Bây giờ là năm 59, cách năm cải cách chỉ còn có mấy năm nữa, biết đâu có thể học được đại học. Bằng không thì phải chờ mười mấy năm sau. Mình bây giờ đã hai mươi sáu rồi, mười mấy năm sau sẽ không có cách nào thi đại học được.
Tiếng chuông tan việc vang lên, Tô Du liền đeo túi xách đi ra ngoài cửa nhà máy chờ Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí.
Mới ra khỏi phân xưởng thì nhìn thấy Tô Tiểu Chí cùng Tô Đại Chí đang đứng chờ ở cửa.
"Chị, lần này chúng em đi theo chị về, nhìn xem người nhà lão Lưu còn dám ăn hϊếp chị hay không." Tô Tiểu Chí siết chặt quả đấm nói.
Dù sao người nhà lão Lưu ở trước mặt chị cậu ta đều sợ hãi, không làm gì được.
Tô Đại Chí không biết nói chuyện như Tô Tiểu Chí, chỉ có thể ngồi chồm hổm dưới đất chuẩn bị cõng Tô Du trở về.
"Được rồi, các em đều cực khổ rồi." Tô Du đeo túi xách đi tới. Cõng cô ở trước cửa lớn như thế này thì ảnh hưởng đến hình tượng.
Tô Đại Chí nhất thời cảm động nhìn chị mình: "Chị..."
Tô Du chà cánh tay nói, "Được rồi, trở về ăn cơm đi, nhìn xem buổi trưa người nhà lão Lưu có tới đưa tiền hay không, nếu như không đưa, chúng ta còn phải đi tới cục công an đòi nữa."
Muốn giựt nợ, không có cửa đâu!
Nghe được lời này của Tô Du, Tô Tiểu Chí lập tức phấn chấn tinh thần, " Chị, đến lúc đó em đi cùng chị."
Tô Đại Chí nói, "Chị, em cũng đi."
Tô Du vừa muốn gật đầu thì nhìn thấy Lưu Mai và chị dâu cả Lưu.
Cô cười quay đầu nhìn em trai hời nhà mình, "Đại Chí à, Lưu Mai tới rồi."
"Hả? Đâu, chị, em phải làm gì đây?" Tô Đại Chí nhất thời khẩn trương. Dẫu sao từ lần trước gây gổ với nhau thì anh ta chưa từng gặp Lưu Mai nữa. Vào lúc này vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Nhưng mà thấy gương mặt cười cười của Tô Du tự, anh ta liền nhanh chóng bình tĩnh lại, "Chị, em nghe chị hết."
Tô Du nói, "Nghe chị thì lát nữa đừng có chen vào. Chị bảo đảm sẽ làm cho Lưu Mai sau này cái gì cũng nghe em hết."
Lưu Mai nhìn ba chị em Tô Du đi tới, cắn cắn môi, còn không định đi, kết quả bị chị dâu cả Lưu ở bên cạnh đẩy một cái, lúc này mới cắn răng đi tới.
"Sui gia, tan làm rồi. Tôi đây cũng vừa tan làm liền mang Mai Tử tới đón mấy người đó." Chị dâu cả Lưu cười nói.
Tô Du cười nói, "Khách khí cái gì chứ, chỉ là tới đưa chút phí dinh dưỡng mà thôi. Đúng rồi, tiền nằm bệnh viện còn chưa thanh toán, tiền nằm viện kia đã có đồng chí công an bảo đảm, các người không thể quỵt được đâu đó."
"... Đợi chút đi, tôi đây qua trả liền." Chị dâu cả Lưu trơ tráo mà trả lời.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Tô Du nhìn chị ta cười, sau đó đưa tay chà xát đầu ngón tay, ý tứ rõ ràng.
Chị dâu cả Lưu nhất thời hận không thể chửi thề. Mẹ nó chứ, chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như vậy, đòi tiền còn thẳng thắng thế.
"..."
Yên lặng mấy giây, chị ta đẩy Lưu Mai ở bên cạnh một cái. Lưu Mai mới lấy từ trong túi xách ra một sấp tiền, còn chưa móc ra đã dừng lại, "Chị, em và Đại Chí cũng là người một nhà, em không phải là người nhà của mọi người hay sao, làm gì phải phân chia rõ ràng như vậy?"
Mặt Tô Du lập tức lạnh xuống, "Nhà lão Lưu không thành tâm à!"
"Mai Tử, em làm gì vậy?" Chị dâu cả Lưu bấm Lưu Mai một cái. Con nhóc này cứ thích kiếm chuyện, đã gây phiền phức cho gia đình vậy rồi mà bây giờ còn muốn kiếm chuyện nữa.
Lúc này Lưu Mai mới bất đắc dĩ lấy tiền ra, tổng cộng ba mươi đồng, coi như là phí dinh dưỡng hai tháng này của Tô Du. Ngoài ra còn cầm phiếu hai cân thịt, phiếu ba cân bột mì, ngoài ra còn có phiếu hai lạng đường đỏ.
Tô Du vỗ vỗ sấp tiền, "Chút tiền này làm sao đủ ăn, chưa nói đến phiếu lương thực mà tiền này chắc chắn là không đủ. Thân thể này của tôi cũng không thể dưỡng tốt trong thời gian ngắn được, cũng không thể cứ đi làm phiền đồng chí công an người ta mãi được, có đúng không?"
Chị dâu cả Lưu cùng Lưu Mai: "..."
Một người ăn nhiều như vậy, cũng không sợ tức bụng chết hay sao!
Lưu Mai mắt đỏ nhìn Tô Đại Chí, "Đại Chí, anh nói đi, tiền này cũng đều là của hai ta mà!"
Tô Đại Chí cúi đầu không nói lời nào, kiên định đứng ở bên người Tô Du. Mấy ngày nay anh ta cũng đã suy nghĩ rõ ràng rồi, chị cả mới là người thân của anh ta, thời khắc mấu chốt bảo vệ anh ta, Lưu Mai và người nhà cô ta độc ác muốn ra tay đánh anh ta, sao lại thật lòng đối xử tốt với anh ta cơ chứ?
Chị dâu cả Lưu thấy vậy, vội vàng bóp Lưu Mai, "Mai Tử, đây là chị chồng em đó, hào phóng chút đi."
Dù sao không phải tiền nhà mình, chỉ cần chuyện giải quyết là được.
Lưu Mai không còn cách nào khác, lại móc ba mươi đồng ra, "Chị, chị ăn trước, nếu như không đủ thì em lấy thêm."
Nhìn tiền trong tay, Tô Du miễn cưỡng nói, "Được rồi, chị ăn trước, nếu như không dưỡng tốt thì lại tìm lại các người. Các người cũng đừng chê, thân thể này của tôi nếu như không dưỡng tốt thì bất cứ lúc nào cũng có thể tái phát, sau này nếu như làm phiền đồng chí công an người ta thì cũng không tốt."
Chị dâu cả Lưu cười khan một chút, cả đời này chị ta chưa thấy qua người như vậy: "Được, vậy sui gia à, tôi đi về trước."
Nói xong liền vội vã rời đi.
Tiếng chuông tan việc vang lên, Tô Du liền đeo túi xách đi ra ngoài cửa nhà máy chờ Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí.
Mới ra khỏi phân xưởng thì nhìn thấy Tô Tiểu Chí cùng Tô Đại Chí đang đứng chờ ở cửa.
"Chị, lần này chúng em đi theo chị về, nhìn xem người nhà lão Lưu còn dám ăn hϊếp chị hay không." Tô Tiểu Chí siết chặt quả đấm nói.
Dù sao người nhà lão Lưu ở trước mặt chị cậu ta đều sợ hãi, không làm gì được.
Tô Đại Chí không biết nói chuyện như Tô Tiểu Chí, chỉ có thể ngồi chồm hổm dưới đất chuẩn bị cõng Tô Du trở về.
"Được rồi, các em đều cực khổ rồi." Tô Du đeo túi xách đi tới. Cõng cô ở trước cửa lớn như thế này thì ảnh hưởng đến hình tượng.
Tô Đại Chí nhất thời cảm động nhìn chị mình: "Chị..."
Tô Du chà cánh tay nói, "Được rồi, trở về ăn cơm đi, nhìn xem buổi trưa người nhà lão Lưu có tới đưa tiền hay không, nếu như không đưa, chúng ta còn phải đi tới cục công an đòi nữa."
Muốn giựt nợ, không có cửa đâu!
Nghe được lời này của Tô Du, Tô Tiểu Chí lập tức phấn chấn tinh thần, " Chị, đến lúc đó em đi cùng chị."
Tô Đại Chí nói, "Chị, em cũng đi."
Tô Du vừa muốn gật đầu thì nhìn thấy Lưu Mai và chị dâu cả Lưu.
Cô cười quay đầu nhìn em trai hời nhà mình, "Đại Chí à, Lưu Mai tới rồi."
"Hả? Đâu, chị, em phải làm gì đây?" Tô Đại Chí nhất thời khẩn trương. Dẫu sao từ lần trước gây gổ với nhau thì anh ta chưa từng gặp Lưu Mai nữa. Vào lúc này vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Nhưng mà thấy gương mặt cười cười của Tô Du tự, anh ta liền nhanh chóng bình tĩnh lại, "Chị, em nghe chị hết."
Tô Du nói, "Nghe chị thì lát nữa đừng có chen vào. Chị bảo đảm sẽ làm cho Lưu Mai sau này cái gì cũng nghe em hết."
Lưu Mai nhìn ba chị em Tô Du đi tới, cắn cắn môi, còn không định đi, kết quả bị chị dâu cả Lưu ở bên cạnh đẩy một cái, lúc này mới cắn răng đi tới.
"Sui gia, tan làm rồi. Tôi đây cũng vừa tan làm liền mang Mai Tử tới đón mấy người đó." Chị dâu cả Lưu cười nói.
Tô Du cười nói, "Khách khí cái gì chứ, chỉ là tới đưa chút phí dinh dưỡng mà thôi. Đúng rồi, tiền nằm bệnh viện còn chưa thanh toán, tiền nằm viện kia đã có đồng chí công an bảo đảm, các người không thể quỵt được đâu đó."
"... Đợi chút đi, tôi đây qua trả liền." Chị dâu cả Lưu trơ tráo mà trả lời.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Tô Du nhìn chị ta cười, sau đó đưa tay chà xát đầu ngón tay, ý tứ rõ ràng.
Chị dâu cả Lưu nhất thời hận không thể chửi thề. Mẹ nó chứ, chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như vậy, đòi tiền còn thẳng thắng thế.
"..."
Yên lặng mấy giây, chị ta đẩy Lưu Mai ở bên cạnh một cái. Lưu Mai mới lấy từ trong túi xách ra một sấp tiền, còn chưa móc ra đã dừng lại, "Chị, em và Đại Chí cũng là người một nhà, em không phải là người nhà của mọi người hay sao, làm gì phải phân chia rõ ràng như vậy?"
Mặt Tô Du lập tức lạnh xuống, "Nhà lão Lưu không thành tâm à!"
"Mai Tử, em làm gì vậy?" Chị dâu cả Lưu bấm Lưu Mai một cái. Con nhóc này cứ thích kiếm chuyện, đã gây phiền phức cho gia đình vậy rồi mà bây giờ còn muốn kiếm chuyện nữa.
Lúc này Lưu Mai mới bất đắc dĩ lấy tiền ra, tổng cộng ba mươi đồng, coi như là phí dinh dưỡng hai tháng này của Tô Du. Ngoài ra còn cầm phiếu hai cân thịt, phiếu ba cân bột mì, ngoài ra còn có phiếu hai lạng đường đỏ.
Tô Du vỗ vỗ sấp tiền, "Chút tiền này làm sao đủ ăn, chưa nói đến phiếu lương thực mà tiền này chắc chắn là không đủ. Thân thể này của tôi cũng không thể dưỡng tốt trong thời gian ngắn được, cũng không thể cứ đi làm phiền đồng chí công an người ta mãi được, có đúng không?"
Chị dâu cả Lưu cùng Lưu Mai: "..."
Một người ăn nhiều như vậy, cũng không sợ tức bụng chết hay sao!
Lưu Mai mắt đỏ nhìn Tô Đại Chí, "Đại Chí, anh nói đi, tiền này cũng đều là của hai ta mà!"
Tô Đại Chí cúi đầu không nói lời nào, kiên định đứng ở bên người Tô Du. Mấy ngày nay anh ta cũng đã suy nghĩ rõ ràng rồi, chị cả mới là người thân của anh ta, thời khắc mấu chốt bảo vệ anh ta, Lưu Mai và người nhà cô ta độc ác muốn ra tay đánh anh ta, sao lại thật lòng đối xử tốt với anh ta cơ chứ?
Chị dâu cả Lưu thấy vậy, vội vàng bóp Lưu Mai, "Mai Tử, đây là chị chồng em đó, hào phóng chút đi."
Dù sao không phải tiền nhà mình, chỉ cần chuyện giải quyết là được.
Lưu Mai không còn cách nào khác, lại móc ba mươi đồng ra, "Chị, chị ăn trước, nếu như không đủ thì em lấy thêm."
Nhìn tiền trong tay, Tô Du miễn cưỡng nói, "Được rồi, chị ăn trước, nếu như không dưỡng tốt thì lại tìm lại các người. Các người cũng đừng chê, thân thể này của tôi nếu như không dưỡng tốt thì bất cứ lúc nào cũng có thể tái phát, sau này nếu như làm phiền đồng chí công an người ta thì cũng không tốt."
Chị dâu cả Lưu cười khan một chút, cả đời này chị ta chưa thấy qua người như vậy: "Được, vậy sui gia à, tôi đi về trước."
Nói xong liền vội vã rời đi.