“Chị mày đi một mình thế kia chắc buồn chán lắm đó, gọi chị ấy lại đi chơi chung với nhóm mình đi, dù sao hôm nay nhóm mình cũng không có con gái, một đám con trai không cũng chán, mày đi gọi chị ấy đi!”
“Gọi chị ta?” - Lâm Tiểu Soái trong lòng đã định sẵn ý muốn từ chối.
Lâm Minh Nguyệt nhạt nhẽo như thế, gọi chị ta lại chỉ tổ phá đám!
Nhìn thấy điệu bộ không vui của cậu, người kia lại nói tiếp: “Thôi mà, mày gọi chị ấy lại đi mà, mày gọi chị ấy lại chơi với tụi mình, rồi mai tao cho mày qua nhà tao nghịch cái radio!”
Lâm Tiểu Soái vẫn luôn muốn có một cái radio, nhưng tranh không được phiếu, vì vậy trong nhà chẳng bao giờ có.
Bây giờ nghe cậu bạn bảo như vậy, cậu do dự giây lát, sau cùng cũng
gật đầu.
“Được rồi, để tao đi kêu chị ấy, nhưng mà cũng chưa chắc chị ấy chịu đi cùng đâu đấy.”
Tuy miệng nói như vậy, nhưng Lâm Tiểu Soái vốn đã quyết tâm, nhất định phải khiến chị ta đồng ý, nếu không thì dọa sẽ nói với cha mẹ là chị ta bắt nạt mình!
Dù sao chị ta nhát gan như vậy, chắc chắn sẽ không dám phản kháng!
Thoắt cái, Lâm Tiểu Soái đã đạp xe đến trước mặt Đỗ Minh Nguyệt, bóp phanh dừng xe.
“Ê, đi chơi với tụi này!”
Đến một tiếng chị còn không thèm kêu, trực tiếp ra lệnh.
Đỗ Minh Nguyệt dừng bước, im lặng nhìn cậu ấm nhà Lâm trước mặt.
Lâm Tiểu Soái năm nay 16 tuổi, cũng coi như trưởng thành được một nửa rồi, nhưng bởi vì được hai vị nhà Lâm o bế, chiều riết sinh hư. Trong mắt Đỗ Minh Nguyệt, đầu óc và tư tưởng của cậu ta giờ đây còn chẳng bằng một đứa bé tiểu học.
Dù gì trẻ con người ta còn hiểu thế nào là lễ phép, gặp người khác còn biết chào thưa!
Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt chẳng được nửa phần thiện cảm với Lâm Tiểu Soái, nhưng điều đó không có nghĩa là cô muốn làm mất mặt Lâm Tiểu Soái lúc này. Thậm chí cô nghĩ, có khi còn có thể thu chút lợi ích từ Lâm Tiểu Soái ấy chứ!
Dù sao thì Chu Cầm với Lâm Đông Thuận cũng rất hào phóng với Lâm Tiểu Soái, muốn sao có trăng, còn luôn miệng nói rằng đàn ông ra ngoài không thể không có tiền, bởi vậy tiền trong túi cậu ta chẳng bao giờ dưới 10 tệ!
10 tệ, tương đương với gần nửa tháng lương của một người làm công bình thường.
Vả lại nhìn bộ dạng họ ra ngoài chơi hôm nay, cậu ta chắc chắn phải đem theo nhiều hơn 10 tệ.
Đã vậy thì, đừng trách chị đây tàn nhẫn!
“Đi chơi? Mấy em định đi đâu chơi?”
Đỗ Minh Nguyệt vẫn phải dựa theo tính cách cẩn thận của cơ thể này hỏi một câu ngần ngại, sau khi nhận được câu trả lời “dã ngoại bên bờ sông” của Lâm Tiểu Soái, cô lại càng biểu lộ vẻ ngập ngừng.
Lâm Tiểu Soái nhìn dáng vẻ này của cô là đoán ngay cô đang định kiếm cớ từ chối, chẳng chờ lâu liền nói: “Hôm nay chị nhất định phải đi với tôi, tôi đã nói rõ với chúng bạn hết rồi!”
Nếu Lâm Minh Nguyệt không đi thì chẳng còn mặt mũi nào!
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết!” Lâm Tiểu Soái lần nữa mất kiên nhẫn ngắt lời cô.
Đỗ Minh Nguyệt vẫn cố nói cho hết câu: “Nhưng mà anh Tranh Lượng đã hẹn chị đi dạo công viên rồi.”
Cái gì?
Vừa nghe tới ba chữ anh Tranh Lượng, Lâm Tiểu Soái cũng bình tĩnh lại một chút.
Tuy cậu hầu như chẳng chịu để bị quản thúc, nhưng đối với chuyện quan trọng thì vẫn phải nghĩ kỹ xem cái gì quan trọng hơn.
“Gọi chị ta?” - Lâm Tiểu Soái trong lòng đã định sẵn ý muốn từ chối.
Lâm Minh Nguyệt nhạt nhẽo như thế, gọi chị ta lại chỉ tổ phá đám!
Nhìn thấy điệu bộ không vui của cậu, người kia lại nói tiếp: “Thôi mà, mày gọi chị ấy lại đi mà, mày gọi chị ấy lại chơi với tụi mình, rồi mai tao cho mày qua nhà tao nghịch cái radio!”
Lâm Tiểu Soái vẫn luôn muốn có một cái radio, nhưng tranh không được phiếu, vì vậy trong nhà chẳng bao giờ có.
Bây giờ nghe cậu bạn bảo như vậy, cậu do dự giây lát, sau cùng cũng
gật đầu.
“Được rồi, để tao đi kêu chị ấy, nhưng mà cũng chưa chắc chị ấy chịu đi cùng đâu đấy.”
Tuy miệng nói như vậy, nhưng Lâm Tiểu Soái vốn đã quyết tâm, nhất định phải khiến chị ta đồng ý, nếu không thì dọa sẽ nói với cha mẹ là chị ta bắt nạt mình!
Dù sao chị ta nhát gan như vậy, chắc chắn sẽ không dám phản kháng!
Thoắt cái, Lâm Tiểu Soái đã đạp xe đến trước mặt Đỗ Minh Nguyệt, bóp phanh dừng xe.
“Ê, đi chơi với tụi này!”
Đến một tiếng chị còn không thèm kêu, trực tiếp ra lệnh.
Đỗ Minh Nguyệt dừng bước, im lặng nhìn cậu ấm nhà Lâm trước mặt.
Lâm Tiểu Soái năm nay 16 tuổi, cũng coi như trưởng thành được một nửa rồi, nhưng bởi vì được hai vị nhà Lâm o bế, chiều riết sinh hư. Trong mắt Đỗ Minh Nguyệt, đầu óc và tư tưởng của cậu ta giờ đây còn chẳng bằng một đứa bé tiểu học.
Dù gì trẻ con người ta còn hiểu thế nào là lễ phép, gặp người khác còn biết chào thưa!
Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt chẳng được nửa phần thiện cảm với Lâm Tiểu Soái, nhưng điều đó không có nghĩa là cô muốn làm mất mặt Lâm Tiểu Soái lúc này. Thậm chí cô nghĩ, có khi còn có thể thu chút lợi ích từ Lâm Tiểu Soái ấy chứ!
Dù sao thì Chu Cầm với Lâm Đông Thuận cũng rất hào phóng với Lâm Tiểu Soái, muốn sao có trăng, còn luôn miệng nói rằng đàn ông ra ngoài không thể không có tiền, bởi vậy tiền trong túi cậu ta chẳng bao giờ dưới 10 tệ!
10 tệ, tương đương với gần nửa tháng lương của một người làm công bình thường.
Vả lại nhìn bộ dạng họ ra ngoài chơi hôm nay, cậu ta chắc chắn phải đem theo nhiều hơn 10 tệ.
Đã vậy thì, đừng trách chị đây tàn nhẫn!
“Đi chơi? Mấy em định đi đâu chơi?”
Đỗ Minh Nguyệt vẫn phải dựa theo tính cách cẩn thận của cơ thể này hỏi một câu ngần ngại, sau khi nhận được câu trả lời “dã ngoại bên bờ sông” của Lâm Tiểu Soái, cô lại càng biểu lộ vẻ ngập ngừng.
Lâm Tiểu Soái nhìn dáng vẻ này của cô là đoán ngay cô đang định kiếm cớ từ chối, chẳng chờ lâu liền nói: “Hôm nay chị nhất định phải đi với tôi, tôi đã nói rõ với chúng bạn hết rồi!”
Nếu Lâm Minh Nguyệt không đi thì chẳng còn mặt mũi nào!
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết!” Lâm Tiểu Soái lần nữa mất kiên nhẫn ngắt lời cô.
Đỗ Minh Nguyệt vẫn cố nói cho hết câu: “Nhưng mà anh Tranh Lượng đã hẹn chị đi dạo công viên rồi.”
Cái gì?
Vừa nghe tới ba chữ anh Tranh Lượng, Lâm Tiểu Soái cũng bình tĩnh lại một chút.
Tuy cậu hầu như chẳng chịu để bị quản thúc, nhưng đối với chuyện quan trọng thì vẫn phải nghĩ kỹ xem cái gì quan trọng hơn.