Sau khi mở liên tiếp ba hang băng, ba anh em ngồi xổm bên cạnh với giỏ câu và cần câu, Lý Minh Bắc còn làm một chiếc lưới nhỏ đánh câu cá.
Sau khi ba người ăn chiếc bánh kẹp lớn do Lý Minh Bắc mang tới, họ nghiêm túc ngồi xổm trên băng và câu cá, thời gian trôi qua từng phút từng giây, nhìn mặt trời sắp lặn, nhưng ba người còn không có được cái mảnh vảy cá. Lý Minh Bắc bực bội chụp lấy cần câu: “Nếu không thì bốn giờ ngày mai chúng ta lại đi, anh không tin là không câu được cá.”
Lý Minh Nam thở dài, vươn tay chỉ kéo giỏ cá lên, đột nhiên cậu cảm giác tay mình bị kéo nhẹ xuống, cậu hào hứng cười to và nói: “Mau đến đây giúp một tay, có cá, một con cá to và nặng, anh đoán nó là một con cá đầu to.”
Lý Minh Bắc ném cần câu và chồm tới giúp kéo giỏ cá, khi kéo lên họ ném nó xuống tảng đá thì thấy một con ba ba nặng từ bốn năm cân rơi ra khỏi giỏ cá, nằm bất động, không biết còn sống hay đã chết.
Lý Minh Nam ngập ngừng hỏi: “Anh bắt được ba ba, ngày mai có thể ăn màn thầu không?”
Lý Minh Nam không tự tin gật đầu: “Hẳn là có thể, con này đem hầm cũng khá bổ.”
Con ba ba này đang ngủ đông.
Ba anh em cho ba ba vào thùng rồi chán nản về nhà, bà Lý đang hì hục hút tẩu thuốc ở trong bếp, nhìn đứa cháu lén lút đi vào, bà không khỏi nhe răng cười: "Các cháu không bắt được gì sao?"
Lý Minh Nam và Lý Minh Bắc buồn rầu gật đầu rồi đặt cái xô vào bếp: “Con chỉ bắt được một con ba ba, nhưng con không biết nó còn sống hay đã chết.” Bà Lý đứng dậy nhìn vào xô, bà liếc mắt một cái, lập tức vui vẻ: “Được rồi, mò được con này cũng không tồi, ngày mai bà sẽ làm màn thầu cho các con, chúng ta cùng nhau đón chào một năm mới vui vẻ.”
Lý Minh Nam và Lý Minh Bắc còn đang buồn rầu lúc này mới được thoải mái, bà Lý lấy hai cái áo áo khoác bông to đưa tới cửa ném nó cho họ. Ném xong bà vội vã chạy đến căn phòng phía đông để báo tin tốt này cho Vương Tố Phân. Lý Minh Tây đã lớn chừng này vẫn là lần đầu mới thấy thế, cậu càng ngẫm lại càng cảm thấy không đúng, sau khi trở về phòng liền tiến đến chỗ Lý Minh Đông đang ngồi học, không nhịn được hỏi: "Anh hai, anh nói xem hôm nay sao bà lại tốt như vậy.”
Lý Minh Đông nhìn vào quyển sách một lúc rồi mới liếc nhìn cậu: “Đã hơn ba tháng rồi chúng ta không ăn được miếng thịt nào, hơn nữa ngày mai lại là ngày ông Táo về trời. Dù em có mang về cái xô nước, thì ngày mai em vẫn sẽ được ăn màn thầu.”
Lý Minh Tây nghe xong thì hối hận: “Em lại bị bà lừa rồi, anh không biết rằng em đã suýt chết cóng khi ngồi xổm trên băng hồi chiều.”
Bà Lý chống gậy đi vào, nghe vậy không khỏi dùng nạng đánh vào mông Lý Minh Tây: “Ai lừa cháu chứ, không nhìn thấy tận mắt mà cũng đổ thừa cho bà à.”
Lý Minh Tây ôm chặt mông của cậu chạy ra xa hai mét, cậu hớn hở cười chạy ra ngoài: “Cháu biết gì đâu, thôi, cháu đi xem em gái cái.”
Bà Lý nhìn thế thì không nhịn được cười hai tiếng, Minh Tây đã chạy xa lúc này bà mới đi đến gần Lý Minh Đông đang ngồi bên cạnh: “Minh Đông, tháng trước chú tư của con đã viết thư nói đầu năm mới sẽ về nhà phải không?"
Lý Minh Đông mở ngăn kéo, lấy ra từ trong đó một bức thư mà cậu mở to mắt đọc hai lần rồi, nói: “Là gần tết mới về bà ơi, đến hai mươi tám tháng chạp mới về đến.”
"Kết hôn xong cũng không đưa vợ về, sinh con cũng không dẫn về đây để và thăm nom một chút, nhiều năm rồi khó khăn lắm mới nghe tin trở về, hóa ra lại xa xôi kéo dài như vậy.” Bà Lý có chút tức giận và thất vọng: “Con nhìn đi, rõ ràng là trong mắt nó không hề có bà già này.”
Lý Minh Đông nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của bà Lý thì nhanh chóng an ủi: "Chỗ này cũng xa mà? Hơn nữa, chú ở bên kia cũng bận, vé tàu cũng không dễ mua.”
"Bỏ đi.” Nghĩ đến đứa con trai út đã gần chục năm không gặp, bà thở dài tự mình trấn tĩnh lại một chút rồi xua tay yếu ớt: “Con về là được rồi, con đi đốt lại cái bếp ở phòng sau đi, bọn chúng ở thành phố, ít nhất sẽ không phải chịu cái lạnh này.”
Sau khi ba người ăn chiếc bánh kẹp lớn do Lý Minh Bắc mang tới, họ nghiêm túc ngồi xổm trên băng và câu cá, thời gian trôi qua từng phút từng giây, nhìn mặt trời sắp lặn, nhưng ba người còn không có được cái mảnh vảy cá. Lý Minh Bắc bực bội chụp lấy cần câu: “Nếu không thì bốn giờ ngày mai chúng ta lại đi, anh không tin là không câu được cá.”
Lý Minh Nam thở dài, vươn tay chỉ kéo giỏ cá lên, đột nhiên cậu cảm giác tay mình bị kéo nhẹ xuống, cậu hào hứng cười to và nói: “Mau đến đây giúp một tay, có cá, một con cá to và nặng, anh đoán nó là một con cá đầu to.”
Lý Minh Bắc ném cần câu và chồm tới giúp kéo giỏ cá, khi kéo lên họ ném nó xuống tảng đá thì thấy một con ba ba nặng từ bốn năm cân rơi ra khỏi giỏ cá, nằm bất động, không biết còn sống hay đã chết.
Lý Minh Nam ngập ngừng hỏi: “Anh bắt được ba ba, ngày mai có thể ăn màn thầu không?”
Lý Minh Nam không tự tin gật đầu: “Hẳn là có thể, con này đem hầm cũng khá bổ.”
Con ba ba này đang ngủ đông.
Ba anh em cho ba ba vào thùng rồi chán nản về nhà, bà Lý đang hì hục hút tẩu thuốc ở trong bếp, nhìn đứa cháu lén lút đi vào, bà không khỏi nhe răng cười: "Các cháu không bắt được gì sao?"
Lý Minh Nam và Lý Minh Bắc buồn rầu gật đầu rồi đặt cái xô vào bếp: “Con chỉ bắt được một con ba ba, nhưng con không biết nó còn sống hay đã chết.” Bà Lý đứng dậy nhìn vào xô, bà liếc mắt một cái, lập tức vui vẻ: “Được rồi, mò được con này cũng không tồi, ngày mai bà sẽ làm màn thầu cho các con, chúng ta cùng nhau đón chào một năm mới vui vẻ.”
Lý Minh Nam và Lý Minh Bắc còn đang buồn rầu lúc này mới được thoải mái, bà Lý lấy hai cái áo áo khoác bông to đưa tới cửa ném nó cho họ. Ném xong bà vội vã chạy đến căn phòng phía đông để báo tin tốt này cho Vương Tố Phân. Lý Minh Tây đã lớn chừng này vẫn là lần đầu mới thấy thế, cậu càng ngẫm lại càng cảm thấy không đúng, sau khi trở về phòng liền tiến đến chỗ Lý Minh Đông đang ngồi học, không nhịn được hỏi: "Anh hai, anh nói xem hôm nay sao bà lại tốt như vậy.”
Lý Minh Đông nhìn vào quyển sách một lúc rồi mới liếc nhìn cậu: “Đã hơn ba tháng rồi chúng ta không ăn được miếng thịt nào, hơn nữa ngày mai lại là ngày ông Táo về trời. Dù em có mang về cái xô nước, thì ngày mai em vẫn sẽ được ăn màn thầu.”
Lý Minh Tây nghe xong thì hối hận: “Em lại bị bà lừa rồi, anh không biết rằng em đã suýt chết cóng khi ngồi xổm trên băng hồi chiều.”
Bà Lý chống gậy đi vào, nghe vậy không khỏi dùng nạng đánh vào mông Lý Minh Tây: “Ai lừa cháu chứ, không nhìn thấy tận mắt mà cũng đổ thừa cho bà à.”
Lý Minh Tây ôm chặt mông của cậu chạy ra xa hai mét, cậu hớn hở cười chạy ra ngoài: “Cháu biết gì đâu, thôi, cháu đi xem em gái cái.”
Bà Lý nhìn thế thì không nhịn được cười hai tiếng, Minh Tây đã chạy xa lúc này bà mới đi đến gần Lý Minh Đông đang ngồi bên cạnh: “Minh Đông, tháng trước chú tư của con đã viết thư nói đầu năm mới sẽ về nhà phải không?"
Lý Minh Đông mở ngăn kéo, lấy ra từ trong đó một bức thư mà cậu mở to mắt đọc hai lần rồi, nói: “Là gần tết mới về bà ơi, đến hai mươi tám tháng chạp mới về đến.”
"Kết hôn xong cũng không đưa vợ về, sinh con cũng không dẫn về đây để và thăm nom một chút, nhiều năm rồi khó khăn lắm mới nghe tin trở về, hóa ra lại xa xôi kéo dài như vậy.” Bà Lý có chút tức giận và thất vọng: “Con nhìn đi, rõ ràng là trong mắt nó không hề có bà già này.”
Lý Minh Đông nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của bà Lý thì nhanh chóng an ủi: "Chỗ này cũng xa mà? Hơn nữa, chú ở bên kia cũng bận, vé tàu cũng không dễ mua.”
"Bỏ đi.” Nghĩ đến đứa con trai út đã gần chục năm không gặp, bà thở dài tự mình trấn tĩnh lại một chút rồi xua tay yếu ớt: “Con về là được rồi, con đi đốt lại cái bếp ở phòng sau đi, bọn chúng ở thành phố, ít nhất sẽ không phải chịu cái lạnh này.”