Tuy Liễu Thục Vinh cũng không biết sao đột nhiên con gái mình lại nghĩ thông suốt rồi, lại không đi tìm tên bội bạc Trang Bạch Vũ kia, nhưng lúc này Hàn Liệt vẫn còn đứng đây, bà cũng hiểu lúc này không phải thời điểm nói chuyện.
Cuối cùng bà chỉ có thể gật gật đầu, nói trước: “Vừa rồi mẹ không đứng vững, cảm ơn Tiểu Hàn, mau tiến vào nghỉ ngơi một chút, hôm nay nắng to quá, chắc mấy đứa phơi nắng mệt lắm rồi?”
“Bà ngoại, chúng cháu mới là người phơi nắng mệt mỏi này!” Trang Tiền và Trang Trình lập tức chạy tới.
“Được, bà ngoại cho hai đứa uống nước đường.” Liễu Thục Vinh cười nói, sau đó bà rót ra sáu ly nước đường trắng, cho mỗi người một ly, tự nhiên là hai đứa nhỏ nhà Hàn Liệt cũng có phần.
Nhưng thật rõ ràng, lá gan của hai đứa này nhỏ hơn hai người bọn Trang Tiền nhiều lắm, bởi vì chúng nó không dám nhận. Sau khi chúng nhìn thoáng qua Hàn Liệt mới dám cầm ly nước đường vào trong tay, bộ dáng nhút nhát sợ sệt ấy khiến trong lòng Liễu Tố Tố hơi chua xót.
Mà không chỉ là tính cách, còn có bộ dáng nữa.
Niệm Tô là đứa bé trai, dù hiện tại đã năm tuổi nhưng nó còn nhỏ gầy hơn hai đứa Trang Tiền Trang Trình mới bốn tuổi.
Đã vậy, trên mặt chúng nó còn có một vết sẹo thật lớn màu đỏ, kết hợp cùng cặp mắt không chút tình cảm, cũng không hề dao động của thằng bé, khiến người lớn nhìn vào nó cũng thấy hoảng sợ.
Thảo nào, lúc trước trong bức thư của những người đồng nghiệp ấy, có hình dung thằng bé bằng hai từ “Ác ma”.
Cũng bởi người của thời đại này không biết cái gì gọi là bệnh trầm cảm, nhưng Liễu Tố Tố lại nhìn ra được tới. Rõ ràng thằng bé mới năm tuổi, vậy mà hiện giờ cũng có thể nhìn ra được tính cách của nó có chút không thích hợp.
Chỉ nói riêng về loại ánh mắt này thôi, nó không nên xuất hiện trên người một thằng bé năm tuổi.
Còn Chiêu Đệ lại càng thêm gầy yếu, đầu tóc lộn xộn, sắc mặt vàng như nến.
Nếu nói Niệm Tô là hờ hững, thì cô bé chính là sợ hãi, hơn nữa dường như cô bé đặc biệt sợ người khác phái.
Kể cả Hàn Liệt là cha cô bé, nhưng nó cũng không dám tới gần anh, lúc nào cũng trong trạng thái chim sợ cành cong. Chỉ cần Hàn Liệt liếc nhìn cô bé một cái, nó đều sẽ phát run.
Lúc này, cô bé cắn môi do dự hồi lâu, mới dám đi tới một nơi tương đối gần Liễu Tố Tố và ngồi xuống, ngay cả khi ngồi, cô bé cũng chỉ dám ngồi ghé vào khu vực mép ghế mà thôi.
Nếu nói tình huống của hai đứa nhỏ này không ổn thì Trang Tiền và Trang Trình cũng không tốt hơn chúng là bao.
Mặc dù có Liễu Thục Vinh và người nhà họ Vu yêu thương, khiến tính tình của hai đứa thoải mái, dễ chịu hơn một chút, nhưng suy cho cùng cha mẹ ruột thịt đều không thích chúng nó. Dẫn tới tính cách của hai đứa nhỏ sẽ tồn tại một chút khiếm khuyết, bằng không chúng nó cũng không rơi vào kết cục bi thảm như vậy.
Lại nói thêm, mấy ngày này đang vào giữa ngày mùa. Cộng thêm đoạn thời gian gần đây, Liễu Thục Vinh bị chuyện của nguyên chủ làm cho tâm thần không yên, bà ấy không còn tâm tư đâu mà quan tâm tới hai đứa cháu ngoại. Lúc này trên mặt hai đứa nhỏ đã nổi một đống cao nguyên hồng(*), khóe miệng tróc da, tóc cũng dài tới mức có thể tết lại được.
Liễu Tố Tố thầm thở dài không tiếng động, cô cảm thấy những ngày tháng sau này của mình đang rơi vào tình trạng gánh thì nặng mà đường thì xa.
Trong khoảng thời gian cô đang quan sát bốn đứa nhỏ, Hàn Liệt và Liễu Thục Vinh đã tính toán xong xuôi công việc, Liễu Thục Vinh kinh hãi nói: “Ngày mai sẽ làm tiệc rượu ư? Có phải hơi nhanh quá hay không?”
Chú thích:
(*)Những người sinh sống lâu ngày trên cao nguyên, trên mặt sẽ xuất hiện những mảnh hoặc vòng tròn phát ban màu đỏ.
Cuối cùng bà chỉ có thể gật gật đầu, nói trước: “Vừa rồi mẹ không đứng vững, cảm ơn Tiểu Hàn, mau tiến vào nghỉ ngơi một chút, hôm nay nắng to quá, chắc mấy đứa phơi nắng mệt lắm rồi?”
“Bà ngoại, chúng cháu mới là người phơi nắng mệt mỏi này!” Trang Tiền và Trang Trình lập tức chạy tới.
“Được, bà ngoại cho hai đứa uống nước đường.” Liễu Thục Vinh cười nói, sau đó bà rót ra sáu ly nước đường trắng, cho mỗi người một ly, tự nhiên là hai đứa nhỏ nhà Hàn Liệt cũng có phần.
Nhưng thật rõ ràng, lá gan của hai đứa này nhỏ hơn hai người bọn Trang Tiền nhiều lắm, bởi vì chúng nó không dám nhận. Sau khi chúng nhìn thoáng qua Hàn Liệt mới dám cầm ly nước đường vào trong tay, bộ dáng nhút nhát sợ sệt ấy khiến trong lòng Liễu Tố Tố hơi chua xót.
Mà không chỉ là tính cách, còn có bộ dáng nữa.
Niệm Tô là đứa bé trai, dù hiện tại đã năm tuổi nhưng nó còn nhỏ gầy hơn hai đứa Trang Tiền Trang Trình mới bốn tuổi.
Đã vậy, trên mặt chúng nó còn có một vết sẹo thật lớn màu đỏ, kết hợp cùng cặp mắt không chút tình cảm, cũng không hề dao động của thằng bé, khiến người lớn nhìn vào nó cũng thấy hoảng sợ.
Thảo nào, lúc trước trong bức thư của những người đồng nghiệp ấy, có hình dung thằng bé bằng hai từ “Ác ma”.
Cũng bởi người của thời đại này không biết cái gì gọi là bệnh trầm cảm, nhưng Liễu Tố Tố lại nhìn ra được tới. Rõ ràng thằng bé mới năm tuổi, vậy mà hiện giờ cũng có thể nhìn ra được tính cách của nó có chút không thích hợp.
Chỉ nói riêng về loại ánh mắt này thôi, nó không nên xuất hiện trên người một thằng bé năm tuổi.
Còn Chiêu Đệ lại càng thêm gầy yếu, đầu tóc lộn xộn, sắc mặt vàng như nến.
Nếu nói Niệm Tô là hờ hững, thì cô bé chính là sợ hãi, hơn nữa dường như cô bé đặc biệt sợ người khác phái.
Kể cả Hàn Liệt là cha cô bé, nhưng nó cũng không dám tới gần anh, lúc nào cũng trong trạng thái chim sợ cành cong. Chỉ cần Hàn Liệt liếc nhìn cô bé một cái, nó đều sẽ phát run.
Lúc này, cô bé cắn môi do dự hồi lâu, mới dám đi tới một nơi tương đối gần Liễu Tố Tố và ngồi xuống, ngay cả khi ngồi, cô bé cũng chỉ dám ngồi ghé vào khu vực mép ghế mà thôi.
Nếu nói tình huống của hai đứa nhỏ này không ổn thì Trang Tiền và Trang Trình cũng không tốt hơn chúng là bao.
Mặc dù có Liễu Thục Vinh và người nhà họ Vu yêu thương, khiến tính tình của hai đứa thoải mái, dễ chịu hơn một chút, nhưng suy cho cùng cha mẹ ruột thịt đều không thích chúng nó. Dẫn tới tính cách của hai đứa nhỏ sẽ tồn tại một chút khiếm khuyết, bằng không chúng nó cũng không rơi vào kết cục bi thảm như vậy.
Lại nói thêm, mấy ngày này đang vào giữa ngày mùa. Cộng thêm đoạn thời gian gần đây, Liễu Thục Vinh bị chuyện của nguyên chủ làm cho tâm thần không yên, bà ấy không còn tâm tư đâu mà quan tâm tới hai đứa cháu ngoại. Lúc này trên mặt hai đứa nhỏ đã nổi một đống cao nguyên hồng(*), khóe miệng tróc da, tóc cũng dài tới mức có thể tết lại được.
Liễu Tố Tố thầm thở dài không tiếng động, cô cảm thấy những ngày tháng sau này của mình đang rơi vào tình trạng gánh thì nặng mà đường thì xa.
Trong khoảng thời gian cô đang quan sát bốn đứa nhỏ, Hàn Liệt và Liễu Thục Vinh đã tính toán xong xuôi công việc, Liễu Thục Vinh kinh hãi nói: “Ngày mai sẽ làm tiệc rượu ư? Có phải hơi nhanh quá hay không?”
Chú thích:
(*)Những người sinh sống lâu ngày trên cao nguyên, trên mặt sẽ xuất hiện những mảnh hoặc vòng tròn phát ban màu đỏ.