ Hân, vào trong đi, nắng rồi. – Một bóng dáng đứng chắn đi ánh mặt trời đang chói chang trước mặt Hân.
_ À... Ừ... – Cô ngước nhìn người con trai ấy, vẫn là cậu ấy, người những ngày gần đây rất hay xuất hiện trước mặt cô dù cô cố gắng tránh né.
_ Làm gì mà tự nhiên thấy thằng Lộc mà mặt đỏ hết lên thế? – Tiếng Hải Anh đùa khơi gợi lên “trò đùa” mới cho mọi người
_ Đúng rồi, sao Hân nó đỏ hết cả mặt lên thế kia... Thích thằng Lộc rồi phải không?... Lan ơi, mày lo giữ chặt người yêu đi nhá, không là nó bỏ nó đi theo cái Hân đấy...hahahaha... – mỗi người một câu như càng muốn làm nó khó xử hơn, nét bối rối trên mặt thật rõ ràng, chính Lộc cũng nhận ra điều ấy khi nhìn Hân
_ Do nắng thôi, mấy ông mấy bà nói thế, Lan mà giận tôi thì sao? – Để Hân ngồi lại đó, Lộc đi vào trong nhà với đám con trai trong lớp.
_ Cái Hân mà tới tao ủng hộ hai tay, có đứa thèo theo team Lộc Hân không, giơ tay phát coi. Haha. – Không buông tha, mấy đứa con gái tiếp tục trêu ghẹo cả cô, Lan và Lộc.
_ Có này... Bọn tao theo phe mày ủng hộ. – Hùa theo thực sự là một hiệu ứng đáng sợ, lúc này, Hân thực sự run rẩy.
_ Lộc tốt ai chẳng thích, nhưng Lan Lộc là của nhau rồi. Mọi người đừng đùa nữa. – Cô lúng búng nói được vài câu rồi bỏ vào nhà ngồi,tránh mặt mấy đứa con gái khác trong lớp. Hân bắt đầu hối hận vì đã gật đầu tham gia. Cô lo lắng, cô sợ mình sẽ không kiềm chế được mà nói thích Lộc.
...
Bữa tiệc tự túc đơn giản mừng sinh nhật cô chủ nhiệm cứ diễn ra vui vẻ với tất cả mọi người, trừ Hân, không ai nhận ra Hân uống thật nhiều mà vẫn im lặng. Mãi khi Vân, cô bạn cùng bàn thấy mặt Hân hồng hồng, cả lớp mới biết Hân uống cạn 4 lon bia. Ai cũng kinh ngạc, nhưng rồi lại nhanh chóng quên ngay vì Hân uống nhiều nhưng không quậy loạn. Tiệc gần tàn luôn là lúc trò vui chính thức bắt đầu, mấy bạn nữ dọn đi những chén đĩa không còn đồ ăn cho gọn để chơi trò chơi.
Hân gần như say mèm nhưng vẫn cứ ngồi im lặng ở đó, có vài người đã ra về vì bận việc riêng, cả Lan cũng đã về. Khi cả đám bắt đầu chơi trò nói thật thì chỉ còn lại hơn 20 đứa với cô ở lại. Hân lúc này vẫn ở đó, nhưng đã ngủ ngon. Trong mơ màng, cô cứ thế dựa vào ai đó, cảm giác ấm áp khiến cô cọ nhẹ má vào điểm tựa trong vô thức. Lộc nhìn Hân khẽ mỉm cười. Chẳng biết thế nào, sau khi lớp về gần nửa, Lan cũng về trước vì bà ngoại gọi, Lộc lại ngồi ngay cạnh Hân. Rồi cái cô gái say ngoan này xem cậu như cái gối tựa mà dựa vào ngủ ngon lành. Nhìn Hân lúc này thấy thật bình yên, cảm giác ấy khiến cậu thấy vui lạ...