Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Trì Dĩ Hàng thật sự lên núi.
Lúc cậu lên núi là buổi sáng, khi đó thời tiết còn tốt, cậu không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp đi lên.
Hơn nữa lúc lên núi cậu vẫn ngồi xe, đi đường lớn, chỉ tốn nửa giờ là lên đến đỉnh núi.
Sau đó cậu muốn tìm dược liệu, tìm dọc từ đỉnh núi xuống.
Cho dù có tiền cũng không mua được dược liệu này, Trì Dĩ Hàng nhờ người ta tìm đã lâu mà không thấy tin tức.
Ngày đó khi nói chuyện phiếm với bác nông dân, Trì Dĩ Hàng hỏi dược liệu này, còn cho người ta xem hình ảnh.
Kết quả ông ấy nói, hình như đã từng thấy trên núi.
Có điều lúc ấy ông không biết là cái gì, cứ vậy đi qua, không quá để ý.
Trì Dĩ Hàng nghe thấy, đôi mắt lập tức sáng lên.
Cậu hỏi địa chỉ, bay nhanh tới đây.
Đến buổi chiều, gió đột nhiên thổi mạnh hơn, còn bắt đầu có tuyết.
Trì Dĩ Hàng không ngốc, cậu có hứng thú, đến đây để tìm dược liệu, chứ không phải đến để nộp mạng, cứ ở ngoài này thì sẽ rất nguy hiểm.
Cho nên cậu tìm một ngôi nhà gần đó, thương lượng với người ta mấy câu, cho chút tiền, thế là được ở nhờ một đêm.
Trên núi không có tín hiệu, không gửi tin nhắn được, điện thoại gọi không thông, cậu bị nhốt trên này, không thể đi đâu, không còn cách nào khác ngoài chờ đợi.
Chỗ cậu ngủ nhờ quá cũ kỹ, ngủ không an ổn, buổi tối gió tuyết lớn, cả người lạnh muốn chết.
Vì thế sáng sớm vừa thấy tuyết ngừng, cậu lập tức xuống núi, muốn về nhà sớm chút, sưởi ấm chính mình.
Đương nhiên là còn sợ người nhà lo lắng.
“Về rồi thì tốt.” Trì phu nhân lau nước mắt, giọng nghẹn ngào, bà nhìn hai đứa con ôm nhau, trong lòng vô cùng xúc động.
Đêm qua bà thật sự lo lắng, trong đầu hiện lên vô số khả năng, rồi lại tự mình phủ định.
Cho tới bây giờ, thấy tất cả đều bình yên vô sự.
Tình cảnh hài hòa thế này, hình như đã rất nhiều năm không thấy.
Trì phu nhân buông lỏng, nhưng cổ họng vẫn nghèn nghẹn, bà tiến lên trước hai bước, muốn ôm họ, muốn ôm cả hai đứa con của mình vào lòng.
Tựa như khi còn nhỏ, mỗi khi sợ hãi, khóc lóc, có mẹ đến dỗ thì tất cả đều ổn.
Người con trẻ ỷ lại nhất chính là mẹ.
Bà hy vọng cả đời đều như vậy, vĩnh viễn đừng thay đổi.
Bà vươn tay, hai tay mở ra, lúc định ôm lấy, động tác chợt dừng lại.
Cuối cùng hai tay nhẹ nhàng hạ xuống, một tay ngừng ở vai Trì Dĩ Khâm, một tay ngừng ở vai Trì Dĩ Hàng.
Thời gian như dừng lại ở khoảnh khắc ấy.
Bên ngoài gió vẫn còn thổi, phát ra âm thanh vù vù, tóc cũng bị thổi rối, mà người một nhà họ, lại lẳng lặng đứng tại đây, không có ánh mắt lạnh lẽo, cũng không có khắc khẩu.
Chỉ im lặng rơi nước mắt.
Hình ảnh như vậy, bao nhiêu năm trôi qua mới chỉ có một lần, rất đỗi hiếm hoi.
Tất cả hiềm khích và hiểu lầm, đều hóa thành hư ảo ở khoảnh khắc sống sót sau tai nạn.
Những thứ còn đọng lại, phần nhiều là những thứ càng quan trọng hơn.
“Con sai rồi, con thật sự sai rồi.” Trì Dĩ Hàng nghe thấy dùng cả đội cứu viện, bố và anh trai tìm mình cả đêm, lập tức áy náy vô cùng.
Cậu liên tục xin lỗi, nhìn dáng vẻ này, quả thực là muốn trực tiếp quỳ xuống.
Cậu muốn quỳ, chỉ là người còn chưa kịp thụp xuống, Trì Dĩ Khâm đã cản lại.
“Quỳ cái gì mà quỳ!” Giọng điệu Trì Dĩ Khâm lạnh lẽo, trực tiếp kéo người lên: “Đi vào trước.”
“Đúng vậy, vào phòng trước, tắm nước nóng.” Trì phu nhân nói tiếp, ấn đường nhăn lại, tràn đầy đau lòng.
“Bên ngoài lạnh thế này, đừng để bị cảm.”
Mấy người họ cùng nhau vào trong khách sạn.
Số phòng ở khách sạn không quá nhiều, chỉ một phòng có phòng tắm riêng.
Trì phu nhân đi phía sau hai đứa con trai, nhìn bóng dáng hai đứa nhỏ, tâm trạng hãi hùng lo lắng dần buông lỏng, khóe môi có ý cười nhẹ.
“Con không thể bị cảm lạnh được, nếu không bệnh lại nặng hơn, vất vả lắm mới đỡ hơn một chút.” Trì phu nhân giữ tay Trì Dĩ Khâm theo bản năng, chỉ phòng tắm bên kia, nói: “Giờ nước đang nóng, con vào tắm trước đi.”
Trì Dĩ Khâm ở trong núi tìm người suốt một buổi tối, sắp đông lạnh thành băng, Trì phu nhân lo cho thân thể anh, dù sao thì anh cũng không giống người khác.
Trì Dĩ Khâm hơi khựng lại, chậm rãi cúi đầu, nhìn bàn tay Trì phu nhân đang giữ tay mình…
Một loại cảm giác kỳ lạ, rồi lại khiến người ta ngây ngẩn xuất hiện, trong chốc lát, ánh mắt anh cố định trên tay, không nhúc nhích.
Trì phu nhân đang nói chuyện, nhận thấy không khí càng lúc càng lạ, nhìn theo ánh mắt Trì Dĩ Khâm, mới đột nhiên ý thức được.
Bà buông tay ra, ngượng ngùng cười một cái, nói: “Con vào đi.”
Trì Dĩ Khâm không nhúc nhích, tay còn dừng giữa không trung.
Một lát sau, anh gật đầu, “Ừm” một tiếng, sau đó vào phòng tắm.
Để lại Trì phu nhân bên ngoài, gương mặt gần như cứng đờ, ngơ ngẩn nhìn cánh cửa phòng tắm đã đóng lại, trong đầu hồi tưởng lời Trì Dĩ Khâm vừa nói.
Anh gật đầu, còn nói một câu “Ừm”.
Đây là lần đầu tiên bà nói gì đó, anh bình thản đáp lại.
Nếu là trước đây, một là anh không quan tâm, hai là bới móc lại.
Giữa hai mẹ con, không chỉ xa cách, mà còn như kẻ thù.
Trái tim dâng lên dòng máu nóng, lập tức truyền đi khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể, đột nhiên rất kích động, nước mắt vất vả lắm mới ngừng lại sắp trào ra.
Chỉ là một cái gật đầu mà thôi, lại khiến tâm tình bà dao động như vậy.
Vẫn là… Quá hiếm hoi…
...
Hôm nay khách sạn Niger có một bữa tiệc.
Sinh nhật mười tám tuổi của tiểu thiếu gia nhà họ Trì – Trì Dĩ Hàng, là ngày trọng đại, đương nhiên nhà họ Trì muốn tổ chức lớn.
Hơn một nửa người trong giới ở thành phố Bách đều đến.
Đương nhiên Trì Dĩ Hàng không có hứng thú với mấy chuyện này, cậu ứng phó với vài người, tiếp theo thì ở trong phòng, không muốn ra.
Cậu đang cân nhắc chuyện dược liệu.
Lần trước lên núi tìm được dược liệu kia, sau khi xuống núi, cậu không nói với ai khác, giữ cho riêng mình, muốn nghiên cứu ra chút gì đó.
Trước đây bác sĩ Cam thật sự trị hết bệnh tai của người đó, nhưng lấy biện pháp tương tự dùng cho Trì Dĩ Khâm thì lại không có tác dụng.
Cho nên cậu suy nghĩ, giữa hai thang thuốc này có điểm gì giống nhau, rồi có điểm gì bất đồng.
Quá phức tạp, khó làm.
Vừa nghiên cứu vừa kết hợp với thí nghiệm, chỉ hy vọng mình có thể tạo ra thành quả thật nhanh.
Mà phòng bên cạnh, Thời Anh đang ngồi cùng Đường Đường.
Đường Đường cắt tóc ngắn, trông có tinh thần hơn, hơn nữa trang điểm khá đậm, như một tiểu yêu tinh câu nhân đoạt hồn.
“Mẹ em có thể đồng ý mới lạ, người phù hợp trong mắt bà ấy, toàn bộ thành phố Bách này, không được nổi năm người.” Đường Đường đang than phiền với Thời Anh về mẹ.
“Trong mắt bà, Tần Giai nhà em là một tên nghèo khổ, nếu em gả cho anh ấy, vậy tương đương với chủ động đi xuống tầng chót, còn làm đại tiểu thư nhà họ Đường gì nữa.”
Lần trước Đường Đường đề ra chuyện kết hôn, suýt nữa bị mắng chết, nói nếu dám kết hôn thì biến khỏi nhà họ Đường.
Họ còn giấu hộ khẩu đi, sợ Đường Đường làm ra chuyện gì.
“Đúng rồi, bà ấy còn nhắc đến Trì Dĩ Khâm nhà chị, nói ánh mắt chị tốt, biết gả cho đại thiếu gia nhà họ Trì.” Đường Đường than thở hai tiếng, nói: “Trước đây bà ấy đâu có nói như vậy, khi đó còn nói chị ngốc, điều kiện tốt như vậy, lại đi gả cho một người điếc.”
Bây giờ thấy Trì Dĩ Khâm có thể làm ra thành tựu, bà lập tức sửa lại.
“Em nói lại cũng được, dù sao nhà họ Trì vẫn còn một người, có cần em chờ thêm mấy năm không.” Đường Đường cười nhạo, trong lòng bức bối lâu như vậy, bao nhiêu bực bội rốt cuộc cũng tuôn ra.
“Không cần.” Không biết Trì Dĩ Hàng xuất hiện ở cửa khi nào, rất ghét bỏ đáp lại một câu.
“Yên tâm, chị đây cũng không có ý tưởng đó.” Đường Đường nhếch môi, ngồi vào trong góc sô pha, cảm thấy bất đắc dĩ.
“Dù chị đây có ăn cỏ non, cũng sẽ không mở miệng gọi Thời Anh là chị dâu, thật đáng sợ.”
“Chị dâu.” Trì Dĩ Hàng không thèm để ý đến Đường Đường, cậu đóng cửa lại, đi tới, ngồi xuống bên cạnh Thời Anh.
Cậu còn cố ý nghiêng về cô, che miệng, nhỏ giọng nói: “Chị nói xem nếu em đâm vài châm lên người anh em, việc này có thể thành hiện thực không?”
“Không.” Thời Anh trực tiếp trả lời.
Hiện tại quan hệ giữa hai anh em họ xem như đã hòa hảo, có thể nói chuyện giao lưu, ở cùng một phòng hơn nửa tiếng, cũng không có xung đột ngôn ngữ hay tứ chi gì đó.
Nhưng nếu Trì Dĩ Hàng muốn không kiêng nể gì, vậy thì không có khả năng.
“Chị dâu không biết ăn nói chút nào.” Trì Dĩ Hàng nhìn bụng cô, bảo: “Chị phải có một thái độ tích cực, không được dạy hư cháu em đấy.
Chuyện trị liệu này, cần có người nhà phối hợp, biết chứ?” Trì Dĩ Hàng tận tình khuyên bảo giống một bà già.
“Được rồi, cậu kêu nó ra mà phối hợp.” Thời Anh chỉ bụng mình, rất hào phóng với Trì Dĩ Hàng.
“Chị chờ đấy, chờ nó ra, chú nhỏ này nhất định sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng, nhưng bây giờ, vật tẫn kỳ dụng [], lợi dụng tiểu bảo bối của chúng ta một chút cũng không phải không thể.”
[] Vật tẫn kỳ dụng: là thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ vật gì cũng có tác dụng riêng của chúng, cần phải tận dụng
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài vang lên vài tiếng tiếng đập cửa, gõ ba lần, sau đó ngừng ba giây, cửa bị vặn ra.
Là Trì Dĩ Khâm.
“Hôm nay là sinh nhật cậu, mau về chỗ của mình đi, bên ngoài còn đang chờ tiểu Trì tổng giám đốc lên tiếng đấy.” Thời Anh giật mình, đẩy Trì Dĩ Hàng, muốn cậu mau đi ra ngoài.
“Em…” Trì Dĩ Hàng còn chưa dứt lời, lại bị Thời Anh đuổi, tủi thân mếu máo, muốn nói cũng không nói được hết.
“Mẹ đang tìm cậu.” Trì Dĩ Khâm nhìn Trì Dĩ Hàng, lạnh lùng thốt ra một câu, ánh mắt chuyển sang Thời Anh.
Vừa thấy Thời Anh, ánh mắt lại trở nên dịu dàng.
“Đói bụng chưa?” Trì Dĩ Khâm ngồi xuống bên cạnh cô, giọng dịu dàng vô cùng, nói: “Nếu thật sự ăn không vào, anh đi lấy chút bánh ngọt cho em.”
Thời Anh thích ăn ngọt, tuy ăn nhiều không tốt, nhưng mấy thứ ngọt ngào, cô có thể nuốt xuống một ít.
“Hôm nay vẫn ổn.” Thời Anh trả lời, chớp mắt, dáng vẻ rất kiêu ngạo: “Em vừa mới ăn hai miếng bánh kem.”
“Lần sau anh học làm cho em ăn.”
Trì Dĩ Khâm cùng Thời Anh nói mấy câu, quay đầu lại thấy Trì Dĩ Hàng vẫn còn ở đây, anh nhíu mày, hỏi: “Sao còn chưa đi?”
“Anh, em…” Trì Dĩ Hàng nóng lòng muốn thử.
“Nhanh lên đi.” Trì Dĩ Khâm lại lạnh giọng nói một câu.
“Vâng.” Trì Dĩ Hàng mím môi, đầu gục xuống, không tình nguyện rời khỏi phòng.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu, Trì Dĩ Hàng là nhân vật chính, chắc chắn phải lộ diện nói mấy câu, đây là phần nên có, không thể thiếu được.
Thời Anh uống một ngụm nước, nhìn đồng hồ, nói: “Chúng ta cũng ra ngoài đi.”
Sinh nhật Trì Dĩ Hàng, vẫn nên cho cậu mặt mũi, chúc phúc tại chỗ.
Làm anh trai và chị dâu, chắc chắn phải đi.
...
Sảnh tiệc đang vô cùng náo nhiệt.
Trì Dĩ Khâm cùng Thời Anh đứng ở một góc, nhìn Trì Dĩ Hàng trên bục mặc tây trang, đang nói mấy lời đạo mạo, đây là bản thảo của bộ phận quản lý ở công ty viết cho cậu, mỗi một chữ đều cân nhắc tỉ mỉ, gần như không soi được sai lầm.
“Hai người thật giống nhau.” Thời Anh nhìn Trì Dĩ Hàng, không khỏi phát ra một tiếng cảm thán.
“Nhưng thiếu niên tràn trề sức sống hơn, anh nhìn Dĩ Hàng kìa, chỉ cần đứng ở đó đã như ánh mặt trời.” Thời Anh nói theo bản năng, lúc nói chuyện, đôi mắt còn nhìn Trì Dĩ Hàng trên bục, không dời đi.
“Anh chỉ lớn hơn nó sáu tuổi.” Trì Dĩ Khâm đột nhiên mở miệng, cách tai Thời Anh rất gần, giọng bỗng nhiên tăng lớn, dọa cô nhảy dựng.
Bàn tay đang nắm tay cô chậm rãi đi xuống, nắm đầu ngón tay cô, bỗng nhiên bóp lại, đau đến mức Thời Anh run lên.
“Làm gì đấy?” Thời Anh không mấy vui vẻ, không thích thái độ này của Trì Dĩ Khâm.
Mấy ngày này anh cưng chiều cô quá mức, chỉ cần chút chút không hài lòng, trong lòng lập tức không thoải mái.
Chính là bị chiều hư.
“Em biết anh lớn hơn sáu tuổi mà.” Thời Anh nói thầm một câu, sau đó nói tiếp: “Em cũng lớn hơn Dĩ Hàng năm tuổi, em thừa nhận, không trẻ bằng cậu ấy.”
Thời Anh vừa dứt lời, Trì Dĩ Khâm kéo tay cô, để cô kề sát ngực mình, cúi đầu hôn một cái.
Thời Anh cảm giác môi dưới của mình bị cắn, lập tức giống như điện giật, người run lên.
Đang ở giữa bữa tiệc đấy, xung quanh còn nhiều người như vậy, Thời Anh bị anh dọa sợ đến mức tim sắp nhảy ra ngoài.
Tốc độ máu lưu động nhanh chóng tăng lên, trái tim đập nhanh, cô thật sự sợ bị người ta nhìn thấy, trước công chúng…
Vì thế Thời Anh cúi đầu, gương mặt hồng hồng, không nói gì.
Khoảng mấy chục giây sau.
“Thời Anh mãi mãi trẻ trung nhất, xinh đẹp nhất.” Trì Dĩ Khâm nhìn vào mắt cô, nhỏ giọng nhưng rất kiên định, nói: “Dù là Trì Dĩ Hàng, cũng không có tư cách so với em.
Đương nhiên, cũng không có tư cách so với anh.”.