“A……” Hương Xá bỗng kêu to một tiếng, từ trong đôi mắt hoa đào liền long lanh, ứa ra giọt nước mắt ‘kinh hoàng’ nhìn Hướng Thiên Nhai: “Ngươi…… Là người hay quỷ?”
“Quỷ.” Hướng Thiên Nhai trả lời rõ ràng, rồi chờ nghe tiếng la hét tỏ vẻ khiếp sợ thứ hai của người kia. Hương Xá ngây người sửng sốt gần nửa khắc, bỗng nhiên vẻ mặt giãn ra, trong mắt hai giọt lệ kia cũng thu trở về, sau đó hắn đỉnh đạc hướng đến trong lòng Hướng Thiên Nhai, dựa vào khuôn ngực rắn chắc kia, nhất nhất bĩu môi nói: “Ngươi có biết hay không, nếu được một tuyệt mỹ thiếu niên yếu ớt hỏi ngươi những lời này, ngươi phải tràn ngập ôn nhu trả lời hắn nói ngươi là ‘Người’. Sau đó để cho hắn chạm lên người để xác nhận thân nhiệt, tiếp đó tại nơi thâm sơn cổ miếu như nơi này, hai người liền có thể ‘củi khô lửa bốc’ (tương tự câu ‘Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy’), có biết hay không?”
“Không biết.” Hướng Thiên Nhai trả lời một cách dứt khoát, nghĩ đi nghĩ lại liền bồi thêm một câu: “Đa tạ đã chỉ giáo, lần sau ta sẽ nhớ kỹ, ngươi có thể tiếp tục (diễn)”. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây tuyệt đối là lần đầu tiên mà hắn mở miệng nói một câu dài thế này.
“Tiếp tục cái gì? Tiếp tục diễn sao?”, Hương Xá đưa tay vén tóc đang rũ trước trán, “Diễn cho ngươi xem cái gì? Hứ, diễn cho ngươi thì ta được lợi gì chứ? Mệt đến cả người đều bốc mùi, xí lộn, là mệt mồ hôi ra đầm đìa, ngươi lại không hề có đến nửa điểm thương hương tiếc ngọc.” rồi hướng mặt ngước nhìn Hướng Thiên Nhai, mặt tựa hồ chạm vào nhau, thở nhẹ rồi ôn nhu nói: “Nói, không phải là ngươi đã sớm biết?”
“Phải!” Hướng Thiên Nhai trả lời, thân mình bất động, nhãn lực thần sắc nhưng không có nửa điểm gợn sóng.
“Ngươi……” Hương Xá trở nên chán nản:”Ngươi không thể nói dối sao, như vậy cũng có thể khiến cho ta có cảm giác đã thành công chứ?”, rồi bạn trừng mắt nhìn Hướng Thiên Nhai một hồi lâu, cuối cùng mới chật vật mở miệng giọng chua xót: “Ta hiểu rồi, ngươi đích xác là một gã đầu gỗ, hơn nữa còn là cái thứ gỗ mục nát, Liễu Hạ Huệ gặp ngươi chắc cũng phải gọi ngươi là tổ tông.”
“Đa tạ quá khen.” Hướng Thiên Nhai trong lòng mỉm cười, nhưng trên mặt cũng không động thanh sắc.
Mà hắn trả lời càng làm cho Hương Xá nhụt chí, chính mình lẩm bẩm: “Ta như thế nào thật không may, lại đi yêu thích cái đồ đầu gỗ như ngươi.”
“Không dám nhận, ta cũng không hy vọng trở thành ứng cử viên thứ hai của ngươi.” Hướng Thiên Nhai cười lạnh, thật làm cho Hương Xá sửng sốt: “Ngươi…… Ngươi có biết? Ngươi có biết tại sao ta lại tìm tới cái gã sắc lang kia không?”
Hướng Thiên Nhai chưa kịp trả lời. Bỗng từ xa truyền đến tiếng ‘phành phạch’ do tay áo tạo thành trong lúc khinh công, điều này cũng đủ biết khả năng khinh công của người đó cao như thế nào. Hướng Thiên Nhai liền xoay về phía Hương Xá, ra dấu tạm thời đừng nhúc nhích hay lên tiếng gì cả!
Ngay sau đó, cửa miếu liền bị đẩy ra nhẹ nhàng. Rõ ràng là điệu bộ rón rén như ‘mèo rình chuột’, tiếp theo người này vẫn đứng yên một chỗ, ánh sáng từ trên bàn thờ vẫn còn le lói rọi xuống, người đó tiến đến gần chỗ hai người đang ẩn náu rồi ngồi xuống.
Hướng Thiên Nhai chau mày, chợt thấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Hương Xá như cá chạch di chuyển lên xuống, từ từ tiến tới hạ bộ của mình. (Tiểu Anh: Mặt dày, đang lúc nào mà còn giở trò câu dẫn!)
Hương Xá xác định rõ mục tiêu liền dũng cảm tiến tới, nhưng chỉ mới tiến được nửa đường thì bất chợt ngừng lại, nguyên lai là vì một lưỡi chủy thủ sắt bén, lạnh lùng từ lúc nào đã đặt ngang cổ bạn xà.
Người này đâu chỉ là gã đầu gỗ? Quả thực chính là một khối đá chôn lâu dưới đất rồi. Hương Xá tức giận đến sôi cả người lên, trong lòng âm thầm mắng: Không đúng, gọi hắn hoá thạch là vẫn còn tốt cho hắn, hắn căn bản chỉ là một khối than củi, chỉ có thể chờ nhóm lửa mà dùng, thậm chí muốn hắn có chút giống người sống cũng không có khả năng a~!
Hương Xá càng nghĩ càng thấy bản thân nên từ bỏ cái ‘mối’ này đi kiếm anh chàng nào ‘ngon’ hơn. Nhưng lại nghĩ lại: Con bà nó, ta là ai chứ? Ta đường đường là một Hắc xà tinh, tổ tông Bạch Nương Tử đã mê hoặc được một gã Hứa Tiên còn tầm thường hơn, chỉ là một gã nam nhân nhu nhược, cuối cùng còn bị hắn ta bán đứng, làm cho Xà tinh tộc chúng ta khốn đốn một phen. Hôm nay, ta sẽ dùng chính sắc đẹp của mình câu dẫn gã nam nhân lãnh khốc nhất thiên hạ. Nếu thành công sẽ càng chứng minh được bản lĩnh của ta, mà hắn cũng sẽ cả đời trung thành với ta, mối nhục nhã mà Xà tộc phải gánh chịu sẽ được rửa sạch.
Nghĩ đến đây, ý chí chiến đấu của bạn xà lần nữa lại dâng cao, hưng phấn lại tràn trề còn hơn trước kia. Tay nhỏ bé của tiểu Xà kế tiếp liền ly khai nơi ‘trọng yếu’ của Hướng Thiên Nhai, rồi chậm rãi phà một làn hơi nhè nhẹ lên cổ anh ‘đầu gỗ’, tựa hồ oán trách hắn không hiểu tâm tư ‘người ta’. (ơ_ơ)
Cửa miếu lại lần nữa bị mở ra, lại thêm một người bước vào trong miếu, thanh âm khẽ như tuyết lạc (rơi) trên mặt nước, hiển nhiên khinh công còn cao hơn người kia một bậc. Hắn vừa tiến đến liền đối người kia âm thanh lạnh lùng hỏi: “Mọi thứ đã bố trí xong chưa?”
“Đã xong hết, chỉ cần Hướng Thiên Nhai xuất hiện, dám chắc hắn có mọc cánh cũng không thoát khỏi!”, người đến trước liền cung kính đáp lại. Sau đó lại vang lên âm thanh bạt tai, giọng nói lãnh khốc kia vang lên đầy giận dữ:”Ngươi cho người các ngươi đối phó là ai chứ? Chính là Hướng Thiên Nhai, trước khi chết hắn cũng có thể đem đối thủ trước giết sạch không còn một mống, mà dù bọn ngươi chết hết cũng chưa chắc cái lên lãnh huyết độc xà (ý nói máu lạnh a) kia sẽ chết. Ngươi còn dám nói mạnh miệng như vậy, nói cho ngươi hay, lúc này đây nhiệm vụ nhất định không được bại lộ, nếu không chẳng những tánh mạng của ngươi khó bảo toàn, ngay cả ta cũng khó tránh bị liên lụy! Đồ ngu, lập tức dẫn ta quay về phân bộ, ta muốn xem xét lại toàn bộ kế hoạch cùng bố trí của các ngươi”.
Người bị đánh mắng cũng không dám kêu lên một tiếng. Tiếp theo, ánh nến trong miếu vụt tắt, tiếng gió lần lượt hai lần vang lên, đại môn trong miếu lại một lần nữa đóng kín.
“Chậc chậc, “lãnh huyết độc xà” cái từ này dùng để hình dung ngươi cũng không tồi, còn rất thích hợp nữa là!”, Hương Xá hì hì cười: “Hướng đại ca, xem ra ngươi gặp phiền toái không nhỏ nga, thế nào, có muốn tiểu đệ ta hỗ trợ hay không?” (tiểu Anh: ọe, ai là đại ca của ngươi, lại còn xưng tiểu đệ, thật không biết xấu hổ – Tiểu Xá: ta thích thì ta kêu, cho thân mật ấy mà, hắc hắc!)
Tiểu tử này thay đổi cũng nhanh quá đi? Trước đó một khắc còn liếc mắt đưa tình quyến rũ hắn, vậy mà nhanh như vậy, liền lập tức bắt đầu xưng huynh gọi đệ, biến thành cái dạng ‘thiếu niên anh hùng’ gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ. Chẳng qua cái giọng điệu kia nghe như thế nào như thế nào cũng thật không giống ‘anh hùng’ chút nào cả!
Hương Xá không thấy ‘Hướng ca’ lên tiếng, liền không vừa lòng vùi vào ngực Hướng Thiên Nhai: “Hướng đại ca, ta giờ này quyết mạo hiểm sinh mệnh, nghĩ muốn toàn tâm toàn ý trợ giúp ngươi, ngươi như thế nào lại làm ra vẻ mơ mơ màng màng thế kia? Nói đi, ngươi đang suy nghĩ cái gì? Dù gì trong tương lai ta cũng sẽ là bằng hữu sinh tử chi giao ‘vĩ đại’ của ngươi, ta có quyền được biết ngươi ở trong lòng rốt cuộc nói xấu gì ta.”
Bạn Xá “bi phẫn” lên án, làm cho Hướng Thiên Nhai xưa nay gương mặt vốn lãnh đạm, vô tình cũng nhịn không được, co rúm lại (muốn cười).
“Ta đang nghĩ đến chuyện quốc trước khi vong đều có yêu nghiệt xuất hiện. Trước kia ta vẫn không rõ yêu nghiệt là ám chỉ cái gì. Bất quá hiện giờ nhìn ngươi, ta nghĩ rốt cuộc cũng hiểu rõ”. Hướng Thiên Nhai đem Hương Xá đẩy ra, sau đó chính mình cũng lập tức lười biếng duỗi người lách ra: “Bất quá theo ta thấy, yêu nghiệt như ngươi cũng không giống cái hạng khiến quốc gia diệt vong.”
Hương Xá lúc vừa nghe Hướng Thiên Nhai nói mình là ‘yêu nghiệt’ nhất thời bị hù dọa, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Lúc này lại nghe thấy Thiên Nhai sửa lời nói bạn vô hại, vội vàng lắc lắc thân mình đi lên, vẻ mặt như gặp đúng người tri âm gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, Hướng đại ca, những gì ngươi nói một chút cũng không sai, quốc gia có vong hay không cũng không có liên quan gì đến ta, nga? Ta sẽ không giống như Ðắc Kỷ khiến nước mất nhà tan đâu a!”. Tiểu Xá vừa dứt lời, liền ở trong lòng khinh thường bĩu môi: Xời, dù gì cũng là một sát thủ lãnh huyết vô tình, không thể tưởng được cũng vẫn là một chí sĩ ái quốc.
“Đúng vậy, ngươi thật sự không phải là người có thể gây tổn hại khiến vong quốc, nhưng ngươi căn bản là chính là họa diệt vong của ta.” Hướng Thiên Nhai cười lạnh, sau đó lẩm bẩm nói: “Tuyệt đối là như thế! Từ lúc gặp ngươi, ngay cả nói chuyện cũng đã nhiều hơn lúc trước, xem ra khả năng tự khống chế của ta đã giảm xuống a~”. Nói xong, Thiên Nhai liếc mắt nhìn Hương Xá như hóa đá trợn mắt há mồm nhìn y một cái, rồi xoay người bước đi không chút nào lưu luyến.
Cái gã…… Cái gã nam nhân này trong óc nghĩ cái gì a? Rõ ràng chính là bản thân năng lực tự kiềm chế không tốt, cư nhiên lại đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu ta. Hương Xá trong lòng bực tức, nhưng ngoài mặt lại vẫn giữ nguyên dáng vẻ yếu ớt, đi tới gắt gao ôm lấy đùi Hướng Thiên Nhai khóc than thảm thiết nói: “A, Hướng đại ca, ngươi không thể đi a, ngươi không thể bỏ mặc ta bất lực vô năng, một thân một mình ở trong miếu cổ giữa rừng sâu này a? Ta tuy lớn như vậy nhưng rất dễ bị kẻ xấu giở trò cường bạo, ô ô ô……”
Hướng Thiên Nhai càng thêm khẳng định người này chính là yêu nghiệt. Hắn không lưu tình chút nào, giơ chân đá một cước: “Ngươi không đi cường bạo người ta thì thôi ai dám cường bạo ngươi. Lại còn than khóc cơ khổ bất lực, thật sự là khiến người ta tức cười chết!.”
Vừa dứt lời, Hắc xà tinh lại lần nữa lập tức khôi phục tướng mạo sẵn có, bật dậy tiến lên, hùng hổ nói: “Ta mặc kệ, ngươi đã hại chết thân chủ trước của ta, nên bây giờ ngươi phải đối ta chịu trách nhiệm, cho dù ngươi ở chân trời góc biển ta nhất định phải cùng ngươi ở một chỗ, đừng nghĩ tới chuyện bỏ rơi ta.”
Hướng Thiên Nhai lông mi nhướng lên, buồn cười nhìn tiểu Xá: “Ái chà, lúc này lại gọi là tiền thân chủ, không phải lúc trước còn nói cái gì cầm thú vương bát đản, suýt nữa đem ngươi làm như thế nào, thế nào sao?”. Hướng ca hai tay ôm trước ngực, nhìn Hương Xá đang vặn vẹo thân mình, phải nói, người này đích xác rất có thiên phú diễn trò, nào là khóc lóc om sòm, lăn lộn chơi xỏ, giả bộ đáng thương… mọi thứ đều biết rõ như vậy.
Hương Xá lúc này bất chấp mọi kỷ năng đã biết, hiện đang tìm một sợi dây thừng, cái này là do thường nghe nói phải vừa khóc vừa la đòi thắt cổ, còn nói rằng thắt cổ là phương pháp tối hữu hiệu, mà hắn lại là sát thủ, không đến lúc cuối củng cũng không thể đem ra dùng. Bạn xà phi thường chờ mong ngay khi mình quyết tâm đi treo cổ thế kia, Hướng Thiên Nhai sẽ thay đổi chủ ý mà dẫn hắn đi. (Tiểu Anh: ai, nghe ai nói cái kiểu thắt cổ như vậy hả? – Tiểu Xá: *chớp chớp mắt* thì người ta nói vậy mà, nên ta mới dám áp dụng chứ!)
“Xem ngươi diễn cả nửa ngày cũng đủ rồi, tốt nhất thì tên yêu nghiệt nhà ngươi chết quách trong cổ miếu luôn đi!” Hướng Thiên Nhai ngáp dài một cái rồi phi thân ra khỏi cửa. Mà lúc này Hương Xá chỉ mới vừa leo lên ghế!
“A, không được…… Không được đi.”. Mặc kệ mọi chuyện, dù sao Hướng Thiên Nhai hắn một câu yêu nghiệt hai câu cũng yêu nghiệt, vậy thì để bản xà cho hắn xem bản lĩnh của ta, xem ta có bao nhiêu ‘yêu nghiệt’ để đối phó ngươi. Hương Xá nghĩ đến đây, liền không do dự bật dậy đuổi theo.
Hướng Thiên Nhai đột nhiên ngừng lại, Hương Xá đang theo sát ở phía sau hắn liền né không kịp. ‘Binh’ một tiếng, vai tiểu xà liền bị đập vào, nhất thời phát ra tiếng kêu thảm thiết: “A a a a, sao tự nhiên lại mọc ra một cái cây to như vậy? Rõ ràng phía trước không có mà”. Đang kêu khóc, bất chợt bạn nhìn kỹ lại trước mặt mình không phải là một cái cây mà là một con người, chính xác là Hướng Thiên Nhai.
“A a a a, Hướng đại ca, ta biết ngươi luyến tiếc không nỡ bỏ ta một mình mà đi đâu.” Hương Xá trở mình bò dậy, nháy mắt liền quấn lấy Thiên Nhai, hai hàng lệ không để lỡ thời cơ chảy xuống gò má, đầy đủ dáng vẻ yêu kiều, diễm lệ hết sức…lẳng lơ.
“Ta không luyến tiếc, mà là ném bỏ ngươi không được.” Hướng Thiên Nhai mặt không chút thay đổi nói, sau đó nhíu mày nhìn về phía Hương Xá: “Ngươi ngoại trừ giỏi khinh công ra, còn có bản lãnh lợi hại nào nữa không?”
“Ai nha, người ta nào biết cái gì là công nặng công nhẹ (‘khinh công trọng công’, ở đây bạn í đang vờ không biết khinh công) a? Đây là do mọi khi trong núi ta thường hay bị hầu tử truy đuổi. Hướng đại ca mặc dù chạy nhanh, nhưng so với hầu tử, lại còn kém xa.”. Hương Xá áp sát vào ngực Hướng Thiên Nhai, lại làm vẻ e ấp, xấu hổ như một thiếu nữ (Tiểu Anh: Đồ hám dzai – Tiểu Xá: Dzai đẹp không hám thì hám cái dzề!): “Cho nên, Hướng đại ca, ngươi nhất định phải bảo hộ ta cho tốt, nếu không ta sẽ dễ bị người khác khi dễ lắm a.”
Hướng Thiên Nhai bình sinh đây lần đầu tiên biết mùi vị mắc ói là như thế nào, nghĩ tới ‘món quà’ là Hương Xá là hắn buồn nôn. Cũng may tối hôm qua không có ăn cái gì, mấy ngày hôm trước lại vẫn ăn chay, nếu không hắn không chút nghi ngờ chính mình hội lập tức nhổ ra.
“Hướng đại ca, ngươi vì cái gì không nói lời nào? Có phải hay không cảm thấy được người ta kỳ thật cũng thực đáng thương?”. Hương Xá được một bước lại tiến thêm một thước, bàn tay nhỏ bé mềm mại của tiểu Xà liền lần mò đến trước ngực Thiên Nhai. Tiếp ngay sau đó, bạn lại một lần di chuyển bàn tay xuống phía dưới. Lúc nãy bên dưới bàn thờ trong cổ miếu, khi tiểu Xá làm như vậy liền có ngay một lưỡi dao kề ngay bên cổ, ngay bây giờ một việc tương tự cũng diễn ra tại đây!
“Ta không cảm thấy được ngươi đáng thương ở chỗ nào, ta thấy ngươi như vậy cũng không sai.”. Hướng Thiên Nhai mỉm cười: “Ngươi nhất định phải đi theo ta sao? Nếu vậy, ta sẽ lập tức giết chết ngươi, quyết không nuốt lời.”. Hắn trong mắt cùng toàn thân một lần nữa bao phủ sát khí làm cho người ta sợ hãi, trong bóng đêm đám chim chóc sợ hãi bay tán loạn.
Hương Xá nhìn theo ánh hàn quang lấp lánh dần dần tiến xa. Sau đó, bạn ngẩn đầu lên, vẻ mặt đầy hiên ngang kiên định, rồi tự lầm bầm: “Vì quân (ý nói là người mà bạn í tôn thờ) sống hay chết ta cũng cam lòng. Hướng đại ca, ngươi cho là chết là có thể thay đổi tình ý của ta đối với ngươi sao? Nói cho ngươi hay, ta đối với ngươi yêu đã sớm vượt qua sinh tử cùng thời không, cơ thể của ta chẳng những là của ngươi, ngay cả tấm lòng hay linh hồn, tất cả mọi thứ của ta hết thảy hết thảy đều là của ngươi, nếu ta chết có thể làm ngươi cảm thấy vui vẻ, ngươi liền động thủ đi. Ta chỉ có một yêu cầu, kiếp nầy xin ngươi vĩnh viễn đừng quên ta. Đương nhiên, dù có lên trời hay xuống suối vàng, ta cũng sẽ vĩnh viễn nhớ rõ ngươi, nhớ ngươi đối với ta cũng là ái, ngươi muốn giết ta cũng là chuyện bất đắc dĩ, cho dù máu tươi đã đổ cũng tuyệt không cắt được tình duyên của ta với ngươi. Bạch nương tử, Hứa Tiên tính cái gì? Đổng Vĩnh cùng Thất tiên nữ lại tính cái gì…… Ai ai, hướng đại ca ngươi đừng đi a.”
————————————————–
Lại nói Hương Xá, trong lúc đi theo tiểu Hầu gia kia đi tới Hầu phủ, suốt dọc theo đường đi bé xà chỉ trưng ra dáng vẻ đáng thương nhưng vẫn là điềm đạm, đáng yêu. Bạn dự tính trong đầu đợi cho đến khi đã nhập phủ, liền đem tiểu Hầu gia kia đùa bỡn khiến hắn chỉ có thể nhìn Hương Xá mà không mần ăn gì được, tựa như hầu tử ngậm đào nhưng không dám ăn. (Tiểu Anh: cái câu này sao giống ‘Mỡ treo miệng mèo’ nha!)
Đã gần đến buổi trưa nhưng tiểu Hầu gia không dùng cơm, mà lại kéo Hương Xá đến cái phòng ngủ phô trương của hắn. Ngay khi cho tất cả hạ nhân lui xuống, hắn ta liền lập tức khóa cánh cửa phòng lại, hướng về Hương Xá mà cười đãng nói: “Tiểu bảo bối ngươi a, ngươi thật đúng là bảo bối, đến, mau tới đây ta sẽ khiến cho ngươi sung sướng. Lúc nãy trên đường hồi phủ, bộ dáng của ngươi thật khiến ta nóng lòng muốn chết a.”
“A, tiểu Hầu gia, ngươi muốn làm gì ta?” vừa nói, cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Hương Xá liền phát ra ánh nhìn kinh hãi, chân cứ vậy lùi ra sau, đến khi đụng phải cạnh cái giường lớn lộng lẫy sau lưng liền ngã xuống: “Không…… Không thể a tiểu Hầu gia, ngươi đã nói là cho ta làm nô bộc mà, ngươi…… ngươi không thể làm như vậy a.” bạn xà vừa nói vừa kéo thân mình ngày càng lùi vào bên trong giường, lại càng khiến vẻ ma mị của bạn tăng lên thập phần. (_ _!!)
“Ngươi thật là mau quên nha, rõ ràng đã nói bổn Hầu gia cấp ngươi làm cái gì ngươi liền làm ngay cái đó. Ta đang muốn đem ngươi dưới thân hầu hạ gia ta một phen, ngươi dám cự tuyệt?” nói xong, tên sắc lang không biết sống chết kia tiến về phía bạn Xà xinh đẹp. Hắn vốn rất thích đem nạn nhân ra đùa bỡn trước khi ‘ăn’, nhìn bọn họ sợ hãi rơi lệ cầu xin, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Hương Xá đương nhiên là nhìn thấu được tâm tư của hắn, liền vờ anh anh khóc, còn cố gắng kháng cự lại móng vuốt con sắc lang đang ngày càng vươn ra. Trong nháy mắt quần áo trên người bạn đã bị giật xuống, lộ ra hơn phân nửa thân hình trắng nõn như tuyết cùng mùi thơm thoang thoảng của da thịt khiến hắn càng thêm khoái trá.
“Ô ô ô, tiểu vương gia, không được a, không được a, ngươi không thể làm như vậy.” Hương Xá vừa khóc vừa kêu, nhưng trong lòng cũng đã không kiên nhẫn: Cái đồ hỗn trướng nhà ngươi còn chần chờ gì nữa? Trông ta có vẻ yếu đuối lắm hay sao mà đòi đem ta đặt dưới thân hả? Đòi cái gì mà đòi, muốn ta bị tiêu hao thể thực hay sao đây?
Đương nhiên, Hương Xá tuyệt đối sẽ không vì loại người này mà làm mất cơ hội phi tiên. Trong mười hai con yêu ở Vụ Ẩn Sơn, nói về cái chuyện nam nữ đương nhiên xà ta là số nha. Mà cũng chỉ có Hắc xà tinh biết được phương pháp thải dương bổ dương (dùng ‘dương’ để bồi bổ dương khí a~). Bạn không tính sẽ cùng Hầu gia giao hoan thực sự, nhưng cũng sẽ không ủy khuất chính mình mà dùng miệng hấp thụ, chỉ cần cái tên sắc lang này đem hắn nhào dưới thân bạn sẽ nắm cái thằng nhỏ của hắn mà trảo thì dương khí trong cơ thể hắn tự nhiên sẽ cuồn cuộn thoát ra, xà khi đó có thể hấp thụ hết thảy của hắn.
Cuối cùng tên hỗn đản sắc lang kia tựa hồ cũng thấm mệt (do ham hố), Hương Xá cũng ra vẻ như chống đỡ hết nổi khiến cả người ngã nhào trên giường, lệ quang nhiều điểm tinh tế đến mê người.
“Cục cưng à, đợi ta, ta đến đây.” tên sắc lang kia nước miếng chảy ròng, đem lực mà đè Hương Xá xuống. Sau đó hắn chậm rãi nâng thân lên, từ từ xoay người bạn xà bảo bối lại.
Đột nhiên Hương Xá cảm giác được trong phòng có thêm một người, trong lòng cũng thầm kinh ngạc về võ công của hắn, phải thấy cái bóng người sau lưng tên Hầu gia bạn mới giật mình. Thêm nữa, từ trên người hắn ta không ngừng phát ra luồng sát khí kinh người, nếu không thì chắc đến khi tên sắc lang bị hút hết dương khí có lẽ bạn vẫn còn chưa phát hiện ra hắn ta.
“Ngươi là ai?” từ phía sau có thể thấy được toàn thân Hầu gia đang run rẩy, trong giọng nói cũng đầy sự phòng bị, đủ thấy chuyện này nghiêm trọng như thế nào.
“Sát thủ cốc chủ– Hướng Thiên Nhai.” người vừa tới từng chữ từng chữ gằn giọng nói, ngữ điệu cứng nhắc, lạnh lùng.
“Sát thủ cốc chủ?” sắc lang Hầu gia kêu to: “Ngươi… ngươi… ngươi…… Ta như thế nào đắc tội ngươi? Hay…… hay là có ai muốn mua mạng của ta? Không…… Không đúng, ai có thể thuê được ngươi,…… Ngươi…… Ngươi nói, bọn họ…… bọn họ trả ngươi bao nhiêu…… Ta có thể ra nhiều gấp hai…… Không, gấp ba cho ngươi……”
Chậc chậc, gặp phải gã sát thủ lợi hại như vậy hắn ngay cả nói cũng không thể nói chuyện cho rõ ràng được a~ (tiểu Anh: chết tới nơi, ai mà còn bình tĩnh được như bạn chứ!), nhân loại đúng là một đám hèn nhát, yếu đuối như vậy.
Hương Xá liền thu lại dáng vẻ khiếp nhược, ngồi ngay ngắn trên chiếc giường gấm chuẩn bị xem diễn. Trên người bạn vẫn như cũ là kín kín hở hở một cảnh xuân phơi phới, bạn thầm tính kế tiếp sẽ quyến rũ cái gã sát thủ kia, tốt nhất có thể hấp thụ cả hai gã nam nhân dương khí trà trề kia: Ha hả, tự dưng lại có thêm con mồi tự dẫn xác tới, chuyến này ta lời to.
Thế nhưng, bạn hí hửng chưa được bao lâu, niềm sung sướng của bạn chợt tắt ngấm. Vì sao ư? Khi bạn khẽ liếc nhìn qua thân Hầu gia để nhìn rõ diện mạo của gã sát thủ, tuy y thoa (áo rách) đã đổi thành một bộ hắc y nguyên vẹn, nhưng dáng vẻ lạnh lùng vô tình này, sát khí kinh người kia, đúng là người ấy, chính là hắn! Hương xá bất chợt bị chấn động, cơ hồ muốn hét lên.
Hướng Thiên Nhai vô tình liếc qua trên người Hương Xá, khiến bạn không khỏi giật mình suýt chút nữa đứng thẳng dậy, nhưng rồi xà ta nghĩ lại đối tình cảnh hiện tại thì không nên tỏ ra mạnh mẽ như thế. Nghĩ vậy, Hắc xà tinh buông thỏng cánh tay, một lần nữa diễn ra bộ dạng yếu đuối, đáng yêu, trong lòng thầm rên: Khổ rồi, cái này rõ ràng là đang thử khả năng diễn xuất thiên phú của ta, thật là phiền a, ô ô ô… (tiểu Anh: Cho đi làm diễn viên Hollywood nha, chịu không?)
Sự thật chứng minh, Hướng Thiên Nhai thật có năng lực có thể khiến cho tiểu Hầu gia sợ hãi đến như vậy.
Hương Xá chỉ biết trơ mắt nhìn anh sát thủ chĩa mũi kiếm vào yết hầu của sắc lang Hầu gia, một dòng máu cũng theo đó chảy xuống – tốc độ của anh sát thủ thực sự là rất mau lẹ: Ô ô ô, ta xin ngươi, tốt xấu gì cũng khoan xử hắn, cho bản xà có cơ hội mà hút hết dương khí của hắn rồi muốn làm gì thì làm a!
Nhưng sự thực vẫn là sự thực, khiến cho tiểu xà một phen thất vọng. Đường kiếm cao siêu kia đã lướt qua, để lại một vệt màu đỏ trên cổ gã Hầu gia. Hương Xá liếc mắt đã thấy tên Hầu gia sắc lang đã ra người thiên cổ, chỉ tiếc là vẫn chưa kiếm chác gì được từ trên người hắn mà thôi!
Hương Xá đau lòng nghĩ: Suốt cả ngày vắt óc suy tính, một tia dương khí vẫn chưa kịp hấp thụ, thực có chút mệt mỏi a. Tiểu xà vừa nghĩ vừa nhìn Hướng Thiên Nhai mặt không biến sắc vẫn còn đứng đó. Ngay khi vừa ánh mắt vừa chạm đến gương mặt anh tuấn của bạn Hướng, tiểu xà mới bất chợt hồi phục lại tinh thần.
Người chết thì dù sao cũng đã chết, nhưng cũng không thể lần nữa bỏ qua anh đẹp trai trước mặt, nếu không thì thật sự ủy khuất chính bản thân mình quá. Nghĩ thế, tinh thần Hương Xá lại phấn chấn lên, liền tiếp theo bước xuống, tiến đến trước mặt Hướng Thiên Nhai quỳ xuống: “Ân công, đa tạ ân công, nếu không có ân công ta hôm nay không khỏi bị tên cầm thú này vũ nhục, vận mệnh chắc cũng từ đây mà chấm dứt, ân công……”. Bạn xà nắm ngay cơ hội, tiến lên định nắm lấy góc áo của Hướng Thiên Nhai, kế tiếp liền có thể thuận lợi trình diễn tiết mục ‘lấy thân báo đáp’. (Tiểu Anh: Có cái chiêu này tối ngày đem ra xài. Đồ không biết xấu hổ o.O)
Hướng Thiên Nhai nhướng mày nghĩ thầm: Cái gì cầm thú? Vũ nhục cái gì? Chẳng lẽ ngươi không phải nam thiếp hắn sao? Mới vừa rồi còn thấy ngươi khóc thương tâm như vậy, ta còn tưởng đã quấy rầy chuyện tốt của các ngươi. Hắn trong lòng nghĩ như vậy, nhưng là ngoài miệng nửa lời cũng không nói ra, chỉ lạnh lùng nhìn Hương Xá.
Hương Xá ta là ai chứ, đường đường là một hắc xà tinh, là một trong mười hai yêu tinh thông minh nhất (Tác giả: Đương nhiên, đây là do cả đám mười hai đứa đều tự cho mình như vậy a~), nhìn qua Thiên Nhai một cái liền biết bạn đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
“Ân công? Người…… Người chẳng lẽ cho rằng là ta tự nguyện sao? Người nghĩ rằng ta là nam thiếp của hắn hay sao? A, ta chỉ hận không thể lột da tên cầm thú này, ăn tươi nuốt sống hắn.” Hương Xá nắm chặt tay, làm ra vẻ mặt thống khổ, bi ai kể lể: “Ta vốn là bán mình táng phụ, những tưởng hắn mua ta về làm nô bộc. Ai ngờ…… Ai ngờ cái tên cầm thú này……” chưa nói dứt câu, cái bóng đen trước mặt liền động đậy. Tiểu xà ngẩn đầu lên nhìn thì thấy Hướng Thiên Nhai đã nhảy ra ngoài cửa sổ đi mất.
“Đừng a…… Ân công…… Chờ ta với……”. Thật là, ta còn chưa kịp lấy thân báo đáp, sao ngươi nỡ nào chạy mất tiêu – Hương Xá ở trong lòng la lên. Sau đó bạn đứng thẳng người lên, cúi đầu nhìn nhìn: Không phải quần áo đang trong tình trạng ‘mời gọi’ sao, tư thế cùng giọng nói đều là tuyệt đối quyến rũ mê người, tại sao cái tên Hướng Thiên Nhai kia lại làm như không thấy, nhẫn tâm đem bạn rắn xinh đẹp đang đau khổ khóc than mà ném qua một bên rồi chạy mất.
“Hướng.Thiên.Nhai, ta tuyệt đối không tin ta không có khả năng chinh phục được ngươi.” Hương Xá ở phòng trong dậm dậm chân: “Ngươi đợi đấy, cho dù ngươi là một lão thụ tinh vạn niên ta sớm muộn gì cũng có cách làm cho ngươi phải nở hoa.” (tiểu Anh: Cái này ý nói là cho dù là chuyện không thể xảy ra, bạn quyết làm cho nó phải xảy ra) tiểu xà căm giận la lên, lại đá tiểu Hầu gia đang ngoắc ngoải trên mặt đất một cước, oán hận mắng: “Phi, nhìn ngươi bộ dáng cũng mạnh khỏe lắm, dè đâu cũng chỉ là một gã vô dụng chỉ có cái mã bên ngoài, ngươi không thể trụ thêm một lát rồi muốn chết sao cũng được hay sao? Làm cho hắc xà tinh ta diễn không công rồi!”.Xà ta nói xong, nhịn không được lại đá hắn thêm một cước cho hả giận, chợt nghe thấy phía tiền viện truyền đến tiếng người, vì vậy cũng vội bắt chước theo Hướng Thiên Nhai nhảy qua cửa sổ bay đi ra ngoài.
Hương Xá từ trên đám mây đưa mắt dáo dác quan sát khắp nơi. Lúc nãy, bạn xà đã âm thầm hạ “Nhất lũ diêu hương” trên người Hướng Thiên Nhai, đó là một loại mê hương mà bạn đã tốn công đặc chế hồi còn ở Vụ Ẩn Sơn. Đó là một loại bột phấn vô sắc, chỉ cần hướng đến đối tượng búng ra một phát – dù chỉ là một lượng rất nhỏ – liền kể từ đó về sau, cho dù đối tượng ở cách xa bao nhiêu, Hương Xá điều có thể dựa vào đó mà tìm đến.
Khinh công của Hướng Thiên Nhai ngay cả Hương Xá cũng theo không kịp, nhưng bạn ấy vẫn kiên trì bám theo vết tích mà mình đã để lại trên người Thiên Nhai, liên tục lần theo dấu vết đến sắc trời hoàn toàn đen kịt, mới nhìn thấy bóng dáng Thiên Nhai đột ngột dừng lại.
Từ trong đám mây nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới là một ngôi miếu cũ kỹ, đổ nát không thể tả thấp thoáng nằm giữa rừng cây.
Hướng Thiên Nhai nắm chặt thanh kiếm, lắc mình tiến vào trong cổ miếu. Tiếp đó, từ trong miếu phát ra một tia ánh sáng. Bất quá đây là chốn cổ tự thâm sâm (rừng thiên nước độc), dù cho có ánh sáng nhưng cũng vẫn khiến cho người ta không khỏi cảm giác âm u, lạnh lẽo.
Hương Xá hạ đám mây thấp xuống, cẩn thận ngồi trong đấy tính tính toán toán. Tính suốt nửa ngày, bạn xà quyết định xốc lại xiêm, làm rối mái tóc, sau đó nhảy xuống đất. Kế tiếp, lại dùng một ít bụi gai đem toàn thân các nơi quần áo xé rách mấy chỗ, đương nhiên, trên người cũng thêm hơn mười vết thương nho nhỏ, khiến cho vô số những vệt hồng hồng nổi lên trên làn da trắng mịn của bạn, nam nhân nhìn thấy mà không nổi lòng ham muốn mới là chuyện lạ.
Hương Xá xem xét lại toàn thân một lần nữa, tự nhận là đã thập phần hoàn mỹ, lúc này mới bắt đầu cất tiếng khóc anh anh (rên rỉ, khóc than), hướng đến bên cổ tự rêu phong mà chạy tới: Hắc hắc, Hướng Thiên Nhai à Hướng Thiên Nhai, cho dù hiện giờ ngươi lòng dạ sắt đá đến cỡ nào, lão tử ta cũng muốn đem ngươi hóa thành cọng bún, ngươi chờ đấy.
Lòng tràn đầy niềm tin, bạn xà bước lên bậc thềm cuối cùng của cổ tự, sau đó “Phanh” một tiếng, cánh cửa cổ tự bị mở bung ra, tiểu Xá kinh hoảng la to: “Có ai không? Có vị sư phụ nào có lòng hảo tâm cứu ta với? Ô ô ô, mau cứu, cứu ta đi.”
Trong đền, cây đuốc đã tắt tự lúc nào, Hướng Thiên Nhai đang nằm ngủ say ở dưới bàn thờ, dù vậy hắn đã từ sớm nghe thấy tiếng bước chân lên thềm đá âm thanh ‘ồ ồ’ thở dốc. Bất quá hắn không thèm để ý tới, vì đối với những chuyện không có liên quan, hắn không bao giờ lãng phí năng lượng mà ra tay giải quyết.
Cho đến cánh cửa bị đẩy ra, bên tai vang lên thanh âm quen thuộc, hắn mới đột ngột mở to mắt, từ trong con ngươi phát ra những tia tinh quang, rồi quyết định bế khí không nhúc nhích. Thật muốn xem tuyệt mỹ thiếu niên này ‘tình cờ’ tìm tới nơi này như vậy, muốn diễn trò gì trước mặt hắn đây?
Người đâu hết rồi? Chết hết cả rồi sao? Rõ ràng chính là đã vào trong miếu này mà. Hương Xá trong lòng oán hận nghĩ vậy, nhưng miệng vẫn không kém phần nũng nịu kinh hoàng kêu la: “Sư phụ a, có người ở đây không? Hòa thượng, sư phụ trong miếu a, có một đám ác bá đang truy đuổi ta, làm ơn ra cứu ta với, sư phụ a.”
Hướng Thiên Nhai nghe đến đây suýt chút nữa cười ra tiếng: cái gã tuyệt mỹ thiếu niên ngu ngốc này ngay cả làm một tên gian tế loại bét cũng không đủ tư cách. Nếu thật sự mảnh mai yếu đuối như vẻ ngoài thì làm cách nào mà có thể thoát khỏi cái đám ác bá cơ chứ! Thật là, cái loại nói dóc mà không sợ thiên lôi giáng cho một búa, chỉ có kẻ ngốc mới tin được ngươi. (tiểu Anh: Haizz, tại bạn xà õng ẹo quá mà, còn tự cho mình là thông minh nữa a~)
Hương Xá tuy rằng là Hắc xà tinh, rất am hiểu cách thức quyến rũ, nhưng dù đầu óc thông minh (tiểu Anh: thiệt hông đó) đến đâu hàng ngày cứ tiếp xúc với cái con thảo long ngu ngốc, con hổ lơ ngơ, cùng con chuột vớ vẩn kia khó trách đầu óc cũng trở nên trì độn theo. Huống chi bạn căn bản chưa bao giờ ở hồng trần cùng con người tiếp xúc qua, nào biết đâu rằng lòng người hiểm ác giả dối vô cùng, vẫn còn tự cho mình khả năng ứng biến vô cùng hoàn hảo.
Hướng Thiên Nhai hiện giờ đã không còn buồn ngủ nữa, dù gì hắn cũng là sát thủ cốc chủ, từ trước đến giờ luôn lãnh đạm vô tình. Thế nhưng giờ này, ngay bên trong ngôi cổ miếu cô quạnh, bỗng nhiên xuất hiện một thiếu niên giúp hắn nghe hát miễn phí, hắn có muốn không nghe cũng phải nghe, vậy thì cứ hảo hảo mà từ từ thưởng thức. Nghĩ đến đây, hắn liền điều chỉnh tư thế cho thoải mái sẵn sang nghe ‘hài kịch’.
Nhưng mà bạn Thiên Nhai lại không biết Hương Xá là yêu tinh, lặn lội cả nữa ngày tìm đến cái miếu hoang này không phải là biểu diễn miễn phí cho hắn xem.
Hương xá đã sớm xác định Hướng Thiên Nhai ở dưới bàn thờ, chính là không biết nên như thế nào mới có thể bắt hắn xuất đầu lộ diện, dù gì thì hiện giờ bạn cũng đang là một bộ dạng yếu ớt, đáng thương cần người che chở.
Lúc này vừa nghe Hướng Thiên Nhai khẽ động đậy, không khỏi tức giận trong lòng, thầm nghĩ: Cái tên hỗn đản nhà ngươi, xem ta chật vật cầu cứu như vậy thú vị lắm sao mà còn chưa chịu ra? Được, nếu ngươi muốn xem, ta sẽ diễn cho ngươi xem.
Nghĩ đến đây, liền từ từ tiến tới bên cạnh bàn thờ miệng không ngừng lẩm bẩm: “ Ai, số ta thật đáng thương a, thân cô thế cô trôi giạt bốn phương, hôm nay lại còn truy đuổi đến lạc tại cái miếu hoang này, người cũng không thấy một ai. Ở đây cũng chỉ có cái bàn thờ xem ra cũng là chỗ tốt để ẩn thân, ít nhất nếu bọn chúng có đuổi tới đây cũng sẽ không tìm thấy ta.” nói xong liền vén tấm trải bàn lên, kế tiếp tiền chui vào bên dưới.
“ A……” Hương Xá bỗng kêu to một tiếng, từ trong đôi mắt hoa đào liền long lanh, ứa ra giọt nước mắt ‘kinh hoàng’ nhìn Hướng Thiên Nhai: “Ngươi…… Là người hay quỷ?”
[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Hắc Xà Truyền Kỳ - Chapter 2
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
——————————————
“A……” Hương Xá bỗng kêu to một tiếng, từ trong đôi mắt hoa đào liền long lanh, ứa ra giọt nước mắt ‘kinh hoàng’ nhìn Hướng Thiên Nhai: “Ngươi…… Là người hay quỷ?”
“Quỷ.” Hướng Thiên Nhai trả lời rõ ràng, rồi chờ nghe tiếng la hét tỏ vẻ khiếp sợ thứ hai của người kia. Hương Xá ngây người sửng sốt gần nửa khắc, bỗng nhiên vẻ mặt giãn ra, trong mắt hai giọt lệ kia cũng thu trở về, sau đó hắn đỉnh đạc hướng đến trong lòng Hướng Thiên Nhai, dựa vào khuôn ngực rắn chắc kia, nhất nhất bĩu môi nói: “Ngươi có biết hay không, nếu được một tuyệt mỹ thiếu niên yếu ớt hỏi ngươi những lời này, ngươi phải tràn ngập ôn nhu trả lời hắn nói ngươi là ‘Người’. Sau đó để cho hắn chạm lên người để xác nhận thân nhiệt, tiếp đó tại nơi thâm sơn cổ miếu như nơi này, hai người liền có thể ‘củi khô lửa bốc’ (tương tự câu ‘Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy’), có biết hay không?”
“Không biết.” Hướng Thiên Nhai trả lời một cách dứt khoát, nghĩ đi nghĩ lại liền bồi thêm một câu: “Đa tạ đã chỉ giáo, lần sau ta sẽ nhớ kỹ, ngươi có thể tiếp tục (diễn)”. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây tuyệt đối là lần đầu tiên mà hắn mở miệng nói một câu dài thế này.
“Tiếp tục cái gì? Tiếp tục diễn sao?”, Hương Xá đưa tay vén tóc đang rũ trước trán, “Diễn cho ngươi xem cái gì? Hứ, diễn cho ngươi thì ta được lợi gì chứ? Mệt đến cả người đều bốc mùi, xí lộn, là mệt mồ hôi ra đầm đìa, ngươi lại không hề có đến nửa điểm thương hương tiếc ngọc.” rồi hướng mặt ngước nhìn Hướng Thiên Nhai, mặt tựa hồ chạm vào nhau, thở nhẹ rồi ôn nhu nói: “Nói, không phải là ngươi đã sớm biết?”
“Phải!” Hướng Thiên Nhai trả lời, thân mình bất động, nhãn lực thần sắc nhưng không có nửa điểm gợn sóng.
“Ngươi……” Hương Xá trở nên chán nản:”Ngươi không thể nói dối sao, như vậy cũng có thể khiến cho ta có cảm giác đã thành công chứ?”, rồi bạn trừng mắt nhìn Hướng Thiên Nhai một hồi lâu, cuối cùng mới chật vật mở miệng giọng chua xót: “Ta hiểu rồi, ngươi đích xác là một gã đầu gỗ, hơn nữa còn là cái thứ gỗ mục nát, Liễu Hạ Huệ gặp ngươi chắc cũng phải gọi ngươi là tổ tông.”
“Đa tạ quá khen.” Hướng Thiên Nhai trong lòng mỉm cười, nhưng trên mặt cũng không động thanh sắc.
Mà hắn trả lời càng làm cho Hương Xá nhụt chí, chính mình lẩm bẩm: “Ta như thế nào thật không may, lại đi yêu thích cái đồ đầu gỗ như ngươi.”
“Không dám nhận, ta cũng không hy vọng trở thành ứng cử viên thứ hai của ngươi.” Hướng Thiên Nhai cười lạnh, thật làm cho Hương Xá sửng sốt: “Ngươi…… Ngươi có biết? Ngươi có biết tại sao ta lại tìm tới cái gã sắc lang kia không?”
Hướng Thiên Nhai chưa kịp trả lời. Bỗng từ xa truyền đến tiếng ‘phành phạch’ do tay áo tạo thành trong lúc khinh công, điều này cũng đủ biết khả năng khinh công của người đó cao như thế nào. Hướng Thiên Nhai liền xoay về phía Hương Xá, ra dấu tạm thời đừng nhúc nhích hay lên tiếng gì cả!
Ngay sau đó, cửa miếu liền bị đẩy ra nhẹ nhàng. Rõ ràng là điệu bộ rón rén như ‘mèo rình chuột’, tiếp theo người này vẫn đứng yên một chỗ, ánh sáng từ trên bàn thờ vẫn còn le lói rọi xuống, người đó tiến đến gần chỗ hai người đang ẩn náu rồi ngồi xuống.
Hướng Thiên Nhai chau mày, chợt thấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Hương Xá như cá chạch di chuyển lên xuống, từ từ tiến tới hạ bộ của mình. (Tiểu Anh: Mặt dày, đang lúc nào mà còn giở trò câu dẫn!)
Hương Xá xác định rõ mục tiêu liền dũng cảm tiến tới, nhưng chỉ mới tiến được nửa đường thì bất chợt ngừng lại, nguyên lai là vì một lưỡi chủy thủ sắt bén, lạnh lùng từ lúc nào đã đặt ngang cổ bạn xà.
Người này đâu chỉ là gã đầu gỗ? Quả thực chính là một khối đá chôn lâu dưới đất rồi. Hương Xá tức giận đến sôi cả người lên, trong lòng âm thầm mắng: Không đúng, gọi hắn hoá thạch là vẫn còn tốt cho hắn, hắn căn bản chỉ là một khối than củi, chỉ có thể chờ nhóm lửa mà dùng, thậm chí muốn hắn có chút giống người sống cũng không có khả năng a~!
Hương Xá càng nghĩ càng thấy bản thân nên từ bỏ cái ‘mối’ này đi kiếm anh chàng nào ‘ngon’ hơn. Nhưng lại nghĩ lại: Con bà nó, ta là ai chứ? Ta đường đường là một Hắc xà tinh, tổ tông Bạch Nương Tử đã mê hoặc được một gã Hứa Tiên còn tầm thường hơn, chỉ là một gã nam nhân nhu nhược, cuối cùng còn bị hắn ta bán đứng, làm cho Xà tinh tộc chúng ta khốn đốn một phen. Hôm nay, ta sẽ dùng chính sắc đẹp của mình câu dẫn gã nam nhân lãnh khốc nhất thiên hạ. Nếu thành công sẽ càng chứng minh được bản lĩnh của ta, mà hắn cũng sẽ cả đời trung thành với ta, mối nhục nhã mà Xà tộc phải gánh chịu sẽ được rửa sạch.
Nghĩ đến đây, ý chí chiến đấu của bạn xà lần nữa lại dâng cao, hưng phấn lại tràn trề còn hơn trước kia. Tay nhỏ bé của tiểu Xà kế tiếp liền ly khai nơi ‘trọng yếu’ của Hướng Thiên Nhai, rồi chậm rãi phà một làn hơi nhè nhẹ lên cổ anh ‘đầu gỗ’, tựa hồ oán trách hắn không hiểu tâm tư ‘người ta’. (ơ_ơ)
Cửa miếu lại lần nữa bị mở ra, lại thêm một người bước vào trong miếu, thanh âm khẽ như tuyết lạc (rơi) trên mặt nước, hiển nhiên khinh công còn cao hơn người kia một bậc. Hắn vừa tiến đến liền đối người kia âm thanh lạnh lùng hỏi: “Mọi thứ đã bố trí xong chưa?”
“Đã xong hết, chỉ cần Hướng Thiên Nhai xuất hiện, dám chắc hắn có mọc cánh cũng không thoát khỏi!”, người đến trước liền cung kính đáp lại. Sau đó lại vang lên âm thanh bạt tai, giọng nói lãnh khốc kia vang lên đầy giận dữ:”Ngươi cho người các ngươi đối phó là ai chứ? Chính là Hướng Thiên Nhai, trước khi chết hắn cũng có thể đem đối thủ trước giết sạch không còn một mống, mà dù bọn ngươi chết hết cũng chưa chắc cái lên lãnh huyết độc xà (ý nói máu lạnh a) kia sẽ chết. Ngươi còn dám nói mạnh miệng như vậy, nói cho ngươi hay, lúc này đây nhiệm vụ nhất định không được bại lộ, nếu không chẳng những tánh mạng của ngươi khó bảo toàn, ngay cả ta cũng khó tránh bị liên lụy! Đồ ngu, lập tức dẫn ta quay về phân bộ, ta muốn xem xét lại toàn bộ kế hoạch cùng bố trí của các ngươi”.
Người bị đánh mắng cũng không dám kêu lên một tiếng. Tiếp theo, ánh nến trong miếu vụt tắt, tiếng gió lần lượt hai lần vang lên, đại môn trong miếu lại một lần nữa đóng kín.
“Chậc chậc, “lãnh huyết độc xà” cái từ này dùng để hình dung ngươi cũng không tồi, còn rất thích hợp nữa là!”, Hương Xá hì hì cười: “Hướng đại ca, xem ra ngươi gặp phiền toái không nhỏ nga, thế nào, có muốn tiểu đệ ta hỗ trợ hay không?” (tiểu Anh: ọe, ai là đại ca của ngươi, lại còn xưng tiểu đệ, thật không biết xấu hổ – Tiểu Xá: ta thích thì ta kêu, cho thân mật ấy mà, hắc hắc!)
Tiểu tử này thay đổi cũng nhanh quá đi? Trước đó một khắc còn liếc mắt đưa tình quyến rũ hắn, vậy mà nhanh như vậy, liền lập tức bắt đầu xưng huynh gọi đệ, biến thành cái dạng ‘thiếu niên anh hùng’ gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ. Chẳng qua cái giọng điệu kia nghe như thế nào như thế nào cũng thật không giống ‘anh hùng’ chút nào cả!
Hương Xá không thấy ‘Hướng ca’ lên tiếng, liền không vừa lòng vùi vào ngực Hướng Thiên Nhai: “Hướng đại ca, ta giờ này quyết mạo hiểm sinh mệnh, nghĩ muốn toàn tâm toàn ý trợ giúp ngươi, ngươi như thế nào lại làm ra vẻ mơ mơ màng màng thế kia? Nói đi, ngươi đang suy nghĩ cái gì? Dù gì trong tương lai ta cũng sẽ là bằng hữu sinh tử chi giao ‘vĩ đại’ của ngươi, ta có quyền được biết ngươi ở trong lòng rốt cuộc nói xấu gì ta.”
Bạn Xá “bi phẫn” lên án, làm cho Hướng Thiên Nhai xưa nay gương mặt vốn lãnh đạm, vô tình cũng nhịn không được, co rúm lại (muốn cười).
“Ta đang nghĩ đến chuyện quốc trước khi vong đều có yêu nghiệt xuất hiện. Trước kia ta vẫn không rõ yêu nghiệt là ám chỉ cái gì. Bất quá hiện giờ nhìn ngươi, ta nghĩ rốt cuộc cũng hiểu rõ”. Hướng Thiên Nhai đem Hương Xá đẩy ra, sau đó chính mình cũng lập tức lười biếng duỗi người lách ra: “Bất quá theo ta thấy, yêu nghiệt như ngươi cũng không giống cái hạng khiến quốc gia diệt vong.”
Hương Xá lúc vừa nghe Hướng Thiên Nhai nói mình là ‘yêu nghiệt’ nhất thời bị hù dọa, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Lúc này lại nghe thấy Thiên Nhai sửa lời nói bạn vô hại, vội vàng lắc lắc thân mình đi lên, vẻ mặt như gặp đúng người tri âm gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, Hướng đại ca, những gì ngươi nói một chút cũng không sai, quốc gia có vong hay không cũng không có liên quan gì đến ta, nga? Ta sẽ không giống như Ðắc Kỷ khiến nước mất nhà tan đâu a!”. Tiểu Xá vừa dứt lời, liền ở trong lòng khinh thường bĩu môi: Xời, dù gì cũng là một sát thủ lãnh huyết vô tình, không thể tưởng được cũng vẫn là một chí sĩ ái quốc.
“Đúng vậy, ngươi thật sự không phải là người có thể gây tổn hại khiến vong quốc, nhưng ngươi căn bản là chính là họa diệt vong của ta.” Hướng Thiên Nhai cười lạnh, sau đó lẩm bẩm nói: “Tuyệt đối là như thế! Từ lúc gặp ngươi, ngay cả nói chuyện cũng đã nhiều hơn lúc trước, xem ra khả năng tự khống chế của ta đã giảm xuống a~”. Nói xong, Thiên Nhai liếc mắt nhìn Hương Xá như hóa đá trợn mắt há mồm nhìn y một cái, rồi xoay người bước đi không chút nào lưu luyến.
Cái gã…… Cái gã nam nhân này trong óc nghĩ cái gì a? Rõ ràng chính là bản thân năng lực tự kiềm chế không tốt, cư nhiên lại đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu ta. Hương Xá trong lòng bực tức, nhưng ngoài mặt lại vẫn giữ nguyên dáng vẻ yếu ớt, đi tới gắt gao ôm lấy đùi Hướng Thiên Nhai khóc than thảm thiết nói: “A, Hướng đại ca, ngươi không thể đi a, ngươi không thể bỏ mặc ta bất lực vô năng, một thân một mình ở trong miếu cổ giữa rừng sâu này a? Ta tuy lớn như vậy nhưng rất dễ bị kẻ xấu giở trò cường bạo, ô ô ô……”
Hướng Thiên Nhai càng thêm khẳng định người này chính là yêu nghiệt. Hắn không lưu tình chút nào, giơ chân đá một cước: “Ngươi không đi cường bạo người ta thì thôi ai dám cường bạo ngươi. Lại còn than khóc cơ khổ bất lực, thật sự là khiến người ta tức cười chết!.”
Vừa dứt lời, Hắc xà tinh lại lần nữa lập tức khôi phục tướng mạo sẵn có, bật dậy tiến lên, hùng hổ nói: “Ta mặc kệ, ngươi đã hại chết thân chủ trước của ta, nên bây giờ ngươi phải đối ta chịu trách nhiệm, cho dù ngươi ở chân trời góc biển ta nhất định phải cùng ngươi ở một chỗ, đừng nghĩ tới chuyện bỏ rơi ta.”
Hướng Thiên Nhai lông mi nhướng lên, buồn cười nhìn tiểu Xá: “Ái chà, lúc này lại gọi là tiền thân chủ, không phải lúc trước còn nói cái gì cầm thú vương bát đản, suýt nữa đem ngươi làm như thế nào, thế nào sao?”. Hướng ca hai tay ôm trước ngực, nhìn Hương Xá đang vặn vẹo thân mình, phải nói, người này đích xác rất có thiên phú diễn trò, nào là khóc lóc om sòm, lăn lộn chơi xỏ, giả bộ đáng thương… mọi thứ đều biết rõ như vậy.
Hương Xá lúc này bất chấp mọi kỷ năng đã biết, hiện đang tìm một sợi dây thừng, cái này là do thường nghe nói phải vừa khóc vừa la đòi thắt cổ, còn nói rằng thắt cổ là phương pháp tối hữu hiệu, mà hắn lại là sát thủ, không đến lúc cuối củng cũng không thể đem ra dùng. Bạn xà phi thường chờ mong ngay khi mình quyết tâm đi treo cổ thế kia, Hướng Thiên Nhai sẽ thay đổi chủ ý mà dẫn hắn đi. (Tiểu Anh: ai, nghe ai nói cái kiểu thắt cổ như vậy hả? – Tiểu Xá: *chớp chớp mắt* thì người ta nói vậy mà, nên ta mới dám áp dụng chứ!)
“Xem ngươi diễn cả nửa ngày cũng đủ rồi, tốt nhất thì tên yêu nghiệt nhà ngươi chết quách trong cổ miếu luôn đi!” Hướng Thiên Nhai ngáp dài một cái rồi phi thân ra khỏi cửa. Mà lúc này Hương Xá chỉ mới vừa leo lên ghế!
“A, không được…… Không được đi.”. Mặc kệ mọi chuyện, dù sao Hướng Thiên Nhai hắn một câu yêu nghiệt hai câu cũng yêu nghiệt, vậy thì để bản xà cho hắn xem bản lĩnh của ta, xem ta có bao nhiêu ‘yêu nghiệt’ để đối phó ngươi. Hương Xá nghĩ đến đây, liền không do dự bật dậy đuổi theo.
Hướng Thiên Nhai đột nhiên ngừng lại, Hương Xá đang theo sát ở phía sau hắn liền né không kịp. ‘Binh’ một tiếng, vai tiểu xà liền bị đập vào, nhất thời phát ra tiếng kêu thảm thiết: “A a a a, sao tự nhiên lại mọc ra một cái cây to như vậy? Rõ ràng phía trước không có mà”. Đang kêu khóc, bất chợt bạn nhìn kỹ lại trước mặt mình không phải là một cái cây mà là một con người, chính xác là Hướng Thiên Nhai.
“A a a a, Hướng đại ca, ta biết ngươi luyến tiếc không nỡ bỏ ta một mình mà đi đâu.” Hương Xá trở mình bò dậy, nháy mắt liền quấn lấy Thiên Nhai, hai hàng lệ không để lỡ thời cơ chảy xuống gò má, đầy đủ dáng vẻ yêu kiều, diễm lệ hết sức…lẳng lơ.
“Ta không luyến tiếc, mà là ném bỏ ngươi không được.” Hướng Thiên Nhai mặt không chút thay đổi nói, sau đó nhíu mày nhìn về phía Hương Xá: “Ngươi ngoại trừ giỏi khinh công ra, còn có bản lãnh lợi hại nào nữa không?”
“Ai nha, người ta nào biết cái gì là công nặng công nhẹ (‘khinh công trọng công’, ở đây bạn í đang vờ không biết khinh công) a? Đây là do mọi khi trong núi ta thường hay bị hầu tử truy đuổi. Hướng đại ca mặc dù chạy nhanh, nhưng so với hầu tử, lại còn kém xa.”. Hương Xá áp sát vào ngực Hướng Thiên Nhai, lại làm vẻ e ấp, xấu hổ như một thiếu nữ (Tiểu Anh: Đồ hám dzai – Tiểu Xá: Dzai đẹp không hám thì hám cái dzề!): “Cho nên, Hướng đại ca, ngươi nhất định phải bảo hộ ta cho tốt, nếu không ta sẽ dễ bị người khác khi dễ lắm a.”
Hướng Thiên Nhai bình sinh đây lần đầu tiên biết mùi vị mắc ói là như thế nào, nghĩ tới ‘món quà’ là Hương Xá là hắn buồn nôn. Cũng may tối hôm qua không có ăn cái gì, mấy ngày hôm trước lại vẫn ăn chay, nếu không hắn không chút nghi ngờ chính mình hội lập tức nhổ ra.
“Hướng đại ca, ngươi vì cái gì không nói lời nào? Có phải hay không cảm thấy được người ta kỳ thật cũng thực đáng thương?”. Hương Xá được một bước lại tiến thêm một thước, bàn tay nhỏ bé mềm mại của tiểu Xà liền lần mò đến trước ngực Thiên Nhai. Tiếp ngay sau đó, bạn lại một lần di chuyển bàn tay xuống phía dưới. Lúc nãy bên dưới bàn thờ trong cổ miếu, khi tiểu Xá làm như vậy liền có ngay một lưỡi dao kề ngay bên cổ, ngay bây giờ một việc tương tự cũng diễn ra tại đây!
“Ta không cảm thấy được ngươi đáng thương ở chỗ nào, ta thấy ngươi như vậy cũng không sai.”. Hướng Thiên Nhai mỉm cười: “Ngươi nhất định phải đi theo ta sao? Nếu vậy, ta sẽ lập tức giết chết ngươi, quyết không nuốt lời.”. Hắn trong mắt cùng toàn thân một lần nữa bao phủ sát khí làm cho người ta sợ hãi, trong bóng đêm đám chim chóc sợ hãi bay tán loạn.
Hương Xá nhìn theo ánh hàn quang lấp lánh dần dần tiến xa. Sau đó, bạn ngẩn đầu lên, vẻ mặt đầy hiên ngang kiên định, rồi tự lầm bầm: “Vì quân (ý nói là người mà bạn í tôn thờ) sống hay chết ta cũng cam lòng. Hướng đại ca, ngươi cho là chết là có thể thay đổi tình ý của ta đối với ngươi sao? Nói cho ngươi hay, ta đối với ngươi yêu đã sớm vượt qua sinh tử cùng thời không, cơ thể của ta chẳng những là của ngươi, ngay cả tấm lòng hay linh hồn, tất cả mọi thứ của ta hết thảy hết thảy đều là của ngươi, nếu ta chết có thể làm ngươi cảm thấy vui vẻ, ngươi liền động thủ đi. Ta chỉ có một yêu cầu, kiếp nầy xin ngươi vĩnh viễn đừng quên ta. Đương nhiên, dù có lên trời hay xuống suối vàng, ta cũng sẽ vĩnh viễn nhớ rõ ngươi, nhớ ngươi đối với ta cũng là ái, ngươi muốn giết ta cũng là chuyện bất đắc dĩ, cho dù máu tươi đã đổ cũng tuyệt không cắt được tình duyên của ta với ngươi. Bạch nương tử, Hứa Tiên tính cái gì? Đổng Vĩnh cùng Thất tiên nữ lại tính cái gì…… Ai ai, hướng đại ca ngươi đừng đi a.”