Nhưng mà cưới vợ rồi thì đừng nghĩ tới chuyện đổi, lấy vợ khác sẽ tốn tiền, không đáng giá.
Vì không ảnh hưởng đến công việc ngày hôm sau, Tô Du yêu cầu Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí đón cô về nhà. Bởi vì thân thể quá yếu ớt cho nên Tô Đại Chí không nói hai lời đã cõng chị mình đi ra ngoài.
Tô Tiểu Chí cũng không chịu ở phía sau, đứng ở phía sau rêu rao, "Chờ lát nữa đổi em cõng chị cho, sức lực của em lớn hơn anh."
Bác sĩ và y tá trong trung tâm y tế nhìn thấy cảnh này, mặt lộ vẻ cảm động, một gia đình hòa thuận quá.
Lúc nhà lão Tô trở về nhà thì nhà lão Lưu đang ầm ĩ.
Nguyên nhân là đã đáp ứng bồi thường cho Tô Du tiền thuốc thang cùng thực phẩm dinh dưỡng. Đây mặc dù là chị dâu cả Lưu đồng ý nhưng mà cũng nhận được sự đồng ý của những người còn lại. Hơn nữa đây là vì mẹ Lưu.
Cho nên chị dâu cả Lưu không chịu lấy tiền của nhà mình, chị dâu hai Lưu thì càng không cần phải nói.
Mẹ Lưu vừa nghe mình không đòi được thứ tốt mà lại phải tiêu nhiều tiền và lương thực như vậy thì nhất thời đau lòng đấm ngực dậm chân, "Không cho, mẹ không cho —— "
Chị dâu cả Lưu nói, "Mẹ, đây là chúng con thương lượng trước mặt đồng chí công an, nếu như không cho thì sau đó người ta sẽ mang mẹ đi cục công an đó."
Mẹ Lưu nhất thời hoảng sợ, bị giam thì không sợ, quan trọng là sau khi đi ra sẽ không có mặt mũi nào gặp người. Bà ta rưng rưng nói, "Mẹ và cha chỉ có chút tiền mua quan tài, ở đâu ra tiền bồi thường chứ."
Trong lòng chị dâu cả Lưu cười ha ha, đây là muốn cho những đứa con trai con dâu của hai người bọn họ đưa đó mà.
Chị ta trực tiếp nhìn Lưu Mai nói, "Mai Tử có bao nhiêu tiền?"
Chị dâu hai Lưu lập tức hưởng ứng, "Đúng vậy, chuyện này cũng là vì Mai Tử, trong tay Mai Tử chắc có tiền phải không, chị nghe nói, tiền của Đại Chí đều ở chỗ em mà, một mình em ăn tiền lương hai người, vậy mà ăn cũng hết sao?"
Lưu Mai nhất thời mặt tối sầm, đúng là cô ta cầm tiền của Tô Đại Chí, nhưng đó là để dùng cho cuộc sống sau này. Từ nhỏ cô ta đã không quan tâm đến tiền, nhưng vì sợ nghèo nên muốn giữ một ít tiền trong tay, bây giờ bảo cô ta móc ra thật là muốn lấy mạng cô ta, "Mẹ..."
"Mẹ, mẹ nghĩ rõ ràng đi, tiền của chúng con lấy ra là tiền nhà lão Lưu đó." Chị dâu cả Lưu nhướng mắt nói.
Mẹ Lưu: "... Mai Tử à, tiền này hay là con lấy ra đi. Dù sao con và Đại Chí đều có tiền lương, bây giờ lại không cần nuôi con, rất nhanh là có thể kiếm lại được. Đây cũng là vì con mà."
Bây giờ bà ta cũng không có cách nào. Dẫu sao đều là vì con gái nên mới đi kiếm chuyện. Cũng không thể để cho con trai dâu bỏ tiền. Con gái và con trai so sánh với nhau, đương nhiên bà ta thương con trai hơn.
Lưu Mai siết chặt túi của mình, nhìn người nhà một vòng, thấy mọi người cũng mặt lạnh nhìn mình, nhất thời mím môi thật chặt, mắt đỏ lên.
"Được, con đưa."
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, chị dâu cả Lưu và chị dâu hai Lưu cùng nhau gọi chồng mình đi ra ngoài nói chuyện.
Mặc dù Lưu Mai đồng ý bồi thường tiền, nhưng mà cứ để cho Lưu Mai ở nhà cũng không phải chuyện tốt. Từ sau khi cô em chồng về nhà mẹ, trong nhà vẫn không thoải mái, cũng không ai muốn để cho cô em chồng ở nữa.
Cảm tình của chị dâu hai Lưu cùng chị dâu cả Lưu mặc dù không được tốt cho lắm, nhưng mà ở loại chuyện này vẫn nhất trí với nhau.
Lưu Đại Dũng cùng Lưu Đại Cường đương nhiên cũng không có ý khác. Hai lần này, bọn họ đều chịu tức giận rất nhiều, đều là chuyện do Lưu Mai gây ra cho nên bọn họ cũng không muốn xen vào nữa.
Anh ta cũng đã nhìn ra, Tô Du nhà lão Tô đó cũng không phải là một người dễ đối phó,nếu gây rối nữa thì còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Bốn người thương lượng xong thì trở về nhà nói chuyện với mẹ Lưu, để cho Lưu Mai trở về nhà chồng.
Lưu Mai chính là bởi vì chuyện tiền mà đau lòng, ngồi ở trên mép giường khóc, nghe nói như vậy, trên mặt trắng bệch, cảm thấy như trời sập vậy.
"Nhà lão Tô đối xử với tôi như vậy mà các người còn bắt tôi trở về, các người còn có phải là người nhà mẹ đẻ của tôi hay không hả."
"Con gái gả đi như bát nước hắt ra ngoài." Chị dâu cả Lưu cười nói, "Hơn nữa, chị thấy con người Đại Chí vẫn rất trung hậu, em trở về sống cùng Đại Chí thì sau này vẫn rất tốt."
Lưu Đại Dũng nói, "Bảo mày trở về thì mày trở về, nếu mày còn chờ Tô Đại Chí tới đó thì đừng có mơ nữa. Bọn họ đã đưa mẹ chúng ta vào cục công an thì một chút tình cảm cũng không có đâu."
Mẹ Lưu ngồi ở bên cạnh không lên tiếng, cha Lưu càng không nói chuyện, cầm tẩu thuốc buồn bực đi ra trước cửa hút thuốc.
Lưu Mai nhìn thấy tình huống này, lau nước mắt một cái nói, "Trở về thì trở về, sau này có chuyện đừng tìm tôi!"
Một đám lòng lang dạ sói, cũng không nhờ vả được!
Vì không ảnh hưởng đến công việc ngày hôm sau, Tô Du yêu cầu Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí đón cô về nhà. Bởi vì thân thể quá yếu ớt cho nên Tô Đại Chí không nói hai lời đã cõng chị mình đi ra ngoài.
Tô Tiểu Chí cũng không chịu ở phía sau, đứng ở phía sau rêu rao, "Chờ lát nữa đổi em cõng chị cho, sức lực của em lớn hơn anh."
Bác sĩ và y tá trong trung tâm y tế nhìn thấy cảnh này, mặt lộ vẻ cảm động, một gia đình hòa thuận quá.
Lúc nhà lão Tô trở về nhà thì nhà lão Lưu đang ầm ĩ.
Nguyên nhân là đã đáp ứng bồi thường cho Tô Du tiền thuốc thang cùng thực phẩm dinh dưỡng. Đây mặc dù là chị dâu cả Lưu đồng ý nhưng mà cũng nhận được sự đồng ý của những người còn lại. Hơn nữa đây là vì mẹ Lưu.
Cho nên chị dâu cả Lưu không chịu lấy tiền của nhà mình, chị dâu hai Lưu thì càng không cần phải nói.
Mẹ Lưu vừa nghe mình không đòi được thứ tốt mà lại phải tiêu nhiều tiền và lương thực như vậy thì nhất thời đau lòng đấm ngực dậm chân, "Không cho, mẹ không cho —— "
Chị dâu cả Lưu nói, "Mẹ, đây là chúng con thương lượng trước mặt đồng chí công an, nếu như không cho thì sau đó người ta sẽ mang mẹ đi cục công an đó."
Mẹ Lưu nhất thời hoảng sợ, bị giam thì không sợ, quan trọng là sau khi đi ra sẽ không có mặt mũi nào gặp người. Bà ta rưng rưng nói, "Mẹ và cha chỉ có chút tiền mua quan tài, ở đâu ra tiền bồi thường chứ."
Trong lòng chị dâu cả Lưu cười ha ha, đây là muốn cho những đứa con trai con dâu của hai người bọn họ đưa đó mà.
Chị ta trực tiếp nhìn Lưu Mai nói, "Mai Tử có bao nhiêu tiền?"
Chị dâu hai Lưu lập tức hưởng ứng, "Đúng vậy, chuyện này cũng là vì Mai Tử, trong tay Mai Tử chắc có tiền phải không, chị nghe nói, tiền của Đại Chí đều ở chỗ em mà, một mình em ăn tiền lương hai người, vậy mà ăn cũng hết sao?"
Lưu Mai nhất thời mặt tối sầm, đúng là cô ta cầm tiền của Tô Đại Chí, nhưng đó là để dùng cho cuộc sống sau này. Từ nhỏ cô ta đã không quan tâm đến tiền, nhưng vì sợ nghèo nên muốn giữ một ít tiền trong tay, bây giờ bảo cô ta móc ra thật là muốn lấy mạng cô ta, "Mẹ..."
"Mẹ, mẹ nghĩ rõ ràng đi, tiền của chúng con lấy ra là tiền nhà lão Lưu đó." Chị dâu cả Lưu nhướng mắt nói.
Mẹ Lưu: "... Mai Tử à, tiền này hay là con lấy ra đi. Dù sao con và Đại Chí đều có tiền lương, bây giờ lại không cần nuôi con, rất nhanh là có thể kiếm lại được. Đây cũng là vì con mà."
Bây giờ bà ta cũng không có cách nào. Dẫu sao đều là vì con gái nên mới đi kiếm chuyện. Cũng không thể để cho con trai dâu bỏ tiền. Con gái và con trai so sánh với nhau, đương nhiên bà ta thương con trai hơn.
Lưu Mai siết chặt túi của mình, nhìn người nhà một vòng, thấy mọi người cũng mặt lạnh nhìn mình, nhất thời mím môi thật chặt, mắt đỏ lên.
"Được, con đưa."
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, chị dâu cả Lưu và chị dâu hai Lưu cùng nhau gọi chồng mình đi ra ngoài nói chuyện.
Mặc dù Lưu Mai đồng ý bồi thường tiền, nhưng mà cứ để cho Lưu Mai ở nhà cũng không phải chuyện tốt. Từ sau khi cô em chồng về nhà mẹ, trong nhà vẫn không thoải mái, cũng không ai muốn để cho cô em chồng ở nữa.
Cảm tình của chị dâu hai Lưu cùng chị dâu cả Lưu mặc dù không được tốt cho lắm, nhưng mà ở loại chuyện này vẫn nhất trí với nhau.
Lưu Đại Dũng cùng Lưu Đại Cường đương nhiên cũng không có ý khác. Hai lần này, bọn họ đều chịu tức giận rất nhiều, đều là chuyện do Lưu Mai gây ra cho nên bọn họ cũng không muốn xen vào nữa.
Anh ta cũng đã nhìn ra, Tô Du nhà lão Tô đó cũng không phải là một người dễ đối phó,nếu gây rối nữa thì còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Bốn người thương lượng xong thì trở về nhà nói chuyện với mẹ Lưu, để cho Lưu Mai trở về nhà chồng.
Lưu Mai chính là bởi vì chuyện tiền mà đau lòng, ngồi ở trên mép giường khóc, nghe nói như vậy, trên mặt trắng bệch, cảm thấy như trời sập vậy.
"Nhà lão Tô đối xử với tôi như vậy mà các người còn bắt tôi trở về, các người còn có phải là người nhà mẹ đẻ của tôi hay không hả."
"Con gái gả đi như bát nước hắt ra ngoài." Chị dâu cả Lưu cười nói, "Hơn nữa, chị thấy con người Đại Chí vẫn rất trung hậu, em trở về sống cùng Đại Chí thì sau này vẫn rất tốt."
Lưu Đại Dũng nói, "Bảo mày trở về thì mày trở về, nếu mày còn chờ Tô Đại Chí tới đó thì đừng có mơ nữa. Bọn họ đã đưa mẹ chúng ta vào cục công an thì một chút tình cảm cũng không có đâu."
Mẹ Lưu ngồi ở bên cạnh không lên tiếng, cha Lưu càng không nói chuyện, cầm tẩu thuốc buồn bực đi ra trước cửa hút thuốc.
Lưu Mai nhìn thấy tình huống này, lau nước mắt một cái nói, "Trở về thì trở về, sau này có chuyện đừng tìm tôi!"
Một đám lòng lang dạ sói, cũng không nhờ vả được!