Nhìn Nghiêm Tiểu Phương như vậy, Tô Du cười một tiếng, sau đó xấu hổ nói, "Đúng rồi cán bộ Nghiêm, thật ra thì tôi có một số việc muốn tìm cô hỏi thăm một chút. Tôi chuẩn bị dự thi lớp học ban đêm trong tỉnh, nhưng mà muốn đăng kí cần đơn vị đề cử. Cô biết chuyện này bây giờ là ai chịu trách nhiệm không?"
Thời đại này, đi học cũng không phải là có tiền là có thể học, các đơn vị cũng hạn chế số người, đầu tiên là đề cử, sau đó đi đăng kí. Thi chẳng qua là một hình thức, nhưng mà chủ yếu nhất vẫn là đề cử.
Nghe được lời của Tô Du, Nghiêm Tiểu Phương vui vẻ nói, "Chị định đi học à, đây là chuyện tốt đó. Chị đi qua bên chỗ ghi danh của nhà máy, tìm cán bộ Cao Khoa. Anh ta phụ trách chuyện này nên vấn đề không lớn. Theo đuổi tiến bộ là chuyện tốt, hơn nữa thư cảm ơn chị viết trước đó, chúng tôi cũng đã cho phát hành rồi, qua ban sản xuất báo chí trong xưởng, họ đều nói chữ viết của chị tốt, tư duy tiến bộ."
Tô Du nghe vậy, vui mừng nắm lấy tay của Nghiêm Tiểu Phương, "Đồng chí Tiểu Phương, cô chính là sao kim của tôi!"
Chờ Nghiêm Tiểu Phương đi rồi, Tô Du liền làm việc đàng hoàng.
Đến khi buổi trưa, lúc nghỉ ngơi uống nước thì cô lại đi tìm chủ nhiệm Hứa xin nghỉ, sau đó đến phòng làm việc của nhà máy.
"Cô muốn đăng ký đi học?"
Cao Khoa là một đồng chí nam chừng ba mươi tuổi, là người nhã nhặn và lịch sự, nghe nói như vậy thì thiếu chút nữa cho là mình nghe lầm, sau đó lại quan sát Tô Du từ trên xuống dưới. Người này nhìn cũng không giống như là người đi học mà.
"Đúng vậy cán bộ Cao, đời người học không có bến bờ, tôi cảm thấy người có văn hóa giống như các anh đều làm chuyện lớn, cống hiến vô cùng to lớn cho xưởng nên tôi hy vọng cũng có thể trở thành người có văn hóa, vai trò công việc của mình cũng được tăng lên. Dẫu sao công xưởng là nhà tôi, xây dựng dựa vào mọi người. Chỉ có chúng tôi tăng lên thì trong xưởng mới có thể lớn mạnh hơn."
Cán bộ Cao gật đầu, lời này đúng là không sai. Nhưng mà..."Đồng chí Tô Du à, là như vầy, bây giờ đi học đa phần là con cái công chức trong xưởng. Cô cũng biết, cơ hội học tập vẫn cố gắng giữ lại cho các đứa trẻ..."
"Không sai, tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên tôi định mình học giỏi rồi thì sau này sẽ tự dạy cho con mình, cũng không gây thêm phiền phức cho xưởng. Nhà ai không có năm ba đứa bé chứ, nếu cứ cho con đi học hết thì trong xưởng nhiều việc biết bao. Tự mình làm cơm no áo ấm."
"..."
"Quan trọng nhất đó là, đồng chí chủ tịch đã nói qua, giai cấp công nhân phải luôn luôn học tập tư tưởng mới và kiến thức mới để xây dựng tổ quốc và cống hiến sức lực của mình tốt hơn."
Vẻ mặt cán bộ Cao sững sờ nói, "Lời này là đồng chí chủ tịch nói?"
"Đúng vậy, lần trước tôi nghe ai kể lại, trong đầu vẫn nhớ như in những lời này. Cán bộ Cao, không phải anh chưa từng nghe đó chứ. Tôi tưởng là mọi người đều biết."
Đời này, đồng chí chủ tịch nói biết bao nhiêu lời chứ.
Cán bộ Cao: "... Đương nhiên là tôi biết, tôi chỉ thử cô thôi."
Tô Du kích động nói, "Cho nên cán bộ Cao à, tôi phải hưởng ứng lời kêu gọi của đồng chí chủ tịch, tôi phải làm một giai cấp công nhân luôn luôn học tập kiến thức!"
Cán bộ Cao gãi đầu một cái, cảm thấy đầu óc mình có chút choáng váng, nhưng mà anh ta vẫn lấy một tờ đơn đăng kí ra cho Tô Du. Tô Du lanh lẹ lấy tới điền. Cuối cùng đưa cho cán bộ Cao đóng dấu.
Chờ Tô Du cầm tờ đơn có dấu mộc của nhà máy rời đi, cán bộ Cao còn chưa lấy lại tinh thần. Rốt cuộc anh ta có nên đưa phần học này cho đồng chí Tô Du hay không?
Tính toán một chút, cho cũng đã cho rồi, cũng không thể đi đòi lại được.
Khụ khụ, công nhân phải học tập kiến thức mới, đây là lời đồng chí chủ tịch đã nói. Sau này phải học tập tinh thần hiếu học của chủ tịch mới được, mình làm cán bộ nhà máy cũng không thể hiểu biết ít hơn một công nhân dệt trong nhà máy, quá mất mặt.
Cầm đơn đăng ký, trong lòng Tô Du mở cờ trong bụng. Chờ cầm được tiền của nhà họ Lưu rồi, cô liền đi đăng kí, sau đó là có thể đi học.
Thời đại này, lớp học ban đêm cũng không nghiêm khắc như sau này, quy định mấy năm vẫn thế. Lúc này chỉ cần học tốt, qua được kỳ thi là có thể nhận được giấy chứng nhận.
Sau này trong hồ sơ cô cũng có thể điền trình độ học vấn là trung chuyên. Mặc dù là lớp học ban đêm nhưng cũng được chính thức thừa nhận rồi cho nên vẫn có giá trị, không thua kém bằng cấp ba là bao nhiêu.
Nhưng mà nghĩ đến mình là một người tốt nghiệp trường nổi tiếng lúc này lại vì được đi học ở một lớp học ban đêm trung chuyên mà dương dương tự đắc, cô lại cảm thấy mình không có tiền đồ.
"Một ngày nào đó mình phải thi đại học nữa."
Thời đại này, đi học cũng không phải là có tiền là có thể học, các đơn vị cũng hạn chế số người, đầu tiên là đề cử, sau đó đi đăng kí. Thi chẳng qua là một hình thức, nhưng mà chủ yếu nhất vẫn là đề cử.
Nghe được lời của Tô Du, Nghiêm Tiểu Phương vui vẻ nói, "Chị định đi học à, đây là chuyện tốt đó. Chị đi qua bên chỗ ghi danh của nhà máy, tìm cán bộ Cao Khoa. Anh ta phụ trách chuyện này nên vấn đề không lớn. Theo đuổi tiến bộ là chuyện tốt, hơn nữa thư cảm ơn chị viết trước đó, chúng tôi cũng đã cho phát hành rồi, qua ban sản xuất báo chí trong xưởng, họ đều nói chữ viết của chị tốt, tư duy tiến bộ."
Tô Du nghe vậy, vui mừng nắm lấy tay của Nghiêm Tiểu Phương, "Đồng chí Tiểu Phương, cô chính là sao kim của tôi!"
Chờ Nghiêm Tiểu Phương đi rồi, Tô Du liền làm việc đàng hoàng.
Đến khi buổi trưa, lúc nghỉ ngơi uống nước thì cô lại đi tìm chủ nhiệm Hứa xin nghỉ, sau đó đến phòng làm việc của nhà máy.
"Cô muốn đăng ký đi học?"
Cao Khoa là một đồng chí nam chừng ba mươi tuổi, là người nhã nhặn và lịch sự, nghe nói như vậy thì thiếu chút nữa cho là mình nghe lầm, sau đó lại quan sát Tô Du từ trên xuống dưới. Người này nhìn cũng không giống như là người đi học mà.
"Đúng vậy cán bộ Cao, đời người học không có bến bờ, tôi cảm thấy người có văn hóa giống như các anh đều làm chuyện lớn, cống hiến vô cùng to lớn cho xưởng nên tôi hy vọng cũng có thể trở thành người có văn hóa, vai trò công việc của mình cũng được tăng lên. Dẫu sao công xưởng là nhà tôi, xây dựng dựa vào mọi người. Chỉ có chúng tôi tăng lên thì trong xưởng mới có thể lớn mạnh hơn."
Cán bộ Cao gật đầu, lời này đúng là không sai. Nhưng mà..."Đồng chí Tô Du à, là như vầy, bây giờ đi học đa phần là con cái công chức trong xưởng. Cô cũng biết, cơ hội học tập vẫn cố gắng giữ lại cho các đứa trẻ..."
"Không sai, tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên tôi định mình học giỏi rồi thì sau này sẽ tự dạy cho con mình, cũng không gây thêm phiền phức cho xưởng. Nhà ai không có năm ba đứa bé chứ, nếu cứ cho con đi học hết thì trong xưởng nhiều việc biết bao. Tự mình làm cơm no áo ấm."
"..."
"Quan trọng nhất đó là, đồng chí chủ tịch đã nói qua, giai cấp công nhân phải luôn luôn học tập tư tưởng mới và kiến thức mới để xây dựng tổ quốc và cống hiến sức lực của mình tốt hơn."
Vẻ mặt cán bộ Cao sững sờ nói, "Lời này là đồng chí chủ tịch nói?"
"Đúng vậy, lần trước tôi nghe ai kể lại, trong đầu vẫn nhớ như in những lời này. Cán bộ Cao, không phải anh chưa từng nghe đó chứ. Tôi tưởng là mọi người đều biết."
Đời này, đồng chí chủ tịch nói biết bao nhiêu lời chứ.
Cán bộ Cao: "... Đương nhiên là tôi biết, tôi chỉ thử cô thôi."
Tô Du kích động nói, "Cho nên cán bộ Cao à, tôi phải hưởng ứng lời kêu gọi của đồng chí chủ tịch, tôi phải làm một giai cấp công nhân luôn luôn học tập kiến thức!"
Cán bộ Cao gãi đầu một cái, cảm thấy đầu óc mình có chút choáng váng, nhưng mà anh ta vẫn lấy một tờ đơn đăng kí ra cho Tô Du. Tô Du lanh lẹ lấy tới điền. Cuối cùng đưa cho cán bộ Cao đóng dấu.
Chờ Tô Du cầm tờ đơn có dấu mộc của nhà máy rời đi, cán bộ Cao còn chưa lấy lại tinh thần. Rốt cuộc anh ta có nên đưa phần học này cho đồng chí Tô Du hay không?
Tính toán một chút, cho cũng đã cho rồi, cũng không thể đi đòi lại được.
Khụ khụ, công nhân phải học tập kiến thức mới, đây là lời đồng chí chủ tịch đã nói. Sau này phải học tập tinh thần hiếu học của chủ tịch mới được, mình làm cán bộ nhà máy cũng không thể hiểu biết ít hơn một công nhân dệt trong nhà máy, quá mất mặt.
Cầm đơn đăng ký, trong lòng Tô Du mở cờ trong bụng. Chờ cầm được tiền của nhà họ Lưu rồi, cô liền đi đăng kí, sau đó là có thể đi học.
Thời đại này, lớp học ban đêm cũng không nghiêm khắc như sau này, quy định mấy năm vẫn thế. Lúc này chỉ cần học tốt, qua được kỳ thi là có thể nhận được giấy chứng nhận.
Sau này trong hồ sơ cô cũng có thể điền trình độ học vấn là trung chuyên. Mặc dù là lớp học ban đêm nhưng cũng được chính thức thừa nhận rồi cho nên vẫn có giá trị, không thua kém bằng cấp ba là bao nhiêu.
Nhưng mà nghĩ đến mình là một người tốt nghiệp trường nổi tiếng lúc này lại vì được đi học ở một lớp học ban đêm trung chuyên mà dương dương tự đắc, cô lại cảm thấy mình không có tiền đồ.
"Một ngày nào đó mình phải thi đại học nữa."