Trương Xuân Hoa thấy bất lực, nhà này từ già đến trẻ, tất cả đều quá ngay thẳng, cô nhịn không được gõ gõ giường sưởi, khóc không ra nước mắt: "Không thể cho người ta chút mặt mũi sao, em tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên về đây!”
Trương Xuân Hoa người này vô cùng nhỏ nhen, hẹp hòi, nhưng cô ta lại không có chút năng lực nào, nói trắng ra là chính mình chỉ có thể bắt nạt kẻ yếu, bởi vậy bà Lý chỉ vẫy vẫy gậy đập hai cái vào nồi cho ra tiếng, hạ hai mắt nhìn xuống thôi mà Trương Xuân Hoa đã lập tức liền túng quẫn, lo sợ.
Nếu là từ đây cô ta trở nên thành thật tử tế cũng liền tốt rồi, nhưng cô ta lại không phải là loại người có trí nhớ lâu, không dám chọc Lý lão thái liền đi khi dễ làm khó cháu dâu người ta, lại không nghĩ rằng Quế Hoa từ nhỏ đã ở nhà chồng lớn lên, một cô gái mà có thể phụ trách tất cả gia sự (mọi sự vụ trong nhà), các trưởng bối ở trong nhà lại không thể không khen cô, người như vậy như thế nào có thể là một nữ tử yếu đuối được, bởi vậy Trương Xuân Hoa mới nói hai câu đã bị Quế Hoa dứt khoát nhanh nhẹn đáp trả lại. Trương Xuân Hoa thấy người Lý gia từ già đến trẻ người nào cũng không phải là kẻ ăn chay (người nào cũng không hiền lành, dễ bắt nạt), mà Lý Mộc Lâm cũng không đứng ở bên phía cô ta, cuối cùng cũng xem như hoàn toàn yên lặng.
Cuối cùng cũng tới ngày 30 Tết cuối năm, bà Lý sáng sớm đã dậy, chỉ đạo con trai cháu trai bằng cây gậy giống như hồ lô treo những vật trang trí lên trên cửa, cổng lớn dán lên câu đối cùng chữ phúc, bà Lý đem thịt heo giấu được hơn nửa tháng lấy ra, gà trống nuôi dưỡng một năm trong nhà cũng mang ra giết thịt, lấy rìu chặt bảy tám khúc xương to ngày hôm trước đi khe suối tìm thấy thành từng miếng thả vào trong nước để ngâm rửa, chuẩn bị hầm cùng dưa chua ăn.
Lưu Tú Lan cùng Quế Hoa ở trong phòng bếp bận rộn, những người đàn ông ở trong sân đang quét tuyết cùng đốn củi, Trương Xuân Hoa tiến vào phòng bếp liền bị Quế Hoa đuổi ra, mắt bà Lý đảo qua liền biết này hai người vào một lúc nào đó không biết có lời qua tiếng lại (động chạm nhau qua lời nói), liền bảo Trương Xuân Hoa về phòng mình, cũng không trông chờ cô ta có thể giúp đỡ cái gì.
Bà Lý chỉ đạo Trương Xuân Hoa mang lên bốn cái mâm đặt lên trên bàn, bà lấy ra bên cạnh cây gậy một cái chìa khóa, đem đậu phộng, hạt dưa các loại để một mâm, hạt thông mùa thu từ trên núi nhặt được cùng quả phỉ xào cũng đặt lên hai bàn, còn lấy ra một đống kẹo phân cho mấy đứa cháu, bảo bọn chúng để trong túi ăn.
Trương Xuân Hoa lấy một cái hạt thông dùng kìm kẹp một cái mở ra, dùng hết sức nhét vào trong miệng Lý Minh Thư cùng Minh Hân, hai đứa bé Lý Minh Nam cùng Lý Minh Bắc ngày thường đều sống ở trên núi không thiếu mấy thứ này, bởi vậy cũng không hiếm lạ. Bọn họ ở bên ngoài chạy một vòng, muốn Lý Mộc Lâm đưa cho tới hai mươi quả pháo, trở về liền túm Lý Minh Thư và Lý Minh Hân cùng nhau đi ra ngoài phóng mấy quả pháo.
Lý Minh Thư cùng Lý Minh Bắc lớn như nhau (bằng tuổi nhau), đang là độ tuổi ham chơi, vừa nghe đến chuyện phóng pháo, vội vàng đẩy ra nhân hạt thông Trương Xuân Hoa đưa qua, xỏ giày vào túm áo bông liền chạy ra bên ngoài, Lý Minh Hân vừa thấy liền nóng lòng, đứng lên cũng muốn xuống giường đặt chân xuống đất: “Anh, từ từ em, em cũng muốn đi.” Lý Minh Thư sốt ruột chạy ra bên ngoài nhìn nhìn, lại quay đầu lại thúc giục Minh Hân: “Vậy em xỏ giày vào rồi chạy nhanh lên.”
Trương Xuân Hoa thấy hai đứa con mình đều muốn chạy ra bên ngoài, ôm chặt Minh Hân, mắng nó nói: “Thằng bé này, ngoan, ở bên ngoài lạnh lẽo, con cùng mẹ ở nhà ăn cái gì đó có phải tốt hơn không, con ngửi xem mùi hạt thông xào thật thơm.”
Hai ngày này ở nhà bà Lý Minh Hân ăn đến mức bụng cũng tròn xoe rồi, đối với chuyện ăn cái gì cũng đã không quá hấp dẫn, lúc này con bé càng khao khát thích thú được đi ra ngoài phóng pháo. Con bé nỗ lực từ trong lòng Trương Xuân Hoa giãy giụa hai cái, thiếu chút nữa rớt nước mắt: “Mẹ, mẹ buông con ra, con muốn đi ra ngoài chơi.”
Trương Xuân Hoa người này vô cùng nhỏ nhen, hẹp hòi, nhưng cô ta lại không có chút năng lực nào, nói trắng ra là chính mình chỉ có thể bắt nạt kẻ yếu, bởi vậy bà Lý chỉ vẫy vẫy gậy đập hai cái vào nồi cho ra tiếng, hạ hai mắt nhìn xuống thôi mà Trương Xuân Hoa đã lập tức liền túng quẫn, lo sợ.
Nếu là từ đây cô ta trở nên thành thật tử tế cũng liền tốt rồi, nhưng cô ta lại không phải là loại người có trí nhớ lâu, không dám chọc Lý lão thái liền đi khi dễ làm khó cháu dâu người ta, lại không nghĩ rằng Quế Hoa từ nhỏ đã ở nhà chồng lớn lên, một cô gái mà có thể phụ trách tất cả gia sự (mọi sự vụ trong nhà), các trưởng bối ở trong nhà lại không thể không khen cô, người như vậy như thế nào có thể là một nữ tử yếu đuối được, bởi vậy Trương Xuân Hoa mới nói hai câu đã bị Quế Hoa dứt khoát nhanh nhẹn đáp trả lại. Trương Xuân Hoa thấy người Lý gia từ già đến trẻ người nào cũng không phải là kẻ ăn chay (người nào cũng không hiền lành, dễ bắt nạt), mà Lý Mộc Lâm cũng không đứng ở bên phía cô ta, cuối cùng cũng xem như hoàn toàn yên lặng.
Cuối cùng cũng tới ngày 30 Tết cuối năm, bà Lý sáng sớm đã dậy, chỉ đạo con trai cháu trai bằng cây gậy giống như hồ lô treo những vật trang trí lên trên cửa, cổng lớn dán lên câu đối cùng chữ phúc, bà Lý đem thịt heo giấu được hơn nửa tháng lấy ra, gà trống nuôi dưỡng một năm trong nhà cũng mang ra giết thịt, lấy rìu chặt bảy tám khúc xương to ngày hôm trước đi khe suối tìm thấy thành từng miếng thả vào trong nước để ngâm rửa, chuẩn bị hầm cùng dưa chua ăn.
Lưu Tú Lan cùng Quế Hoa ở trong phòng bếp bận rộn, những người đàn ông ở trong sân đang quét tuyết cùng đốn củi, Trương Xuân Hoa tiến vào phòng bếp liền bị Quế Hoa đuổi ra, mắt bà Lý đảo qua liền biết này hai người vào một lúc nào đó không biết có lời qua tiếng lại (động chạm nhau qua lời nói), liền bảo Trương Xuân Hoa về phòng mình, cũng không trông chờ cô ta có thể giúp đỡ cái gì.
Bà Lý chỉ đạo Trương Xuân Hoa mang lên bốn cái mâm đặt lên trên bàn, bà lấy ra bên cạnh cây gậy một cái chìa khóa, đem đậu phộng, hạt dưa các loại để một mâm, hạt thông mùa thu từ trên núi nhặt được cùng quả phỉ xào cũng đặt lên hai bàn, còn lấy ra một đống kẹo phân cho mấy đứa cháu, bảo bọn chúng để trong túi ăn.
Trương Xuân Hoa lấy một cái hạt thông dùng kìm kẹp một cái mở ra, dùng hết sức nhét vào trong miệng Lý Minh Thư cùng Minh Hân, hai đứa bé Lý Minh Nam cùng Lý Minh Bắc ngày thường đều sống ở trên núi không thiếu mấy thứ này, bởi vậy cũng không hiếm lạ. Bọn họ ở bên ngoài chạy một vòng, muốn Lý Mộc Lâm đưa cho tới hai mươi quả pháo, trở về liền túm Lý Minh Thư và Lý Minh Hân cùng nhau đi ra ngoài phóng mấy quả pháo.
Lý Minh Thư cùng Lý Minh Bắc lớn như nhau (bằng tuổi nhau), đang là độ tuổi ham chơi, vừa nghe đến chuyện phóng pháo, vội vàng đẩy ra nhân hạt thông Trương Xuân Hoa đưa qua, xỏ giày vào túm áo bông liền chạy ra bên ngoài, Lý Minh Hân vừa thấy liền nóng lòng, đứng lên cũng muốn xuống giường đặt chân xuống đất: “Anh, từ từ em, em cũng muốn đi.” Lý Minh Thư sốt ruột chạy ra bên ngoài nhìn nhìn, lại quay đầu lại thúc giục Minh Hân: “Vậy em xỏ giày vào rồi chạy nhanh lên.”
Trương Xuân Hoa thấy hai đứa con mình đều muốn chạy ra bên ngoài, ôm chặt Minh Hân, mắng nó nói: “Thằng bé này, ngoan, ở bên ngoài lạnh lẽo, con cùng mẹ ở nhà ăn cái gì đó có phải tốt hơn không, con ngửi xem mùi hạt thông xào thật thơm.”
Hai ngày này ở nhà bà Lý Minh Hân ăn đến mức bụng cũng tròn xoe rồi, đối với chuyện ăn cái gì cũng đã không quá hấp dẫn, lúc này con bé càng khao khát thích thú được đi ra ngoài phóng pháo. Con bé nỗ lực từ trong lòng Trương Xuân Hoa giãy giụa hai cái, thiếu chút nữa rớt nước mắt: “Mẹ, mẹ buông con ra, con muốn đi ra ngoài chơi.”