Chẳng hạn như cái tên “Vương Tranh Lượng” này đại diện cho chuyện cậu có thể thuận lợi lên đại học không.
So với việc mất mặt trước đám bạn, rõ ràng là tiền đồ của bản thân vẫn quan trọng hơn.
Lâm Tiểu Soái chau chau hàng lông mày, quyết định chấp nhận chuyện này.
Nhưng Đỗ Minh Nguyệt lại dịu giọng nói một câu.
“Nếu các em định đi dã ngoại, vậy đi ở công viên cũng được đó, hay là chị với các em đi công viên ha?”
Phải rồi!
Vừa nghe đến đây, Lâm Tiểu Soái bỗng nhiên mắt sáng rỡ lên.
Như vậy không phải một công đôi chuyện luôn sao?
Lâm Minh Nguyệt vừa có thể đi công viên với Vương Tranh Lượng, mà cậu cũng tính là thực hiện được yêu cầu của đám bạn, dẫn Lâm Minh Nguyệt đi chơi chung với bọn họ rồi!
Lâm Tiểu Soái cười khẩy một cái, cô chị mà cậu luôn xem thường vậy mà lại có con mắt tinh tường.
“Đầu óc chị cũng không đần lắm ha.”
Đỗ Minh Nguyệt nội tâm cười khổ, ai đần còn chưa biết đâu!
Nhưng ngoài mặt vẫn mím môi khẽ cười ngoan hiền như mọi khi.
Ngay sau đó, Lâm Tiểu Soái dẫn Đỗ Minh Nguyệt qua chỗ đám bạn, một đám toàn mấy thằng con trai nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, bỗng nhiên nháy nháy mắt, Đỗ Minh Nguyệt vờ như không nhìn thấy, vẫn tiếp tục duy trì hình tượng nhút nhát rụt rè.
Lâm Tiểu Soái nhìn không thuận mắt cái bộ dạng rụt rè không dám lên sàn này, nghiêm mặt nói với bọn họ: “Chốc nữa chị ấy còn có việc, không tiện đi đến bờ sông ở ngoại ô, chúng ta đến công viên dã ngoại đi.”
Cả bọn chẳng ai phản đối, dù sao bây giờ chúng nó cũng dồn hết sự chú ý vào Đỗ Minh Nguyệt ở trước mặt rồi.
Nói xong, cả bọn ngồi lên yên, hộc tốc đạp xe đến công viên.
Đỗ Minh Nguyệt ngồi tự nhiên trên yên xe phía sau Lâm Tiểu Soái, chẳng nghĩ ngợi Lâm Tiểu Soái ở phía trước tiêu hao bao nhiêu sức lực để đèo thêm một người, cô ở đằng sau ngồi thoải mái là được rồi.
Không ngờ đi nửa đường lại có tài xế đến chở, rất tốt rất tốt.
Đi được mười mấy phút, cả bọn đã đến cổng công viên.
Đây là công viên lớn nhất cả Hải Thị, mỗi ngày đều có rất nhiều người đến đây chạy bộ hay dạo chơi, dã ngoại cũng có, chỉ cần đừng đốt lửa gây cháy là được.
Đám thanh niên trẻ không ngại mệt nhọc, đạp mười mấy hai mươi mấy phút rồi mà chẳng nghỉ ngơi uống nước, bắt tay vào chuẩn bị đồ đạc luôn.
Đỗ Minh Nguyệt đứng một bên nhìn, không định động tay vào.
Lâm Tiểu Soái còn đang định cùng đám bạn bố trí đồ dã ngoại, khóe mắt nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt đứng qua một bên, bất chợt dừng tay lại, lớn tiếng hống hách với cô: “Chị còn đứng đó làm gì, còn không mau qua đây phụ tôi xử lý mấy cái này!”
Cậu ta ở nhà đã quen gọi “Lâm Minh Nguyệt” như vậy rồi, mấy lời nói và hành động như thế này cứ thuận miệng mà nói, chẳng mảy may cảm thấy có gì sai.
Trong đám bạn của cậu cũng có người thấy là lạ, nhưng dù gì đây cũng là chuyện của chị em nhà người ta, cũng không nên nhiều lời làm gì, nên họ cũng chẳng ý kiến.
Đỗ Minh Nguyệt lại như không nghe thấy, bỗng hỏi Lâm Tiểu Soái một câu.
“Các em không có chuẩn bị nước ngọt hở?”
Hả?
So với việc mất mặt trước đám bạn, rõ ràng là tiền đồ của bản thân vẫn quan trọng hơn.
Lâm Tiểu Soái chau chau hàng lông mày, quyết định chấp nhận chuyện này.
Nhưng Đỗ Minh Nguyệt lại dịu giọng nói một câu.
“Nếu các em định đi dã ngoại, vậy đi ở công viên cũng được đó, hay là chị với các em đi công viên ha?”
Phải rồi!
Vừa nghe đến đây, Lâm Tiểu Soái bỗng nhiên mắt sáng rỡ lên.
Như vậy không phải một công đôi chuyện luôn sao?
Lâm Minh Nguyệt vừa có thể đi công viên với Vương Tranh Lượng, mà cậu cũng tính là thực hiện được yêu cầu của đám bạn, dẫn Lâm Minh Nguyệt đi chơi chung với bọn họ rồi!
Lâm Tiểu Soái cười khẩy một cái, cô chị mà cậu luôn xem thường vậy mà lại có con mắt tinh tường.
“Đầu óc chị cũng không đần lắm ha.”
Đỗ Minh Nguyệt nội tâm cười khổ, ai đần còn chưa biết đâu!
Nhưng ngoài mặt vẫn mím môi khẽ cười ngoan hiền như mọi khi.
Ngay sau đó, Lâm Tiểu Soái dẫn Đỗ Minh Nguyệt qua chỗ đám bạn, một đám toàn mấy thằng con trai nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, bỗng nhiên nháy nháy mắt, Đỗ Minh Nguyệt vờ như không nhìn thấy, vẫn tiếp tục duy trì hình tượng nhút nhát rụt rè.
Lâm Tiểu Soái nhìn không thuận mắt cái bộ dạng rụt rè không dám lên sàn này, nghiêm mặt nói với bọn họ: “Chốc nữa chị ấy còn có việc, không tiện đi đến bờ sông ở ngoại ô, chúng ta đến công viên dã ngoại đi.”
Cả bọn chẳng ai phản đối, dù sao bây giờ chúng nó cũng dồn hết sự chú ý vào Đỗ Minh Nguyệt ở trước mặt rồi.
Nói xong, cả bọn ngồi lên yên, hộc tốc đạp xe đến công viên.
Đỗ Minh Nguyệt ngồi tự nhiên trên yên xe phía sau Lâm Tiểu Soái, chẳng nghĩ ngợi Lâm Tiểu Soái ở phía trước tiêu hao bao nhiêu sức lực để đèo thêm một người, cô ở đằng sau ngồi thoải mái là được rồi.
Không ngờ đi nửa đường lại có tài xế đến chở, rất tốt rất tốt.
Đi được mười mấy phút, cả bọn đã đến cổng công viên.
Đây là công viên lớn nhất cả Hải Thị, mỗi ngày đều có rất nhiều người đến đây chạy bộ hay dạo chơi, dã ngoại cũng có, chỉ cần đừng đốt lửa gây cháy là được.
Đám thanh niên trẻ không ngại mệt nhọc, đạp mười mấy hai mươi mấy phút rồi mà chẳng nghỉ ngơi uống nước, bắt tay vào chuẩn bị đồ đạc luôn.
Đỗ Minh Nguyệt đứng một bên nhìn, không định động tay vào.
Lâm Tiểu Soái còn đang định cùng đám bạn bố trí đồ dã ngoại, khóe mắt nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt đứng qua một bên, bất chợt dừng tay lại, lớn tiếng hống hách với cô: “Chị còn đứng đó làm gì, còn không mau qua đây phụ tôi xử lý mấy cái này!”
Cậu ta ở nhà đã quen gọi “Lâm Minh Nguyệt” như vậy rồi, mấy lời nói và hành động như thế này cứ thuận miệng mà nói, chẳng mảy may cảm thấy có gì sai.
Trong đám bạn của cậu cũng có người thấy là lạ, nhưng dù gì đây cũng là chuyện của chị em nhà người ta, cũng không nên nhiều lời làm gì, nên họ cũng chẳng ý kiến.
Đỗ Minh Nguyệt lại như không nghe thấy, bỗng hỏi Lâm Tiểu Soái một câu.
“Các em không có chuẩn bị nước ngọt hở?”
Hả?