Lâm Tiểu Soái theo hướng mắt của cô nhìn qua chỗ để đồ ăn, đúng thật là không nhìn thấy nước ngọt, chắc là bọn họ đã quên chuẩn bị rồi.
Đỗ Minh Nguyệt khóe miệng cong lên, lập tức đề nghị giúp đỡ: “Để chị đi mua về giúp tụi em, hồi nãy chị thấy ở gần công viên có cửa hàng tạp hóa.”
Lâm Tiểu Soái bị cô làm sao nhãng, quên mất vừa mới bảo cô phụ sắp xếp đồ đạc, trong mắt còn thấy cô ngốc đến nỗi chủ động chạy đi mua đồ, dĩ nhiên là đồng ý ngay rồi.
“Nhưng mà em… chị không mang tiền…”
Đỗ Minh Nguyệt nhỏ giọng nhắc.
Lâm Tiểu Soái không chút chần chừ rút tiền trong ví ra, cậu không giỏi toán, đang chau mày tính xem phải đưa Đỗ Minh Nguyệt bao nhiêu tiền mua nước ngọt, tự nhiên thấy một cánh tay trắng nõn vươn tới, trực tiếp cầm hết tiền trên tay cậu.
Lâm Tiểu Soái trợn trừng mắt nhìn, là Đỗ Minh Nguyệt.
“Chị làm gì vậy?!”
Đỗ Minh Nguyệt nét mặt ngây thơ nhìn cậu: “Chị cũng không biết nước ngọt ở đó bao nhiêu tiền một chai, còn có mấy món đồ khác chị định mua giúp tụi em nữa, đợi lát chị mua xong rồi còn bao nhiêu chị sẽ đem về trả, em trai à, em yên tâm, chị không có tiêu tiền linh tinh đâu.”
Nhiều lắm cũng chỉ lén mót một chút thôi.
Lâm Tiểu Soái nghe xong, trong giây lát cũng không cách gì từ chối.
Dù sao cả nhà ai chẳng biết Lâm Minh Nguyệt thật thà thế nào, tuyệt đối không thể nào lợi dụng thời cơ giếm tiền đâu, chị ta chẳng có gan đó.
Vừa lúc đó có bạn gọi Lâm Tiểu Soái qua, Lâm Tiểu Soái liền vẫy tay lại.
“Được rồi được rồi, chị nhớ đi sớm về sớm đấy, tôi sắp khát khô rồi đây!”
Đỗ Minh Nguyệt “ừ” một tiếng, rồi cầm chặt mớ tiền đó chạy đi.
Đợi sau khi thoát khỏi tầm mắt của Lâm Tiểu Soái, cô mới cúi đầu đếm đếm số tiền Lâm Tiểu Soái cho.
Eo ôi, cô biết ngay mà, tên tiểu tử Lâm Tiểu Soái này đúng thật là tiểu phú hào mà, ra khỏi nhà là tùy tiện bỏ túi 38 tệ, đây có khi là cả tháng lương của người ta ấy chứ.
Còn không chớp lấy cơ hội này ăn xén chút đỉnh thì thật có lỗi với bản thân.
Đỗ Minh Nguyệt rút ngay ba mươi tệ bỏ túi riêng, còn lại 8 tệ nắm trong tay, để coi tình hình rồi mua chút đồ.
Cô không vội đi ngay đến cửa hàng tạp hóa gần công viên mà dạo qua con đường bên cạnh.
Ai ai cũng biết, mấy nơi như công viên không chỉ đông người bên trong, ngay cả bên ngoài cũng không ít người qua lại, thậm chí còn có một vài phường buôn hàng bán.
Tục xưa vẫn thường nói “Trên có chính sách, dưới có đối sách”, mặc dù bản thân không có đồng ra đồng vào, nhưng người muốn kiếm tiền, người hám của rẻ ở đâu cũng có.
Ví như giây tiếp theo đây, Đỗ Minh Nguyệt đã tìm ra cơ hội.
Cô nhìn thấy một ông cụ tuổi đã cao, tay ông cầm một cái túi da rắn, tay còn lại cầm hai thanh gỗ, đang tinh mắt lẹ tay nhặt cái chai thủy tinh của một đôi trẻ vứt lại bên đường bỏ vào túi da rắn.
Chai nước vừa bị bỏ vào liền vang lên thủy tinh va đập đanh sắc, có thể nghe ra được cái túi của ông cụ không phải chỉ có một chai.
Bắt gặp khung cảnh đó, Đỗ Minh Nguyệt mắt lóe sáng, bước vội về phía ông cụ.
“Ông ơi, ông định đi đổi những chai này phải không?”
Ngày nay, những cuộc mua bán cá nhân không được gọi là “mua bán”, có thể gọi thành “trao đổi”.
Nhưng với ông cụ này thì nói “bán” hay “đổi” thế nào cũng hiểu.
Dù sao 1 hào 1 chai, đổi trả có khi còn đổi lại được hai phần tiền, những người tiếc rẻ số tiền này thường sẽ đem chai đi đổi, nhưng cũng có những người giống cặp đôi ban nãy, không muốn ở trước mặt đối phương mà lộ ra tính cách keo kiệt, hà tiện, chỉ đành chọn cách vứt cái chai đi.
Ông cụ nghe vậy thì nhìn cô đầy nghi ngờ.
Nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt trang phục tươm tất, còn là một cô gái trẻ, chẳng giống cùng loại người như ông.
“Quý cô, cô hỏi cái này làm chi?”
Đỗ Minh Nguyệt sấn tới ông cụ, cười nói: “Ông ơi, ông đổi đống chai đó cho con đi.”
Ông cụ trố mắt ra: “Hả?”
Sau khi nghe Đỗ Minh Nguyệt giải thích là sẽ đem mấy cái chai cho đám bạn của em trai để tự làm nước ngọt ở nhà, ông cụ vui vẻ đồng ý.
Dù sao ông ấy đổi ở tiệm tạp hóa cũng là đổi, Đỗ Minh Nguyệt cũng giống như vậy trả tiền cho ông.
Hơn nữa đổi cho Đỗ Minh Nguyệt thì ông còn giúp cô được thêm việc khác.
“Ông không cần tìm thêm nữa đâu, vất vả rồi ạ, ông về sớm đi, hôm nay trời cũng oi quá.”
Đỗ Minh Nguyệt hào phóng gửi ông cụ 1 tệ rồi cầm lấy 20 chai trong túi của ông.
Ông cụ vui mừng nhận lấy 1 tệ, cười toe toét híp cả mắt.
“Cô gái, cô quả là người tốt bụng, em trai cô có một người chị như vậy, đúng là diễm phúc của cậu ấy!”
Nói rồi ông còn rộng lòng đưa cả túi cho cô, vui mừng hớn hở về sớm!
Đỗ Minh Nguyệt khóe miệng cong lên, lập tức đề nghị giúp đỡ: “Để chị đi mua về giúp tụi em, hồi nãy chị thấy ở gần công viên có cửa hàng tạp hóa.”
Lâm Tiểu Soái bị cô làm sao nhãng, quên mất vừa mới bảo cô phụ sắp xếp đồ đạc, trong mắt còn thấy cô ngốc đến nỗi chủ động chạy đi mua đồ, dĩ nhiên là đồng ý ngay rồi.
“Nhưng mà em… chị không mang tiền…”
Đỗ Minh Nguyệt nhỏ giọng nhắc.
Lâm Tiểu Soái không chút chần chừ rút tiền trong ví ra, cậu không giỏi toán, đang chau mày tính xem phải đưa Đỗ Minh Nguyệt bao nhiêu tiền mua nước ngọt, tự nhiên thấy một cánh tay trắng nõn vươn tới, trực tiếp cầm hết tiền trên tay cậu.
Lâm Tiểu Soái trợn trừng mắt nhìn, là Đỗ Minh Nguyệt.
“Chị làm gì vậy?!”
Đỗ Minh Nguyệt nét mặt ngây thơ nhìn cậu: “Chị cũng không biết nước ngọt ở đó bao nhiêu tiền một chai, còn có mấy món đồ khác chị định mua giúp tụi em nữa, đợi lát chị mua xong rồi còn bao nhiêu chị sẽ đem về trả, em trai à, em yên tâm, chị không có tiêu tiền linh tinh đâu.”
Nhiều lắm cũng chỉ lén mót một chút thôi.
Lâm Tiểu Soái nghe xong, trong giây lát cũng không cách gì từ chối.
Dù sao cả nhà ai chẳng biết Lâm Minh Nguyệt thật thà thế nào, tuyệt đối không thể nào lợi dụng thời cơ giếm tiền đâu, chị ta chẳng có gan đó.
Vừa lúc đó có bạn gọi Lâm Tiểu Soái qua, Lâm Tiểu Soái liền vẫy tay lại.
“Được rồi được rồi, chị nhớ đi sớm về sớm đấy, tôi sắp khát khô rồi đây!”
Đỗ Minh Nguyệt “ừ” một tiếng, rồi cầm chặt mớ tiền đó chạy đi.
Đợi sau khi thoát khỏi tầm mắt của Lâm Tiểu Soái, cô mới cúi đầu đếm đếm số tiền Lâm Tiểu Soái cho.
Eo ôi, cô biết ngay mà, tên tiểu tử Lâm Tiểu Soái này đúng thật là tiểu phú hào mà, ra khỏi nhà là tùy tiện bỏ túi 38 tệ, đây có khi là cả tháng lương của người ta ấy chứ.
Còn không chớp lấy cơ hội này ăn xén chút đỉnh thì thật có lỗi với bản thân.
Đỗ Minh Nguyệt rút ngay ba mươi tệ bỏ túi riêng, còn lại 8 tệ nắm trong tay, để coi tình hình rồi mua chút đồ.
Cô không vội đi ngay đến cửa hàng tạp hóa gần công viên mà dạo qua con đường bên cạnh.
Ai ai cũng biết, mấy nơi như công viên không chỉ đông người bên trong, ngay cả bên ngoài cũng không ít người qua lại, thậm chí còn có một vài phường buôn hàng bán.
Tục xưa vẫn thường nói “Trên có chính sách, dưới có đối sách”, mặc dù bản thân không có đồng ra đồng vào, nhưng người muốn kiếm tiền, người hám của rẻ ở đâu cũng có.
Ví như giây tiếp theo đây, Đỗ Minh Nguyệt đã tìm ra cơ hội.
Cô nhìn thấy một ông cụ tuổi đã cao, tay ông cầm một cái túi da rắn, tay còn lại cầm hai thanh gỗ, đang tinh mắt lẹ tay nhặt cái chai thủy tinh của một đôi trẻ vứt lại bên đường bỏ vào túi da rắn.
Chai nước vừa bị bỏ vào liền vang lên thủy tinh va đập đanh sắc, có thể nghe ra được cái túi của ông cụ không phải chỉ có một chai.
Bắt gặp khung cảnh đó, Đỗ Minh Nguyệt mắt lóe sáng, bước vội về phía ông cụ.
“Ông ơi, ông định đi đổi những chai này phải không?”
Ngày nay, những cuộc mua bán cá nhân không được gọi là “mua bán”, có thể gọi thành “trao đổi”.
Nhưng với ông cụ này thì nói “bán” hay “đổi” thế nào cũng hiểu.
Dù sao 1 hào 1 chai, đổi trả có khi còn đổi lại được hai phần tiền, những người tiếc rẻ số tiền này thường sẽ đem chai đi đổi, nhưng cũng có những người giống cặp đôi ban nãy, không muốn ở trước mặt đối phương mà lộ ra tính cách keo kiệt, hà tiện, chỉ đành chọn cách vứt cái chai đi.
Ông cụ nghe vậy thì nhìn cô đầy nghi ngờ.
Nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt trang phục tươm tất, còn là một cô gái trẻ, chẳng giống cùng loại người như ông.
“Quý cô, cô hỏi cái này làm chi?”
Đỗ Minh Nguyệt sấn tới ông cụ, cười nói: “Ông ơi, ông đổi đống chai đó cho con đi.”
Ông cụ trố mắt ra: “Hả?”
Sau khi nghe Đỗ Minh Nguyệt giải thích là sẽ đem mấy cái chai cho đám bạn của em trai để tự làm nước ngọt ở nhà, ông cụ vui vẻ đồng ý.
Dù sao ông ấy đổi ở tiệm tạp hóa cũng là đổi, Đỗ Minh Nguyệt cũng giống như vậy trả tiền cho ông.
Hơn nữa đổi cho Đỗ Minh Nguyệt thì ông còn giúp cô được thêm việc khác.
“Ông không cần tìm thêm nữa đâu, vất vả rồi ạ, ông về sớm đi, hôm nay trời cũng oi quá.”
Đỗ Minh Nguyệt hào phóng gửi ông cụ 1 tệ rồi cầm lấy 20 chai trong túi của ông.
Ông cụ vui mừng nhận lấy 1 tệ, cười toe toét híp cả mắt.
“Cô gái, cô quả là người tốt bụng, em trai cô có một người chị như vậy, đúng là diễm phúc của cậu ấy!”
Nói rồi ông còn rộng lòng đưa cả túi cho cô, vui mừng hớn hở về sớm!