Cánh cửa bật mở, Doãn Mặc Niên xuất hiện với bó hoa hồng tươi rực rỡ, anh nở nụ cười ấm áp nhìn cô, giống như trong quá khứ, Chu Tâm đáp trả ánh mắt của anh, cô dịu dàng đưa tay về phía anh, dường như giữa hai người chưa từng có tổn thương, cũng chưa từng xa cách. Chỉ một chút nữa thôi, bàn tay còn chưa kịp chạm tay.
Chu Tâm bỗng mở to mắt nhìn trần nhà, đồng hồ báo thức vẫn còn reo in ỏi. Cô với tay tắt nó. Hóa ra là mơ. Một giấc mơ hoang đường đến vậy.
Chu Tâm không còn gặp lại Doãn Mặc Niên nữa, một ngày trước khi anh kết hôn, Chu Tâm cũng nhận ra rốt cuộc mình cũng không thể im lặng mà buông xuống,
Bờ sông thật yên tĩnh. Cô ngồi trên chiếc ghế dài, nhìn thấy anh từ từ bước về phía mình, thời gian trôi chậm lại, trở về mấy năm trước, kỉ niệm một năm khi hai người quen nhau, cô đã ngồi đợi anh ở đây, anh chạy hớt hải đến, trên trán mướt mồ hôi.
“Xin lỗi, anh đến trễ”.
Chu Tâm chẳng những không tức giận mà lại thấy thương anh vì phải lo toan những khó khăn trong cuộc sống hằng ngày, toan tính về cơm áo gạo tiền.
Cô đưa tay lau mồ hôi cho anh, nhẹ nhàng cười nói “Không sao, dù anh có đến muộn hơn, em vẫn đợi mà”.
Anh nhìn cô, dường như trong đôi mắt đen cương nghị ấy, chỉ có một mình cô. Anh rút từ túi áo ra một chiếc nhẫn. Chu Tâm còn nhớ, lần trước đứa bạn trong lớp quen bạn trai, ngón tay lúc nào cũng đeo một chiếc nhẫn, còn là loại rất đắt tiền. Cô cũng từng một lần nói muốn cùng anh đeo nhẫn cặp như thế. Anh chỉ cười vỗ nhẹ lưng cô “Anh sẽ làm việc thật chăm chỉ”.
Anh cầm chiếc nhẫn lồng vào ngón tay út của cô, vô cùng cẩn thận “Sau này anh sẽ kiếm thật nhiều tiền, mua cho em chiếc nhẫn đẹp nhất”.
Chu Tâm cảm động rơi nước mắt, cô nhào vào lòng “Em biết mà, người khác đều sai, chỉ có em là đúng, yêu anh chính là điều em làm đúng nhất”.
Doãn Mặc Niên ngồi xuống bên cạnh cô, anh đưa tay vỗ nhẹ vai cô “Em không sao chứ?”.
Chu Tâm đưa tay lau nước mắt, mỉm cười chua xót “Không có gì, chỉ là nhớ lại một chút ký ức năm đó”.
Môi Doãn Mặc Niên mấp máy, nhưng rồi anh lại không nói.
Chu Tâm nhìn ra bờ sông, lẳng lặng nghe nhịp đập con tim mình.
“Anh sắp kết hôn rồi, chắc bận lắm nhỉ, em không làm phiền anh chứ?”
Doãn Mặc Niên nhẹ lắc đầu.
Cô quay sang mỉm cười nhìn anh “Em mượn anh ngày hôm nay, được không?”
Doãn Mặc Niên nhìn cô. Cô là mối tình đầu của anh, là thanh xuân tươi đẹp nhất của anh, là mảnh ghép duy nhất của anh suốt thời niên thiếu đó.
Chu Tâm kéo Doãn Mặc Niên trở về trường, nắm tay anh đi xuyên qua dãy hành lang cũ, mọi thứ đều đã thay đổi, chỉ có cảm giác trong cô vẫn tồn tại vĩnh cửu.
Đi ngang qua quán nước gần trường, đôi chân Chu Tâm chợt sững lại, Doãn Mặc Niên cũng sững người.
“Anh nhớ không? Những năm đó em đều ngồi bên ngoài chờ anh tan làm, mấy chiếc ghế cũng bị đổi rồi”.
Bàn tay Doãn Mặc Niên siết chặt tay cô, cô biết cảm giác của anh cũng như cô lúc trước, khi phát hiện những thứ từng tồn tại trong hồi ức, lần lượt đều thay đổi.
Thanh xuân từng tuyệt vời như thế rồi cũng sẽ trôi qua. Tình yêu không hề lớn như chúng ta vẫn nghĩ, có thể vượt qua tấc cả mọi thứ. Chỉ là mấy năm thôi, liền không vượt qua được, Chu Tâm còn mong đợi cùng anh đi qua mấy lần mười năm, sống đến bạc đầu.
Chu Tâm kéo Doãn Mặc Niên vào một quán bar, cùng nhau cạn hết từng ly rượu. Khi men say ngấm vào người. Khi lao vào nhau như những con người đang yêu nhau, Chu Tâm hiểu rằng, tình cảm trong cô chưa bao giờ vơi, vẫn như một ngọn lửa chực chờ bùng cháy.
Khi anh hôn cô, nụ hôn ngọt ngào, mãnh liệt, giống như đem trút tất cả cảm xúc ngần ấy năm ra.
Yêu thương qua đi thì sẽ cạn hay sao?
Một giọt nước ấm nóng rơi trên mặt Chu Tâm, cô ngỡ ngàng, vì sao anh lại khóc?
Chu Tâm cảm nhận được anh đang run rẩy.
Cô xoa nhẹ đầu anh, vỗ về như một đứa trẻ.
Một lúc sau, Doãn Mặc Niên hít thở mấy lần, chầm chậm nói “Xin lỗi… xin lỗi em”.
Chu Tâm cười buồn “Anh còn yêu em không?”.
Anh ở trong lòng cô im lặng.
“Anh không tiếc nuối thanh xuân ấy, nhưng em lại tiếc nuối hai chúng ta của quá khứ. Quá khứ ngọt ngào đến vậy, thật là không nỡ”.
“Cho những năm tháng đã qua, cho tương lai chúng ta từng hứa hẹn, cho những yêu thương còn dang dỡ, tình yêu của chúng ta không đủ lớn để vượt qua tấc cả, Mặc Niên, anh nhất định phải hạnh phúc”.
Chu Tâm bỏ đi, mặc cho anh ngơ ngác nhìn theo, ánh mắt hằng lên những tia đau lòng. Nhưng mà, biết làm sao được, anh sẽ là người đàn ông của người khác, những yêu thương cô đã từng có, cũng không có nghĩa cô có quyền chiếm giữ nó đến trọn đời.
“Mặc Niên, sau này, sẽ không gặp lại”.
Ngày anh kết hôn, trời đã chuyển lạnh, Chu Tâm một mình bước vào quán cà phê, trước đây nơi này là tiệm mì Doãn Mặc Niên từng đi làm, bây giờ đã thay đổi rồi.
Cô chủ quán xinh đẹp hỏi cô “Chị dùng gì?”.
Chu Tâm nhìn chậu xương rồng bên cửa sổ.
“Một ly cà phê”. Cô lại hỏi “Quán này… mở được bao lâu rồi?”.
Cô gái kia cười nói “Hơn một năm rồi ạ”.
Chu Tâm cúi mặt, cười cười “Vậy à… cảm ơn”.
Hóa ra, từng mảng ký ức đã tự rời xa cô lúc nào không hay, không phải cứ quay lại là sẽ gặp được. Cô cũng không thể giữa được tấc cả những kỷ niệm, đến lúc muốn đi, chúng sẽ đi.
Ly cà phê không bỏ đường, quả thật rất đắng.
Ký ức càng ngọt ngào bảo nhiêu, thì khi nhớ lại, chính là lưỡi dao sắc nhọn bấy nhiêu, cứa trái tim đến rỉ máu.
Cô đã từng yêu anh, kiên định như vậy, cố chấp như vậy, nhiều năm sau cũng chưa một lần nào hối hận. Nhưng mà, ngày hôm nay cô chợt hiểu “Có người tưởng như là cả đời, cuối cùng cũng chỉ là thoáng qua”.
Doãn Mặc Niên năm đó là người mà cô yêu nhất, dùng cả cuộc đời này để yêu. Cũng là người mà cô chờ đợi, dùng cả cuộc đời này để chờ đợi.
Chu Tâm vẫn hay bắt gặp anh trên ti vi, người đàn ông thành đạt, người vợ xinh đẹp đứng cạnh anh như nữ chính trong cuốn truyện dài, còn cô, mãi chỉ là một người ngoài cuộc, một ảo ảnh mang tên ký ức.
Lại một năm nữa, Chu Tâm gặp lại Diêu Hà, cô ấy hiện là một nhà thiết kế thời trang, làm việc tại một công ty lớn, bọn họ gặp nhau, hàn huyên đủ thứ chuyện. Cô ấy bất chợt hỏi “Chu Tâm, cậu chưa có mối quan hệ nào sao?”.
Chu Tâm cười cười, khuấy cà phê trong cốc “Vẫn chưa”.
Lời Diêu Hà đầy rẫy tiếc nuối “Haizzzz, năm đó còn ngỡ sau này cậu cùng Doãn Mặc Niên sẽ kết hôn, trong mấy người chúng ta, ai ai cũng nghĩ vậy”.
Tôi nhìn cô ấy, cố nặn một nụ cười gượng gạo “Tớ cũng nghĩ vậy đấy. Đùa thôi, cũng là chuyện quá khứ rồi, năm đó còn trẻ, yêu đương điên cuồng đến thế, cứ nghĩ tình yêu to lớn, vĩ đại đến dường nào, cuối cùng cũng không thể vượt qua thời gian, những vụn vặt trong cuộc sống”.
“Để tớ giới thiệu cho cậu vậy”. Đôi mắt Diêu Hà mở to, đầy phấn khởi.
Chu Tâm nhướng mày, cười nhạt.
Nhưng cô lại chấp nhận sự mai mối của Diêu Hà, quen biết Lý Hiên, cùng anh ta bắt đầu mối quan hệ mới.
Lý Hiên là một giám đốc thời trang, anh hơn cô ba tuổi, là người đàn ông chững chạc.
Cảm giác ở bên Lý Hiên cũng bình thường như bao người khác. Chu Tâm nghĩ, có thể mình đã già đi, đã không còn yêu thương cháy bỏng của tuổi trẻ.
Cô đã hai mươi bảy tuổi, năm sau có lẽ nên kết hôn, rồi sinh con, có thể sinh con trước ba mươi tuổi. Sau đó cùng chồng nuôi dạy con thật tốt. Nhưng mà, cô chưa từng nghĩ, mình sẽ cùng già đi bên cạnh một người đàn ông, không phải Doãn Mặc Niên. Nghĩ đến lại thấy thật lạ.
Lý Hiên giống như một người bạn trai chuẩn mực, anh ấy nắm tay Chu Tâm đi qua những con đường dài, cõng cô trên lưng, tay cầm đôi giày cao gót của cô, vào những ngày lễ, anh sẽ tặng hoa, đôi khi là những món trang sức mà anh nghĩ nó hợp với cô.
Vào ngày kỷ niệm một năm quen nhau, Lý Hiên đặt chiếc nhẫn kim cương nhỏ trong một cái hộp, anh đẩy nó đến trước mặt cô, ánh mắt nhu tình nói “Chu Tâm, gả cho anh nhé”.
Chu Tâm nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, rất sang, rất đẹp, nhìn rất đáng giá.
Nhưng mà, tận sâu trong lòng cô, thứ quý giá nhất vẫn là socola của cậu thiếu niên đứng dưới nhà giữa đêm, là chiếc nhẫn rẻ tiền nhưng phải mất nửa tháng lương làm việc vất vả trong quán mì, là những chai sữa nhỏ mà người kia phải rút ra từ bữa ăn của mình để mua cho cô.
Chu Tâm nhìn Lý Hiên, bỗng nhiên cảm thấy dường như mọi thứ đều nhanh quá, thời gian chính là thứ ích kỷ nhất trên đời, không hề để người ta có cơ hội giữ lấy, dù chỉ là một chút.
Cô nhẹ nhàng nói với anh “Em hiện tại vẫn chưa muốn kết hôn”.
Lý Hiên có chút mất mát “Vậy em giữ nó, cho đến khi nào em muốn kết hôn”.
Chu Tâm chầm chậm cầm lấy chiếc hộp, cất vào túi xách “Được”.
Mấy tháng sau đó, khi Chu Tâm đón sinh nhật lần thứ hai mươi tám của mình.
Cô cùng Lý Hiên lái xe đến nhà hàng Nhật trong thành phố. Xe đi qua một đoạn đường, người đứng xung quanh hơi đông, chắc là vừa xảy ra tai nạn.
Lúc đi ngang qua khu thương mại, trên màn hình lớn bên đường, đưa tin trực tiếp từ vụ tai nạn giao thông, hiện trường có chiếc ô tô hỏng nặng, cửa kính vỡ nát. Chu Tâm nhìn thoáng qua, gương mặt bỗng chốc đông lại. Cô gần như không nghe thấy giọng mình
Cô không biết bản thân đã đến bệnh viện như thế nào, chỉ biết khi mình chợt tỉnh, ngẩng đầu lên, cửa phòng cấp cứu vẫn sáng đèn, cô thấy Hạ Huệ Đình đứng bên ngoài, khóc rất thương tâm.
Chu Tâm nhìn cô ấy, dáng người mỏng manh không ngừng run rẩy. Có lẽ Hạ Huệ Đình yêu Doãn Mặc Niên rất nhiều, liệu, có yêu như cô đã yêu anh ấy.
Nhưng hiện tại, cô chỉ có thể lặng lẽ đứng dựa vào tường, im lặng chờ đợi. Móng tay bấu vào da thịt, đau đến tê tái.
Cô đã bảo anh nhất định phải sống thật hạnh phúc, như vậy, bản thân cô cũng sẽ sống thật hạnh phúc. Anh giống như bầu trời của cô, từ năm mười bảy tuổi, chính là bầu trời của cô, nhìn bầu trời của mình cứ thế sụp đổ, anh bảo cô phải hạnh phúc như thế nào?
Khi bác sĩ thông báo anh có thể hôn mê vài tháng, cũng có thể là cả đời không tỉnh lại được, nước mắt Chu Tâm cuối cùng cũng không kiềm được mà rơi xuống, có lẽ rất lâu rồi, cô đã không còn khóc như thế này.
Chu Tâm bỗng mở to mắt nhìn trần nhà, đồng hồ báo thức vẫn còn reo in ỏi. Cô với tay tắt nó. Hóa ra là mơ. Một giấc mơ hoang đường đến vậy.
Chu Tâm không còn gặp lại Doãn Mặc Niên nữa, một ngày trước khi anh kết hôn, Chu Tâm cũng nhận ra rốt cuộc mình cũng không thể im lặng mà buông xuống,
Bờ sông thật yên tĩnh. Cô ngồi trên chiếc ghế dài, nhìn thấy anh từ từ bước về phía mình, thời gian trôi chậm lại, trở về mấy năm trước, kỉ niệm một năm khi hai người quen nhau, cô đã ngồi đợi anh ở đây, anh chạy hớt hải đến, trên trán mướt mồ hôi.
“Xin lỗi, anh đến trễ”.
Chu Tâm chẳng những không tức giận mà lại thấy thương anh vì phải lo toan những khó khăn trong cuộc sống hằng ngày, toan tính về cơm áo gạo tiền.
Cô đưa tay lau mồ hôi cho anh, nhẹ nhàng cười nói “Không sao, dù anh có đến muộn hơn, em vẫn đợi mà”.
Anh nhìn cô, dường như trong đôi mắt đen cương nghị ấy, chỉ có một mình cô. Anh rút từ túi áo ra một chiếc nhẫn. Chu Tâm còn nhớ, lần trước đứa bạn trong lớp quen bạn trai, ngón tay lúc nào cũng đeo một chiếc nhẫn, còn là loại rất đắt tiền. Cô cũng từng một lần nói muốn cùng anh đeo nhẫn cặp như thế. Anh chỉ cười vỗ nhẹ lưng cô “Anh sẽ làm việc thật chăm chỉ”.
Anh cầm chiếc nhẫn lồng vào ngón tay út của cô, vô cùng cẩn thận “Sau này anh sẽ kiếm thật nhiều tiền, mua cho em chiếc nhẫn đẹp nhất”.
Chu Tâm cảm động rơi nước mắt, cô nhào vào lòng “Em biết mà, người khác đều sai, chỉ có em là đúng, yêu anh chính là điều em làm đúng nhất”.
Doãn Mặc Niên ngồi xuống bên cạnh cô, anh đưa tay vỗ nhẹ vai cô “Em không sao chứ?”.
Chu Tâm đưa tay lau nước mắt, mỉm cười chua xót “Không có gì, chỉ là nhớ lại một chút ký ức năm đó”.
Môi Doãn Mặc Niên mấp máy, nhưng rồi anh lại không nói.
Chu Tâm nhìn ra bờ sông, lẳng lặng nghe nhịp đập con tim mình.
“Anh sắp kết hôn rồi, chắc bận lắm nhỉ, em không làm phiền anh chứ?”
Doãn Mặc Niên nhẹ lắc đầu.
Cô quay sang mỉm cười nhìn anh “Em mượn anh ngày hôm nay, được không?”
Doãn Mặc Niên nhìn cô. Cô là mối tình đầu của anh, là thanh xuân tươi đẹp nhất của anh, là mảnh ghép duy nhất của anh suốt thời niên thiếu đó.
Chu Tâm kéo Doãn Mặc Niên trở về trường, nắm tay anh đi xuyên qua dãy hành lang cũ, mọi thứ đều đã thay đổi, chỉ có cảm giác trong cô vẫn tồn tại vĩnh cửu.
Đi ngang qua quán nước gần trường, đôi chân Chu Tâm chợt sững lại, Doãn Mặc Niên cũng sững người.
“Anh nhớ không? Những năm đó em đều ngồi bên ngoài chờ anh tan làm, mấy chiếc ghế cũng bị đổi rồi”.
Bàn tay Doãn Mặc Niên siết chặt tay cô, cô biết cảm giác của anh cũng như cô lúc trước, khi phát hiện những thứ từng tồn tại trong hồi ức, lần lượt đều thay đổi.
Thanh xuân từng tuyệt vời như thế rồi cũng sẽ trôi qua. Tình yêu không hề lớn như chúng ta vẫn nghĩ, có thể vượt qua tấc cả mọi thứ. Chỉ là mấy năm thôi, liền không vượt qua được, Chu Tâm còn mong đợi cùng anh đi qua mấy lần mười năm, sống đến bạc đầu.
Chu Tâm kéo Doãn Mặc Niên vào một quán bar, cùng nhau cạn hết từng ly rượu. Khi men say ngấm vào người. Khi lao vào nhau như những con người đang yêu nhau, Chu Tâm hiểu rằng, tình cảm trong cô chưa bao giờ vơi, vẫn như một ngọn lửa chực chờ bùng cháy.
Khi anh hôn cô, nụ hôn ngọt ngào, mãnh liệt, giống như đem trút tất cả cảm xúc ngần ấy năm ra.
Yêu thương qua đi thì sẽ cạn hay sao?
Một giọt nước ấm nóng rơi trên mặt Chu Tâm, cô ngỡ ngàng, vì sao anh lại khóc?
Chu Tâm cảm nhận được anh đang run rẩy.
Cô xoa nhẹ đầu anh, vỗ về như một đứa trẻ.
Một lúc sau, Doãn Mặc Niên hít thở mấy lần, chầm chậm nói “Xin lỗi… xin lỗi em”.
Chu Tâm cười buồn “Anh còn yêu em không?”.
Anh ở trong lòng cô im lặng.
“Anh không tiếc nuối thanh xuân ấy, nhưng em lại tiếc nuối hai chúng ta của quá khứ. Quá khứ ngọt ngào đến vậy, thật là không nỡ”.
“Cho những năm tháng đã qua, cho tương lai chúng ta từng hứa hẹn, cho những yêu thương còn dang dỡ, tình yêu của chúng ta không đủ lớn để vượt qua tấc cả, Mặc Niên, anh nhất định phải hạnh phúc”.
Chu Tâm bỏ đi, mặc cho anh ngơ ngác nhìn theo, ánh mắt hằng lên những tia đau lòng. Nhưng mà, biết làm sao được, anh sẽ là người đàn ông của người khác, những yêu thương cô đã từng có, cũng không có nghĩa cô có quyền chiếm giữ nó đến trọn đời.
“Mặc Niên, sau này, sẽ không gặp lại”.
Ngày anh kết hôn, trời đã chuyển lạnh, Chu Tâm một mình bước vào quán cà phê, trước đây nơi này là tiệm mì Doãn Mặc Niên từng đi làm, bây giờ đã thay đổi rồi.
Cô chủ quán xinh đẹp hỏi cô “Chị dùng gì?”.
Chu Tâm nhìn chậu xương rồng bên cửa sổ.
“Một ly cà phê”. Cô lại hỏi “Quán này… mở được bao lâu rồi?”.
Cô gái kia cười nói “Hơn một năm rồi ạ”.
Chu Tâm cúi mặt, cười cười “Vậy à… cảm ơn”.
Hóa ra, từng mảng ký ức đã tự rời xa cô lúc nào không hay, không phải cứ quay lại là sẽ gặp được. Cô cũng không thể giữa được tấc cả những kỷ niệm, đến lúc muốn đi, chúng sẽ đi.
Ly cà phê không bỏ đường, quả thật rất đắng.
Ký ức càng ngọt ngào bảo nhiêu, thì khi nhớ lại, chính là lưỡi dao sắc nhọn bấy nhiêu, cứa trái tim đến rỉ máu.
Cô đã từng yêu anh, kiên định như vậy, cố chấp như vậy, nhiều năm sau cũng chưa một lần nào hối hận. Nhưng mà, ngày hôm nay cô chợt hiểu “Có người tưởng như là cả đời, cuối cùng cũng chỉ là thoáng qua”.
Doãn Mặc Niên năm đó là người mà cô yêu nhất, dùng cả cuộc đời này để yêu. Cũng là người mà cô chờ đợi, dùng cả cuộc đời này để chờ đợi.
Chu Tâm vẫn hay bắt gặp anh trên ti vi, người đàn ông thành đạt, người vợ xinh đẹp đứng cạnh anh như nữ chính trong cuốn truyện dài, còn cô, mãi chỉ là một người ngoài cuộc, một ảo ảnh mang tên ký ức.
Lại một năm nữa, Chu Tâm gặp lại Diêu Hà, cô ấy hiện là một nhà thiết kế thời trang, làm việc tại một công ty lớn, bọn họ gặp nhau, hàn huyên đủ thứ chuyện. Cô ấy bất chợt hỏi “Chu Tâm, cậu chưa có mối quan hệ nào sao?”.
Chu Tâm cười cười, khuấy cà phê trong cốc “Vẫn chưa”.
Lời Diêu Hà đầy rẫy tiếc nuối “Haizzzz, năm đó còn ngỡ sau này cậu cùng Doãn Mặc Niên sẽ kết hôn, trong mấy người chúng ta, ai ai cũng nghĩ vậy”.
Tôi nhìn cô ấy, cố nặn một nụ cười gượng gạo “Tớ cũng nghĩ vậy đấy. Đùa thôi, cũng là chuyện quá khứ rồi, năm đó còn trẻ, yêu đương điên cuồng đến thế, cứ nghĩ tình yêu to lớn, vĩ đại đến dường nào, cuối cùng cũng không thể vượt qua thời gian, những vụn vặt trong cuộc sống”.
“Để tớ giới thiệu cho cậu vậy”. Đôi mắt Diêu Hà mở to, đầy phấn khởi.
Chu Tâm nhướng mày, cười nhạt.
Nhưng cô lại chấp nhận sự mai mối của Diêu Hà, quen biết Lý Hiên, cùng anh ta bắt đầu mối quan hệ mới.
Lý Hiên là một giám đốc thời trang, anh hơn cô ba tuổi, là người đàn ông chững chạc.
Cảm giác ở bên Lý Hiên cũng bình thường như bao người khác. Chu Tâm nghĩ, có thể mình đã già đi, đã không còn yêu thương cháy bỏng của tuổi trẻ.
Cô đã hai mươi bảy tuổi, năm sau có lẽ nên kết hôn, rồi sinh con, có thể sinh con trước ba mươi tuổi. Sau đó cùng chồng nuôi dạy con thật tốt. Nhưng mà, cô chưa từng nghĩ, mình sẽ cùng già đi bên cạnh một người đàn ông, không phải Doãn Mặc Niên. Nghĩ đến lại thấy thật lạ.
Lý Hiên giống như một người bạn trai chuẩn mực, anh ấy nắm tay Chu Tâm đi qua những con đường dài, cõng cô trên lưng, tay cầm đôi giày cao gót của cô, vào những ngày lễ, anh sẽ tặng hoa, đôi khi là những món trang sức mà anh nghĩ nó hợp với cô.
Vào ngày kỷ niệm một năm quen nhau, Lý Hiên đặt chiếc nhẫn kim cương nhỏ trong một cái hộp, anh đẩy nó đến trước mặt cô, ánh mắt nhu tình nói “Chu Tâm, gả cho anh nhé”.
Chu Tâm nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, rất sang, rất đẹp, nhìn rất đáng giá.
Nhưng mà, tận sâu trong lòng cô, thứ quý giá nhất vẫn là socola của cậu thiếu niên đứng dưới nhà giữa đêm, là chiếc nhẫn rẻ tiền nhưng phải mất nửa tháng lương làm việc vất vả trong quán mì, là những chai sữa nhỏ mà người kia phải rút ra từ bữa ăn của mình để mua cho cô.
Chu Tâm nhìn Lý Hiên, bỗng nhiên cảm thấy dường như mọi thứ đều nhanh quá, thời gian chính là thứ ích kỷ nhất trên đời, không hề để người ta có cơ hội giữ lấy, dù chỉ là một chút.
Cô nhẹ nhàng nói với anh “Em hiện tại vẫn chưa muốn kết hôn”.
Lý Hiên có chút mất mát “Vậy em giữ nó, cho đến khi nào em muốn kết hôn”.
Chu Tâm chầm chậm cầm lấy chiếc hộp, cất vào túi xách “Được”.
Mấy tháng sau đó, khi Chu Tâm đón sinh nhật lần thứ hai mươi tám của mình.
Cô cùng Lý Hiên lái xe đến nhà hàng Nhật trong thành phố. Xe đi qua một đoạn đường, người đứng xung quanh hơi đông, chắc là vừa xảy ra tai nạn.
Lúc đi ngang qua khu thương mại, trên màn hình lớn bên đường, đưa tin trực tiếp từ vụ tai nạn giao thông, hiện trường có chiếc ô tô hỏng nặng, cửa kính vỡ nát. Chu Tâm nhìn thoáng qua, gương mặt bỗng chốc đông lại. Cô gần như không nghe thấy giọng mình
Cô không biết bản thân đã đến bệnh viện như thế nào, chỉ biết khi mình chợt tỉnh, ngẩng đầu lên, cửa phòng cấp cứu vẫn sáng đèn, cô thấy Hạ Huệ Đình đứng bên ngoài, khóc rất thương tâm.
Chu Tâm nhìn cô ấy, dáng người mỏng manh không ngừng run rẩy. Có lẽ Hạ Huệ Đình yêu Doãn Mặc Niên rất nhiều, liệu, có yêu như cô đã yêu anh ấy.
Nhưng hiện tại, cô chỉ có thể lặng lẽ đứng dựa vào tường, im lặng chờ đợi. Móng tay bấu vào da thịt, đau đến tê tái.
Cô đã bảo anh nhất định phải sống thật hạnh phúc, như vậy, bản thân cô cũng sẽ sống thật hạnh phúc. Anh giống như bầu trời của cô, từ năm mười bảy tuổi, chính là bầu trời của cô, nhìn bầu trời của mình cứ thế sụp đổ, anh bảo cô phải hạnh phúc như thế nào?
Khi bác sĩ thông báo anh có thể hôn mê vài tháng, cũng có thể là cả đời không tỉnh lại được, nước mắt Chu Tâm cuối cùng cũng không kiềm được mà rơi xuống, có lẽ rất lâu rồi, cô đã không còn khóc như thế này.